Nise Seijo Kuso of The Year

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

After Future - AF 4: Thánh Nữ giả mạo đến Nhật Bản (1)

Trans: Zard

-----------------

Có hơi đường đột nhưng tôi muốn trình bày giả thuyết của mình và những tựa game nên được chọn làm siêu phẩm bởi cho phép người chơi khám phá thế giới sau khi đã đánh bại boss cuối.

Bình thường sau khi đánh thắng boss cuối, game sẽ kết thúc và credit hiện lên. Rồi chúng ta sẽ được đưa về màn hình chờ, để khi chúng ta chơi lại game thì sẽ được đưa về thế giới trước khi boss cuối bị đánh bại… Chuyện đó không phải là hiếm, nhưng trải nghiệm nó thì khiến tôi luôn nghĩ rằng “thế này là không đúng”.

Tôi biết vì sao họ lại thiết kế như vậy. Tôi hiểu mà, sẽ rất phiền phức để viết thêm thoại rồi chuẩn bị tài nguyên cho nội dung phần hậu game.

Nhưng nó lại làm tôi tò mò về thế giới sau khi clear game sẽ thế nào.

Ta đã phải bỏ công đánh boss cuối và cứu thế giới, nhưng sau đó boss cuối lại được hồi sinh và thời gian cũng quay về ban đầu. Nó kiểu như dù nhân vật chính có cố gắng thế nào thì thế giới cũng sẽ không bao giờ có được hòa bình. Và nó cũng khiến người chơi thấy khó chịu. Hay là chỉ có tôi thấy thế thôi nhỉ?

Tôi chỉ muốn đánh boss một lần rồi trải nghiệm thế giới khi đã được hòa bình. Làm ơn đấy! Đó là điều khiến tôi luôn bận tâm.

Eh? “Con nào đây?” Mấy bạn hỏi à? Cho mị xin phép tự giới thiệu. À thì, mị chỉ là một đứa nhiều chuyện tên Elrise thôi!

Bởi quá bất mãn với cốt truyện “Kuon no Sanka” hồi còn chơi nó ở Nhật Bản nên tôi đã tái sinh (vào trong) nó!

…Mà nói vậy hơi khó hiểu nhỉ, nói đơn giản thì tôi là một chuyển sinh giả. Motip ấy khá phổ biến trong thời gian này mà nhỉ?

Tôi vốn là một người đàn ông tên Fudou Niito sống ở Nhật Bản hiện đại. Thế nhưng khi tôi ngủ quên sau khi chơi game, tôi đã tái sinh vào galge game “Kuon no Sanka ~Fiore caduto eterna~” với thân phận là Thánh Nữ giả mạo “Elrise.”

Con game Kuon no Sanka thuộc thể loại galge. Nhưng chẳng hiểu sao nữ chính lại chết được, cả Elrise gốc là một đứa phản diện đã đẩy rất nhiều nữ chính vào những tình huống hiểm nghèo.

Thế nên vì đã tái sinh vào thế giới này, tôi đã quyết định phá sạch mọi sự kiện buồn! Tôi đã làm đủ thứ chuyện và đã thành công. Tôi đã đánh bại được boss cuối và tất cả nữ chính đều sống sót. Đó là một Happy END mà tôi chưa từng thấy trong game.

Tiện thể, việc tôi là Thánh Nữ giả mạo đã bị lộ nên tôi đã mau chóng bỏ trốn và xây một căn chòi nhỏ trong rừng. Tôi sống một cuộc sống NEET siêu thoải mái ở đấy.

Nhân tiện, nói là Happy END nơi mọi người đều còn sống, nhưng nó chỉ áp dụng cho các nữ chính. Chính xác hơn thì có một người… hay một con vật đã hi sinh.

Đó là một con rùa được biết đến với danh xưng Propheter, đồng thời nó cũng là Nhà Tiên Tri được thế giới chọn lựa. Thế nhưng… sau trận chiến với boss cuối, nó đã trao số tuổi thọ còn lại của mình cho tôi và chết.

