Đôi môi hồng căng mọng của Kimiko và Uesugi Rei chưa vội tách ra. Cô truyền âm: “Bishamonten phu nhân, Uesugi cô nương, ta có bí pháp của Ngự Y Thần do Thần Inari truyền lại. Chú pháp mà ta đang trúng phải, năm đó đã bị Thần Inari phát hiện, tâu lên Đại Thần Amaterasu, thế nên người đã nghiêm khắc khiển trách Susanoo. Sau đó Susanoo cũng vì vậy mà ghi hận Thần Inari.”
“Thần Inari vì để giải cứu những nữ thần đã trúng chú pháp của Susanoo, đã từng nghiên cứu ra pháp thuyên giảm, chỉ là pháp này…”
“Pháp này cần phải thân mật với một nữ thần khác, để thuyên giảm Mị Thiên Đạo đang bùng cháy quá thịnh vượng trong cơ thể. Nếu không sẽ bị chú pháp thiêu đốt, không chỉ tu vi bị trọng thương, một khi tâm trí sụp đổ lại càng vô phương cứu chữa, phải không?” Kimiko còn chưa nói xong, Uesugi Rei cũng truyền âm chen vào. (câu này của Rei)
Giọng nói truyền âm của hai người còn có thể xem như là bình ổn, không giống như hơi thở dồn dập kịch liệt trong thực tế.
“Uesugi cô nương nói rất phải, xin lỗi, ta cũng không còn cách nào khác.” Kimiko nói rồi tăng nhanh tiết tấu của nụ hôn nóng bỏng, “Chỉ là không ngờ Uesugi cô nương lại trong sáng đáng yêu đến như vậy.”
“Hai đứa, thật là… cứu người quan trọng, cũng là bất đắc dĩ.” Bishamonten chỉ có thể quay người đi, “Ta ra ngoài canh gác cho hai con.”
Tuy con chuột vàng đã bị đánh bại nhưng cũng khó đảm bảo còn có sự tồn tại của các tượng Nhân Vương và ác quỷ khác.
“Chị Kimiko, đây là lần đầu tiên có người dùng từ đáng yêu để hình dung tôi đấy, chị không cảm thấy có chút gượng ép sao?” Uesugi Rei truyền âm.
Dưới nụ hôn nồng cháy này, hai người vẫn có thể bình tĩnh dùng truyền âm để đối thoại, dường như là để thể hiện sự bình tĩnh nội tâm của mình, rằng về thực lực không hề thua kém đối phương.
“Ta chỉ là nói tự đáy lòng thôi, Uesugi cô nương cần gì phải phản bác chứ? Lẽ nào là đã có cảm giác rồi sao?”
“He he, đó cũng chỉ là đang phối hợp với chị Kimiko, vì để chị chữa trị chú pháp mà thôi. Nếu không có cảm giác, làm sao chị có thể thuyên giảm hiệu quả được? Bản thân chị chẳng phải cũng vậy sao?”
“Ara? Sao biết hay vậy?”
“Lẽ nào chị chỉ… đang… bận rộn vô ích à?”
“Hửm? Truyền âm của Uesugi cô nương dường như có chút không ổn định rồi nhỉ?”
“Lẽ nào, đây không phải chính là vì để… khiến chị càng… ưm… thi triển pháp chữa trị hiệu quả hơn… a…”
Mái tóc bạc của Uesugi Rei xõa dài, lồng ngực đầy đặn nhô cao, vòng eo thon thả mà săn chắc cong về phía sau, dường như đủ để chống đỡ hai đại nữ Thần Tướng, nhưng lại đang dần dần ngã xuống, cho đến khi hoàn toàn bị Kimiko đè xuống mặt đất.
“Nếu… không phải… vì phối hợp với chị để chữa trị… tuyệt đối sẽ không như vậy…”
“Uesugi em gái quả nhiên đáng yêu quá đi mất, đến lúc này rồi mà sao còn cố chấp như vậy.”
“He he he, tưởng gọi một tiếng em gái thì tôi đã trở thành em gái của chị sao? Vẫn nên là gọi tôi là Uesugi cô nương đi. Chuyện này nhớ là đừng có nhắc đến với Tsukuyomi Điện hạ đấy… ư…” Uesugi Rei nói, mà vì Kimiko quá chủ động nên triển khai một mức độ phản kích nhất định.
“Điều này e rằng không được… a… quả nhiên là Uesugi cô nương, thực sự là… danh bất hư truyền, không dễ đối phó đâu…” Truyền âm của Kimiko dường như cũng bắt đầu có chút chập chờn, “Em như vậy, chưa chắc đã có lợi đối với việc chữa trị của ta đâu. Muốn phóng thích Mị Thiên Đạo trong cơ thể, tất cả đều cần do ta chủ đạo, Uesugi cô nương không được phản kháng đâu.”
“He he, thật là xảo quyệt…” Uesugi Rei bị lời này chặn đứng lý do phản kích, tình thế dường như càng thêm bất lợi, sắc mặt cũng dần nhuốm một vầng hồng, thần sắc cũng lộ ra một phần xấu hổ.
“Rei, con, con không sao chứ.” Bishamonten càng nghe càng không chịu nổi, không kìm được mà quay người lại, thấy đứa con gái mạnh mẽ của mình lúc này lại bị Kimiko đè dưới thân, dáng vẻ kiên cường mang theo chút xấu hổ đó mà trong lòng cũng thấy xót xa. Bà tiến lên lấy khăn lụa ra, lau đi những giọt mồ hôi óng ánh cho Uesugi Rei.
“Hai đứa này… tuy đây là vì chữa trị, nhưng giấu Tsukuyomi Điện hạ mà làm như vậy có phải là hơi quá đáng không vậy?” Bishamonten khó xử nói, một mặt cảm thấy tuyệt đối có lỗi với Lily, một mặt lại lo lắng con gái mình bị bắt nạt.
