Tòa án Tối cao, cơ quan xét xử cao nhất của thành Sulphur, luôn được bao phủ trong một bầu không khí tĩnh lặng và trang nghiêm hệt như lời răn được treo giữa đại sảnh: 'Dung mạo Đoan chính, Nghiêm cẩn chấp pháp, Thiếu ngôn thận hành’ ( Chú thích: giữ gìn dung mạo đoan chính, đảm bảo tính nghiêm minh trong thực thi pháp luật, cẩn thận từng lời nói, từng việc làm.)
Theo tiêu chí trên, các nhân viên tư pháp luôn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nói năng súc tích, hành động quyết đoán. Nhờ vậy mà họ rất được lòng dân. Nhưng hôm nay, tình hình có chút khác biệt.
Sự yên tĩnh vốn có trong hành lang đã bị phá vỡ bởi tiếng chửi bới và tiếng cãi vã ầm ĩ. Tất cả các phòng giam thì chứa đầy những ‘tù nhân’ đeo xiềng xích đang chờ được xét xử. Ngay cả quảng trường ngày thường vắng vẻ nay cũng chật cứng người.
Ở phía bên kia quảng trường, là đống sắt vụn hình người máy Gnome khổng lồ. Có lẽ ta nên gọi thứ này là ‘khu rừng sắt thép’ hoặc ‘bãi rác phế liệu’ nếu tính tới cơ thể to bằng một nửa quảng trường của nó.
Một đám Gnome và Dwarf vây quanh nó khóc thút thít, thậm chí đã có Gnome bắt đầu lắc lư phần hông thể hiện màn múa bụng tổ truyền (còn gọi là vũ điệu múa bụng phong cách nhiệt đới) để tiễn đưa con robot được họ coi như người thân này về nơi an nghỉ cuối cùng.
Xung quanh bãi phế liệu, những nạn nhân trong thảm họa Ultraman không có tâm tình thưởng thức ‘vũ điệu cuồng nhiệt’ có vẻ kỳ lạ ấy, họ còn đang bận sử dụng cà chua và trứng thối để chiêu đãi những tên kỹ sư gây chuyện theo truyền thống thành Sulphur. Đương nhiên, người luôn đồng hành bên đám đông phẫn nộ là những thương nhân Gnome nhiệt tình chào bán ‘đạn dược’.
Đội bảo vệ của Tòa án Tối cao thì bận tối mắt tối mũi, không có thời gian rảnh để giải quyết mấy chuyện vặt vãnh kia.
Do trại tạm giam và trụ sở Đội quản lý trật tự đô thị đã bị phá hủy hoàn toàn, rất nhiều kẻ tình nghi không có chỗ để nhốt, nếu nhà tù Sulphur vẫn vẹn nguyên như cũ thì đã có thể chuyển chúng đến đó, nhưng trước hệ quả của sự kiện vượt ngục vừa qua, đến đám tội phạm ít nghiêm trọng còn phải san cho trại tạm giam nữa là lũ bị tóm gọn lần này, vậy nên chỉ có cách chuyển thẳng chúng lên Tòa án Tối cao.
Toàn bộ nhân viên của bốn phòng trực thuộc Tòa án Tối cao đã được huy động, nhưng vẫn có cảm giác không đủ người làm.
Tiếng gào, tiếng khóc, tiếng đuổi đánh và tiếng xin tha đã biến tòa án trang nghiêm vốn yên tĩnh thành một cái chợ bán thức ăn cò kè mặc cả ồn ào.
Nhận ra mình đã thất bại trong việc cố gắng làm lơ những gì xảy ra bên ngoài khiến tôi nhíu mày. Cuối cùng tôi đành phải ra lệnh cho lính canh đóng cửa, kéo rèm để tạo ra một hoàn cảnh tương đối yên tĩnh cho phiên tòa đang diễn ra.
Đúng thế, một phiên tòa.
Kế hoạch chạy trốn suốt đêm, ah, nói nhầm, ý tôi là kế hoạch đi sứ khẩn cấp của tôi vừa bắt đầu đã bị Eliza nhẫn tâm bác bỏ.