Nhờ vậy mà tuổi thọ của tôi tăng đến cả trăm năm và tôi cũng thừa hưởng kĩ năng Quan Sát của Nhà Tiên Tri nhưng… ừ thì dù sao cốt truyện chính đã kết thúc. Kẻ chủ mưu đã bị tiêu diệt và sức mạnh tôi có bây giờ chẳng khác gì một trò vặt vãnh hào nhoáng.

Chỉ có vậy thôi. Tuy có hơi lộn xộn nhưng tôi không nghĩ mình cần phải giải thích chi tiết làm chi.

Cái quan trọng là thế giới mà tôi đang sống đây không còn chuyện gì cần đến sự can thiệp của tôi nữa. Bởi đây là thế giới sau khi phá đảo game. Hoan hô thế giới game đã được phá đảo!

Mới hôm nào tôi còn phải cố diễn vai Thánh Nữ, nhưng giờ tôi đã có thể thoải mái sống lười biếng.

Thế nhưng tôi vẫn phải để ý đến hình ảnh của mọi người về tôi, với cả tôi không thể tự nhiên bảo “thực ra tâm hồn tôi là đàn ông” sau chừng ấy thời gian được. Thế nên tôi vẫn diễn ở mức tối thiểu để duy trì hình ảnh của mình.

Đúng hơn nếu con người thật của tôi mà lộ ra thì thể nào cũng có chiến tranh cho mà coi, thế nên tôi không còn cách nào ngoài tiếp tục vai diễn của mình trước mặt mọi người.

Hay nói cách khác, sống nghỉ hưu mà không phải xuất hiện trước công chúng là nhất.

À rồi rồi. Về ngoại hình của tôi… ừ thì nó có thể được xem là thuộc cấp độ “vô song” của một siêu mĩ nhân.

Tôi nói vậy không phải là tôi tự luyến hay gì đâu à nhe. Chỉ là nếu tôi dùng từ nào khác để mô tả ngoại hình của mình thì nó chỉ càng giống như tôi đang khiêm tốn quá mức rồi lại thành ra là chế nhạo.

Với cả bởi đây không phải là cơ thể mà tôi sống hồi ở kiếp trước mà là do tôi đoạt lấy nó nên tôi có thể đánh giá một cách khách quan.

Hình ảnh mà tôi nhìn thấy trước gương là một mĩ nhân (tự đánh giá) với mái tóc vàng óng ngang eo.

Người trong gương có đôi mắt xanh và sở hữu một khuôn mặt quá đỗi siêu phàm không một khuyết điểm đến mức kì ảo.

Nói đây là 2.5D thì chắc dễ hiểu hơn nhỉ? Dáng vẻ giống như một bức hình bước ra từ trong game và trở thành người thật.

Nếu ta up ảnh khuôn mặt ấy lên SNS, mọi người thể nào cũng sẽ bình luận “Photoshop chắc luôn!”.

Hồi còn là Thánh Nữ, tôi thường mặc một bộ váy trắng được đặt may, nhưng giờ không còn giữ chức vụ đó nữa nên tôi chỉ mặc bộ bộ váy trắng liền thân bình thường… Tôi không phải là Vua Hải Tặc đâu.

Bởi tôi đã tinh chỉnh lại nó dựa theo kiến thức quần áo từ kiếp trước nên sẽ không có gì lạ cho dù tôi mặc nó ở Trái Đất hiện đại.

…Hả? Mấy bạn muốn biết tại sao tôi lại không thấy xấu hổ khi mặc quần áo của phụ nữ trong khi có tâm hồn của đàn ông sao?

Không phải, à thì… sao nhỉ, hồi mới đầu thì có đó… nhưng dù sao đã hơn mười năm từ khi tôi bắt đầu diễn vai Thánh Nữ rồi mà.

Giờ tôi không còn thấy xấu hổ nữa. Sự thích nghi và làm quen của con người đúng là tuyệt thật nhỉ.

