No game no life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

TẬP 3 – HÌNH NHƯ MỘT TRONG ANH EM GAME THỦ ĐÃ BIẾN MẤT…. ? - Chương 1: Cách phân ly/Sky Walk

[Còn lại…. Ba nước.]

…. Không có ý thức, không có ký ức, cũng không có cả năm giác quan.

Thậm chí không nghĩ tới việc phải hỏi xem nơi đây là đâu, bản thân mình là ai.

Trong trạng thái không hề có chút cảm giác thực tế, ngay chính định nghĩa [bản thân] cũng mơ hồ mờ mịt này, còn có gì để mà hỏi nữa sao?

Không thể mở miệng được, không có tiền đề để hỏi, ngay cả việc mình nên hỏi cái gì cũng không biết.

Một điểm ý thức bé nhỏ gần như không tồn tại. Nhưng chính điểm ý thức không có chút căn cứ nào ấy, vừa yếu ớt lại vừa kiên định tin tưởng, [cứ thế này là được].

Chỉ cần chờ đợi như thế này là sẽ có thể chiến thắng. Niềm tin ấy giúp cho một chút ý thức nhỏ bé miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.

… Chiến thắng? Chiến thắng là gì?

…. Không biết. Tất cả mọi thứ đều… không biết.

“… Tình hình, thế nào rồi?” Trước cửa phòng ngủ quốc vương, Steph hỏi Jibril.

Thế nhưng Jibril một lần nữa lắc đầu thở dài:

“…. Không có tiến triển gì. Master từ chối không cho tôi vào trong, cũng hoàn toàn không chịu nghe tôi nói gì.”

“Vẫn tiếp tục, chỉ gọi cái tên [Sora] thôi à?”

“Đúng vậy…. Bên cậu thì sao rồi?”

“Tôi đi hỏi tất cả mọi người trong lâu đài, tất cả đều trả lời giống nhau….”

Không biết người tên Sora đó là ai, vua của Elechia chỉ có một mình Master…. Là như thế phải không?”

“Đúng vậy…. Chuyện này là thế nào đây không biết?”

“Tôi cũng đang muốn hỏi đây.” Jibril lại thở dài.

“Theo suy luận hợp lý thì ký ức của Master đã bị thay đổi.”

“Vậy không phải là…”

“Ừm, lần này Master…. đã thua mất rồi.”

….. Chuyện này có điều gì đó rất kỳ lạ.

Shiro đột nhiên trở nên hoảng loạn, sợ hãi, chỉ kêu gọi một người bí ẩn tên là [Sora].

Mặc dù bản thân tình huống đã cực kỳ khó hiểu rồi, nhưng còn có một cảm giác kỳ dị vượt lên cả tình huống khiến cho hai người cảm thấy rất không tự nhiên.

…. Có lẽ là nghe thấy tiếng họ trao đổi.

Chỉ thấy một cái hộp mỏng được đẩy ra từ dưới khe cửa.

“….? Đây là, cái gì…”

“Là máy tính bảng của Master.”

Jibril nhặt chiếc máy tính bảng từ dưới đất lên, cùng nhìn màn hình với Jibril.

“…. Ủa, trên đó viết cái gì vậy?”

“Đó là ngôn ngữ tại thế giới cũ của Master… Hai chữ này là [câu hỏi].”

Chợt nghe póc một tiếng, màn hình hiển thị có tin nhắn mới.

“Hóa ra là vậy. Người muốn [mở phòng chat] tương tự như trao đổi bằng bút đàm phải không?”

Chủ nhân đưa tới một lượng tri thức khổng lồ từ thế giới khác. Cho dù là Jibril cũng chưa thể hoàn toàn nắm giữ hết, nhưng cô có thể hiểu được ý của Shiro.

“Lần này thì viết gì vậy?”

Cúi đầu xuống nhìn, vẫn là văn tự hoàn toàn không hiểu nổi, Steph chỉ có thể hỏi tiếp.

“Viết là…. <1: Tên người đã thi đấu với Jibril>?”

“….Không phải là, Shiro sao?”

“Đúng thế, cái này…. Trả lời thế nào đây….”

Jibril không hề biết phương pháp thao tác trên máy tính bảng, nhưng lại lập tức vang lên một tiếc póc.

“Thì ra là thế, chỉ cần trả lời bằng miệng là được phải không ạ…. <2: Người yêu cầu Steph phải lòng mình là ai?>”

“Đã, đã nói là Shiro rồi mà.”

Tin nhắn tiếp theo nhanh chóng truyền tới.

“Trên này viết…. <3: Trẻ con mười một tuổi, cùng giới tính, yêu cầu chị phải lòng mình sao?>”

“A, à à… Thế, thế nên chị mới gọi em là biến thái, ma quỷ, không phải vậy sao…”

Steph khóe miệng giật giật, trả lời, tin nhắn tiếp theo cũng truyền ngay đến.

“…. <4: Thuật lại chi tiết chị đã thua như thế nào?>”

Cân nhắc tới tình trạng của Shiro hiện tại, Steph biết câu trả lời lần này không thể qua loa được nữa.

Cố gắng hồi tưởng lại tình hình lúc đó, cô đặt tay lên trán, khổ sở suy nghĩ.

“Xem nào, chúng ta chơi Janken[1], em dùng lời lẽ khích chị, lợi dụng tâm lý chiến, mục đích là muốn hai bên đấu hòa. Nhưng điểm quan trọng là [Nội dung yêu cầu], chị bị ép phải chấp nhận một yêu cầu không rõ điều kiện cụ thể khi đấu hòa, chị nói thế là lừa đảo nhưng em mặc kệ, yêu cầu chị [phải lòng tôi].”

Steph kể lại xong xuôi, tin nhắn tiếp theo cũng lập tức truyền tới.

“…. <5: Tại sao không yêu cầu trở thành vật sở hữu mà lại là [phải lòng tôi]?>”

“Vì, vì để chị hiến dâng tất cả, sau khi phát hiện ra sai lầm này, Shiro còn tiếc nuối mãi.”

Lần này gián đoạn mất một lúc, tin nhắn tiếp theo mới chuyển đến.

“…. <6: Người lật tẩy nội dung trò chơi của Liên Hiệp Đông Bộ là ai?>”

Nhưng với câu hỏi này, đáp án của Steph và Jibril cùng thống nhất, hai người lần lượt nói.

“Là Shiro và di vật của ông nội.”

“Trong ký ức của em cũng như vậy.”

….. Lần này mạch tin nhắn bỗng chững lại.

Steph và Jibril đứng trước phòng ngủ quốc vương, không thể làm gì khác ngoài yên lặng chờ đợi. 

Có lẽ là sau khoảng vài phút, nhưng tin nhắn chuyển tới lần này không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Hay đúng hơn là [cầu khẩn], vì không thể thấy một chút tự tin nào trong đó.

<Ký ức, của mọi người, đã bị xóa bỏ.>

Đọc tin nhắn này, Jibril nói.

“…. Xin cho phép em được nói, Master. Tất cả mọi quyền lợi ký ức thuộc về bản thân người sở hữu. Cho dù người tên là [Sora] đó chơi trò chơi rồi thua thì cũng sẽ chỉ mất ký ức của bản thân mình, không thể nào xóa bỏ ký ức của người khác được.”

Nhưng tin nhắn phản bác lập tức truyền tới.

<Vật cược được mọi người tham gia đồng ý.>

“…. Nếu như vậy, vấn đề sẽ trở thành tại sao chỉ có một mình Master không bị mất ký ức?

….. Tin nhắn một lần nữa bị ngắt.

Ở phía sau cửa, Shiro cầm điện thoại di động, gục đầu lên đầu gối, không thể nói được điều gì.

……. Cô bé đã sớm biết điều đó rồi.

Anh trai sẽ tham gia trò chơi trong tình huống không có mình ở bên cạnh sao?

Thậm chí còn là trò chơi có khả năng dẫn tới hoàn cảnh nghiêm trọng như hiện tại, hơn thế nữa còn thua mất….

“Sao, à, vâng, làm phiền cô rồi… Không, không có chuyện gì cả.”

Tiếng Steph từ bên ngoài cửa loáng thoáng truyền vào.

“…. Shiro, mặc dù rất khó nói, nhưng mà người được phái đi thăm dò tin tức đã trở về. Theo thông báo, do [Shiro tự tiện đánh cược quân cờ chủng tộc của Imanity], quần chúng vẫn đang biểu tình phản đối, tuy không thể điều tra được người ở bên ngoài nhưng mà đối tượng bị mắng chửi trong lời người tham gia biểu tình… không hề có cái tên [Sora].”

Nghe thấy báo cáo như vậy, Shiro cảm thấy khung cảnh trước mắt lại bắt đầu chuyển dần thành bóng tối.

Cô bé nghiến chặt răng, miễn cưỡng không để mất ý thức, tiếp đó bắt đầu suy nghĩ.

Hẳn phải có mới đúng.

Ký ức của mọi người nhất định phải có điểm nào đó xung đột….

…. Bởi vì nếu không như vậy, thì có nghĩa là tất cả ký ức của mình đều là giả dối.

(….. Không thể, nào…. Không thể, như vậy…)

Shiro lắc đầu quầy quậy, giống như đang cố thuyết phục chính mình.

So với thua trong trò chơi, bị truyền vào ký ức giả mạo…. Như thế này, như thế này, còn tốt hơn nhiều.

Thế nhưng, [ai ở thế giới này], lại có thể sửa đổi được cả ký ức của mình về thế giới cũ?

Hẳn là không thể, chuyện như vậy đáng ra là không thể làm được.

Mặc dù cô bé rất muốn dùng lý do đó để thuyết phục chính mình, nhưng Shiro cũng hiểu rõ… Điều này hoàn toàn có thể bị phản bác.

Tại thế giới này có cả [Minh ước] lẫn [ma pháp]. Không cần phải sửa đổi ký ức cụ thể, ví dụ như, [chia cắt tất cả ký ức thành hai phần], hẳn là sẽ làm được.

…. Không, nói một cách nghiêm khắc ra. Trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ sự tồn tại của anh trai này…

Có ai có thể đảm bảo [tâm trí của Shiro là bình thường]?

Sự tồn tại của người gọi là [Sora] đó vô cùng tiện lợi cho mình, khả năng này…. Khả năng mà Shiro không thể chấp nhận nhất này bắt đầu nổi lên với sức thuyết phục mạnh mẽ.

Khả năng đó có nghĩa là…

Sora, chỉ là một nhân vật hư cấu do Shiro tự tưởng tượng ra để an ủi chính mình.

(…. Không thể, nào…. Không thể, chấp nhận…. Không thể, chấp nhận được!)

Sao có thể chấp nhận được, một khi chấp nhận chuyện đó, tất cả mọi thứ của mình… Ngay từ lúc bắt đầu….

Máy tính bảng hoàn toàn không có phản ứng gì nữa.

Cách một cánh cửa, cảm nhận được sự u ám của Shiro, Steph và Jibril đưa mắt nhìn nhau.

“Chuyện, chuyện này rút cuộc là sao? Bây giờ phải làm thế nào?”

“….. Chúng ta hãy sắp xếp lại mọi việc, thử suy luận xem sao.”

Jibril chậm rãi nói, tự làm mình bình tĩnh lại.

“Trận đấu đánh cược quân cờ chủng tộc…. Tất cả mọi quyền lợi của Imaity, với Liên Hiệp Đông Bộ đã ở ngay trước mắt. Trong thời điểm này, nếu như Master mất khả năng hành động, người sẽ được lợi nhiều nhất là ai?”

“Chuyện đó ngay cả tôi cũng biết…. Thủ phạm là Liên Hiệp Đông Bộ sao!?”

…. Quả thật, Liên Hiệp Đông Bộ đã bị lật tẩy nội dung trò chơi, để khiến Shiro không thể đảo ngược tình thế nữa, trước khi trận chiến chính thức diễn ra, họ bí mật khiêu chiến cô bé, xóa bỏ đi ký ức….

Theo lý mà nói, việc bọn họ làm như vậy là chuyện rất tự nhiên. Nhưng Jibril nhìn lại những tin nhắn đã nhận.

…. <6: Người lật tẩy nội dung trò chơi của Liên Hiệp Đông Bộ là ai?>

“…. Nếu như thủ phạm là Liên Hiệp Đông Bộ thì mục tiêu bọn chúng muốn xóa bỏ nhất phải là ký ức liên quan đến việc lật tẩy nội dung trò chơi mới đúng.”

Liên Hiệp Đông Bộ nhờ vào yêu cầu xóa bỏ ký ức liên quan đến trò chơi đã che dấu nội dung trò chơi trong một thời gian dài.

Do bí mật đó đã bị bóc trần, Liên Hiệp Đông Bộ mới bị ép không thể không đáp ứng ván cược, càng huống hồ….

“Master không có lý do gì để tiếp nhận một cuộc đấu như thế.”

[Mười Minh ước]…. Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi. Điều đó đương nhiên cũng bao gồm cả [có tiếp nhận cuộc đấu hay không].

Nếu là Liên Hiệp Đông Bộ chủ động khiêu chiến thì thực sự không nghĩ ra được có nguyên nhân gì để chấp nhận…

“…. Không được…. Thông tin mà chúng ta đang có hoàn toàn không đủ để giải thích tình huống này.”

Jibril thở dài lắc đầu, vẻ khổ sở lộ rõ trên mặt.

Trong phòng mơ hồ vang lên tiếng nức nở như đang rỉ máu.

Thấy chủ nhân không ngừng kêu gọi anh trai, người tên là [Sora], Jibril bắt buộc phải hành động.

…. Hoài nghi chủ nhân là điều hoàn toàn không được chấp nhận.

Nếu như chủ nhân nói, quạ có màu trắng thì trách nhiệm của mình là đi khắp ba ngàn thế giới nhuộm trắng tất cả quạ.

Vì thế, nếu như chủ nhân nói [Sora] có tồn tại, vậy thì anh ta chắc chắn tồn tại.

Thế nhưng âm thanh từ bên kia cửa truyền tới….

“…. Chẳng, chẳng lẽ không thể nghĩ ra được cách nào sao? Cứ tiếp tục thế này Shiro sẽ không chịu đựng được nữa đâu!

Đủ khiến Steph đập tay lên cửa, kêu lên hoảng hốt.

….. Là thành viên tộc Flügel đứng hàng thứ sáu trong [Mười sáu chủng tộc], chủng tộc chiến đấu có lượng tinh linh… Ma lực khổng lồ.

Do bản thân chính là [ma pháp đã hoàn thiện] của thần linh nên cô không thể sử dụng những ma pháp quá phức tạp.