Thành Sulphur có thể không có Lich Roland, nhưng tuyệt đối không thể không có Vô Miên Giả. Sau thần tích, nhiều người bắt đầu tôn xưng Vô Miên Giả là nhà lãnh đạo thứ tư, ông hoàng bí ẩn của thành Sulphur. Nếu vị Chánh án Tối cao này mà đột nhiên biến mất thì chắc chắn sẽ tạo ra một cơn động đất còn nghiêm trọng hơn cả lần tập kích vừa rồi.
Quan trọng nhất là mọi người còn không kịp chuẩn bị, đến công văn ngoại giao cũng chưa được soạn thảo xong xuôi, nếu tôi đi một mình thì sẽ trở thành trò hề mất.
Nhưng nếu tôi tiếp tục ở lại đây với thân phận Lich Roland, sợ rằng ngày mai tôi có thể dùng tay đếm chính xác mình còn thừa được bao nhiêu xương. Tôi dám chắc đám quản lý trật tự đô thị bị mất nhà kia tuyệt đối không có đủ kiên nhẫn để nghe tôi giải thích, trực tiếp rã xác tôi ra hầm thành canh xương có thể coi là đã rộng lòng tha thứ rồi.
Dẫu đời này tôi đã phạm phải quá nhiều tội lỗi, đến mức bị người hầm xương là chuyện đương nhiên không cần phải nói. Nhưng lần này tôi thực sự vô tội. Tôi chỉ thuận miệng chém gió vài câu, chờ xem màn trình diễn pháo hoa bùng nổ mà thôi. Ai biết đám kỹ sư ấy lại có thể biến trò đùa của tôi thành sự thật chớ... Nhớ tới người máy cao 20 mét đó làm tôi không khỏi rùng mình.
"Nó là phiên bản đơn giản hóa của Iron Titan sao? Một cỗ máy có sức mạnh nghiền nát Truyền kỳ? Xem ra mấy tên đó đã vô tình tạo ra một con quái vật thực sự."
Đương nhiên, thứ gì cũng có giá của nó. Roland No.2 càng mạnh mẽ bao nhiêu thì cái giá phải trả để tiêu diệt nó lại càng to lớn bấy nhiêu, tội danh của kẻ chủ mưu Roland cũng càng nặng bấy nhiêu.
Vậy nên tôi buộc phải biểu diễn cho đám quản lý trật tự đô thị nhìn thấy cảnh 'Lich Roland’ cưỡi Rồng xương băng qua nửa tòa thành và chạy trốn khỏi thành Sulphur... Ít nhất cũng phải chờ khi mọi tội danh được rửa sạch thì Roland mới trở về.
Bây giờ tôi đang phải đối mặt với rắc rối đầu tiên... vụ án này đã vượt quá khả năng xử lý của bất kỳ một quan tòa nào khác, cho nên tôi đành tự thân vận động.
Ngồi trên vị trí thẩm phán của sảnh thứ ba, tôi đảo mắt qua đống hồ sơ cáo trạng chất thành núi trên bàn, lại nhìn sang lũ bị cáo mang vẻ mặt vô tội, cùng các cô nàng quản lý trật tự đô thị đang trong trạng thái kích động và nghe họ mắng chửi: "Roland khốn kiếp!", "Đợi đó, ta sẽ bắt ngươi về cho chó ăn.”; “Đức ngài Vô Miên giả, xin ngài trao cho chúng ta quyền trực tiếp xử quyết, tôi sẽ đập hắn thành mười ba mảnh mang về."; "Momo không quan tâm tới cái gọi là giao dịch bí mật, hãy để Momo dẫn đội lục soát nhà hắn, chỗ đó chắc chắc có cả đống hàng cấm đủ để chúng ta để phán hắn ngồi tù chung thân. Momo nhất định sẽ tận-tình-chiêu-đãi-hắn. Oa ha ha!"
Nghe tiếng cười điên cuồng của đám Dark Elf vô gia cư thần kinh không bình thường này làm tôi đau hết cả đầu.
Bên cạnh đó, công tố viên Katarina đang chậm rãi đọc bản cáo trạng và liệt kê các chứng cứ thu thập được.
"Vào lúc 16h20 phút chiều, một lượng khói lớn đột nhiên bốc lên xung quanh trại tạm giam. Tận dụng sự hỗn loạn, các kỹ sư trong và ngoài trại tạm giam đã tụ tập với nhau, thực hiện công đoạn lắp ráp cuối cùng..."
