– Honoka. Là Honoka đó ư? Đúng rồi… Chính là cậu ấy.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi hai chúng tôi làm bạn với nhau hồi sơ trung.
Và đã một tháng trôi qua kể từ ngày thế giới này lụi tàn.
Giờ đây khi chúng tôi đã tái ngộ, cậu thậm chí còn cao hơn trước nữa. Hồi trước cậu vốn đã cao hơn tôi rồi, nhưng giờ tôi có kiễng chân lên thì cũng không bằng được. Ngoại hình của cậu ấy trở nên ưa nhìn hơn, khuôn mặt cũng trưởng thành và quyến rũ hơn. Honoka đang mặc bộ đồng phục cao trung, mặt và chân bám nào là bùn với bồ hóng, trên tay đang cầm một khẩu súng. Tuy vẻ ngoài có chút dữ dằn, song cậu vẫn nở nụ cười về phía tôi, một nụ cười tỏa sáng lấp lánh tựa vì sao Hôm trong khắc chiều tàn.
Hình như Honoka đã đến đây từ một nơi rất xa bằng chiếc xe máy đang đậu ở cổng vào công viên đằng kia. Trang phục cậu không hợp với việc di chuyển cho lắm, nhưng chắc là do không kịp thay vì mọi chuyện quá khẩn cấp.
Tôi nên làm gì giờ? Chào hỏi cậu ấy trước ư? Không, không nên làm vậy. Tôi của cái hồi ngồi bên Honoka trên chiếc cầu thang thoát hiểm sẽ nói một điều gì đó khác.
Tôi có cảm giác nếu mình cứ đi đến và nói lời chào quá lịch sự, thì thứ mà bản thân đã xây dựng và bảo vệ suốt hai năm qua sẽ sụp đổ mất thôi.
Tôi không muốn mối quan hệ giữa hai chúng tôi trở lại như xưa, hay bắt đầu lại từ đầu, tôi chỉ muốn nó “tiếp tục”.
Tôi đã luôn cầu nguyện, dù biết rằng ước muốn của tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật, nhưng tôi vẫn cứ chờ.
Chờ mong đến một ngày, rồi tôi có thể quay lại những ngày cả hai ở bên nhau, và cầu mong những tháng ngày đó có thể tiếp diễn.
Vậy nên, tôi cần cho cậu ấy biết rằng tôi vẫn chưa đổi thay, rằng tôi vẫn coi cậu ấy là bạn.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi mới hiểu ra.
Trước mặt tôi, chính là người bạn duy nhất tôi có từ bé đến giờ, là một người bạn mà tôi có thể bộc bạch bất cứ điều gì.
Và tôi đã giúp đỡ cậu ấy, người phải chia ly tôi suốt hai năm.
Cho nên, câu nói phù hợp nhất vào lúc này chính là…
“Chỗ này nặng quá đi mất, cậu xách hộ tớ được không?”
Tôi đưa một túi nhựa đầy các nhu yếu phẩm cho Honoka, người đang nhìn vào sử ma của tôi – Pera với vẻ hào hứng.
Tôi kìm đôi bàn tay đang run rẩy vì lo lắng của mình lại bởi trông thế chẳng tự nhiên như một người bạn chút nào.
“Ể? H-hả?”
Tôi nói với một Honoka đang lúng túng:
“Trao đổi công bằng thôi mà, tớ đã giúp cậu, nên cậu phải trả ơn chứ.”
Vế đầu là do tôi cố rặn ra, còn vế sau thì được nói ra hoàn toàn tự nhiên, như thể là tiếp nối của những ngày ấy vậy.
Honoka đứng hình mất một lúc, đoạn nhanh chóng nở một nụ cười và nhận lấy chiếc túi từ tay tôi.
Trái tim tôi đập rộn ràng.
“Đã rõ~, ahaha, đó quả thực là mối quan hệ giữa chúng ta trong quá khứ nhỉ.”
Honoka hoài niệm nói.
– Làm được rồi…! Mình đã có thể thể “tiếp tục” tình bạn giữa của cả hai rồi. Cậu ấy còn vui vẻ đáp lại nữa chứ!
