Tại Takamagahara, những đám mây đen đặc như mực chầm chậm trôi nổi, che kín cả đất trời.
Chủ điện của Ngự Linh Cung vừa được xây lại cũng chìm trong một màu âm u tăm tối.
Lúc này, kẻ canh gác Ngự Linh Cung không còn là những Thiên Nữ phiêu diêu thoát tục, mà là những quỷ ma hung thần ác sát.
Bên trong đại điện.
“Điện hạ, chúng thần không thể bắt được Lục Thần Tướng, lại để cho đám Thiên Nữ trốn thoát, xin điện hạ trách phạt!”
Amanigyaku, đeo một chiếc mặt nạ Tengu màu đỏ, dẫn theo ba người trong Tân Thiên Nữ Ngũ Tướng Tinh quỳ giữa điện đường âm u u nghiêm.
Đây cũng là lần đầu tiên Amanigyaku tiến vào chủ điện Ngự Linh Cung kể từ khi nó được xây lại.
Hai bên điện đường là đông đảo những cổ thần cao lớn mà cô chưa từng thấy, tựa như những quỷ sát la hán, đứng sừng sững trong bóng tối. Từng người một có tư thế quái dị đáng sợ, dùng cặp mắt hung tợn nhìn các cô.
Và trên một bảo tọa đen kịt vô cùng quái dị, chính là nam Đại Ngự Thần Susanoo. Bảo tọa này là một phần của một pho tượng hắc sắc cự thú khổng lồ chiếm cứ sâu trong đại điện. Ở phần đuôi của con dị thú khổng lồ, tám cái đuôi lớn như rắn vươn lên cao. Đầu của mỗi cái đuôi lại là một pho tượng yêu nữ bằng hắc thạch với thân hình khỏe đẹp, tư thái yêu kiều mà quỷ mị. Tám yêu nữ này dường như đang hợp lực nâng đỡ thứ gì đó, nhưng một tấm rèm đen kịt đã che khuất vật thể ấy, chỉ để lọt ra vài tia sáng lập lòe, mờ ảo.
Susanoo một thân trường bào đen kịt, dung mạo tái nhợt mà anh tuấn lạnh lùng, thân hình cao lớn đến mười trượng. Vóc người to lớn nhưng không mất đi vẻ hiên ngang và một phong thái kỳ lạ.
Điều khiến Amanigyaku hơi nghi hoặc là, tân Thiên Nữ quân của các cô không thể hoàn thành sứ mệnh, đến đây xin chịu tội là phải, nhưng tại sao thủ lĩnh của Tân Thiên Nữ là Suseri-hime lại đứng ở một bên dưới chân bảo tọa của Susanoo.
Mà ngược lại, người dẫn tân Thiên Nữ quân đến xin chịu tội lại chính là cô, Amanigyaku.
“Hà…” Susanoo cười một tiếng, giọng nói trầm hùng mà âm u, “Amanigyaku, đại trận Lục Đạo Luân Hồi Sách Hồn của ta đã hoàn thành, tiêu hao hơn nửa bảo vật của Takamagahara, mọi thứ đã sẵn sàng. Nhưng bây giờ ngươi lại nói với ta, một nữ Thần Tướng cũng không bắt về được sao?”
Amanigyaku trong lòng run lên. Susanoo không hề sử dụng bất kỳ sự áp bức nào, nhưng chỉ thần sắc và giọng nói của hắn đã khiến Amanigyaku run rẩy vì sợ hãi.
“Điện hạ, Amanigyaku biết tội, xin điện hạ trách phạt.”
Lời này Amanigyaku cũng không phải lần đầu tiên nói. Tuy trước đây phần lớn là đối với Suseri-hime, cô cũng không phải lần đầu tiên chiến bại, nhưng trước đây nhiều nhất chỉ bị khiển trách vài câu, không có sự trừng phạt thật sự nào, dù sao Susanoo vẫn phải dựa vào các cô để chiến đấu.
