Những cô vợ của các chủng tộc không hòa thuận với nhau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1032

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

Tập 1 - Thời thơ ấu _ 3

Tôi hay tin từ Flint.

Trước khi gặp Sien hôm nay, tôi đang đánh nhau để giành địa vị trong khu ổ chuột, Flint vội vã đến gần tôi và gọi.

"Berg!"

"Chờ tao một lát, Flint. Sắp xong rồi."

"Bây giờ không phải lúc, Berg!"

Ngạc nhiên trước giọng nói thúc giục, tôi đặt cây gậy gỗ đang cầm xuống và nhìn nó.

“...?”

"Đến... chỗ bạn mày đi! Bố mẹ con nhóc đó...!"

Từ giọng nói gấp gáp của nó, tôi có thể cảm nhận được tình hình thực sự nghiêm trọng đến mức nào. Nếu đó là chuyện nhỏ nhặt, Flint sẽ không biểu hiện ra tính khí như vậy.

Tôi bỏ lại mọi thứ phía sau và bắt đầu chạy về phía Sien.

Dĩ nhiên không khó để đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng tôi thầm hy vọng rằng dự đoán của tôi là sai.

Cảm giác chóng mặt ập đến khi tôi chạy hết tốc lực.

Cái chết không phải là điều xa lạ với tôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Sien bị tổn thương là tim tôi lại đập loạn xạ vì lo lắng.

Ý nghĩ về việc sự trong sáng của cô ấy bị vấy bẩn giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua lồng ngực tôi.

Tôi tha thiết cầu nguyện rằng tình hình sẽ không có gì nghiêm trọng, trong khi vẫn tiếp tục chạy về phía cô ấy.

Vì bố mẹ Sien là bác sĩ nên họ thường đi từ làng này sang làng khác, khiến nhà của họ thường không có ai ở.

Có những lúc Sien cũng đi cùng họ, nhưng dường như đó chỉ là những khi cô ấy bị bệnh.

Lần này, tôi nghe Sien nói rằng hai người họ đã đến làng người sói, nơi nổi tiếng về chuyên môn y khoa, để học hỏi thêm về y học.

'Trong chuyến đi đã xảy ra gì à?'

Khi tôi đến nhà Sien, tôi thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, điều mà trước đây tôi chưa từng thấy. 

Những tiếng nức nở nhỏ nhẹ có thể nghe thấy từ khắp nơi.

Tôi cảm thấy mình thực sự có thể cảm nhận và hiểu được lòng tốt của cha mẹ cô ấy cũng như ảnh hưởng của họ đến với ngôi làng.

Bị đông cứng bởi cảnh tượng đó, tôi hít một hơi thật sâu trong giây lát.

Giữa đám đông, tôi thấy Sien ngồi ở giữa.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.

"Ugh... Hức hức!"

Nhìn thấy điều đó, cơ thể tôi tự động phản ứng.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc tôi sẽ bị ai đó trỉ trích vì xuất thân từ khu ổ chuột.

Mối quan hệ bí mật của chúng tôi vốn đã bị che giấu, nhưng giờ không thể che giấu thêm được nữa.

Tôi len qua đám đông và chạy về phía Sien đang khóc.

“Cái-cái quái gì thế? Hửm? Thằng nhóc trong khu chuột ổ chuột?”

"Mọi người giữ ví cẩn thận nhé! Tên khốn ăn cắp kia kìa!"

Tôi thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng hỗn loạn đang nổ ra.

Sự hỗn loạn ngày càng leo thang xung quanh tôi bỗng trở nên xa xăm, đến mức hầu như không nghe thấy được gì nữa.

Trong mắt tôi, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là Sien đang khóc.

Vượt qua đám đông, tôi tiến đến khu vực được lính canh gác.

Một người lùn trưởng thành mặc trang phục xa hoa đang an ủi Sien, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Tuy nhiên, Sien vẫn đứng im, không phản ứng gì.

Nhìn thấy cô ấy trong tình trạng đó, tôi đã gọi tên cô ấy.

"…SIEN!"

Giật mình vì giọng nói của tôi, vẻ mặt cứng đờ của cô ấy chuyển sang ngạc nhiên.

Mắt và mũi cô ấy đỏ hoe vì khóc quá nhiều.

