<Deculein (3)>
[Hoàn thành Nhiệm vụ Phụ: Diễn thuyết tại Đại học]
Tiền Lưu trữ +0,5
Nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở chỗ quỷ nào vậy? Tôi đang gấp lắm rồi đây nè...
Đây là bằng chứng cho thấy tôi không phải Deculein thực sự.
Ngay cả khi được thừa hưởng một phần tính cách của Deculein, thì tôi vẫn là tôi, Kim Woojin, kết quả của việc tinh thần căng thẳng quá độ mà cả tôi cũng không biết là cái bụng đang réo inh ỏi này đây.
Ọc ọc...
Chỉ có mình tôi là biết bản thân đang phải chịu đựng cái hiện tượng sinh lí đầy đau đớn này.
Bề ngoài, tôi vẫn thản nhiên bước đi như một người mẫu trên sàn diễn.
“.....”
Khi đang đi, tôi chạm mặt một người phụ nữ đứng thẳng phía trước.
Khoảng cách giữa chúng tôi dần ngắn lại. Tôi dừng lại khi đã cách cô khoảng một cánh tay.
"Lâu rồi không gặp."
Cô ấy cúi đầu chào tôi.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Mái tóc mượt mà màu trắng, đôi mắt trong veo đầy lạnh lùng. Chúng gợi tôi nhớ lại khung cảnh máu me mà tôi từng gặp qua màn hình vào ngày đó.
Deculein mà chết 10 lần thì đảm bảo có đến 8 lần là có dính tới người phụ nữ này.
"... Lâu rồi không gặp."
Cô ấy là Julie, vị hôn thê của cơ thể này.
Và là một nhân vật “được đặt tên” sẽ vươn lên vị trí hiệp sĩ hàng đầu trong tương lai.
"Gần đây anh thế nào?”
Julie hỏi. Một câu hỏi mà tôi không có câu trả lời.
Tôi nhìn Julie một cách vô cảm. Nếu cô là người hầu, thì hẳn cô đã gục đầu xuống mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng Julie chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời.
Sau cùng thì tôi cũng chỉ có thể đáp lại như thế này.
“Ổn.”
Đây đã là câu trả lời tốt nhất tôi có thể đưa ra rồi, tuy nhiên Julie ngay lập tức nhíu đôi mày mình lại.
Cô ấy hít sâu một hơi trước khi nói,
"Anh có nhớ lời đã hứa với tôi vào tuần trước không?"
Tôi chỉ đứng yên và nhìn vào đôi mắt cô. Sâu trong đôi mắt xinh đẹp này, ngọn lửa thù ghét bùng lên mãnh liệt.
"Anh đã thất hứa."
“.....”
Chẳng biết cổ nhắc tới lời hứa nào nữa.
Tôi chỉ gật đầu và cố gắng bước ngang qua. Cần đi toilet lắm rồi đấy.
Nhưng Julie bước sang một bước và chắn đường tôi.
"Lần nữa, lại thế này sao?"
Cổ quyết không cho tôi bỏ chạy. Người phụ nữ này đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt lạnh như băng.
Trong tình huống thế này, tôi chỉ có thể ra quyết định khủng khiếp này thôi.
“... Chúng ta đã giao hẹn gì sao?”
Mặc dù chẳng biết gì, nhưng da gà sau gáy tôi vẫn nổi hết cả lên. Nguồn cơn của nó là sự nổi giận của Julie.
Ngứa quá. Lưng tôi nóng lên. Tôi muốn gãi ghê gớm, nhưng cái cơ thể cao quý này không cho phép tôi thực hiện hành vi thấp kém như vậy.
Tôi vẫn phải tiếp tục bịa mấy cái cớ gượng gạo.
“Ta đang hỏi nghiêm túc mà. Ta nghĩ mình đã quên mất một số việc sau khi bị sốt cao vài ngày.”
"Ha."
Khuôn mặt của người phụ nữ tràn đầy nỗi thất vọng.
Thay vì tức giận, cô giống như đang than thở hơn.
“... Chết tiệt. Giờ anh hết cơ hội rồi."
Cô dùng một giọng nói điềm tĩnh và lạnh lùng nói với vị hôn phu của mình.
Sự chán nản và buồn phiền lẫn vào nhau trong lời nói của cô.
"Anh đi đi."
Cô ấy nhường đường cho tôi và tôi ngay lập tức lướt qua. Mặc dù giờ cổ đã ở tít đằng sau, phần gáy tôi vẫn còn thấy ngứa ngáy.
Sau khi ra khỏi hành lang, tôi rẽ ngay vào phòng vệ sinh công cộng. Tôi quan sát xung quanh và chỉ khi xác nhận rằng không có ai đi vào hay ở trong này, tôi mới làm những gì mà tôi phải làm.
“Mình suýt chết vì ngứa luôn...”