Càng huống hồ cô cũng không có tình cảm phức tạp đủ để lý giải hoàn toàn những biến đổi tâm lý tinh tế của Imanity.

“….. Có vẻ, đúng là, như vậy rồi.”

…. Cho dù không sử dụng ma pháp cũng có thể thấy rõ rằng, tinh thần chủ nhân đã đến bờ vực tan vỡ.

Hoài nghi chủ nhân là điều cấm kỵ tuyệt đối, là tội đáng muôn chết. Nhưng mà…

“… Master, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“…. Hả?”

Nghe Jibril nói vậy, Steph… Cùng Shiro phía sau cửa cùng có phản ứng.

“Chơi trò chơi [Thề nguyền trước Minh ước] với em…. Mặc dù yêu cầu này rất là vô lễ, nhưng mà có thể xin người chịu thua em không?”

…. Tiếng nức nở vẫn không dừng lại.

Nhưng có thể cảm nhận được Shiro đang suy nghĩ về ý đồ của Jibril… Cô nói tiếp.

“…. Em sẽ yêu cầu [phong ấn tất cả ký ức liên quan đến Sora].”

Nghe Jibril nói, Steph kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt. Jibril cũng hiểu ánh mắt của cô đại biểu cho điều gì.

Có lẽ Steph cũng giống như Jibril, đều nhận thấy có một cảm giác gì đó không hài hòa.

Cảm giác không hài hòa mơ hồ mờ mịt đó nói với cô, không nên phản bác nhận định của Shiro…. Thế nhưng.

“Cứ tiếp tục thế này, Master sẽ… sụp đổ mất.”

Chỉ riêng việc này, cho dù là tội đáng muôn chết cũng nhất định phải ngăn cản.

Đáng ra cô phải tra rõ lại nội dung minh ước, lựa chọn hành động để vô hiệu hóa tác dụng.

Nhưng nếu làm chuyện tốn kém thời gian như vậy, không cần nói cũng có thể thấy, trước khi hoàn thành Shiro đã sụp đổ rồi.

Tạm thời phong ấn ký ức, để tâm trí chủ nhân bình tĩnh lại, sau đó tìm kiếm thủ phạm, nhất định….

(Nhất định phải chặt đầu, băm xác kẻ đó thành vạn mảnh.)

Nụ cười hồn nhiên lúc bình thường giờ đã biến mất không còn tăm tích, [sát ý] Jibril phát ra giống như những mũi gai nhọn thực chất, khiến cho Steph sợ đến hai chân như muốn nhũn ra, nhưng cô vẫn cố gắng khuyên nhủ Jibril.

“Ji, Jibril, bình, bình tĩnh lại một chút….”

Thế nhưng khí tức Jibril tỏa ra không cho phép cô nói tiếp.

….. [Mười Minh ước] đã cấm chỉ vũ lực… Vậy thì sao chứ?

Chỉ cần tìm ra thủ phạm, đánh bại đối phương bằng trò chơi, giành lấy [quyền giết chóc] rồi tự tay giết chết kẻ đó là được.

Sau đó, không cần biết xử phạt tội hoài nghi chủ nhân như thế nào, cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Ping, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Một phần mềm trong máy tính bảng trên tay Jibril đã được khởi động.

Đó là chương trình được khởi động từ xa bằng điện thoại kết nối đồng bộ…. Phần mềm shogi.

Đối với Shiro, đó là trò chơi giữa hai người có [Thông tin xác định hữu hạn hoàn hảo với tổng lợi ích bằng không] mà cô bé tuyệt đối không thể thua.

Cho nên…. Chỉ cần cô bé muốn thua là sẽ có thể thực sự thua được.

Một giọng nói nhỏ bé như tiếng muỗi kêu, xen lẫn với tiếng nấc nghẹn nức nở truyền tới tai Jibril.

“…. [Ac… ci… en… te].”

Jibril cung kính cúi thấp đầu, tiếp đó nói.

“Xin đa tạ, Master…. [Acciente].”

[Còn lại….. Bốn nước]

…. Không còn ký ức, ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết.

Tay đã không còn tri giác nữa, âm thanh nghe được cũng không biết là giọng nói của ai.

Rút cuộc thì mình là ai? Tại sao lại ở đây? Tại sao lại tham gia trò chơi?

Tất cả mọi thứ đều mơ hồ mù mịt, thế nhưng, cho dù như vậy….

Cho dù quên hết tất cả cũng tuyệt đối không thể thua, chỉ có một ý nghĩ trung tâm như thế thúc đẩy bản thân.

Dùng mồm ngậm lấy quân cờ thay cho đôi tay đã vô dụng.

Dùng lưỡi xác định chữ số viết trên quân cờ, tiếp đó lựa chọn quân cờ.

Không cần phải suy nghĩ về ý nghĩa, không cần biết ý nghĩa là gì, bởi vì đối với chúng ta, hai chữ [thất bại] không hề tồn tại.

Đúng thế…. Chắc chắn sẽ không thua.

…. Ai sẽ không thua?

….. Không được, đừng suy nghĩ nữa, chuyện đó không quan trọng!

Bàn tay không biết của ai khẽ chạm vào bên vai…. Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé ấy.

Đó chính là lời đáp cho tất cả, đừng hoài nghi chút cảm giác ít ỏi còn vương lại ấy.

Trong tình cảnh đã gần như phát điên, vứt bỏ những suy nghĩ điên cuồng…. hoặc là mặc cho bản thân rơi vào sự điên rồ, đặt quân cờ đang ngậm trong miệng xuống bàn cờ.

…. Một ván shogi thuần túy, chỉ tiến hành theo các quy tắc thông thường.

Đối với Shiro, đây là một trò chơi rất dễ dàng chiến thắng…. đồng thời cũng rất dễ dàng thất bại.

Đúng thế, rất đơn giản, chỉ cần bây giờ bị ăn mất Tướng vàng là sẽ thua.

Chỉ cần làm vậy là sẽ dễ dàng thua cuộc, tất cả sẽ bị phong ấn.

Tất cả những ký ức cùng trải qua với anh trai…. sẽ đều biến mất.

Người đầu tiên khiến mình thực sự cảm nhận được rằng mình đang sống.

Người, khi mình lần đầu tiên mặc đồng phục, đã khen mình trông rất đáng yêu.

Người khi mình trở về từ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tới trường, đã ôm mình vào lòng, cùng mình khóc ròng. Người luôn dịu dàng dìu dắt một kẻ vô dụng chẳng thể làm được gì như mình.

Anh…. anh trai quan trọng hơn tất cả mọi người, thời gian cùng chung sống với anh….

Sau nước cờ đơn giản này…… sẽ biến thành hư vô

(………….!)

Ký ức có thể là giả dối về anh trai đó, những lời anh từng nói vụt lướt qua trong đầu Shiro.

Đồng thời trước khi Shiro kịp suy nghĩ…. Tay cô bé đã cử động trước.

Jibril khẽ nhắm mắt lại, hỏi.

“…. Master, tại sao… Người lại muốn chiến thắng?”

Đúng thế…. Dù có muốn cũng không thể cười nổi, cực kỳ dễ dàng chiếu hết nước đi tất thắng của mình.

Jibril hỏi lại ý đồ của chủ nhân, tiếng trả lời vang lên vô cùng yếu ớt.

Thế nhưng áp lực mạnh mẽ trong giọng nói đó lại đủ khiến Steph và Jibril phải lùi ra xa khỏi cửa một bước.

“…. Đối với, 『』…. hai chữ… ‘Thất bại’…. không hề tồn tại.”

Trong căn phòng âm u đóng kín, giọng nói còn xen lẫn với tiếng nấc nghẹn.

Shiro nước mắt đầm đìa, tay bấu chặt trên thảm trải, nhớ lại những ký ức về anh trai.

Nhớ lại một ngày, mình chỉ đến trường một buổi là lập tức trở về trong nước mắt, anh trai đã nói với mình.

…. Này Shiro, người ta bảo con người có thể thay đổi, thật sự là vậy ư?

Chẳng lẽ chỉ cần hy vọng mãnh liệt rằng mình có thể bay là sẽ mọc ra cánh sao? Anh nghĩ chắc là không.

Thứ thay đổi không phải bản thân mà là cách thức để có thể bay lên đúng không?

Cho nên chỉ có thể sáng tạo, chỉ có thể tạo dựng nên phương pháp để mình bay được lên không trung.

Có thể em sẽ nói là, bản thân anh còn chẳng biết bay thì nói linh tinh cái gì thế, nhưng mà….

Chúng ta hãy cùng từ từ suy nghĩ nhé, thử tìm ra đôi cánh có thể giúp Shiro bay lên trời cao…

Mặc dù anh chỉ là một thằng anh vô dụng, nhưng anh sẽ cùng suy nghĩ với em.

….. Nếu quên đi những điều đó, thì sao có thể sống tiếp được!

Ký ức về anh trai chính là [lý do để tiếp tục sống], nếu phong ấn chúng lại, cô bé còn có thể làm được gì nữa?

Nếu như đó là ký ức bị kẻ khác truyền vào thì mình thật sự đã thua một trận đấu quá tàn khốc.

Bởi vì chuyện như thế….

Chuyện như thế…. thật quá khủng khiếp!

“…. Anh…. sẽ không đâu…. Nếu phải, quên mất anh…. thì chết đi còn tốt hơn!!”

Nghe thấy tiếng thét xé gan xé ruột của cô bé, Jibril và Steph chỉ có thể thở dài u ám.

…. Đó là phương án mà Jibril không tiếc lấy cái chết để chuộc tội. Giờ đã bị cự tuyệt, Jibril cũng không thể nói được gì nữa.

Jibril cúi đầu lặng lẽ, nhưng Steph đứng bên cạnh bỗng ấp úng, sợ sệt nói.

“Này, chuyện ấy…. Mặc, mặc dù tôi không hiểu rõ lắm nhưng mà…”

Ý kiến của Steph hoàn toàn không có chút logic nào. Cô chỉ muốn an ủi Shiro mà buột miệng nói ra suy nghĩ mơ hồ trong lòng.

“Đối với Shiro thì Sora thật sự có tồn tại đúng không? Cái này, từ việc anh ta không có mặt Shiro liền trở thành thế này, là có thể thấy không nghi ngờ gì, anh ta…. chắc chắn là có tồn tại.”

….. Thế nhưng lời cô nói….

“Như vậy, anh ta tạo ra tình huống như thế này hẳn là phải có lý do nào đó đúng không?”

…. Lại đảo lộn mọi tiền đề, đem lại một tia sáng mới cho câu chuyện.

Tại trường chỉ có một mình Steph là hoàn toàn không nhận thức được điều đó.

Jibril và Shiro cùng mở to mắt, người cứng đơ bất động giống như thời gian đã dừng lại.

“Nếu, nếu như là bị Minh ước xóa bỏ ký tức thì, thì sẽ không thể giải thích được tình huống hiện tại….”

“A, không phải, ý tôi không phải là….. tôi muốn nói….”

Nghe câu Steph nói tiếp theo, hai người lần này thật sự cảm thấy như ngưng thở.

“…. Phải chăng là, trò chơi vẫn còn chưa kết thúc?

Hai mắt Jibril trợn tròn như hai viên bi ve.

Có là lẽ không hiểu ánh mắt của cô có ý nghĩa gì, Steph tiếp tục lắp ba lắp bắp.

“Cho, cho nên…. Biết đâu ký ức bị thay đổi, không phải do [Minh ước] gây ra, mà là ảnh hưởng do bản thân trò chơi mang lại? Giống như Shiro đã nói, chỉ có ký ức của chúng ta bị thay đổi, phải chăng là cái người…. tên là Sora ấy đã tiến hành trò chơi khi được chúng ta đồng ý, mà bây giờ trò chơi… vẫn chưa kết thúc…. nên, là…..”

Steph không được tự tin cho lắm, càng nói càng lí nhí, nhưng nghe suy luận của cô, Shiro từ từ ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.

“…. Cậu, cậu có bằng chứng gì…. để chứng minh cho điều đó không….”

Nghe giả thuyết quá mức nhảy vọt, bỏ qua hết chứng cứ gián tiếp của cô, Jibril miễn cưỡng thốt lên.

“Bằng, bằng chứng thì… Nhưng, nhưng mà…. tôi cảm thấy [không hợp lý].”

Đúng vậy, cô không hề có chứng cứ nào….Nhưng chính vì như thế Steph mới không cần phải suy nghĩ, đưa ra lý do hoàn toàn dựa vào cảm giác.

Người đó….. [đã thua], chuyện này chắc chắn là có vấn đề.”

Người đó…. Từ này không nói rõ là Shiro hay là Sora, nhưng Jibril nghe vậy cũng phải thoáng nghẹn lời.

….. Giả thuyết của Steph có đầy lỗ hổng.

Dù là về phương pháp không dựa vào [Minh ước] mà vẫn có thể tạo nên ảnh hưởng trên phạm vi lớn thế này….

Hay là về việc xóa bỏ nhân vật đặc định trong ký ức mọi người, nhưng lại bỏ sót duy nhất ý chí của “người đại điện toàn quyền”… Shiro. Tất cả những chuyện đó đều không rõ ràng.

Nhưng nếu như giả thuyết của Steph là chính xác, vậy thì sẽ có một câu hỏi càng khiến người ra đau đầu hơn được giải quyết, đó cũng là sự thật không thể phủ nhận.

….. Vua của Elechia, vua của Imanity, chủ nhân của mình, người từng đánh bại Thần, hàng phục tộc Flügel, thậm chí sắp sửa thôn tính Liên Hiệp Đông Bộ…. vậy mà lại thất bại? Chính vì ngay từ đầu đã có suy nghĩ như vậy nên mới có [cảm giác không hợp lý].

Nếu như giả thuyết của Steph là chính xác, nếu tình trạng khó giải thích này không phải xuất phát từ ý đồ của đối phương.

Mà được sáng tạo nên để giành thắng lợi thì sao….?

“Nếu là như vậy…. thì sẽ có cách để xác nhận.”

Jibril khe khẽ lắc đầu, nói.

“Đúng là cho dù sử dụng [Minh ước] cũng không thể xóa bỏ được thực tế rằng một vật thể, một người đặc định nào đó đã từng tồn tại ra khỏi ký ức và ghi chép của toàn thế giới. Nhưng nếu như…”

…. Đó sẽ là một giả thiết cần phải có điều kiện rất chặt chẽ mới có thể thành lập.

Hơn nữa một phương pháp không dựa vào sức mạnh của [Minh ước] mà vẫn có thể làm được chuyện này thì lại càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu… Nhưng dù như vậy.