Sien từ từ nhìn khuôn mặt tôi, rồi nhăn nhó. Vẻ mặt cô nhuốm màu đau buồn..

“Hức… Berg…”

Sien loạng choạng đứng dậy.

"Berg...! Hu hu...!"

Sau đó, cô ấy dang rộng vòng tay, loạng choạng tiến về phía tôi và lấy hết sức ôm chặt lấy tôi.

Trong vòng tay tôi, cô ấy bắt đầu khóc không ngừng.

"Bố ơi… mẹ ơi...! Hức hức...!"

Ngay cả những người từng ngăn tôi đến gần cũng không còn cố gắng ngăn cản tôi nữa, và sự hoài nghi hằn rõ lên khuôn mặt bọn họ.

Tôi không để ý tới họ.

Tôi chỉ ôm chặt Sien, ở bên cô ấy mà không nói một lời.

.

.

.

Người ta nói rằng cha mẹ của Sien đã bị quái vật tấn công.

Mặc dù có rất nhiều lính hộ tống đi cùng, nhưng tất cả bọn họ cũng đều tử trận trong chốc lát.

Theo dấu vết thu nhặt được, người ta nói rằng họ đã bị một loại quái vật đặc biệt tấn công, do đó họ cũng không thể làm gì.

Đó là một tai nạn đáng tiếc.

Sien đã bị đám người lớn giàu có giam giữ trong nhà suốt một thời gian dài. Và vì cô ấy không muốn rời xa tôi, nên tôi cũng phải ở cùng họ.

Không giống như những người hàng xóm, đám người lớn giàu có không tỏ ra thương tiếc nhiều đối với cha mẹ Sien và nhanh chóng tươi tỉnh tập trung vào những vấn đề phức tạp mà Sien để lại.

Họ bàn về việc giữ lại quyền thừa kế, yêu cầu nhận cô làm con nuôi...

Lúc đầu, chuyện này có vẻ vô hại nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng khi xem xét kỹ hơn, chúng lại thâm độc hơn rất nhiều.

Tôi phải dọn bẫy thay cho Sien, bởi cô ấy vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Tôi không có đủ tư cách để xử lý vấn đề, nhưng tôi cần gì phải quan tâm đến những thủ tục như vậy chứ.

Đó là khoảnh khắc tôi cần phải bình tĩnh lại.

Trước sự giàu có, nhiều kẻ sẽ sẵn sàng từ bỏ đạo đức của mình.

Đã trải qua biết bao mặt tối trong cuộc sống, đó là điều mà tôi có thể chắc chắn...

.

.

.

Một thời gian dài trôi qua.

Sien chỉ rơi nước mắt trong vòng tay tôi mà không nói gì.

Khi cô bé không trả lời, người lớn viện cớ muốn cho cô bé thời gian để tang rồi bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình trong căn nhà rộng rãi, Sien và tôi ngồi im lặng.

Chỉ còn lại hai chúng tôi, tiếng khóc và run rẩy của Sien càng dữ dội hơn.

Càng như thế, tôi càng ôm chặt và cổ vũ cô ấy vượt qua nỗi đau.

Tôi hy vọng rằng sự chân thành của tôi sẽ chạm tới được cô ấy, dù chỉ một chút.

Tôi im lặng, ôm thật chặt cho đến khi tiếng khóc ngừng lại.

Cô ấy cũng cố gắng để ngừng khóc, như thể trái tim cô ấy đã dần bình tĩnh lại nhờ sự an ủi của tôi.

Sau khi thức trắng đêm cùng cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng.

"Berg..."

"...Gì thế Sien?."

"...Tui muốn sống cùng cậu ở khu ổ chuột."

"Cái gì?"

Lời đề nghị của Sien được đưa ra sau nhiều lần suy nghĩ khiến tôi bất ngờ.

“...Tui chỉ cần cậu thôi. Nếu chúng ta bên nhau..."

Khi nghe giọng nói tuyệt vọng của cô ấy và nghĩ đến mối quan hệ của chúng tôi... Đó thực sự là một yêu cầu khó có thể từ chối. 

"...KHÔNG."

Tuy nhiên, tôi phải kiên quyết.

"S-Sao lại thế?"

Sien lại bắt đầu khóc vì cảm thấy bị phản bội.

Tuy nhiên, tôi lắc đầu và tiếp tục.

