Sau khi quay trở về từ chuyến săn bọ và qua đêm siêu vui tại vùng quê đó, tôi đi tắm và leo thẳng lên giường.
Hai ngày qua rất thú vị.
Tôi đắm mình vào bộ ngực khủng của Airi, lén lút ngắm nhìn bộ ngực khủng của cổ khi cô ấy ngủ bên cạnh tôi, và còn được liếc qua trước áo lót cỡ bự khi đi về….
Hồi tưởng lại những kỷ niệm toàn ngực đó, tôi chìm vào giấc ngủ.
Và rồi- tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Hừm? Sao nóng vậy…?
Khi tôi vừa mở mắt đã nhận ra được có điều không đúng.
K-kỳ lạ.
Điều hòa vẫn đang bật vậy mà phòng chả mát tí nào.
Có thể là hôm qua tôi mệt đến nỗi mà quên hẹn giờ, cứ để cho máy chạy…. tôi đã nghĩ như vậy, nhưng vì một lý do nào đó mà nó lại ngừng rồi.
Với lại, tôi chắc chắn là mình đã ngủ quên mà không sạc điện thoại, vậy mà nó lại đang được cắm.
Cái cảm giác kỳ quái này là sao vậy…? Nếu như đây là EXIT 8, tôi đã quay đầu bỏ chạy rồi….
Khi tôi đang chắp mắt mơ màng trong sự bối rối, ai đó lau mồ hôi trên trán tôi bằng một chiếc khăn tay màu trắng- chờ chút, cái gì cơ?
“À, chào buổi sáng, Ryouta.”
Không- đó không phải là một người nào đó. Đó chính là Kuroki Rui.
Cô ấy khoác lên người một bộ váy sạch sẽ và lịch thiệp…. nhưng vì một lý do nào đó, cổ lại mặc thêm cả một chiếc tạp dề in hình trái tim.
“Cái gì- Rui? Cậu đang làm gì ở trong phòng tớ vậy?”
Giật mình, tôi nhảy khỏi giường và lùi sát vào tường.
“Ý cậu là sao? Câu lạc bộ điền kinh nghỉ hôm nay đấy.”
“Đó không phải là điều mà tớ hỏi! Sao sáng sớm mà cậu lại chui vào nhà tớ giữa hè thế này?”
Rui tiếp tục nói như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lập tức hỏi lại cô ấy.
Cổ từng vào phòng tôi từ trước khi tôi tỉnh dậy rồi, nhưng tôi không nghĩ cổ sẽ làm vậy ngay cả khi đang nghỉ hè.
“Chờ chút…. đừng bảo là. Cậu tới là để thi hành “hình phạt” mà cậu nhắc tới đó?”
“Thôi nào, đừng làm nó nghe mờ ám vậy chứ.”
“Cậu là người nói đó!”
“Nào, nào. Bình tĩnh lại đi, Ryouta.”
Rui cố trấn an tôi bằng giọng điệu dịu dàng.
Tại sao tôi lại được trấn an bởi một đứa vừa đột nhập vào nhà tôi…..?
“Trừng phạt là để dịp khác, được chứ?”
“Cậu đang âm mưu gì? Một cái roi? Cậu định đè tớ xuống à?”
“Tớ không làm gì xấu tính đến vậy đâu. Với lại, nếu như tớ răn đe cậu bằng hình phạt thể xác thì cậu cũng sẽ tận hưởng nó thôi, Ryouta.”
Grừ…. Cô ấy hiểu tôi quá rồi mà.
Tuy nhiên, cổ vừa nói ra điều gì đó vô cùng nguy hiểm ở phía cuối.
“Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng phải thôi. Dù sao thì, cậu là người duy nhất chưa đọc được tin nhắn mà.”
“Đọc tin nhắn?”
“Hôm qua, Airi mới làm một nhóm LINE mới. Cậu không thấy sao?”
“Một nhóm….”
Chịu. Chả biết.
Được Rui nhắc nhở, tôi cầm cái điện thoại vẫn còn đang sạc lên.
Hiển nhiên rồi, tôi có một đống thông báo LINE.
“Cái quái gì đây…..”
