NicK
———————————
“S...Sao chẳng còn ai thế này?”
Malta vừa lẩm bẩm vừa hốt hoảng chạy khắp nơi.
Ơ? Cả làng trốn chui trốn lủi đâu cả rồi? Hay lại có tai họa bất ngờ ập đến khiến chúng đồng loạt bốc hơi? Làm ơn thôi cái tình tiết kinh dị này giùm cái. Tôi sợ suýt tè ra quần đây này.
Mà chưa kể… tội quái gì mà tôi phải chạy đôn chạy đáo theo Malta vậy? Lấy đâu ra sức nữa, để tôi nghỉ chút đêi.
Trận chiến lúc trước rồi cả vụ chèo thuyền đã bòn rút tôi đến kiệt quệ rồi.
“Ô, em giải quyết xong xui rồi sao, Malta. Mừng em đã về.”
“Onee-sama!”
Pamela là người duy nhất xuất đầu lộ diện.
...Chà, linh cảm xấu rồi đây.
Pamela, cô có muốn làm chuyện tày trời gì với đám người cá thì đợi tôi về đã hẵng. Đừng lôi cổ tôi vào vấn đề của mấy người.
“Onee-sama, tất cả mọi người đâu hết rồi?”
Cuối cùng khóe môi cũng có thể cong lên thành nụ cười, Malta hỏi chị mình. Và rồi người chị ấy đồng thời đáp lại bằng một cái cười mỉm dịu dàng để trấn an mọi người...
“À, chị cho tất cả ngủ cả rồi. Nếu chúng vùng vẫy trong lúc bị bán đi thì phiền toái lắm.”
“....Eh?”
Một sự thật kinh thiêng động địa thoát ra từ khuôn miệng ả.
Thì ra ả mới là kẻ phản diện thật sự!
Sao cô lại tiết lộ cái bản chất thối nát đấy “đúng lúc” thế! Ít nhất cũng đợi tôi cao chạy xa bay khỏi nơi này chứ!
“O..Onee-sama, chị...”
“Ara? Là Maximilian cho em biết sao? Vậy chắc chị không cần phải nói gì nữa. Với cái tính cách ham sống sợ chết ấy, thiết nghĩ hắn sẽ dễ dàng tiết lộ mọi thứ để giữ lấy cái mạng quèn của mình….”
Hắn khai toàn bộ sự việc rồi. Nhưng tôi đã chặn họng hắn vì có muốn nghe đâu.
“K-Không thể nào… Vậy mà em đã nghĩ hắn nói dối…”
“Fufu. Quả nhiên Malta sẽ nghĩ vậy. Nhưng không, ta đã cố hết sức để tất cả nhân ngư đều nghĩ vậy mà. Tuy nhiên, Chủ Nhân Thánh Kiếm… Alistar và Thánh Nữ đã nghi ngờ ta. Vì vậy ta cần phải hành động ngay lập tức.”
Pamela ngắt lời rồi nhìn sang phía tôi và Magali đang mỏi mệt.
Hiee… Bỏ ánh mắt sắc như dao cạo ấy đi...
Kể cả thế, lý do tôi không thể ưa nổi Pamela chính bởi cái trò giả nai thảo mai của ả. Đừng hiểu nhầm, nhiều người có thể kiểm soát được phần người lý trí đồng thời bỏ chuồng phần con đầy ham muốn của bản thân, nên giả vờ giả vịt là lẽ thường tình…
Những ở trường hợp của ả đàn bà này thì cán cân ấy đã nghiêng về cái mặt nạ giả tạo ấy. Nó khiến tôi khó chịu vô cùng.
[Chó chê mèo lắm lông.]
Đừng xem thường. Tôi đây hơn 99% là diễn xuất rồi. Trình độ ngang ngửa bậc thần linh thế này mà dám đem ra so sánh à.
“Ý chị… hành động là sao…?”
“Hmm, xem nào… tạm thời ta sẽ bán đi một nửa trong số chúng. Suy cho cùng, tiền bạc vẫn là yếu tố tiên quyết nếu muốn thực hiện việc gì đó mà phải không? Không gì cuốn hút ta hơn vàng bạc châu báu, nhưng giờ sự ra đi của Maximilian đã khiến nó chệch hướng. Nửa số còn lại sẽ phục tùng ta. Nếu đổ hết tội lỗi lên đầu ngươi, chúng sẽ tiếp tục liếm chân ra thôi. Để đạt được thứ mình khao khát, không chỉ vật chất mà cả nhân công cũng rất cần thiết.”
Hiee… Ả vừa sủa hết mưu hèn kế bẩn của mình ra rồi...
Cô ta muốn bịt miệng chúng tôi ngay tại đây. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
“Onee-sama, em chẳng hiểu chị đang nói gì cả!”
“Nghĩa là những điều Maximilian nói là sự thật đấy.”