"Không, không thể được. Khu ổ chuột quá nguy hiểm. Đó không phải là nơi cậu có thể sống được."

Đặc biệt, tôi không thể đưa cô ấy đi vì tôi biết rõ khu ổ chuột khắc nghiệt như thế nào đối với con người.

Tôi muốn bảo vệ sự trong sáng của cô ấy.

Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy những thứ bẩn thỉu đó.

"...Berg...làm ơn...tui chỉ muốn ở bên cạnh cậu thôi...tui-"

“-Tôi sẽ luôn ở bên cậu, Sien.”

"..."

"Vậy thì hãy đến trại trẻ mồ côi. Quên chuyện làm con nuôi hay mấy cái thứ chó má kia đi... Quên mấy cái thứ nguy hiểm kia đi… Hãy đến trại trẻ mồ côi đi Sien. Tôi nghe nói có một trại tốt ở phía bắc thành phố."

Như thể cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tôi nói rằng tôi sẽ không rời xa cô ấy, Sien lại ôm tôi, lau đi những giọt nước mắt đang trào ra.

"...Chúng ta vẫn là bạn thân chứ?"

Tôi gật đầu trước câu hỏi đột ngột của cô ấy.

“Ừ. Tôi hứa.”

Sien nhìn mặt tôi một lúc, có vẻ hoài nghi. Sau đó, với vẻ mặt kiên quyết, cô ấy nói, “…Được rồi. Tui sẽ nghe cậu.”

Cô ấy tin tưởng tôi hơn bất kỳ ai khác.

.

.

.

Đó là cách mà Sien bắt đầu sống trong trại trẻ mồ côi.

Cô phải từ bỏ toàn bộ tài sản của mình, nhưng điều này là cần thiết đối với cô ấy.

Cô ấy không nên vương vấn với tiền bạc.

Bởi sẽ có rất nhiều người sẵn sàng lợi dụng cô ấy để chiếm đoạt tài sản thừa kế.

Trước đây, tôi không nghĩ đến những điều như vậy, nhưng khi mạng sống của Sien bị đe dọa, quan điểm của tôi đã thay đổi.

'Điều gì ở cô ấy đã làm thay đổi tôi nhiều đến vậy?'

Sien đã mất tất cả, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy lại ngày càng sâu sắc hơn nữa.

Tôi dần dần giảm bớt thời gian sống trong khu ổ chuột để trở thành trụ cột mà Sien có thể dựa vào. Tôi luôn quanh quẩn ở trại trẻ mồ côi.

Nếu có ai dám bắt nạt cô ấy chỉ vì cô ấy là con người, thì tôi sẵn sàng bước vào đập tương mồm bọn nó. Và bất cứ khi nào cô ấy rơi nước mắt, tôi sẽ ở đó để lau khô chúng.

Và Sien cũng dựa vào tôi như vậy, cũng quen với cô nhi viện, với tính cách tươi sáng đặc biệt của mình, cô ấy dễ dàng hòa đồng với mọi người và dũng cảm tiếp tục cuộc sống.

“…Nếu không có cậu thì tui đã từ bỏ mọi thứ rồi Berg.”

Sau bốn tháng ở trại trẻ mồ côi, một ngày nọ Sien bày tỏ lòng biết ơn và nói.

 "..."

 "Cảm ơn, Berg."

Mỗi lần cô ấy nói những lời đó, bằng cách nào đó tôi cảm thấy cuộc sống của mình có giá trị hơn.

"Ơn nghĩa gì chứ, chúng ta là bạn bè mà."

Và cứ thế, ba năm nữa lại trôi qua theo cách đó.

Lúc này tôi 16 tuổi và Sien 14 tuổi.

Cơ thể chúng ta đang trải qua những thay đổi nhanh chóng.

Mỡ của trẻ sơ sinh biến mất, và chúng tôi cao lớn hơn. Sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ cũng trở nên rõ ràng hơn.

Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không thay đổi.

Sau khi vượt qua nỗi mất mát cha mẹ, Sien cuối cùng đã trở lại là chính mình.

Cô ấy là người kể chuyện nên cuộc trò chuyện không bao giờ dừng lại.

Tôi đã học được nhiều điều về thế giới thông qua cô ấy.

Ngay cả những cuộc trò chuyện tầm thường cũng luôn mang lại niềm vui cho chúng tôi.