“Airi tạo nhóm để chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc cho kỳ nghỉ hè. Ba đứa chúng tớ đã có nhóm rồi, nhưng cậu và Tanaka thì chưa vào.”
“Chà, tớ đoán là mình hiểu tại sao tớ lại bị cho ra rìa, nhưng mà Tanaka sao….. Mừng cho cậu ấy, chắc vậy.”
Suy nghĩ qua loa, tôi kiểm tra nhóm chat.
Nhóm được đặt tên là “Năm chị em siêu nhân”..... Đúng chất Airi rồi.
Tanaka: Tớ rất là vinh hạnh khi được mời vào nhóm chat mặc dù chỉ là một tên cô độc u ám! Làm ơn hãy chiếu cố mình.
Chà…. đúng là điển hình một kẻ cô độc luôn đó, Tanaka.
Và như một lẽ đương nhiên, cổ chả nhắn gì thêm sau tin nhắn đó. Đúng là hàng thật.
Yuria: Rui này, mai câu lạc bộ của cậu được nghỉ đúng không? Muốn đi đâu không?
Rui: Ừ, đi đâu cũng được. Đi bơi thì sao?
Airi: Bể bơi! Tớ theo! Tớ đi cùng với! Cậu thì sao hả, Tanaka?
Tanaka: Tớ cũng đi.
Airi: Yay! Còn Ryouta có vẻ như vẫn đang buồn ngủ hay gì đó, nhưng vì đang nghỉ hè, cấm cho từ chối! Nghĩa là Ryouta cũng đi cùng luôn!
….Hở? Ý gì vậy? Bể bơi? Ngay khi chúng ta vừa quay về? Airi không biết thế nào là mệt à….?
…. Chờ chút.
“Cáiiiiiiiiiiii? CHỜ CHÚT- BỂ BƠI? Áo tắm?!”
“Ryouta nè, phía dưới của cậu.”
“Hả!? Không phải như cậu nghĩ đâu! Đó chỉ là…..sung sức buổi sáng thôi! Hoàn toàn bình thường!”
“Fufu. Cậu đang tưởng tượng tớ mặc áo tắm à?”
Thật ra thì không, tôi đã tưởng tượng khung cảnh vòng một đồ sộ của Airi bị bó sát bởi đồng phục bơi của trường….
“Dù sao thì, hôm nay chúng ta sẽ đi bơi. Mọi người hẹn gặp nhau vào 9 giờ sáng ở nhà cậu. Ryouta.”
“R-ra vậy…. Trước tiên, tớ có thể yêu cầu các cậu đừng chọn nhà người khác làm địa điểm mà không hỏi trước được chứ?”
“Ryouta nè. Muốn xem áo tắm của tớ không?”
Rui móc tay vào cổ áo và cho tôi xem một thoáng bộ đồ lót của cổ.
Tr….trời ạ, nóng bỏng quá.
“Ừ thì có, đương nhiên là tớ muốn rồi.”
“Fufu…. Vẫn rất thành thật đó. Ngoan lắm. Nhưng mà cậu phải đợi cho đến khi chúng ta tới bể bơi, được chứ?”
Chậc….. cô ả này đang chơi đùa trái tim trai tân non nớt của tôi!
Và đó là cách mà tôi đi bơi cùng ba vị mỹ nhân - và Tanaka.
“Được rồi. Tớ hiểu là cả bọn sắp đi bơi. Nhưng mà cậu mặc chiếc tạp dề với những diềm xếp trái tim để làm gì?”
“Hửm? À, hôm nay tớ làm bữa sáng cho nhà Izumiya.”
“....Hở?”
Ý gì vậy?
“Nhanh lên Ryouta, đi thôi nào.”
Chà, dù sao thì tôi cũng cần làm đầy bụng trước đã.
Tôi vẫn không hiểu sao Rui thân với nhà tôi tới mức mà vào đây làm bữa sáng được, nhưng nghĩ tới việc cổ sẽ lẻn vào phòng tôi ngay cả khi mà tôi đang ngủ, bí ẩn đã sâu đến mức mà tôi còn chả bõ công đi tìm hiểu nữa.
Thêm nữa là bữa sáng luôn bị bà chị đánh chén trước khi kịp đến tay tôi- nhưng nếu như là Rui làm, tôi đoán là mình có thể thoải mái đôi chút.
