Chap 20: Ngoại truyện – Chiến dịch Momotarou
Transs: minh2000
Edit: dưa hấu
.
.
Lời ai đó: Chap này cơ bản là ngoại truyện nên t tương đối nản khi dịch, chưa kể mấy chap trước bọn trans còn chưa dịch xong (mà nản thì tất nhiên là lười :3)
Tất nhiên, chuyện t phải thi là có thật.
Thôi thì, có chap mới rồi, mời ae thưởng thức :3
.
Lời thằng trùm: Sry mọi người vì lặn một hơi lâu quá và cũng tks mấy đứa gánh giúp mình.
Nhóm giờ đang từng bước quay trở lại hoạt động ban đầu, mong mọi người thông cảm!!!
.
P/s: Mai cô đơn dịch truyện cho mọi người vậy XD Chúc Valentine vui vẻ !!!
-------------------o0o--------------------
“Được rồi, giờ tôi sẽ giải thích chi tiết về nhiệm vụ lần này. Tôi là Momota Tarou, chỉ huy trung đội tiến công”. Trung đội trưởng giải thích tiếp: “Chúng ta được điều động đến Vương quốc Topa để ‘diệt trừ động vật hoang dã nguy hiểm’, ít nhất là đối với công chúng có liên quan. Tuy nhiên, con quái vật đặc biệt này lại rất thông minh.”
Mọi người đều đang đọc hồ sơ về nhiệm vụ trong khi nghe giải thích.
“Mục tiêu được gọi là ‘Quỷ Vương’, và rõ ràng là nó có thể sử dụng ma thuật sát thương cực lớn ở phạm vi tối đa một km.”
Việc trình bày mục tiêu nhiệm vụ được tiếp tục, tóm lược như sau:
--Mục tiêu có tên là “Quỷ Vương” sở hữu trí thông minh, có khả năng chỉ huy những con quỷ khác, và gây hại cho loài người nói chung. Ngoài ra, nó chủ yếu ăn thịt người.
--“Quỷ Vương” không có tuổi thọ tự nhiên; về cơ bản nó bất tử.
--“Quỷ Vương” rõ ràng được tạo ra bởi Đế chế Ma thuật Cổ đại, một nền văn minh cổ xưa. Có lẽ là sản phẩm của công nghệ biến đổi gene.
--Các mục tiêu khác như Ogre Đỏ và Ogre Xanh cũng có vẻ cũng khá mạnh.
--Orc là một loại quái vật khổng lồ cao 2.5m với trí tuệ thấp kém.
--Goblin tuy yếu hơn người bình thường nhưng lại khát máu hơn, và quan trọng là chúng rất đông.
--Đoàn Hiệp sĩ Topa hiện tại đang cầm chân Quân đội Quỷ Vương tại thị trấn thành Tormis.
--Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là tiêu diệt Quỷ Vương, bọn Ogre Đỏ và Ogre Xanh. Đám quỷ còn lại có thể bỏ qua.
“…tóm tắt sơ như vậy thôi. Cơ mà… tôi cứ có cảm giác chính phủ và các cán bộ cấp trên đã hơi… bỡn cợt khi xét chọn xem ai sẽ tham gia nhiệm vụ lần này ấy…”
Ogre Đỏ và Ogre Xanh… tức là họ sẽ phải diệt trừ “Quỷ đỏ” và “Quỷ xanh”.
*Tên nhiệm vụ: Chiến dịch Momotarou.
*Các thành viên tham gia:
--Trung đội trưởng: Momota Tarou.
--Tiểu đội trưởng: Kijima Hitoshi.
--Tiểu đội trưởng: Saruwatari Manabu.
--Tiểu đội trưởng: Inugami Tsuyoshi.
Xét trên mọi phương diện: những cá nhân có cái tên hiếm gặp, kẻ thù là một đám quỷ, tên của chiến dịch này, việc triển khai trung đội tiên phong… cứ như là mọi thứ đã được sắp đặt từ trước vậy.
“Tiêu diệt đám quỷ tại Onigashima, nghĩa là về cơ bản chúng ta là bang diệt quỷ Momotarou và những người bạn nhỉ?” – Ai đó trong nhóm đột nhiên nói lớn.
“Thế này thì khác gì biệt đội siêu anh hùng diệt Quỷ Vương đâu ha?”
Tất cả mọi người đều cười vang. Trung đội trưởng Momota giơ tay lên khiến cho tiếng cười đùa liền dứt.
“Được rồi, chúng ta có ba ngày. Mọi người hãy đảm bảo chuẩn bị chu đáo cho đến lúc khởi hành. Giải tán!”
--------------------------------------------------------------
Nhiệm vụ của trung đội tiên phong là tiến hành trinh sát và báo cáo tình hình, họ sẽ điều tra các mục tiêu được chỉ định và xác định xem loại vũ khí nào sẽ cần thiết để đối phó với chúng. Họ có quyền tiêu diệt hoàn toàn các mục tiêu nếu điều kiện cho phép, nhưng đó không phải là mục đích chính của cuộc trinh sát. Trung đội sẽ được trang bị khí tài như sau:
--5 xe vận tải vượt địa hình.
--1 xe bọc thép chở quân Type-96.
--1 xe chiến đấu bộ binh Mitsubishi Type 89.
--1 xe tăng chiến đấu chủ lực Type 10.
Số phương tiện trên được kết hợp hơi khác thường, nhưng trong thời điểm mà khả năng chiến đấu của Quỷ Vương vẫn chưa rõ thì đây sẽ là những gì họ có. Trung đội sẽ không vướng phải một con sông nào, mặc dù theo những thông tin thu thập trước đó thì con sông duy nhất trong khu vực cũng rất nông. Họ sẽ được đưa tới Thành Tormis bằng tàu JS Oosumi (tất nhiên là sẽ đi kèm với các tàu hộ tống). Giống như các lâu đài ở Nhật, lâu đài ở Tormis không hề có hào nước bao quanh.
