Nòng súng lóe lên, giáo mác và kiếm được tạo ra từ ma lực từ trên trời rơi xuống, mưa tên ma lực rơi xuống. Sấm sét do Linh ngôn tạo ra, lưỡi kiếm ma lực hình lưỡi liềm của các hiệp sĩ bắn ra.
…Câu đó gần như mô tả toàn bộ cuộc chiến.
Có ít nhất mười ngàn quái vật tiến về phía chúng tôi. Nhưng tất cả chúng tôi đều tự tin chiến thắng dù ít người đấu với một bầy quái vật đông đảo. Bốn người chúng tôi, với sự giúp đỡ của khoảng 300 hiệp sĩ, đã dễ dàng tiêu diệt toàn bộ đội quân quái vật. Những hiệp sĩ còn sống vào thời điểm này đều là cựu chiến binh.
“…Ghê quá.”
Sau khi chiến đấu kết thúc, tôi thở dài và cất súng đi. Tôi đã dùng hết 3000 viên đạn trong ngày hôm nay, ngay cả Aileen và Jin Sahyuk, những quái vật nổi tiếng với lượng sức mạnh ma thuật dồi dào, cũng có vẻ kiệt sức.
Tiếng thở hổn hển của các hiệp sĩ là âm thanh duy nhất vang lên.
Khi tôi quay lại, một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Nhìn vào đôi mắt đầy ngưỡng mộ của Jin Sahyuk trẻ tuổi, tôi tự hỏi làm sao một đứa trẻ dễ thương như thế này lại có thể trở thành như vậy. Mọi thứ hoàn toàn không hợp lý.
“Này, này, này, này.” Đúng lúc đó, Aileen gọi tôi. “Tôi đã chiến đấu vì chúng ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc, cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Đúng rồi, nơi này có vẻ không giống Trái Đất… Đây có phải là một cái bẫy khác của Orden không?” Jin Seyeon nói thêm.
Có vẻ như họ không hiểu tình huống mà họ đang gặp phải. Tôi không thể trách họ vì khó có ai nghĩ rằng bản thân đã bị đưa đến một thế giới khác.
“Không, nó không phải là bẫy. Nó có hơi phức tạp, nhưng… cứ vờ như chúng ta đang ở một thế giới khác đi. Hai người biết đấy, giống như một cuốn tiểu thuyết isekai vậy.”
“Isekai? Là cái quái gì thế?”
“Tôi sẽ kể chi tiết cho cô sau. Dù sao thì, hai người bị bắt như thế nào?”
Nghe vậy, Aileen bĩu môi: “Tôi không biết. Tôi ngất đi và thấy bản thân bị còng tay khi tỉnh dậy.”
“Ồ, vậy còn những con quái vật kia thì sao?”
“Tôi không biết, chúng cứ đuổi theo chúng tôi thôi.”
“Hả? Tại sao chúng lại….”
Lúc đó, tôi thấy có thứ gì đó trên tóc Aileen. Nó sáng bóng nên tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"…Ah!"
Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra đó là một mảnh pha lê nhỏ. Tôi nhanh chóng lấy nó ra khỏi tóc Aileen.
===
[Mảnh vỡ lục địa]
—Pha lê lưu giữ quá khứ được ghi chép.
—Phát ra mùi hương thu hút quái vật.
===
“Hả? Cái gì thế?”
“Có vẻ như viên pha lê này chính là nguyên nhân đã thu hút quái vật đuổi theo cô.”
Cuối cùng tôi đã tìm thấy một viên pha lê mà không tốn nhiều công sức. Vì cửa sổ thay đổi cài đặt cho biết có sáu mảnh pha lê, tôi chỉ cần tìm thêm năm mảnh nữa.
“Dù sao thì, Fenrir-ssi, cậu có thể giải thích điều này cho những người phía sau chúng ta không?”
Jin Seyeon chỉ vào những người đàn ông phía sau tôi, tổng cộng có 600 hiệp sĩ và binh lính đang nhìn chúng tôi với ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
“A… Ha ha, hai người này cũng là tế ti của bọn tôi, tôi đã nói rồi, chúng tôi có thần thông khá đặc biệt.”
Họ không nói gì để đáp lại lời giải thích của tôi. Họ đều có vẻ không tin. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Họ mang gia súc đến để tặng cho Plerion.”
