Trans: Chương này có một đoạn liên hệ đến một nhân vật trong dòng phim Pretty Cure, nhưng vì kiến thức liên quan đến nó của mình khá hạn hẹp nên mình không thể bổ sung chú thích cho đoạn đó được. (Dòng phim gần với thể loại đó mà mình biết là Symphogear)
Nếu mọi người biết nhân vật được nói đến là ai thì nói cho mình biết với, mình sẽ bổ sung sau( Và cảm ơn bằng cách đăng thêm một chương nữa)
“Whoa! Sao mà nó tối thui vậy nè! Thậm chí còn chả nhìn thấy được bên trong có gì chứ đừng nói đến việc đi sang bên kia đường hầm.
“Mình nghĩ rằng vì ngay đằng kia là một khúc cua đấy, bởi vậy nên mới không thể thấy được đầu bên kia đường hầm.”
Khi Yugo đến được lối vào vào của con đường hầm, mặt cậu trắng bệch khi nhận thấy con đường này còn tối hơn cả cậu nghĩ.
Màn đêm bao trùm cả con đường như thể đối lập với thế giới đang rạng rỡ đang được mặt trời soi sáng ngoài kia, đến mức mà ánh sáng mặt trời không thể nào soi sáng được.
Đối nghịch với vẻ mặt căng thẳng của Yugo khi cho rằng khó để có thể điều tra đường hầm trong điều kiện này, Melt ngay lập tức phóng thẳng vào con đường tối tăm kia . . .
“Kyaa?!”
“ . . .”
. . . Dù chỉ mới đi được, cô nàng ngay lập tức té nhào một cách huy hoàng như thể bị vướng phải thứ gì đó.
Đang mừng rỡ vì cô nàng vẫn không sao, Yugo đang định tiến đến đỡ Melt dậy thì một vấn đề khác đột nhiên đập vào mắt cậu.
Váy của quý cô Melt này bị hất lên ngang hông, để lộ ra chiếc quần lót màu hồng bên dưới lớp váy. Cậu quay mặt đi một cách không chút do dự, nhưng có vẻ như đã quá trễ rồi.(Trans: Xin lỗi vì đoạn này hơi thiếu muối, nhưng vì chưa có kinh nghiệm cho mấy cái như này nên là nó có hơi nhạt một tí)
“ . . . Nhìn thấy rồi ư?”
“A, không . . . Mình có, nhưng vì xung quanh tối hù à nên mình cũng không chắc nữa.”
“ . . . Thật ư?”
“Thật mà! Nhưng mà, quan trọng hơn, cậu bị vấp té như vậy là do cố di chuyển trong bóng tối đấy! Bộ cậu không đem theo đèn hay thứ gì đó để soi sáng sao?”
Mặc dù cậu trả lời Melt một cách thật lòng như vậy, Yugo không thể nào không cảm thấy ngại cho được, vậy nên cậu nhất quyết chuyển chủ đề bằng cách hỏi cô nàng xem có đem theo nguồn sáng nào để có thể di chuyển và định vị trong màn đêm không.
Vì không thể chấp nhận câu trả lời kiểu đó của chàng ta, Melt phồng má lên một chút, nhưng vì ý thức được rằng dù sao đó cũng là do tính hậu đậu của mình mà ra thôi, vậy nên cô cũng hùa theo Yugo và trả lời.
“Mình có mà. Đợi mình một tí . . .”
“Ồ . . . .”
Melt duỗi ngón trỏ mà ngón giữa của mình ra và vẫy nó theo hình trái tim.
Khi Yugo ngớ người ra vì chả hiểu chuyện gì, chiếc nhẫn trên ngón trỏ đột nhiên phát sáng, và một chùm sáng hình chữ thập đột nhiên xuất hiện từ thinh không.
“Đây, nó là của cậu. À, nhớ cầm phần cán của nó một cách cẩn thận nha. Nếu cậu mạnh tay hoặc cầm nhầm vào phần lưỡi dao thì nó sẽ biến mất đấy.”
