Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

Truyện tương tự

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

(Đang ra)

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

雨音恵

Một mối quan hệ lén lút nhưng đầy rung động bắt đầu, khơi nguồn từ chỉ một bức ảnh – mở ra câu chuyện tình yêu hài hước và hồi hộp giữa tôi và nàng “công chúa của trường”.

10 35

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

82 1042

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

20 255

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

9 117

Novel - Chương 01 - Bướm độc và mối tình đầu

Thật luôn đó, làm ơn lũ chó mèo có thể im lặng một chỗ được không?

“Mỗi lần đi ra đường là tụi nó cứ lao tới réo nhau om sòm, làm giật cả mình, thậm chí tụi nó còn tè lên người. Thật đấy không đùa. Không biết trên người có mùi gì khiến tụi nó khó chịu hay nằm trong danh sách đen của mạng lưới tình báo của tụi nó nữa, dù sao thì cũng cực kỳ bực bội”

Tenkai lầm bầm trong khi đang dán băng cá nhân lên tay.

“Đau quá đi …”

Vết thương do con mèo hoang cào hôm qua vẫn còn rát. Nghe đâu con mèo đó còn thuộc phả hệ thuần chủng nữa chứ. Nó cắn vào cánh tay một phát, rồi hừ mũi như chế giễu và chạy đi mất. Cái mặt đáng ghét đó nhất định không thể quên được.

“Nhớ đừng làm hư hàng hóa đấy”

Nếu không phải Yosuke-san đã liên tục dặn đi dặn lại thì cậu đâu có để con mèo hoang đó cắn được. Động tác của nó chậm rì tới mức nhìn là biết.

“Lần sau mà gặp lại nó thì …”

“Thật sự không hiểu sao mình lại cố chấp với con mèo như vậy. Thôi thì bắt nó cho xong để còn được ăn cơm. Đói hết cả bụng rồi.”

Tenkai vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra cái bẫy của mình.

Từ lúc gặp Yosuke-san tới giờ cũng gần một năm rồi.

Cùng chiến đấu với các Hurricanger và Gouraiger, cảm xúc mãnh liệt lúc đó như muốn thiêu đốt bản thân. Mới đó mà nửa năm đã trôi qua.

Khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, Tenkai hồi tưởng lại về những ký ức đó.

 

Trước đó - từ khi sinh ra cho đến lúc gặp Yosuke-san - ký ức của cậu rất mơ hồ và hỗn loạn.

Giống như bị rong biển quấn lấy trong khi trôi dạt giữa đại dương, cậu từng nghĩ: “Có lẽ cuộc đời của mình sẽ mãi như thế này thôi”, buông xuôi vô vọng.

Thế nhưng, ánh sáng đã chiếu xuyên xuống mặt nước.

Tenkai cảm thấy bản thân mình đang nổi lên

Từng lớp màn được vén ra, cậu lấy được ý thức về bản thân mình

Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, cậu được bao bọc bởi luồng sáng như ánh mặt trời, kéo về 

Có người lay cậu dậy và hỏi tên

“... Ten … Kai …”

Dù trong tình trạng mất đi trí nhớ, không hiểu sao cậu vẫn có thể nói được tên mình

“Chào em, Tenkai. Tên anh là Shiina Yosuke.”

Trước mặt cậu là một người đàn ông rạng rỡ đến chói cả mắt.

Theo bản năng, Tenkai biết người đàn ông này là đồng mình của cậu.

Miễn ở cạnh người này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra - Tenkai chắc chắn như vậy

Thế rồi hai người bắt đầu chuyến hành trình cùng nhau.

Công việc của Yosuke-san là tình nguyện viên.

Anh giúp đỡ người nghèo, người gặp thiên tai, từ đi chợ, làm nông đến dọn dẹp đống đổ nát, tất cả đều làm không công.

Lúc đầu, Tenkai rất sợ phải nhìn vào mắt người khác ngoài Yosuke-san.

Nhưng chẳng biết từ khi nào, cậu cũng đã cùng mọi người làm việc, cùng nhau đổ mồ hôi.

“Cảm ơn em.”

“Em giúp nhiều lắm đó."

“Cảm ơn em rất nhiều.”

Mỗi lần được cảm ơn, nét mặt Tenkai lại trở nên gượng gạo.Nhưng dần dần, cậu cũng bắt đầu cố gắng mỉm cười – tuy còn lóng ngóng, nhưng thật lòng.

