Ngay sau buổi đầu tiên đến trường cùng Youshin, tôi đã bị tách ra khỏi cậu ấy. Do bởi hành động phục kích sẵn của hai người bạn thân của tôi.
…Tôi muốn được ở bên cậu ấy hơn, nhưng mà đêm qua đã lỡ lời với hai người họ rồi nên hôm nay đành phải giải thích vậy.
Có thể gọi đây là gieo gió gặt bão cũng được nhỉ. Tôi có thể thấm thía được câu nói ấy rồi.
Và rồi tôi giải thích đại khái về những việc đã xảy ra hôm qua, cơ mà…
“A~ mô… thật là, tớ thật sự sắp khóc luôn rồi đó… Nanami đây giờ đã… không, mình khóc đây. Khóc mất rồi.”
“Tớ hiểu mà~ Mình cũng đang rất cảm động đây~. Cùng nhau nắm tay đến trường như thế~. Quả là một cảnh tượng chẳng thể nào tưởng tượng nổi nhỉ… Nếu tớ chụp lại được thì tốt biết mấy ha~…”
Hai người họ khóc một cách cường điệu… Ủa cơ mà? Họ khóc thật đấy à? Đợi đã, tôi đã khiến hai người họ lo lắng đến thế cơ á? Quả là một phản ứng bất ngờ.
Hiện tại bọn tôi đang say sưa trò chuyện bên trong một phòng học trống.
Nhờ vào việc đến trường sớm mà bọn tôi mới có đầy ắp thời gian rảnh rỗi đến thế, vậy nên tôi kể gần như hầu hết mọi chuyện hôm qua… Nhưng không ngờ là họ lại phản ứng đến thế này.
Khiến hai người đó xúc động như thế tôi cũng cảm thấy có lỗi lắm, cơ mà mình cũng muốn được mau chóng quay về với Youshin… Vậy cũng được mà nhỉ?
Ấy, không phải là tôi không thích tâm sự với họ. Chỉ là nếu cứ say sưa trò chuyện ở đây thì tôi lo rằng mọi người sẽ tấn công dồn dập Youshin bằng hàng đống câu hỏi khi cậu ấy chỉ có một mình trong lớp mất.
Thì bởi bọn tôi bước vào lớp bằng một cách khá nổi bật mà.
Ấn tượng của tôi đối với Youshin cho tới ngày hôm qua ấy là một cậu con trai trầm lặng và điềm tĩnh trong lớp. Và cái người ấy hôm nay lại tay trong tay cùng một đứa con gái bước vào lớp học, quả thật là rất dễ gây chú ý.
Hiện giờ, cậu ấy đang bị bỏ lại một mình trong lớp nên tôi lo lắm.
Cơ mà đó cũng là do lỗi của mình mà nhể…? Agh― mô. Giờ nghĩ lại việc tay trong tay đi vào lớp thì gây ồn ào là điều hiển nhiên rồi, thế mà… Hơi hưng phấn quá rồi đó tôi ơi. Phải kiểm điểm lại mới được.
Trong khi tôi đang mâu thuẫn nội tâm thì hai người kia vẫn đang gây ồn ào như là hôm nay nên làm một lễ chức mừng hay ngày kỷ niệm gì đó,…v…v…
“…Cơ mà nè, hai người phóng đại hơi quá rồi đó. Chỉ là nắm tay nhau thôi mà.”
“Không-Đâu-Nha!! Người thường phải giữ khoảng cách khi đi chơi cùng những đứa con trai khác như Nanami đây lại đang tay trong tay với người ta đấy? Như thế mà không cảm động sao! Đây là điều xúc động nhất trong những năm gần đây đó!! Còn cảm động hơn cả phim nữa ấy chứ!”
Thật tốt khi hai người họ lay động thật tâm. Tôi cứ tưởng là mình đang bị trêu ghẹo cơ.
Nghe những lời nói ấy của Hatsumi, Ayumi cũng gật đầu đồng ý một cách mãnh liệt. Ể? Thật vậy hả?
Mới cách đó không lâu tôi đã bị hỏi cặn kẽ như thể bị thẩm vấn vậy, thế mà giờ đây hai người họ đã quay ngoắt 180 độ trông vô cùng xúc động. Tôi đã khiến họ lo lắng đến thế cơ à?
