“Em đang làm gì đấy?”
Hikan lập tức nhíu mày, bước chân cũng khựng lại.
“E-em muốn an ủi anh…”
“…”
“A-anh có sao không, anh hai?”
“…”
“C-chắc anh buồn lắm vì cha mất rồi, đúng không…”
Dahlia lắp bắp nói tiếp.
Một câu chuyện trong cuốn sách mà cô từng đọc ở kiếp trước thoáng lướt qua tâm trí. Đó là câu chuyện về một gián điệp thâm nhập doanh trại kẻ thù để ám sát, nhưng cuối cùng lại không thể ra tay, bởi kẻ thù đã chia cho anh ta mẩu bánh còn sót lại sau bữa ăn. Nó tượng trưng cho lòng nhân ái của con người.
‘Lòng nhân ái! Thứ mà Hikan không có! Thứ duy nhất mà anh ta cho là ngu ngốc! Vậy thì nhận lấy đi, anh hai!’
Nhìn phản ứng của anh ta, có vẻ như cô đã làm đúng.
“...Ha!”
Hikan bật cười không tin nổi, rồi giật phắt miếng bánh khỏi tay cô.
‘Anh ta sẽ ném nó xuống đất rồi giẫm lên sao?!’
Nếu thế thì kế hoạch của cô đã thành công.
‘Hãy để tâm vào bất cứ thứ gì, miễn là không phải em!’
Dahlia cầu nguyện trong tuyệt vọng, hai tay siết chặt lại.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của Hikan bỗng trở nên kỳ lạ. Anh ta nắm chặt mẩu bánh đã bị vò nát rồi quay đi.
“...Lễ tang sẽ diễn ra vào ngày mai.”
Anh ta nói, chỉ thế thôi.
‘Mình thành công rồi sao?’
Hikan rời đi.
Dahlia cuối cùng cũng thả lỏng. Cô quyết định phải lên kế hoạch trốn đi càng sớm càng tốt, để có thể sống một cuộc đời mới, thật xa khỏi nơi này. Cô đáp lại cái ôm run rẩy của vú nuôi, trong khi trong đầu đã bắt đầu tính toán.
Cô có ký ức về kiếp trước. Thế giới mà cô từng sống phức tạp và tinh tế hơn nơi này rất nhiều. Cô biết rõ cần bao nhiêu tiền và thời gian để rũ bỏ thân phận con gái của công tước, rồi sống dưới một danh tính hoàn toàn mới.
‘Mình cần tiền.’
Số tiền cô có thể gom được từ việc bán váy áo và trang sức là rất hạn chế.
Một tiểu thư quý tộc nào lại đi mua váy đã qua tay người khác, trừ khi gia đình cô ta đang túng quẫn? Còn trang sức, dù có thể gọt giũa hay tân trang lại, thì cũng chỉ bán được với giá rẻ hơn mà thôi.
Vì thế, thứ duy nhất còn lại chính là những gì cô biết về tương lai của các nam chính và những sự kiện sẽ xảy ra trong thế giới này. Tất cả phụ thuộc vào cách Dahlia tận dụng lượng thông tin đó.
‘Nhưng với cơ thể nhỏ bé này, mình chẳng thể làm được gì ngay bây giờ cả.’
Cô mới chỉ mười ba tuổi. Dù có làm gì đi nữa, người ta cũng sẽ coi thường hoặc lừa gạt cô mà thôi. Dahlia buộc phải ở lại trong dinh thự cho đến khi gom đủ tiền. Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm là tiếp tục đóng vai cô em gái ngây thơ trước mặt anh trai và âm thầm lập kế hoạch cho tương lai.
Trước mắt, cô cần phải tập trung vào Hikan. Ngày mai là lễ tang.
* * *
Chiếc quan tài được từ từ hạ xuống hố đất. Hikan là người đầu tiên xúc đất phủ lên trên. Dahlia bước tới sau anh ta. Cả hai đều không rơi một giọt nước mắt.
“Ôi, tiểu thư Dahlia…”
Vú nuôi cô là người lau nước mắt bằng chiếc khăn tay. Bà vẫn còn lo lắng về chuyện hôm qua, khi Hikan bất ngờ xông vào phòng cô.
“Con không sao đâu, vú nuôi.”
Dahlia nắm lấy tay bà để trấn an. Vú nuôi cô rưng rưng xúc động trước thái độ chín chắn của tiểu thư nhỏ. Bà là người duy nhất trong cả dinh thự mà Dahlia có thể tin tưởng.
‘Mình có nên hỏi xem vú nuôi có quen ai có thể làm giấy tờ giả không nhỉ? Không, chắc bà sẽ ngất mất.’