Nhưng nếu có điều gì thay đổi thì đó là khoảng cách về mặt vật lý giữa chúng tôi đã trở nên gần hơn.

Ban đầu chỉ là nắm tay, nay đã phát triển thành đan những ngón tay vào nhau, và trong lúc nghỉ ngơi, cô ấy thường ngồi giữa hai chân tôi và dựa vào ngực tôi.

Cảm giác đó tự nhiên đến nỗi tôi không thể nhớ chính xác nó bắt đầu từ khi nào.

Chúng tôi vẫn trân trọng nhau.

Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà cảm giác ghen tị dần dần nảy sinh.

"...Thật khó chịu."

Sien nói.

"Cái gì?"

"Sao cậu càng ngày càng đẹp trai thế hả?"

"Tưởng gì chứ?"

Tôi cười khúc khích, nhưng Sien vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thể cô ấy thực sự lo lắng.

“...Chỉ cần cậu liếc nhìn thôi cũng đã thu hút ánh nhìn của mấy đứa con gái khác. Thật bực mình. Nếu cậu xấu xí hơn chút thì đã tốt rồi."

"Cậu là người duy nhất nghĩ tôi đẹp trai đấy."

"Không, không phải mà. À, sao cậu không thử cạo trọc đầu xem?"

“…Cậu nói gì thế? Hơn nữa, chẳng phải lúc nào tụi mình cũng bên nhau sao.”

"...Đồ nói dối…"

Khi cô ấy nói vậy, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.

"...Cái gì?"

“-Bell, lúc nãy tui thấy cậu nói chuyện với Hailey. Lúc đó cậu nói gì?”

Không biết từ lúc nào, cô ấy bắt đầu gọi tôi là 'Bell' như một biệt danh.

“Với Hailey á? Tôi đâu có nói gì đâu.”

Hailey là cô gái ở cùng trại trẻ mồ côi với Sien.

“Không có gì mà lại cười toét cả mồm thế kia cơ à?”

"Không hiểu cậu nói gì luôn."

“…Còn định đánh trống lảng nữa chứ?”

“Tôi thực sự không biết mà.”

“Cậu cười với Hailey, và tui không muốn cậu làm thế nữa. Cậu có biết cô ấy đi khắp nơi nói với mọi người trong trại trẻ mồ côi rằng cậu rất đẹp trai không?”

"Chỉ vì tôi mỉm cười-"

"-Vậy thì tui có nên cười và chơi đùa với những đứa con trai khác không?"

“...”

Nói đúng trọng tâm khiến cô ấy không nhịn được mà bật cười. Rõ ràng, đưa ra ví dụ như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

"...Tôi hiểu rồi. Từ giờ tôi sẽ cẩn thận."

Chỉ sau khi tôi đồng ý, Sien mới thả lỏng vẻ mặt và nở nụ cười.

Tôi cũng bắt đầu cảm thấy ghen tị như cô ấy.

Khi Sien vào trại trẻ mồ côi, cô bắt đầu tin vào một vị thần.

Vị thần của sự trong sạch, 'Hea', là vị thần mà cô thờ phụng.

Tuy không đến mức quá sùng đạo, nhưng... Không có ngày nào cô ấy bỏ lỡ buổi cầu nguyện.

"Cậu ngừng đi cầu nguyện giúp tôi được không?"

Một ngày nọ tôi hỏi. Mặc dù tôi luôn ở bên cô ấy, nhưng tôi không thích khoảng thời gian bị lấy đi chỉ vì dăm ba buổi cầu nguyện này.

Nhưng Shien vẫn kiên quyết về điều này.

"Không. Tui phải đi."

"Mắc gì chứ?"

"Để cậu được hạnh phúc."

"…Nói về điều ước chẳng phải là điều cấm kỵ sao? Nếu vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa?"

"Cậu nói thế nghĩa là cậu cũng tin vào các vị thần đúng không?"

Trong một cuộc tranh luận, tôi không bao giờ có thể thắng Sien được.

Giọng nói, lời nói và nụ cười rạng rỡ của cô ấy luôn khiến tôi không thể thốt ra được bất cứ điều gì nữa.

Và ngay cả khi tôi tức giận, tôi vẫn đầu hàng cô ấy một cách nhu nhược.

****

Khi thời gian trôi qua, chúng tôi bắt đầu nói về tương lai.

"Bell, cậu có ước mơ nào không?"