Mặc dù người ta thường nói người khác có thể dễ dàng nhìn thấy lỗi của mình, nhưng không biết có áp dụng với hai người này không nữa. Cũng chỉ là nắm tay thôi… cơ mà mình cũng không nói vậy được. Cho tới bây giờ, tôi đã thật sự ghét việc đó.
“Mồ―. Tóm lại là giờ mình quay lại chỗ Youshin đây. Tớ cũng muốn giới thiệu hai cậu với cậu ấy nữa.”
“Woa, chẳng phải cậu đã mê đắm cậu ta luôn rồi sao? Mê như điếu đổ luôn rồi nhỉ. À rế? Mới tỏ tình hôm qua thôi mà ta?”
Ayumi trưng ra một khuôn mặt ngạc nhiên hiếm thấy. Lúc nào cậu ấy cũng nở một nụ cười thờ ơ hết nên biểu cảm như thế thật sự rất hiếm khi.
Ấy không, tôi chỉ là cảm thấy lo cho cậu ấy thôi mà, làm gì tới nổi… mê đắm cơ chứ… Đúng vậy… đó chỉ đơn giản là do mình lo cho Youshin thôi, vậy thôi đó…
“…Đâu có, thì bởi mới ngày đầu tiên hẹn hò mà đã bỏ mặc bạn trai một mình thì không được cho lắm. Phải ở bên nhau mới đúng chứ.”
Đúng thế… Bỏ mặc bạn trai mình như thế chẳng phải kỳ lắm sao.
Tôi không nhìn rõ mặt họ cho lắm, nên đành liếc mắt đi trong khi nói gì đó như đang biện bạch vậy. Tôi vẫn chưa thật sự yêu cậu ấy đâu, nên không phải thế đâu mà.
…Mặc dù mới sáng nay thôi chính tôi là người đã đến sớm để đợi cậu ấy, thì lấy tư cách thì để nói vậy chứ. Tôi tự biết điều đó trong khi mỉa mai chính mình. Ư… mình không đỏ hết cả mặt lên đâu nhỉ?
Tôi bèn liếc nhìn bên góc khuất thì thấy rằng hai người họ đang cười nham nhở hết cả lên!
A―mô, cái nụ cười vừa trêu chọc vừa ấm lòng gì thế này!?
“Ayumi-san Ayumi-san, cậu ấy vùng vẫy vô ích thật nhỉ?”
“Đúng vậy ha~ Hatsumi-san. Quả là một màn vùng vẫy vô cùng tráng lệ nhỉ~”
“Cái kiểu nói quái quỷ gì thế hả?!”
Bỗng dưng hai người họ đưa mặt lại gần nhau rồi bắt đầu nói chuyện một cách lén lút. Song, giọng nói thì chẳng hề nhỏ tý nào. Mới vừa nãy thôi bọn họ còn cảm động rơi cả nước mắt luôn vậy mà.
“Cậu còn gọi thẳng tên người ta nữa là~. Chẳng phải đây là lần đầu tiên Nanami gọi một đứa con trai bằng tên sao? Trước giờ cậu toàn cứng đầu gọi mấy đứa khác bằng họ thôi còn gì~”
“Chuẩn luôn, cảm giác thật là đặc biệt ha. Mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên luôn đó―!”
Không hiểu sao Hatsumi lại giơ nấm đấm lên làm một tư thế chiến thắng nữa.
Ưư… tôi chẳng thể nào bác bỏ được những luận điểm đó… Cứ ngỡ là sẽ phải chịu một tý xấu hổ thôi, cơ mà những lời nói tiếp theo khiến đầu tôi nguội lạnh đi.
“Thế sao cậu không hẹn hò với cậu ta mà đừng quan tâm đến trò chơi trừng phạt nữa?”
Những lời nói vô tình ấy của Hatsumi đã khiến tôi cứng họng. Tôi, cần phải đối mặt với thực tế rằng mình đang hẹn hò với Youshin chỉ bởi trò chơi trừng phạt.
Dù là vậy, nhưng tôi là người đã lựa chọn việc này và chính tay thực hiện nó. Và rồi… thực tế rằng tôi đã và đang lừa dối Youshin.