Rồi cậu bắt đầu cười cùng mọi người, và đáp lại bằng vài câu nói đơn giản.

Khi thấy Tenkai có thể cười như thế, Yosuke-san trông rất vui.

Và Tenkai cũng vậy. Cậu đã luôn nghĩ như thế từ rất lâu rồi.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này chẳng kéo dài được lâu.

Khi biết mình được sinh ra từ ác ma mang tên “Ý chí tà ác”, Tenkai rơi vào tuyệt vọng.

Cậu nhận ra mình không giống mọi người, không giống Yosuke-san.

Chỉ có bản thân mình là quái vật.

Chính vì thế, khi bị bắt và tra tấn, “Ý chí vĩ đại” bên trong cậu sắp thức tỉnh - Tenkai đã thoáng nghĩ “... À, nếu vậy thì cũng tốt thôi”.

“Ý chí vĩ đại” - sức mạnh vượt qua cả “Ý chí tà ác”, có thể dễ dàng hủy diệt cả vũ trụ.

Thế nhưng, cậu đã làm ô danh cái tên “vĩ đại” đó.

Cậu đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ.

Dù vậy - người cứu cận vẫn là Yosuke-san cùng với các chiến binh Hurricanger và Gouraiger.

Họ đã chiến đấu để bảo vệ Tenkai dù không thể biến hình chỉ với thân xác con người.

“... Đừng trốn chạy, Tenkai! Hãy vượt qua chính bản thân mình đi, Tenkai!”

Cậu sẽ không bao giờ quên được tiếng hét của Yosuke-san lúc đó.

Và cũng không bao giờ quên được những lời hô vang của Hurricanger và Gouraiger.

“Cậu không phải gánh chịu một mình đâu, Yosuke!”

“Không phải chỉ có một mình cậu đang chiến đấu!”

“Chúng ta là …”

“Đồng đội mà!”

Tenkai cũng đã tham gia vào trận chiến

Cậu chiến đấu hết mình như thể là một thành viên trong số bọn họ

Và rồi cậu đã thề:

“Tôi … không phải là kẻ ác.”

“Tôi … sẽ sống vì chính nghĩa! Và trở thành truyền nhân trong truyền thuyết!”

Việc trở thành Shurikenger giống như là mặc khải từ trên thiên đàng/

Ngay khoảnh khắc ấy, Tenkai nhận ra: Đây chính là định mệnh của mình!

“Tenkai, con đường nhẫn giả rất khắc nghiệt. Em sẽ không hối hận chứ?”

“Không! Vì đây là sức mạnh mà em đã kế thừa để bảo vệ hành tinh này, và cả vũ trụ này nữa.”

Với Tenkai, đó là một câu trả lời hết sức tự nhiên.

 

“Nhưng mà em có nghe anh nói mấy chuyện như này đâu, Yosuke-san.”

“Em đâu có ghét chó mèo, nhưng dạo gần đây công việc toàn mấy chuyện như này không à.”

“Chẳng lẽ việc bảo vệ Trái Đất và vũ trụ là phải đi bắt chó bắt mèo hả?”

“Thôi kệ, làm cho xong để còn được ăn cơm, em sắp đói xỉu rồi.”

――Đúng lúc đó, con mèo đó lại xuất hiện.

Nói là “bẫy mèo” nhưng thực ra đó chỉ là cái bẫy chuột bình thường, chỉ đổi thành thức ăn cho mèo mà thôi. 

Cứ tưởng nó sẽ chẳng ăn thua gì với con mèo ranh ma đó, ai ngờ nó lại hiệu quả hơn so với bề ngoài. Đúng là đồ do Yosuke-san làm có khác.

Nhưng con mèo cũng không phải dạng vừa.

Nó vung chân đạp văng cái bẫy, vù một cái chạy đi mất.

Tất nhiên, Tenkai đã lường trước việc đó.

Cậu tung cú đá hất tung thùng nước, phóng người lên không, rồi lao xuống ôm chặt con mèo trước khi nó kịp chạm đất, chộp lấy chân trước của nó.

“Đến đây là hết rồi!”

Cậu xoay một vòng giữa không trung, hạ cánh nhẹ nhàng xuống đất, và trước khi con mèo kịp phản ứng, cậu nhét nó vào lồng và khóa lại ngay.