Còn về váy, ừ thì nam giới ở thế giới này cũng thường mặc áo choàng chùng nên nó cũng không khác là mấy.

Ngoài áo choàng chùng ra thì một vài ông già còn mặc kiểu áo đã bị cắt ngắn khiến nó trông như váy ngắn, cho phép chúng ta thấy rõ được cặp chân dài của mấy ổng.

Bởi tôi đang mặc thứ giống như áo choàng chùng nên tôi ít cảm thấy xấu hổ hơn khi mặc một bộ váy liền thân.

Mà thôi, thế này là đủ phần tự giới thiệu rồi.

Về cơ bản, tôi là một đứa Thánh Nữ giả mạo đang sống trong rừng và khoác lên mình hình ảnh của một mĩ nhân dù bên trong là một con NEET.

Nhân tiện, tôi đã tiết lộ bản thân là Thánh Nữ giả mạo, nhưng vì lí do nào đó mà tôi lại được công chúng tung hô là Đại Thánh Nữ.

Mà cũng có thể là bởi mấy vấn đề người lớn như lí do chính trị hoặc gì đó khiến họ không thể tuyên bố tôi là Thánh Nữ giả.

Mà giờ có Thánh Nữ thật rồi còn gì. Thật tế là có tận ba người lận đấy.

Bình thường thì chỉ có thể có một Thánh Nữ mỗi thời đại, nhưng đã có một hiện tượng bất thường xảy ra trong thời địa này nên mới có chuyện kì quặc như thế.

Những Thánh Nữ đó gồm: Thánh Nữ Sơ Khai Alfrea; Thánh Nữ đời trước Alexia và Thánh Nữ thời đại này Eterna. Tôi là giả nên không tính.

Lúc này đây, theo như yêu cầu của một trong những vị Thánh Nữ ấy, cụ thể là Thánh Nữ Sơ Khai Alfrea, tôi đang cùng cổ và một nhóm Kị Sĩ đến khảo sát một di tích.

Cổ bảo tôi là muốn đi điều tra gì đó mà muốn tôi đi cùng… kiểu vậy.

Nơi này trông như một khu di tích được tạo nên từ những khối đá xếp chồng lên nhau, bề ngoài nó giống như một nấm mộ cũ mà tôi đã xem trong TV ở kiếp trước.

Alfrea và tôi tiến cùng đi vào với các kị sĩ bao quanh. Chật quá rồi đấy.

Tôi biết mấy người là hộ vệ, nhưng có nhất thiết phải vào hết một lượt thế không? Nó càng khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn thôi.

“Alfrea-sama… nơi này là thế nào?”

“Hm~ Thật ra tui cũng đâu có biết. Hồi nhỏ Okaa-sama đã đưa tui tới đây một lần… Theo như mẹ nói thì đây là “Nơi mọi chuyện bắt đầu”...”

“Đây là lần đầu tiên tôi về nghe việc này đấy.”

“Có, có phải lỗi tại tui đâu! Tui mới nhớ ra hồi tháng trước chứ mấy! Cái, cái này đã xảy ra cả ngàn năm trước rồi mà! Đúng hơn là cô nên khen tui vì đã nhớ ra đó!”

‘Nơi mọi chuyện bắt đầu,’ à… chẳng hiểu sao tôi có cảm giác như một flag vừa được cắm, có nghĩa nơi này hẳn rất quan trọng.

Trong trận chiến cuối, Alfrea không hề nhắc gì đến sự tồn tại của nơi này, có vẻ là do cổ đã hoàn toàn quên về nó.

Mà, lời nguyền đã ám lấy Phù Thủy Sơ Khai Eve, “Phù Thủy” đã bị đánh bại rồi nên tôi không nghĩ chuyện đó giờ còn quan trọng nữa.