Hatsumi nhìn thẳng vào tôi bằng một gương mặt nghiêm túc.
“…Xin lỗi cậu, tớ vô ý quá. Vì mọi việc diễn ra thật quá sức bất ngờ mà. Nanami giờ đây đã có thể tay trong tay đến trường cùng với nhau, nên tớ có hơi phấn khích quá.”
“Đúng vậy đó… tớ cũng không biết luôn. Nanami mà lại có thể biểu lộ ra bộ mặt ấy đối với một đứa con trai. Xin lỗi cậu.”
Ngay cả Ayumi cũng làm một bộ mặt nghiêm túc và xin lỗi mà không kéo dài câu nói của mình ra cuối câu như mọi khi.
…Không đâu, tôi mới là người có lỗi. Hai cậu ấy chẳng làm gì sai cả. Thì bởi, nếu tôi mà không muốn chuyện này thì đã có thể từ chối rồi mà.
Vì nếu biết được rằng tôi ghét chuyện này, thì hai người họ đã không ép buộc tôi thực hiện trò chơi trừng phạt này đâu.
Vậy nên, hai người họ không có lỗi gì cả. Đó là những gì tôi nghĩ.
“Lỡ như Misumai có phát hiện ra, cậu có thể đổ mọi lỗi lên bọn tớ. Bọn này sẽ không biện bạch gì đâu, và sẽ chấp nhận mọi hình phạt.”
“Ừm, tớ cũng sẽ cùng cậu xin lỗi mà. Nanami không có lỗi gì đâu, bọn tớ sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.”
Hai người họ cuối đầu trước và nói với tôi những lời đó.
“Nói gì vậy hả? Đây là chuyện của cả ba người chúng ta mà… nên là nếu có bị phạt thì cả ba cũng phải cùng chịu chứ.”
Vậy nên tôi mới tiếp nhận những lời ấy. Bây giờ dù có nói rằng đó chỉ là lỗi của riêng mình tôi thôi thì hai người họ cũng không chấp nhận đâu. Thế nên… tôi mới làm cho chuyện này là vấn đề của cả ba người.
Và cứ thế, tôi cố nở một nụ cười. Nhìn thấy điều ấy, Hatsumi cùng Ayumi cũng nở một nụ cười âu sầu.
“Đúng vậy nhỉ… lỡ như Misumai có đòi đền bù gì đi nữa, thì cả ba cũng phải cùng thực hiện.”
“Chuẩn~, dù cho có là những yêu cầu dâm dục thì cũng phải nghe theo đấy nhé~”
“Chờ đã?! Youshin không phải loại người như vậy đâu!!”
Như thể để thổi bay đi những ưu phiền, hai người họ lại bắt đầu giễu cợt và tôi cũng tham gia vào bằng cách nói chuyện có chút cường điệu.
Thiệt tình… vô ý hết sức. Cả hai cũng đã có bạn trai rồi nên mấy cái yêu cầu dâm dục thì rắc rối lắm.
…Những yêu cầu kiểu đó à. Nếu như Youshin thật sự muốn thì mình cũng sẽ… Ấy mà không!
“Yosh! Nói chuyện này thế là đủ rồi! Tiếp theo thì hãy thảo luận về việc làm cách nào để tớ trở thành người yêu với Youshin đi. Tớ không rành về mấy chuyện này lắm. Nên tớ muốn cố hết sức mình trong mọi hoạt động ngày hôm nay.”
Tôi đập tay như để thay đổi bầu không khí cũng như cảm xúc của chính mình.
Một âm thanh khô khốc vang vọng bên trong lớp học vốn tĩnh lặng, và hai người họ lại trưng ra cái bản mặt cười đùa như mọi khi.
“Đúng vậy ha… quả nhiên nếu nói về người yêu thì phải hẹn hò rồi. Trao nhau nụ hôn đầu trong buổi hẹn hò đầu tiên nào!”
“Đợi chút! Buổi hẹn hò đầu tiên thì còn được, chứ hôn thì chẳng phải hơi nhanh quá rồi sao?!”
“Vậy làm cả những việc hơn cả hôn luôn nhé~?”