“Được rồi Ryouta, tớ để quần áo mới của cậu ở trên bàn, nên hãy đi rửa mặt và thay đồ đi, được chứ?”
Cô ấy căn dặn tôi như bảo mẫu đang giúp tôi chuẩn bị đồ cho buổi sáng vậy.
Được chiều chuộng bởi cô gái xinh đẹp như này, cũng chính là một phần thưởng- nhưng mà vì người chiều chuộng là Rui, tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác cô ả đang âm mưu một điều gì đó….
“À, đám tạp chí người lớn ưa thích của cậu và đống đồ chơi giấu giữa tủ sách- tớ đã bỏ vào trong tủ để không ai tìm thấy đó.”
“O-ohhh! Này, cậu làm cái quái gì thế! Đó là những báu vật….. báu vật của tớ!”
“À, và tớ đã tịch thu mấy thứ mấy thứ không đúng đắn hơn- như là mấy tạp chí về gyaru và những cái với vòng một siêu lớn. Chúng rất xấu cho sự phát triển nhân cách của cậu. Tớ sẽ chuyển khoản lại cho cậu tiền đền bù sau, được chứ?”
“Đ-ĐỒ ÁC QUỶ! RA KHỎI PHÒNG TỚ!”
Bỏ qua việc đột nhập trái phép nhà người khác - cổ đã trở thành Chủ tịch ủy ban quản lý tài liệu! Nếu mà tôi không cấm Rui tới, có thể cổ sẽ kiểm soát cả khía cạnh đó của cuộc đời tôi luôn….
…………………….........................................................................................
Khi tôi đi xuống để ăn bữa sáng, đó đã là quá 8 giờ sáng, và không ai khác ở nhà ngoài tôi và Rui.
Bố đang đi làm, mẹ thì đang tham gia buổi chơi cầu mây định kỳ bảy ngày một tuần, và chị gái tôi…. vì một lý do nào đó mà cũng đi rồi.
Sáng nghỉ hè nào cũng như vậy. Như mọi khi, có một tờ giấy được để trên bàn.
Có lẽ là để liệt kê dự tính của mọi người ngày hôm nay-
Nhớ dùng đồ bảo hộ- thân gửi chị gái.
“Chậc… Làm như là sẽ có chuyện gì xảy ra vậy, bà chị ngốc này.”
“Ryouta nè, chơi trần là không được đâu.”
“Không phải vậy! Ý tớ là không có gì sẽ xảy ra đâu!”
“Chỉ đùa thôi. Tớ đi chuẩn bị bữa sáng đây.”
Rui cười khẽ và bước vào bếp.
Cổ là người nói mà nói ra chữ nào cũng mang đầy toan tính…….
“Cậu biết đó, tớ đang nghĩ…. Rui, cậu dường như không có vấn đề gì với mấy câu đùa thô tục. Cậu còn tự mình đùa nữa.”
“Hửm? Tớ không nghĩ vậy đâu.”
Nó chính xác là vậy.
“Tớ nghĩ bởi vì mình là một học sinh mẫu mực, cho nên là mỗi khi ở gần cậu, Ryouta, tớ đều thả lỏng. Tớ cảm thấy mình có thể nói những điều đó vì tớ đang ở bên cậu.”
“Ý là sao vậy?”
“Có nghĩa là tớ có thể cho cậu thấy những khía cạnh không hoàn hảo của mình, Ryouta à.”
Cổ nháy mắt với tôi và đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn.
Chờ chút, …điều đó có nghĩa là gì vậy…?
‘Tớ cũng là phụ nữ đó, cậu biết mà. Cho nên thi thoảng tớ lại muốn nói những chuyện kiểu thế.”
Nghĩ lại thì, Yuria cũng nói một số điều khá giống- kiểu như con gái cũng có ham muốn cao. Điều đó…. là thật sao?
Có lẽ là vì thế, đến cả miếng xúc xích và cà chua bi trước mặt tôi trông cũng thật khêu gợi….
“Mọi người tới vào lúc 9 giờ, nên là hãy ăn nhanh lên nhé?”