Tôi thấy thoải mái hơn nhiều khi gãi xong lưng và cổ.
Thật là một tính cách rắc rối, chỉ có thể tự gãi bản thân khi ở địa điểm và thời điểm thích hợp.
Tôi không chắc mình sống lâu được nếu cứ thế này mất.
* * *
Julie vẫn đúng đó rất lâu kể cả sau khi Deculein đã rời đi. Sự tức giận và đau đớn dâng trào thiêu đốt cô như một ngọn lửa.
Dù cô ấy đã cố gắng bắt ép anh ta, nhưng Deculein hóa ra vẫn khó đối phó hơn cô đã nghĩ. Sau tất cả gã vẫn là thành viên hội đồng trường đại học.
"Ôi trời."
Giọng một pháp sư trẻ tuổi cấp "Ether” đội chiếc mũ chóp vang lên. Cô ta là chủ tịch hội đồng quản trị, một ứng củ viên đầy hứa hẹn cho vị trí bậc thầy pháp sư, vị trí chỉ thấp hơn một hạng so với “Eternal”, ở hạng này người ta có thể trở nên bất tử. Mặc dù vậy, trong số tất cả những người mà cô biết, cô ta là người mà Julie cảm thấy khó có thể hòa hợp nhất.
Ngay khi nhìn thấy Julie, cô gái dùng cả hai tay để che lại miệng của mình.
"Ôi trời! Không phải vợ của Giáo sư Deculein đây sao?!”
“.....”
Bọn họ vẫn chưa kết hôn, và cô biết rằng anh ta không bao giờ dùng những từ như vậy để mô tả mối quan hệ của hai người. Vậy nên Julie chỉ gật đầu.
“Bài giảng đó rất tuyệt~ Đúng như những gì người ta mong đợi từ một Giáo sư cao cấp, cậu ta giải thích rất tốt, tôi đã nghĩ vậy khi nghe đó! Sẽ rất tuyệt nếu như tôi có thể học được cách giảng bài của cậu ta.”
"Tôi biết. Tôi cũng đã ở đó."
Cô cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng chủ tịch để ý cả những chi tiết nhỏ.
"Thật vậy sao?! Cô đang ủng hộ cho chồng mình đó sao? Cuối cùng thì hai người đã hòa hảo với nhau rồi hả?”
“.....”
Mục đích của cô chưa bao giờ là thứ gì lãng mạn như việc một người vợ ủng hộ công việc của chồng mình.
Hôm nay, Julie đến để tận mắt chứng kiến liệu Deculein có giữ lời hứa hay không.
Julie đã nói rõ ràng với gã.
Nếu anh, Deculein, giữ đúng lời hứa của mình, về việc anh sẽ thổ lộ trước công chúng rằng anh đã luôn lừa dối mọi người và cầu xin để được tha thứ, thì tôi sẽ luôn bên anh dù cho thế giới có sụp đổ.
Nỗi xấu hổ mà việc hủy hôn mang đến, hay việc tiếp tục duy trì một mối quan hệ đủ tôn trọng để giữ thể diện cho gia đình không phải là vấn đề.
Chỉ đơn giản là niềm tin của cô với tư cách là một hiệp sĩ đã vượt qua những thứ trần tục...
Đó là cách để anh ta sở hữu nó.
Cô đã tưởng rằng gã chắc chắn sẽ đồng ý.
“Có chuyện gì sao~? Bài giảng hôm nay rất tuyệt.”
Julie gật đầu, trong khi nghiến chặt răng mặc cho đức tính tốt của mình.
Deculein đã thất hứa.
Không phải bằng năng lực bản thân, gã đạt được thành tựu bằng cách ăn cắp và lừa lọc người khác. Gã còn chẳng thèm ăn năn cho những hàng vi thối nát và đồi bại của mình.
Gã còn không có đủ can đảm để thừa nhận sự thật. Giờ là lúc cô phải bỏ cuộc.
Gã sẽ mãi mãi sống một cuộc đời đáng thương hại, được bao vây bởi những thuộc hạ mà gã đã thao túng và sự dối trá của chính mình…
“... Thật là nhàm chán. Cô chẳng vui gì cả. Thôi, chúc may mắn! Giờ tui đi nè!”
Chủ tịch bỏ đi với đôi môi vẫn bĩu ra.
Julie đứng như thể cô đã bén rễ lên nền cẩm thạch. Những cảm xúc méo mó bên trong dường như muốn nuốt chửng cô.
Gã là Yukline.
Còn cô là Freyden.
Vào một ngày nào đó, có ai đó đã thầm thì điều này vào tai cô.
'Deculein, một pháp sư tài giỏi, và Julie, người có phẩm chất thiên bẩm của một hiệp sĩ. Nếu huyết thống của hai gia đình quý tộc hòa vào nhau, thì cả về huyết thống và chính trị đề sẽ được hưởng lợi.'