“Người tên Sora đó là anh trai của Master, cũng có nghĩa là, nếu anh ta dùng danh nghĩa [người đại diện toàn quyền của Imanity] để tiếp nhận trò chơi thì sẽ có thể thực hiện việc [biến mất] khỏi ký ức của tất cả Imanity, biến mất khỏi ký ức của vật sở hữu cũng tương tự….. Chính vì thế.”

Nghe Jibril nói vậy, Steph cũng như giật mình bừng tỉnh, vội vã nói.

“Vì thế, anh ta sẽ không biến mất khỏi ký ức của những người mà mình không sở hữu, không có quyền đại diện…. Vậy thì chỉ cần đi hỏi các chủng tộc khác!”

“Đúng thế. Giờ tôi sẽ lập tức sử dụng dịch chuyển không gian tới đại sứ quán của Liên Hiệp Đông Bộ để xác nhận…. Còn cả…”

Cô quỳ gối xuống, cúi thấp đầu.

“…. Suy luận bằng tiền đề [hai] Master đã thất bại, đó đúng là một hành vi ngu xuẩn không thể tha thứ, sau này em xin chịu tất cả mọi hình phạt…. Xin người cho em thêm một chút thời gian nữa thôi.”

Vừa nói dứt lời, Jibril đã tan biến vào trong không trung…..

Không khí tràn vào khoảng không gian sinh ra do di chuyển vật chất chỉ làm cuộn lên một làn gió rất nhẹ và nhanh chóng biến mất.

Bị bỏ lại một mình, Steph không biết phải phản ứng thế nào, cuối cùng cô chỉ có thể hướng về phía sau cửa, hỏi.

“À, ờ….. Shi, Shiro…. em không sao chứ?”

….. Nhưng lúc này, tâm trí Shiro đã không còn ở đây nữa.

…. Anh trai có tồn tại là một khả năng hoàn toàn rõ ràng.

Chạm tới được mảnh ghép đó, suy nghĩ vốn đã đóng băng bắt đầu nhanh chóng vận động.

Hy vọng Sora…. Anh trai có tồn tại, để hy vọng đó biến thành bằng chứng xác thực, cần phải tìm ra [căn cứ].

Gượng nâng thân thể nặng trịch lên, đứng dậy, nửa đi nửa bò về phía giữa phòng.

Đôi mắt đỏ tươi như ruby, đẫm lệ, lúc bình thường luôn nửa khép nửa mở.

Lúc này đã mở lớn, nhìn bao quát khắp phòng.

Ánh mắt đưa qua đưa lại, không bỏ qua dù chỉ là một hạt bụi, đồng thời đầu óc nhanh chóng hoạt động.

(…. Nếu anh, thực sự…. tồn tại, tại sao lại…. tạo ra, tình huống này….)

Nếu như tin vào giả thuyết của Steph thì tình huống này là do anh trai tự tay tạo nên.

Còn về tại sao anh lại làm như vậy… thì phải truy đuổi theo suy nghĩ của anh trai mới có thể biết được…. Nhưng mà.

…. Phương thức suy nghĩ của anh trai có thể tạo nên những phong cách đối chiến giống như cười nhạo vào mọi tiền đề một cách nhẹ nhàng như đang hít thở.

Shiro thậm chí cảm thấy mình mãi mãi không thể đạt tới trình độ như anh trai, nhưng lại phải phán đoán ra mưu lược của anh ấy…..?

…. Không thể nào, Shiro hoàn toàn không cảm thấy mình có thể làm được.

Thế nhưng, anh trai có để lại manh mối rõ ràng cùng tài liệu phán đoán mang tính quyết định.

“…. Anh…. không thể, thua… được…”

…. Đúng thế, 『』 không bao giờ thất bại.

Cũng có nghĩa là…. Mình đã đồng ý với chuyện này. Anh trai tin tưởng mình, mà mình cũng tin tưởng anh trai, đã đồng ý với việc anh tạo ra tình huống khiến người ta phát điên này.

Tại sao….. Tại sao mình lại không nhận ra điều đó, Shiro giật mạnh tóc.

(…. Đúng là…. đứa ngu! Tại sao, lại ngốc đến thế!)

Hoảng loạn cuống quít như thế sao xứng làm [em gái đáng tự hào của anh trai] nữa.

….. Chỉ mất đi có một chút ký ức thôi.

“…. Làm sao, có thể…. Làm sao, có thể…. nghi ngờ, anh được !”

Nhưng cô bé đè nén cảm xúc xuống, bởi vì bây giờ không phải là lúc để tự trách.

Anh trai tin tưởng mình, giao phó [tình huống] này cho mình… Nhất định phải kết thúc nó.

…. Cho dù suy nghĩ đến bốc cháy cũng không sao quả…. tiếp nhận ý nghĩ phát động, đầu óc Shiro bắt đầu vận chuyển.

Não truyền ra mệnh lệnh, kêu gọi càng nhiều dưỡng khí hơn. Trái tim nhỏ bé của Shiro không chút do dự, hoạt động đến mức tối đa.

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhanh chóng gia tăng, Shiro bắt đầu kiểm tra lại tất cả ký ức của mình.

Những ký ức có liên quan đến Sora, từng câu từng chữ, từng lời nói, từng hình ảnh giống như từng đoạn phim ngắn, tất cả đều được tìm ra.

Bởi vì [hiện tại] là tình huống do anh trai sắp xếp bày bố, cho nên nhất định phải có để lại gợi ý.

Trong ký ức cuối cùng liên quan đến anh trai, có mấy câu nói không rõ ý nghĩa hiện lên trong đầu Shiro.

…… Shiro, chúng ta hai người luôn là một.

“…. Hai người, luôn là một…. Anh, sẽ không…. để, Shiro… lại, một mình.”

Tại sao…. mình lại tỉnh dậy ở chỗ vốn đã thành phòng ngủ của Steph này?

Tại sao lại không nghi ngờ? Tại sao ngay từ đầu lại không phát hiện ra?

Shiro cắn răng, có lẽ đây là lý do mình không bằng được anh trai.

Câu trả lời cực kỳ đơn giản… Đó chính là, Sora…. anh trai….

(….. Ngay từ ban đầu….. đã ở chỗ này!)

Shiro nhìn khắp xung quanh phòng ngủ quốc vương với ánh mắt sắc bén…. Trong mắt cô bé đã không còn nước mắt.

[Còn lại…. Năm nước]

…. Tôi là… Sora, tuổi…. quên mất rồi.

….. Em gái mà mình vẫn luôn tự hào là… Shiro, mười một tuổi, một tiểu mỹ nhân với mái tóc trắng tuyền và đôi mắt đỏ rực.

Không sao cả, vẫn còn nhớ.

“Shiro, em có đó không?”

Cảm giác như có ai đó gật đầu. Tuy ý thức, thân thể, ký ức đều đã tan vỡ, vụn nát, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra được, cảm giác gật đầu đó tới từ Shiro.

“…. Shiro, em vẫn ở đó đấy chứ?”

Một lần nữa lại cảm thấy có người gật đầu, chỉ có cảm giác mong manh ấy chống đỡ cho bản thân lúc này.

Dù đã mất đi phần lớn ký ức nhưng vẫn hiểu rõ được một chuyện.

Đó chính là….điều này vượt xa sự tưởng tượng của mình.

Thị giác đã bị cướp đi từ lâu rồi, tay chân cũng không còn cảm giác nữa.

Tuy nghe thấy vô số tiếng nói… nhưng đó là giọng của ai? Nơi đây là đâu? Tất cả những chuyện ấy đều không thể nhớ ra được nữa.

Mất đi tất cả không ngờ lại đáng sợ đến vậy, lúc trước mình căn bản không thể tưởng tượng ra được.

“Shiro… chắc là anh sắp sửa….. nếu như vậy….”

Cảm thấy sự tồn tại ấy giống như đang cố gắng kìm nén một tình cảm nào đó, gật đầu lần thứ ba.

Rồi một âm thanh nhỏ bé truyền tới… Em biết rồi…

Nghe thấy vậy, Sora khẽ cười khổ, thốt lên như van vỉ:

“Có thể nhờ em một chuyện không? Tay anh… đã không còn cảm giác gì nữa… Ha ha.”

Trong tiếng cười gượng gạo nhưng lại như đã bất chấp tất cả, cậu nói tiếp.

“Ở đâu cũng được, em có thể nắm lấy chỗ nào anh vẫn còn cảm nhận được không…. Để anh không phát điên.”

Cảm thấy trên vai như bị nắm chặt, Sora hơi cảm thấy yên tâm, khẽ thở phào một tiếng.

Tiếp đó… đặt quân cờ đang ngậm trong miệng xuống bàn cờ.

Shiro nhìn chằm chằm vào không trung, nhịp tim vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.

…. Hãy sắp xếp lại tất cả thông tin nào.

Anh từng nói…. [Hai người luôn là một].

Vậy tức là mình cũng tham gia vào trò chơi này…. Không, nếu như trò chơi vẫn chưa kết thúc thì có nghĩa là vẫn còn đang tham gia.

Anh từng nói… [Luôn giành chiến thắng từ trước khi trò chơi bắt đầu].

Tức là tình huống này hoàn toàn nằm trong dự tính, cũng có nghĩa, cố ý để nó xảy ra như vậy.

Anh từng nói…. [Chúng ta không phải nhân vật chính trong manga shounen].

Nhân vật chính trong manga shonen… sẽ dần dần trưởng thành.

Tình huống này nếu như là trong manga shounen thì sẽ là flag để Shiro trưởng thành.

Cô bé sẽ trở thành dù không có Sora cũng có thể độc lập… Nhưng anh trai đã phủ định rõ ràng tình tiết như thế.

Anh từng nói…. [Chúng ta kết hợp lại vì lời hứa].

Chúng ta… Hai người hợp lại mới là một người, hai người cùng nhau mới là sản phẩm hoàn thành.

(…. Sản phẩm, đã… hoàn thành… sẽ không, có chuyện…. trưởng thành nữa!)

Bộ não nhỏ bé bắt đầu đau thắt lên từng chặp, nhưng Shiro mặc kệ cơn đau, tiếp tục thầm hét lên.

Tiếp tục, tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn…..!

Suy nghĩ xem tại sao lại buộc phải tạo ra tình huống như thế này.

Anh từng nói…. [Chúng ta đi lấy mảnh ghép cuối cùng để thôn tính Liên Hiệp Đông Bộ.]

Anh trai đáp ứng ván cược này để giành lấy mảnh ghép cuối cùng có thể giúp cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ thêm thuận lợi…

(…. Vậy thì…. Đối thủ… là ai?)

Trong ký ức cuối cùng còn lại về anh trai, anh đã để lại những lời nói như câu đố.

Lúc ấy, người anh đã thấy, đã nói chuyện khi đang ngồi trên ngai vàng…. Là ai?

Dù đã lục đi lục lại trong ký ức…. [vẫn không thể nhìn thấy] đối phương.

Tại sao lại không thấy? Tại sao lại sử dụng ma pháp xóa bỏ hình ảnh, chỉ để anh trai trông thấy? Là ai?… Nếu như vậy thì Jibril phải…. Trong ký ức…. còn có gì nữa… chỉ có… nên là….

(…. Tiếp tục…. Tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục suy nghĩ đi!!)

Mạch đập, nhịp suy nghĩ của Shiro không ngừng tăng tốc…. thậm chí đến mức chiếc đồng hồ trên tường giống như ngừng lại.

….. Dù đến như vậy vẫn không thể lần theo được suy nghĩ của anh trai.

Hành động của anh trai luôn ẩn chứa hai tầng, ba tầng…. thậm chí có lúc là mười tầng, hai mươi tầng ý nghĩa.

Anh trai sử dụng phương pháp mình không bao giờ tưởng tượng ra nổi, giống như từ kết quả suy luận ngược lên bước sắp xếp chiến thuật.

Muốn theo dấu sức sáng tạo như thế, phương pháp suy nghĩ lật đổ mọi tiền đề như thế, không thể đi theo đường tắt được.

(Vậy thì… Shiro, chỉ có thể… cố gắng, hết sức…. bằng cách, của Shiro!”

Nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, đầu đau đớn như bị kìm bóp chặt, mồ tôi túa ra đầm đìa.

…. Đó là phương pháp cực kỳ kém năng suất nhưng có thể gọi là bạo lực cưỡng ép suy luận.

Ký ức còn lưu lại, các yếu tố cấu tạo nên tình huống, manh mối, đáp án dự bị, tài liệu phán đoán.

Hàng nghìn hàng vạn khả năng có thể xảy ra, hàng triệu hàng tỉ những tình huống có thể sinh ra từ các khả năng nó đó được mô phỏng trong đầu.

….. Phương pháp suy luận bạo lực, lần lượt kiểm tra chọn lọc toàn bộ mọi tình huống giống như một chiếc máy tính.

Bộ não nhỏ bé có thể biến điều đó thành sự thực của Shiro giờ giống như muốn vỡ ra, bắt đầu tuôn đầy mồ hôi đau đớn.

Tiếp đó…. Khi kim giây phát ra tiếng dịch chuyển lần thứ hai…

Đối với Shiro lại giống như đã trải qua hàng tiếng đồng hồ, trong đầu cô bé nổi lên hình ảnh một người… đáp án đã xuất hiện rồi.

Do ký ức về người đó thật sự quá rời rạc nên không cần biết là dung mạo, vóc dáng hay là thanh âm, tất cả đều cực kỳ mơ hồ đến mức Shiro không thể nhớ ra được.

(… Người… từng, đối đầu… trong cuộc đấu lựa chọn quốc vương…)

Người vì chủng tộc loài người… không tiếc phải hợp tác với Elven Guld.

Một người như vậy, nếu biết anh trai muốn đánh cược quân cờ của chủng tộc loài người, sẽ làm thế nào?

….. Mảnh ghép tất thắng trong cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ…. Người giám sát tiếp nhận sự hỗ trợ của tộc Elf.

“…. Cla…my…!”

Bật thốt lên tên người giao đấu với anh trai, cảm nhận được tất cả manh mối đều đã kết nối lại.

Đồng thời giống như bánh răng vận chuyển quá mức bị bật văng ra…. Shiro ngã xuống bất tỉnh.

[Còn lại… Tám nước]

Xác nhận lại một chút nào… Tôi là Sora.

Anh trai của Shiro, mười tám tuổi, trai tân, gặp vấn đề về giao tiếp, nghiện game.

Đến từ thế giới khác…. Khoan đã…

Sau khi chơi game chiến thắng Thần, đã cùng em gái tới nơi này… Sau đó thì sao?

….. Hóa ra là vậy, xem ra có vẻ ký ức từ sau khi tới thế giới này đã bị [cướp mất rồi].