"Bác bỏ. Trong tình hình khói bốc lên nghi ngút như vậy, dựa vào đâu mà người khẳng định thân chủ của ta lắp ráp ở đó? Biết đâu họ đang định mượn lửa nướng BBQ thì sao?"
Lowe mang mặt nạ bạc trong vai trò trưởng công tố viên bỗng cắt ngang lời đồng nghiệp, còn đưa ra một chủ trương ngớ ngẩn đến quái đản.
"Đúng thế. Chúng tôi chỉ định nướng thịt/làm cá hun khói mà thôi..." Vị trí bị cáo cũng vô cùng náo nhiệt. Đám Gnome và Dwarf này thực sự thích chuyện gây ồn ào.
"Trong con hào của thành Sulphur chỉ có cá ăn thịt người chứ làm quái gì có cá cho người nướng!! Các ngươi có bỏ ra cả đời cũng chẳng thể câu nổi cá bằng mấy kỹ năng vụng về ngớ ngẩn đấy đâu?!"
Katarina giận dữ gầm lên, không hổ là Nữ thợ săn bậc nhất tộc Amazon, mái tóc vàng buộc đuôi ngựa của cô lắc lư theo gió, khí thế sắc bén tựa lưỡi dao găm, phảng phất như một Nữ Võ Thần đang trong cuộc săn, mỗi tội chú ý sai trọng điểm...
"Sai rồi. Chỉ cần dùng đúng phương pháp thì cho dù là cá ăn thịt người cũng có thể câu lên được, chúng ta có cần câu nhãn hiệu Parker..."
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, vì sao kẻ ở phe công tố viên như Lowe lại quyết tâm kiên trì biện hộ cho mấy tên đồng tộc. Rõ ràng là cái thằng này đang định chơi trò thọc gậy bánh xe, cù nhây quấy rối. Một kẻ quen thuộc với quy trình thẩm phán, lại biết rõ cô nàng kiểm sát Katrina chăm chỉ kia rất dễ bị dẫn vào ngõ cụt, chỉ cần hắn có thể biến phiên tòa này thành một vở hài kịch, dĩ nhiên cả lần thẩm phán này cũng…
Nếu là ngày trước, mấy vụ xét xử vốn đã chẳng khác gì hài kịch như thế này tôi có thể nhắm mắt cho qua cũng chẳng sao. Nhưng giờ phút này, vì nguyên nhân nào đó, tuyệt đối không được!
“Không thể để tiếp tục thế này được. Nếu đám Gnome được xem là vô tội, chẳng phải mọi oan ức sẽ dồn lên cho Lich Roland gánh chịu hay sao?”
Nhìn liếc sang đám Elf giữ trật tự đô thị đã tức giận đến mức bắt đầu gặm bàn, tôi hạ quyết tâm nhất định phải bắt đám tội nhân kia gánh chịu hình phạt thích đáng... Lấy chiếc bàn kim loại bị gặm nham nhở kia làm chứng, xương tôi chắc chắn không cứng bằng nó.
"Lowe Goldcoin. Xin hỏi ngươi đã ở đâu, làm gì vào lúc 16h20 phút chiều hôm qua? Đừng nói dối, ngươi biết rõ hậu quả khi nói dối trước phiên tòa của ta."
Đúng như dự đoán, tôi vừa hỏi xong, kẻ bào chữa lâm thời vừa mới nãy còn nói say sưa dõng dạc lập tức câm miệng không trả lời được.
Đúng như dự đoán, Bào chữa viên nhân dân vừa nói say sưa ban nãy lập tức câm miệng trước câu hỏi này.
Tôi bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, làm ra vẻ mình cũng hết cách, thực tế thì trong lòng đang cười tươi như hoa.
“Ta biết ngay thằng nhóc mi sẽ không ngoan ngoãn chờ ở nhà mà. Lần này đến lúc mi gánh trách nhiệm thay ta rồi.”
"Lowe Goldcoin, biết luật vẫn cố tình phạm tội, ngươi làm mất hết cả mặt mũi tòa án tối cao rồi. Giờ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho ta, rồi tự giác xuống ghế bị cáo mà ngồi. Đúng, trước đó thì xin lỗi các cô gái giữ trật tự đô thị đi đã, xem xem các người làm cho nhà người ta biến thành gì kia!?"