Đúng lúc đó, mấy đứa học sinh tiểu học tan học đi ngang qua, nhìn thấy cảnh Tenkai bắt mèo liền trợn tròn mắt.

“Đừng có bắt chước đó, nguy hiểm lắm đấy.”

Tenkai cười đắc ý nói, nhưng lũ nhỏ thì bĩu môi.

“Ai mà làm cái trò đó chứ!”

“Đồ ngốc!”

Thấy lũ nhỏ đang cầm điện thoại, Tenkai mới nhận ra mình bị quay video rồi.

“Nói trước là anh không có ngược đãi động vật gì đâu nhé! Đừng có đăng mấy cái video kỳ cục lên mạng đấy.”

Không ngờ lại phản tác dụng.

“Ai tin chứ!”

“Đồ ngốc!”

Lũ trẻ cười ầm lên rồi chạy biến đi.

“Này! Đứng lại đó cho anh!”

Nếu mấy đứa đó đăng bậy lên mạng, chắc chắn sẽ bị Yousuke-san mắng. Vừa định chạy theo thì điện thoại trong túi reo lên.

Nhìn màn hình, là Yousuke-san gọi tới.

“Tenkai, có việc mới rồi đây!”

Chỉ trong chớp mắt, đám học sinh tiểu học đã chạy mất. Tenkai bực bội tặc lưỡi rồi dừng bước.

 

Đây thực sự là Tokyo sao?

Từ ga cuối cùng của tuyến JR, cậu phải bắt xe buýt đến tận bến cuối, rồi đi bộ thêm 30 phút nữa. Đường núi nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một chiếc ô tô đi lọt.

Lá đỏ đã gần như rụng hết, ánh sáng xuyên qua những tán cây trụi lá, tạo nên một khung cảnh mờ ảo. Nếu không phải vì công việc, nơi này đúng là lý tưởng cho một chuyến dã ngoại — Tenkai thầm nghĩ.

Đột nhiên, tầm nhìn mở rộng ra, giữa núi hiện lên vài căn nhà nhỏ, chỉ đủ để gọi là “thị trấn”.

Phía sau khu nhà là một công trình khổng lồ — một con đập. Tòa nhà xám to lớn ấy trông như đang trấn giữ nơi này vậy.

“Em cứ đi trước đi, Tenkai. Anh sẽ đến sau khi viết xong báo cáo công việc lần trước. Thông tin về người ủy thác anh đã đính kèm rồi, đừng lo.”

Đó là lời mà anh Shiina nói. Nhưng mà… xây một căn nhà đa năng cho một đứa trẻ ư? Thành thật mà nói thì chẳng đáng tin chút nào. Dù Tenkai có cố gắng lấy tinh thần, cậu cũng không thấy tự tin nổi. Trước mắt, cần tìm chỗ nào đó giết thời gian, tiện thể chờ anh Shiina đến.

Thị trấn được bao quanh bởi hai con sông. Nó nằm chính giữa, trông như một hòn đảo cô lập. Ở hạ lưu, hai con sông lại hợp lại làm một, khiến địa hình trở nên rất đặc biệt. Nếu xảy ra mưa bão gây lũ, nơi này chắc chắn sẽ bị cô lập hoàn toàn.

Khi Tenkai vừa định ngồi xuống nghỉ chân thì bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng hét thất thanh. Cậu nhìn thấy vài bóng người ở gần bờ sông. Tiếng la hét ngày càng lớn, khiến Tenkai vội vàng chạy đến.

Khi lại gần hơn, Tenkai thấy một cô gái trạc tuổi mình đang bị một nhóm học sinh nam nữ cấp hai vây quanh. Bên cạnh là một nam sinh khác đang ôm gối run rẩy.

Cậu ta rên rỉ:

“…Xin lỗi mẹ… xin lỗi bố”

Khuôn mặt tái mét, toát lên sự sợ hãi tột độ và bất lực.

“Con kia, mày vừa làm gì thằng đó?!”

“Rõ ràng nó là phù thủy! Là quái vật mà!”

Trong nhóm có hai người có vẻ là cầm đầu—một cậu con trai cao lớn trông giống con lai, và một cô gái với mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ nhạt.

“Trả lời đi chứ!”

“Phù thủy! Làm lại cái trò đó đi!”

Nhưng cô gái bị gọi là “phù thủy” hoàn toàn không phản ứng. Cô không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ lặng im đứng đó.