“Alistar…”
Hai mắt ngấn nước, Malta lớn giọng phủ nhận.
Không, cô ta muốn phản bác lại sự thật đó. Cho đến tận lúc này, tình cảm của cô ta dành cho chị gái của mình chỉ toàn là những điều tốt đẹp. Tôi còn phải phủ phục trước sự ngưỡng mộ ấy. Nhỏ đó tuyệt đối không chịu chấp nhận việc chị mình lại đi thực hiện những hành vi bẩn thỉu đến vậy với ngư nhân tộc.
Mà chuyện đó thì dính dáng gì đến tôi. Kiểu gì thì kiểu, tin người khác một cách vô điều kiện dù có là gia đình thì đã là sai trái rồi.
Hmph… quả nhiên tôi lại đúng…
Giờ thì đừng lôi tôi vào chuyện gia đình cãi vả hay ngay cả lũ bán nhân ghê tởm các người, nhưng nguồn cơn của tà ác, lão Nguyền Kiếm, kẻ đã ăn sâu bám rễ trong tôi đời nào lại nhắm mắt làm ngơ. Day dưa với chúng là việc không thể tránh khỏi.
Đã vậy, tạm thời cứ tạo ấn tượng tốt cho bản thân cái đã.
“Ara, Maximilian đã tiết lộ tất cả còn gì. Xã hội bây giờ ai ai cũng lợi dụng nhau, chuyện mới đến thế thì đã sao nào.”
Pamela khúc khích cười.
Hmm, trông biểu cảm và thái độ của ả thật bình thản. Chứng tỏ ả đang tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình. Chưa tính đến sức mạnh của tôi… hay đúng hơn là của nguyền kiếm, tôi khá chắc ả thừa biết khả năng chiến đấu vô tiền khoáng hậu của nhân ngư Malta, nhưng sự điềm nhiên của ả…
Không ổn, điều đó đang dọa tôi sợ chết khiếp đây này.
“Tôi có thể hỏi cô tại sao không? Dường như Malta cũng muốn lắng nghe việc đó.”
Tôi thì méo quan tâm đâu.
“Tại sao… ý ngươi là tại sao ta lại buôn bán nhân ngư á? Lý do đơn giản mà.”
Pamela đáp vậy và trưng ra nụ cười ngây thơ đầy mê hoặc.
“Có vô số của cải mà ta đây ham muốn sở hữu.”
Tuy nhiên, thốt ra từ chính nụ cười ngây ngất ấy là một thứ dục vọng đầy ích kỉ.
“Ta muốn có đá quý, có vàng bạc, ta muốn sở hữu nguyền kiếm rồi thánh kiếm, ta mưu cầu tình yêu và hạnh phúc, ta muốn đoạt được những ma cụ, muốn chiếm lấy lòng tin tưởng và quý mến của tất cả…”
“O..Onee-sama…?”
Cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khuôn mặt Malta cứng đờ.
Tôi cũng chả khác gì. Đã còn sống thì con người ắt hẳn phải có tham vọng. Tôi đây không phải ngoại lệ. Đó là ước mơ gạ gẫm được một ả đàn bà chiều chuộng mình để được sống trong kiếp đời thanh thản.
Tuy nhiên… khát khao của Pamela mãnh liệt đến mức dị hợm. Có lẽ nó nên được gọi là ám ảnh thì đúng hơn chăng? Tham thì thâm.
...Nhưng tôi sợ xanh mặt luôn rồi. Cho tôi trốn được không? Không à?
[Mơ à.]
Hiii….
“Tiền không mua được tất cả nhưng mua được nhiều thứ mà phải không? Buôn bán nhân ngư sẽ mang đến cho ta một nguồn lợi to lớn… Lũ người cá ấy là hàng quí hiếm mà.”
“Chuyện như vậy…!!”
Tôi không phủ nhận sự quan trọng của đồng tiền, nhưng nếu chúng chỉ đem đến những hiềm khích thì vô ích… Nỗi phẫn uất gây ra bởi sự bất công đáng sợ đến mức có thể lôi kéo con người ta sa đọa. Vậy nên, tốt nhất ta luôn phải giảm thiểu những sự ganh ghét hướng đến bản thân.
Với bản thân mình, tôi tuyệt đối sẽ không làm những trò buôn bán nô lệ ấy để gây thù chuốc oán.
“... Ta muốn mời ngươi đến nơi này chỉ vì thanh thánh kiếm kia thôi…”
Pamela nhìn tôi nói vậy.
Eh, tôi bố thí cô ngay và luôn đây.
Quả là một nhân ngư tuyệt vời, không ngờ cô ta lại đi hốt cục sắt rác rưởi này giúp tôi.
Okê, ngại gì mà không giao nó cho ả chứ!
[Không!]
“K-Không…”
Những từ ngữ ấy không hiểu từ đâu vang lên…!?