Dahlia đành ngậm miệng vì lo cho sức khỏe tinh thần của vú nuôi. Phía sau lưng, cô nghe thấy đám người trong chi tộc thì thầm với nhau.
“…người thừa kế mới chỉ mười sáu tuổi thôi…”
“…một trong số chúng ta…”
“…nhưng còn Yulio thì sao…”
“…không được đâu. Sao cậu ta có thể gánh vác vị trí đó chứ?”
Yulio là anh họ của cố Công tước Pesteroz, người gần đây vừa được công nhận nhờ thành công trong việc kinh doanh buôn bán.
Thật nực cười khi nghe họ bàn tán xem nên chia phần chiếc bánh ra sao, trong khi chủ nhân của chiếc bánh lại chẳng hề có ý định chia sẻ nó. Tuy vậy, họ nói đúng một điều, ngôi vị công tước đã bị bỏ trống sau cái chết đột ngột của ông ấy.
Chức vị ấy dĩ nhiên thuộc về Hikan, nhưng một thiếu niên mười sáu tuổi thì không thể nào đảm đương được. Theo luật, cậu ta sẽ cần một người giám hộ hợp pháp cho đến khi tròn mười tám. Vì thế, việc một trong những người lớn đứng ra đảm nhận vai trò đó là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, qua những cuộc trò chuyện giữa vú nuôi và các hầu gái mà Dahlia tình cờ nghe được, cô biết rằng tất cả những người lớn trong chi tộc đều chỉ mong được trở thành gia chủ tạm thời để có cơ hội đút đầy túi riêng. Dĩ nhiên, Hikan, người thông minh hơn cô nhiều, hẳn cũng hiểu rõ điều đó. Có lẽ anh ta sẽ tự mình kế thừa tước vị công tước.
Dahlia liếc nhìn Hikan. Anh ta đang chăm chú nhìn vào cỗ quan tài đang được lấp đất. Liệu đó là nỗi buồn thật lòng, hay chỉ là đang diễn? Dahlia không thể đoán được.
‘Giờ là lúc mình nên nắm tay anh ta.’
Đó chính là điều mà một cô em gái ngây thơ sẽ làm. Và Dahlia rất biết cách giữ đúng vai diễn của mình.
Theo như những gì cô biết về nguyên tác, Hikan xem những kẻ nhân hậu là ngu ngốc và mù quáng. Dahlia buộc phải tỏ ra như vậy, đó là cách duy nhất để tăng cơ hội trốn thoát thành công.
Mục tiêu cuối cùng là khiến anh ta hạ thấp cảnh giác với cô.
Dahlia nhẹ nhàng tiến lại gần Hikan và nắm lấy tay anh ta. Lạnh buốt. Có lẽ bàn tay cô sẽ thấy ấm áp đối với anh ta.
“Anh hai.”
Im lặng.
“Anh có sao không?”
“Đừng làm quá, Dahlia.”
Hikan lạnh lùng đáp.
Anh ta không rút tay ra khỏi tay cô. Rõ ràng là anh ta xem cô như một kẻ phiền toái đến mức chẳng buồn hất tay cô ra.
“Thiếu gia, tiểu thư Dahlia, tôi có thể nói chuyện với hai người một lát được chứ?”
Dahlia nhận ra giọng nói ấy, một trong những người đàn ông từng thì thầm với các thành viên xa của gia tộc.
Hikan khẽ thở dài, tỏ vẻ khó chịu, rồi mạnh bạo hất tay cô ra khi quay người lại. Dahlia cũng quay lại theo.
“Ông cần gì?”
Thái độ lạnh lùng của Hikan khiến tất cả mọi người, bất kể tuổi tác, đều khựng lại vì sợ. Người họ hàng, mà cô không biết tên, lúng túng đứng tại chỗ, rồi cố lấy hết can đảm để nói tiếp.
“Chúng tôi đã trao đổi với luật sư của gia tộc và được biết rằng cần có một người đại diện cho đến khi cậu trưởng thành, thưa thiếu gia. Theo như chúng tôi đã bàn..”
“Tại sao các người lại bàn chuyện của gia tộc tôi? Ông là người nhà Pesteroz chắc?”
Hikan cắt ngang, giọng sắc lạnh.
Người họ hàng giật mình. Cậu ta nói đúng. Có lẽ ông ta không ngờ một thiếu niên mười sáu tuổi lại có thể chỉ ra điều hiển nhiên bằng giọng điệu khiển trách như thế.
‘Nhưng Hikan là một Siêu Việt Giả.’