Họ phản ứng ngay lập tức. Gia súc = thực phẩm. Ngay khi nhận ra điều đó, sự thèm ăn dâng trào trong đôi mắt mệt mỏi của họ.
“Gia súc?”
“Đó có phải là điều tôi nghĩ không?”
“Có đúng thế không?”
Ngay khi tôi định trả lời họ, một bàn tay nhỏ đưa ra và nắm lấy tay áo tôi.
Đó là Prihi.
“Có, có đúng là anh mang theo gia súc không?”
Đôi mắt của Prihi rung lên vì hy vọng và mong đợi. Tôi hơi cảm động khi thấy cô bé kéo tay áo tôi với vẻ mong đợi.
Tôi cúi xuống một chút và gật đầu.
“Vâng, tất nhiên rồi. Trước tiên, chúng ta hãy quay lại cung điện đã.”
**
Chúng tôi đến Cung điện Hoàng gia. Sau đó, tôi kể cho mọi người nghe về tình hình hiện tại của chúng tôi.
“Vậy chúng ta phải thu thập hết các mảnh pha lê trước khi có thể quay về à?”
"Phải."
"Và chúng ta ở đây là vì tên ngốc này sao?"
Aileen chỉ vào Jin Sahyuk.
“Tên ngốc? Ngươi vừa gọi ta là gì cơ?”
Jin Sahyuk nhíu mày trước lời nói thô lỗ của Aileen. Nhưng Aileen là người sẽ không nao núng ngay cả khi Chae Joochul đến gặp cô. Cô trừng mắt nhìn Jin Sahyuk thậm chí còn dữ dội hơn.
“Đúng vậy, tên ngốc điên rồ.”
“Ha, nói lại lần nữa đi, tên lùn kia—”
"Câm miệng."
“….”
Miệng của Jin Sahyuk bị ép phải khép lại. Không thể nói những gì cô ấy muốn, Jin Sahyuk bắn lên và chỉ ngón tay vào Aileen. Thay vào đó, cô ấy đang ra hiệu về việc chiều cao của Aileen 'chỉ đến mức này thôi'. (Trans: khi bạn bị cấm chat nhưng vẫn thích khịa người khác=)))
“Đứng yên, đồ điên.”
Nhưng khi Aileen nghiêm túc giải phóng sức mạnh ma thuật của mình, ngay cả hành động của cô cũng bị phong ấn. Tất nhiên, Jin Sahyuk không phải là loại người dễ dàng đầu hàng mà không chiến đấu. Cô giải phóng sức mạnh ma thuật của mình và cố gắng vượt qua những hạn chế đặt lên cơ thể mình.
“Trời ạ, đứng yên đó được không?”
Nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.
“….”
Jin Sahyuk dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt cô ấy tràn ngập nỗi buồn và sự phẫn nộ. Cô ấy muốn tôi làm gì về chuyện này à?
Jin Sahyuk thở dài trước phản ứng lạnh lùng của tôi rồi chạy ra ngoài.
“…Ồ đúng rồi, chúng ta làm gì với gia súc đây? Tôi không có mang theo con nào trên người cả.” Aileen nói.
“Ồ thế à? Đừng lo, tôi có thể tạo ra chúng ngay bây giờ.”
“…Tạo ra chúng?”
"Chuẩn rồi đấy."
Quá khứ được ghi chép là một thế giới được hiện thực hóa bởi sức mạnh của một Tower Crystal. Mặc dù luật lệ của nó tuân theo luật lệ của thế giới thực, Tower Crystal có thể được sử dụng như một sức mạnh toàn năng, bất chấp luật lệ để thay đổi nó.
Và trong tay tôi chính xác là một mảnh của Tower Crystal.
“Cậu định tạo ra gà ư? Bộ cậu điên rồi à?”
“Quý cô Aileen nói đúng. Tạo ra sự sống là điều không thể, và thậm chí cố gắng làm như vậy cũng bị cấm.”
Aileen và Jin Seyeon phản đối. Tôi chỉ mỉm cười.
“Tôi đã nói rồi, nơi này không giống thế giới thực.”
Tôi truyền sức mạnh ma thuật của dấu thánh vào mảnh pha lê. Bởi vì nó quá nhỏ, nên với một vệt dấu thánh, tôi chỉ có thể tạo ra một con gà.
—Bụp, bụp!
"Ái chà!"
“C-Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”
Khi một con gà đột nhiên xuất hiện từ hư không, Aileen và Jin Seyeon đều giật mình.
“Đây chính là sức mạnh của Pha lê tháp.”
“Ồ, thú vị quá. Tôi cũng có thể làm được chứ?”
Tò mò, Aileen đưa tay ra với mảnh pha lê. Tuy nhiên, tôi không đưa cho cô ấy.
"KHÔNG."
“Đừng keo kiệt. Đưa đây, ngay từ đầu nó đã là của tôi rồi.”
“Aileen-ssi không làm được đâu. Chỉ có mình tôi làm được thôi.”
“Cái gì? Tại sao?”
Aileen có thể thay đổi cảnh quan hoặc tương tự như vậy chỉ bằng một chút luyện tập. Nhưng tạo ra sự sống thì hơi khác một chút. Pha lê là nguồn sức mạnh ban đầu hình thành nên thế giới này, và sức mạnh ma thuật của dấu thánh là thứ có thể trở thành bất cứ thứ gì, có thể nói là sức mạnh thần thánh. Tôi chỉ có thể tạo ra sự sống bằng cách kết hợp cả hai thứ này lại với nhau.
“…Cho dù tôi có giải thích, cô cũng không hiểu. Cô biết tôi là đệ nhất lý thuyết trên thế giới, đúng không? Cô phải tính toán trong đầu rất nhiều mới có thể làm được.”
Tôi đưa ra một lý do có thể tin được. Hay đúng hơn, đó là lý do mà không ai có thể bác bỏ được.
“…Ồ, cậu thật tuyệt vời~ đúng là một người thông minh~”
“Đừng có mỉa mai thế, Quý cô Aileen.”
Vẻ nghiêm túc đột ngột của Jin Seyeon khiến Aileen cau mày.
“Cô là ai mà có quyền quyết định tôi có thể nói mỉa mai hay không?”
“Cậu ấy đã cứu mạng chúng ta.”
“… Ừm.”
Sau đó tôi dùng mảnh vỡ của tòa tháp để tạo ra một con lợn, một con gà trống và một con gà mái. Tôi cảm thấy hơi choáng váng sau khi sử dụng cả 5 vệt dấu thánh, nhưng thuốc giảm đau mạnh mẽ của [Thể chất nhớ thuốc] khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.
“…Hử.”
Tôi thở dài để xua đi cơn đau nhẹ còn sót lại và kiểm tra đàn gia súc.
===
[Con lợn]
—Một con lợn béo. Trông có vẻ ngon.
[Gà cái]
—Một con gà mái đẻ nhiều trứng.
[Gà Đực]
—Một con gà trống có khả năng giao phối tốt.
===
Rất may là chúng không có vấn đề gì cả.
"Bây giờ hãy nhìn…."
Tôi lấy ra [Xúc xắc ngẫu nhiên].
Khôi phục thủ đô của Plerion là mục tiêu thứ hai. Tôi tung xúc xắc trong khi nghĩ về những vật phẩm có thể giúp ích cho tình hình lương thực của họ.
[Lúa mọc nhanh]
[Lúa mì phát triển nhanh]
[Ngô ngon]
[Khoai tây mặn]
[Xi măng hiệu suất cao]
Vì chúng tôi không ở trong Tháp Ước Nguyện, tôi không nhận được bất kỳ vật phẩm kỳ ảo nào. Nhưng những thứ tôi nhận được đã quá đủ để giúp ích cho tình hình hiện tại của Plerion.
"Cậu quả thực có rất nhiều kỹ năng kỳ lạ." Aileen lẩm bẩm đầy ngưỡng mộ.
“Chúng ta hãy đi phát những thứ này nhé.”
Tôi nhìn qua cánh cửa. Sau khi nghe nói chúng tôi đang chuẩn bị dâng gia súc cho nhà vua, vô số hiệp sĩ đang háo hức chờ đợi bên ngoài phòng.
Tôi bắt một con gà, còn Jin Seyeon và Aileen bắt con lợn và con gà còn lại.
Vừa mở cửa, các kỵ sĩ đang chờ bên ngoài đã tiến đến gần chúng tôi, khi nhìn thấy thứ trong tay chúng tôi, tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc.
“Trời ơi! Gà! Có gà kìa!”
“C-Còn có một con lợn nữa.”
“L-Làm sao anh có được tất cả những thứ này?”
Phản ứng nồng nhiệt của họ làm Aileen giật mình. Cô ấy bước đến gần tôi và thì thầm, "Tại sao những anh chàng đó lại vui vẻ thế?"
Tôi giải thích nhỏ nhẹ, “Do sự biến đổi của Ma giới, hầu hết nguồn cung cấp thực phẩm của thế giới này đều trở thành undead, và những thứ không bị ảnh hưởng đều đã bị Schupert đánh cắp hết.”
Khi gia súc bước vào vùng đất bị quỷ ám, chúng biến chúng thành undead. Tương tự với thực vật. Một cây lúa hoàn toàn khỏe mạnh đột nhiên biến thành quái vật ăn thịt người.
“À… Tôi hiểu rồi, thì ra đó là lý do tại sao cung điện lại tồi tàn như vậy.”
Chúng tôi đã trao gia súc cho các hiệp sĩ.
“Hôm nay ăn thịt lợn đi, còn gà thì lập trại nuôi trứng.”
“Haha, tất nhiên, tất nhiên! Đầu tiên, chúng ta phải báo cáo với Nữ vương!”
Các hiệp sĩ cười vui vẻ và dẫn chúng tôi đi. Prihi không ở xa, có vẻ như cô ấy muốn nhìn thấy đàn gia súc càng sớm càng tốt.
“…Ồ! Một con lợn! Gà! Có một con đực và một con cái!”
Người cai trị trẻ tuổi nhảy lên nhảy xuống vì phấn khích. Một vài hiệp sĩ mỉm cười và một số thậm chí còn rơi nước mắt vì vui mừng.
“Điện hạ, chúng ta không cần phải lo lắng về đồ ăn nữa!”
“Chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi hai con gà này biến thành hàng trăm, rồi hàng nghìn con…!”
Chúng tôi theo dõi họ ăn mừng. Nhà vua nhanh chóng đến gần chúng tôi và bày tỏ lòng biết ơn.
“Cảm ơn anh. Ta không biết phải trả ơn anh thế nào nữa.”
“Haha… Vẫn còn nhiều điều đáng để biết ơn hơn nữa.”
“Hửm?”
Tôi đưa cho cô ấy gạo, lúa mì, ngô và khoai tây. Mắt Prihi mở to.
"Đây là…."
“Chúng là hạt giống. Tập hợp thần dân của ngài đến một ngôi nhà chung và sử dụng không gian còn lại để trồng những hạt giống này.”
Prihi ngơ ngác nhìn hạt giống. Sau đó, cô bé cầm lấy hạt giống trong trạng thái ngơ ngác. Cô bé liếc nhìn tôi một lúc, rồi nhanh chóng chạy đi.
Vỗ, vỗ, vỗ—
Không lâu sau đó, cô bé xuất hiện trở lại với một chiếc kính lúp trên tay.
===
[Kính lúp bí ẩn] [Ma thuật đỉnh cao]
▷Xác định điểm yếu
—Sử dụng sức mạnh ma thuật để xác định điểm yếu của mục tiêu.
▷Xác định cảm xúc
—Sử dụng sức mạnh ma thuật để xác định cảm xúc của mục tiêu dành cho bạn.
*Khi sức mạnh ma thuật của người dùng yếu, điểm yếu và cảm xúc được xác định có thể không chính xác.
===
"Ồ?"
Kính lúp bí ẩn. Đây là một trong bốn phần thưởng có thể nhận được từ Tập Akatrina: Kính lúp bí ẩn, Bút ma thuật toàn năng, Pha lê thanh lọc và ???.
“Đây là một trong những vật sở hữu quý giá của ta. Chiếc kính lúp này có thể xác định cảm xúc của mục tiêu. Vì anh đến từ Đền thờ, ta chắc chắn anh có thể sử dụng nó tốt hơn ta.”
"Ah cảm ơn ngài."
Tôi nhận nó với lòng biết ơn. Đó là một trong những thứ tôi muốn có được.
“Ha ha, đúng như ta nghĩ, vật phẩm có giá trị thì sẽ được người có giá trị công nhận.”
Prihi không giấu được niềm vui khi thấy tôi thích món quà của em ấy.
**
[Hàn Quốc, Seoul]
Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
“….”
'Macho' là từ cô sẽ dùng để miêu tả cô ấy. Mái tóc cô ấy hoang dã như bờm sư tử, và có một vết thương sâu cắt ngang xương đòn. Cùng với thanh kiếm dài và áo choàng đen trên lưng, cô ấy trông rất khác so với lần cuối cô nhìn thấy cô ấy.
“…Nayun, mấy tháng nay đã xảy ra chuyện gì vậy…?”
Nhìn thấy Chae Nayun đột nhiên trưởng thành, Yoo Yeonha hơi sửng sốt. Chae Nayun trả lời bằng giọng điệu vẫn như mọi khi.
“Không sao đâu, tôi nghe nói Kim Hajin đã bị bắt cóc.”
“Không đâu, Orden chỉ đang nói khoác thôi.”
“Tớ định tiến tới và đập tan mọi thứ vào… hả?”
Mắt Chae Nayun mở to.
“Thật sao? Làm sao cậu biết được?”
Yoo Yeonha mỉm cười và lấy ra một chiếc đồng hồ.
“Hiện vật ma thuật này được đồng bộ hóa với smartwatch của Kim Hajin. Bất kể cậu ấy ở đâu hay làm gì, nó đều hiển thị thông số sinh học của cậu ấy.”
Hiện vật này là giải pháp để ngăn chặn một trong những hiểu lầm lớn khác của Yoo Yeonha. Nó không thể do thám Kim Hajin. Nó chỉ cho biết mức độ nguy hiểm mà Kim Hajin đang gặp phải.
“Nhìn này, cậu có thể thấy thông số sinh học của cậu ấy và cậu ấy đang lo lắng hay căng thẳng như thế nào. Mọi thứ đều bình thường, vì vậy Orden đang nói dối. Hắn ta chỉ đang cố gắng hăm dọa chúng ta thôi.”
“…Vậy những Anh hùng khác thì sao?”
“Họ có thể đang ở cùng Kim Hajin. Quý cô Aileen muốn đưa Kim Hajin đi cùng, và tọa độ GPS của họ trùng nhau trong một khoảnh khắc.”
Yoo Yeonha trả lời một cách bình tĩnh và điềm đạm. Thấy cô như vậy, Chae Nayun làm một khuôn mặt ngơ ngác. Ý nghĩ sau đây hiện lên trong đầu cô, 'Vậy thì mình phải quay lại dãy Himalaya sao…? Mình trở về vô ích vì mình ngốc.'
Lúc này, Yoo Yeonha đột nhiên hỏi: “…Nayun, tớ biết đây có lẽ không phải là lúc để hỏi điều này… nhưng cậu đã sẵn sàng gặp cậu ấy chưa?”
Chae Nayun mỉm cười trước lời nói lo lắng của cô, “Tất nhiên rồi. Đã đến lúc rồi. Cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Nhìn thấy Chae Nayun, Yoo Yeonha nở một nụ cười cay đắng.
Sẽ thế nào nếu Chae Nayun và Kim Hajin cùng nhau tận dụng cơ hội này…?
Đây hẳn là một điều tốt, nhưng Yoo Yeonha cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến điều đó.
“…Tớ hiểu rồi, tớ vui lắm.”
Yoo Yeonha thông minh và có óc phân tích. Cô biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Yoo Yeonha đã nghĩ đến việc Kim Hajin biết được những bí mật đáng xấu hổ của cô.
Mì ramen và bánh hamburger.
Jjigae và gukbap.
Coke và Sprite.
Tất cả đều là những sở thích độc đáo mà cô sẽ không bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai. Nhưng Kim Hajin biết về chúng. Vì anh ấy là một Hồi quy giả… Yoo Yeonha chỉ có thể đoán rằng cô và cậu ấy là người yêu, hoặc ít nhất là gần gũi như người yêu.
Trong trường hợp đó, Kim Hajin có mối quan hệ gì với Chae Nayun trước khi cậu ấy quay trở lại? Cậu ấy có thân thiết với cô ấy hơn mình không? Hay cậu ấy chỉ thân thiết như vậy thôi…?
Suy nghĩ của Yoo Yeonha không tiếp tục được lâu nữa.
Đùng—!
Một tia sáng lớn lóe lên trên bầu trời. Yoo Yeonha và Chae Nayun giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đùng—!
Những tia chớp liên tiếp liên tiếp. Nó dữ dội hơn bình thường rất nhiều.
Đùng—!
Tia sáng thứ ba làm sáng bừng cả thế giới. Lần này, ánh sáng kéo dài thêm một chút, như thể một mặt trời khác được tạo ra trên bầu trời.
“Này, Yeonha, đó là….”
“Đúng rồi, đó là Tháp Ước Mơ.”
Yoo Yeonha và Chae Nayun nhìn lên bầu trời và nhận ra rằng sẽ không lâu nữa… cho đến khi kết thúc Tháp Ước Mơ.
**
[Lục địa Akatrina]
Ngày thứ hai.
Ngựa đưa thư của nhà vua lên đường tìm Yi Yongha, Shin Jonghak và Seo Youngji. Hơn nữa, chuồng gà đã hoàn thành trong vòng chưa đầy một ngày.
Ngày thứ ba.
Prihi đã đến xem tài sản quý giá nhất của triều đình hiện nay – chuồng gà. Cô bé mỉm cười khi nhìn những con gà đang đẻ trứng. Cô đã dành nhiều giờ ngồi trong chuồng, lắng nghe tiếng gà gáy.
Ngày thứ tư.
Hạt giống được trồng trên đất nông nghiệp do Jin Seyeon hướng dẫn. Mặc dù cây phát triển nhanh, nhưng nhiều người dân thiếu kiên nhẫn đã lén đào cây lên và ăn chúng, gây ra một sự náo động nhỏ trong kinh đô.
Ngày thứ năm.
Sức mạnh ma thuật và xi măng đã gia cố các bức tường thành của lâu đài.
… Kiik.
Và bây giờ, vào đêm muộn ngày thứ sáu.
Jin Sahyuk đã đột nhập vào thư viện bí mật của Cung điện Hoàng gia giống như những gì cô đã làm trong vài ngày qua. Đó là để nhớ lại khuôn mặt của một người hầu mà cô từng có.
“Nó phải ở đâu đó quanh đây….”
Đã hơn ba mươi năm trôi qua kể từ đó. Mặc dù Jin Sahyuk đã quên mất diện mạo của mình dưới phong ấn ký ức nhân tạo và thời gian của cô, nhưng cô vẫn nhớ rõ tên của anh. Cô biết rằng thư viện hoàng gia có hồ sơ và chân dung của mỗi hiệp sĩ.
“Năm 550, ngày 3 tháng 7….”
Cô đã kiểm tra các năm 547~549 trong vài ngày qua, và bây giờ đã đến lúc chuyển sang năm 550. Vì tất cả những người vào cung điện hoàng gia dù chỉ một lần đều được ghi chép lại nên có rất nhiều trang cô phải xem xét.
“Kindspring, Kindspring… aah, chết tiệt.”
'Làm thế d*o nào mà có tới tận 50.000 trang thế?' Jin Sahyuk chửi thề và thở dài, nhưng cô vẫn tiếp tục lật từng trang. Lao động chân tay là một trong những điều cô ghét nhất trên đời, nhưng cô lại thấy nó vô cùng quan trọng vào lúc này.
Cứ như thế, một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua.
Cho đến 4 giờ sáng, khi một hiệp sĩ tuần tra bước vào thư viện, Jin Sahyuk vẫn tiếp tục xem qua các hồ sơ.
Tap tap.
Vào lúc đó, cô cảm thấy có sự hiện diện đang đi qua hành lang bên ngoài. Một hiệp sĩ học thức đang đi tuần sớm.
“…!”
Sau đó, ngay khi hiệp sĩ sắp bước vào thư viện, Jin Sahyuk phát hiện ra tên của một người hầu. Cô cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh khi kiểm tra tên.
[Kindspring Winter]
Người hầu đầu tiên của công chúa bị bỏ rơi, 'Prihi', Vua của Gia tộc Mùa đông.
Kindspring Winter.
Khi nhìn thấy cái tên này, những ký ức cũ lại ùa về trong tâm trí cô.
Thực ra, Kindspring không có họ vì anh xuất thân là thường dân. Jin Sahyuk là người đặt cho anh cái tên 'Winter', vì anh là một kiếm sĩ có thuộc tính băng…
"Ah…."
Jin Sahyuk nhìn vào bức chân dung của Kindspring.
Người hầu đã thề trung thành mãi mãi với cô.
Cái tên đọng lại trong lòng cô với sự tiếc nuối và buồn bã.
Kí ức về người hầu thân yêu mà cô chôn giấu bấy lâu nay bỗng trỗi dậy như một ngọn núi lửa đang phun trào.