‘Ừ…”
Tôi ăn một miếng từ bữa sáng mà Rui làm.
Bữa ăn khá giản đơn: gạo trắng, súp miso, xúc xích, trứng chiên, cà chua bi, và rau xà lách.
Tôi đã nghĩ rằng đó sẽ là một bữa ăn hoang phí với những nguyên liệu xa xỉ mà Rui tự tay mang tới, nhưng hóa ra lại khá khiêm tốn.
Có lẽ đơn giản là nhất….Hoặc cũng có thể là do tủ lạnh nhà chúng tôi rỗng tuếch.
“Nếu mà cậu không thích cái gì thì tớ ăn hộ cậu nhé?”
Cổ sẽ ăn hộ mình….?
Tôi suýt thốt ra từ “xúc xích” và muốn tát vào mặt mình.
“Vậy chuyến đi bắt bọ ngày hôm qua có vui không?”
Cổ đột ngột hỏi về chuyến qua đêm đó, làm tôi đang ăn thì bị sặc khiến miếng xúc xích rơi ra sàn.
“R-Rui này…. cậu không giận sao?”
“Giận? Sao mình phải giận?”
“Thì, dựa trên giọng điệu tin nhắn LINE của cậu, tớ tưởng cậu đang giận cơ.”
“Tại sao?”
“Không, ý tớ là….”
“Cậu và Airi đã làm điều gì đó không nên và rất có thể khiến mình giận sao, Ryouta?”
“K-KHÔNG! Chắc chắn là không!”
“Thế thì ổn thôi mà, phải không? Hay là…. Ryouta muốn tớ giận cậu?”
Rui vẫn giữ nguyên nụ cười khi nói, nhưng nó chả khiến tôi cảm thấy yên tâm chút nào.
Chết tiệt, tôi đang thật sự đổ mồ hôi đây….
“Fufu… Ryouta nè, ngay cả khi sợ hãi mà trông cậu vẫn rất đáng yêu đó.”
“Đ-đồ bạo dâm.”
“Còn cậu là kiểu khổ dâm nhỉ? Tớ tìm thấy rất nhiều quyển sách ủng hộ quan điểm này đó.”
“Đ-đừng tự ý lục lọi đồ người khác như thế!”
“Fufu. Nhưng nếu đúng là vậy thì chả phải hai ta chính là cặp đôi hoàn hảo rồi sao?”
Cổ đang đùa giỡn với trái tim trai tân yếu đuối của tôi như thể nó chỉ là một món đồ chơi….
Tôi đang nằm trọn trong lòng bàn tay của cô ấy- nhưng với tư cách là một kẻ cô độc chưa từng nổi tiếng với phái nữ, bị trêu như này cứ như là phần thưởng vậy.
Thật đó, thằng duy nhất cảm thấy khó chịu thay vì hưng phấn khi bị trêu chọc bởi một cô gái xinh đẹp như này chỉ có nam chính light novel thôi.
N-nhưng mà Rui thì sao….? Cô ấy nghĩ như nào về tôi….?
“Rui này.”
“Chào cả nhà~!! Ah! Giày của Rui ở đây sẵn rồi nè!!”
Một chất giọng ồn ào, đầy tính trẻ con vang ra từ lối vào, và khi tôi quay đầu lại, Airi với chiếc phao bơi và túi bơi, chạy ù vào.
“Chào buổi sáng, Ryouta! Ồ, cậu đang ăn sáng à? May quá~!”
“Chào buổi sáng, Airi. Mọi người đâu rồi?”
“Họ cũng đến rồi này! Kia kìa!”
Ngay khi vừa nói xong, Yuria và Tanaka bước vào từ phía sau cổ.
“Chào buổi sáng, Ryouta, Rui.”
“Chào buổi sáng, Yuria. Cả cậu nữa, Tanaka.”
Tanaka trông có vẻ gượng gạo.
Không ngạc nhiên lắm. Đó là lần đầu tiên mà cổ đi chơi với bạn như vậy.
“Ryouta, ăn nhanh lên! Chúng ta còn đi bơi nữa!”
“Ừ, ừ, đừng giục mình.”
Khi mà tôi vẫn đang đánh chén, ba mỹ nhân- và Tanaka- tụ tập trong phòng khách.