Thế nhưng, tiếp theo mới là vấn đề…. Mục đích của trò chơi này là gì?

Nếu như ký ức đó [bị cướp mất]…. tất cả sẽ kết thúc.

………

….. Không sao cả, vẫn còn nhớ ra được…. [Vẫn còn thuộc về mình].

Có vẻ là độ quan trọng hoàn toàn giống như mình dự tính.

“…. Anh đang có ý đồ gì vậy hả?”

Một giọng nói sắc nhọn, giống như của một thiếu nữ, lên tiếng hỏi.

Đã mất đi thị giác nên không thể trông thấy hình dạng cô ta, nhưng mà…. đã từng nghe thấy giọng nói đó.

Còn nhớ tên cô ta là…. Clamy Djer.

Cô ta là gián điệp của quốc gia người Elf… Elven Guld, cũng là đối thủ trong trò chơi này.

“Hử, sao cơ?”

Tốt, vẫn còn, có thể nói ra tiếng.

“Đừng có giả bộ nữa. Anh đang… cố ý chịu thua có phải không?”

Hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh vang lên từ bàn cờ để xác định nước đi.

Có vẻ không có sai sót nào… tất cả, vẫn tiến hành thuận lợi.

“Đâu có? Tôi đang chuẩn bị để thắng đấy nhé.”

…. Hẳn là, vậy.

Bằng chứng để có thể tin tưởng chắc chắn đã trở nên quá mong manh.

Nếu hỏi là dựa vào cái gì thì cũng không thể trả lời chính xác được.

“….. Hóa ra là vậy. Mục đích của anh là muốn tôi đoạt đi ký ức của anh có phải không?”

Đúng thế…. đây chính là trò chơi như vậy.

Thứ gì mình mất đi sẽ được chuyển sang cho địch thủ.

Nếu mình đã không còn ký ức từ sau khi tới thế giới này thì có nghĩa là chúng đang ở chỗ Clamy.

“… Anh, [không phải là gián điệp của quốc gia nào cả]… Đúng vậy, tôi đã hiểu việc đó rồi.”

Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng hình như là cô ta đã hiểu.

Nhưng thiếu nữ tiếp tục nói.

“….. Tiếp tục thế này anh sẽ thua, sự tồn tại sẽ bị đoạt mất, thậm chí ngay cả thực tế rằng anh đã từng tồn tại cũng sẽ biến mất. Trước khi đó, rút cuộc là anh có âm mưu gì?”

…. Chuyện ấy thì không thể cho cô biết được.

Bởi vì đó mới chính là mục đích thật sự của trò chơi này.

“Sao phải hỏi chứ? Chỉ cần đoạt luôn cả đáp án khỏi tôi là được mà.”

Đúng thế…. Bởi vì đây chính là một trò chơi như vậy.

“….. Tốt thôi. Vậy tôi sẽ như ý anh muốn, cướp hết tất cả của anh.”

Cạch, Clamy đặt một quân cờ xuống bàn.

Dựa vào âm thanh đó, hình ảnh hóa lại vị trí đối phương hạ cờ trong đầu…. Sora khe khẽ mỉm cười.

“…. Đây…. đây là cái gì!?”

Clamy bật thốt lên méo mó, không, gần như tiếng rên xiết, toàn thân cứng đờ.

…. Đồng thời trong lòng Sora cũng có thứ gì đó biến mất.

“Anh, anh…. rút cuộc là…. sao chứ!?”

Người vừa phát ra tiếng kêu rên, giờ đang gào thét về hướng này… là ai vậy?

…. Được rồi, xác nhận lại một lần nữa nào.

Tôi là…. Sora. Là anh trai của, Shiro… sau đó…. sau đó, thì sao?

“……..!?”

Một cảm giác lạnh lẽo khó tả, giống như toàn thân đóng băng sắp sửa vỡ nát, tràn tới.

Tôi, là ai?

Đây là đâu? Tôi từ đâu tới? Vốn ở chỗ nào?

Bản thân dần dần không còn là chính mình nữa…. đó là một sự [đáng sợ] không thể diễn tả nổi.

Cho dù năm giác quan đã bị cướp đoạt đến mức chỉ còn mơ mơ hồ hồ thì vẫn có thể cảm nhận được bản thân không chịu đựng nổi sự sợ hãi, hai hàm rằng va chạm lách cách vì run rẩy.

Một nơi nào đó trong đầu đang hét lên.

[Đã biết trước là sẽ như thế rồi. Mọi chuyện đúng như dự tính. Cứ thế này là được.]

….. Cảm giác bản thân dần dần biến mất đáng sợ này là đúng như dự tính?

Đừng có đùa chứ, nếu như sự đáng sợ này là đã tính toán trước rồi thì mình đúng là không biết trời cao đất dày!

Trong cảm giác đáng sợ này, chẳng lẽ vẫn nghĩ tinh thần mình có thể duy trì được bình thường sao…

“… Anh…”

Thế nhưng sự lạnh lẽo thấu xương, hơi lạnh không độ tuyệt đối ấy…

“…. Shiro, ở đây…”

Lại chỉ vì vỏn vẹn hai câu nói mà nhanh chóng tan biến thanh hư vô.

“… Đúng… đúng rồi.”

Tôi là Sora…. anh trai của em gái đáng tự hào… Shiro.

Hiện tại… À phải, đang tham gia trò chơi.

Bây giờ thì đang thua, làm vậy là để có thể, chiến thắng.

Đó chính là tất cả, chỉ cần biết như thế là đủ rồi, không có vấn đề gì nữa.

Thầm nói với chính mình như vậy, cắn chặt răng, để cho cơn run rẩy ngừng lại.

Từ từ mở miệng… ngậm lấy quân cờ tiếp theo.

………………

“Master!?”

“Shiro!! Em không sao chứ!?”

Nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Steph và Jibril, ý thức của Shiro một lần nữa tỉnh lại.

…. Có vẻ là mình vừa ngất xỉu, đang nằm trong lòng Steph, xác nhận lại tình huống hiện tại…

“…..!”

Di động ánh mắt không thấy anh trai đâu, Shiro thiếu chút nữa thì đẩy bật Steph ra. Nhưng dòng suy nghĩ miễn cưỡng ngăn cô bé lại….

….. Anh đang ở trong căn phòng này.

Như vậy thì…. không có gì phải sợ hãi nữa.

“… Em, không… sao…”

Ôm đầu vẫn đang đau nhói lên từng chặp, thân thể ướt đẫm mồ hôi, Shiro gắng gượng muốn đứng dậy nhưng bị Steph ngăn lại.

“Không sao cái gì mà không sao! Em bỗng nhiên im bặt rồi ngất xỉu… Em có biết là chị lo lắng thế nào không!!”

Steph kêu lên, khóe mắt cô đã thoáng ửng đỏ.

“…. Xin, lỗi…”

Trông thấy vậy, Shiro thấp giọng xin lỗi.

Ở bên cạnh, Jibril hơi cách xa Shiro một chút, trong giọng nói đã có giác ngộ sẵn sàng.

“Master, em có chuyện cần báo cáo. Kết quả việc xác nhận về Sora… về Master….”

Jibril chuẩn bị thông báo kết quả xác nhận tại đại sứ quán Liên Hiệp Đông Bộ…

“…. Không, cần nữa…”

Nhưng liền bị Shiro ngắt lời.

“…. Anh, có… tồn tại…”

“…. Thưa vâng. Đúng như những gì người đã nói. Em xin chịu tất cả mọi hình phạt….”

Tại Liên Hiệp Đông Bộ…. Kết quả sau khi xác nhận với Hatsuse Ino, đã có thể khẳng định chắc chắn sự tồn tại của [Sora].

Với việc mình hoài nghi chủ trương của các chủ nhân, hoài nghi các chủ nhân đã thất bại…

“…. Vậy… tôi ra lệnh.”

“Vâng, xin người cứ sai bảo.

Dù bắt cô phải tự sát ngay tại chỗ, Jibril cũng sẽ tuân lệnh không chút do dự.

Thế nhưng Shiro chỉ nhẹ nhàng nói, dù rằng trong giọng cô bé thoáng chút cấp bách

“…. Gúp tôi…. tìm ra…. anh…”

Nghe vậy, Jibril giống như được lời thần khải chỉ dẫn.

Tiếp đó giống như để khẳng định mình thật sự không sao, Shiro khẽ tránh mình khỏi tay Steph, đứng dậy.

Dù bước chân vẫn còn loạng choạng nhưng ánh mắt Shiro đã khôi phục bình thường, nhìn thẳng vào hai người, hỏi:

“….. [Hôm qua]…. hai người…. đã làm, những gì?”

Tựa như đã biết trước sẽ nhận được câu trả lời như thế nào, Shiro giống như đang xác nhận hơn là đang hỏi.

Steph và Jibril đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt đáp.

“Tối qua…. Chị bận đối phó với quần chúng biểu tình, sau đó đứng bên ngai vàng xem Shiro chơi trò chơi.”

“Đúng vậy, em cũng ở bên cạnh.”

…. Nhưng nghe họ nói vậy, Shiro khẳng định chăc chắn, [không phải].

“…. Đó là… [Hôm kia]… ngày, 19…”

Hai ngườimột lần nữa nhìn nhau nghi hoặc, nhưng Shiro đã hỏi tiếp ngay.

“….. Đổi câu hỏi khác…. Buổi tối, hôm ấy… hai người…. đã ở đâu?”

Nghe câu hỏi, Steph và Jibril bắt đầu lục lại ký ức mình. Thế nhưng….

“……………….”

Hoàn toàn không nhớ ra được. Thấy vẻ mặt đương nhiên là vậy của Shiro, Jibril hỏi.

“Master có ký ức về hôm qua…. À không, là hôm kia không ạ?”

“… Không có, cho nên…. vậy là, tốt rồi.”

….. Vậy là đã xác nhận được, quả thật có một đoạn thời gian đã biến mất khỏi ký ức tất cả mọi người.

Cũng có nghĩa là….

“Vậy là…. Trò chơi tiến hành từ tối ngày hôm kia đến hôm qua, ý người là vậy có phải không?”

Đã thề dốc hết ức giúp đỡ Shiro, đầu óc Jibril hoạt động đến mức tối đa, lên tiếng. Shiro gật đầu hồi đáp.

“Này, như thế thì nghĩa là sao?”

Nhưng Steph có lẽ vẫn không hiểu được, nghẹo đầu thắc mắc, Jibril liền giải thích.

“Shiro-sama có những [ký ức] mà chúng ta không có, chúng ta có những [ký ức] mà Shiro-sama không có, vì thế mới dẫn tới rối loạn…. Nhưng nếu như tất cả mọi người đều mất đi một đoạn ký ức nào đó thì mọi chuyện sẽ khác hẳn.

Steph vẫn có vẻ không hiểu, nhưng đúng là như vậy, cũng có nghĩa là…

“Vậy chứng minh rằng, người tham gia trò chơi là tất cả chúng ta, hơn nữa phạm vi người chơi có thể ảnh hưởng bao trùm toàn bộ Imanity…. ngoài người đại diện toàn quyền của Imanity ra, không thể là ai khác nữa.”

….. Đúng vậy. Như thế sẽ còn lại….

“…. Nào…. Steph…. Xác nhận.”

“À, được, có gì em có nói đi.”

Thấy Shiro mở to mắt, lộ vẻ nghiêm trang chưa từng thấy.

Bị khí thế của bé gái mười một tuổi áp đảo, Steph chật vật nuốt nước bọt, nghiêm túc trả lời.

NGNL3_062

….. Phải mấy giấy sau cô mới nhận thức được tình hình.

“…. Này, này…. Em đang làm, cái gì vậy hả?”

Nếu không phải Steph hiểu nhầm hay là sinh ảo giác thì cảnh tượng trước mắt. Là Shiro với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng đôi tay nhỏ của cô bé.

Đôi tay đó đang bóp…

“… Đang bóp…. ngực…. Steph…”

Cô bé lại tiếp tục sờ sờ nắn nắn.

“…. Thế, thế thì, chị, phải phản ứng thế nào bây giờ?”

Nhưng vẻ mặt Shiro không hề thay đổi, tay cũng không dừng lại.

Shiro gật gật đầu, khẽ hỏi Steph.

“…. Không thấy, hưng phấn, sao….?”

“Sao, sao có thể như thế được! Nếu như cảm thấy hưng phấn thì bản thân mới thật sự là rất có vấn đề!”

Thế nhưng câu nói đó lại rất đúng ý Shiro, cô bé bỏ tay xuống.

“… Đã được, ra lệnh… [phải lòng tôi]…. rồi, cơ mà?”

“….. A….”

….. Đúng thế. Nếu như người dùng [Minh ước] yêu cầu cô phải lòng là Shiro thì Steph phải có cảm giác mới hợp lý.

Cũng có nghĩa là, người đã yêu cầu mình phải lòng là Sora…. Steph cũng đã nghĩ thông được rồi.

Nhưng Jibril lại có vẻ áy náy, nói.

“Master, chuyện này….. cũng đâu cần thiết phải xác nhận?”

“…. Ưm.”

Shiro chẳng hề để ý, bình thản trả lời.

“…. Cái gì?”

“….. Bởi vì, đã biết… anh hoàn toàn, có tồn tại…”

“…. Thế thì, chị có thể hỏi, tại sao lại bị bóp ngực không?”

Phí công mình đã lo lắng…. Steph lộ ra vẻ mặt như vậy, ủ rũ nói. Shiro đáp.

“… Để cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì chứ? Chị bị bóp ngực thì được lời gì sao…..”

Nhưng Shiro đã ngắt lời Steph, nói.

“…. Nếu không nhờ, Steph… thì em đã không, nghĩ ra…. cho nên…”

Tiếp đó…. Shiro định nói một câu….

Cô bé bỗng sực nhớ ra, mình đã từng nói câu đó với ai ngoài anh trai chưa?

….. Đáp án là chưa bao giờ.

Cho nên Shiro mới ngượng nghịu, bối rối dời mắt sang hướng khác, đỏ mặt….

“… Cám ơn, chị…. Steph…”

Bộ dạng và lời nói của Shiro như vậy khiến Steph không nói được nên lời.

Nhưng Shiro không hề nhận ra…. Suốt mấy ngày tiếp theo, Steph vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cảm thấy xúc động trước bé gái mười một tuổi, chắc là không có gì dị thường nhỉ, tâm trí Steph rối như tơ vò.

Mặc kệ Steph ôm đầu phiền muộn, Jibril khẽ hỏi.

“Vậy thì Master…. Ý người là, người đã nắm rõ được toàn bộ tình huống rồi phải không?”