“Trả lời mau!”

Cậu trai túm lấy cổ áo cô gái. Ngay lúc đó, Tenkai lao đến.

“Dừng lại! Các người không thấy xấu hổ à?!”

“...Mày là thằng nào đấy?”

Cậu con trai lườm Tenkai với ánh mắt khinh miệt, những đứa khác cũng quay ra nhìn cậu.

“Ô hô, phù thủy mà còn có cả bạn trai cơ đấy.”

Cô gái tóc dài cười nhạo, rồi những đứa khác cũng phá lên cười theo.

Lúc đó, Tenkai nhận thấy khuôn mặt cô gái khẽ run rẩy. Đồng thời, một cơn đau nhói bắn lên thái dương cậu.

Sau đó, nét mặt cậu trai kia bỗng thay đổi. Cậu ta nhíu mày đầy kinh ngạc rồi đột ngột cúi xuống nôn mửa.

“Á!”

“Uwa!”

Đám bạn hét lên rồi lùi lại trong hoảng loạn.

“Shinya! Cậu không sao chứ?!”

Cô gái tóc dài chạy đến, vỗ nhẹ vào lưng Shinya.

Nhân lúc đó, cô gái kia nhanh chóng bỏ chạy. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Tenkai. Đôi môi cô mấp máy như đang nói gì đó.

“…Cô ấy vừa nói gì vậy?”

Khi Tenkai định hỏi lại, cô gái ấy đã chạy xa đến hơn mười mét.

“Con nhỏ kia!”

“Đứng lại!”

Mấy học sinh khác cầm gậy rượt theo cô.

“Haa!”

Tenkai tung cú đá xoay tròn đá bay những cây gậy khỏi tay họ. Không để họ kịp phản ứng, cậu cũng lập tức đuổi theo hướng cô gái vừa chạy.

Cậu vượt qua bờ đê, băng qua con đường hẹp và đến con đường lớn dẫn vào trung tâm thị trấn. Nhìn kỹ lại, cậu không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa. Có lẽ cô đã rẽ vào một ngõ nhỏ nào đó?

Tenkai dừng lại. Đúng lúc đó, giọng nói của cô gái lại vang lên trong đầu cậu.

“…Ten… Kai…”

Chắc chắn là cô ấy đã nói như vậy. Tại sao? Làm sao cô ấy biết tên mình? Rõ ràng, cậu chưa từng gặp cô bao giờ. Họ đáng lý ra phải là người xa lạ.

“Đứng lại đó! Đừng hòng chạy trốn!”

Cô gái tóc dài đuổi kịp và nắm lấy tay Tenkai.

“Người lúc nãy… Shinya? Cậu ấy không sao chứ?”

“Đừng có giả vờ! Con ả phù thủy đâu rồi!? Con quái vật đó chạy đi đâu rồi hả!?”

Tenkai nhìn thẳng vào mắt cô gái và hỏi lại:

“Cậu ấy… thực sự ổn chứ?”

Lần này, cô gái có vẻ dịu lại.

“…Chắc vậy. Mấy bạn nam khác đã đưa cậu về nhà…”

“Chuyện như vậy thường xảy ra sao?”

“Ý cậu là gì?”

“Tại sao các cậu lại chắc chắn là do cô ấy đó làm?”

Ánh mắt cô gái lại trở nên sắc lạnh.

“Còn phải hỏi sao? Con bé đó là con gái của phù thủy. Mẹ nó chính là phù thủy mà!”

Đúng lúc đó, tiếng phanh xe vang lên từ phía sau. Tenkai quay lại—

Một chiếc xe vận động tranh cử có gắn băng rôn dừng lại phía sau họ. Trông giống xe vận động tranh cử. Hai người phụ nữ mặc vest – một lớn, một trẻ – bước xuống xe.

“Cháu là Tenkai-kun, đúng không? Tôi đã nghe Shiina Yosuke-sensei kể về cháu. Tôi là thị trưởng Kakimura. Mời cháu lên xe.”

“Hả? Takasuke… sensei ư?”

Lúc này Tenkai mới chú ý đến dòng chữ to in trên thân xe:

“Ứng cử viên thị trưởng – Kakimura Kumako”

“Mời em lên xe.”

Người phụ nữ trẻ đeo kính có vẻ là thư ký. Được cô ấy thúc giục, Tenkai lên xe.