“Ta đâu có giấu điện hạ đâu. Tất cả cảnh tượng ở đây ta đã dùng chú pháp ghi lại, thông qua không gian gương để truyền cho Tsukuyomi Điện hạ rồi. Điện hạ xem xong, muốn đánh muốn phạt, tùy ý người.” Kimiko truyền âm.
“A? Đây, không phải là càng…” Bishamonten cũng trở nên sốt ruột.
Nghe những lời như vậy, Uesugi Rei càng thêm xấu hổ, nếu có thể cũng không muốn để Lily nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
“Vừa rồi ta đã nói rồi, dù là bí pháp của Thần Inari cũng chỉ có thể thuyên giảm thôi. Đợi trở lại bản trận, còn cần Tsukuyomi Điện hạ dùng bí pháp Nguyệt Cung chữa trị triệt để cho cả hai chúng ta nữa đấy.” Kimiko truyền âm, nhưng miệng không vì thế mà dừng lại.
“Rei… con không sao chứ? Nhất định đừng có miễn cưỡng đấy, nếu không được thì để mẹ thay cho.” Bishamonten thà tự mình chịu chút nhục nhã cũng không muốn con gái mình chịu thiệt.
“Mẹ, không sao… mẹ đi canh gác là được rồi, đừng nhìn...”
“Rei…” Nếu con gái mình đã nói vậy, Bishamonten cũng ít nhiều hiểu được ý của con bé. Bị mẹ nhìn thấy chẳng phải là càng thêm xấu hổ sao? Chỉ làm tăng thêm cảm giác xấu hổ của Uesugi Rei, càng bất lợi hơn đối với việc cô khống chế lập trường của mình? Hay là không muốn để mẹ nhìn thấy cô…
Bishamonten vẫn là quay người đi, đến cửa động không xa tiếp tục canh gác. Lúc này càng không thể để bất kỳ yêu ma nào xông vào.
Mà sau lưng đã bắt đầu truyền đến những âm thanh không còn là truyền âm nữa, mà trong số giọng nói ám muội khó tả của hai cô gái, cuối cùng vẫn là giọng của Uesugi Rei nhiều hơn.
…
Thiên Môn đã bị công phá, hai bên đều có tổn thất, nhưng đại quân Yomi có tới mấy triệu, tổn thất tương đối có hạn, còn quân địch thương vong quá nửa.
Chỉ là tinh nhuệ của quân địch thấy tình thế không ổn, chỉ chống cự qua loa liền đã rút đi.
Đại tướng phe Susanoo là Umashiashikabihikoji tuy có thực lực Đạo Thần vô địch, nhưng chỉ cùng mấy Đạo Thần phe Yomi giao đấu vài chiêu liền vội vã rút đi. Hắn có lẽ có thực lực tiêu diệt một vài Đạo Thần quỷ vương yếu của phe Yomi, nhưng như vậy e rằng sẽ khó có thể rời đi dễ dàng. Hắn càng sợ dẫn dụ Tsukuyomi xuất chiến, vậy thì chết chắc.
Bị Tsukuyomi giết ở đây đó là chết vô ích, không chút tác dụng gì trong chiến trận.
Lily cũng không ra tay truy sát Umashiashikabihikoji. Các quỷ vương Yomi cũng cần thể diện, nếu đã đồng ý giao cho chúng tấn công, không đến lúc chúng cần thì tự nhiên cô không tiện ra tay, nếu không thì chẳng phải là làm cho mấy triệu đại quân Yomi mất mặt sao?
Mà lúc này Lily càng lo lắng hơn về tình hình bên phía Bishamonten, Kimiko, Uesugi Rei.
Cô một mình ở trong phòng của mình trong cung điện phi hành, tự nhiên cũng quan tâm nhìn thần thuật ảnh tượng mà Kimiko truyền về. Kimiko và Uesugi Rei nếu giấu cô làm chuyện này, sau này bị cô biết được, với khí độ hiện tại của Lily dĩ nhiên sẽ không ghen tuông, dù sao cũng là chuyện bất đắc dĩ, không còn cách nào khác. Nhưng ít nhiều sẽ có chút không vui. Tuy chắc chắn cô sẽ kìm nén để không biểu hiện ra rõ ràng, nhưng khả năng sẽ lạnh nhạt với hai người chị đó hơn bình thường một chút.
“Chị Kimiko thật là dụng tâm lương khổ… tấm lòng thẳng thắn như vậy… tuy ta thân là người thống lĩnh của chúng Thiên Nữ, nữ thần, nhưng phương diện tâm cảnh tu vi này vẫn không bằng chị ấy.”
Lily nhìn ảnh tượng này, tâm trạng cũng có chút phức tạp, một mặt lại cũng khó che giấu trong hơi thở mang theo vài phần ngọt ngào. Cô tự đánh giá mình như vậy cũng xem như là một loại thẳng thắn khác.
Nói là rất vui vẻ, không chút dao động mà thanh thản chấp nhận vẫn là không làm được. Tuy tâm cảnh của Lily bây giờ đã sớm vượt qua quá khứ, nhưng phần nhiều là đã học được cách nhẫn nhịn, cách buông bỏ mà thôi, không phải là trong lòng không có cảm giác.
“Bất kể thế nào, đây là tình thế bắt buộc, hừ hừ, chị Kimiko, đợi chị trở về, xem em trị chị thế nào. A… không, không, là chữa trị cho chị.” Lily trong phòng u tối, lồng ngực bị bạch y che nửa sâu lắng nhấp nhô, nói.
(waiting4shimizuayaka<("))