“… Ưm.”

Anh suy đoán, chỉ cần đánh cược [quân cờ của chủng tộc loài người], Clamy…. Elven Guld chắc chắn sẽ chủ động tiếp xúc… Hẳn là anh dùng phương thức này để dẫn dụ Clamy, muốn lôi kéo cô ta thành người bên mình.

“…. Chỉ còn lại…. một, vấn đề.”

Chỉ còn lại một vấn đề duy nhất, nhưng lại là bộ phận quan trọng nhất, đó chính là…. [Nội dung trò chơi].

Nhưng trong suy luận của Shiro đã gần tiếp cận được đáp án.

…. Anh đã biết trước đối phương sẽ tìm đến nơi.

Thậm chí biết trước đối phương là Clamy, hoặc có thể nói là tộc Elf…. Elven Guld.

Nhưng trước khi Minh ước được thi hành, ký ức đã bị thay đổi, dù nhìn thế nào cũng thấy có sự can thiệp của ma pháp trong việc này.

Sẽ là trò chơi do tộc Elf chuẩn bị chăng?…. Không phải.

Đối thủ là tộc Elf đứng hàng thứ bảy, anh trai không thể không dự đoán sẽ có ma pháp tham dự.

“… Anh, sử dụng…. trò chơi, do Jibril chế tạo… để thi đấu.”

Không thể sai được, trò chơi có sức mạnh ngăn cản tộc Elf lợi dụng ma pháp để gian lận.

Người có thể tạo ra được trò chơi như vậy…. Phía bên ta chỉ có một người.

“….. Trò chơi do em chế tạo sao?”

Đúng vậy, thành viên tộc Flügel đứng ở vị trí thứ sáu, thậm chí có thể xây dựng nên một thế giới mô phỏng…. Jibril.

Không thể sai được, hẳn là anh đã nói Jibril như thế này.

“…. Jibril… có làm được không? Trò chơi, xóa bỏ, ký ức…”

Nghe câu hỏi hỏi như vậy, Jibril bắt đầu suy nghĩ.

Nếu bây giờ chủ nhân ra lệnh cho cô chế tạo ra một một trò chơi như thế…?

“Nếu là thế giới mô phỏng như trong [nối từ thực thể hóa]…. Nhưng ở đây là thế giới hiện thực…”

“…. Nếu, hợp tác…. với tộc Elf?”

“Hợp, hợp tác….. !? Ý người là, hợp tác với đám quê mùa chui rúc trong rừng ấy sao!?”

Giọng cô lộ vẻ chán ghét tới cùng cực, có thể thấy cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Nhưng thấy Shiro đang chăm chú nhìn mình, Jibril nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp.

“… Mặc dù còn phải phụ thuộc vào trình độ của Thuật giả tộc Elf…. nhưng không phải là không thể. Về giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể điều khiển thì tộc Flügel đứng hàng thứ sáu vượt trội hoàn toàn, nhưng về phương diện cấu tạo thuật thức phức tạp thì…. Tộc Elf đứng hàng thứ bảy lợi hại hơn nhiều.”

Bình thường chắc chắn không thể khiến Jibril thừa nhận thua kém chủng tộc khác.

Nhưng vừa rồi đã phạm trọng tội hoài nghi chủ nhân, bây giờ dưới ánh mắt chăm chú của Shiro, cô hoàn toàn không dám khoe khoang nữa.

“Ví dụ như…. Do em cung cấp hạch tâm của thiết bị [nối từ thực thể hóa], do Thuật giả tộc Elf xây dựng thuật thức….Làm vậy chắc là sẽ có thể tạo ma pháp gây ảnh hưởng biến động trên quy mô lớn thế này.”

Nhưng vẫn chưa đủ, Shiro ra hiệu vẫn còn thiếu một điểm quan trọng.

“… Có thể, đảm bảo…. trò chơi đó…. không thể, ăn gian?”

“Có thể.”

Nhưng chuyện Shiro lo lắng lập tức bị Jibril phủ định không chút do dự.

“Loại thuật thức gây ra ảnh hưởng biến động mạnh mẽ như vậy cần có lượng tinh linh vượt xa cực hạn của tộc Elf cho nên người cuối cùng khởi động trò chơi hẳn phải là em. Nếu như thuật thức không minh bạch thì lúc đó em sẽ phát hiện ra.”

“…. Chắc chắn?”

“Đúng vậy, một loạt tình huống như hiện tại nếu do ma pháp gây ra thì em chắc chắn sẽ cảm nhận được sức mạnh cần thiết.”

Tiếp đó, Jibril nhìn quanh một lượt.

“Nói thật là… Sức mạnh đó ngang bằng với [Thiên kích] em sử dụng với thủ đô tộc Elf trong thời kỳ đại chiến.”

Cô bình thản miêu tả giống như đang kể lại một chuyện rất vụn vặn.

“Em nhớ là lúc đó em muốn một đòn hủy diệt hoàn toàn thủ đô tộc Elf không để lại dấu tích gì. Để ngăn cản đòn tấn công của em, tộc Elf đã huy động ba nghìn Thuật giả kết nối với hành lang tinh linh, hy sinh cả tinh thần và tính mạng nhưng vẫn không thể ngăn cản toàn bộ.”

Đến bây giờ Shiro đã chẳng còn thấy ngạc nhiên với cung cách làm việc của Jibril nữa, chỉ tiếp tục suy nghĩ.

Nhưng Steph thì không thể nhịn được ra ý kiến với binh khí chiến tranh này.

“Cậu, cậu…. Rút cuộc thì cậu đã làm gì hả!?”

“Sau đại chiến kỹ thuật ma pháp của tộc Elf đã cực kỳ phát triển nhưng giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể không chế vẫn không đổi. Nếu như những biến động này là do ma pháp gây nên, ngoài ra còn từ chỉ đạo của các Master thì người khởi động nhất định là em, gian lận tuyệt đối không thể qua mắt em được.”

Jibril vẫn tiếp tục bình thản nhưng kiên định dứt khoát, nói.

….. Cũng có nghĩa, đáp án quả nhiên là ngay từ đầu đã ở trong căn phòng này.

Trong căn phòng bừa bãi vô số trò chơi này, hẳn phải có một [bàn cờ].

Một bàn trò chơi…. vẫn còn chưa kết thúc trò chơi.

Nhưng mặc cho cô bé nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần, vẫn không tìm thấy vật tương tự….

“…. Jibril…. trong phòng này…. nhất định, phải có…. phản ứng, ma pháp…”

Anh đang ở trong căn phòng này… Nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Vậy thì bản thể bàn trò chơi có khả năng cũng [nằm ngoài nhận thức của Shiro].

“… Một ngày rưỡi, biến mất…. [Ký ức trong trò chơi]…. Vậy thì, cũng không thể…. nhận thức được, trò chơi…”

Nhưng dù đã bị loại ra khỏi sự nhận thức, nếu trò chơi vẫn đang được tiến hành thì hẳn là vẫn đang sử dụng ma pháp….

“…. Để em tìm kiếm thử xem.”

Jibril không hề cảm nhận được ở đây có dấu hiện của ma pháp.

Nhưng mà… Cô tuyệt đối không được hoài nghi chủ nhân một lần nữa. Jibril xòe rộng cánh, đôi mắt màu hổ phách mở to.

“Oái, chuyện… gì vậy?”

Áp lực sinh ra trong phòng khiến Shiro và Steph đáng ra phải hoàn toàn không thể phát hiện được ma pháp gần như nằm rạp xuống đất.

Đó là vì Jibril đang điều khiển một số lượng tinh linh…… nguồn gốc ma pháp, lớn đến không thể tưởng tượng nổi.

Vòng sáng trên đầu cô xoay chuyển mãnh liệt, thậm chí khiến người ta có ảo giác cả căn phòng đàn lay động.

“…. Tìm thấy rồi.”

Câu nói đó khiến cả Shiro lẫn Steph cùng mỉm cười mừng rỡ.

Nhưng Jibril lại chỉ vào một góc phòng.

“…. Nhưng vô cùng xin lỗi, em tối đa chỉ có thể cảm nhận được phía đó có mở một trường lực cản trở nhận thức. Đúng như suy đoán của chủ nhân, nếu như thuật thức của kẻ tộc Elf đó sử

dụng bàn trò chơi của em làm hạch tâm thì muốn đột phá tấm màn ngăn cản nhận thức đó.... có lẽ là không thể.”

“… Ư.”

Shiro cắn móng tay, rên lên bức bối.

…. Chỉ còn thiếu một bước, đáp án đã ở ngay trước mắt rồi….

“Ở, ở gần đây phải không? Để tôi tìm xem có thứ gì không.”

Steph cúi nhìn xuống đất, bước về phía Jibril chỉ… Nhưng đột nhiên, cô giống như vấp phải thứ gì đó, ngã lăn lông lốc, đập cả mặt xuống đất.

“… Dora-chan, ở chỗ không có thứ gì cũng có thể vấp ngã, cậu không cần phải tăng cường đặc điểm gây cười của mình thêm nữa đâu.”

Nhưng Steph lại đứng dậy, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn lại.

“…. Hả? Vấp ngãTôi bị ngã sao?”

Nghe cô nói vậy, Shiro và Jibril cũng đồng loạt lĩnh ngộ.

“….!”

“Cho dù không thể nhận thức nhưng vẫn có ở đó, cũng tức là cho dù chạm vào thì cũng không nhận ra phải không?”

Shiro gật đầu trả lời Jibril, tiếp đó từ từ bước lên.

Cho dù không thể nhận thức [nhưng vẫn có ở đó]…. có thể cảm nhận được.

Hoàn toàn không nhìn thấy, thậm chí chạm tới thì cũng không thể nhận thức được là bàn trò chơi đang ở chỗ này.

Ở dưới đất, tại chỗ Steph vấp ngã, Shiro phát hiện vài vật.

Đó là ba quân cờ hai mặt đen trắng, trên có khắc số đếm bằng Kanji, đựng trong một chiếc hộp nhỏ.

Ở phía đối diện, trong chiếc hộp khác cũng có số lượng quân cờ tương đương, trên khắc số đếm bằng ngôn ngữ tộc Elf.

Muốn đoán ra đó là quân cờ của trò chơi nào, kỳ thực vô cùng đơn giản.

“…. Quân cờ…. Othello.”

“Chuyện gì ở đây vậy? Đây là quân cờ trong trò chơi sao?”

Tại sao không nhìn thấy bàn cờ mà lại trông thấy quân cờ?

Shiro trả lời câu hỏi của Jibril.

“… Bởi vì… còn chưa, sử dụng.”

Quân cờ chưa sử dụng nhưng lại có thể nhận thức.

Ký ức bị cướp mất, trò chơi bị xóa bỏ khỏi nhận thức…. trò chơi vẫn còn chưa kết thúc.

Tất cả mọi manh mối liên kết lại thành một trong đầu Shiro.

Luật chơi có lẽ là…

“…. Trò chơi…. chia cắt, ký ức…. hoặc là, sự tồn tại…. thành quân cờ…. tranh đoạt lẫn nhau.”

Nghe Shiro lẩm bẩm, Jibril lập tức có phản ứng, Steph thì chậm hơn một nhịp.

“Xin, xin cho phép em được nói thẳng, Master…”

“Dùng, dùng luật chơi như vậy, đầu, đầu óc, có được bình thường không!?”

Đúng vậy…. Nếu như suy luận của Shiro là chính xác thì không nghi ngờ gì, đây thực sự là một trò chơi điên cuồng.

Nhưng nếu như luật chơi đúng như Shiro dự tính thì quả thật….

“…. Anh, quả thật…. là, quá lợi hại…”

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, Shiro cuối cùng….. hiểu được ý đồ của anh trai.

[Trước nước đi đầu tiên]

“….. Nào, chúng ta xác nhận lại luật chơi một lần nhé.

Sora vừa nói vừa nhìn Clamy đang ngồi trên ghế phía đối diện bàn.

Cậu giải thích với Shiro, Steph, Jibril ở sau lưng mình cùng thiếu nữ tộc Elf đang ở sau lưng Clamy.

“Đây là trò chơi chia cắt [khái niệm cấu thành nên bản thân] thành ba mươi hai quân cờ….. [Othello].”

Sora cầm lấy một quân cờ hai mặt chia thành hai màu đen trắng đối lập, có khắc số đếm, nghịch nghịch trên tay, tiếp tục giải thích.

“Trên quân cờ có khắc số, càng tiếp cận 1 thì càng quan trọng. Ký ức, nhân cách, thân thể, đại loại là như vậy, đã hiểu chưa? Ngoài đó ra thì chỉ là cờ Othello bình thường. Thông qua đảo mặt quân cờ của đối phương…. Hai bên sẽ cướp đoạt [sự tồn tại] của nhau.

Đó chính là trò chơi do Sora nghĩ ra, Jibril cung cấp nguồn năng lượng và thiếu nữ tộc Elf xây dựng.

Sora nói rất đơn giản thoải mái nhưng luật chơi cực kỳ không bình thường này khiến tất cả mọi người đều phải thoáng rùng mình.

“Bên cạnh đó, việc xác định mức độ quan trọng sẽ tuân theo ma pháp của trò chơi, thứ tự ưu tiên được phản ánh theo tiềm thức bản thân mỗi người. Có nghĩa là, ngay chính người chơi cũng không biết quân cờ nào của mình đại biểu cho điều gì.”

Bộ dạng cậu có vẻ rất thích thú, nhưng mà…

“…. Không biết quân cờ nào bị ăn sẽ mất đi điều gì….. Có phải là rất kích thích không?”

Nhìn Sora nở một nụ cười gần như điên cuồng….. Clamy bình tĩnh đáp trả bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Bọn tôi muốn vạch trần vai trò thực sự của anh và kẻ đạo diễn đứng phía sau. Anh thì muốn khám phá hết các thủ đoạn của tôi và Elven Guld. Đây đúng là một trò chơi phù hợp với lợi ích của cả hai bên.”

“Chính xác. Người thắng sẽ giành lại tất cả mọi thứ của mình….. còn kẻ thua sẽ không khôi phục lại được bất cứ điều gì.

Ý nghĩa của câu nói đó khiến cho Steph không khỏi cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc sống lưng.

“…. Nếu [nhân cách] bị cướp mất rồi thua cuộc…. Ha ha, nhất định là sẽ rất thú vị đúng không?”

“À, còn một điểm nữa. Khác với cờ Othello bình thường, không được phép bỏ qua. Cho dù không có chỗ nào có thể ăn được quân của đối phương thì cũng bắt buộc phải hạ cờ. Đến nửa cuối ván cờ, khi không thể không hạ quân cờ có số thứ tự nhỏ thì sẽ thế nào đây….. Mà chắc các cô cũng đã hiểu rồi phải không?”