Ngắm nhìn nụ cười đó khiến trái tim rộn ràng của tôi như tìm được sự bình yên, như đã trải qua hàng loạt những cảm xúc buồn tủi. Nhưng rồi sau đó, tôi cần phải cho cậu ấy biết cả hai phải làm gì.
Tôi không thể để mất đi thứ mà mình tìm kiếm bấy lâu nay được.
“Chi tiết thì tớ sẽ kể sau, giờ chúng ta phải tới nơi an toàn đã, theo tớ.”
Tôi giục Honoka mau rời khỏi đây.
Mấy con xác sống từ công viên đã đi tới bờ sông và sắp đến chỗ chỗ chúng tôi rồi.
“OK, tớ có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, về thứ nước vừa rồi và cả con chim cánh cụt đó nữa. Nhưng có vẻ chúng ta cần phải tiêu diệt bọn zombie này trước đã nhỉ, lên nào, tớ vẫn còn chút thể lực đây.”
Cậu ấy rút khẩu súng lục ra khỏi bao súng quanh hông, gật đầu và nở một nụ cười.
“Được thôi, xử lý nhanh gọn nào.”
Tôi bắt đầu chạy, còn Honoka thì theo sau, khẩu súng sau lưng cậu ấy vang lên những tiếng lách cách.
Mặc dù ma thuật tiêu hao kha khá năng lượng của tôi, nhưng có Honoka ở bên cạnh, tôi lại chẳng thấy mệt mỏi tí nào.
Rồi sau đó, chúng tôi chỉ chăm chăm vào việc rời khỏi công viên mà không nói lấy một lời.
May là trời vẫn còn đứng bóng, nên nếu lên một lộ trình chính xác thì có thể sẽ không phải chạm trán với bọn xác sống trên đường nữa. Chúng tôi sẽ chỉ cần đối phó với lũ xác sống đang bám theo đằng sau thôi. Chỉ cần bỏ ra một chút công sức là đã có thể cắt đuôi bọn chúng một cách dễ dàng.
Chúng tôi đã đến một căn nhà theo kiểu phương Tây nom rất rừng rợn.
“A… đây là nhà cậu à?”
Honoka hỏi khi thấy tấm biển đề tên “Minato”.
“Ừ, nhìn cứ như là nhà ma ấy nhỉ?”
Tôi tự ti chỉ tay về phía cánh cổng sắt, bức tường đá cùng với mái hiên bám đầy dây leo.
“Ể… Tớ… thực sự khá thích bầu không khí nơi này.”
Có vẻ cậu ấy không ghét nó, và vươn tay ra để mở cổng.
“A! Đừng chạm vào!”
Tôi hét lên nhưng đã quá muộn.
“Ể!? Waaaah!”
Tia lửa điện bắn ra khi ngón tay cậu ấy chạm vào cổng, khiến Honoka giật mình lùi lại vì ngạc nhiên.
“… G-gì vậy chứ? Cánh cổng này nhiễm điện à?”
Honoka vừa nhìn ngón tay mình vừa lẩm bẩm. Tôi bèn giải thích:
“Ở đây có một kết giới. Nó ngăn chặn xác sống tiếp cận và tạo ra một vùng an toàn.”
“Kết giới ư?”
Honoka lại bối rối đến mức đứng hình.
“Ừ, thôi cứ vào trong cái đã.”
Tôi gõ nhẹ cây trượng của mình lên cổng.
Cánh cổng cót két mở ra.
“… Cơ chế đằng sau nó là gì thế?”
“Cha tớ làm đấy, nên tớ cũng chịu.”
Tôi đáp lại cậu ấy cùng với một nụ cười gượng rồi bước vào.
“X-xin lỗi vì đã làm phiền~.”
Honoka rón rén theo tôi vào nhà.
Khi chúng tôi bước vào trong sân, cánh cổng đằng sau đóng sầm lại.
Honoka nhảy dựng lên vì tiếng ồn đó và đứng hình một lúc.