"Ước mơ?"

Với câu hỏi của Sien, đây là lần đầu tiên tôi nghĩ về ước mơ. Bởi với một người luôn sống trong hiện tại như tôi, thì “ước mơ” là một thứ gì đó thật mơ hồ.

“Đúng rồi đó, ước mơ. Tương lai cậu muốn sống như thế nào?”

Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đã liệt kê một số điều tích cực mà tôi có thể nghĩ tới.

“Tôi chỉ…muốn sống. Nhưng tôi không thực sự muốn sống một cuộc sống giàu sang.”

“Cụ thể hơn chút xem nào.”

“Tôi muốn tiết kiệm đủ tiền và sống thoải mái. Ý tôi là, tôi muốn cuộc sống bình lặng hơn chút. Tôi ngán cái cảnh suốt ngày phải căng thẳng vì cuộc sống trong khu ổ chuột này rồi. Tôi có nên di cư sang thành phố khác không nhỉ?”

“Cậu định sống một mình à, Berg?”

"Ừ thì sẽ rất tuyệt nếu có bạn bè bên cạnh."

“... Thế bạn của cậu là ai nè?”

Thấy má của Sien bắt đầu phồng ra, tôi bật cười và ấn vào nó.

Câu chuyện cười kết thúc ở đó.

Ngay từ giữa câu chuyện, tôi đã biết cô ấy muốn câu trả lời như thế nào.

"Và cậu cũng nên ở đó."

Khi nghe câu trả lời đó, Sien mỉm cười và giả vờ không để lộ ra điều đó.

"Còn cậu thì sao?"

Với câu hỏi như vậy, tôi cũng lập tức tò mò về giấc mơ của Sien.

Sien dựa đầu vào tôi và nói.

“...Tui muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Những lời mà cô ấy thốt ra như thể mang theo một bầu trời khát khao của riêng mình cô ấy.

“Thật hạnh phúc biết bao nếu tui được đi du lịch cùng bố mẹ, với cậu nữa..."

Sien liếc nhìn tôi một cái rồi thì thầm.

"...Tui muốn cho cậu thấy những điều mà tui đã thấy."

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Sien, tôi lại bật cười lần nữa.

Khi tôi cười, Sien tiếp tục như thể đang kiếm cớ.

"...Ờ thì, đôi khi cậu không tin những gì tui nói...! Vậy cho nên..."

Bất cứ khi nào Sien kể những câu chuyện đáng kinh ngạc về thế giới bên ngoài với đôi mắt lấp lánh sự phấn khích, tôi thường trêu cô ấy rằng những điều cô ấy kể không có thật.

Thế nhưng ai biết đâu rằng, sâu thẳm bên trong, có vẻ như cô đã phần nào cảm thấy như mình đã bị xúc phạm.

Nhưng thực ra, ngay cả khi không tận mắt chứng kiến, tôi vẫn biết rằng mọi điều Sien nói với tôi đều tồn tại.

Bởi vì tôi biết Sien không thể nói dối.

Nếu cô ấy nói dối thì tôi sẽ biết ngay.

Và giống như giấc mơ của Sien, ý nghĩ được tận mắt chứng kiến mọi thứ cô ấy kể với tôi thật thú vị.

Cuộc trò chuyện vui vẻ về ước mơ ngày hôm đó đã khiến tôi thức tỉnh.

Khoảnh khắc thoát khỏi khu ổ chuột sẽ sớm đến thôi.

Sống bằng nghề ăn cắp như xưa đã không còn dễ dàng nữa.

Những người sống ở khu ổ chuột trong độ tuổi của tôi đều sẽ đi tìm hướng đi mới cho bản thân.

Và tôi cũng phải làm như vậy.

Tôi không thể có được tương lai với Sien thông qua trộm cắp. Bởi trộm cắp không thôi thì không đủ để tôi có thể đi du lịch khắp thế giới với cô ấy.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, tôi đã tiết lộ dự định của mình cho Sien.

"Sien, tôi đang nghĩ đến việc tham gia một tổ chức. Gần đây cũng có khá nhiều lời mời tuyển dụng nữa."

Sien cau mày kinh hãi. Mặc dù với tôi cô ấy trông vẫn rất dễ thương.

"… Chẳng phải chúng ta đã quyết định rằng sẽ không phạm tội nữa hay sao?"