Trung đội tiên phong của Lực lượng Triển khai đặc biệt tại Vương quốc Topa thuộc JGSDF (tên nhiệm vụ: Chiến dịch Momotarou) đã được triển khai tới Thành Tormis ở phía Đông Bắc Vương quốc Topa để cứu thế giới khỏi mối đe doạ từ Quỷ Vương.
--------------------------------------------------------------
Vương quốc Topa, Thủ đô Hoàng gia Berngen.
Thủ đô Hoàng gia Berngen bao gồm một toà lâu đài có lối kiến trúc gợi nhớ tới kiến trúc của Châu Âu thời trung cổ và bao xung quanh là một thị trấn yên tĩnh. Nếu nói một cách thô lỗ thì đây là một quốc gia lạc hậu; nhưng nếu nói theo hướng tích cực hơn, thì nơi đây khá quyến rũ. Người dân trong thành bao gồm con người, thú nhân và elf. Thay vì là một quốc gia đa sắc tộc, đây lại là một quốc gia đa chủng tộc.
Trong lâu đài hoàng gia, Đức vua Rados vừa nhận được báo cáo từ Bộ Ngoại giao và những báo cáo đó khiến ông không thốt nên lời. Nhật Bản, đất nước vốn rất ngại sử dụng lực lượng quân sự, đã cử đến một trung đội tiên phong nhỏ. Ông biết rõ những tin đồn về Nhật Bản:
Họ đã tiêu diệt đạo quân xâm lược chủ lực của Rowlia bằng loại ma thuật nổ mạnh mẽ.
Họ đã đẩy lùi thành công đội quân viễn chinh của Papaldia.
Những câu chuyện như trên đã trở thành huyền thoại. Cho đến tận thời điểm này, Nhật Bản vẫn chưa phải hứng chịu bất cứ thương vong nào. Mặc dù hiện tại chỉ phái đi một trung đội nhỏ, nhưng sẽ không có gì gọi là điên rồ nếu nghĩ rằng họ đủ sức đánh bại Quỷ Vương. May mắn thay, mặc dù đang phải chịu tổn thất nặng nhưng Quân đội Hoàng gia vẫn đang kìm chân quân Quỷ Vương tại thành Tormis. Nhưng mà, nếu quân đội Nhật Bản thật sự hùng mạnh giống như những huyền thọai kia, phải chăng từng binh sĩ trong quân đội của họ đều là các pháp sư hùng mạnh ư?
Họ sẽ sớm đến Tormis dưới sự bảo vệ của các binh lính hộ tống của Topa thôi. Đức vua Rados khoác lên mình bộ giáp vàng và áo choàng lộng lẫy, sau đó cưỡi lên một con ngựa trắng; ông thực sự mang dáng vóc của những vị anh hùng trong truyền thuyết. Nhưng trong ông vẫn băn khoăn không biết họ là người như thế nào. Ngay ngày hôm nay, quân đội Nhật Bản cuối cùng cũng sẽ đến.
------------------------------------------------------
Thành Tormis
Hiệp sĩ Moah và kiếm sĩ đánh thuê Gai được lệnh đón quân đội Nhật Bản hiện đang được hộ tống bởi các hiệp sĩ của vương quốc tới cổng phía nam thành Tormis. Họ sẽ phải dẫn quân Nhật tới lâu đài, sau đó đóng vai trò hướng dẫn để giải thích về nhiệm vụ.
“Này, Moah, chính xác thì tại sao chúng ta lại phải hộ tống quân Nhật cơ chứ? Tôi nghe nói họ chỉ phái đi một trung đội nhỏ thôi mà. Có ý kiến gì không?”
“Lực lượng vũ trang của Nhật Bản không được gọi là “Quân đội Nhật Bản”, mà họ tự xưng là “Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản” đấy. Mà ông nói cũng đúng, ban đầu tôi thấy vui khi biết họ sẽ gửi thêm quân tăng viện, thể mà chỉ điều động đúng một trung đội, cộng với cấu trúc chỉ huy kỳ lạ của họ nữa, tôi nghĩ rằng sẽ có đôi chút phiền phức ở đây. Tuy nhiên, nếu thật sự họ mạnh mẽ như những lời đồn, thì cũng đáng để mong chờ ấy chứ.”
“Lời đồn nào cơ?”
“Tại Rodenius, họ đã quét sạch lực lượng đông đảo của Rowlia chỉ trong một thời gian ngắn đến ngu người bằng một loại ma thuật nổ điên khùng nào đó, rồi sau đó mấy cái tàu chiến ma thuật của họ đã bắn hạ 22 đơn vị kỵ sĩ rồng của Đế quốc Papaldia. Người ta cũng đồn rằng Nhật Bản không phải hứng chịu bất cứ thương vong trong tất cả các trận đánh đó.”
“Hmm, chỉ toàn là tâng bốc thôi. Chắc chắn họ đang tuyên truyền như thế để khiến bản thân mình trông mạnh hơn thực tế ấy mà.”
“Ông cũng nghĩ vậy à?”
Gai đã chiến đấu dưới danh nghĩa một kiếm sĩ đánh thuê trong suốt cuộc đời mình tiếp lời. “Tôi đã chiến đấu trong rất nhiều trận chiến khác nhau. Cho dù lực lượng có áp đảo thế nào, vũ khí hay chiến lược, chiến thuật có tốt đến cỡ đâu đi chăng nữa, tuy cũng có những trận chiến có sự chênh lệch thương vong rất lớn, nhưng thật sự tôi chưa bao giờ nghe nói gì về một đạo quân lại không bị thiệt hại gì cả. Bất luận công nghệ của họ có vượt trội hay khả năng tổ chức của họ có tốt đến đâu, chắc chắn sẽ phải có những binh lính phải ngã xuống nơi tiền tuyến. Tôi đoán là họ chỉ giành thắng lợi trong một vài trận đánh nhỏ trước Rowlia và Papaldia mà thôi. Chà, đánh bại được Papaldia thì cũng có thể coi họ là một lực lượng đáng gờm ấy chứ, nhưng nếu nói không mất một ai thì đúng là không thể tin được. Tôi không thích mấy cái quốc gia cứ thích phóng đại bản thân lên như thế. Mà nếu chú trọng đến vẻ ngoài đến vậy, có khi trung đội tiên phong của họ sẽ xuất hiện trong bộ giáp vàng lấp lánh chứ chẳng đùa, ông nghĩ sao?”