Nhưng Clamy tựa như không hề sợ hãi, sắc bén chỉ ra kẽ hở trong luật chơi.

“Vậy thì….. nếu [không thể tiếp tục] về mặt vật lý thì sẽ làm thế nào?”

Cũng tức là khi những thứ như năm giác quan, cơ thể người chơi, hoặc là ký ức liên quan đến trò chơi, vân vân, biến mất.

“Sẽ do đồng đội…. Bên phía tôi là Shiro và hai người này, bên phía cô là cô bạn tộc Elf kia. Vì thế, tất cả những người có mặt ở đây đều là người tham gia…. Tất cả cùng [Thề nguyền trước Minh ước] rồi bắt đầu trò chơi.”

Thế nhưng, cho dù như vậy thì vẫn còn vấn đề…. Đó là.

“Nhưng nếu đã là tranh đoạt [tất cả] của nhau thì cũng sẽ có khả năng xảy ra tình huống đồng đội mất đi tất cả [ký ức liên quan đến bản thân], lúc đó sẽ thật sự [không thể tiếp tục] và trò chơi kết thúc. Bên nào có nhiều quân cờ hơn sẽ giành chiến thắng.”

“Do phán xét thắng lợi cần có tính khách quan nên sẽ do bản thân bàn cờ tiến hành. Vậy đã được chưa?”

“Đã xong, tôi đã xây dựng thuật thức như thế rồi.”

“Em cũng đã xác nhận lại, xin người cứ yên tâm, Master.”

Thiếu nữ tộc Elf, đồng đội của Clamy, và Jibril lần lượt gật đầu xác nhận.

Ánh mắt Jibril mạnh mẽ phủ định khả năng khiến người ra lo lắng nhất….. “Không bị giở trò mờ ám.”

Sora gật đầu, tiếp tục nói:

“…. Nhưng mà, sau khi trò chơi kết thúc sẽ khôi phục lại như cũ…. Như vậy thì chán lắm đúng không?”

Đúng thế, đây là ma pháp.

Nhưng dù có sức mạnh khổng lồ do Jibril cung cấp thì cũng không thể khiến kết quả duy trì vĩnh viễn.

Nhìn thấu ý đồ của Clamy muốn xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của mình, Sora nở một nụ cười xảo quyệt.

“Để kết quả trò chơi có thể [cố định]… chúng ta sẽ quy định [hai] món cược.”

Đầu tiên, Sora giơ một ngón tay lên.

“Thứ nhất là [xác định vĩnh cửu kết quả trò chơi]… Có thể xác định xóa bỏ, trao đổi, hoặc lưu giữ những dấu mốc tồn tại đã trao đổi qua lại trong trò chơi. Ngoài ra còn có thể yêu cầu thêm một việc.”

Clamy suy đoán ý đồ của cậu, tiếp lời:

“….. Nói cách khác, đó mới là [yêu cầu thực sự] đúng không?”

“YES. Bởi vì nếu không làm như thế thì cho dù có thể xóa bỏ sự tồn tại của tôi thì cô cũng không thể làm gì được Shiro.

Câu này đã chỉ ra mục đích của Clamy…. Đoạt lấy địa vị đại diện toàn quyền cho chủng tộc loài người.

“Cũng như vậy, tôi cũng không thể có được cô bạn Elf kia, cho nên yêu cầu thứ hai chính là…”

“…. Cướp đoạt đồng đội của đối phương.”

Cũng tức là nếu Clamy chiến thắng sẽ có được Shiro đã mất đi ký ức về Sora…. Người đại diện toàn quyền của chủng tộc loài người.

Còn nếu Sora chiến thắng sẽ có được một Thuật sĩ đỉnh cao của Elven Guld.

“Ừm, tóm lại chúng ta cứ để lại quyền hai bên có thể thay đổi yêu cầu sau khi giành chiến thắng đi.”

Nghe vậy, Clamy cười khẩy, nói:

“…. Anh nghĩ tôi sẽ thương hại, lưu lại sự tồn tại của anh sao?”

“Ha ha, đúng là một lời đùa thú vị, nhưng mà sao tôi có thể nghĩ như vậy được.”

Sora cũng bật cười hồi đáp, phủ định câu hỏi của cô, tiếp đó nhìn chằm chằm vào mắt Clamy, nói:

“Nếu như tôi không còn tồn tại nữa thì cho dù dùng Minh ước ép buộc, Shiro cũng gần như vô dụng. Đồng đội của cô đối với tôi mà nói cũng có khả năng tương tự. Cũng có nghĩa, chưa chắc đã là [chiếm hữu]…. Có thể là [tự sát] hoặc là [thay đổi nhân cách], cho nên mới cần phải giao hẹn trước có thể thay đổi Minh ước…. đúng không nào?”

Ngoài Shiro và Sora, tất cả mọi người có mặt tại trường đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

“Nói một cách đơn giản… đây là trận đấu đánh cược sự tồn tại của bản thân và quyền sinh sát với đồng đội.

Đúng vậy…. Bao gồm cả đồng đội, [All or Nothing].

Điên mất rồi…. Người nghĩ như vậy, có lẽ không chỉ một mình Steph.

Shiro bị đưa ra làm vật cược nhưng không biết là cô bé căn bản hoàn toàn không nghĩ đến chuyện anh trai sẽ thất bại, hay là nghe qua toàn bộ nội dung sách lược đã hiểu anh trai đang muốn làm gì….. cô bé chỉ lim dim khép hờ mắt như bình thường.

“Đến bước cuối cùng trở nên không thể tiếp tục, cũng tức là đến khi tất cả sự tồn tại bị cướp đi mất mới thôi…. Luật chơi là như vậy nhé, nào….. Mọi người đã chuẩn bị tinh thần để bắt đầu trò chơi chưa?”

Sora nói nhưng đang đùa cợt, nhìn qua mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt tất cả mọi người cũng tập trung vào phía cậu.

Sora là người thiết lập quy tắc, sáng tác nên trò chơi điên rồ này.

Đối mặt với một kẻ như vậy, Clamy cố gắng giữ bình tình, bắt đầu phân tích tình hình.

Đúng vậy, đây là….. Trò chơi do Sora nghĩ ra.

Quy tắc nhìn qua thì là công bằng…. Chính vì như thế nên Clamy chỉ có thể hoài nghi bản thân trò chơi.

Bởi vì đây là trò chơi do đối phương thiết lập, không thể không có lợi cho hắn.

Là luật chơi có kẽ hở, hay là…. Clamy đưa mắt nhìn sang thiếu nữ tộc Elf.

Nhưng thiếu nữ tộc Elf chỉ khe khẽ lắc đầu.

Ý nói là…. Không phát hiện ra điều gì cả, không thể nắm bắt được ý đồ thật sự của đối phương, nhưng mà trò chơi không hề có điểm không minh bạch nào.

Thiếu nữ tộc Elf, người xây dựng nên thuật thức cho trò chơi ra dấu, cô không thể tạo gian lận trong trò chơi. Nhưng ngược lại, Jibril cũng không thể tạo gian lận trong trò chơi được.

“…. Được rồi.”

Vậy thì ngoài tìm ra ý đồ thực sự của hắn từ trong cuộc chơi ra, không còn lựa chọn nào khác nữa.

Cô thầm nghĩ, dù ý đồ của Sora có là gì thì cũng không quan trọng, bên mình đã có sức mạnh của tộc Elf hỗ trợ rồi.

Và như thế, Shiro, Steph, Jibril và Sora.

Cùng Clamy, thiếu nữ tộc Elf, tất cả mọi người nhẹ nhàng đưa tay lên, đưa ra lời tuyên thệ.

“…… [Acciente]!”

Shiro cầm quân cờ đen trắng có khắc chữ [参] <3> lên.

Cô bé nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng…. Không, là nhìn vào bàn cờ dù không trông thấy nhưng vẫn đang tồn tại….

Đây có lẽ là một trong ba mươi hai quân cờ Othello được chia cắt ra từ sự tồn tại và ký ức.

Số hiệu trên quân cờ hai bên còn lại đều rất nhỏ…. cũng có nghĩa là, độ quan trọng rất cao.

Chính vì là những quân cờ chỉ cần đi sai một nước có thể phá hỏng cả thế cục nên mới giữ lại đến bây giờ.

Nhưng người lập ra quy tắc này…. chính là bên bị khiêu chiến, cũng tức là anh trai.

Điều đó thể hiện, việc tiến hành trò chơi này, thậm chí cả sự biến mất của anh, đều có ý nghĩa.

Vậy thì ý nghĩa là…. Shiro nhắm mắt suy nghĩ.

….. Tại sao anh lại để mình lại một mình? Đó là câu hỏi đầu tiên của Shiro.

Có điều, sau khi biết được đáp án, đó đã trở thành phương án đương nhiên.

Đầu tiên, lý do thứ nhất vô cùng đơn giản.

Cố ý giao ký ức của mình cho đối phương, tạm thời ở vào thế bại, mục đích của việc này là…

(…. Shiro, không thể…. làm, như vậy… được.)

Thử tưởng tượng đến tình huống đó, Shiro mỉm cười buồn bã, rút ra kết luận.

Những chuyện anh trai đã làm, nếu đổi sang cho Shiro…. Cô bé không cảm thấy tinh thần mình có thể chịu đựng nổi.

Chỉ vì anh trai biến mất không ở bên cạnh mình nữa mà đã từng có lúc nghi ngờ sự tồn tại của anh.

…. Bị quên lãng thì vẫn còn tốt.

…. Nếu quên đi anh trai…. Shiro tin chắc, tinh thần mình sẽ không thể bình thường được nữa.

Shiro nhìn chằm chằm vào bàn cờ không nhìn thấy, đưa tay chạm vào cũng không thể cảm nhận được.

Bàn cờ đúng là không nhìn thấy. Nhưng mà…

Anh ghét ánh sáng mặt trời cho nên đầu tiên có thể khẳng định anh sẽ không ngồi bên cửa sổ.

Anh dù là lúc ngủ hay là lúc ngồi ngang hàng cũng sẽ để ý chọn chỗ để Shiro có thể ngồi bên cạnh tường.

Anh biết là khung cảnh rộng rãi sẽ khiến Shiro có cảm giác cô độc nên luôn che chắn cho Shiro.

Tuy không nhìn thấy bàn cờ nhưng thói quen của anh, động tác của anh, sự quan tâm của anh, tất cả mọi ký ức liên quan đến anh, đã tiết lộ vị trí ngồi của anh, thậm chí cả vị trí dành cho Shiro cũng hoàn toàn được xác định, giống như có thể nhìn được ngay trước mắt.

(…. Ở đây… anh đang…. ở chỗ này…)

Mặc dù đang ở giữa không gian trống rỗng nhưng Shiro tin tưởng chắc chắn, cô bé cảm nhận được vị trí của anh trai.

Khóe mắt Shiro lập tức nóng lên nhưng cô bé cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục suy nghĩ.

“… Tiếp theo là, lý do… thứ hai…. cũng là… lý do… quan trọng, nhất.”

Shiro cầm quân cờ số 3, hướng mặt trắng lên trên, giữ chặt nó giữa các ngón tay.

Anh sử dụng [màu đen hay màu trắng], chuyện này hoàn toàn không phải đắn đo.

Bởi vì nếu anh giao thế cờ cuối cùng cho [Shiro]…. vậy thì đương nhiên là anh cầm quân trắng.

Đó thế cờ hiện tại không nhìn thấy, thậm chí không thể nhận thức được.

Vừa không có ký ức khởi đầu, lại vừa không biết bàn cờ đã trải qua những nước đi như thế nào.

Nhưng đó là nước đi mà anh cố ý hạ cờ thua, hơn nữa còn để Shiro có thể giành chiến thắng….

Đó là nước đi sau khi đối phương trông thấy đã hoàn toàn trúng phải mưu kế của anh, bị dẫn dụ để hạ cờ…

Tiếp đó, tất cả những cách phân bố vị trí mà anh có thể lựa chọn để đảo ngược tình thế.

Tổng hợp suy luận tất cả những điều đó…. chỉ dùng ba nước để chuyển bại thành thắng

Chuyện như vậy…. chỉ có mình có thể làm được.

Mang theo niềm tin sắt đá, Shiro hạ quân cờ xuống….

Cạnh, một âm thanh không nghe thấy bất thần vang lên bên tai ba người.

Và rồi…

“Đau….. !”

“Đau quá…. Có, có chuyện gì vậy!?”

Shiro, Jibril, cùng với Steph, cả ba đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, đồng loạt đưa tay ôm đầu.

Giống như phản ứng lại với nước cờ Shiro vừa đặt xuống, trong đầu vang lên vô số tạp âm.

Bàn cờ Othello không thể nhận thức được đã xuất hiện trước mắt. Lạch cạch lạch cạch, bàn cờ màu đen dần chuyển sang màu trắng.

Tiếp đó…. Ký ức về một ngày rưỡi đã biến mất… trào ngược trở về….

…… [Ngày 19. Buổi sáng]…..

Đây rõ ràng là đại sảnh hoàng cung nơi Shiro và anh trai đang chơi game.

“Ha ha, cuối cùng cũng đã chịu tới. Đế tôi chờ lâu quá đấy nhé.”

Anh trai nói như vậy, trước mặt là hai thiếu nữ.

Một thiếu nữ tóc đen, đeo mạng che mặt bằng sa đen, Clamy.

Cùng một thiếu nữ hoàn toàn không có ý che giấu đôi tai nhọn đặc trưng của tộc Elf lộ ra từ dưới mái tóc dài.

“…. Bộ dạng giống như đã biết trước là bọn tôi sẽ đến đây…. Vậy thì đương nhiên…”

Nghe Clamy nói, Sora cười đáp:

“Đúng thế, tôi biết mục đích các cô tới đây để làm gì. Tôi đương nhiên là lúc nào cũng có thể.

“Vậy thì mau lên, tôi nhất định phải khiến anh biến mất trước khi anh giao quân cờ của chủng tộc loài người đi.”

“Shiro, em phải nghe thật kỹ nhé.”

“…. Ưm?”

“Anh tin tưởng em.”

….. [Ngày 19. Buổi chiều]…..

“….. Nó là như vậy, Jibril, cô có làm được không?”

Nội dung trò chơi mà chủ nhân chỉ định thật sự không phải cho người có tinh thần bình thường, nhưng Jibril đáp.