Cô gái tóc dài thì bĩu môi, lẩm bẩm rồi quay người bỏ đi.

“Riko, nếu con có thời gian chạy rong thế này thì đi học thêm đi có phải hơn không.”

Thị trưởng Kakimura nói. Cô gái tên Riko khựng lại.

“Học thêm à… tức là chỉ cần không ở chỗ mẹ có thể trông thấy là được chứ gì?”

“…Chính con nói muốn đi mà. Đừng quên đấy.”

“Nhưng mà người trả tiền là mẹ đấy nhé.”

Trong mắt cô con gái thoáng hiện lên tia nhìn khiêu khích. Người mẹ thì vờ như không thấy, ngồi xuống cạnh Tenkai.

“Lái đi.”

Chiếc xe vận động tranh cử bắt đầu lăn bánh. Bóng dáng của Riko nhỏ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của Tenkai.

“Xin lỗi nhé. Shiina-sensei có nói rõ với cháu chưa?”

“Chưa ạ.”

Thị trưởng Kakimura vẫn giữ sự lịch thiệp, dù đối diện chỉ là một đứa trẻ. Tenkai hơi bối rối nhưng vẫn lắc đầu.

“Vậy à. Thế thì… Usami-san.”

“Vâng. Đây là người mà chúng ta sắp đến gặp – cô Mikuriya Tamami.”

Cô thư ký Usami ngồi ở ghế trước, lấy ra một tập tài liệu rồi đưa cho Tenkai xem một tấm ảnh.

Trong ảnh là một người phụ nữ tóc tai rối bù, làn da ngăm, ánh mắt vẩn đục. Đôi mắt cô ấy không có chút ánh sáng nào, khiến Tenkai thoáng nghĩ có khi nào cô ấy bị mù.

“Bà ấy đứng đầu một tổ chức tôn giáo — thực ra quy mô đủ để gọi là một giáo phái. Tuy nhiên, điều đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề là ‘nhà thờ’ của họ đang chiếm dụng một tòa nhà một cách bất hợp pháp.”

“Chiếm dụng bất hợp pháp…?”

“Hợp đồng thuê đã hết hạn, nhưng họ vẫn cố chấp không chịu rời đi, gây ra rất nhiều phiền toái cho cư dân xung quanh. Nếu có thể, chúng tôi không muốn dùng biện pháp mạnh — cả về thời điểm lẫn vấn đề ngân sách… Vì vậy chúng tôi mới nhờ đến Shiina-sensei. Em … hiểu được không?”

Usami vẫn xem Tenkai như một đứa trẻ.

“Ừm… hơi phức tạp một chút, nhưng em hiểu đại khái rồi.”

Nghe cậu nói thật lòng như vậy, Usami có vẻ yên tâm phần nào.

Trang tiếp theo trong tập tài liệu là một bức ảnh của “nhà thờ”.

Tenkai cảm thấy có gì đó kỳ lạ từ nơi ấy.

Trông nó chẳng giống nhà thờ chút nào, mà như một đống đổ nát hay phế tích thì đúng hơn.

Đó là một căn nhà gỗ một tầng đã cũ kỹ đến mức không thể hình dung nổi hình dạng ban đầu. Mái ngói thì vỡ vụn gần hết, bên trên lại đặt đầy các chậu cây cảnh với tán lá um tùm như một khu rừng nhỏ — cứ như thể cây cối mọc lên từ chính trong nhà vậy.

Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất là đống rác khổng lồ chiếm gần nửa con đường trước nhà. Các thiết bị điện hỏng, đồ bếp vỡ nát, chén đĩa dơ, bàn ghế cũ, chai nhựa, lon rỗng, quần áo, rèm cửa, thảm sàn — tất cả được nhét vào thùng giấy, xô nhựa, chất đống ngổn ngang không trật tự.

“Nhà rác à… thật là…”

“Xin lỗi, làm ơn đừng dùng từ đó khi tới nơi,” Usami nhắc nhở khi nghe Tenkai lẩm bẩm.

Người dân quanh đó đều đứng từ xa nhìn về phía xe vận động tranh cử, thị trưởng Kakimura cũng không xuống xe, chỉ lấy khăn tay bịt miệng mà chờ đợi. Dĩ nhiên, tất cả các cửa sổ xe đều đã được đóng chặt.