Nghe vậy, Lowe ném mặt nạ xuống, biểu thị mình đã không còn thân phận kẻ chấp pháp. Hắn cúi đầu xin lỗi rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế bị cáo cùng đồng tộc như một học sinh tiểu học, hoàn toàn trở thành bị cáo.
"Đúng rồi. Oi, ngươi đó, đúng, mang tên Wannadie-er Storm đến đây cho ta. Ta dám dùng đầu gối mình đảm bảo chắc chắn tên đó cũng tham gia vào chuyện này. Không biết? Là Wannadie của phòng Pháp Chế ấy, là tên Gnome lùn lùn…"
"Là Manadire Storm!!" Một giọng nói trẻ con đặc trưng của Gnome vang lên từ khán đài dự thính. Milors Manadire Storm nhảy qua lan can, sau đó đi về hướng vị trí bị cáo.
Khi tôi bắt đầu thầm khen hóa ra thằng này cũng biết tự giác thì Manadire Storm bỗng dừng lại giữa đường, quay đầu lại gọi.
"Kẻ có tội ắt phải bị trừng phạt. Các ngươi còn chờ gì nữa..."
Sau đó... Tiếng rầm rầm liên tục vang lên... Gnome, Dwarf, rồi cả con người và các chủng tộc khác... cộng lại có đến khoảng ba bốn chục người… đại khái là toàn bộ kỹ sư cấp cao hiện đang sống tại thành Sulphur đều đến đông đủ.
Xem ra đám kỹ sư cũng không ngờ cuối cùng sẽ gây ra náo loạn lớn đến như vậy, hiện tại đều ngoan ngoãn đến đầu thú.
Nhìn sang, ghế Bào chữa viên trống rỗng làm tôi ngao ngán lắc đầu.
"Vì không có Bào chữa viên thích hợp, ta cho phép các ngươi tự mình biện hộ. Eaglestorm, việc này rõ ràng không có liên quan gì tới bọn ngươi, các ngươi lại nhảy vào làm gì?”
"Tất cả đám kỹ sư tà ác kia đều là kẻ thù của tự nhiên, kỷ kỷ. Cái vật khổng lồ do vật nguyền rủa màu đen tạo thành đó không phải là tạo vật tự nhiên (Người máy nhân tạo được làm bằng Sắt Đen), sự tồn tại của thứ xoay tròn điếc tai đó chính là một điều kinh nhờn tự nhiên (Chiếc máy đốn gỗ kia chắc chắn là kẻ thù của thiên nhiên). Gâu Gâu. Cho nên, những đứa con của tự nhiên như chúng ta muốn tịnh hóa vùng đất bị nguyền rủa này (cho nên chúng ta muốn xử lý nó...)."
Tuy Eaglestorm dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, giọng địa phương của gã vẫn rất khó nghe, đã thế gã còn thường chêm tiếng động vật vào lời mình. Lúc đầu tôi còn thử phiên dịch lời hắn, nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của mọi người xung quanh khiến tôi không nhịn nổi nữa...
"Nói tiếng người! Bằng không ta sẽ nhốt ngươi vào phòng Herault Tragicwind."
Ở thành Sulphur, không ai là không biết sở thích cá nhân của Half-Dragon Tragicwind. Việc hắn bắt Druid làm thú cưng rồi tiến hành những việc đồi trụy càng làm mọi người cảm thấy chấn kinh. Đối với nạn nhân và các Druid khác thì người đàn ông đó chẳng khác nào hóa thân của khủng bố.
“Thậm chí tên Druid kia còn quên mình là người mà đã nghĩ bản thân thực sự là một con chó! Hắn còn đuổi theo cái đuôi của mình mỗi ngày! Thằng cha Half-Dragon ấy rốt cuộc đã làm gì vậy!!”
‘Con rồng độc ác tối thượng’, 'Kẻ thù trời sinh của Druid’... là những biệt danh mà Druid ở thành Sulphur dùng để gọi Herault Tragicwind. Ngay cả Druid cấp cao như Eaglestorm cũng phải run sợ trước cái tên ấy.
