Từ trong viên bàn kia bỗng nhiên tỏa ra từng đạo dao động màu đen, những dao động này không ngừng khuếch tán, lan tỏa khắp trời đêm, tựa như một dòng sông đêm, trong dòng sông ấy sao trời lấp lánh.
Từng dòng sông sao trời quấn lấy Kyokusha Hỗn Thiên Vương.
Kyokusha Hỗn Thiên Vương gầm lên, liều mạng chống cự, giãy giụa tựa như một con mã thú rơi vào trường hà đêm tối, căn bản không thể thoát ra.
Thú có hung hãn đến đâu, sao có thể chống lại trời đất?
Từng dòng sông đêm tối kéo Kyokusha Hỗn Thiên Vương vào trong viên bàn. Móng vuốt quỷ cuối cùng của con Cổ Ma màu đỏ này co giật bên ngoài dạ bàn, vô ích cào cấu rồi bị kéo vào, bên trong tinh bàn màu đen, từng tràng tinh không biến chuyển, dao động diễm lệ của trời đêm vận hành hiện ra.
“A—! A— a—!!”
Tiếng hét thảm thiết đến khản cổ của Kyokusha Hỗn Thiên Vương dường như từ một nơi cực sâu, cực xa trong trời đêm của tinh bàn này truyền ra.
Lily không chủ tu Dạ Thiên Đạo, nhưng mặt trăng là chủ nhân của đêm đen, soi sáng đêm đen đồng thời cũng cai quản đêm đen. Đôi bên không phải đối địch mà là sự kết hợp hoàn mỹ không thể thiếu!
Mặt trăng ban ngày lấy đâu ra ánh sáng? Đêm đen không có ánh trăng sẽ tăm tối đến nhường nào?
Tinh bàn này chứa đựng một phương tiểu thế giới, chính là sự dung hợp của sức mạnh đêm đen và sức mạnh mặt trăng.
Là sức mạnh căn bản của Yoru-no-Osuhara, vô cùng tăm tối, nuốt chửng tất cả!
Nguyệt Thực.
Tiếng hét thảm thiết của Kyokusha Hỗn Thiên Vương khiến chúng Cổ Ma, Đạo Thần Yomi nghe thấy mà trong lòng run rẩy không thôi.
“Sao vậy? Tsukuyomi này không phải đã bị đại trận áp chế rồi sao?”
“Tại sao cô ta vẫn còn thủ đoạn đáng sợ như vậy?”
“Ngây ra đó làm gì! Dù Izanami trọng thương bị áp chế cũng có thể phản sát, huống hồ là Tsukuyomi trẻ tuổi khí thịnh này!? Từng người một xông lên chẳng phải là nộp mạng sao!” Jigokudō Thiên Hoàng hét lên.
“Chúng ta đồng thời ra tay, dù có đồng quy vu tận cũng phải giết chết các chị em của cô ta!” Daien Hùng Hoàng cũng biết rõ, chiến với Tsukuyomi, nếu không liều mạng nữa, nếu còn do dự một chút nào nữa, lấy đâu ra phần thắng? Chỉ có đặt mình vào chỗ chết mới có thể hồi sinh.
Đông đảo Cổ Ma cũng đều là những tồn tại hung bạo hằng cổ đã giết chóc vô số năm, ai mà không hiểu đạo lý này? Thực lực dù không bằng Tsukuyomi, nhưng đối phương chỉ có một người, liều chết một phen!
Dù liều chết không giết được Tsukuyomi cũng phải giết mấy người chị em của cô ta!
Lúc này đại trận dù sao cũng đã triệt tiêu được sự áp chế trên phạm vi lớn của Lily, các Cổ Ma gần như đồng thời bộc phát, từng người một giết về phía các chị em.
Izanami và Shimizu được Lily truyền thần lực, Uesugi Rei lại ở cùng Lily, cảm thấy khó có thể giết được, các Cổ Ma chuyên nhắm vào bốn vị chị em còn lại, đồng thời hạ sát thủ!
Bên trong đại trận, Cổ Hoàng Tuyền Lực tàn phá bừa bãi, tuyệt học, bí pháp, thiên phú sát chiêu ập đến về phía các chị em.
“Lily, không hay rồi!” Uesugi Rei thấy vậy định mang thân thể bị thương đến bảo vệ các chị em khác. “Chị giúp Kaguya-hime, em…”
Thế nhưng, Lily ôm lấy tay Uesugi Rei, tuy dịu dàng có phần lạnh lẽo nhưng không hề buông lỏng, khiến Uesugi Rei căn bản không thể rời đi.
“Đừng vội chứ, chị.” Bàn tay còn lại của Lily dùng những ngón tay thon thả mảnh mai đặt lên môi Uesugi Rei.
Chỉ thấy, động tác của Lily vẻ ngoài nhẹ nhàng chậm rãi, thực ra lại nhanh đến không thể tưởng tượng, giờ khắc này tựa như thời không mờ ảo…
Ngón tay cô khẽ lướt qua môi Uesugi Rei, trượt đến lồng ngực, lượt qua lồng ngực căn tràn, cho đến bụng dưới của cô, không tiếp tục đi xuống mà lại nhẹ nhàng xoay một vòng, nhận lấy Kusanagi-no-Tsurugi trong tay Uesugi Rei.
Bàn tay còn lại của Lily bỗng buông ra, Reizuku - Hana Tamashii đã ở trong tay.
Căn bản không cần nhìn những Cổ Ma đang vây công các chị em, bỗng nhiên, song đao đồng thời ra tay.