“Chị ổn chứ? 1 mình em đi có được không?”

Usami hít một hơi thật sâu, chuẩn bị xuống xe. Tenkai hỏi cô, nhưng cô không trả lời. Càng đến gần cửa xe, mùi hôi càng nồng nặc. Nhưng nói đúng ra, mùi đó không phải xuất phát từ đống rác, mà từ bên trong căn nhà. Không hẳn là mùi hôi thối, mà là một mùi rất đặc biệt, do các loại hương liệu như xạ hương trộn lẫn lại với nhau tạo thành.

Ngay cả Amagai cũng phải bịt mũi, rồi vội vã nhảy ba bước xuống xe.

“Chờ đã! Tôi cũng đi theo để làm ra lẽ.”

Một viên cảnh sát trạc tuổi thị trưởng Kakimura gọi với theo.

Usami bối rối nhìn về phía Kakimura, cuối cùng cô cũng xuống xe với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

“Shimotani-san… Với tư cách là cảnh sát, lẽ ra anh không nên để đến giờ mới đi nói chuyện chứ. Chẳng phải nên nói chuyện trước khi chúng tôi đến rồi sao?”

“Không, cái đó… chuyện này còn có nhiều vấn đề pháp lý nữa…”

“Tôi nghĩ tôi cũng đã nói với trưởng đồn cảnh sát rồi. Nếu cảnh sát không can thiệp thì chính quyền thị trấn sẽ lo. Nếu cảnh sát không làm việc vì người dân, thì với tư cách là thị trưởng, tôi sẽ làm.”

Tenkai cũng hiểu ra. Kakimura đang cố lôi kéo người dân về phía mình.

“Nhưng mà…”

Cậu ghét nhất những chuyện kiểu này. Chuyện của người lớn. Sắp đặt của người lớn. Thể diện của người lớn. Người lớn đúng là phiền phức. Lúc nào cũng giở trò. Cậu chỉ đến đây để làm công việc của mình thôi mà.

“Cháu vào đây”

Tenkai bước theo Usami, chạy vào trong làn hơi bốc mùi hôi thối.

Trước cửa có một tấm rèm cửa làm bằng bùa chú, dày và nhiều. Muốn đi vào phải dùng tay vén lên, nếu không sẽ bị văng trúng mặt. Vào bên trong, chẳng còn chỗ nào để đặt chân. Tường, trần nhà hay sàn nhà đều phủ đầy bùa chú dày đặc. Tenkai có cảm giác như mình bị bao bọc trong một cái kén.

Ở sâu bên trong cái kén, có một người nằm phủ vải trắng. Chính là Mikuriya Tamami, ngoài đời thực trông còn u sầu và bệnh tật hơn trong ảnh, gương mặt đầy đau đớn.

Xung quanh cô là một số tín đồ đang niệm chú. Tám người nam nữ mặc áo lễ trắng, chăm chú niệm chú.

“Lâm Tại Không Hải Chân Già Chuyên Phật Hạn Lũ Thiên Nguyện Quỷ Cực Hại Đường Liệt Quyền”

Nghe có vẻ đúng như vậy. Dù Tenkai hoàn toàn không hiểu về chú ngữ hay tôn giáo, nhưng khi nghe thấy, trong đầu cậu bỗng hiện lên một hình ảnh đáng sợ.

Trong một không gian tối tăm như hang động, làn khói đầy màu sắc lơ lửng. Trong vạc sắt, thứ gì đó sôi ùng ục, một người đàn ông có gương mặt kỳ quái đang tụng câu chú ấy.

“Rốt cuộc là đang làm gì vậy…”

Đột nhiên, một cơn đau đầu ập đến. Giống như lúc nghe cô gái kia nói chuyện, cảm giác như bị kim đâm vậy. Tenkai ngẩng đầu lên, hình ảnh hang động biến mất, Mikuriya Tamami đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào cậu. Nhưng ánh mắt của cô vẫn như người mù, có lẽ chỉ cảm thấy có người đang đến gần.

“Ờm… Mikuriya-san phải không ạ? Cháu là đại diện phía thị trấn. Yosuke-san… sếp của cháu sẽ tới sau, nhưng cháu có thể nói chuyện với bà một chút trước không?”

Tenkai làm theo lời dặn của Yosuke và nói những điều cần nói, nhưng Mikuriya Tamami hoàn toàn không có phản ứng. Các tín đồ vẫn tiếp tục niệm chú như trước.