"Đây là lựa chọn duy nhất tôi có, Sien. Nếu cậu không thích những thứ bất hợp pháp, tôi có thể trở thành lính đánh thuê. Gần đây tôi cũng thấy họ đang tuyển thêm người…"

Không có nhiều con đường mà người dân khu ổ chuột có thể lựa chọn.

Trong nhiều trường hợp, việc rơi vào con đường đòi hỏi sức mạnh là điều tự nhiên.

"LÍNH ĐÁNH THUÊ CÒN TỆ HƠN…!"

Sien hét lên phản đối.

Vẻ mặt của cô đầy lo lắng và run rẩy.

"Trở thành lính đánh thuê quá nguy hiểm...! Cậu phải đánh nhau với quái vật đúng không?"

Mỗi khi có chuyện gì liên quan đến quái vật, cô luôn trở nên đầy sợ hãy.

Tất nhiên, cô không thể nào quên được những thứ đã cướp mất cha mẹ cô.

Dù vậy, mặc dù biết vậy, tôi vẫn không che giấu cảm xúc của mình.

“…Chúng ta phải tồn tại, Sien à.”

Sien ngồi lên đùi tôi và giữ mặt tôi bằng cả hai tay.

Cảm giác cô ấy đè lên đùi tôi thật dễ thương.

Nhưng dường như không biết đến cảm xúc của tôi, Sien giải thích với vẻ mặt lo lắng.

"Bell... Chúng ta đừng làm chuyện nguy hiểm nữa... Chúng ta phải sống cùng nhau… sống thật lâu…"

Mất cha mẹ, cô ấy luôn lo sợ tôi ngày nào đó cũng sẽ rời xa cô ấy.

“Có phải vì giấc mơ đi du lịch vòng quanh thế giới của tui không...? Cậu không biết rằng cậu luôn và vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của tui sao…?”

“...”

“Tui cũng thích giấc mơ của cậu…”

Đây là điều mà chỉ Sien mới có thể làm với tôi.

Khi tôi nghe giọng nói tha thiết của cô ấy, ngay cả những quyết tâm kiên định nhất của tôi cũng dần dần dao động. 

Tôi biết bản thân tôi cũng bướng bỉnh, nhưng vì lý do nào đó, tôi lại quá dịu dàng trước mặt Sien.

Có lẽ lời nói của cô ấy đã chạm đến tận sâu trong trái tim tôi.

Thế là tôi cũng ôm Sien vào lòng và nói.

"...Được rồi. Vậy tôi sẽ bỏ việc này vậy."

.

.

.

Vài ngày sau cuộc trò chuyện đó, tôi rời khỏi khu ổ chuột. 

Sau khi Flint và Max chào tạm biệt nhau và mỗi người đi theo con đường riêng của họ, tôi cũng không còn cần phải ở trong nơi trú ẩn đó nữa.

Tôi ra khỏi khu ổ chuột và lang thang khắp thành phố để tìm việc làm.

Khi tôi đang tìm việc, một số người đã đuổi tôi ra ngoài bằng lời lăng mạ chỉ vì tôi đến từ khu ổ chuột, nhưng mọi chuyện vẫn ổn.

Tôi thậm chí còn không tức giận.

Nếu như là vì Sien, tôi có thể chịu đựng được mọi thứ.

Khi tôi đi lang thang quanh thị trấn, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thoáng thấy tờ rơi tuyển dụng lính đánh thuê.

'Tuyển dụng những người đàn ông thích rượu thịt, tiền bạc, danh vọng và phụ nữ. Không bao gồm loài người.'

Có những toán lính đánh thuê chấp nhận con người, và có những toán lính đánh thuê thì không.

Đó chính là mức độ mà “con người” bị xem thường.

Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng với tôi nữa.

Quyết định tham gia một nhóm lính đánh thuê từng là một quyết định khó khăn, nhưng giờ đây tôi thậm chí còn không thèm nghĩ đến nó nữa.

Sau khi đi bộ quanh thành phố trong hai ngày, một cơ hội đã tìm đến tôi.

Nơi tôi tìm thấy lần này là một quán rượu.

“Mày là thằng nhóc trong khu ổ chuột hử?”

Người chủ quán rượu thuộc tộc người lùn hỏi sau khi nhìn thấy vết sẹo và bàn tay của tôi.