“….. Thật vô cùng xin lỗi, em không làm được, muốn sửa đổi trò chơi trên quy mô lớn như vậy…”

“Tôi không yêu cầu cô phải làm một mình. Cô hãy làm cùng với cô bạn tộc Elf mà Clamy mang theo kia đi, được chứ?”

Sora chuyển hướng câu chuyện sang thiếu nữ tộc Elf từ đầu đến giờ vẫn chưa báo tên.

“Muốn tôi hợp tác với, tộc Flügel? Xin cho phép tôi được vinh hạnh từ chối nhé ~❤”

“Thật là trùng hợp. Tôi cũng chẳng mong gì hơn thế ~ ❤”

Ánh mắt hai người như tóe ra tia lửa điện, nhưng Sora giống như chẳng thèm quan tâm.

“Vậy à? Thế thì tôi không tiếp nhận cuộc đấu, mời các cô mau mau về cho.”

Thấy Sora lạnh lùng từ chối, Clamy nói với thiếu nữ tộc Elf.

“…. Chị đã nói là sẽ giúp em phải không?”

“Tất nhiên là vậy rồi…. Nhưng bắt chị phải hợp tác với tên ác quỷ đó…. Ư ư…. Được rồi, được rồi mà.”

“…. Anh.”

Nghe luật chơi do Sora thiết lập, Shiro ngẩng đầu nhìn anh trai với vẻ bất an.

“Shiro, chúng ta hai người luôn là một.”

….. [Ngày 19. Buổi tối]….

Cầm [hạch tâm] thiết bị trò chơi [nối từ thực thể hóa] của Jibril, thiếu nữ tộc Elf oán thán.

“Cách sử dụng tinh linh này giống như là đặt một quả bom phá hoại hành lang tinh linh vậy, đầu óc ngươi có được bình thường không đấy.”

“Thật vô cùng xin lỗi. Chẳng qua chỉ là thiết bị hấp tụ từ dòng chảy khởi nguồn của hành lang tinh linh thôi, chỉ có loại tai dài mới đi hiểu nhầm nó thành bom đạn. Lần sau ta sẽ dán thêm nhãn [đần độn cần chú ý] vào rồi mới đưa ra.”

“Các người…. Rút cuộc thì ở với ai thì mới vui vẻ hòa bình được hả?”

“Bởi vì mỗi khi nghĩ tới một tên Flügel nào đó, trong thời kỳ đại chiến đã phát động công kích vào chúng tôi khiến cho bao nhiêu người phải hy sinh là lại…. Bình thường cứ ra vẻ cao cao tại thượng, không ngờ lại sử dụng đòn tấn công như [Thiên kích], thật đúng là như trẻ con.”

“Nhìn lại thân phận của mình đi. Nếu không phải các người thiết lập ma pháp cấm bay trên không trung thì ta đã chẳng thèm để ý tới các người rồi. Chỉ vì cái ma pháp chướng ngại ấy mà ta bị rơi xuống, đầu sưng lên một cục đấy, dù có bất cẩn giết sạch hết các ngươi thì cũng có vấn đề gì chứ?”

“Đủ rồi! Cả hai trật tự yên lặng làm việc đi! Sắp hết hơn một ngày rồi đấy!!”

…. [Ngày 20. Buổi sáng]….

“…. Thế đấy, đúng là hết hơn một ngày thật.”

Sora nghiêm nghị nhìn Jibril.

Tương tự, Clamy cũng nghiêm khắc nhìn đồng đội của mình.

“Thật, thật vô cùng xin lỗi. Đều tại cái đồ tai dài đó mấy lần làm đường mạch thiếu chút nữa thì mất khống chế.”

“Mỗi, mỗi lần ngươi dùng sức mạnh áp bức khống chế thì ta lại phải xây dựng lại thuật thức đấy chứ!!”

Sora thở dài, đưa một tay ôm mặt nói.

“Thôi bỏ đi, phù…. Vậy thì tôi nhắc lại luật chơi một lần nhé.”

“… Anh.”

“Shiro, thấy em lo lắng cho onii-chan, anh rất là vui, nhưng mà cứ yên tâm đi. Em cũng hiểu mà, đúng không?”

“Shiro, chúng ta kết hợp lại vì [lời hứa].”

“Shiro, chúng ta luôn giành chiến thắng từ trước khi trò chơi bắt đầu.”

“…. Bây giờ chúng ta đi lấy mảnh ghép cuối cùng để thôn tính Liên Hiệp Đông Bộ thôi.”

“…. Ưm.”

Shiro gật đầu, Sora dịu dàng xoa đầu cô bé, nói.

“…. Nào, hãy bắt đầu trò chơi thôi!”

…. [Ngày 20. Buổi tối]….

“………..!”

Tay phải Shiro nắm chặt lấy vai Sora.

Tay trái cô bé siết lại thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rách da, chảy máu.

Shiro chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn anh trai dần dần bị cướp mất ký ức, tay, chân, năm giác quan.

….. Đó chính là lòng tin với anh trai.

Anh đã nói tin tưởng Shiro, đây là sự hồi đáp của Shiro.

Bây giờ chỉ có thể nhẫn nại.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Sora, Steph tuy do dự không dám ngăn cản trò chơi tiếp tục nhưng có lẽ cũng không thể nhìn thêm được nữa, hai tay ôm mặt, phát ra tiếng nức nở như sắp bật khóc.

Chứng kiến quyết tâm của hai chủ nhân, Jibril cũng không thể nói được gì.

Cô chỉ có thể mở to mắt, chứng kiến từng động tác của họ.

“…. Rồi, cũng sắp sửa kết thúc được rồi.”

Clamy cầm quân cờ, nói. Trạng thái cô lúc này cũng chắc chắn không thể gọi là hoàn hảo.

Có vài đoạn ký ức đã không còn tồn tại trong đầu những người có mặt nữa, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã bị cướp mất khá nhiều ký ức.

Nhưng trên bàn cờ rõ ràng là đầy màu đen…. Clamy đang chiếm ưu thế áp đảo.

“….. Ký ức của anh đúng là khá thú vị, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu ý đồ của anh.”

Rõ ràng là đã cướp đi gần như tất cả ký ức của Sora nhưng vẫn chưa biết được mục đích thật sự của cậu.

Ký ức của Sora thoáng lướt qua trong đầu…. Clamy cau mặt vì đau đớn, nói.

“Anh còn lại ba quân cờ, không ngờ ký ức liên quan đến mục đích thật sự lại là yếu tố quan trọng cấu thành nên sự tồn tại của anh, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc… Nhưng rút cuộc thì anh muốn thế nào…. Tôi đi vào đây.”

Cạch, Clamy đặt xuống một quân cờ.

“Có lẽ là kết thúc rồi.”

Giống như đáp lại câu nói đó của cô, thân hình Sora đột nhiên biết mất khỏi tầm mắt.

Ba người vừa rồi vẫn còn bộc lộ tình cảm, đứng một bên quan sát trận chiến, giờ bỗng như ba con rối, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, giống như là không còn ý thức nữa.

Họ tựa hồ không trông thấy Clamy và bàn trò chơi, dật dờ đi ra khỏi phòng.

Đó là vì những ký ức liên quan đến trò chơi này đã biến mất khỏi đầu những người tham gia như họ.

Tiếp theo chỉ có một mình Shiro leo lên giường, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

“… Vậy là không còn ai đánh thay nữa. Sora cũng đã biến mất. [Không thể tiếp tục]….. Tôi đã thắng rồi.”

Rút cuộc cô vẫn không đoán ra được ý đồ thật sự của Sora.

Mặc dù cô đã phải giao ra rất nhiều ký ức vô cùng khó nói, nhưng cũng ổn rồi….

“Clamy… Có điều gì đó không đúng.”

Bàn cờ đáng ra phải thông báo thắng lợi rồi mới đúng.

…. Thế nhưng, trò chơi vẫn im lìm không hề có dấu hiệu kết thúc.

“Thế là thế nào? Không phải chị nói là không có gian lận gì sao?”

“Đúng, đúng là như thế mà! Thuật thức do chính tay chị xây dựng!”

“Vậy thì đây là chuyện gì…. Chẳng lẽ đến thế này rồi vẫn chưa tính là [không thể tiếp tục] sao!?”

Đột nhiên Clamy trông thấy ba quân cờ còn lại của Sora.

Ba quân cờ quan trọng nhất cấu tạo nên bản thân, có khắc [壱] <1>, [弐] <2>, [参] <3>

“…. Khoan đã, nếu đến thời điểm này ngay cả sự tồn tại cũng đã biến mất thì ba quân cờ này là cái gì chứ?”

Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là so với [sự tồn tại của bản thân].

Chiến lược để có thể chiến thắng trò chơi còn xếp ở vị trí cao hơn sao?

Sao có thể như vậy được…. Nhưng mà nếu như vậy, thì sẽ có thể giải thích tại sao lại không cướp được đoạn ký ức đó.

“Clamy, phải làm thế nào bây giờ?”

“Không thể, làm gì được nữa.”

Nếu muốn cưỡng chế kết thúc trò chơi này, có lẽ chỉ có người tộc Flügel đó là làm được thôi.

“Ký ức của em cũng đang trong trạng thái bị xóa bỏ… chỉ có thể chờ đợi thôi!”

Giống như cảm thấy rất tức tối vì bàn cờ xác định trò chơi vẫn có thể tiếp tục, Clamy hậm hực nói.

“…. Cái gì đây không biết, rút cuộc thì cái tên đó, hắn đã làm gì….?”

Vừa rồi gã thanh niên đó bị đánh bại dễ dàng và biến mất.

Nhưng dù đã đoạt được gần như toàn bộ ký ức của cậu ta, Clamy thật sự cảm thấy như ở trong hư không, hiện lên hình ảnh Sora đang nở một nụ cười thắng lợi….Điều đó khiến cho tay chân cô bất giác run lên bần bật.

…………….

Đúng vậy, Sora quả thật đã xếp đặt một [trò lừa].

Đúng như Clamy đã hoài nghi, trò chơi này ngay từ ban đầu đã được thiết kế để có lợi cho Sora.

Thế nhưng…. Không ai có thể biết được đó là lý luận như thế nào.

Ngay cả người tự tay xây dựng nên trò chơi, cho dù đã sử dụng ma pháp của tộc Elf… Cũng không thể phát hiện ra điểm mấu chốt.

Bởi vì [trò lừa] này, là gian lận được thành lập trong tình huống hoàn toàn không gian lận.

…. Trò chơi này có thể phản ánh tiềm thức của con người, quyết định mức độ quan trọng của quân cờ.

Theo lẽ thường, không ai có thể biết, trong các khái niệm cấu tạo bên bản thân mình, thứ được xếp ở vị trí cao nhất là gì.

…. Cho nên.

“…. Ngoài anh, và Shiro ra….”

Shiro khẽ mỉm cười, nhìn bàn cờ dần dần hiện ra trước mắt.

Nói cách khác, đây chính là…. chân tướng [trò lừa] mà anh trai đã sắp đặt.

“Tôi nhớ ra rồi. Mặc dù luật của trò chơi là như vậy nhưng không ngờ tôi lại quên mất Master.”

Tuy về nguyên lý đã đồng ý tiến hành trò chơi này thì đó là chuyện không thể tránh được.

Nhưng mình không ngờ lại hoài nghi chủ nhân, tìm cách tiêu trừ sự tồn tại của người, Jibril vô cùng ảo não vì sự kém cỏi của bản thân.

“Nhưng, nhưng mà tại sao sao Sora lại biến mất, còn là cố ý nữa!?”

Cũng nhận lại được phần lớn ký ức đã mất, Steph vội vàng hỏi.

Thế nhưng, cho dù như vậy, Shiro cũng không có ký ức ý gì gợi nhắc về ý đồ thực sự của Sora.

…. Không, có thể là ngay từ đầu ký ức về chuyện đó đã không tồn tại.

Shiro nhận định, anh trai không hề nói ra ý đồ thực sự với mình.

Bởi vì nếu như đoạn ký ức đó bị đoạt mất thì mọi mưu kế sẽ trở thành vô nghĩa.

Nhưng mà, không có vấn đề gì nữa… bởi vì bây giờ mình đã [hiểu ra rồi].

…. Cờ Othello, là trò chơi hai người có thông tin xác định hữu hạn hoàn hảo với tổng lợi ích bằng không.

Mô thức của nó còn đơn giản hơn cờ vua hay shogi, cũng xác lập được đấu pháp tất thắng.

Nếu như muốn giành chiến thắng bằng thủ đoạn bình thường thì Sora chỉ cần để Shiro đánh thay là được.

Lý do không làm như vậy nhưng vẫn sử dụng Othello để phân thắng bại, rất có thể là…. để Shiro dễ dàng phán đoán hơn.

…. Trong hư không tựa như có thứ gì đó, tự động đặt xuống một quân cờ đen.

Đắn đo chần chừ, do dự không quyết….

Đúng vậy… Chính như luật chơi Sora đã đặt ra, trò chơi này không cho phép bỏ lượt.

Nước đánh thay…. cũng tức là một nước đi duy nhất của Shiro vừa rồi.

Là nước đi phong tỏa toàn bộ hướng đi của Clamy mà Sora đã sắp xếp trong hoàn cảnh đã mất đi thị giác.

Quân cờ có độ quan trọng cực sao sẽ phải đặt xuống vị trí vô nghĩa…. Có do dự cũng là chuyện tất nhiên thôi.

….. Hoàn toàn khâm phục sát đất chiến lược của anh trai, Shiro cầm lấy quân cờ có khắc [弐] <2>.

Shiro đã hoàn toàn hiểu.

Cả [khái niệm] mà quân cờ có khắc chữ [弐] đang nằm trên tay mình này nắm giữ, lẫn ý đồ thật sự của anh trai.

….. Vì thế, cô bé thậm chí còn có chút đồng tình với đối phương, khẽ nói.

“…. Thật sự, là… không ai, có thể…. đoán, ra được…. Anh…. thật, lợi hại.”

Và rồi Shiro đi tiếp nước thứ hai.

Những quân cờ tiếp tục lật ngược, gần một nửa bàn cờ nhuộm thành màu trắng trong chớp mắt.

Bóng dáng Clamy và thiếu nữ tộc Elf…. cùng với anh trai đã bắt đầu mơ hồ hiện ra.Steph và Jibril cùng trợn tròn mắt.

Còn Shiro cố gắng kìm nén hai dòng nước mắt đang sắp sửa trào ra.

Trò chơi mà anh trai sáng tạo này đã biến mất khỏi điện thoại di động của Shiro cũng như ký ức của chủng tộc loài người và Jibril.

Từ đó có thể suy luận ra ý nghĩa của ba quân cờ còn lại…..