“Chẳng phải tớ vừa nói là hơi nhanh quá rồi mà?! Nhưng hơn cả việc hôn thì đại khái là… là… làm gì cơ…?!”
Chỉ mới tưởng tượng đến mấy chuyện đó thôi cũng đã khiến mặt tôi đỏ như gấc mất rồi.
Ấy không, tôi cũng đã đến tuổi cập kê rồi nên cũng có mấy kiến thức ấy chứ. Đúng là có, nhưng cũng chỉ là những hiểu biết trên lý thuyết thôi. Như là những thứ được viết trên tạp chí chẳng hạn.
Quan trọng hơn là vụ trao nhau nụ hôn đầu trong buổi hẹn hò đầu tiên cơ…! Trước hết thì tôi thậm chí còn chẳng biết nên phải làm gì trong buổi hẹn hò đầu tiên nữa là… Kiểu, tan trường thì rủ cậu ấy đi đâu đó nhỉ? Tôi rủ á?
Sẽ khác nếu tôi có lý do nào đó để mời, nhưng vì không có nên mới khổ sở đây… và cả mấy việc như hôn hoặc hơn cả hôn nữa chứ…
Ủa mà? …Những việc còn hơn cả hôn á?
Có lẽ nào… hai người kia cũng đã làm rồi ư?! Cả hai đã chạm đến cột mốc đó của tuổi thanh xuân rồi sao?!
Khi tôi đang trằn trọc thì… Hatsumi và Ayumi ngoảnh mặt đi.
À rế?
Cái phản ứng gì thế này?
Một sự tĩnh lặng kỳ lạ kéo dài trong vài giây… Hai người họ vẫn giữ nguyên hiện trạng mà cất lời đầy lúng túng.
“Làm gì có, thật ra thì tớ cũng mới chỉ hôn thôi…”
“Bên này cũng tương tự luôn~. Bọn tớ chẳng làm việc gì quá giới hạn đâu~… Dù cho tớ có mời gọi và lúc nào cũng ‘welcome’ luôn vậy mà~.”
Ayumi vô tình nói gì đó không cần thiết cơ mà trước hết cứ bỏ qua nó đi.
Nhưng mà, ra là vậy. Ra là vậy sao.
Thế thì tôi chưa cần hôn cũng được mà nhỉ. Thì bởi cả hai người kia đã hẹn hò rất lâu rồi mà vẫn chỉ dừng ở mỗi việc hôn thôi còn gì, nên là dù cho tôi có không làm được thì cũng đành chịu thôi.
Tự nhiên tôi cảm thấy bình tĩnh tự tin hơn hẳn.
Có vẻ như hai người họ cũng tương tự nên giả vờ suy nghĩ vẩn vơ gì đó. Và rồi, Ayumi chính là người đã phá vỡ đi sự tĩnh lặng.
“Thế lát nữa thì… đúng rồi nhỉ~. A! Hãy ăn trưa cùng nhau đi nào~! Ăn trưa ấy~!”
“Cùng nhau ăn trưa á? Đó là những việc của một người bạn gái sao?”
“Ừm. Cả tớ và Hatsumi chưa làm điều đó bao giờ~, nên là bọn này muốn cậu làm thử xem sao~ đó. À, sau đó nhớ nêu cảm nghĩ đó nha~”
Nghe những lời đó, Hatsumi cũng gật đầu đồng ý. Ra vậy… đó là một việc mà bạn gái nên làm sao.
Ừm, chắc là đúng rồi.
“Hiểu rồi. Thật may quá, vừa đúng lúc. Tớ cũng có thể làm bento cho Youshin để nhân tiện cảm ơn vì những việc hôm qua luôn. Tớ sẽ nói với cậu ấy sau vậy.”
Tuy điều này không có trong dự định nhưng dù gì thì cũng phải thử mới biết được nhỉ, tự nhiên tôi cảm thấy có chút vui.
Tôi cũng có thể tự mình làm những việc như một người bạn gái đấy chứ. Nảy ra được ý tưởng như thế thật là giỏi quá, tôi của ngày hôm qua ơi.
Trong lúc tôi đang tự khen ngợi bản thân thì… trông Hatsumi và Ayumi có vẻ hơi là lạ.