Thắng bại vốn là chuyện thường tình nơi sa trường... có lẽ lần này, sự trừng phạt sẽ nặng hơn chăng?
“Amanigyaku à, ngươi nói xem, phải làm sao đây?” Susanoo hỏi.
“Hả?”
Toàn thân Amanigyaku run lên, điều này bảo cô trả lời thế nào? Cô bất giác quỳ ở đó, đưa mắt nhìn về phía Suseri-hime.
Thế nhưng, ánh mắt dưới chiếc mặt nạ màu ám kim không chút dao động.
Suseri-hime mới là thủ lĩnh của chúng ta, lúc này phải làm sao, sao lại hỏi mình?
Amanigyaku không hiểu, cũng không dám trả lời bừa.
Sau một lúc im lặng, Suseri-hime nói: “Phụ thân, tân Thiên Nữ quân tuy không thể hoàn thành sứ mệnh, nhưng đã chiến đấu vô cùng anh dũng, xin phụ thân tạm thời khoan dung, cho phép các cô ấy lấy công chuộc tội.”
Suseri-hime vừa nói ra những lời này, Amanigyaku thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng nói: “Điện hạ! Amanigyaku nguyện suất chúng tái xuất chiến, vạn tử không từ, lần này nhất định sẽ bắt sống Lục Thần Tướng dâng lên điện hạ!”
“Hehehe, Suseri-hime, ngươi quả thật có những bộ hạ tốt nhỉ.” Susanoo cười lạnh.
Đôi mắt đen kịt vừa anh tuấn lại vừa nhiếp hồn của hắn nhìn Amanigyaku. Amanigyaku cảm thấy mình như thể bị bóng tối nuốt chửng trong khoảnh khắc đó.
“Amanigyaku, Tsukuyomi đã tái sinh. Ngươi nói xem, chỉ bằng tân Thiên Nữ quân của các ngươi, ngay cả năm Đạo Thần cũng không gom đủ, làm sao đi bắt sống Lục Thần Tướng?”
“Hả?”
Cả đại điện đen kịt rung chuyển, một luồng ám ý ngập trời từ bảo tọa sau lưng Susanoo tỏa ra. Đây là nộ ý đến từ Đại Ngự Thần.
Amanigyaku và ba vị Thiên Nữ Tướng Tinh là Nei, Momoshiki-hime ở sau lưng, người nào người nấy đều sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Điện hạ… thần… chúng thần nguyện liều mạng…” Giọng nói của Amanigyaku run rẩy hét lên.
“Nữ nhân vô năng, còn không câm miệng!” Giữa đông đảo quỷ thần ma đà trong bóng tối, một vị Minh Vương thân hình mấy trượng, mặc chiến giáp cổ xưa bước ra. Vị Minh Vương này hung ác vô cùng, sải bước đến trước mặt ba vị Thiên Nữ Tướng Tinh, giơ một cây Kanabo to lớn lên.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba đòn trọng kích đánh ngã ba vị nữ Tướng Tinh xuống đất.
Đây chính là Fudō Myōō, một trong những cổ thần đến từ nơi phát nguyên bí ẩn sâu xa nhất của Kunitsukami ở Takamagahara.
(Bất Động Minh Vương, thần riel thuộc phật giáo NB)
“Fudō Myōō, ngươi hà tất phải động thủ thô bạo như vậy? Lũ Amanigyaku này tuy vô năng, nhưng nếu thật sự muốn báo hiệu điện hạ cũng không phải là không có cửa.” Trong bóng tối, Kujaku Myōō có đôi cánh màu sắc thanh lãnh bước ra. Hắn xem như là người tương đối hoạt bát trong số các cổ thần, không giống những đồng bạn ẩn cư kia. Năm đó, hắn chính là một trong những Đạo Thần đỉnh cấp của Takamagahara, đã từng xung đột với Lily trên Ma Thiên Lộ và tại hôn lễ ở Ngự Linh Cung. Nhưng về thực lực, trong số đông đảo cổ thần ẩn dật, e rằng Kujaku Myōō còn chưa xếp được vào top tám.