“Này mọi người, có nghe thấy tôi nói không?”

Tenkai hét to lên. Đúng lúc đó, Mikuriya Tamami đột nhiên nôn ra máu. Không phải là ho ra, mà là máu đen tuôn thẳng ra từ miệng, làm bẩn cả ga trải giường.

“A!”

Thư ký Usami đứng phía sau Tenkai run lẩy bẩy, cuối cùng cũng hét lên. Cô quỳ sụp xuống, hai tay che miệng.

“Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”

“A… được!”

Nghe Tenkai hô, Usami mới hoàn hồn, quay người chạy vội ra ngoài.

“Mikuriya-san! Bà ổn chứ? Này, mấy người còn định làm trò này đến bao giờ? Tránh ra!”

Tenkai đẩy các tín đồ đang niệm chú sang một bên, lao đến chỗ Mikuriya. Cậu dùng khăn tay lau máu cho bà và bế bà lên. Cơ thể của Mikuriya nhẹ bẫng, như chỉ còn da bọc xương chẳng khác gì một đứa trẻ.

“Mau đưa bà ấy đến bệnh viện! Giúp em một tay!”

Ngay lúc đó, tay của Mikuriya Tamami run rẩy giơ lên. Cô chỉ ra phía sau Tenkai.

“A a, là thần dụ!”

“Thần dụ!”

Các tín đồ hô to, giọng niệm chú càng lúc càng lớn. Khi Tenkai quay lại nhìn, thì cô gái từng xuất hiện trước đó không biết từ lúc nào đã bước vào. Khi Tenkai quay lưng lại nhìn thì cô gái từng xuất hiện lần trước không biết từ khi nào mà đã bước vào.

“Arisa-sama!”

“Arisa-sama!”

Các tín đồ kêu lên, quỳ rạp trước mặt cô gái. Cô không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Tenkai.

“Vô ích thôi. Trong thị trấn này không có bệnh viện nào chữa được cho bà ta đâu.”

Giọng cô rất bình thản. Không giận dữ, cũng không buồn bã.

“Và… tôi không có liên quan gì đến người này, đến các người, hay thần dụ cả.”

Câu này là nói với các tín đồ. Trong một khoảnh khắc, họ im bặt, chỉ còn cúi đầu gọi tên cô.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Khi Tenkai còn đang ngơ ngác nhìn Arisa, thì thư ký Usami chạy trở lại với vẻ mặt bối rối.

“À… tôi đã gọi xe cấp cứu rồi… nhưng sẽ mất một lúc mới đến…”

“Cái gì?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”

Arisa nói bằng giọng không hề biến sắc, tiến đến bên Mikuriya Tamami và cúi nhìn bà. Từ ánh mắt của Arisa, Tenkai cảm nhận được một cảm xúc khác hoàn toàn lời nói — nỗi buồn.

“…Sơ suất thì bà ấy sẽ chết đấy. Nếu cứ để thế này…”

Cô vòng qua phía bên kia Mikuriya, đỡ lấy bà.

“Này, cậu sẽ giúp tôi chứ? Nếu đồng ý thì nhanh lên.”

“À, ừ …”

Tenkai đưa tay ra. Usami cũng chạy tới phụ giúp.

Khi họ đưa Mikuri ra ngoài, đám đông xung quanh ngày càng nhiều hơn hơn.

“Có thể gọi taxi không?”

Tenkai vừa hỏi vừa cầm điện thoại. Arisa lắc đầu.

“Cũng vô ích thôi. Không có taxi nào chịu chở bà ấy đâu.”

“…Vậy thì tôi sẽ lái.”

Tenkai chạy đến chiếc xe vận động tranh cử đỗ gần đó, nhưng Usami hét lên:

“Không được lấy xe đó!”

Thị trưởng Kakimura ngồi trong xe, giả vờ như không thấy gì, cũng không nhìn Tenkai lấy một lần.

“Thật là… rốt cuộc người đang tính làm gì?”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của Tenkai, Arisa dường như đã quyết định từ trước, lên tiếng:

“Đưa bà ấy về nhà đi. Vẫn luôn làm như vậy mà.”

“Cái gì?”

Tenkai ngơ ngác hỏi lại. Đúng lúc đó, một chiếc xe jeep chạy đến.

“Tenkai!”