“Cô biết đó, tui chợt nhớ ra về nơi này nên đã gửi một bức thư đến Fuguten và yêu cầu điều ra. Rồi họ bảo có thứ gì đó ở bên trong này. Thế nên tui không còn cách nào phải tự mình đi điều tra, nhưng… đề phòng có chuyện nên tui liền nghĩ rằng nếu có Elrise thì sẽ không còn gì phải lo nữa — nên tui đã gọi cô.”

“Có thứ gì đó sao?”

Chà, rốt cục là gì nhỉ?

Bởi đây là nơi mà Eve bảo “Nơi mọi chuyện bắt đầu” nên hẳn sẽ có tư liệu lịch sử đáng giá bên trong.

Với suy nghĩ ấy, chúng tôi càng tiến vào sâu hơn và tôi chợt nhìn thấy… một khe nứt không thời gian.

Không có ẩn dụ gì đâu; thực sự có một khe nứt không thời gian đây.

Chẳng những thế còn có một loại vật liệu giống pha lê bọc lấy vết nứt.

Tôi đã nhìn thấy loại pha lê này rồi… Đó là thứ mà Eve đã dùng để phong ấn Alfrea và đưa cổ vào trạng thái chết giả.

Nếu vậy thì rõ ràng là Eve đã phong ấn nó nhưng… cái khe nứt có tác dụng gì?

“Đây… quả thật là một thứ kì lạ. Alfrea-sama, đây thực sự là phép phong ấn sao?”

“Đúng rồi. Nó chắc chắn là cái phong ấn chết tiệt đã giam tui cả ngàn năm đó. Nhưng sao nó lại ở đây…? Với cả… nó trông như sắp bể rồi kìa.”

Phép phong ấn về cơ bản là thứ giam giữ không gian; thế nên nó không thể bị phá hủy.

Trừ khi có người biết dùng ma pháp không gian để can thiệp… ma thuật thuộc tính bóng tối, chỉ được dùng bởi Thánh Nữ và Phù Thủy, kết hợp với lượng ma lực khổng lồ mới có thể phá được thứ phong ấn vô địch này.

Vậy mà phong ấn rõ ràng đang bị phá hủy. Như vậy đã là bằng chứng cho thấy khe nứt này nguy hiểm thế nào.

“Thấy, thấy sao, Elrise… Nó có nguy hiểm không? Thật ra tui không muốn ở lại đây thêm một chút nào… Tui muốn về lắm rồi đấy. Tui không muốn ở đây đâu.”

“Đúng thật tôi có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ phát ra từ nơi này.”

Cảm xúc đen tối chảy ra từ phía bên kia khe nứt khiến tôi có dự cảm không lành.

Bởi linh hồn tôi đã đen… nên tôi thực sự sẽ không bị sao ở đây bởi nó mang phần lớn đặc tính bóng tối. Thậm chí tôi còn thấy thoải mái là đằng khác. Nhưng đây không phải là nơi mà người ở thế giới này muốn nán lại quá lâu.

Nhờ tôi liên tục hấp thụ cảm xúc tiêu cực cùng ma lực xung quanh nên họ không quá bị ảnh hưởng. Nhưng nếu không có tôi thì Alfrea hẳn đã bất tỉnh luôn rồi.

Linh hồn của người ở thế giới này… nhất là linh hồn của Thánh Nữ quá trong sáng đi. Cả cái thứ như này cũng có thể dễ dàng khiến họ bị vấy bẩn.

Phù Thủy là Thánh Nữ thời đại trước đã bị tha hóa bởi cảm xúc tiêu cực; không ai trong số họ trụ được quá năm năm.

À mà tôi thì ổn nhe. Ngược lại tôi là loại sẽ chịu sát thương bởi cảm xúc tích cực, thế nên mấy cái tiêu cực này thật sự khiến tôi thấy tốt hơn.

Nói chung nơi này như là một hồ nước độc với Alfrea nên chỉ cần ở đây thôi cũng đủ làm cổ thấy khó chịu.

Các kị sĩ cũng đang gắng gượng và mặt ai nấy đều nhăn nhó bởi cảm giác bức bối không thể giải thích.