Cơ thể yêu kiều xoay một vòng, vù—
Một vùng kiếm quang đồng thời bay về bốn phương tám hướng.
Những đạo kiếm quang Ngân Nguyệt này tựa như có thần, tốc độ cực nhanh lại có thể lượn qua những chướng ngại vật không cần thiết, bất kể là một vài Cổ Ma ở xa các chị em hay là sau những thiên trụ kia.
Từng đạo kiếm quang Ngân Nguyệt chuẩn xác không sai một ly xuyên qua những Cổ Ma đang vây công các chị em.
“Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!”
Chỉ thấy mười mấy con Cổ Ma Đạo Thần tấn công bốn chị em đầu tiên, từng con một gào thét. Nếu dùng binh khí trong tay tấn công các chị em thì cánh tay bị chém đứt, nếu dùng chân quỷ to lớn đá về phía các chị em thì đứt chân, nếu dùng cánh lớn vỗ tới thì đứt cánh, nếu định cắn xé các chị em thì trực tiếp bay đầu!
Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn bộ Cổ Ma vây công các chị em đều đã mất đi phương thức làm hại các chị em, nhưng không một con nào bị giết lập tức.
Thế nhưng đây không phải là sự nhân từ của Lily.
Nhất thời, Ayaka, Tamamo-no-Mae, đặc biệt là Kaguya-hime và Haihime đều kinh ngạc đến ngây người. Những Cổ Ma hung thần ác sát lao về phía các cô lại dễ dàng và tuyệt đối bị tước vũ khí như vậy? Lúc này đang vây quanh các cô, máu quỷ văng tung tóe, gào thét thảm thiết.
Nguyệt Lực, sát phạt lực, bị chém trúng khó có thể hồi sinh, lại còn nuốt chửng lượng lớn sức mạnh của Cổ Ma, khiến những Cổ Ma này vô cùng đau đớn.
Thế nhưng, nỗi đau sâu sắc hơn cả nỗi đau thể xác cường hãn thô lỗ của chúng là sự tuyệt vọng đến từ linh hồn.
Lily lúc này đã thu kiếm, nhẹ nhàng đỡ Uesugi Rei đang quỳ một gối bên chân cô dậy.
“Chị, đừng vội, em sẽ chữa thương cho chị.”
Ra tay tùy tâm sở dục như trò trẻ con, căn bản không xem sự vây công của Cổ Ma ra gì! Dễ dàng như vậy đã đồng thời khiến một nửa số Cổ Ma trọng thương, mất đi chín phần chiến đấu lực. Đây còn là dưới sự áp bức của cái gọi là đại trận.
“Đây… đây chính là thực lực thật sự của Tam giới đệ nhất Nữ Chiến Thần sao…” Jigokudō Thiên Hoàng trợn mắt há mồm.
Thế này… còn đánh thế nào?
Những Cổ Ma kinh nghiệm trận mạc lâu năm cũng chưa từng thấy qua đối thủ mạnh mẽ như vậy.
Không, đối phương căn bản không xem chúng là đối thủ.
Phần lớn Cổ Ma trong lòng đều có một dự cảm, Lily muốn giết chúng chỉ trong một ý niệm.
Chạy!
Nếu cá chết lưới rách, có thể trọng thương đối phương, mò mẫm sự sống trong cái chết, vậy dù có liều mạng Cổ Ma cũng không sợ. Nhưng đây căn bản không phải là một trận chiến cùng cấp bậc, dù có liều chết cũng là nộp mạng vô ích!
Vậy ai còn liều mạng?
Đấu chí của các Cổ Ma sụp đổ!
Không hẹn mà cùng bộc phát toàn tốc, bỏ chạy tứ tán, ngay cả Tam Hoàng Tứ Vương cũng không chút do dự bắt đầu chạy trốn.
Trước đó bầy ma vây công, Lily không thèm để ý, nhưng chúng muốn chạy trốn, ánh mắt Lily lại nghiêm nghị.
“Chạy?”
Lily ống tay áo dài màu bạc vung lên.
Một vầng trăng khuyết từ trước ngực cô bay lên…
Vầng trăng bay lên không trung.
“Thực.”
Vầng trăng khuyết mờ ảo rơi lệ giữa không trung.
Những giọt lệ trăng rơi xuống hóa thành từng hàng rào ánh sáng cong màu bạc, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ đại trận, phạm vi còn lớn hơn cả đại trận.
Đây là một nhà tù ánh trăng!
“A!” Từng con Cổ Ma va vào nhà tù, cơ thể lập tức bị Nguyệt Lực nuốt chửng, cắt xé, vô cùng đau đơn, tiếng gào thét vang vọng khắp trời đất, huyết quỷ như mưa son tưới lên đại trận, nhuộm đỏ và đen vô số thiên trụ.
“Định hãm hại mẫu thân ta, làm hại các chị của ta, còn muốn chạy à?”
“Các ngươi, không một ai đi được đâu.”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo của Lily không lớn nhưng lại truyền khắp trời đất, như một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu tâm hồn của mỗi một con Cổ Ma, mỗi một kẻ phản bội nơi đây.
Một vài Cổ Ma bắt đầu dùng bảo vật, binh khí tấn công nhà tù sắc trăng. Thế nhưng nhà tù này vô hình, Nguyệt Lực tựa như có ý niệm riêng, binh khí xuyên qua như xuyên qua ánh trăng, không chút ảnh hưởng, bảo vật có thể bay ra ngoài, nhưng một khi một bộ phận nào đó của chính Cổ Ma tiếp xúc với nhà tù sẽ bị tiêu diệt một cách vô tình!
Căn bản không đi được!