Tôi đang đứng đợi người ở trước bến phi thuyền thị trấn Reet.
Tất nhiên, người tôi đợi là Adele, bạn học cùng lớp ở trường ma thuật và cũng là đồng nghiệp cũ.
Tối hôm qua, Adele gọi đến nhà Leonora, báo sẽ đến vào trưa nay, nên tôi ra đón.
Nhưng Leonora, bạn của Adele, lại không có ở đây.
Leonora với vẻ mặt toe toét thường ngày đã nói: 'Cậu đi một mình đi'.
"Phù... Trước tiên là khen trang phục, rồi nói 'hôm nay trông cô dễ thương quá', phải không?"
"Ngài Zieg, không nên tham khảo mấy ví dụ trong cuốn sách đó đâu ạ."
Là cuốn sách dạy tán gái ấy...
Gần đây, ba chúng tôi thường đọc nó để giải trí, Leonora còn dùng nó tán tỉnh Erika nên tôi bị lẫn lộn hết cả lên.
"Chào hỏi, phải chào hỏi trước đã."
Chào, Adele.
"Đúng vậy... Không cần đoán cũng biết, ngài Zieg đang căng thẳng phải không ạ?"
"Ừ... Sau chuyện đó, ta thấy khó đối mặt quá."
Tôi đã viết thư, gọi điện cho cô ấy.
Nhưng đây là lần đầu gặp lại kể từ vụ đó.
Hồi đó, tôi chưa lần nào nói chuyện tử tế với cô ấy.
Gần đây tôi cảm thấy mình khá hơn rồi, nhưng gặp Adele, người có ảnh hưởng lớn đến sự thay đổi của tôi, vẫn khiến tôi căng thẳng.
"Trông ngài cứ như một đứa trẻ căng thẳng khi gặp crush vậy."
Leonora cũng nói như vậy...
"Chuyện đó ta không có kinh nghiệm nên không biết nữa."
“Ngài chưa từng thích ai sao?”
"Không có. Tính cả kiếp trước cũng mấy chục năm rồi, ta chưa từng thích ai cả. Dĩ nhiên, trừ ngươi ra."
Tôi vuốt ve Helen trên vai.
"Ngài Zieg... Tôi vui lắm nhưng cũng thấy buồn ạ."
Kệ ta.
"Phụ nữ có cần thiết không?"
"Ngài Zieg lại nói mấy điều kinh khủng rồi..."
Hử?
"A, không, ta dùng từ sai rồi. Bạn đời có cần thiết không? Kết hôn có lợi ích gì?"
"Dù thế nào, ngài cũng đang nói những điều kinh khủng... Đó là lẽ tự nhiên của con người mà. Người ta sinh con, rồi đứa con đó lại sinh ra người khác. Đó là lịch sử."
“Đúng. Cứ để những người khác sẽ làm đi. Ai thấy giá trị trong hôn nhân, sinh con, họ sẽ chọn con đường đó.”
Tôi chẳng thấy giá trị gì cả.
"Ngài Zieg cố chấp quá. Hồi nhỏ ngài bị con gái bắt nạt phải không?"
Sao nhỉ...?
Vốn dĩ tôi chưa từng xây dựng mối quan hệ nào đến mức bị bắt nạt, với lại cũng chẳng hứng thú gì với đám đông hỗn tạp nên không rõ.
“Hừm…”
"Giấc mơ được chơi với con cái của ngài Zieg có vẻ xa vời quá..."
Tôi nghĩ cả đời chắc cũng không có đâu.
Nhưng ta sẽ đối xử với ngươi tử tế, yên tâm.
Phải rồi, kỳ nghỉ tới đi câu cá thôi.
"Dù sao chẳng có phụ nữ nào muốn kết hôn với ta đâu. Nếu có, ta khuyên người ta nên đi bệnh viện thì hơn."
"Ngài Zieg có đến hai bà vợ rồi còn gì."
"Trò đùa nhạt nhẽo của Leonora... Đến rồi kìa."
Trên trời, một chiếc phi thuyền đang từ từ hạ xuống.
"Là phi thuyền chở chị Adele phải không ạ?"