Tuy nhiên, một ngày nọ, sự thật về việc tài năng ma thuật của Deculein chỉ thuộc tầm trung đều được hai gia đình biết đến.
Deculein đã lừa dối thế giới để trở thành một Giáo sư, tự gọi bản thân là “Thiên tài Phân tích vòng tròn Ma pháp”... Sau một vài tai nạn, nguồn gốc của công trình gã ta đang nghiên cứu đã bị cắt đứt.
Nếu cả hai gia đình không có mối quan hệ chính trị hoặc nếu họ gần gũi nhau hơn, thì hai bên đều đã trở nên rối tung.
Họ dễ dàng với đối phương là vì cả hai bên đều có thanh thế.
Nếu không ai đứng ra trước và từ chối bên còn lại, hôn ước này sẽ không bị hủy, và kể cả khi nó có bị hủy chăng nữa, tội ác của Deculein sẽ không bị đưa ra ánh sáng.
Đó là lí do vì sao Julie nghĩ Deculein nên tự sửa chữa lỗi lầm của mình.
Tuy nhiên, gã ta đã thất hứa và từ chối những hành động tàn ác của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết vào chính ngày hôm nay.
Nếu vậy thì, bây giờ cô ấy sẽ phải tự tay mang nó đến.
Sự kết thúc của cuộc đính hôn thảm thương này.
… Bất kể thế nào, mối quan hệ này rồi sẽ phải đến hồi kết thúc.
"Ngài có ổn không?”
Trung úy, người đứng sau cô như một cái bóng, trầm giọng nói.
Anh ta là Veron, người đàn ông với mái tóc đen nhánh che kín khuôn mặt.
Julie lắc đầu mà không quay đầu nhìn lại.
"Ta không sao. Đến giờ cho tiết học rồi. Hãy đi nào."
Cô bước đi. Rất nhiều người đuổi theo sau tấm lưng mỏng manh đó.
Hậu duệ dòng chính của gia tộc Freyden danh giá, còn được biết đến là chủ nhân của các hiệp sĩ và Vùng đất Thánh. Julie, người được coi là tấm gương cho tất cả hiệp sĩ trẻ của vùng đất này, vô cùng nhập tâm vào bài giảng của cô.
Không giống Deculein, người chỉ dùng mỗi lời nói, cô thể hiện thứ cô gọi là “một bài giảng thực sự”, nơi cô tự thân làm mẫu và vung thanh kiếm của mình.
… Một hiệp sĩ theo sau cô dừng bước. Sau mái tóc đen dày, đôi mắt đỏ của hắn lóe lên.
Ánh mắt hắn liếc nhìn đằng sau, chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Deculein. Ánh nhìn lạnh lùng, liều lĩnh hướng lên cổ gã.
… Veron, hiệp sĩ của Julie, nghĩ.
Hôm nay, hắn tìm thấy câu trả lời cho những khốn khổ và tuyệt vọng vô tận của quá khứ.
Đây là cơ hội của hắn, để bảo vệ vị thần của hắn khỏi nguy hiểm.
Điều mà chỉ mình hắn làm được.
… Mình sẽ giết gã.
Gã đàn ông ghê tởm đó.
Hãy chém lìa đầu gã ta, và băm gã ra thành từng mảnh nhỏ.
Mình sẽ khiến cho chủ nhân hạnh phúc...
* * *
Nhà ăn tại trường học.
Epherene thở dài trong khi chọc ngoáy món trứng ốp lết đáng thương của mình.
“.. Gừ.”
Cổ đã cố phá đám Deculein lúc ở giảng đường.
“Phương pháp Phân tích Vòng tròn Ma thuật” mà Deculein rất tự hào rõ chỉ toàn được thổi phồng, và khi gã không thể sử dụng khả năng của cha cô, chắc chắn gã sẽ bị đặt vào thế khó nếu được yêu cầu phân tích một phép mới trong tình huống mà gã không thể gian lận.
Tất nhiên, có khả năng cô sẽ bại dưới tay Deculein… nhưng sao gã có thể đảo ngược tình huống như vậy?
Cô không nghĩ đến việc gã sẽ biến cô thành một kẻ ngốc bất lịch sự chỉ vì không nói ra tên mình. Đúng là một kẻ địch khó nhằn.
“Mình đã nghĩ mình sẽ chết vì xấu hổ...”
Phụtt - Tiếng cười nhạo hôm đó vẫn vang bên tai cô, nhưng cô đã thành công.
“Phụt. Loại Ảo ảnh gì chứ?”
Mặt Epherene tràn đầy ý cười.
Đúng như dự đoán, gã hẳn phải rất xấu hổ vì bản thân chẳng có miếng kinh nghiệm thực tế nào?
