Nhiệm vụ sau giờ học

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 01 (Phần 1)

“Nhiệm vụ Sau giờ học”

Những từ ngữ thu hút ánh nhìn của Nimori Kei khi cậu hướng mắt lên nhìn lớp học.

Trước dòng chữ đó, Kei dường như không tin vào mắt mình, và sau vài giây, cậu không thể ngăn bản thân thốt lên một tiếng kêu kỳ cục.

“… Gì cơ?”

Trường tiểu học Kamina. Khối 6, lớp 2.

Chiều thứ sáu. Kei, học sinh ngồi ở góc trái hàng phía trước, hướng mắt lên và thấy, trên tấm bảng đen ngay trước mặt cậu, một thứ không tồn tại trước đấy – tên cậu –

“Nhiệm vụ Sau giờ học: Nimori Kei”

– được viết trên đó.

Cỡ chữ to được viết chính giữa bảng bằng phấn trắng.

Và ở phía trước dòng chữ, một vòng tròn được vẽ với nét chữ rõ ràng.

Cậu đã từng nhìn những câu từ tương tự vô số lần xuyên suốt quãng thời gian học tiểu học. Chúng thường được viết khi quyết định thành viên phụ trách từng vai trò, nhưng giờ không phải lúc cho điều đó, và cũng không có chức danh nào mang tên “Nhiệm vụ Sau giờ học” trong lớp.

Ngoài ra, những dòng chữ trên xuất hiện chỉ trong vài giây Kei cúi đầu xuống thu dọn đồ đạc.

Cho đến trước lúc đó, không có gì được viết trên bảng cả.

Tình huống này kỳ lạ đến mức dòng suy nghĩ của Kei đã bị gián đoạn trong khoảng thời gian ngắn.

“… Gì chứ?”

Cậu cất tiếng hỏi đầy hoài nghi một lần nữa và dáo dác nhìn quanh theo bản năng.

Thành viên nhỏ nhất trong lớp. Chiếc mũ lưỡi trai đội ngược ôm sát đầu nhưng vẫn nổi bật một cách phá cách. Chiếc áo khoác dù không sáng màu vẫn đem lại cảm giác có phần nghịch ngợm được mua từ một cửa hàng từ thiện. Bộ phục trang đung đưa theo chuyển động của cậu.

Nhưng, không một ai đang đứng trước bảng đen.

Trước tấm bảng xưa cũ nhuốm màu thời gian theo tòa nhà lớp học, cũng như các khu vực gần đó, không một ai có khả năng viết những dòng chữ đó lên bảng.

Không ai sẽ thực hiện trò chơi khăm này, cũng như không ai đủ khả năng làm điều đó trong lớp. Ngược lại, những đứa trẻ trong lớp dường như còn chưa nhận ra, hoặc một vài người đã để ý hiện đang nhìn chằm chằm lên bảng với biểu cảm bối rối.

Khả năng dòng chữ được viết trước đó gần như là không thể.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp này hoàn toàn không nổi tiếng và được gán biệt danh “Tarou-sanu cằn nhằn” bởi nhiều thế hệ học sinh do bản tính thường xuyên cằn nhằn. Thầy là một người cẩn trọng đến mức sẽ xóa bảng kể cả khi vẫn còn học sinh đang chép bài sau giờ học hoặc vào giờ họp chủ nhiệm, vậy nên gần như không thể còn bất kỳ dòng chữ nào trên bảng vào cuối ngày.

Hôm nay cũng vậy, Kei nhớ chắc chắn rằng thầy ấy đã cẩn thận xóa bảng.

Vậy nên, không còn nghi ngờ gì nữa – dòng chữ không được viết trước khi Kei đặt chiếc cặp xách đen lên bàn để dọn đồ.

“… Đây là gì vậy chứ?”

Kei chỉ có thể nhíu mày.