"Xét về thời gian thì đúng là nó rồi. Cũng là chiếc phi thuyền chúng ta đã đi, chuyến từ Kinh đô, không nhầm được."
Chúng tôi cứ thế tiếp tục đợi, chiếc phi thuyền bay vào trong khu vực bến rồi biến mất.
Một lúc sau, những người có vẻ là hành khách bắt đầu đi xuống.
Trong số những người ngồi ghế thương gia, tôi phát hiện một phụ nữ tóc đỏ.
Chắc chắn là Adele.
"Kia rồi. Đi thôi..."
"Là thích khách ạ?"
“Ngốc.”
Tôi tiến lại gần Adele đang đi bộ.
Adele nhận ra tôi, dừng bước với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Chào, A-dele..."
Nói vấp...
“Anh Zieg, anh quên tên tôi à?”
Adele lộ vẻ ngờ vực.
"Xin lỗi, chỉ là nói vấp thôi. Lâu rồi không gặp mà. Khỏe không, Adele?"
"Vậy à. Chà, anh thấy đấy, tôi vẫn khỏe."
"Vậy thì tốt rồi. Để tôi cầm hành lý cho."
"Nhưng tôi không có."
Adele đi tay không.
"Ủa? Hành lý đâu?"
"Tôi cũng dùng được chút không gian ma pháp."
Vậy à...
"...Ngài Zieg, đúng như chị Erika nói, mấy đoạn hội thoại chuẩn bị sẵn không dùng được đâu ạ. Chẳng ăn khớp gì cả."
Đúng là...
"Chuẩn bị sẵn lời thoại à... Cho nên anh mới không nhìn vào mắt người khác mà cứ nhìn lên trên phải không."
Hỏng rồi.
Cứ nói chuyện bình thường thôi.
Nếu lỡ nói gì không phải, Helen sẽ cản lại.
“Xin lỗi. Tôi lo mình sẽ bị ghét, nên nghĩ quá nhiều thôi.”
"Vậy à... Mà này, sao Zieg lại ở đây? Đang trong giờ làm việc phải không?"
"Tôi đến đón Adele. Thực ra cũng không có việc gì làm."
Việc làm gạch với thỏi kim loại cũng đơn giản, đã giao cho hai người kia rồi.
"Đón ư? Anh á?"
"Đúng vậy. Adele cũng từng đến thị trấn này rồi, nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng nên dẫn đường cho cô."
"Vậy à... Vậy thì cảm ơn anh. Tôi vui lắm."
Adele mỉm cười.
"Trước tiên để tôi dẫn đến ký túc xá. À, đây là chìa khóa phòng của Adele."
Tôi đưa chìa khóa cho Adele.
"Cảm ơn anh đã làm thủ tục giúp."
"Chuyện nhỏ thôi. Lối này."
“Vâng. Nhờ anh.”
Chúng tôi rời bến phi thuyền, đi về phía ký túc xá.
"Adele từng đến thị trấn này rồi phải không?"
"Vâng. Khoảng 2 lần. Cả 2 lần đều đến thăm Leonora."
Bạn thân mà.
Nhưng hai người họ tính cách hoàn toàn khác nhau.
"Lúc đó là ở khách sạn kia à? Khách sạn đó tuyệt thật."
"Đúng vậy. Đã mất công đến thị trấn phía Nam nên tôi muốn ở một nơi sang trọng. Không hiểu sao Leonora cũng ở lại, còn rất phấn khích nữa."
"Tôi hình dung ra được cảnh đó. Dù sao cũng cảm ơn cô đã tặng phiếu ưu đãi. Trước đó tôi cứ nghĩ ở chỗ đắt tiền là lãng phí, toàn ở mấy chỗ rẻ tiền, nhưng suy nghĩ của tôi đã hơi thay đổi một chút."
Helen cũng lăn lộn trên giường kêu "meo meo" phấn khích lắm mà.
"Vậy à. Có lẽ hơi nhiều chuyện, nhưng ăn mặc ở là những thứ quan trọng trong cuộc sống con người, nên chú trọng một chút. Cuộc sống sẽ phong phú hơn đấy."
Điều đó tôi cũng bắt đầu hiểu ra rồi.
Vì tôi cảm thấy đồ ăn Erika làm ngon hơn bánh mì.