Mới chỉ có 8 giờ 20.
Rui bảo là 9 giờ mới tập hợp, vậy mà….., mấy cô nàng này hăm hở thiệt đó.
“Miếng xúc xích này là của mình.”
“Ah!”
Khi mà tôi đang ngẩn người, Airi bỗng giật miếng xúc xích ra khỏi đĩa.
“Ưmmm~ Ngon quá!”
M-miếng xúc xích của tôi…. bị nuốt trọn trong một nhát cắn….
Nhìn Airi với chiếc xúc xích trong miệng khiến não tôi phát sóng bảy bảy bốn chín khung cảnh đen tối.
“Thôi nào Airi. Nề nếp đâu hết cả rồi.”
“Yuria, cậu cũng muốn ăn à? Vẫn còn một miếng đó.”
“Thôi mình ổn. Để cho Ryouta ăn đi. Đó là bữa sáng của cậu ta mà.”
Yuria nhìn Airi đầy cau có.
“Chờ chút, Rui làm à? Mà cậu đeo cái tạp dề đó làm chi vậy?”
“Đáng yêu không? Vì mẹ Ryouta đang bận chơi cầu mây nên tớ mới làm bữa sáng cho nhà Izumiya.”
“Thật sao? Rui, cậu thân với nhà Ryouta tới mức nào vậy?”
“Hmm? Chúng tớ là bạn nên là bình thường thôi mà?”
Không. Làm bữa sáng tại nhà bạn không hẳn là “bình thường” đâu.
“Quan trọng hơn là, Ryouta! Ăn nhanh nên để còn điiiiiiiii!”
“Đ-đây, đây.”
Tôi nhồi trọn phần còn lại của bữa sáng vào trong miệng, chuẩn bị đi tới bể bơi thì-
“Chờ chút, Ryouta.”
“Hửm?”
“Tớ chuẩn bị đồ bơi và khăn tắm vào trong túi xách này cho cậu rồi nè. Của cậu đây.”
Rui lôi ra một chiếc túi từ đâu đó và đưa cho tôi.
Xem ra là cổ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cổ luôn sẵn sàng ở mọi thứ đến phát sợ…. Hơn nữa, tôi là một kẻ cô độc, nên là tôi lấy đâu ra đồ bơi mà không phải của lớp thể dục….
Nhìn vào trong túi, tôi thấy một chiếc quần bơi thời thượng với hoa văn, thứ mà mấy anh chàng sành điệu thường hay mặc.
“Tớ đoán là cậu sẽ không có cái nào nên mới mua một cái. Tớ sẽ trừ vào số tiền vừa nãy, được chứ?”
C-cô nàng này….còn kỹ càng hơn tôi tưởng.
Ah…. Tệ quá. Nếu cứ tiếp diễn, tôi sẽ nghiện Rui mất.
“Fufu…”
Rui nhếch môi cười khẽ, như thể mọi thứ đều đúng theo keikaku. (keikaku là kế hoạch)
………………………...................................................................
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi xuất phát tới bể bơi.
Vì một lý do nào đó, Rui lại là người đảm nhiệm việc khóa cửa nhà tôi khi đi, nhưng đến nước này rồi thì suy nghĩ cũng chỉ tổ tốn thời gian, nên tôi cứ mặc kệ và tiếp tục đi.
“Mà, chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tới công viên nước ở thị trấn kế!”
“Thật sao….? Nơi đó đắt khiếp đi được. Sao không vào bể bơi trong thành phố luôn?”
“Thật đó à, Ryouta? Bể bơi mà không có máng trượt nước thì nhạt toẹt.”
“Chính xác! Airi muốn đi trượt nước cùng Ryouta!”
“Mình…cùng Airi…. trên máng trượt.”
Được bộ vếu khủng của Airi ép vào lưng một cách hoàn toàn hợp pháp- Đúng là một phép màu (được suy tính trước) của số phận.
Tôi đắm chìm vào những xúc cảm mộng tưởng của bộ vếu đầy đặn đó áp lên lưng mình, như hai ngày trước.
“Được rồi, đi máng trượt nước vậy.”