“Alfrea-sama, xin hãy đưa các kị sĩ ra ngoài. Tôi sẽ tiếp tục điều ra một mình.”

“Đ, được… cẩn thận nhé Elrise.”

Alfrea ngoan ngoãn tuân theo lời tôi và mau chóng sơ tán các kị sĩ.

Cổ biết tôi mạnh thế nào và cả việc tôi vốn đã không cần được bảo vệ.

Nói thẳng ra thì dù có cho tôi hàng ngàn hộ vệ đi nữa thì nó cũng chỉ thành cho tôi cả ngàn gánh nặng mà thôi.

Các kị sĩ đều chần chừ nhưng Alfrea đã đẩy hết họ ra ngoài, để lại một mình trong khi di tích.

“Rồi…”

Để đề phòng thì tôi đã dùng hết sức mình để tạo khiên bao lấy cả cơ thể.

Nếu tôi thực sự tập trung toàn bộ sức mạnh vào phòng thủ thì tôi không nghĩ sẽ có ai trên thế giới này gây được sát thương cho tôi.

Cho dù tôi có lao thẳng vào ngọn núi lửa đang phun trào hay bơi sâu xuống đại dương hay bị sét đánh, tôi vẫn đều không bị gì.

Nhưng cái khe nứt này là sao đây? Một khe nứt tỏa ra cảm xúc tiêu cực quả thật là phiền phức, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy khó chịu. Thật ra cảm giác nó còn thoải mái và hoài niệm nữa cơ.

Nếu phải giải thích thì nó kiểu như tôi vừa được về nhà vậy. Tại sao nhỉ?

Mà thôi, có nghĩ cũng chả làm được gì. Cứ kiểm tra thử xem sao.

Với suy nghĩ ấy, tôi đưa tay lên chạm vào nhưng…

“— Eh?”

Tầm nhìn tôi chợt trở nên trắng xóa.

Uoh, sáng quá.

Gì vậy, tôi vừa mới bị tấn công à? Nhưng muda mudaaa. Chỉ có vậy thì không làm được gì mị đâu.

…Hở? Ủa khoan. Thứ này có khả năng can thiệp không gian á? Hình như khiên của tôi đang bị bào mòn đi thì phải?

Ấy chà, hơi nguy hiểm rồi đây. Tôi vừa gia cố khiên của mình từ bên trong vừa chờ ánh sáng dịu bớt đi.

Rồi vài giây sau, ánh sáng biến mất — khi tôi mở mắt ra, tôi đang đứng trong một căn hộ ở đâu đó.

Bên trong căn hộ được sắp xếp gọn gàng và tôi không nhìn thấy dấu hiệu gì là có người sống ở đây.

Thé nhưng cách bài trí của căn phòng này lại rất quen,

Để đề phòng tôi cũng đã kiểm tra vị trí của toilet và phòng tắm, nhưng quả thật là tôi đã không nhớ nhầm.

Tôi đi ra ngoài căn hộ và nhìn lại tòa nhà; lúc này tôi đã chắc chắn.

Không nghi ngờ gì nữa… đây chính là căn hộ mà tôi đã sống ở kiếp trước. Hay nói cách khác…

— Chỗ này là Nhật Bản á?!

Xe hơi đang chạy trên đường. Còn có cả tiếng tàu chạy trên đường ray.

Người đi bộ trên đường quả thật trông gọn gàng và sạch sẽ hơn người dân ở Fiori.

Rồi còn cả bầu không khí ô nhiễm độc nhất của thành phố nữa.

Quả nhiên, tôi thực sự đang ở Tokyo.

(Cựu) Thánh Nữ giả mạo Ở NHẬT BẢN! Thánh Nữ giả mạo đang ở Nhật Bản!

…Xin lỗi, tôi thực sự không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sao tôi lại ở Tokyo?

Mới vừa nãy tôi chắc chắn còn đang ở Fiori kia mà nhỉ?

Tôi chả hiểu gì cả!