Gì mà phép Ảo ảnh chứ? Không biết thì thôi, sao gã cứ phải lựa ngay loại Ảo ảnh?
Ma pháp ảo ảnh là một loại ma thuật rất khó thực hiện, vì để có thể vượt qua và đánh lừa nhận thức cũng như tri giác người khác, cần phải tiêu tốn một lượng mana khủng khiếp đến mức phi lí. Đó là lí do vì sao các loại phép Ảo ảnh sẽ hoạt động hiệu quả hơn khi có “vật trung gian”.
Nhưng thi triển phép Ảo ảnh mà không cần vật trung gian ư?
“Thầy không chỉ ngu ngốc, mà là siêu ngu ngốc mới đúng."
Lúc đó cô đã thấy vô cùng hài lòng.
“Epherene! Epherene!”
Tiếng bước chân ngày càng gần và một giọng nói vang lên gọi tên Epherene. Cô nhìn sang.
Cô đã gặp họ tại buổi chào mừng pháp sư mới vào tuần trước.
"Cảm ơn!"
"... Hả? Gì? Vì sao?"
Epherene chớp mắt. Vị pháp sư đó đặt tay lên vai cô và hét lên.
"Vòng tròn ma thuật ở lối vào ký túc xá!"
Đêm qua, một vòng tròn ma thuật không rõ nguồn gốc được vẽ bằng chất lỏng màu đỏ đã xuất hiện trên cửa ra vào của Ký túc xá dành cho Pháp sư.
Đó là một vòng tròn ma thuật chưa từng được ghi chép trong giới học thuật, vậy nên có những đồn đoán như “Quỷ đã làm nó đấy", nhưng giờ những người mới đều được truyền động lực và nói những thứ như "Tôi sẽ phân tích ra nó và lấy đó làm cơ sở của bản thân”. Sự cạnh tranh thực sư rất khốc liệt.
"... Gì? Nhưng mình có làm gì đâu?"
"Thôi nào. Không làm gì là sao? Bồ đã hỏi Giáo sư Deculein đó thôi.”
"... Hả?"
Epherene thấy xấu hổ.
‘Tui hỏi cái gì đâu, tui chỉ muốn phá đám gã mà thôi, biết chưa? Nói tào lao cái gì vậy?’
“À~ Việc đó rất là ngầu. Tụi tui sợ đến nỗi không ai dám hỏi. Bồ can đảm lắm đó."
"Hả? Không, chờ chút, ma thuật đó là… là khiên chắn ma thuật thật hả?”
Epherene hoang mang.
‘Gì chứ, Deculein đã nói đúng sao?’
"Đúng vậy. Thật lắm luôn. Nếu chúng ta giả định nó là khiên chắn ma thuật và thử tái tạo lại dựa trên điểm đó thì mọi thứ khớp nhau một cách hoàn hảo. Quào~ Giáo sư Deculein tuyệt thật, phải không? Không có vật dẫn nào nhưng thầy ấy vẫn có thể đoán ra được nó thuộc dạng Ảo ảnh."
Cằm Epherene mở lớn đến nỗi gần rớt xuống bàn. Có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp phát ra từ khuôn miệng đang há to đó.
“Cảm ơn nha Epherene. Bọn tui sẽ viết một bản báo cáo và gửi nó đi. Tụi tui cũng sẽ cho tên bồ vào nữa."
“Ừ? Không, bồ không cần… làm như vậy… nhưng, được, được thôi. Cứ cho nó vào.”
"Tất nhiên rồi!"
Tất cả vội vã rời đi.
Epherene thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Đúng là những người tốt bụng. Bọn họ đã có thể giữ im lặng về việc đó, nhưng họ lại quyết định chia sẻ công trạng với mình.
Tất nhiên tình hình hiện tại không tốt chút nào.
Danh tiếng của Deculein tự dưng lại tăng lên.
“Chắc, chắc chắn là ăn may rồi. Đảm bảo hắn ta đoán bừa.”
Một lúc sau, Epherene, vẫn đang bận phủ nhận thực tại, lấy từ trong balo của mình ra một mảnh giấy.
Đó là danh sách lịch trình các tiết học sắp bắt đầu, được viết bởi các Giáo sư tại Tòa tháp.
[Hiểu biết về ma thuật nguyên tố]
[Phân loại: Dành cho Debutant, Nâng cao (5 Tín chỉ)]
[Giảng viên: Deculein von Grahan Yukline]
“.....”
Tiết học của Deculein.
Mặc dù Epherene không sở hữu thuộc tính nguyên tố, thì cũng không có lí do gì để không tham gia. Để mà nói thì, nguyên tố là cơ sở của mọi pháp thuật. Có một câu nói cũ là “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.
“Cứ đợi mà coi...”
Epherene gầm gừ khi nhìn vào giáo trình.
Eternal: vĩnh cữu Debutant: người mới