“…Nói?”
“…Sau?”
Hai người họ nhìn nhau rồi nghiêng đầu, hướng ánh mắt ngờ vực về phía tôi. À rế? Bộ tôi đã nói gì lạ lắm à? Vậy là không nên làm bento hả?
A, ra là vậy… có thể cậu ấy cũng có những món ghét hoặc thích cũng không chừng. Vì tôi biết được sở thích của Hatsumi và Ayumi nên đã định làm như thường lệ, cơ mà có thể cậu ấy sẽ không thích những món như thế thì sao…
“Nanami… Ngay khi trở về thì hãy nói việc làm bento cho Misumai biết ngay đi. Nói chung là hãy nói trước cho cậu ấy biết! Lỡ như Misumai đã mang sẵn bento theo thì sao đây?”
“…Aa”
Chết rồi, quả thật vậy. Sao tôi lại không để ý đến điều đó chứ? Vì quá phấn khích khi định làm bento cho cậu ấy mà tôi quên bén mất.
Đúng rồi ha, thông thường thì phải hỏi xác định trước là coi có được không mới đúng. Nếu Youshin mà cũng được mẹ làm cho cơm trưa thì còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Ấy mà chờ đã, bình tĩnh nghĩ kỹ lại thì nếu tự nhiên đi hỏi người rằng mình sẽ tự tay làm bento cho, thì chẳng phải có hơi nặng nề sao? À rế?
Không lẽ… mình đã lỡ chót làm gì đó sai sai rồi ư?
“…Nanami lại có thể trở nên vụng về đến cỡ này cơ đấy~… Theo một cách nào đó thì trông cũng tuyệt thật nhỉ~…”
Ayumi vừa thở dài và thì thầm như thể chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt có đôi chút tái nhợt kia của tôi.
Ấy không, sai, sai rồi. Tôi làm gì có ý định đó đâu cơ chứ, chỉ định làm thế với hàm ý cảm ơn cậu thôi mà.
Chẳng biết mình đang phân trần với ai nữa… Tóm lại là cứ nhanh chóng trở lại với Youshin để hỏi xác nhận cái trước đã… Chắc là sẽ không bị từ chối đâu nhỉ? Cậu ấy chắc là sẽ thích đồ tự làm mà ha?
Trên đường về, Hatsumi vừa nở một nụ cười toe toét vừa nói ra ý tưởng gì đó trong khi nắm hai tay ở sau lưng.
“Nhân tiện thì tớ vừa nhớ một việc mà các cặp đôi hay làm trong các bữa ăn đấy.”
“Hửm? Là gì vậy?”
“Nếu có cơ hội thì cứ dùng đũa là làm cái trò 「A~h」gì đó đi. Thỉnh thoảng thì bọn tớ cũng hay làm cái ấy lắm.”
“Phụt?!”
Hatsumi nói thế trong khi nháy mắt khiến tôi thốt lên một âm thanh kỳ lạ.
…A…A~h á… đừng có bày ra một việc khó… khó khăn đến nhường đấy chứ… cậu biết rõ mà.
“Tớ không làm được mấy việc như thế đâu mà!”
“A―, nếu trưa nay Nanami ăn trưa cùng Misumai thì bọn mình tính sao đây?”
“Hừmm~… Chắc tớ sẽ liên lạc với Onii-chan và nhờ ảnh đến đón rồi cả hai cùng nhau đi ăn vậy~”
“Ồ, nghe hay phết. Thế tớ cũng thử gọi cho aniki xem sao. Chắc ảnh cũng tới mà ha?”
“Cả hai có nghe không đó?!”
Phớt lờ đi sự phản đối của tôi, cả hai người họ cùng nhau bàn bạc kế hoạch cho buổi ăn trưa.
Sau cùng thì tôi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, dù chỉ một chút. Cơ mà trong tâm trí tôi giờ đây cũng chỉ tràn ngập nổi bất an mà thôi.
Không biết Youshin có sẵn lòng nhận bento của mình không nhỉ? Cậu ấy có khen nó ngon không ta?
Tôi rồi cũng sẽ sớm biết được câu trả lời cho những câu hỏi ấy thôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại