Trans: Melokiri
Tôi chuyển hướng linh lực từ cơ thể sang não. Linh lực tập hợp trong não tôi biến thành một thứ hoàn toàn khác. Nói đúng hơn, nó đã biến thành câu chữ.
[Kiến tạo linh lực....]
Các ký tự màu vàng xuất hiện trong không khí, giống như một quảng cáo bật lên.
[Đã hoàn thành.]
Về cơ bản, linh lực đề cập đến sức mạnh của linh hồn của một người. Đó là thước đo hiện diện dựa trên kinh nghiệm được tích lũy qua nhiều năm. Kết quả là, dung lượng và cách ứng dụng của nó đối với các cá nhân sẽ rất khác nhau - nó phụ thuộc vào việc kiểu cuộc sống mà người ta trải qua như thế nào, và những giá trị cuộc sống mà họ coi trọng.
Tuy nhiên, về linh lực của tôi, nó đã có một tiêu chuẩn đo lường có hệ thống và logic hơn.
[Linh lực dồi dào ▷ Linh lực của bạn giống như một phần cứng được tích hợp với một thuật toán cụ thể.]
[Bạn có thể tạo ra và sử dụng 'Phép màu hợp lý' – một phần mềm tương ứng với bạn.]
[Tuy nhiên, vì khả năng não của bạn bị giới hạn, số lượng phép màu mà bạn có thể lưu trữ bị giới hạn ở bốn.]
Đó là 'Ý thức của nhà văn', hiện ra giống như chiếc laptop mà tôi được trao khi tôi lần đầu tiên đến tới thế giới này.
Tất nhiên, khi tôi ngừng viết tiểu thuyết giữa chừng, ý thức của tôi với tư cách là một nhà văn không còn thực sự vững chắc. Nhưng vì mọi thứ đã bắt đầu từ cuốn tiểu thuyết của tôi, nên tôi cần mang một trách nhiệm nặng nề cho dù tôi có thích hay không.
Bản chất của linh lực của tôi có liên quan đến địa vị của tôi với tư cách một nhà văn.
[Vui lòng nhập '(1) Tóm tắt kỹ năng', '(2) Điều kiện kích hoạt', '(3) Giá trị tiêu thụ', '(4) Ảnh hưởng và Hiệu quả'.]
Linh lực biến thành hình bàn phím ngay trước mắt tôi.
Những ngón tay tôi nhảy múa trên bàn phím như thể chúng bị chiếm hữu bởi một thứ khác.
Ý chí của tôi biến thành các chữ, sau đó biến thành các câu và tạo thành một phép màu.
[Bạn đã tạo thành công 'Phép màu' đầu tiên.]
Một lần là đủ để tôi hiểu về quá trình tạo ra.
Tôi đã không đặt nhiều nỗ lực vào cái đầu tiên này, bởi vì tôi luôn có thể xóa hoặc sửa đổi Phép Màu mà không cần tốn thêm SP.
[Tóm tắt — Triệu hồi búp bê linh hồn tiêu hao năng lượng của đối thủ]
[Điều kiện kích hoạt — Tiết lộ tên kỹ năng cho đối thủ]
[Giá trị tiêu thụ - Tiêu thụ 0,5% linh lực của Kim Hajin mỗi giây.]
[Ảnh hưởng — Con búp bê bám vào cơ thể đối phương, thường xuyên hấp thu năng lượng của đối phương]
[Hiệu ứng — Phục hồi 0,25% linh lực của Kim Hajin và giảm 0,5% năng lượng của đối thủ mỗi giây.]
[Sáng tạo phép màu đã hoàn thành.]
Plop—!
‘Phép Màu' được kích hoạt miễn phí ở lần sử dụng đầu tiên.
Một con búp bê trông giống như một ác ma xuất hiện trong không khí.
—Sweck, sweck
Nó trông hơi giống một con lửng, hoặc có thể là một con gấu trúc....
"Đây là cái gì?"
Sếp mở to mắt trước sự xuất hiện đột ngột của một sinh vật lạ.
"Ừm... đó là Kim Hajin bé bỏng."
[Hình phạt cho cái tên khủng khiếp — Hiệu suất kỹ năng đã giảm đi rất nhiều.]
"Không, khoan đã, đợi đã, không phải vậy."
Tôi suy nghĩ một lúc và sau đó đổi nó thành một cái tên hay hơn một chút.
"Kẻ lau dọn hút máu.”
[Cái tên đơn giản — Hiệu suất kỹ năng vẫn giữ nguyên.]
“…Là ‘Người thu dọn ma cà rồng’."(Vampire Scavenger)
[Tên hay hơn — Hiệu suất kỹ năng đã được cải thiện một chút.]
"Là sao?"
"Ờ thì, đó là một kỹ năng chỉ tồn tại trong đầu tôi...."
Tôi đi đến chỗ Sếp và dán Vampire Scavenger lên người chị ấy. Vampire Scavenger bám vào cánh tay của Sếp và phát ra một tiếng cười kỳ lạ.
—Huhuhung, huhuhung.
"Nó là...Ehh?!"
Sau đó, nó bắt đầu hút năng lượng của Sếp. Vai chị ấy run rẩy.
"Cảm giác thế nào?"
"Kỳ quái... Uuuu!"
"Sao chị không kéo nó ra thử đi?"
Sếp lắc lắc cánh tay mà [Vampire Scavenger] đang gắn vào. Chị ấy lắc một lần, hai lần, ba lần... và chị ấy tiếp tục cho đến khi khói bắt đầu bốc lên từ cánh tay của chị ấy, nhưng Vampire Scavenger thậm chí không chút mảy may để tâm.
"Có lẽ chị sẽ không thể tháo nó ra với sức mạnh bình thường đâu."
Chỉ có linh lực mới có thể chống lại linh lực.
Hôm nay thực sự là lần đầu tiên tôi sử dụng linh lực, và thật ngạc nhiên, mọi thứ đang diễn ra rất tốt.
“…Huup!"
Ngay lúc đó, Sếp kích hoạt Gift của mình, [Vô Lượng Ảnh]. Khi một cái bóng khổng lồ sắp nhấn chìm [Vampire Scavenger], và tôi phản ứng lại nhanh chóng.
[Thêm 'Ảnh hưởng' - Vô hiệu hóa Gift của mục tiêu bị đính vào.]
[Cảnh báo - Giá trị tiêu thụ sẽ tăng gấp 100 lần]
Khả năng vô hiệu hóa một Gift sẽ đủ để biến [Vampire Scavenger] thành một vũ khí quan trọng.
Nhưng lợi thế lớn luôn đi kèm với rủi ro cao. Cách duy nhất để chống lại rủi ro cao là kèm theo một 'điều kiện' mới.
[Điều kiện - Phải quan sát đối thủ ít nhất 360 giờ]
[Vận may của bạn bùng nổ. Mặc dù điều kiện lỏng lẻo, nhưng mức tiêu hao linh lực cần thiết đã chỉ tăng gấp đôi.]
Với việc bổ sung một điều kiện mới, lợi thế lớn đã được duy trì và tôi đã quan sát Sếp trong 360 giờ.
Do đó, 'vô hiệu hóa Gift của đối thủ' được kích hoạt.
“…Cái gì?"
Sếp sửng sốt.
Khi những cái bóng luôn ở bên cạnh chị ấy biến mất, Sếp nhìn tôi với ánh mắt chết lặng.
"Có chuyện gì đã xảy ra thế?"
Tôi hỏi, vờ như không biết gì.
“…Đó là linh lực sao?"
"Vâng."
"Thật kỳ lạ. Bóng của ta không xuất hiện."
"Đương nhiên. Đó là bởi vì em đang hấp thụ Gift của chị."
“…Hấp thụ?"
Sếp cau mày.
Tôi nở một nụ cười ranh mãnh. Đột nhiên, không có lý do cụ thể, sự thôi thúc muốn trêu chọc Sếp chiếm lấy tôi.
"Nó được gọi là 'Kế thừa'. Gift của chị bây giờ sẽ là của em."
“…Đừng có nói dối. Cậu cho rằng ta ngốc thế à?"
Tôi không nói lời nào.
Trong 10 giây.
Đó là thời gian đủ để Sếp bị kích động.
"Tháo con gấu trúc này ra khỏi ta."
“…”
“…Đó là mệnh lệnh!"
"Ha ha, em chỉ nói đùa thôi."
"Tháo ra ngay!"
Tôi cười và lấy [Vampire Scavenger] ra khỏi cánh tay của Sếp. Sếp nhìn vũ khí mới của tôi với ánh mắt không tán thành. [Vampire Scavenger] biến trở lại thành linh lực và trở lại cơ thể tôi.
"Vậy đó là linh lực?"
"Yeah, căn bản là vậy."
"Nó tương tự như 'kỹ năng' từ Tháp."
"Oh... Chị nói đúng rồi."
Trên thực tế, kỹ năng chính là dựa trên linh lực mà ra.
"Ừm...."
Sếp nhìn chằm chằm vào tôi trong im lặng trước khi kích hoạt Gift của chị ấy một lần nữa. Chị ấy tự do di chuyển bóng của mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Tôi bắt đầu chuẩn bị một phép màu khác để thử nghiệm trên cô ấy.
Tiếp theo là [Linh đạn] - một viên đạn tác động lên hệ thần kinh, làm gián đoạn các chuyển động thể chất.
**
[Biển Đông, Học viện Quân sự Anh Hùng.]
Đối với nhiều Anh hùng, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài họ đến thăm trường cũ của họ: Học viện Quân sự Anh hùng, còn được gọi là 'Cube'. Thông thường, người ngoài bị cấm vào Cube do các cuộc xâm lược thường xuyên của Djinn; Tuy nhiên, hôm nay là một ngoại lệ, vì các cựu sinh viên đã tập trung ở đây vì một lý do lớn lao.
Và lí do lớn lao đó đề cập đến kỳ thi trình độ chuyên môn cho lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ đặc biệt do chính phủ tài trợ.
Đây là cách họ chọn các Anh hùng để giao cho lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ chống lại Orden.
"Có rất nhiều người ở đây."
Tổng cộng có 9.000 người từ khắp nơi trên thế giới đã nộp đơn xin trở thành thành viên của lực lượng đặc nhiệm. Mặc dù đúng là họ tình nguyện là vì mục đích cao cả, nhưng nhiều người trong số họ cũng bị thu hút bởi phần thưởng.
Phần thưởng đầu tiên là lời hứa về cấp thẻ thường trú hoặc quốc tịch Hàn Quốc.
Nếu Anh hùng tham gia không phải là công dân Hàn Quốc, người đó sẽ được đảm bảo thường trú hoặc quốc tịch Hàn Quốc để đổi lại. Và đặc quyền này cũng sẽ mở rộng cho cả gia đình của Anh hùng tham gia. Hầu hết các ứng viên từ nước ngoài đã bị thu hút bởi phần thưởng này, vì hiện tại rất khó để có được quốc tịch Hàn Quốc.
Phần thưởng thứ hai, tất nhiên, là tiền.
Khoản trả trước là 10 tỷ won và tiền lương hàng tháng là 5 tỷ won (Hiệp hội cho rằng nhiệm vụ này sẽ kéo dài). Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người tham gia sẽ được trao tới 300 tỷ won tùy thuộc vào vai trò của họ trong nhiệm vụ.
Phần thưởng thứ ba là một tạo tác.
Các anh hùng vượt qua sàng lọc sẽ ngay lập tức nhận được một tạo tác mà họ đã lựa chọn.
Vì những phần thưởng này, mọi ứng viên đều có vẻ háo hức....
"Geez...."
Tất nhiên, có những Anh hùng không quan tâm đến phần thưởng, như Chae Nayun.
Chae Nayun thờ ơ nhìn quanh phòng. Pháp, Đức, Nga, v.v.... Căn phòng đầy những Anh hùng từ khắp nơi trên thế giới, nhưng không ai trong số họ quan tâm đến Chae Nayun.
—Leclace. Anh cũng ở đây hả?
—Tôi không còn lựa chọn nào khác. Đây là phát súng duy nhất của tôi từ sau khi trượt kỳ thi đủ điều kiện để được thường trú.
- Vậy là anh cũng thế sao? Uhahaha.
Leclace và Levellock, lần lượt đến từ Pháp và Nga, đều nổi tiếng ở quê nhà. Theo tiêu chuẩn của Hiệp hội, họ là những Anh hùng hạng-cao cấp 2. Tuy nhiên, Chae Nayun không có ấn tượng gì. Cô ấy có thể đã rất ngạc nhiên trước những Anh hùng hạng-cao cấp 2 nếu là trong quá khứ, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
"Tôi chán quá... Khi nào thì đến lượt tôi?"
Tất cả các thiết bị điện tử đều bị cấm, có nghĩa là không có smartwatch và không có máy chơi game.
Chae Nayun nghĩ rằng cô ấy có thể chết vì buồn chán khi chờ đến lượt....
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc đó, một bóng người tiến lại gần cô.
Mặc dù giọng nói của anh ta rất quen thuộc, nhưng vẻ ngoài của anh ta thì không.
Đó là Shin Jonghak.
"Này, râu dê."
Chae Nayun chào Shin Jonghak với một nụ cười khúc khích.
“…Râu dê?"
"Thì cậu đúng là như thế mà. Nói 'baa' đi. 'Baaaa~'"
"Baa... Không, không đời nào."
Với một cái cau mày, Shin Jonghak đứng cạnh cô. Chae Nayun nhìn Shin Jonghak. Cậu ta có vẻ già hơn nhiều so với trước đây, có lẽ vì bộ râu xấu xí.
"Cậu nhìn cái gì vậy?"
“…Sao mà chả được. Cậu đã hoàn thành bài kiểm tra trình độ chuyên môn rồi sao?"
"Tôi là giám khảo."
“… Cái gì? Nghiêm túc hả? Tại sao?"
Shin Jonghak mỉm cười và đưa cho cô xem thẻ Anh hùng của mình.
[Shin Jonghak hạng-cao cấp-1 (Hạng 315)]
[Phó thủ lĩnh của Nguyệt Độc]
Chae Nayun há hốc mồm.
“…Cái gì. Làm thế nào mà cậu được xếp hạng cao cấp cấp 1? Không, quan trọng hơn, cậu đang hạng 315 á? Cậu đã hối lộ ai thế?"
"Ha. Thật đơn giản. Tôi đã đánh bại một Anh hùng hạng cao cấp 1 khác."
Chae Nayun chết lặng trước sự tự tin của Shin Jonghak.
Đúng lúc đó, một thông báo vang lên.
—Tiếp theo, Chae Nayun, hạng-trung cấp-2.
Hạng-trung cấp-2 có vẻ quá thảm hại so với Shin Jonghak.
Đương nhiên, cả phòng chờ bắt đầu ù ù tiếng nói.
—Có một hạng trung ở đây sao? Tại sao người này lại không thất bại trong buổi sàng lọc đầu?
—Này, đó không phải là Chae Nayun, cháu gái của Chae Joochul sao?
—Không, có lẽ cô ấy chỉ có cùng tên. Không đời nào Chae Nayun chỉ là một người hạng trung....
Chae Nayun thở dài.
“…Cậu vẫn còn là hạng trung sao?"
Shin Jonghak chết lặng hỏi.
"Ừ, vậy thì sao? Tôi có thể đánh cậu nếu tớ muốn. Tớ chỉ là chưa được kiểm tra chính thức thôi", Chae Nayun tuyên bố.
Shin Jonghak thì chỉ chế giễu. Bực mình trước sự nhạo báng rõ ràng đó, Chae Nayun nhảy dựng lên.
"Tớ đi đây."
Stomp, stomp.
Khi Chae Nayun đi đến phòng thi, Shin Jonghak lẩm bẩm từ phía sau, "...Kim Hajin sẽ không đến đâu."
Chae Nayun dừng lại.
Shin Jonghak nhún vai.
"Tôi chỉ muốn cậu biết là như vậy thôi."
Vẫn còn cứng đờ ở nguyên chỗ, Chae Nayun chỉ quay đầu lại đối mặt với Shin Jonghak.
"Tớ biết."
Đó là tất cả những gì cô ấy nói trước khi bước vào phòng thi.
Cô mở cửa, được chào đón bởi khung cảnh xa lạ.
"Tôi là Chae Nayun."
Phòng thi là một cánh đồng rộng lớn. Bầu trời và cánh đồng trải dài vô tận theo mọi hướng, cung cấp cho các ứng viên đủ chỗ để thể hiện bất cứ điều gì họ muốn thể hiện.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đánh giá Anh hùng Chae Nayun hạng-trung cấp-2," các giám khảo ngồi đối diện Chae Nayun thông báo.
Cô nhìn thấy hai gương mặt thân quen – Aileen và Yoo Sihyuk. Chae Nayun nhếch mép cười với Yoo Sihyuk.
"Hãy lau nụ cười nhếch mép đó khỏi khuôn mặt của cô và cho chúng tôi thấy những gì cô có thể làm đi."
Anh hùng cấp bậc thầy hạng 23 Yoo Sihyuk, tuyên bố nghiêm túc.
Nhưng ngay cả khi đó, Chae Nayun vẫn cảm thấy khó để có thể trở nên nghiêm túc.
"Được rồi, được rồi."
Chae Nayun rút kiếm ra. Thanh claymore của cô, cao khoảng 2 mét, lớn hơn cả người sử dụng nó. Chae Nayun rót sức mạnh ma thuật tinh chế vào vũ khí mà cô lấy từ Tháp Điều ước.
Kwaaaaa....
Ngay lập tức, sức mạnh ma thuật bùng lên xung quanh claymore. Nó nở rộ tuyệt đẹp với chiều cao khoảng 10 mét, gần như chạm tới bầu trời. Yoo Sihyuk mỉm cười và Aileen quan sát với vẻ lạnh lùng.
"Chừng này là vào khoảng 30%... Ta tới đây—!"
Với một tiếng hét, Chae Nayun vung kiếm.
BÙM—
Đòn tấn công của cô tiếp tục mạnh lên, thu hút sức nóng và gió giật từ xung quanh khi nó lao về phía hai giám khảo.
Tuy nhiên, khi cuộc tấn công của cô sắp chạm tới các giám khảo.
"Dừng lại."
Một giọng nói nhỏ đã ngăn chặn thanh kiếm.
Một phần rất nhỏ Linh Ngôn của Aileen đã hóa thành một lực lượng to lớn trói buộc nữ kiếm sĩ.
Trừng mắt nhìn người chiến binh trước mặt, Aileen, người sử dụng Linh Ngôn lạnh lùng tuyên bố.
"Anh hùng Chae Nayun hạng trung cấp 2, cô đã vượt qua."
**
Đêm khuya, trên một cánh đồng rộng lớn ở Trung Á.
Tôi nằm xuống dưới bầu trời đêm, nơi những ngôi sao và mặt trăng tỏa sáng rực rỡ. Cơn gió nhẹ lướt qua má tôi; Đám cỏ chạm vào lưng tôi như vuốt ve tôi một cách nhẹ nhàng. Bầu trời thật đẹp, như thể những đốm sáng bị bắn tung tóe trên một tấm vải đầy sơn đen.
Một hiện tượng đơn giản và tầm thường.
Những phong cảnh như thế này vốn rất hiếm ở nơi của tôi sinh ra.
Mặc dù, công bằng mà nói, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc ngước nhìn vào khung cảnh như vậy hồi đó.
“…Buổi tập ngày hôm nay vui thật đó."
Tôi đang bị cuốn theo phong cảnh tuyệt đẹp thì, đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói.
Giọng nói nghe có vẻ mạnh mẽ và vững trãi, không giống như tôi, người luôn hoàn toàn kiệt sức sau khi tập luyện.
Đó là Sếp.
"Yeah."
Tôi nở một nụ cười nhẹ.
Sếp và tôi đã tập luyện cùng nhau trong tuần qua. Sếp là một đối thủ tốt để tôi kiểm tra linh lực của mình.
Tôi không cần phải nhẹ tay với chị ấy vì chị âdy vốn có thể chặn bất kỳ loại tấn công nào. Thỉnh thoảng tôi cũng thích trêu chọc chị ấy, mặc dù chị ấy dường như thậm chí không nhận ra điều mà tôi làm.
"Ngày mai chúng ta có làm lại chuyện này đúng không?"
“…”
Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Về cách mà tôi đã làm tóc của Sếp bị xù lên với [Linh đạn] của tôi, về cách tôi điều khiển hệ thống thần kinh của chị ấy để đảo ngược tín hiệu cho cánh tay và chân của chị ấy, về cách chị ấy phải trồng cây chuối vào cuối buổi....
"Ngày mai chúng ta hãy làm lại lần nữa."
Sếp lại nói.
Tôi đã tưởng tượng rằng chị ấy sẽ khá khó chịu khi đối phó với tôi, nhưng tôi đoán Sếp thấy toàn bộ quá trình này có vẻ thú vị.
"Mm, chúng ta đã tập luyện cùng nhau trong cả vừa tuần qua, 12 giờ một ngày.
“…Cho nên cậu không muốn làm lại lần nữa?"
Sếp bĩu môi.
Tôi chỉ cười thầm.
"Bây giờ chị có thể cởi cái đầu gấu đó ra không?"
Trong tuần qua, Sếp đã đội cái đầu gấu mỗi ngày. Cá nhân tôi không thể hiểu tại sao chị ấy lại thích nó đến vậy.
"Vẫn còn dùng được."
Sếp lắc đầu.
"Ý của chị là sao? Có rất nhiều cái khác tốt hơn mà."
"Cậu có thể phù phép nó cho ta, Hajin. Phù phép bốn màu. Cậu có một kỹ năng tốt."
“… Em thà sử dụng nó trên một tạo tác khác còn hơn. Tại sao em lại phải phù phép một thứ như thế chứ?"
Trước lời nhận xét của tôi, Sếp đột nhiên trở nên im lặng. Chị ấy cắn môi, hờn dỗi, trước khi cuối cùng là ngậm miệng con gấu lại. Khuôn mặt của Sếp biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của con gấu.
Tôi mỉm cười với Sếp.
Sau đó, tôi hướng ánh mắt trở lại bầu trời.
Đột nhiên, ý nghĩ về [Kính lúp bí ẩn] lướt qua tâm trí tôi.
“… Sếp?"
—Cái gì.
[Kính lúp bí ẩn] [Tạo tác ma thuật cấp đỉnh]
▷ Xác định điểm yếu
—Sử dụng sức mạnh ma thuật để xác định điểm yếu của mục tiêu.
▷ Nhận dạng cảm xúc
—Sử dụng sức mạnh ma thuật để xác định cảm xúc của mục tiêu đối với bạn.
*Khi sức mạnh ma thuật của người dùng thấp, những điểm yếu và cảm xúc được xác định có thể không chính xác.
Đó là một tạo tác cho phép người dùng đọc được cảm xúc của người khác.
"Em tự hỏi không biết bây giờ Sếp đang nghĩ gì."
Với một nụ cười, tôi giơ kính lúp về phía Sếp.
"Đợi một chút ~ Em chỉ tò mò thôi...."
—Hmm?
Tôi sẽ cần phải dành cả năm vệt Thánh tích để tìm ra điểm yếu của Sếp.
Nhưng cảm xúc hiện tại của chị ấy - điều đó, tôi có lẽ có thể tìm ra chỉ với hai vệt.
Tôi truyền hai vệt Thánh tích vào kính lúp.
“…”
Chẳng bao lâu, các chữ cái xuất hiện trên bề mặt kính.
—Đó là cái gì?
Giọng nói của Sếp vang vọng bên trong mặt nạ gấu. Một cơn gió lạnh thổi tung tóc cô.
Những chiếc lá xào xạc.
Tôi không ý tới điều đó và im lặng cho đến khi gió thổi qua chúng tôi và những chiếc lá rơi rải rác qua tôi.
—…Cái gì?
Chỉ có ba cụm từ được khắc trên ống kính.
Nhưng chúng không phải là loại cảm xúc mà tôi có thể đơn giản bỏ qua.
[Cảm giác tội lỗi, muốn được ở bên nhau, Thương mến.]