“Cán? Lưỡi dao?”
Thắc mắc rằng cô đang nói về cái gì vậy, Yugo nhìn kĩ vào chùm sáng hình chữ thập mà Melt tạo ra, để rồi thấy rằng nó đang bắt đầu thay đổi.
Ngay khi nó dần giống với một con dao lễ hơn là một cây thánh giá, Yugo hiểu ngay ý của Melt là gì khi cậu chộp lấy con dao. Melt ưỡn ngực tự hào và bắt đầu giải thích về ma cụ của mình.
“Thế nào? Nó là khả năng của món ma cụ này của mình, [Ma nhẫn Sward]! Bằng cách sử dụng ma lực, mình có thể tạo ra những thứ giống như con dao hoặc thanh kiếm đấy!”
“Wow! Nghe có vẻ đa năng thật đấy! . . . Hử, đợi chút . . . ?”
Từ con dao, đang phát ra ánh sáng tím đấy ma mị, ngẫm lại những thứ mà mình, Yugo quay mặt lại về phía Melt, và hình dung ra một nhân vật nào đó trong đầu.
Với những tri thức từ một thằng Otaku cuồng những chương trình siêu nhân vào buổi sáng Chủ Nhật hàng tuần, Yugo bắt đầu sắp xếp lại những gì mình biết về cô nàng Melt này trong đầu, người mà đang càng ngày càng giống với một nhân vật giả tưởng mà cậu biết.
(Để coi . . . một mĩ thiếu nữ từ nơi khác đến . . . Mang mái tóc màu tím hồng . . . Có phần hậu đậu, và có thể tạo ra những chùm sáng giống như những thanh kiếm . . . Chẳng lẽ . . .?)
Sau khi đi đến kết luận, tên ngố Yugo này càng ngày càng trở nên phấn khích hơn, tuy nhiên lý do không phải là vì một mĩ thiếu nữ như Melt đang đứng trước mặt mình.
Melt, cảm thấy không thoải mái với cử chỉ của Yugo lúc này, kẻ đang tái phát thói quen xấu khi đi so sánh để tìm điểm chung giữa người thật và anime rồi hào hứng vì điều đó, dù gì cậu cũng là một Otaku mà, và cô nàng liên tục gọi Yugo trong khi vẫy tay với chàng ta.
“Yugo ới ơi, còn tỉnh không vậy? Sao tự nhiên cậu lại hào hứng vậy? Đã chuẩn bị xong một ít chùm sáng giống như của cậu rồi đây, vậy nên đi tìm cái đoàn tàu thôi nào.”
“À, ừ, cho mình xin lỗi. Để mình đi trước cho. Mình sẽ cho cậu biết nếu thấy chỗ nào đó gồ ghề trên mặt đất, vậy nên hãy đi theo mình được chứ.”
“Ô kê luôn! Cứ giao phó lưng cậu cho mình, chiến hữu!”
Sau khi lấy lại bản thân mình nhờ việc Melt liên tục gọi tên cậu, Yugo cảm thấy tội lỗi vì hành xử như một tên ngốc trong khi đang làm nhiệm vụ, vậy nên cậu quyết định đi trước để dò đường.
Melt trả lời lại một cách vui vẻ. Nhờ vào những con dao ma thuật do Melt tạo ra đang soi sáng con đường hầm, cả hai dần dần tiến vào sâu bên trong.
“Ồ, nhìn kìa! Chắc là nó rồi, đúng không?”
Sau một hồi di chuyển, hai người phát hiện ra đoàn tàu ma thuật đen tuyền mà mình thấy trước đó, họ quyết định tiến nhanh về phía nó.
Cả hai đã tiếp cận được đầu tàu ma thuật mà không gặp chuyện gì, và trong khi tự hỏi rằng tại sao nó lại dừng lại ở đây vậy, sự căng thẳng càng lúc càng tăng lên khi họ nhận ra có gì đó không ổn.
“ . . . Lạ thật đấy. Mình chả nghe thấy tiếng gì ở bên trong tàu cả.”
“Kiểu gì cũng phải có hành khách hay thợ tàu mà đúng không? Hay là họ đã rời tàu và đi chỗ khác?”
Việc một đoàn tàu ma thuật đột nhiên dừng lại giữa đường vì lý do gặp sự cố là chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, không có bất kì hành khách hay nhân viên nào bên trong con tàu, đó mới là chuyện đáng nói ở đây.
Cảm thấy có nguy hiểm, Yugo ngay lập tức kích hoạt Blaster, rồi chỉ về phía lối vào ở toa cuối.
“Melt, mình sẽ đi trước. Cậu theo sát mình được chứ?”
“Mình, mình hiểu rồi . . . ! Cứ giao phó đằng sau cho mình, Yugo . . . !”
Mặc dù cùng một câu trả lời như trước đó, có thể dễ dàng nhận ra trong lời nói của Melt, rằng cô nàng đang hết sức căng thẳng.
Sau khi gật đầu đáp lại, Yugo đi về phía cuối tàu, rồi cậu từ từ mở cửa ra và tiến vào bên trong.
“Xin thứ lỗi! Tôi đến từ học viện Luminous ạ! Tôi đến để kiểm tra sự an toàn của mọi người, vậy nên cho hỏi có ai hiện đang ở trên tàu không ạ?”
Yugo hỏi lớn và chờ đợi phản hồi, nhưng . . . không có gì xảy ra cả.
Hoàn toàn im lặng. Không có lấy một chút tiếng động nào, trừ những người hiện tại là cậu và Melt ra. Có vẻ như những toa trước cũng nhưng thế cả. Cứ như thể chưa từng có ai bước lên con tàu cả.
(Chuyện này là sao thế? Chẳng lẽ vì lý do gì đó mà họ đã bỏ đoàn tàu và chạy trốn sao? Mà kể cả vậy đi nữa, thì việc này vẫn hết sức kì lạ, ít ra phải có gì chứ . . . )
Hoàn toàn có khả năng là các hành khách đã bỏ tàu rồi hướng về phía bên kia đường hầm, tuy nhiên việc không có ai ở lại để kiểm tra tình hình là một điều đáng ngờ không thể bỏ qua được.
Hoặc cũng có khả năng, rằng chỉ có một người duy nhất điều khiển con tàu này, và người đó hiện cũng đang cùng với những người khác đi về phía bên kia, nhưng nó chả hợp lý tí nào.
Trong khi cảm giác có cái gì đó không đúng đang ngày càng dâng lên bên trong tâm trí của Yugo, Melt, người đang đứng bên ngoài từ nãy đến giờ, theo sau cậu chàng tiến vào bên trong.
“Yugo, bên trong đó như thế nào vậy? Cậu có tìm thấy cái gì . . . Kyaa?!”
Melt?!, Cậu ổn chứ? Đây đã là lần thứ hai cậu bị vậy rồi đấy.”
“Không, không có sao đâu! Chỉ là cái sàn nó cứ trơn trượt thế nào ấy!”
Melt lên tàu với một tâm trạng căng thẳng, nhưng ngay khi cô bước vào toa tàu, cô nàng liền bị vấp té thêm một lần nữa, lần thứ hai trong cùng một ngày.
Nghĩ rằng cô nàng bị vậy là do chịu ảnh hưởng của cái hiện tượng kì lạ này, Yugo giải trừ biến hình và khi cậu giúp Melt đứng dậy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau cậu.
“Có vẻ như ngươi đã tìm được một cộng sự vụng về đấy, Yugo Clay. Mà, hai kẻ thất bại đi cùng nhau, chả phải là đẹp đôi lắm sao!”