(Thg Khổng Tước Minh Vương, cũng là thần riel)
“Điện hạ, lời của Kujaku Myōō là có ý gì? Những ả đàn bà vô năng này, dù có cho cô ta thêm mười mạng cũng không thể nào đối phó được với Tsukuyomi.” Fudō Myōō nghi hoặc nói.
“Kujaku Myōō, lời này của ngươi là có ý gì? Cứ nói ra cho chúng thần nghe thử?” Susanoo nói.
“Điện hạ,” Kujaku Myōō nói, “Tuy muốn đám Amanigyaku này bắt được người từ tay Tsukuyomi thì đúng là trò cười, nhưng nếu bọn chúng thật lòng muốn liều mạng báo đáp điện hạ, thuộc hạ lại có một kế sách, chỉ là không biết bọn chúng có chịu hay không.”
Ánh mắt Susanoo hơi nheo lại, nhìn ba vị Thiên Nữ Tướng Tinh đang ngã dưới đất, “Amanigyaku, các ngươi có bằng lòng không?”
Ba người run rẩy đứng dậy.
“Điện hạ…” Khóe miệng Amanigyaku rỉ máu, quỳ xuống nói, “Chỉ cần có thể tận lực vì điện hạ, có thể chiến thắng Tsukuyomi-no-Mikoto, Amanigyaku vạn tử không từ!”
Ánh mắt Kujaku Myōō lóe lên, nói: “Đại trận Lục Đạo Luân Hồi Sách Hồn do Umashiashikabihikoji đại nhân dâng lên quả thực cần những Thiên Nữ có thân thể thuần khiết để làm nguồn năng lượng kích hoạt. Lục Thần Tướng quả thực là những lcujw chọn tốt nhất, nhưng cũng không phải là bắt buộc. Nói đến Thiên Nữ Đạo Thần có thân thể thuần khiết, ở đây chúng ta không phải cũng có mấy người sao?”
Nhất thời, đông đảo quỷ thần ma đà đều cúi đầu, hung trầm nhìn ba vị nữ Tướng Tinh.
“Cái gì!?” Toàn thân Amanigyaku run lên, hai mắt của chiếc mặt nạ Tengu màu đỏ sẫm trợn tròn, chiếc mũi vẫn còn vểnh cao không chút biểu cảm.
Lúc này, thân là thủ lĩnh của tân Thiên Nữ quân, giọng nói của Suseri-hime có phần chế giễu, “Nói như vậy cũng thật không phải là một diệu kế! Haizzz, tiếc là ta không chút tư dung nữ tính, không chút vận vị mị đạo nào cả, nếu không, ta nhất định sẽ là người đầu tiên xin phụ thân mệnh lệnh, sung làm nguồn dẫn cho đại trận này.”
“Amanigyaku, ngươi có bằng lòng không?” Susanoo nhìn ba người Amanigyaku.
“Điện hạ… Suseri-hime đại nhân…” Chiếc mặt nạ xấu xí của Amanigyaku mang theo chút kỳ vọng lờ mờ, nhìn về phía Suseri-hime, nhìn về phía Susanoo, nhưng thứ nhìn thấy chỉ có bóng tối vô biên và dục vọng vô tận.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
(Ngu thi chet)
Mình vì Susanoo vào sinh ra tử suốt ngàn vạn năm, chị em, mẫu thân đều đã chiến tử, bản thân vô số lần bị thương. Lẽ nào chỉ vì không thể chiến thắng đối thủ mà phải nhận lấy kết cục này sao?
Oan uổng! Trong lòng Amanigyaku là nỗi oan khuất vô tận, nỗi hối hận vô tận!
Cô cúi đầu, đôi mắt trợn tròn trắng bệch của chiếc mặt nạ Tengu ngây dại nhìn xuống mặt đất đen kịt.
“Thần… nguyện ý.”