Mà cũng không phải là tôi chưa từng đột ngột bị đưa về Nhật Bản hiện đại.

Trước khi đánh bại “Phù Thủy”, ý thức của tôi đã quay lại Nhật Bản một vài lần.

Thế nhưng đó là bởi tôi lúc đó chưa chết hẳn làm cho linh hồn của tôi bị tách thành hai: tôi sau tái sinh (Elrise) và tôi trước tái sinh (Fudou Niito). Việc này tạo thành một bug làm cả hai phiên bản của tôi cùng tồn tại.

Để lấy lại mảnh linh hồn còn ở Trái Đất, ý thức của tôi đã tự di chuyển về bên này.

Cả hai phần đều đã hợp lại vào trong tôi cả rồi thế nên không còn lí do gì để ý thức của tôi quay lại nữa.

Vậy mà bằng cách nào đó hiện giờ tôi đã quay về Nhật Bản, nơi mà tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nữa.

Chưa kể… tôi có cảm giác hiện thực. Cảm giác không khí đang ở trên da mình… 

…Oi, oi, tôi hoàn toàn đến trong cơ thể mình luôn nè.

Để thử tôi đã chạm vào cửa sổ. Tôi có thể cảm nhận rõ được cái chạm của mình. Mở cửa sổ ra tôi cũng có thể cảm nhận được cơn gió.

Tôi thực sự đã đến thế giới này với cơ thể của mình chứ không phải chỉ có ý thức.

Rồi, giờ mình nên làm gì đây?

Trước tiên là có vẻ tôi không phải lo về chuyện không thể quay về.

Nhìn vào trong phòng, tôi có thể cảm nhận được vết nứt thời không vẫn còn ở đó.

Có lẽ nếu tôi vận chút ma lực thì có thể quay lại theo đường tôi đến.

Giờ chắc tôi nên xác nhận xem mình có về được không đã.

— Sau khi kiểm tra, tôi hoàn toàn có thể quay lại mà không gặp vấn đề gì.

Thấy rằng mình có thể đi về chỉ bằng cách chạm vào vết nứt thời không, tôi đã giải thích sơ qua tình hình cho Alfrea trước khi quay lại Nhật Bản một lần nữa.

Tôi làm một loạt thí nghiệm trước và phát hiện ra rằng mình có thể mang mọi thứ theo, dù đó là sinh vật sống hay bất cứ thứ gì qua khe nứt giữa hai thế giới.

Thế nhưng có một lực khổng lồ đè lên người trong quá trình di chuyển sang bên kia nên trừ khi có thể tạo được khiên cứng như tôi, áp lực di chuyển giữa hai thế giới sẽ phân rã cả cơ thể ta.

Thế nên trên thực tế chỉ có mỗi tôi có thể đi lại giữa hai thế giới mà còn sống.

Ừ thì có lẽ nếu ai đó không có cơ thể mà chỉ có linh hồn thì họ cũng sẽ đi qua được khe nứt này.

Vậy là tôi đã đảm bảo được đường về.

Nói chung tôi đã được quay lại Nhật Bản rồi. Không làm gì mà trở về thì phí quá.

Nếu được tôi muốn gặp Yamoto Tamaki-san, biên kịch của “Kuon no Sanka” và trò chuyện với cổ. Và cả, hơn hết thảy… tôi muốn được ăn đồ ăn ở bên này.

Về tình hình lương thực ở bên kia thì nó đã tốt hơn trước nhiều nhờ nỗ lực truyền bá nhiều thứ của tôi, nhưng độ đa dạng về ẩm lượng vẫn thua xa Nhật Bản, với lại nó cũng không chỉnh chu cho lắm.

…Về cơ bản thì toàn là khoai tây.

Khi tôi đã phát ốm với nó, tôi không còn cách nào ngoài tự nấu ăn. Thế nhưng tôi là một đứa lười chảy thây nên tôi không muốn phải tốn sức cho việc đó.

