Khu dân cư ở Tokyo. Một căn nhà cho thuê nằm trong khu đó. Bên trong là một căn nhà trọ chung với ba phòng, căn phòng kiểu Nhật ở tầng một là nơi Gabriella đang ở, đối mặt với việc chuyển nhà sắp tới, trong đầu cô bé lóe lên ý định bỏ cuộc.
"Không kịp mất. Mình biết mà, chắc chắn là không được rồi."
Do vụ náo loạn gây ra bởi "Khuôn mặt tầm thường" ở trường học của họ, ba người sống chung trong nhà trọ buộc phải chuyển trường và chuyển nhà. Nhưng khi công ty chuyển nhà sắp đến, hành lý của Gabriella vẫn chưa được thu dọn xong.
"Đừng bỏ cuộc dễ dàng thế chứ! Nhanh lên, cho đồ vào thùng carton đi!"
"Tình hình trong tủ quần áo tệ lắm đó nha. Hoàn toàn chưa dọn gì cả."
Sống cùng cô bé là Nishino và Rose, hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò.
Cứ thấy gì là nhét vội vào thùng carton gần đó.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi.
"A, chị Rose à, chị bỏ quần áo và sách vào cùng một thùng carton luôn à, quá đáng vậy!"
"Em lắm lời thế thì sao lúc đầu không tự dọn đi!"
"Nishino Gokyo, cái đĩa game này là mượn của bạn đó."
"Giờ trả chắc không kịp đâu nhỉ? Để sau gửi lại cho người ta là được chứ gì."
Gabriella đã từ bỏ kế hoạch chuyển nhà hôm nay rồi. Trong khi đó, Nishino và Rose đang thoăn thoắt dọn dẹp thay cô bé. Hành lý vương vãi khắp phòng, hết món này đến món khác, đều bị nhét vào những thùng carton in logo của công ty chuyển nhà.
"Cái quần lót này còn chưa khô kìa. Không phơi khô là nó hôi đó nha?"
"Chị Rose, cái đó em mới lấy ra từ máy giặt hồi nãy đó."
"Này! Có thể đừng có vứt đồ dơ bẩn lung tung như thế không hả!?"
Chiếc quần lót đã qua sử dụng của Gabriella bị Rose ném đi bay lơ lửng trong phòng. Nó "bộp" một tiếng rơi trúng đầu Nishino đang dọn dẹp gần đó. Cậu nhặt cái thứ ẩm ướt đó lên, nhét vào thùng carton gần tay.
"Giờ đâu còn thời gian giặt giũ gì nữa, đến nhà mới rồi cho vào máy giặt là được chứ sao."
"Aaa, đừng mà! Bỏ đồ dơ bẩn với đồ mượn của bạn chung một chỗ là quá đáng lắm đó!"
"Em có thể thông cảm cho tâm trạng của bọn anh khi dọn dẹp đống bừa bộn này không hả?"
"Có vẻ sẽ tốn nhiều thời gian hơn dự kiến rồi. Còn phòng khách với nhà bếp thì sao?"
"Tôi đi tìm Francisca đây. Không thể để ả ta rảnh rỗi được."
"Xin lỗi, thật sự là giúp tôi quá nhiều rồi."
Rose đứng dậy, chạy "bộp, bộp" về phía phòng khách ở tầng hai. Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên trong nhà. Có vẻ như có người đến — Nishino lẩm bẩm, cậu vừa hoàn hồn lại từ việc dọn dẹp hành lý.
"Tuy sớm hơn dự định, nhưng có vẻ là không kịp thật rồi."
"Đúng như em dự đoán mà. Đã bảo là nên điều chỉnh lại kế hoạch chuyển nhà hôm nay đi mà."
Nishino đứng dậy khỏi chiếu tatami, đi về phía cửa sổ hướng ra phòng kiểu Nhật. Ở đây, giọng nói có thể truyền đến được sảnh vào. Cậu mở toang cửa sổ, nhoài người ra ngoài, gọi với những nhân viên chuyển nhà đang đứng trước cổng.
"Xin lỗi. Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ xong ngay…"
"Tôi đến giao pizza đây ạ."
Và thế là, "Khuôn mặt tầm thường" vừa nói được một nửa thì nhận được câu trả lời hoàn toàn bất ngờ. Giọng nói đầy năng lượng vang vọng khắp nhà. Nhìn kỹ thì thấy một chiếc xe máy in logo của tiệm pizza đang đỗ trên con đường ngay đối diện nhà mình. Có vẻ như không phải công ty chuyển nhà, mà là người giao pizza.
"Pizza á? Có nhầm lẫn gì không vậy?"
"Nishino Gokyo, tuyệt đối không có chuyện nhầm lẫn đâu. Vì là em gọi mà. Nghe nói giờ chỉ cần gọi một chiếc pizza giá nhất định trở lên là được tặng thêm một chiếc miễn phí đó. Em không thể bỏ lỡ cơ hội này được."
Ngay sau đó, tiếng bước chân ồn ào tiến về phía phòng kiểu Nhật. Rose, người định lên phòng khách ở tầng hai để chỉ thị cho Francisca, lại quay trở lại phòng kiểu Nhật vì nghe thấy tiếng chào của nhân viên giao pizza. Cô bé ngay lập tức nhận ra thủ phạm, lớn tiếng trách mắng.
"Em đợi đó cho chị! Tại sao lại có pizza được giao đến đây hả?"
"Chị Rose à, dục tốc bất đạt. Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút ở đây đi. Đây là pizza thập cẩm cổ điển đó nha, bột bánh có rất nhiều hải sản. Nghe lời em nghỉ ngơi đi, em còn đặc biệt chuẩn bị nước uống cho mọi người nữa. Ưm, nhưng mà phần của bà cô thì không đủ rồi."
"Ai thèm nghe lời em chứ! Em đúng là…"
"Dù sao thì em cũng trả tiền rồi. Không thể từ chối nhận được đâu."
Đúng lúc đó, Francisca từ phòng khách trên tầng hai bước xuống.
Ả ta bước vào phòng kiểu Nhật, một tay cầm lon bia hỏi Rose.
"Này, Rose bé nhỏ. Nếu tôi trả tiền thì tôi cũng được ăn chứ?"
"Câm miệng!"
Ngôi nhà trọ chung lúc nào cũng ồn ào náo loạn. Có lẽ điều này sẽ không thay đổi ngay cả khi chuyển đến nhà mới — Nishino vừa nghĩ vừa cầm ví tiền nhanh chóng bước về phía sảnh vào.