Đằng sau phần tóc mái lộ ra từ chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt ngoan ngoãn một cách kỳ lạ bất chấp trang phục và phong cách hơi hướng nổi loạn, biểu lộ sự lúng túng.

Hiện đang là cuối tháng tư. Kei và bạn cùng lớp vừa mới lên lớp 6.

Là thành viên của lớp vẫn chưa lâu, cậu không nghĩ ra lý do nào khiến bản thân bị bắt nạt. Tâm trí cậu, hiện vẫn đang hoang mang trước hiện tượng không thể lý giải, mơ hồ cân nhắc đến những suy nghĩ bên lề.

Cậu bắt đầu cảm nhận được những tiếng rì rầm và những ánh nhìn hướng thẳng về phía cậu trong lớp học.

Đã có nhiều học sinh để ý đến chiếc bảng đen hơn. Nhận thấy rằng mọi chuyện sẽ trở nên khó chịu nếu còn tiếp diễn, Kei bước lên bục xóa tên cậu cùng dòng chữ “Nhiệm vụ Sau giờ học” khỏi bảng đen.

“Này, Nimori-kun, đó là gì vậy?”

“Mình cũng không biết nữa.”

Trả lời người bạn cùng lớp không biết để ý đến bầu không khí xung quanh chạy lại hỏi, Kei khẽ quan sát mọi người trong lớp. Mặc dù có ngoại hình và hành động tương đối nổi loạn, thực chất cậu khá là trầm tĩnh, nhưng vì một số lý do gia đình, cậu đồng thời cũng vô cùng cảnh giác.

“Vậy ai viết dòng chữ đó thế?”

“Không biết nữa. Nhưng mình không thích bị chơi khăm đâu.”

Kei suy nghĩ trong khi đưa ra câu trả lời.

Cậu mong rằng đó thực sự không phải bắt nạt.

Cậu có chút lo lắng, nhưng nó không bắt nguồn tự nỗi sợ. Ở một mình hay bị cô lập không làm Kei sợ hãi. Dù có ngoại hình như thế này, Kei có niềm đam mê hội họa và không hứng thú với điều gì khác, vậy nên việc bị phớt lờ và bỏ mặc không khiến cậu mảy may bận tâm. Cậu là kiểu người không câu nệ những thứ như thế.

Tuy nhiên, cậu không thể chịu đựng việc bản thân bị làm phiền.

Và đặc biệt hơn nữa, Kei căm ghét những trò chơi khăm, thử lòng, hay những hành động phi lý của đối phương hơn tất thảy.

Cậu sẽ không gào thét hay trở nên bạo lực, nhưng cậu ghét và sẽ không tha thứ cho chúng. Đây là một trong số ít những điều đáng ghét được khắc sâu vào tâm trí một con người dễ tính như Kei, bắt nguồn từ khi cậu còn là một đứa trẻ 5 tuổi được bố dẫn đi chơi đêm và bị bỏ mặc một cách cợt nhả tại bãi đậu xe tối om trên núi.

Nhưng sau khi theo dõi một vòng lớp học, không có học sinh nào khả nghi.

Có vài đứa trẻ nhìn về phía cậu, nhưng không ai trông đủ khả nghi để là thủ phạm.

Có lẽ thế? Thật vậy sao?

Cảm giác nghi hoặc pha lẫn chút nhẹ nhõm. Nhưng vào thời điểm đó, Kei, trong khi đang nhìn quanh, vô tình thấy một điều khác.

“… A.”

Ánh mắt của Kei va phải một học sinh ngoài hành lang trước cửa lớp đang mở.

Đó là một học sinh cậu biết rất rõ. Một học sinh chung khối 6.

Cậu ta cao ráo và thông minh, đeo kính, cùng vẻ bề ngoài toát ra sự thông thái và thanh lịch.