Tôi muốn ăn thức ăn mà người khác bỏ công sức mà thời gian nấu nướng trong khi bản thân không phải làm gì.

Thế nên tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi mua snack và bánh mì, tới nhà hàng gia đình rồi chơi trò trộn các loại nước với nhau ở đó, nhưng… Xui thay là tôi không có tiền ở bên này.

Chưa kể là tôi không có giấy khai sinh, chứng minh thư hay tài khoản ngân hàng.

Rắc rối rồi đây. Ai mà ngờ tôi đột nhiên dính phải tình huống này.

Nếu là ở Fiori thì tệ lắm tôi chỉ cần dùng ma thuật để tạo ra kiếm hoặc áo giáp hoặc nông cụ rồi đi đâu đó bán kiếm tiền, nhưng nếu tôi làm vậy ở Nhật Bản thì sẽ bị kết thành tội. 

Đó sẽ là giao dịch bất hợp pháp, điều tuyệt đối không nên làm.

Giờ tôi phải làm gì đây? Nếu tôi tạo ra kim loại hiếm rồi đi bán… mà vậy thì lại dính vụ chứng minh thư.

Còn cách tạo ra vàng hay đá quý rồi tới cửa hàng đổi chúng ra tiền… cũng OUT luôn. Chắc chắn họ cũng sẽ yêu cầu chứng minh thư của tôi.

Tôi đang ở thời đại mà dù chỉ đi bán sách ở cửa hàng sách cũ cũng bị yêu cầu trình chứng minh thư ra. Ở đây hầu như muốn làm gì đều cần có chứng minh. 

Có lẽ sẽ có một số cửa hàng sách cũ tư nhân không yêu cầu, nhưng tôi không có cuốn sách nào và cả nếu có thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Uhn, khó rồi đây. Không có cách nào đơn giản để tôi kiếm tiền cả.

Kiếp trước tôi có dành dụm được một số tiền nhưng tôi đã để lại hết gia đình mình trước khi chết rồi… với cả nếu tôi dùng tài khoản ngân hàng của Fudou Niito thì cũng là phạm pháp.

Dù cho tôi có nói mình là tái sinh của người đó thì sẽ không có ai tin.

Điều duy nhất tôi có thể làm… là kiếm một công việc bán thời gian nào đó không yêu cầu chứng minh thư và trả lương bằng tiền mặt nhưng… chuyện đó không phải đùa đâu.

Sao tôi phải làm việc ở bên này?!

Nếu tôi bắt buộc phải làm việc thì tôi thà từ bỏ chuyện ăn uống ở đây rồi về nhà cho rồi!

Mị hổng muốn làm việc! Mị hổng có muốn đi làm đâu!

Cho nên bỏ phương án làm việc bán thời gian!

Cuối cùng sau khi suy nghĩ thêm một chút, tôi tạo ra ít kim loại hiếm rồi đi bán.

Còn chứng minh thì sao á? À, tôi dung năng lực tiên tri của mình để tìm nơi mà không cần quy trình đó để bán.

Người chủ ở đó trông rất đáng ngờ… tôi có thể cảm nhận được bầu không khí mờ ám ở đó nhưng… kệ đi. Tôi không nên đánh giá cuốn sách qua bìa. 

Với tôi bây giờ thì có chỗ chấp nhận mua kim loại quý mà không yêu cầu chứng minh gì và trả tiền mặt là đủ tốt rồi.

Thế là tôi đã có được khoảng 200k yên. Tuy không thể mua thứ gì quá đắt nhưng vẫn đủ để tôi tận hưởng những món ăn tầm trung.

Còn về ví thì tôi mua đại một cái 300 yên ở cửa hàng 100 yên đâu đó quanh khu vực này.

Cửa hàng 100 yên (dù không phải món nào cũng 100 yên) khá phổ biến gần đây.

Vì tôi không có thẻ nên tôi cần thứ để bỏ tiền vào.

Rồi ok, có tiền rồi, đi nào!

Tựa chương: Thánh Nữ đến Nhật Bản (1)