"Khi thấy người sắt khổng lồ đó, các môn đồ của chúng ta nhận ra rằng nó là một tồn tại đi ngược lại với giáo lý tự nhiên và đề nghị đánh hạ nó. Ta đã suy nghĩ về vấn đề đấy, cảm thấy nếu dựa theo cuốn sách mà ông nội lưu lại, nó quả thực đáng đánh, thế là chúng ta quyết định xông lên. Hehe."
Trước nụ cười chân thành của tên Druid cấp cao kia, tôi... tôi không nói lên lời. Hắn không có giấu giếm điều gì. Nhưng vẻ mặt đần thối ấy làm tôi thực sự muốn đấm cho hắn một phát.
“Bình tĩnh nào. Mình phải giữ vững phong độ. Đây có phải lần đầu tiên lũ điên này làm việc mất não đâu. Nó không đáng để mình tức giận…”
"Khụ khụ, tiếp theo là đại đội Kỵ sĩ Thần thánh đột nhiên tham chiến. Tim, ta có thể đoán được đại khái các ngươi đã làm gì."
"Mong đại nhân soi xét, chúng tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ và chức trách của một Kỵ sĩ Thần thánh mà thôi."
"Đúng, vào thời điểm cỗ máy khổng lồ phá hủy một phần tường thành, mấy người đã hét lên những lời như: "Thánh Quang ở trên, tên tội nhân đó đáng bị đánh một trận.", "Vì Thánh Quang, xung phong' rồi lao về phía nó, còn tiện tay phá hủy 2 phần tường thành khác và hơn 30 ngôi nhà."
Được rồi, tôi có thể lý giải phần nào tâm trạng buồn bực vì bị cơ quan tư pháp nẫng tay trên ‘cơ hội hành hiệp trượng’ của họ, khó khăn lắm mới gặp được dịp để ra tay, họ tất nhiên phải bật max hoả lực làm càn đến cùng.
“Còn phần các ngươi quay sang đánh nhau với đám Druid đâu rồi? Sao không nói nốt? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi có mối thâm thù đại hận với Eaglestorm sau cuộc diễu hành khỏa thân lần trước hay sao. Chốc nữa nhớ cầm hóa đơn bồi thường về cho lão Bill. Hy vọng dạ dày lão đã khá hơn. Cảnh lão nôn ra máu lần trước trông đáng sợ lắm đấy. Đúng rồi. Lần hóa đơn này ta phạt gấp ba cho các ngươi nhớ đời."
Bất chấp bộ dáng trời sụp đất nứt của Tim, tôi quay mặt sang nhìn chàng trai trẻ có vẻ bất an trong nhóm.
"Lucas. Tại sao một người vừa thành công chuyển chức từ Kỵ sĩ Thần thánh thành Hiệp sĩ Công lý như ngươi lại dẫn theo các đồng học khác ở học viện Nam Tường tham dự vào chuyện này? Đã thế còn chuyên môn nhằm vào các đồng nghiệp cũ? Ngươi không biết nhân viên chấp pháp khi phạm tội sẽ bị trừng phạt nặng hơn một bậc sao?"
Ngay cả khi coi trọng Lucas, tôi vẫn vô cùng tò mò lý do khiến những Hiệp sĩ định đến cứu viện đổi ý đánh hội đồng các Kỵ sĩ. Nếu tôi nhớ không lầm, Tim và Lucas có quan hệ rất thân mật.
"Tôi... Tôi không có ý kiến gì với đại ca Tim hết. Đại ca luôn một mực chiếu cố chúng tôi. Có điều, không chỉ đại đội thứ ba của đại ca mà ngay cả đại đội thứ nhất của giáo hội cũng tới. Bọn hắn còn định đoạt gái, làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mọi người tức quá, nhịn không nổi nên..."
Khi những người khác còn mờ mịt không hiểu ra sao, tôi đã hiểu mọi chuyện trong nháy mắt.
Đại đội thứ nhất của giáo hội ở mỗi khu vực còn được gọi là Đoàn nghi lễ. Họ là đội kỵ sĩ đẹp trai chuyên dùng trong nghi thức ngoại giao thay vì tham gia chiến đấu như những Kỵ sĩ Thần thánh khác.