Tôi quay lại rồi mỉm cười với vị khách đầu tiên đến nhà mình.
“Cứ tự nhiên đi nào, Honoka. Chào mừng đến với ngôi nhà của một phù thủy.”
Mặc dù tôi có hơi cà chớn một chút, nhưng hình như trong hoàn cảnh này thì câu chào đó không được hài hước cho lắm thì phải.
“Phù thủy à…”
Honoka lẩm bẩm và lùi lại, dường như cậu đã nhận ra rằng câu nói của tôi không chỉ đơn thuần là một “phép ẩn dụ”.
– Mình không nên chần chừ thêm nữa, có bao biện thì ắt một người thông minh như Honoka sẽ chẳng tin đâu. Phải giải thích rõ ràng ra thôi.
Ai đời lại tin nổi mấy chuyện như thế này, huống chi là cậu ấy, mà kể cả nếu có tin đi chăng nữa thì họ cũng sẽ khinh thường tôi vì đã không vươn tay ra cứu giúp người khác. Tuy nhiên, tôi lại không muốn nói dối Honoka.
“Hồi học cao trung, tớ thường bị gọi bằng biệt danh đó đúng không? Nhưng… họ nói vậy cũng chẳng sai đâu. Cha tớ là một pháp sư thực thụ, và ông đã để lại cho tớ rất nhiều thứ, như cây trượng này chẳng hạn.”
Tôi quay ngược cây trượng lại rồi gõ vào một viên sỏi gần đó.
“Lên.”
Nguyên tố nham, thuộc tính rắn.
Thầm niệm một câu chú, “nhiệt” của tôi truyền xuống viên sỏi và khiến nó lơ lửng trên không trung.
“Oa.”
Honaka nhìn chằm chằm vào viên sỏi đang lơ lửng mà thốt lên.
“Theo lá thư mà cha tớ để lại thì đây là một ma cụ tên là ‘Tứ đại chi trượng’. Từ đó tớ có thể sử dụng ma pháp của tứ đại nguyên tố nham, thủy, hỏa, phong để can thiệp vào bốn thuộc tính chất rắn, chất lỏng, nhiệt lượng và chất khí. Lúc cứu Honoka, tớ đã dùng ma thuật nguyên tố thủy để thao túng chất lỏng, còn vừa rồi là ma thuật nguyên tố nham để điều khiển chất rắn.”
“Fuwa…”
Honoka nhìn viên sỏi lơ lửng với ánh mắt hiếu kỳ.
“Nếu tớ dùng ma thuật điều khiển đống gạch vụn to hơn để ném thì có thể đập chết được lũ xác sống đấy. Nhờ sức mạnh này cùng với căn nhà có kết giới ngăn zombie mà tớ mới có thể sống sót đến tận bây giờ.”
Tôi gõ cây trượng xuống đất và giải trừ ma thuật, viên sỏi lại rơi xuống như cũ.
“Đập chết… Yuki à, lâu rồi không gặp mà giờ cậu chất chơi vậy ta!”
“… Đấy là ấn tượng đầu tiên của cậu sau khi được chứng kiến ma thuật à?”
Phản ứng bất ngờ của cậu khiến tôi bối rối.
“Không phải thế, mà là do cậu vừa nói “đập chết” đấy, haha. Buồn cười chết mất ahahahahaha!”
Honoka không nhịn cười nổi.
Thoạt đầu tôi cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ muốn biết thêm về ma thuật cơ, ai ngờ Honoka lại quan tâm tới việc tôi “đập chết” bọn xác sống hơn kia chứ.
“Geez, đừng cười nữa. Tớ thấy ngại rồi đấy.”
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên.
“Ahaha… Tớ xin lỗi. Nhưng mà Yuki tuyệt vời thật đó. Từ trước tớ đã nghĩ cậu rất cừ rồi nhưng không ngờ lại đỉnh thế này luôn.”
Tôi nhìn sang một Honoka đang cao hứng với ánh mắt bất mãn.
“Cậu nghĩ tớ đỉnh đến vậy à?”
“Tất nhiên rồi. Trong hoàn cảnh khó khăn như hồi sơ trung mà cậu vẫn đi học đầy đủ. Dù bị bắt nạt thì cậu vẫn cứ làm ngơ như chẳng có gì xảy ra. Thậm chí còn nói mấy câu kiểu ‘Tớ không cần ai giúp đỡ cả’ cơ mà. Chẳng phải thẳng thắn như vậy trông rất ngầu sao.”
“Ừm, tớ sẽ coi đó là một lời khen vậy?”
Tôi gãi má, không biết nên khoác lên mặt mình biểu cảm gì cho được.
“Tất nhiên đó là một lời khen rồi! À đúng rồi, còn con chim cánh cụt thì sao? Tớ tò mò về em ấy nhứt luôn đó. Cho vuốt ve một tí được hem?”
Honoka đan ngón tay vào và hỏi tôi.
“Nhóc này là sử ma của tớ. Tên thật của em ấy là “Hoàng đế”, nhưng gọi thế chẳng dễ thương chút nào nên tớ mới gọi là Pera. Em ấy và căn nhà này là nơi trú ẩn khẩn cấp mà cha để lại để bảo vệ tớ đó.”
“Pui, pui!”
Pera hân hoan kêu lên khi tôi giới thiệu nó.
“… Nơi trú ẩn?”
Honoka dừng bàn tay đang với ra chỗ Pera và nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
“Nếu rơi vào vào tình huống nguy hiểm mà bản thân không thể kiểm soát được, Pera sẽ hóa khổng lồ và nuốt chửng tớ rồi đưa về nhà. Cái hôm mà đại dịch bùng phát nó cũng cứu tớ đó.”
–– Vụ lần đó đúng là ác mộng.
Nhớ lại lúc bị con chim cánh cụt khổng lồ nuốt chửng vào cái dạ dày đen kịt khiến hai bên gò má tôi giật giật.
Thành thực mà nói, tôi không muốn trải qua điều đó một lần nào nữa, nên dù mang theo Pera khi ra ngoài nhưng tôi vẫn tự thân đi bộ về nhà.
“Khổng lồ… nuốt chửng…”
Honoka chớp mắt nhìn Pera và trưng ra một biểu cảm phức tạp.
Chắc là trong cậu ấy, mong muốn được cưng nựng Pera và nỗi lo bị nuốt chửng đang đấu tranh dữ dội lắm đây.
“Ổn thôi mà, em ấy không hóa khổng lồ vào lúc này đâu.”
“Pui pui!”
Pera kêu lên như muốn hưởng ứng lời tôi nói.
“Th-thật sao? Vậy thì tớ xin phép…”
Cậu ấy cẩn trọng đặt tay lên đầu Pera.
“Wa… Mềm quá. Dễ thương quá đi!”
Khi vuốt ve Pera, má Honoka cùng dẫn giãn ra.
“Ừ, nó dễ thương đến mức làm tớ khó xử luôn ấy.”
Ngắm nhìn vẻ đáng yêu của Pera, tôi bất giác mỉm cười.
“Hah… nếu có sử ma dễ thương như thế này thì tớ cũng muốn trở thành phù thủy.”
Honoka thở dài thườn thượt, miễn cưỡng đưa tay ra khỏi đầu Pera.
Nghe vậy, tôi suy nghĩ một lúc rồi đưa cây trượng cho Honoka.
“Muốn thử không? Dù cha tớ nói rằng người không sinh ra một gia tộc pháp sư thì không dùng được ma thuật, nhưng phải thử thì mới biết chứ.”
Honoka nhìn cây trượng tôi đưa rồi lắc đầu.
“… Thôi đừng mà, dù sao thì nó cũng không hoạt động đâu. Tớ cũng chẳng thể mượn một vật quan trọng với cậu dễ dàng thế được, nên là đừng bận tâm về nó làm gì.”
“Đ-được thôi.”
Trước áp lực trong giọng nói nghiêm túc của Honoka, tôi chỉ biết gật đầu.