Người lái là Yosuke. Tenkai giật mình.

“Mau lên xe, anh sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện.”

“À, vâng, em hiểu rồi.”

Tenkai và Arisa cùng nhau đặt Mikuriya Tamami vào ghế sau. Arisa ngồi cạnh bà, Tenkai ngồi ghế phụ.

“Đừng có bám theo!”

Những tín đồ định chạy theo, nhưng sau tiếng quát của Arisa, họ dừng lại.

Lúc này, thị trưởng Kakimura cũng bước xuống xe và tới gần xe của Yosuke.

“Cậu là Shiina-san, đúng không? Hành động này… là vi phạm hợp đồng đó.”

Yosuke nhìn thẳng Kakimura và đáp:

“Tôi chả nhớ mình đã ký hợp đồng nào mà phải để bệnh nhân chết cả.”

Ngay khi Kakimura định nổi giận, thanh tra Shimotani chen vào:

“À, nhưng mà… thị trấn này đúng là không có bác sĩ nào chữa được cho bà ấy cả. Dù tôi là cảnh sát cũng không nên nói thế…”

“…Đúng là cảnh sát không nên nói như vậy. Nhưng nếu là cảnh sát vô liêm sỉ thì lại khác.”

Môi Shimotani run lên, toàn thân run rẩy, không nói được lời nào.

“Ở thị trấn khác cũng có bệnh viện.”

Nói xong, Yosuke khởi động xe jeep.

Khoảng 20 phút sau, dựa theo bản đồ trên điện thoại, Yosuke đã đưa họ băng qua cây cầu đến phòng ICU của thị trấn bên cạnh.

Yosuke bận đi đăng ký làm thủ tục, còn Tenkai khi trò chuyện với Arisa thì biết rằng Mikuriya Tamami thực sự là mẹ của cô ấy. Bệnh tình của bà rất nặng, hình như trước đây đã từng u phổi. Tất nhiên, Arisa đã biết chuyện này. Sau khi lặng lẽ đẩy mẹ vào phòng ICU, cô đứng nhìn vào bên trong qua tấm kính, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Không sao chứ?”

Nghe thấy tiếng của Yosuke-san, Tenkai quay đầu lại.

“Ừm… dù đã xảy ra không ít chuyện khiến em giật mình…”

“Anh xin lỗi vì đã tới muộn. Thật ra lần này người ta nhờ chúng ta đi dời “nhà rác” kia, ngay từ đầu anh đã thấy điều đó rất đáng ngờ. Thế nên anh đã điều tra sơ qua…”

Theo lời Yosuke-san kể thì sự thật đằng sau như thế này:

Ban đầu, thị trấn này được chia làm hai vùng: phía thượng lưu và hạ lưu, lấy quảng trường trung tâm làm ranh giới. Nhưng do phải hứng chịu bão lũ, dòng sông nhiều lần tràn đê, đổi hướng, nên đột nhiên hai vùng này liền nhập thành cùng một thị trấn.

Tuy nhiên cảm tình giữa cư dân lúc đầu không dễ hoà hợp. Trước kia, phía thượng lưu và hạ lưu thường bất đồng về các lễ hội như miếu đền, cúng bái đều tổ chức riêng biệt. Bệnh viện, tiểu học, trung học, siêu thị, cửa hàng tiện lợi… tất cả đều có hệ thống riêng. Người thượng lưu và hạ lưu, mỗi bên chỉ hoạt động trong địa phận cũ của mình, ít khi giao tiếp qua lại.

Vùng thượng lưu do Thị trưởng Kakimura lãnh đạo, quyền lực tuyệt đối; phía hạ lưu do Chủ tịch Hội đồng Thị trấn kiêm ứng cử viên quận Kumaki Nanosuke lãnh đạo, được dân chúng tin tưởng sâu sắc.

Tòa Thị chính đặt tại quảng trường, trở thành điểm nóng giữa hai phe. Gần đây sắp đến kỳ bầu cử, hai ứng cử viên chính là Thị trưởng Kakimura và Chủ tịch Kumaki.

“Còn cái chỗ … tức khu “nhà rác” nằm ngay cạnh quảng trường ở trung tâm thị trấn. Dân cư quanh đó thì không ủng hộ thị trưởng cũng chẳng bênh hội đồng, thuộc khu vực dao động. Em hiểu chứ?”

“Em cũng hiểu đại khái rồi …”