[参]…. Phương pháp chiến thắng trò chơi.

[弐]…. Tin tưởng tuyệt đối vào Shiro.

Còn [壱] chính là….

“…. Tất cả, mọi điều, của Shiro…”

Đó là những yếu tố vượt trên cả bản thân, cấu thành nên sự tồn tại của Sora.

Tại sao lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy, câu trả lời rất đơn giản.

Bởi vì nếu như đổi lại vị trí…. Shiro có thể khẳng định mình cũng sẽ như thế.

Thiếu đi anh trai, mình sẽ không còn là mình nữa.

Trong những điều có thể mất đi…. bản thân anh trai và khả năng sẽ thất bại còn quan trọng hơn bản thân mình…. không cần nói cũng biết.

Hiểu rõ điều đó, ngay từ ban đầu, Sora đã tin chắc rằng mình sẽ biến mất, sau đó dựa vào Shiro đánh thay để xoay chuyển cục diện…..

[Trò lừa] như vậy, dù có thể đoán ra được đi nữa thì cũng biết phải ứng phó như thế nào?

Trên bàn cờ đã dần dần nhuộm thành màu trắng…. quân cờ đen lắc lư một cách bất an, đặt xuống.

“… Tốt rồi, anh….”

Tiếp đó, giống như đã chờ đợi từ rất lâu.

“……. Trở lại, đi…………..!”

Quân cờ có khắc [壱] <1> hạ xuống bàn cờ, thân hình Sora hiện ra rõ ràng trước mắt Shiro.

….. Từ bàn cờ chênh lệch vỏn vẹn bốn quân nghiêng về bên trắng, vang lên: “Người chiến thắng: Sora”.

Đồng thời, Shiro cũng nhào vào lòng người được xướng tên thắng lợi.

NGNL3_090

Câu đầu tiên của Sora là….

“Được rồi Shiro, cứ đánh anh đi. Anh đã chuẩn bị tinh thần rồi….”

Nhưng Shiro nhào vào lòng Sora không chút do dự, cướp lời nói nhanh hơn cậu một chút.

Shiro nước mắt đầm đìa, úp mặt vào ngực anh trai, nói.

“”…. Xin, lỗi…. Xin, lỗi…. Đáng lẽ…. phải nhanh hơn….!”

Steph và Jibril không theo kịp nổi tình hình, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.

Chỉ là, chợt có tiếng nói vang lên từ hướng không ngờ đến.

“Clamy! Này Clamy! Em có nghe thấy chị nói không!?”

Đưa mắt nhìn sang phía giọng nói, chỉ thấy….

Thiếu nữ tộc Elf đầy vẻ hoảng hốt, kêu gọi Clamy, còn Clamy thì….

Steph không khỏi giật mình, lùi lại một bước.

Clamy giống như một thân thể trống rỗng… Không, nói chính xác ra là giống như một xác chết, mềm oặt ngồi dựa trên ghế.

….. Giờ Steph vẫn chưa hiểu, Sora chiến thắng như thế nào.

Nhưng nếu thất bại trong trò chơi do Sora sáng tạo này, kết quả sẽ là….

Chỉ cần đi sai một bước… rất có thể, kết cục của Sora sẽ là….

Steph không khỏi cảm thấy hai chân phát run.

Cô ta đã mất đi những gì?…. Tất cả mọi thứ ngoài thân thể chăng?

Con người, hoặc nhân cách có thể gọi là Clamy đã… Không còn tồn tại nữa.

(Rút, rút cuộc thì phải có thần kinh như thế nào mới có thể [chịu thua lúc đầu] trong trò chơi này chứ!?)

….. Một trò chơi không thể nào hiểu nổi, Steph nhìn Sora, trong lòng đầy sợ hãi.

Nếu không được tận mắt chứng kiến thì thật sự không thể tưởng tượng nổi, kết quả của trò chơi này lại thảm khốc đến vậy.

Với kết quả như thế, ôm Shiro vẫn đang khóc nức nở, Sora tàn nhẫn lên tiếng.

“…. Nào, [bọn] tôi đã chiến thắng. Bây giờ là yêu cầu đầu tiên nhé.”

Nghe cậu nói vậy, thiếu nữ tộc Elf gần như thét lên van vỉ.

“Khoan đã…. Dù anh muốn tôi làm gì cũng được! Chỉ xin…. Đừng để Clamy trở thành thế này!!”

Nhưng Sora đáp trả với ánh mắt hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.

“…. Nếu như tôi thua, Shiro cầu xin tương tự, các cô sẽ có đáp ứng không?”

Đúng vậy…. Đây là là trò chơi được tiến hành khi hai bên đều đã đồng ý, cùng [Thề nguyền trước Minh ước].

Như Sora nói, nếu cũng đứng ở vị trí này, có lẽ cô sẽ chỉ cười khẩy…. Thế nhưng.

“Tôi, tôi biết yêu cầu này là rất ích kỷ! Nhưng, nhưng chính anh cũng là người quy định có thể thay đổi nội dung yêu cầu mà! Anh, anh muốn làm gì với tôi cũng được… chỉ xin, đừng để Clamy trở thành… trở thành như thế này….. !”

Nhưng Sora nở một nụ cười tàn nhẫn như ma quỷ, như đao phủ sắp sửa vung lưỡi đao.

“Không~~ được♪ Tôi phải đưa ra yêu cầu đã chuẩn bị trước đây. Chú ý nghe nhé….”

“Đừng…….. Đừng mà à à à à à à à à !!!”

“Yếu cầu thứ nhất, cố định tất cả những ký ức đã từng cướp được của đối phương và….. Trả lại tất cả những gì đã bị đoạt mất.”

“…… Hả…..?”

Câu này làm tất cả mọi người cùng đồng loạt kêu lên.

“….. Ư oa!…… Hộc… hộc…”

Cùng lúc đó, Clamy giống như đột ngột nhớ ra cách hô hấp, khôi phục lại ý thức.

Nhưng thấy Clamy tuy đã tỉnh lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn ngây ngốc vào không trung, thiếu nữ tộc Elf vội vàng chạy tới.

“Clamy! Clamy! Em không sao chứ!? Em có biết mình là ai không!?”

Thiếu nữ kêu gọi như sắp tuyệt vọng nhưng ánh mắt Clamy vẫn trống rỗng, mê mang.

Bị lắc người mấy lần, Clamy cuối cùng cũng như tỉnh táo lại, nói.

“À… Ừ, em không sao… chỉ là…”

…. Cô chợt ôm vai, run lên bần bật, nhìn Sora như vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp.

“Cái tên đó…. Sora, tại sao lại không sao, em chỉ không thể hiểu nổi nên mới nghĩ đến xuất thần một lát thôi.”

…… Đột nhiên, theo Minh ước được thực hiện, bàn trò chơi do Jibril và thiếu nữ tộc Elf chế tạo, phát ra một tiếng nổ lớn.

Trông thấy vậy, người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, không ngờ lại là… Sora.

“Nguy, nguy hiểm quá…. Dù đã có [hạch tâm] của Jibril thì yêu cầu này cũng suýt soát vượt quá giới hạn…”

….. Ván cược theo nguyên lý không thể thực hiện được thì sẽ không thể tuân thủ.

Cũng có nghĩa là vì để thực hiện yêu cầu của Sora, dù đã tiêu hao hết giá trị ma lực trong bàn trò chơi này thì cũng thiếu chút nữa thì không đủ để bù đắp.

Thấy bộ dạng Sora như vậy, Jibril lặng lẽ bước lên trước.

“…. Master, trò chơi như thế này, với tư cách là người hầu, xin cho phép em lần sau được ngăn cản người.”

Không chấp nhận.. Cân nhắc đến những đối thủ có thể sẽ gặp trong tương lai, có đường hiểm như thế này để mà đi đã là tốt lắm rồi.”

“Chỉ có điều…”

Xoa đầu Shiro đang gục đầu vào ngực mình khóc lóc, Sora nói:

“Nói cũng đúng, tôi cân nhắc qua về biện pháp. Nói thật là…. Lần này đúng là đã vượt quá sự tưởng tượng của tôi.”

“….. Vượt quá sự tưởng tượng? Câu đó phải để tôi nói mới đúng!”

Tuy ký ức của Sora đã cố định trong trí óc Clamy nhưng cô vẫn không thể không hoài nghi những ký ức như thế.

Con người bình thường đã thật sự đánh bại Thần, hàng phục tộc Flügel…. Nhưng so với những chuyện đó.

Tiếp xúc với [quá khứ] của hai người Sora, cô thật sự không thể không nói như vậy.

Tuân theo Minh ước, một lượng lớn ký ức đoạt được từ Sora đã được cố định lại.

Khi những ký ức đó thoáng lướt qua trong đầu, Clamy lộ vẻ sợ hãi, hét lên:

“Tại sao…. trải qua [những chuyện như thế] mà anh vẫn còn có thể bình thường được!?”

Tại sao Clamy lại kêu gào lên như vậy?

Nếu như đến lúc cuối, ngay cả tâm thái của Sora trong cuộc chơi cô cũng đoạt được thì hẳn là cô cũng đã trông thấy rồi.

Có thể là chuyện đó, không biết chừng…. ngay cả Shiro cũng không hề biết đến.

Nhưng mà người duy nhất hiểu rõ về điều đó là Sora, cũng lại ngạc nhiên nhìn mọi người, hỏi.

“Ủa? Trông tôi giống bình thường lắm sao?

…. Hoàn toàn không. Tất cả mọi người có mặt đồng loạt lắc đầu.

Quan hệ tin tưởng lẫn nhau vượt quá lẽ thường?…. Không phải.

Đưa người khác lên vị trí đầu tiên trong [yếu tố cấu thành nên bản thân], điều này đã không còn là [tin tưởng] nữa.

Nó đã là tiền đề của sự tồn tại rồi.

Không phải ẩn dụ, cũng không phải nói quá, hai người này thật là…hai người là một.

Méo mó, hư hỏng, nhưng nếu kết hợp họ lại với nhau thì giống như ngay từ đầu đã được thiết kế như vậy, hoàn toàn hợp lại làm một.

Clamy không thể hiểu nổi nhưng do đã tiếp xúc với quá khứ của Sora nên cô đã biết được, biết được một cách tình cờ.

[Định mệnh]….. Hai từ quá đơn giản nhưng lại quá nặng nề, ngoài đó ra thật không còn có từ nào khác có thể hình dung được ký ức ấy nữa.

Bởi vì nếu như hai người này…. không gặp được nhau….

“…. Được rồi, yêu cầu thứ hai.”

Đúng vậy, hiếu theo minh ước…. [vẫn còn lại một] yêu cầu bắt buộc phải đáp ứng.

Thiếu nữ tộc Elf căng thẳng đề phòng, nhưng Clamy đã biết ý đồ của Sora, chỉ nói “không sao đâu”, ngăn cản cô.

“Cô bạn tộc Elf kia….. [Feel]. Tôi muốn có quyền thay đổi một ký ức của cô. Không phải bằng cách cưỡng ép mà dựa vào quan hệ đã thấu hiểu lẫn nhau nhờ trò chơi của chúng ta hiện nay, chắc Clamy đã hiểu ý tôi rồi đúng không?”

Clamy thở dài gật đầu.

“…. Đúng vậy, tôi đã hiểu…. Anh muốn bọn tôi làm gián điệp hai mang phải không?”

Nhìn mọi người tròn mắt kinh ngạc, Sora khẽ mỉm cười, còn Clamy thì hậm hực nói.

“Anh đã dự tính trước được chỉ cần giao ký ức cho tôi là sẽ có thể không sử dụng Minh ước vẫn lôi kéo được tôi thành đồng đội phải không, tôi đúng là đã bị lừa ngọt xớt.”

Nhưng cô lại giống như một đứa bé bị vở hài kịch thú vị lôi kéo, khẽ mỉm cười.

“…. Được rồi, tôi đồng ý với anh. Rất là thú vị nhỉ… Cái [kế hoạch] đó của anh.”

Thấy vậy, Feel cuối cùng cũng đã hiểu.

Ý đồ của Sora…. Chia sẻ toàn bộ ký ức, xem trộm ký ức của Clamy, sau đó cố định.”

Anh ta không dùng Minh ước trói buộc, chỉ yêu cầu mình một chuyện…. Đến lúc thích hợp, thay đổi ký ức…

Cân nhắc đến những chuyện có thể ảnh hưởng đến cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ… thậm chí là sau này nữa….

Thu được kết luận như vậy, thiếu nữ tộc Elf chỉ có thể nói.

“Hóa ra là thế…. Phải thẳng thắn thừa nhận…. bọn tôi đã [hoàn toàn thua] rồi.”

Jibril và Steph vẫn đang đứng đó ngơ ngác.

Người duy nhất khác với họ, Shiro đã hiểu những lời ba người nói có ý nghĩa gì, mở to cả hai mắt, nói.

“… Anh… thật giỏi…”

“Phải không nào~? Em có thế ca ngợi anh là anh trai đáng tự hào rồi đúng không?”

Sora đùa cợt đáp.

Nhưng Shiro vùi sát đầu vào ngực Sora, ôm lấy cậu thật chặt.

“…. Ưm…. Anh trai, đáng tự hào… của Shiro…”

“Oa…. Em mà nói chân thành như thế thì onii-chan sẽ xấu hổ mất….”

Giống như sợi dây căng chặt đã đứt ra, cơn mệt mỏi mãnh liệt ập tới, Sora và Shiro đang ôm chặt lấy cậu cùng ngã xuống đấy.

Steph và Jibril cùng hoảng hốt chạy tới, nhưng Sora đưa tay ngăn họ lại, tiếp đó nói với Shiro.

“…. Shiro… đã có thể, bắt đầu rồi nhỉ?”

“…. Ưm, stand,by…. Lúc nào cũng, có thể…”

Clamy cũng nắm lấy tay thiếu nữ tộc Elf… Feel.

“Xin lỗi nhé, Feel…. Em cũng phải nhờ chị một chút.”

“Eh, à, được, em cứ nói đi không sao!”

Sora, Shiro, Clamy, ba người cùng hít sâu một hơi.

“Ư, oa oa oa, quá~~ đáng sợ, oa oa. Thật sự không bao giờ làm chuyện như thế nữa đâu, oa oa, xin lỗi Shiro…..”

“Ư ư ư… ư ư…. ư ư…”

“Hu hu….. Thật là… cái tên đó rút cuộc là cái giống gì chứ…..”

Ba người mặc kệ mấy người xung quanh đều đang sững sờ.

Giống như ba đứa trẻ, khóc khóc nói nói ầm ỹ, đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi mới thôi…