“Hmm, ông nói cũng có lý… dù sao thì, cơ bản thì họ là khách ở đây, vậy nên đừng có tỏ ra thô lỗ như cái cách cậu ghét mấy cái quốc gia như bọn họ đấy.”
“Rồi rồi, tất nhiên, tôi biết mà.”
Một lúc sau….
“Ngài Moah, tôi thấy họ rồi! Lực lượng Nhật Bản đã đến!” – một người lính đứng trên vọng gác nói lớn.
Những con quái vật màu xanh lục thẫm đang từ xa tiến đến gần.
VWHOOOOOOH…
Chúng vừa đi vừa phát ra tiếng ồn, ngoài ra trông cũng rất to lớn nữa.
!!!!!!
Khi họ tới gần hơn, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Chúng hẳn phải cực kỳ nặng nề thì mới có thể khiến mặt đất rung nhiều đến vậy…! Những hiệp sĩ hộ tống phía trước trông cũng có vẻ hơi nôn nao.
“Đấy là cái gì vậy?! Trước giờ tôi chưa bao giờ trông thấy loại quái vật nào như thế!!!”
Đoàn hộ tống dừng lại trước mặt Moah và Gai. Người kỵ sĩ dẫn đoàn bước xuống ngựa và tiến đến Moah.
“Chúng ta đã dẫn những binh sĩ của Nhật Bản đến đây. Giờ họ thuộc quyền của các cậu đấy.”
“Đã rõ, thưa ngài.”
Trong khi họ đang nói chuyện, có cánh cửa mở ra từ một trong những con rồng sắt của Nhật Bản và một người ăn mặc kỳ lạ bước ra từ bên trong. Anh ta đội một chiếc mũ bảo hiểm tròn và nhẵn trên đầu cùng với bộ quần áo xanh lá cây. Anh ta không hề mặc áo giáp trên người, mặc dù có lẽ sẽ mặc khi giao chiến. Moah không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gì về hình thức bên ngoài và vẻ đẹp mà anh ta đang mường tượng về một hiệp sĩ kiêu hãnh cả. Thẳng thắn mà nói… tên này chẳng khác gì một kẻ mọi rợ. Và tên mọi rợ đó tiến đến gần Moah.
“Trung đội trưởng Momota của trung đội tiên phong thuộc Lực lượng Triển khai đặc biệt tại Vương quốc Topa, trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản. Chúng tôi đánh giá rất cao sự nghênh đón của các anh! Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Một kẻ có vẻ ngoài mờ nhạt và kém hấp dẫn như hắn ta lại là chỉ huy của cả một trung đội ư?!
“Tôi thuộc Lực lượng Vệ binh bảo vệ Những cánh cổng nối với thế giới, Moah. Sau khi dẫn các vị tới lâu đài Tormis, tôi cũng sẽ đồng hành với các vị trong nhiệm vụ lần này. Mong được làm việc với các vị.” – Moah đáp lễ lại.
(Hmm?!)
Anh nhìn thấy một miếng vá trên tay áo trái người lính Nhật có biểu tượng một vòng tròn màu đỏ trên nền trắng.
(Mình từng thấy biểu tượng đó trước đây rồi thì phải… Ở đâu thế nhỉ?)
Moah vừa dẫn các binh sĩ Nhật Bản tới lâu đài Tormis vừa nghĩ ngợi về chuyện đó. Trên đường đi, người dân nhìn vào lính JSDF cứ như thể họ đang quan sát người ngoài hành tinh vậy.
Họ đã đến gần lâu đài. Những người lính Nhật Bản không thể lái xe vào trong lâu đài được, vậy nên họ chỉ trích ra bốn người, bao gồm cả trung đội trưởng đã tự giới thiệu trước đó. Số còn lại thì chờ đằng sau. Vì bây giờ đang ở sát tiền tuyến cho nên họ vẫn mang theo súng của mình để dễ tuỳ cơ ứng biến.
---------------------------------------------------
Thành Tormis – được xây dựng vào thời kì của thần thoại sau cuộc xâm lược của Quân đội Quỷ Vương, vậy nên gắn liền với tòa thành là cả một chặng đường lịch sử, cùng vẻ ngoài mang dáng dấp của châu Âu thời Trung cổ. Tất nhiên khi thời gian trôi đi, lâu đài cũng đã có nhiều sự đổi thay qua các thời kì; nó đã trải qua nhiều lần tu sửa và không còn bất cứ dấu vết nào về diện mạo nguyên bản nữa. Momota đang khảo sát toà lâu đài đậm chất lịch sử này. Ngoài ra, nếu lắng nghe thật kỹ, anh có thể nghe thấy những tiếng la hét và gầm gừ từ phía xa vọng lại, cho thấy họ đang ở gần tiền tuyến đến cỡ nào.
Họ đi theo Moah, rẽ vào không biết bao nhiêu ngã rẽ, trước khi đến một căn phòng có cánh cửa trông rất nặng nề. Moah gõ cửa.
“Vào đi.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi đã dẫn các vị khách từ Nhật Bản đến rồi ạ.”