Ai nhìn cũng sẽ nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ đặc biệt. Nam sinh ấy đã cố gắng để không quá nổi bật, nhưng mái tóc đó đã được tạo kiểu nhẹ, và trang phục cũng được biến tấu đôi chút. Ngoài ra, cậu ấy nổi bật giữa dàn nam sinh cùng khóa bởi phong thái điềm tĩnh, khả năng học vấn và thể chất vượt trội, tính cách hòa đồng, và thái độ tốt.

Nam sinh đó sở hữu những phẩm chất lãnh đạo và nổi tiếng không phân biệt nam nữ cũng như giáo viên. Kei biết rằng cậu ta có gia thế rất khủng. Cậu cũng biết rằng cặp kính của cậu ta không phải là kính cận, mà là mắt kính phân cực sáng màu để giảm thiểu độ nhạy thị giác bẩm sinh.

Ogata Sei.

Cậu ấy từng là bạn thân nhất của Kei.

Hai người chạm mắt nhau phía cửa lớp. Mặc dù chắc chắn đã nhìn vào mắt nhau, Sei làm như thể chưa từng có gì xảy ra, lảng tránh ánh mắt của mình khỏi Kei, coi sự hiện diện của cậu như không khí, và tiếp tục bước dọc theo dãy hành lang.

“… Gì vậy chứ?”

Kei thì thầm.

Họ đã từng là bạn thân. “Đã từng”, trong qua khứ.

Kei và Sei gặp nhau vào lớp 2. Ban đầu, giữa hai người không có bất kỳ mối liên kết nào, nhưng khi Kei thắng một giải vẽ lớn, Sei bắt đầu dành cho cậu sự quan tâm kỳ lạ.

“Cậu tuyệt thật đó. Cậu có họa sỹ yêu thích nào không?”

Kei nhớ lại những từ ngữ đầu tiên Sei nói với cậu.

Kể từ đó, Sei bắt đầu bước vào cuộc đời cậu theo nhiều cách, và dần dần hai tính cách có phần lập dị hòa hợp với nhau, dẫn đến sự ra đời của một tình bạn có thể được gọi là bạn thân nhất thông qua một vài sự kiện.

Mối quan hệ này tiếp diễn trong khoảng ba năm, nhưng kể từ khi cả hai lên lớp 5, Sei bất chợt giữ khoảng cách với Kei. Kei không biết lý do. Không có lời giải thích nào từ phía Sei, và mối quan hệ của họ đột ngột bị cắt ngang. Kei đã khá sốc, nhưng không gì có thể cứu vãn việc đó nữa. Cậu chỉ có thể sống tiếp, ôm theo cảm xúc băn khoăn trong lồng ngực mỗi khi chạm mặt Kei tại trường.

Kei biết.

Kei và Sei là bạn thân duy nhất của nhau.

Đó là lý do Kei cũng biết.

Hình ảnh nam sinh ngoan hiền của Sei trước mặt người khác chỉ là một khía cạnh của cậu, và cậu không chỉ là một con người như vậy.

“Chậc…”

Cảm nhận một làn sương mờ như bao trùm lấy lồng ngực, Kei hạ ánh mắt và cố gạt bỏ nó.

Và rồi, với một tiếng thở dài khẽ, cậu đặt khăn lau bảng xuống bàn, về chỗ, và khoác chiếc cặp sách nặng trịch qua vai để về nhà.

Cậu cố gắng quên đi những dòng chữ vừa được xóa trên tấm bảng đen.

Kei còn vô vàn điều khác cần phải lo. Chẳng hạn như, thứ cảm xúc mơ hồ vẫn đang hiện hữu trong lồng ngực cậu hiện tại.

“…”

Kei rời khuôn viên trường.

Sau đó, cậu về nhà.

Trên đường, cụm từ đó –

“Nhiệm vụ Sau giờ học”

– chen ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu nhớ lại từng ngôn từ.

Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn trước khi cậu hiểu ra ý nghĩa của chúng – cụ thể hơn, vào ngay đêm nay, khi Kei chìm vào giấc ngủ.