“Cứ như cái lần cậu nói “Tớ không thể giúp gì được cho cậu” ấy, cậu luôn nghiêm túc khi vạch ra giới hạn nhỉ.”
Tôi vừa cười gượng vừa lẩm bẩm như vậy khi nhớ lại quá khứ.
“Thật sao? Tớ cứ tưởng mình mới chỉ khẳng định lại những điều mà hai ta nên minh bạch ra thôi mà. Dù sao thì, tớ nghĩ là mình cũng nắm được sơ sơ cái cách ma thuật hoạt động rồi, giờ ta vào trong nghỉ ngơi được chưa vậy? Tớ mệt quá trời.”
Cầm chiếc túi nhựa tôi đưa, Honoka đưa ra “thông cáo kiệt sức”.
“Hiểu đại khái à… bộ cậu không muốn hỏi thêm gì nữa sao?”
“Không.”
Cậu ấy lắc đầu không hề do dự luôn, và tôi cố nói nốt điều mình muốn nói với Honoka.
“Rồi rồi, thêm một điều cuối cùng: Tớ là người duy nhất sống ở đây, cậu hiểu điều đó nghĩa là sao mà… nhỉ?”
Dù bản thân có cả ma thuật lẫn nơi trú ẩn an toàn, tôi không thể cứu giúp mọi người được, mà không chỉ mỗi tôi mới thế.
Vì tôi đã nói với cậu ấy về ma thuật, nên giờ cùng chẳng thể che giấu được nữa. Cỡ Honoka thì sẽ nhanh chóng hiểu ra mà thôi.
Cho nên tôi đã sẵn sàng nghe cậu ấy lên án rồi, dù nặng nề tới đâu đi chăng nữa, ấy vậy mà Honoka lại nói rằng…
“Cậu đã không thể làm được gì, phải không?”
Honoka nhún vai.
“Ể?”
“Lúc nãy, dù không biết đó là ‘tớ’ nhưng cậu vẫn đến giúp đấy thôi, nên tớ cũng hiểu đại khái rồi. Cậu là một người siêu cấp ngầu lòi và tốt bụng. Thật may mắn khi được cướp lấy “lần đầu cứu người” của cậu.”
Lời cảm phục của Honoka như những mũi gai, xuyên thẳng vào trái tim vốn dĩ rất mong manh của tôi.
“…”
Những giọt lệ bất giác lăn dài trên má khiến tôi phải vội quay đi để cậu ấy không trông thấy.
“Honoka, cậu đánh giá tớ quá cao rồi đó.”
“Thật á? Tớ chỉ nghĩ là quả nhiên cậu đúng với kỳ vọng của mình thôi.”
Cậu ấy thản nhiên nới vậy khiến trái tim tôi như được sưởi ấm phần nào.
“Đừng có đặt áp lực lên tớ vậy chứ. Suốt hồi sơ trung, tớ chỉ đơn thuần là ‘cố gắng hết mình’ mà thôi, chứ có cố tỏ ra ngầu lòi hay gì đâu. Hơn nữa, bản thân tớ cũng không làm được nhiều thứ tới vậy. Đến khi đi vào nhà và chứng sự cẩu thả của tớ thì hình tượng của cậu về tớ sẽ vỡ tan như bọt xà phòng thôi.”
Tôi hít một hơi, và đi về phía cửa nhà.
Nhìn thấy đống hổ lốn bên trong, có khi Honoka sẽ sốc quá mà đứng hình ra luôn mất. Vì không nghĩ đến việc mời bạn bè đến nhà chơi bao giờ nên tôi cũng chẳng dọn dẹp gì cả.
“Không sao, không sao đâu. Phòng của Yuki hẳn là sẽ dễ thương lắm đây.”
“Cậu đang nói cái gì vậy…”
Chĩa ánh nhìn ngạc nhiên về phía Honoka, tôi mở cánh cửa gỗ nặng nề đó ra. “Cứ như đang mở cánh cửa của chính trái tim mình vậy” - cái suy nghĩ diệu kỳ ấy bỗng dưng chiếm lấy tâm trí tôi…