Trong suy nghĩ của tôi, đã có quá nhiều nàng công chúa rơi vào lưới tình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lọ Lem, Bạch Tuyết, Nàng tiên cá, Thumbelina, Người đẹp ngủ trong rừng, thậm chí là cả nàng Juliet; Những cô nàng nổi tiếng đều yêu ngay khi câu chuyện bắt đầu.
Họ đột nhiên phải lòng ai đó, trở nên say mê và luôn phấn khích khi nghĩ rằng, “Đây chắc hẳn là định mệnh!” Và rồi, những cô nàng ấy chấp nhận ngay lời cầu hôn của chàng hoàng tử mà chẳng cần bất kì cuộc hẹn hò nào. Nghiêm túc đấy à, họ chỉ quan tâm đến cái vẻ ngoài đó? Hay bởi vì cái chức “Hoàng tử” làm họ mê muội? Có phải một thằng đàn ông hấp dẫn với tiền và quyền lực trong tay là nhất?
Không chỉ các nàng thơ của chúng ta. Các chàng hoàng tử cũng giống như vậy. Chỉ bằng việc nhìn vào gương mặt, họ trở nên say mê như điếu đổ như kiểu, “Quả là một người đẹp, mình nên cho cô ấy thành vợ của mình!” và quỳ xuống cầu hôn trong khi khâu tìm hiểu lẫn nhau còn chưa được thực hiện. Trong số họ còn có vài cậu trai sa lưới do nhìn mặt các cô gái khi họ đang ngủ. Trời ạ, không lẽ các ông ấy chỉ quan tâm đến vẻ đẹp của nàng? Tất cả những gì một cô gái có là sắc đẹp và tuổi trẻ sao?
Trong bất kì trường hợp nào, đây cũng chỉ là những cuộc hôn nhân chóng vánh. Họ bước lên lễ đường nhanh như chớp và mọi thứ được gói gọn lại bằng câu “Họ sống hạnh phúc với nhau từ đó trở về sau.” Ngay cả số phận nghiệt ngã của Romeo và Juliet cũng chỉ mất vỏn vẹn hai tuần.
Thời nay bạn có thể thấy được cái thể loại truyện tình cảm hài hước pha thêm chút yếu tố harem đang ăn gạch đá khá nhiều khi việc tất cả nữ chính cùng yêu nam chính là bất hợp lí, nhưng bản thân tôi nghĩ các nhà phê bình cũng nên ném đá văn học cổ điển. Tôi không hiểu tại sao công chúa và hoàng tử rơi vào lưới tình với nhau. “Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên” là cái cớ rẻ mạt nhất để kết thúc mọi thứ.
…Hoặc, tôi từng nghĩ như vậy. Kể từ khi tôi gặp cô ấy, mọi thứ quay ngoắt 180 độ. Thế giới của tôi đảo lộn hoàn toàn. Yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật. Bây giờ tôi mới thấy đồng cảm với cặp công chúa và hoàng tử của cái thế giới cổ tích kia. Nghĩ lại thì, một nhà văn Anh Quốc bí ẩn từng nói rằng: “Tình yêu chân chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên”, và tôi nghĩ ông ấy cũng có cái đúng. Bởi ngay chính cái khoảnh khắc đó, tôi đã sa vào lưới tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thật ra… có lẽ tôi chỉ muốn biến mọi chuyện trở thành tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bởi vì khi tôi chính thức biết yêu, có lẽ tôi muốn nó là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu. Tôi muốn nghĩ rằng cái lần mà hai đứa gặp nhau thật sự đặc biệt. Có lẽ tôi muốn mặc định rằng đó là định mệnh. Tôi muốn nó trở nên thiêng liêng. Tôi không thể bác bỏ được khả năng não tôi đang cố tự biên tự diễn theo ý muốn của mình.
Nói đến chuyện đó, có lẽ chính những luồng suy nghĩ chủ quan này là định nghĩa của “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Có thể nói đây là việc tự thôi miên bản thân khi não nhận thức được việc mình đang yêu. Không phải bạn yêu ai đó từ lần đầu thấy họ, mà sau khi bạn cảm thấy thích họ và cuối cùng rơi vào lưới tình, não bạn mới bắt đầu công cuộc tái xây dựng lại kí ức, để khi bạn lục lại, bạn có thể nói: “Ngay từ lúc anh gặp em, anh đã cảm nhận được định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta ở bên nhau.” “Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên” hoàn toàn có thể không khác gì sự méo mó về kí ức khi chúng được viết lại. Hay một thứ gì đó tương tự.
Dù gì thì, tôi nghĩ mình đã tự kỉ đủ lâu để giấu đi sự xấu hổ. Và đến lúc ta vào thẳng vấn đề. Chuyện bắt đầu từ thời điểm chúng tôi gặp nhau. Khi tôi nhìn lại, khi mà mọi thứ đã bị vạch trần, bản thân tôi không thể nhịn cười, mọi chuyện như một câu chuyện cổ tích hiện đại và kì lạ.