Nhiệm vụ duy nhất của đại đội thứ nhất là mời gọi các quý tộc hoặc thương nhân giàu có ở địa phương sở tại đến quyên tiền, mà các nữ sĩ cảm tính thường lại thường quyên càng nhiều...
Cho nên, mỗi thành viên trong đại đội thứ nhất đều được tuyển chọn tỉ mỉ với tiêu chí, un, đẹp trai, dẻo mồm dẻo miệng, có thể dỗ dành các nữ quý tộc để họ quyên càng nhiều càng tốt.
Lúc các đội khác bù đầu vào việc tiêu diệt tà ác, đại đội thứ nhất đang bồi các phu nhân quý tộc uống rượu. Khi các đội khác phải tập huấn dưới trời nắng chang chang, đại đội thứ nhất lại được ở trong tầng hầm đắp mặt nạ tập thể... Chưa kể, để giữ gìn hình ảnh, giáo hội sẵn sàng chi tiền bảo dưỡng áo giáp, chiến mã cho đại đội thứ nhất. Sự phân biệt đối xử này đã khiến ấn tượng về đại đội thứ nhất trong mắt các Kỵ sĩ Thần thánh khác cực kém. Nhưng tôi vẫn phải nói...
"Các ngươi có biết mặt nạ dưỡng da đắt đến mức bán cũng không ai mua lại không?! Có biết cảm giác uống đến phát nôn mà vẫn phải bảo trì phong độ khó chịu như thế nào không?! Đám khốn kiếp các ngươi nghĩ tất cả các phu nhân quý tộc đều xinh đẹp như hoa? Nói cho các ngươi biết, mấy mụ ấy ăn nhiều đến mức chẳng khác gì lợn nái! Khi cái tay lợn đầy mỡ đó sờ lên người ngươi, dù ngươi có kinh tởm đến đâu cũng phải nhịn. Nếu chém xuống thì có thể tạo ra nguy cơ ngoại giao. Các ngươi có biết không?!!
Quan trọng nhất là... Đừng tưởng có nữ tính hướng tới là hay. Vì nhiệm vụ của đại đội thứ nhất là hấp dẫn các phu nhân đến quyên tiền, cho nên bị cấm tiệt yêu đương. Cả ngày phải học thơ, luyện kỹ xảo 'phô diễn vẻ đẹp trai', giả dạng thành tình thánh, cho dù may mắn gặp được một cô gái tốt cũng chỉ có thể xem chứ không thể ăn! Cảm giác đó còn khó chịu gấp mấy trăm lần việc không có hy vọng ngay từ đầu..."
Tốt. Tôi đã không nói ra lời gầm thét trên... Mà hình như tôi vừa giũ ra vài ký ức xấu hổ của mình thì phải... Khụ. Thời còn làm người hầu kỵ sĩ, tôi cũng từng gia nhập đại đội thứ nhất một thời gian. Tuy sau này tôi chủ yếu lăn lộn trong các đơn vị chiến đấu, nhưng cũng phải mất một năm mới bỏ được mấy thói quen kỳ quặc bị tiêm nhiễm ở đó.
"Người anh em đây không đáng trách đâu. Chúng tôi có thể lý giải mà." Người vừa nói vừa xoa tay là một anh chàng đẹp trai tóc vàng. Hắn chính là Moore, đội trưởng của đại đội thứ nhất. Khi dứt lời, hắn hơi quay đầu hất tóc theo bản năng rồi liếc mắt đưa tình với bên cạnh.
Trong lúc đám đàn ông tỏ vẻ kinh tởm, phụ nữ kinh hô "Đẹp trai quá!", thì tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình.
"Năm mươi chín thức động tác quay đầu, sáu ba thức liên hoàn mị nhãn. Sau bao năm mà giáo hội có vẻ vẫn vậy. Xét theo độ thành thục thì hắn đã luyện mị nhãn tới cấp đại sư rồi. Để bảo trì trạng thái này mỗi ngày cần luyện ba trăm lần... Kiểu này chắc chắn không thể nói chuyện bình thường được, thậm chí còn thành thói quen liếc mắt đưa tình với cả đàn ông. Thảm, quá thảm!"
Thế là, tôi trầm giọng nói với Lucas.