Dù người thừa kế mới chỉ mười sáu tuổi, nếu là một Siêu Việt Giả, tình thế sẽ được xem khác đi. Những kẻ ấy thông minh hơn và tàn nhẫn hơn người thường, họ không cần người giám hộ hay đại diện nào cả.
Tất nhiên, một vài gia tộc công tước vẫn cho phép có người đại diện chỉ để giữ thể diện truyền thống, nhất là khi họ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các chi tộc.
Nhưng người sẽ trở thành Công tước Pesteroz tương lai lại là Siêu Việt Giả. Và còn là phản diện cuối cùng.
Đáng ra bọn họ phải biết điều đó, nỗ lực của họ thật vụng về và vô nghĩa.
“Nh-nhưng thưa thiếu gia! Cậu còn có một cô em gái nhỏ! Có thể cậu không cần người giám hộ, nhưng tiểu thư Dahlia thì cần được bảo vệ. Cần có người lớn trông nom chứ!”
Người họ hàng xa vẫn cố chấp không chịu lùi bước.
Dahlia cảm nhận rõ ánh nhìn của Hikan đang dán lên mình. Mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng. Cô không ngờ bọn họ lại lôi mình vào cuộc trò chuyện này, điềm báo chẳng lành chút nào.
Nếu thấy cô phiền phức, Hikan hoàn toàn có thể xóa sổ sự tồn tại của cô mà chẳng mảy may do dự.
Việc tỏ ra ngoan ngoãn, thân thiện với anh có thể khiến anh ta khó chịu, nhưng vẫn chưa đủ để hắn ra tay giết cô. Dahlia biết rõ khi nào nên tránh xa anh ta, và khi nào cần tỏ ra dễ thương.
Thế nhưng trong tình huống này, khi chính cô lại trở thành chướng ngại cho sự yên ổn của anh ta…
‘Liệu anh ta có định trừ khử mình không?’
Không thể nào. Anh ta mới mười sáu tuổi, và vẫn chưa hoàn toàn đánh mất bản thân.
Nhưng Dahlia hiểu rõ, nhổ bỏ một mầm nghi ngờ ngay từ đầu luôn dễ hơn rất nhiều so với việc đào tận gốc một cái cây đã bén rễ về sau.
Dahlia vội nắm lấy vạt áo của Hikan, nép mình sau lưng anh. Cô cảm nhận được thoáng bối rối trong động tác của Hikan, nhưng đây không phải lúc để dò từng phản ứng của anh.
“Tôi không muốn trong nhà có ai khác ngoài anh trai tôi.”
“Nhưng tiểu thư Dahlia…”
“Anh trai tôi là người giám hộ của tôi.”
Dahlia tuyên bố dứt khoát, dù giọng nói vẫn run rẩy vì nước mắt.
Ánh nhìn của Hikan và người họ hàng lập tức đổ dồn về phía cô. Dahlia lau đi một giọt nước mắt, giọt nước mắt được sinh ra từ màn diễn tuyệt vọng, rồi tiếp tục nói.
“Tôi còn chẳng biết ông là ai. Khi cha còn sống, tôi chưa từng thấy mặt bất kỳ ai trong số các người. Thật là trơ trẽn…”
Ngay lập tức, vẻ mặt của hai bên đều thay đổi. Những người họ hàng nhíu mày khó chịu, còn Hikan thì có vẻ thấy thú vị.
Điều đó khiến Dahlia thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Vả lại, bây giờ chúng ta đang cử hành tang lễ cho cha. Sao các người không thể tỏ chút tôn trọng cho thời khắc và nơi chốn này chứ?”
Giọng cô run run, nước mắt rưng rưng khi nói hết câu. Người đàn ông kia bắt đầu hoảng hốt, vội vã kiếm cớ rồi rút lui.
Dahlia đã thắng.
‘Tốt, vậy là giải quyết được một chuyện rồi.’
Họ chắc chắn sẽ quay lại, nhưng ít nhất cô đã vượt qua cơn khủng hoảng trước mắt.
Dahlia ngước nhìn Hikan, trên mặt hiện rõ vẻ “Em làm tốt lắm, đúng không?”
Thế nhưng, thay vì vẻ thích thú như cô mong đợi, Hikan lại trông u ám hẳn đi.
“Dahlia.” Anh ta dừng lại một chút. “Phải rồi, giờ thực sự chỉ còn lại hai ta thôi.”
Cô không hiểu vì sao anh ta lại lặp lại lời mình. Hay là anh ta muốn biến hai người thành một?
Trước khi Dahlia kịp nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, Hikan đã giao cô lại cho vú nuôi rồi quay bước trở về dinh thự.