Bên trong có một cái bàn tròn, và người đàn ông ngồi ở đằng xa liền đứng dậy. Trông ông ấy khoảng 40 tuổi, cao 1m80, trông rất cơ bắp, mái tóc trắng cắt ngắn và kèm theo một bộ râu cũng màu trắng. Ông mặc áo giáp bạc, khoác áo choàng đỏ và giắt kiếm ở thắt lưng.
“Ồ, những vị khách từ Nhật Bản. Chúng tôi rất cảm kích khi thấy các vị tới đây. Tôi là tư lệnh của Lực lượng diệt trừ Quỷ Vương của Vương quốc Topa, Ajieze.”
“Trung đội trưởng Momota của Trung đội tiên phong thuộc Lực lượng Triển khai đặc biệt tại Vương quốc Topa, trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản. Hân hạnh được làm quen với các vị.”
Hai bên đã có những lời chào xã giao qua lại. Sau khi tất cả ngồi xuống bàn, họ bắt đầu trao đổi tình hình hiện tại.
--Quân đội Quỷ Vương gồm khoảng 20.000 tên đã bất ngờ xâm lược Vương quốc Topa từ Grameus, phá vỡ Những cánh cổng nối với thế giới và xoá sổ hoàn toàn đội quân canh gác ở đó.
--Sau đó, đội quân của Quỷ Vương đã xâm chiếm một quận ở phía Bắc thành Tormis tên là Minaisa.
--Lúc này, quân đội Topa đã tăng viện cho thành Tormis, và họ đã giao chiến với quân địch để ngăn không cho chúng tiến xa hơn.
--Quỷ Vương hiện tại đang trú trong dinh thự của một lãnh chúa địa phương và không bao giờ rời khỏi đó.
--Vẫn còn khoảng 600 cư dân tại Minaisa không kịp sơ tán. Mỗi ngày một lần, họ sẽ bị gom lại tại quảng trường trung tâm, và một vài người trong số họ sẽ bị bắt đi làm thức ăn cho Quỷ Vương và những con quỷ lâu la khác. Trong số 600 người không kịp sơ tán đó, giờ đây chỉ còn lại 200 người.
--Quân đội Quỷ Vương đã mất khoảng 3000 tên Goblin vs 10 tên Orc, trong khi phía Vương quốc cũng chịu thiệt hại khoảng 2000 hiệp sĩ.
--Họ đã 3 lần thực hiện các phi vụ giải cứu con tin, nhưng lần nào cũng sẽ có một con Ogre Đỏ hoặc Xanh đứng canh chừng tại quảng trường trung tâm, buộc họ phải rút lui với thương vong nặng nề. Bởi vì những lối mòn nhỏ là cách duy nhất để tới Minaisa, vậy nên sau mỗi đợt tấn công số hiệp sĩ ngã xuống tại đó càng nhiều hơn. Hiện tại, họ đang bế tắc.
--Bởi vì các con tin sẽ bị ăn thịt mỗi ngày, họ cần phải được giải cứu càng sớm càng tốt.
Sau khi nghe giải thích tình hình, Momota đã hiểu được sự cấp bách của việc giải cứu con tin.
“Tôi hiểu rồi… chúng ta đang phải chịu rất nhiều áp lực.”
“Đồng ý… Nếu giả dụ chúng ta có thể đánh bại được lũ Ogre, có lẽ mọi thứ sẽ khá hơn, nhưng…”
“Chính xác thì Ogre là bọn như thế nào vậy?”
“Ogre khoẻ hơn rất nhiều lần so với con người, nhưng vấn đề thực sự ở chỗ là chúng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Miễn là có thức ăn, chúng sẽ không bao giờ yếu đi và có thể chiến đấu liên tục. Hơn nữa, chúng có bộ lông dày xơ lại tựa như dây thừng có thể kháng lại mưa tên kiếm chém. Máy phóng tên có thể xuyên thủng nó, nhưng bọn Ogre quá nhanh nên không thể bắn trúng được.”
“Vậy chúng ta sẽ phải giải quyết chúng đầu tiên…”
Momota biết rằng các thường dân cần phải được giải cứu càng sớm càng tốt, và việc chờ đợi cho đến khi các lực lượng chủ lực của Nhật Bản tới sẽ khiến Topa và người dân của họ phải chịu thêm những khổ đau và thiệt hại không đáng có khác. Là một trung đội trưởng, anh quyết định sẽ sử dụng quyền của mình để ra lệnh tiêu diệt lũ Ogre.
“Khi nào chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ giải quyết đám Ogre đó.”
“Oh… trong lòng vốn biết rằng các vị đã chống đỡ thành công các cuộc tấn công từ những siêu cường, nên nếu Quân đội Nhật đồng hành chúng ta, tôi cảm tưởng như mình đã có thêm 100, à không, 10000 quân nữa trong tay vậy! Chúng tôi cũng sẽ triển khai đoàn kị sĩ của mình sát cánh với các vị.”
“Trước tiên, tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về chiến lược trước đã.”
“Nếu đã vậy, chúng ta hãy tổ chức một cuộc họp chiến lược trong vòng một giờ nữa. Tôi muốn chuẩn bị nhiều loại tài liệu khác nhau như là bản đồ, vì vậy mong các vị hãy chờ cho một chút.”
Cuộc họp sơ bộ đã kết thúc. Ngay khi mọi người vừa rời ghế, một vật thể màu đen đột nhiên lao vào từ ngoài cửa sổ.
----------------------------------------------------
Từ góc nhìn của Moah.
Cuộc họp vẫn đang tiến hành. Người Nhật nói họ sẽ đánh bại lũ Ogre, nhưng anh vẫn cảm thấy hoài nghi về điều đó, số lượng của họ quá ít để có thể đánh bại được dù chỉ một con Ogre. Bọn Ogre rất nhanh, khoẻ và không bao giờ biết mệt mỏi. Những con rồng sắt của họ có thể mạnh hơn bọn chúng thật, nhưng anh không nghĩ chúng có thể theo kịp tốc độ của bọn Ogre. Lý do khiến bọn Ogre không bao giờ cảm thấy mệt mỏi có lẽ là do lượng mana dự trữ rất lớn giúp chúng có thể liên tục tự phục hồi các cơ bắp từng chút một. Việc sử dụng phép thuật chữa lành liên tục đồng nghĩa với việc bất cứ loại chấn thương nào, trừ những chấn thương nghiêm trọng, sẽ được tự chữa lành chỉ trong một thời gian ngắn. Anh băn khoăn không biết làm thế nào mà những anh hùng trong truyền thuyết lại từng tiêu diệt được những con quái vật như thế này kia chứ?
Hmm?
Hiện tại họ đã kết thúc cuộc họp sơ bộ và sắp sửa chuyển sang cuộc họp chiến lược…
RẦMM!!!
Cánh cửa sổ kính đột nhiên vỡ tan. Một vật thể màu đen đột nhiên rơi vào bên trong phòng. “Vật thể” đó được bao phủ bởi lớp lông đen cùng một bộ trang phục màu trắng. Đ… Đó là…!!!
“Đó là trợ lý của Quỷ Vương, Malastriss!!!”, ai đó hét lên. Moah nhanh chóng rút gươm ra, đối mặt với kẻ thủ mới này. Tất cả các hiệp sĩ khác trong phòng cũng làm điều tương tự.
“Hohoho… Có khá là nhiều cái đầu trong phòng này đấy, ta sẽ lại phải tự đi bộ để mang hết về mất thôi … Đã quá lâu rồi, xem ra các ngươi cũng có tiến hoá khá nhiều nhỉ?”
Ngay khi vừa dứt lời, Malastriss giơ cánh tay của mình ra chỉ vào vị đội trưởng đoàn hiệp sĩ. Ở phía trước của bàn tay đó, không khí xung quanh bị bóp méo bởi một ngọn lửa đen được triệu hồi bằng mana của hắn.
“Đừng vội mừng!”, phó đoàn hiệp sĩ hét lên, chém về phía sườn của Malastriss. Với một nụ cười hèn hạ, Malastriss chuyển sang nhắm vào vị phó đoàn và bắt đầu niệm chú.
“Hoả ngục.”
Vị phó đoàn bị nhấn chìm trong ngọn lửa đen của hoả ngục.
“GYAAAAAHHH!!!”
Ngọn lửa đen thiêu rụi anh ta ra làm tro. Không khí xung quanh giờ đây tràn ngập sức nóng và sự tàn khốc của cái chết. Những người lính Nhật trông có vẻ bối rối. Rốt cuộc, họ đang ở khá xa Malastriss. Có khi nào những chiến công huyền thoại đó chỉ là tin đồn nhảm? Đột nhiên những người lính đó bắt đầu giơ những cây quyền trượng màu đen của họ về phía Malastriss. Họ đang định làm gì vậy?
“Bắn tự do!!!”
TànhTànhTànhTànhTànhTànhTànhTành…
Tiếng ồn mà họ gây ra gần như là đủ lớn để khiến tai của bất cứ ai đứng gần đó phải bật máu. Bốn người lính của Nhật Bản cùng những cây quyền trượng đang toé lửa,bắn ra những viên đạn ánh sáng nhằm thẳng vào Malastriss.
“GAH!!!”
Malastriss thậm chí còn không kịp có cơ hội để cất tiếng thét đau đớn; hắn đổ gục xuống sàn cùng với cơ thể chi chít lỗ. Đằng sau hắn, một phần của bức tường đá cũng bị bắn vỡ vụn. Tất cả mọi người đều không thốt nên lời.
Phụ tá của Quỷ Vương, Malastriss, bị coi là một bệnh dịch. Vương quốc Topa vốn rất lạnh nên không thể nuôi được Wyvern, vì chúng là loài động vật máu lạnh. Do đó, họ đã phải hứng chịu rất nhiều đòn tấn công từ trên trời xuống; đó quả là khoảng thời gian khó khăn. Chỉ riêng Malastriss đã phải chịu trách nhiệm cho cái chết của khoảng 100 hiệp sĩ. Tiếp đó, hắn bắt đầu nhắm đến các chỉ huy của đoàn kị sĩ. Mặc dù không thể tự mình bay lượn, nhưng lượng mana dồi dào của hắn vẫn là một mối đe doạ đáng gờm.
Nhưng giờ đây, các binh sĩ của Nhật Bản với cây quyền trượng của họ dễ dàng hạ gục con ác quỷ mang tên Malestriss này.
“Trung đội trưởng Momota, nhờ các vị đã giết hắn mà tất cả chúng tôi đã được cứu. Chúng tôi biết cám ơn các vị thế nào cho đủ đây?”
“Nhưng… nếu chúng tôi hành động sớm hơn thì phó đoàn kị sĩ đã không bị…”
“Anh nói cái gì vậy! Nếu các vị không ở đây thì chúng tôi đã bị giết hết rồi. Con quái vật này nó lợi hại thế đấy.”
Một giờ sau, họ đã tổ chức một cuộc họp chiến lược để thảo luận về việc giải cứu cư dân của Minaisa, kéo dài đến tận đêm khuya.
Hai ngày sau, vào sáng sớm, trung đội tiên phong thuộc Lực lượng Triển khai đặc biệt tại Vương quốc Topa, trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản khởi hành ra khỏi cổng lâu đài và tiến quân tới Minaisa.
----------------------------------------------------------
(Mình sợ… mình sợ quá… ai đó cứu chúng tôi với…)
Ellay vốn là một hầu bàn tại quận Minaisa của thành Tormis, cô đang run rẩy vì sợ hãi. Đến giữa trưa, tất cả những người sống sót sau cuộc xâm lăng của Quỷ Vương bị gom lại tại quảng trường của thị trấn. Bọn quỷ đã giám sát toàn bộ khu vực, vì vậy họ không thể bỏ trốn được. Có một người đã từng cố gắng chạy trốn trước đó, nhưng rồi anh ấy nhanh chóng bị bắt lại và bị nấu chín trước mặt tất cả mọi người. Bọn quỷ vừa cười khoái chí vừa chỉ trỏ vào màn tra tấn, nhận xét đó giống như “nhảy múa” vậy. Chúng lặp đi lặp lại chuyện này mỗi ngày, chọn lấy vài người đem đi làm thức ăn.
“Hôm nay sẽ là… mày, và mày… và mày.”
Chỉ mới hôm qua một cô gái tên Menia, người hàng xóm đồng thời cũng là bạn thời thơ ấu của cô, đã bị bọn chúng chọn. Cha mẹ của cô đã chiến đấu trong tuyệt vọng để bảo vệ con gái, vì vậy họ cũng bị lôi đi theo luôn và cả ba đều bị ăn thịt. Đây đúng là địa ngục trần gian. Tại sao bây giờ những sinh vật đáng sợ vốn chỉ có trong truyện cổ tích như Quỷ Vương lại quay trở lại cơ chứ? Liệu có vị thần linh nào đang lắng nghe hay không, họ đang cần được cứu giúp kia mà.
Cô ấy chợt nhớ tới hai người bạn thơ ấu khác của mình: là Gai đã trở thành lính đánh thuê và Moah đã trở thành một hiệp sĩ. Cô không biết liệu có ai trong số hai người ấy đến cứu mình hay không? Tuy nhiên, Moah lại đóng quân tại Những cánh cổng nối với thế giới, vì vậy có thể anh ấy đã chết rồi.
Các hiệp sĩ của vương quốc đã cố gắng giải cứu họ nhiều lần, nhưng Ogre Đỏ đã phá huỷ con đường chính nối từ quảng trường tới cổng lâu đài, nên giờ đây con đường đó bây giờ không thể sử dụng được. Cô sực nhớ tới một câu chuyện cổ về việc quân đội Quỷ Vương khi chiến đấu với chủng tộc elf, Thần Mặt trời đã nghe thấy lời cầu nguyện từ thần của tộc elf và đã phái xuống các sứ giả để chiến đấu với bọn chúng. Bản thân là một elf nhưng đó giờ cô không có niềm tin với bất cứ vị thần nào, vậy mà giờ đây cô ấy lại cầu nguyện.
Chúa trời! Hỡi Chúa trời, con xin người! Hãy cứu giúp người dân chúng con! Diệt trừ lũ quỷ dữ! Xin người hãy cử các sứ giả xuống đây một lần nữa! Con xin người!
Vậy là cô ấy cầu nguyện… nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
“Uhh… vậy hôm nay ăn đứa nào nhỉ…”
Bọn quỷ đang chọn xem ai sẽ bị ăn thịt.
“Ngài Quỷ Vương nói rằng hôm nay muốn ăn đơn giản thôi.”
“Có thể hôm nay bữa chính của chúng ta sẽ là rau, nên là…”
Tất cả các cư dân đều thở phào nhẹ nhõm.
“Để làm gia vị, thì một con elf sẽ rất vừa miệng đây. Mày.”
Một con quỷ chụp lấy cánh tay phải của Ellay.
“KHÔNG! HỠI CHÚA TRỜI, XIN HÃY CỨU CON!!!”
“Này, dừng lại mau.”
Đúng lúc đó…
BOOM… BOOM…
Con Ogre Đỏ bị nhấn chìm trong màn khói.
-------------------------------------------------------------
Một quả lựu đạn được ném xuống chân của Ogre Đỏ đang đứng ở phần đường mà nó canh gác.
“Ở đây! Nhanh lên, yểm trợ!!!”
Những binh sĩ của JSDF chạy xuống con đường hẹp.
“GUUUUUUGOOOOOOH!!!”
“Ugh, nó đang điên lên rồi kìa!”
Lựu đạn cầm tay hoàn toàn không có tác dụng, và con Ogre Đỏ bắt đầu lao tới với vận tốc rất nhanh!
Tất cả các binh sĩ đang nấp sau chiếc Type 89. Con Ogre vẫn đang tiếp tục lao tới. Không có dân thường nào đứng quanh đó cả.
“BẮN!!!”
BAMBAMBAMBAM!!!
Khẩu pháo tự động cỡ nòng 35mm gắn trên chiếc Type 89 gầm lên. Khẩu pháo mạnh đến mức có thể khiển cơ thể người bị bắn trúng bốc hơi theo đúng nghĩa đen, và nó đã đục vài lỗ lớn lên trên cơ thể của Ogre Đỏ. Nó gục xuống như một con rối bị cắt mất dây vậy.
Chết tại chỗ.
Một đàn quỷ khác bắt đầu xông tới chiếc Type 89.
Một lực lượng biệt kích gồm các binh sĩ của JSDF có nhiệm vụ giải cứu thường dân bằng cách đi dọc theo một tuyến kênh dẫn nước đã khô rồi nhảy ra khỏi đài phun nước ở quảng trường trung tâm. Có mười con Goblin Chúa đang canh giữ các con tin.
TànhTànhTànhTànhTànhTànhTànhTành…
Đám Goblin Chúa nhanh chóng bị tiêu diệt. Moah và Gai cũng mau mắn nhảy ra khỏi đài phun nước.
“Không thể tin nổi… lên kế hoạch nhảy ngay ra chính giữa lòng địch, không phải ai cũng có thể làm được điều đó”, Gai lẩm bẩm trong khi nhìn xung quanh. Mắt anh dừng lại ở một con Goblin Chúa đang giữ tay một cô gái elf.
“Đ-Đó là…!!!”
Gai lao thẳng tới con goblin chúa đó và chém nó bằng cây kiếm của mình.
“PIGYAAAH!!!”
Con goblin chúa đó không kịp chống đỡ và bị tiêu diệt.
---------------------------------------------------------------
Ellay đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết. Một con quái vật đã chụp tay cô, chuẩn bị lôi cô đi làm bữa ăn cho Quỷ Vương.
“KHÔNGG!!!”
“Này, dừng lại mau.”
Khi cô đang bị giữ tay, dưới chân con Ogre Đỏ bỗng nhiên nổ tung lúc nó đang đứng ở trên con đường chính. Con Ogre trông có vẻ rất tức giận và bắt đầu lao xuống con phố nhỏ.
BOOM! TànhTànhTànhTànhTànhTành… !!!
Cô có thể nghe thấy rất nhiều thứ gì đó đang phát nổ. Lũ quỷ chỉ để lại vài con để canh gác rồi đồng loạt lao tới phía âm thanh. Thế rồi, một người trong bộ trang phục xanh lá cây kì lạ xuất hiện từ trong đài phun nước vỡ ở chính giữa quảng trường. Hoa văn màu xanh lá cây khiến cô hoảng loạn vì nhầm tưởng đó là một con quỷ khác, nhưng sau đó mới nhận ra anh ấy là con người, đang cầm trên tay thứ gì đó trông giống như một cây quyền trượng màu đen. Khi anh ta niệm phép bằng cây quyền trượng, nó phát ra tiếng động rất lớn như thể đang thi triển một loại ma pháp tấn công nào đó nhằm vào đám quỷ và tiêu diệt chúng.
Con quỷ đang giữ tay cô đứng chết chân lại vì sốc. Một kiếm sĩ đơn độc tấn công và nhanh chóng tiêu diệt con quỷ. Anh ấy là người mà cô ấy biết rất rõ.
“N… Này, Ellay, em không sao chứ?”
Đó là anh bạn thuở thơ ấu của cô, kiếm sĩ đánh thuê Gai. Anh thường ghé đến ăn tại quán của cô. Ba năm trước, tuy anh ấy cố gắng tán tỉnh nhưng đã bị cô nhẹ nhàng từ chối. Đó là bởi vì, thành thật mà nói, làm lính đánh thuê không phải là một công việc ổn định.
Nhưng khi cô đang trên bờ vực của cái chết, anh ấy đã đến cứu cô. Bất chấp những con quỷ hung tợn đang ở đây, anh ấy vẫn tới giải cứu cô.
(Trông anh ấy… cũng có vẻ gì đó hấp dẫn nhỉ…)
Ngay khi cô định cất tiếng gọi tên anh thì…
“Này Ellay, em không sao chứ?”, một giọng nói vang lên ngay phía sau cô. Giọng nói này…!!! Cô liền quay ngoắt đầu ra sau với vận tốc ánh sáng.
“Anh… anh Moah…”
(Oh, tệ quá… suýt nữa thì mình không kiềm chế bản thân được rồi. Ngài Moah cũng đã đến để cứu mình khỏi nơi khủng khiếp này. Ngài Moah mới thật sự là chàng hiệp sĩ trong bộ giáp lấp lánh của đời mình! Mình nhất định sẽ không rời bỏ anh ấy đâu!)
“Anh đến đây vì em sao! Em hạnh phúc quá!”
Thật đáng tiếc, Gai vẫn chưa thể tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Những con quỷ còn lại trong quảng trường đều nhanh chóng bị tiêu diệt. Theo như kế hoạch, đoàn kị sĩ của Topa giờ đây sẽ rời khỏi cổng thành để tham gia chiến dịch cùng với quân Nhật. Trong khoảng thời gian đó, phía JSDF cũng sẽ bắt đầu di tản các cư dân. Họ sẽ phải di chuyển quãng đường khoảng 1.5km để tới cổng thành. Đó là một quãng đường thật gần mà cũng rất xa xôi. Quân Nhật sẽ đi theo một nhóm cùng với tất cả các cư dân. Sau khi đi khoảng 500m, họ bắt gặp đoàn kị sĩ và cùng nhau di chuyển về cổng thành như là một nhóm thống nhất.
Đó là khi chuyện đó xảy ra.
“GUOOOOOH!!!”
Họ nghe thấy một tiếng gầm vang dội.
“Khốn kiếp, đó là Ogre Xanh.”
Các cư dân nhanh chóng rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Con Ogre Đỏ đã bị đánh lạc hướng bởi các binh sĩ mặc trang phục rằn ri xanh lá. Thế rồi, có thêm nhiều binh sĩ khác ra khỏi đài phun nước, tiêu diệt tất cả các con quỷ còn lại, tập hợp mọi người lại và cùng nhau đi tới cổng thành.
Đó chính là lúc Ogre Xanh tập hợp 40 con orc khác và bắt đầu đuổi theo. Bọn chúng chắc chắn sẽ bắt kịp họ trước khi họ có thể tới được cổng thành. Cần đến mười hiệp sĩ mới tiêu diệt một con orc duy nhất. Nhưng nếu đám orc tấn công theo bầy, chúng có thể dễ dàng đối phó với một số lượng hiệp sĩ đông gấp 10 lần bọn chúng. Hơn nữa, đi cùng với bọn chúng là con Ogre Xanh huyền thoại. Không còn gì để mất nữa rồi. Cả đoàn người đã nghĩ rằng họ sẽ giải cứu được các con tin, nhưng rốt cuộc không ai trong số họ có thể sống sót nỏi. Những người lính mặc áo rằn ri rất mạnh, nhưng xem ra thế này là quá sức đối với họ rồi.
Hm?
Những người lính mặc áo rằn rì đột nhiên dàn đội hình ở đằng sau, và nhắm thẳng vào con Ogre Xanh trong bầy. Họ chỉ có tổng cộng 15 người, quá ít để có thể cầm chân chúng. Không nghi ngờ gì nữa, có lẽ họ muốn câu chút thời gian để mọi người có thể chạy thoát thân, để có thể bảo vệ mọi người trong khả năng của mình. Tuy nhiên, với 15 người thì họ chỉ tổ chuốc lấy cái chết trong khi chẳng câu thêm được chút thời gian đáng kể nào.
Tuy vậy, các hiệp sĩ vẫn tiếp tục chạy cùng với các cư dân tới cổng thành. Họ đã chấp nhận hy sinh những binh sĩ từ một quốc gia khác để bảo vệ công dân của nước mình. Nếu đánh giá tình hình hiện tại thì phần nào có thể hiểu được, nhưng họ vẫn canh cánh không biết những người lính ngoại quốc chấp nhận hy sinh sẽ cảm thấy như thế nào?
Những người lính mặc đồ rằn ri đó dàn đội hình hàng ngang và chĩa những cây quyền trượng đen vào lũ quỷ.
“Bắn!!!”
TànhTànhTànhTànhTànhTànhTànhTành…
Một cơn mưa quang đạn bao trùm lên lũ orc. Tất cả những con quỷ cứng rắn, mạnh mẽ đó ngay lập tức đổ gục.
TànhTànhTànhTànhTànhTànhTànhTành…
Cuộc tấn công vẫn cứ tiếp diễn.
“Guoooh!”
Hầu hết lũ orc đều đã bị giết, nhưng những người lính tiếp tục bắn quang đạn vào con quỷ cuối cùng vẫn đang tấn công.
Chính là Ogre Xanh!!!
Những đòn tấn công của họ hoàn toàn không có tác dụng với nó. Vô dụng rồi!!! Họ sẽ phải làm gì bây giờ…
“Kijima!!! Sử dụng khẩu Carl Gustaf đi!!!”
Anh lính tên Kijima đó đang mang theo một cây đũa phép cực lớn ở trên lưng. Anh ta lấy nó ra và nhắm vào con Ogre Xanh.
“Xung quanh trống trải! Khai hỏa!!!”
PASHOOOWW…
Khói phọt ra từ cả đằng trước và đằng sau của đũa phép, đồng thời âm thanh của tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Ngay sau đó, con Ogre Xanh đột nhiên nổ tung thành từng mảnh.
Lực Lượng Phòng vệ Mặt đất bằng cách nào đó đã giải quyết được lũ quỷ đang chiếm giữ quảng trường của thị trấn, và họ đã thành công giải cứu tất cả mọi người tại quận Minaisa ở phía Bắc Tormis. Tuy nhiên, đó là một nhiệm vụ cực kì rủi ro. Con quỷ có tên Ogre Xanh này hoàn toàn miễn nhiễm với các loại súng bộ binh. Không phải tự nhiên mà nó được gọi là ogre. Phía JSDF hoàn toàn bị sốc trước sự tồn tại của những sinh vật hoàn toàn miễn nhiễm với súng đạn… Họ sực nhớ ra rằng những con wyvern cũng không hề hấn gì với súng lục. Nơi này quả đúng là thế giới khác. Loại vũ khí hiệu quả nhất là pháo tự động 35mm được sử dụng trong đợt tấn công đầu tiên và pháo chống tăng vác vai Carl Gustav được sử dụng trong cuộc di tản, vốn được mang theo chỉ để đề phòng.
“Hmm, ít nhất thì chúng ta cũng nên mừng vì đã giải cứu được tất cả các thường dân.”
Trung đội trưởng Momota gật gù hài lòng.
---------------------------------------------------------
Trích từ đoạn nhật kí của Moah trong ngày hôm đó.
Tôi cảm thấy mình đang là một phần của trang sử mới sắp được viết.
Quỷ Vương huyền thoại vốn chỉ được biết đến trong các truyền thuyết, cùng với đội quân đáng sợ của mình đã chinh phục lục địa Philades chỉ trong chớp mắt, vậy mà giờ đây lại hồi sinh và đối đầu với các lực lượng tinh nhuệ của Vương quốc Topa. Tại thành Tormis, chúng tôi đã phải gồng mình chống lại cuộc xâm lược của Quỷ Vương trong khi số thương vong cứ không ngừng tăng lên. Chúng tôi mạnh hơn nhiều so với Liên minh Chủng tộc hồi xưa nhờ vào lợi thế địa lí. Hoặc, đáng lẽ là phải như vậy, nhưng với sự xuất hiện của đám Ogre Đỏ và Xanh, rất nhiều chiến sĩ của chúng tôi đã ngã xuống. Tôi không biết làm thế nào mà các anh hùng thời cổ đại lại có thể chiến đấu được với bọn chúng được nữa. Nhưng hôm nay, một sự kiện mang tính lịch sử đã xảy ra.
Cả bọn Ogre Đỏ và Xanh đều nhanh chóng bị đánh bại một cách dễ dàng bởi các phái viên tới từ một quốc gia mới nổi, Nhật Bản. Vũ khí của họ mạnh đến mức mà tôi không thể nào có thể diễn tả bằng các hiểu biết thường thức của mình. Lũ quỷ khét tiếng đó đã bị những người lính của Nhật Bản tiêu diệt cứ như thể chúng chỉ là đám sâu bệnh cần phải diệt trừ vậy.
--------------o0o----------------------
(Trans: mấy thằng noob như Rowlia, Papaldia thì Nhật đập cho ngon ơ (chẳng qua tử tế quá nên bị thọc sau lưng thôi). Tất nhiên, nếu chiến với Gra-Valkas hay Đế chế ma thuật cổ đại, đấy sẽ là một câu chuyện khác…) (Trans: đúng rồi đấy thằng ngu, mày vừa nhìn thấy main chính rồi đấy. Tránh đường ra cho chúng nó thể hiện :3) (Trans: JSDF: Am I a joke for u Edit: cẩu lương oanh oem ơi :V) (Trans: hoá ra không phải là cẩu lương ae ạ, đây là một bi kịch…. ???? *chèn ảnh nibba cry*)