Ngay khi tôi vừa nói, cả Yuria và Rui đồng thời cấu vào cả hai tay của tôi.
“Ryouta, ý định lộ liễu quá đó.”
‘’Ryouta nè, cậu sẽ đi cùng mình chứ? Với bộ ngực phẳng của mình.”
Gah…. Mấy cô nàng này đọc tôi như một cuốn sách….
Ý tôi là, một kẻ cô độc như tôi phải làm gì tại bể bơi toàn người hướng ngoại cơ chứ? Tất cả những gì tôi có thể làm là ngắm rốn của Rui, ngực của Airi và đùi của Yuria.”
Cuối cùng thì, chúng tôi chọn công viên nước ở thị trấn kế bên và đi tới ga tàu gần nhất.
Trong khi đó….
Khi mà ba cô gái đi lên trước, tám chuyện về cách để đi tới công viên nước, tôi quay ra sau và gọi với lại.
“Hey, Tanaka, cậu im lặng từ nãy đến giờ rồi. Cậu ổn chứ?”
“Ý cậu là gì mà ‘im lặng’? Tớ ngay đây mà! Phía sau mọi người!”
“Ừ, nhưng cậu im lặng đến kỳ lạ. Không giống cậu chút nào.”
“C-chỉ là…. con gái như tớ- loại siêu hướng nội– bị ngượng khi bắt chuyện với ai đó mà mình chưa gặp hay nói chuyện trong hơn tuần….”
Được rồi, ca này nặng quá đó. Tôi còn không như thế….
Tôi cũng đoán được là cổ sẽ rụt cổ thôi, nên có lẽ giúp cô ấy mở lòng chút cũng không tệ.
“C-cậu cũng biết ăn diện đó nhỉ? Chiếc áo trắng đó mới toanh. Hồi cấp hai cậu đâu có mặc thứ gì như thế.”
“I-im đi! Một kẻ cô độc như tớ cũng qua cái thời kỳ mặc đồ thể thao rồi!”
Ừ…. hồi cấp hai, Tanaka đi đâu cũng mặc đồ thể thao cả.
Mà tôi cũng cùng một giuộc luôn. Cặp đôi đồ thể thao toàn thời gian.
“Tớ nhận ra là ngay cả mình cũng cần thôi ăn mặc kiểu vậy, nên tớ đã thử thay đổi. Kiểu…. tớ không có gu thời trang như ba người kia, và người tớ cũng không có gì đặc biệt cả, nhưng….”
Cổ liếc nhìn ba người họ và đặt tay lên bộ ngực phẳng lì của mình.
Tanaka xem chừng đang bồn chồn tới bất thường.
Tôi đoán là khi mà bị bao vây bởi ba cô gái như họ, cảm thấy tự ti cũng là bình thường.
“Không cần lo lắng đâu, Tanaka. Cậu luôn bảo là mình ‘được cộng đồng lolicon và yêu kính chào đón’ mà. Phải không?”
“Tớ chưa bao giờ nói vậy! Tớ chưa từng nghĩ thế! Và cái quái gì mà cộng động yêu kính chứ?
Khi tôi nói nửa đùa nửa thật, cổ phản bác lại như dự tính.
“Đó mới là Tanaka mà tớ biết chứ.”
“....I-im đi! Nếu mà cậu tính khen tớ, Ryouta, thì…. thế cũng là đủ rồi….”
“Tớ? Ừ thì chắc vậy…”
“Cái…”
“Một kẻ cô đơn từng trải như tớ có gu gái xinh cao lắm. Nên nếu mà tớ bảo cậu ổn, thì chắc chắn sẽ có những chàng trai sẵn sàng ngả mũ vì cậu.”
“....Hầy.”
Vì một lý do nào đó, Tanaka lại thở dài.
“Này, thái độ gì thế hả?”
“Rồi, rồi. Cậu nói gì cũng đúng, trai tân Ryouta ạ.”
“C-cậu cũng chả có bạn trai đâu đó!”
“Hmm, ai biết? Tớ từng yêu nhiều hơn cậu rồi đó, Ryouta.~”
“Chờ chút, cậu không chỉ là hủ nữ à? Này- giải thích đi.!”
“Không, không kể với cậu đâu~”