Thôi ngay cái trò xen vào mồm người khác của ông mau!!
“Vậy à, thật đáng tiếc. Đã vậy, ta sẽ dùng đến vũ lực.”
Khoan đã! Cô không cần phải động tay động chân đâu!
“Em sẽ không để chị làm vậy!”
Malta nhảy ra che chắn giữa tôi và Pamela.
“Onee-sama. Em sẽ không để chị bán đi những tộc nhân của mình hay hãm hại Alistar đâu.”
“Malta…”
Ồ… Cô ta có thể chống lại người chị gái mà mình yêu thương sao?
Không, lẽ nào bởi vì lòng thương vô bờ bến ấy nên mới muốn ngăn chặn hành vi tày trời của ả ta?
Nếu thật sự là vậy, tôi đời nào đồng cảm được nên có nghĩ nữa cũng vô ích.
Vậy nhưng, tôi chẳng thể nào thoát khỏi tình thế này được nữa. Đâu đó trong tâm trí tôi nghĩ mình vẫn còn đường thoái lui, nhưng lão già khốn nạn ấy có mơ cũng chẳng để yên chuyện đó xảy ra.
Chính vì thế…
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ ngăn chặn cô. Cậu cũng nghĩ vậy phải không nào, Magali-kun?”
“Hả!?”
Tôi chặn đứng Magali, kẻ đang ủ mưu chạy trốn khỏi tình cảnh ngặt nghèo kể cả khi đã kiệt sức.
Ả giật nảy mình rồi toàn thân cứng đờ.
“(Ừ thì, tôi đâu thể đâm đầu vào chỗ chết, phải gọi Herge và đám hiệp sĩ chứ…!) Phải, chúng tôi nhất định sẽ không dung thứ cho hành động của cô, Pamela-san.”
Thông thường, cô ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nổi đầy gân máu như thể cho dù đã tiễn tôi đến nơi chín suối cả trăm lần cũng chẳng thể thỏa mãn dã tâm của ả, nhưng dường như điều đó không diễn ra lúc này.
Từ nét mặt ấy… chắc hẳn cô ta đang nhắm đến Herge và đám loi nhoi còn lại. Và tôi vô cùng trông đợi vào nó nên giờ chẳng phải lúc để trêu chọc ả.
Chính xác, họ là những hiệp sĩ hoàng gia đã được tiếp nhận những bài tập luyện bài bản và tích trữ vô số kinh nghiệm. Nhờ vậy, tôi sẽ không phải hi sinh bản thân mình và xông pha nơi tiền tuyến. Tôi chỉ cần đứng ngoài quan sát trận chiến ác liệt diễn ra.
Không phải tôi, mà là bảo vệ thánh nữ Magali. Đó nhất định là khát vọng đời đời kiếp kiếp của họ.
Và kể thù là Pamela, kẻ có vẻ không quá mạnh mẽ. Tôi chắc chắn sẽ không vướng vào đám rắc rối này.
“Không như em, Onee-sama không hề luyện tập trong suốt thời gian qua phải không? Chắc chị không nghĩ rằng mình có thể hạ được em đâu nhỉ.”
Malta rút ra cây thủy đinh ba cùng với vài câu nói ngầu lòi.
Con nhỏ kia, kẻ chẳng còn chút sức mạnh gì như cô đang nói cái quái gì thế?
Cứ mỗi lần lâm trận là y như rằng cô ta sẽ trở thành quả tạ. Nếu tôi phải chiến đấu thì cô nên cút đi chỗ khác giùm, ở đây chỉ tổ ngáng chân người ta. Mà lần này tôi có phải nhọc công nữa đâu, nên thích làm gì tùy cô.
Vậy nhé mấy anh hiệp sĩ. Trông cậy vào các người đấy!
“Đúng vậy. Đời nào ta có thể tự tay hạ gục hai ngươi. Chính vì thế ta sẽ dựa vào chúng.”
Dường như Pamela không phải là một chiến binh lão làng. Ả đồng thuận với những lời lẽ của Malta rồi búng tay.
Và những kẻ vừa xuất hiện là…
“...Ha?”
Herge và lũ hiệp sĩ, những kẻ mà tôi mà Magali đang trông đợi, lờ đờ bước ra từ trong bóng đêm.
Tuy nhiên, có gì đó rất kỳ lạ. Với gương mặt chẳng có chút sức sống, họ tiến đến đứng chắn trước mặt Pamela như thể để bảo vệ ả.
[A… Họ bị thao túng rồi còn đâu.]
Lũ bất tttttttttàààààiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!
______________________________________
Với tốc độ này của Eng và cả mình thì chẳng biết lúc nào mới hết arc 2. Xin lỗi phải thất hứa với các bác vì mình sẽ tạm ngưng vào khoảng đầu, trễ lắm là giữa tháng 6, dù chưa đến c68.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage