Lời trans: Mình dịch chỉ từ bản eng nên có thể sẽ có một số chỗ hơi thô, mình nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn trong tương lai vì truyện này diễn biến khá chậm, khá dài đấy mấy bác. Mời mấy bác bổ sung loli-nium
------------------------------------------------------------------------------------
2 tuần đã trôi qua.
Dường như tôi đã thực sự trở thành một đứa trẻ.
Từ “luân hồi” xuất hiện trong tâm trí tôi.
Một trong những ký ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ được là đọc một cuốn light novel mà nhân vật chính đã gặp tai nạn và tái sinh trong một thế giới khác.
Tôi không thể cười nổi bởi vì điều này quá lạ lẫm.
Nhưng, ngay cả khi tôi đã đầu thai, tôi không có bằng chứng để nói rằng đây là một thế giới khác.
Nếu tôi không thể hiểu được ngôn ngữ, có thể đây là nước ngoài.
Trên hết, tôi không thể nhìn thấy vì vậy tôi không thể kiểm tra môi trường xung quanh tôi.
Tuy nhiên, bên cạnh những hình người sương mù mờ trắng và phát sáng? trên trần nhà, tôi đã phát hiện ra rằng có những vật thể khác trông giống như cái khuôn và những đường kẻ trắng.
Nhiệt độ của căn phòng tăng lên khi vật giống với lò sưởi được gắn trên tường, tỏa ra thứ như sương mù trắng, mỏng.
Có vẻ như đó là những chiếc đèn lồng nhỏ(?) bên cạnh chiếc đèn trần.
Tôi nghĩ chúng là những chiếc đèn lồng bởi vì những người đến luôn mang theo chúng trong đêm(?).
Tôi không có bằng chứng xác định.
Ý thức về buổi trưa và buổi tối của tôi mơ hồ, và tôi nhận ra rằng thông tin mà tôi có được với đôi mắt của tôi là khá quan trọng.
Và điều tốt nhất bây giờ là tôi đã có thể nhìn thấy cơ thể của tôi trong một màu trắng.
Lúc đầu tôi đã không thể nhìn thấy nó.
Sau vài ngày, bằng cách quan sát những người chăm sóc tôi trong phòng, khả năng của tôi? để phân biệt con người và xem các đường nét tăng từng chút một.
Tôi hiểu rằng đó là vì sự phát triển của mắt tôi.
Khi tôi nhìn vào bàn tay của tôi, tôi có thể nhìn thấy một đường nét nhỏ và trắng.
Bởi vì tôi không thể di chuyển cổ tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy những phần có thể dễ nhìn trên cơ thể tôi, tôi đã học được điều đó bằng cách thử và sai.
Có một số khám phá.
Các đường nét dần dần dày lên khi tôi tập trung.
Ngay cả khi nó trở nên dày, đường nét vẫn còn rất mỏng và trắng. Vì tôi không thể hiểu nổi, tôi đã tập trung làm cho màu trắng đậm hơn.
Tập trung vào độ dày và dần dần tăng độ sáng của nó lên.
Đó là khi màu trắng như trong suốt, chuyển sang đục hơn.
"Mình sắp mất ý thức."
Có vẻ như khi tôi tăng nồng độ của mình lên độ dày, sự tiêu thụ sức chịu đựng của tôi đặc biệt tăng lên.
Đây là lần đầu tiên, vì vậy tôi không biết mình có thể đi được bao xa, nhưng bây giờ tôi có thể cân nhắc được giới hạn của cơ thể mình, tôi có thể mạo hiểm một chút.
Sau khi tập trung đến mức giới hạn cơ thể mình, tôi ngủ để hồi phục và sau đó lại tập trung cho đến giới hạn.
Sau khi lặp đi lặp lại quá trình trên, tôi nhận thấy rằng lần này cơ thể tôi đã không tiêu thụ nhiều thể lực như lần đầu tiên.
Điều này rõ ràng là phát triển.
Vâng, nó chỉ đơn giản là sự phát triển của cơ thể của một đứa trẻ, vì vậy rất khó để nói rằng sức mạnh của tôi tăng lên.
Tiêu thụ sức chịu đựng trong khi tập trung sẽ giảm sau khi tôi quen với nó hử?
Điều này vẫn cần thiết để xác minh, nhưng tôi chưa thể làm điều đó, vì vậy tôi quyết định kiên nhẫn.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng thứ trắng mà tôi thấy được từ cơ thể và cơ thể người cần một cái tên.
Dưới điều kiện hiện tại, một cuộc trò chuyện với người khác là bất khả.
Cũng chả đọc sách cùng với cơ thể của một đứa trẻ được.
Thay vào đó, đầu tiên thì tôi còn không biết liệu tôi có thể đọc được các chữ cái hay không.
Bởi vì tôi không thể đọc chữ được nên…..xong, tôi không thể thu thập thông tin.
Trong thời gian này, tôi mở rạp hát trong não và tổ chức một cuộc họp.
Tôi A 「Bởi vì tôi có thể nhìn thấy cơ thể bằng sương mù của tôi và người khác, “sinh lực” là định nghĩa chính xác」
Tôi B 「Điều đó không đúng chút nào, vì tôi có thể nhìn thấy ánh sáng từ lò sưởi hoặc đèn lồng giống như thế!」
Tôi C 「 Không có bằng chứng nào cho thấy sự chiếu sáng thực sự là ánh sáng, phải không? Lò sưởi có phải là lò sưởi hay không? Thay vào đó, bây giờ là ngày hay đêm? Hơn nữa, chừng nào đến giờ ăn vặt ~? 」
Tôi D「 Có phải tên thật sự cần thiết không? Miễn nhìn thấy nó là được rồi, điều đó không ổn sao? 」
Tôi E「 Cuối cùng tôi đã có một sức mạnh thú vị. Điều tất nhiên là, nó cần một cái tên tốt! Kiểu như ...... kiểu như chuuni mới thú vị 」
Tôi F「 Như tôi đã nói, chính xác là cảm giác đó 」
Những người khác「 Gyaa ~ gyaa ~ ha ~ ha ~ 」
Tôi mặc quần áo thẩm phán và phán quyết「Im lặng! Im lặng! Tôi đang tuyên bố quyết định cuối cùng! 」
Tôi D 「Hử? Từ khi nào cuộc họp chuyển sang phiên tòa vậy? 」
Tôi mặc quần áo thẩm phán 「Tên của sức mạnh này là" Magic power = Sức mạnh ma thuật(Tạm thời) "! Tôi chấp nhận tên này với hy vọng thế giới này là một thế giới khác! 」
Hội nghị các bản thân trong đầu tôi đã…..kết thúc tốt đẹp.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Tôi tập trung vào độ dày của sương mù, đi ngủ và lặp lại hành động này trong vài ngày.
Kết quả là, thị lực của tôi đã được cải thiện.
Nó đã đạt đến một điểm mà tôi có thể hiểu một cách sơ bộ.
Những hình ảnh sương mù giống như con người, nhưng bây giờ tôi có thể phân biệt họ như con người.
Tôi vẫn không thể phân biệt chúng một cách riêng biệt.
Chỉ ở mức độ “người sương" mà thôi.
Người có liên hệ với tôi nhiều nhất là người cao lớn cho phép tôi uống sữa từ ngực.
Bởi vì chỉ mới hai tuần sau khi sinh? nên bữa ăn là sữa mẹ tự nhiên. <<Trans: Sữa mẹ là tốt nhất cho sức khỏe của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đáng tiếc bé mắt mây nên không nhìn thấy :((( >>
Tôi không thể thực sự phân biệt được các chi tiết, vì vậy tôi không thực sự xấu hổ.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể xấu hổ nếu tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không, tuổi tâm trí của tôi đã ở tuổi ba mươi vì vậy tôi đã nhìn thấy người ta cho con bú một số lần, vì vậy tôi sẽ không xấu hổ, nhưng ......
Không có hứng thú hoặc ......
Đầu tiên, tôi không thực sự quan tâm đến việc đùa giỡn về sữa mẹ.
Lý do là, hơn cả sự xấu hổ, một sự yên bình trong tâm trí tôi, cảm giác thật ấm áp nên tôi đã thưởng thức bữa ăn.
Maaa, người này có phải là ….mẹ tôi hay không thì tôi hiện tại vẫn chưa xác định được.
Nếu không phải là một bà mẹ, một nhũ mẫu?
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Cô ấy chăm sóc cho bữa ăn và các nhu cầu khác nhau của tôi.
Cô ấy ôm tôi và mang tôi quanh phòng, ngồi xổm trên đầu gối và quan sát tôi, cô ấy đọc sách và hát các bài hát.
Tôi không thể hiểu được từ nào trong những cuốn sách mà cô ấy đang đọc, và tôi cũng không có ý tưởng về ý nghĩa của bài hát.
Các bài hát giống như các bài hát cho trẻ em và các bài hát ru.
Tôi cảm thấy rất thoải mái khi lắng nghe chúng.
Tôi chắc chắn rằng người này có thể kiếm tiền bằng cách hát.
Tôi đã dành hầu hết thời gian của tôi như thế với cô gái này.
Khi cô ấy đặt tôi vào nôi, cô ấy nói chuyện với tôi rất nhiều và chơi với thứ giống như đồ chơi ở phía trên của tôi. Tôi không thể nhìn thấy bởi vì nó không có sức mạnh ma thuật (tạm thời), nhưng nó tạo ra âm thanh khi đu đưa vì vậy tôi biết có cái gì đó ở đó.
Mặc dù tôi nói như vậy, nó không phải như thế này tất cả thời gian.
Khi cô ấy đặt tôi vào giường ngủ, cô ấy dường như đang dọn dẹp phòng.
Mặc dù tôi nói dọn dẹp, cô ấy không quét phòng.
Rõ ràng là vì một em bé đang ở trong phòng, nên cô ấy không quét dọn mặt đất, mà đang lau chùi nó bằng vải.
Phạm vi hoạt động của cổ tôi đã mở rộng, và tôi thậm chí có thể cử động cánh tay của tôi thỉnh thoảng.
Cô ấy có thể đang lau một cửa sổ ngay bây giờ.
Ngay cả khi tôi có thể phân biệt được mọi người, tôi vẫn không thể phân biệt giữa các bức tường và cửa sổ, vì vậy tôi không thể chắc chắn được, nhưng xét về tình hình, cô ấy phải lau một cửa sổ.
Chăm sóc một em bé hai tuần và dọn dẹp phòng trẻ em bao gồm việc lau cửa sổ.
Cô ấy không làm việc quá nhiều sao?
Cô ấy không quá cực vì tôi không khóc, tôi bằng cách nào đó cảm thấy rằng người này không phải là mẹ tôi.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Hai dáng người nhỏ đến thăm tôi trong phòng mỗi ngày, tôi nghi ngờ họ là anh chị em của tôi.
Không thể phân biệt giới tính của họ ngay từ tiếng nói.
Có thể phân biệt giới tính của người lớn chỉ bằng giọng nói của họ, nhưng với trẻ em thì….
Căn phòng trở nên sinh động khi nhóc ấy đến.
Họ nói chuyện với tôi với những giọng nói lạ lẫm đầy sự ấm áp dịu dàng, và điềm đạm chạm vào cơ thể tôi.
Khi họ chạm vào tôi, và tôi chạm lại họ bằng những ngón tay nhỏ bé của tôi, họ sẽ rất hạnh phúc.
Hai anh chị (tạm thời) của tôi có một thời gian thân mật tuyệt vời hàng ngày.
Phòng này cũng có thể là phòng của họ, nhưng họ đi ra ngoài quá lâu mỗi ngày nên cũng có thể họ có một phòng khác.
Mỗi lần trước khi cả hai rời khỏi phòng, họ nói gì đó và hôn lên má và trán của tôi mà không có ngoại lệ.
Tôi không hiểu những gì bình thường họ nói, nhưng họ có thể là chúc tôi ngủ ngon hay gì đó.
Bởi vì họ nói cùng một từ mỗi lần.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Thông thường, đó là anh chị tôi (tạm thời) và vú em(tạm thời), nhưng có một ngày hai người khác lại đến.
Người này là một người phụ nữ, cô ấy rất ấm áp, khi cô ấy giữ tôi, sức mạnh ma thuật (tạm thời) từ từ phát ra khỏi cơ thể cô ấy.
Sức mạnh ma thuật (tạm thời) cô ấy phát ra là rất ấm ...... Tôi cảm thấy rất thoải mái khi tôi chạm vào nó.
Vâng, sức mạnh ma thuật này (tạm thời) có thể được chạm vào.
Tôi đã rất giật mình khi tôi chạm vào nó lần đầu tiên.
Nhưng trước khi giật mình, tôi đã rất kích thích.
Đúng vậy, tôi đã bị xúc động.
Tôi không biết lý do, nhưng ngay lúc tôi chạm vào sức mạnh phép thuật được phát ra(tạm thời), tôi đã bị kích thích, và một thứ gì đó tràn ngập.
Người này là người duy nhất phóng thích sức mạnh ma thuật (tạm thời), và nó chỉ phát ra khi cô ấy giữ tôi.
Hiện tượng này có phải là điều bình thường chăng, vì các anh chị em của tôi (tạm thời) và vú em (tạm thời) không phản ứng gì khi chúng tôi cùng nhau, hay là ...... họ không thể nhìn thấy nó?
Tôi nghĩ rằng người phụ nữ này rất có thể là mẹ tôi.
Sự ấm áp và dịu dàng khi cô giữ tôi rất giống với anh chị của tôi (tạm thời).
Đối với vú em (tạm thời) và anh chị (tạm thời), họ không giải phóng sức mạnh ma thuật (tạm thời).
Ngoài mẹ (tạm thời), có một người đến thăm tôi một hoặc hai lần một tuần, nhưng anh ta không giải phóng sức mạnh ma thuật (tạm thời).
Liên quan đến người đàn ông này, tôi chỉ gặp anh ta được ba lần, vì vậy tôi không có nhiều thông tin về anh ta.
Tôi nghĩ anh ta có thể là cha tôi.
Sự ấm áp và dịu dàng giống như mẹ (tạm thời), và anh ấy nói chuyện với anh chị của tôi (tạm thời).
Tôi đang được giữ gần như mọi lúc khi cha tôi (tạm thời) ở đây.
Tuy nhiên, không quá lâu.
Anh ta ở đây khoảng một giờ.
Anh bạn trông giống một người bận rộn đấy, anh quá cứng nhắc rồi, otou-san (tạm thời).
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Đến bây giờ, chỉ có năm người này đang ở xung quanh tôi.
Chỉ mới hai tuần sau khi tôi được sinh nên chắc điều này là hợp lý.
Nhân tiện, vú em (tạm thời) cũng ngủ ở trong phòng này.
Trẻ em không được để yên vào ban đêm trong trường hợp họ bắt đầu khóc vì vậy có thể nói rằng nó chỉ là tự nhiên mà cô ấy ngủ ở đây.
Vâng, tôi chưa khóc.
Tôi chưa bao giờ khóc trong hai tuần qua.
Thật vậy, tôi sẽ tự hỏi nếu có điều gì sai với một đứa trẻ nếu nó không khóc, nhưng khóc có vẻ hơi lúng túng.
Tôi sẽ không chịu thua về điều này.
Tôi đã dành hai tuần đầu tiên như thế.
Nhờ có thể dành hầu hết thời gian luyện tập sức mạnh ma thuật (tạm thời) và tập luyện để phát triển, việc kiểm soát sức mạnh ma thuật (tạm thời) trong cơ thể của tôi đã trở nên khá tốt.
Nói cụ thể, tôi có thể làm cho nó dày hơn và mỏng hơn, và tăng và giảm nồng độ một cách tự do.
Tôi nghĩ rằng đó là thời gian để chuyển sang bước kế tiếp.
Đúng rồi đấy, đó là giải phóng sức mạnh ma thuật (tạm thời).
…………………..