"Ông nói đúng-"

"-Cút đi. Làm sao ta có thể tin tưởng một người ở khu ổ chuột được?"

“.....”

Tôi nuốt lời xúc phạm như thường lệ và quay đi.

Nhưng trước khi rời khỏi quán, chủ quán lại mở miệng lần nữa.

"Khoan đã..."

“?”

Với cái bụng phệ, ông ta nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Nhóc có phải là người chăm sóc con gái của Asger và Hilda không?"

Tôi bối rối.

"Asger và Hilda là ai?"

“Đôi vợ chồng bác sĩ đã chết sau khi bị quái vật tấn công cách đây vài năm. Nhóc... Tên con bé là gì nhỉ... Sien...? Dù sao thì, nhóc là người chăm sóc đứa con của họ."

Có vẻ như Asger và Hilda là tên cha mẹ của Sien.

Tôi đã biết được một điều mới về cô ấy.

"Sien là bạn tôi."

"Ha ha, thật nực cười..."

Ông ấy gãi đầu và hỏi.

"Vậy, nhóc muốn tìm việc để chăm sóc cho Sien hử? Nếu không thì tại sao một người từ khu ổ chuột lại bước ra ánh sáng?"

"...Đúng như ông nghĩ. Tôi làm điều này vì Sien."

"Ta sẽ cho nhóc một công việc."

"Đó chỉ là lời nói suông hay ông thực sự muốn làm vì thương hại tôi?"

“...”

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, rồi thở dài và nói.

"Ta không làm vì nhóc. Là vì trước đây hai người họ đã từng chăm sóc con trai ta, nên giờ ta chỉ trả ơn họ thôi. Ngày mai đến nhé, ta sẽ dạy nghề cho nhóc."

Một nụ cười nở trên môi tôi.

“Hẹn gặp ông vào ngày mai.”

Người vui mừng nhất về tin tức này là Sien.

Cô ấy nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, chúc mừng tôi vì đã thoát khỏi khu ổ chuột nguy hiểm.

"Có thật không? Thật vậy sao, Bell?"

"Tôi nói dối cậu làm gì? Từ ngày mai tôi sẽ làm việc ở quán rượu."

Tôi nắm lấy đôi chân đang nhảy cẫng lên và ôm chặt cô ấy.

Một nụ cười đẹp hơn bất kỳ bông hoa nào nở trên khuôn mặt cô.

Để được như ngày hôm nay, tôi đã phải chịu nhục và cúi đầu. Và nếu vì cô ấy, tôi sẽ tiếp tục làm như vậy trong tương lai.

Nhìn vào mắt cô ấy, tôi nói: “Tất cả là nhờ cậu đấy, Sien.” 

“Cậu vất vả rồi-”

"Không, Sien. Người thuê tôi... là người quen của bố mẹ cậu. Đó là lý do tại sao tôi họ nhận tôi vào làm việc."

“........”

"Cảm ơn."

Nước mắt bắt đầu trào ra trong mắt Sien, người đang mỉm cười rạng rỡ.

"...Tui cũng rất biết ơn, Bell. Cậu đã làm việc chăm chỉ vì tui."

Cô ấy cúi người xuống và ôm tôi lần nữa.

Sau vài tháng trôi qua như thế, tôi đã có được sự công nhận của chủ quán rượu.

Điều đó là do tôi đã luôn làm việc chăm chỉ trong khi nghĩ đến Sien.

Nhờ đó, tôi có thể thuê được một căn trọ nhỏ.

Đó là một căn phòng có kích thước phù hợp để sau này tôi sống cùng Sien.

Khi cô ấy đủ lớn để rời khỏi trại trẻ mồ côi, đây sẽ là nơi mọi chuyện bắt đầu. 

Tôi đã dần dần vững bước trên con đường của chính mình.

Vì vậy, tôi tin rằng tin tức ngày hôm đó không liên quan gì đến tôi.

.

.

.

"Đã biết tin gì chưa?"

Đó là giọng nói vang lên từ một chiếc bàn trong lúc tôi đang làm việc ở quán rượu.

Dù không muốn nghe nhưng âm thanh đó vẫn cứ xuyên vào tai tôi.

"Tin gì thế?"

.

.

.

"Có vẻ như quỷ vương đời tiếp theo đã được sinh ra?"

Đoán xem Sớm thế anh zai