"Xin lỗi đội trưởng Moore, hiện tại, lập tức!"
"Không sao, không cần đâu, người anh em. Tất cả chúng ta đều là anh em đồng bào thuộc trận doanh Trật tự mà!" Khi Moore nói ra những lời này, tròng mắt hắn vừa xoay chuyển quanh khán đài như thể đang tìm kiếm con mồi, vừa ném mị nhãn loạn xạ theo thói quen.
Là một tiền bối và người từng trải, tôi biết đó là 'bản năng kiếm ăn' được ma luyện ra, nhưng với một người trẻ tuổi nóng tính như Lucas, ấy lại là một biểu hiện coi thường người khác.
"Tôi... tôi tuyệt đối không xin lỗi! Nếu không được làm Hiệp sĩ Công chính thì tôi... tôi sẽ không làm người nữa! Tôi sẽ tới quận Undead làm Kỵ sĩ Hắc ám!"
Người thiếu niên (?) rất vất vả mới tìm được một tín ngưỡng mới, cuối cùng nhận ra mình vẫn phải cúi đầu trước kẻ địch truyền kiếp trong quá khứ, cậu không thể tiếp thu hiện thực tàn khốc, đành vừa chạy vừa khóc... Nhưng hắn hiểu nhầm cái gì thì phải, quận Undead chỉ có Kỵ sĩ Tử vong chứ làm quái gì có Kỵ sĩ Hắc ám...
Khụ, nào, trở lại chủ đề chính, đến lúc này, mọi thứ đã rất rõ ràng.
Đầu tiên, các kỹ sư đã tạo ra một người máy khổng lồ. Khi đội Quản lý trật tự đô thị cố gắng ngăn cản thì bị áp chế bởi hình thể to lớn của nó. Kế đó, nhóm Druid gia nhập hỗn chiến. Một lát sau thì đám Kỵ sĩ Thần thánh nhảy vào cuộc để diệt trừ tà ác, còn Tim thừa dịp hỗn loạn dẫn người trả thù Eaglestorm. Thế là Druid và Kỵ sĩ Thần thánh bắt đầu đánh nhau.
Tiếp theo, cho rằng đại đội thứ nhất thuộc giáo hội tới để cua gái, các Hiệp sĩ Công chính thực tập đã bắt đầu báo thù… Quá loạn. Rõ ràng chẳng ai quan tâm tới Roland No.2 mà chỉ tranh thủ cơ hội để xử lý thù riêng.
Nếu tôi trừng phạt họ thì sẽ phải bắt giam vài nghìn người ngay bây giờ. Trong tình hình ngục giam và trại tạm giam hiện đang là một đống đổ nát, lại thêm việc không có thương vong… Sự việc này có thể xem là một tai nạn ngoài ý muốn.
“Rầm!”
Tôi quyết định gõ búa thẩm phán.
“Tòa tạm ngừng. Tất cả bị cáo tạm thời được phóng thích và không được phép rời khỏi thành Sulphur. Các bên tham dự hỗn chiến có trách nhiệm bồi thường các tài sản bị hư hại và tự chia đều hóa đơn. Đề nghị các đơn vị khác đẩy mạnh tiến độ tu sửa nhà ngục và trại tạm giam. Phiên tòa sẽ được mở lại sau khi đầu sỏ gây tội Roland bị bắt về quy án.”
Tốt thôi, cuối cùng thì tất cả vẫn là do lỗi của Roland…
Biểu tình căm phẫn và kích động của Đội Quản lý trật tự đô thị cho thấy họ tính tự tay bắt lấy Roland.
“Xem ra Roland không về được nữa rồi… Eliza, em cảm thấy tên Rossi dễ nghe hơn hay Robert dễ nghe hơn?”
“...”
Chậc. Sau những gì xảy ra vào tối qua, cô nàng bắt đầu phớt lờ tôi.
Song lần xét xử này đã làm tôi hạ quyết tâm.
“Nếu không có tôi ở đây thì đám người kia chắc chắn sẽ lật trời! Đã vậy thì tôi sẽ biến lũ dở hơi này thành nhân viên trong đoàn đi sứ, thuận tiện hoàn thiện Roland No.2 và quấy cả Khối Minh ước loạn thành một nồi cháo!”