Thắng rồi…
Trời đất mênh mông biết bao, ánh mặt trời vàng kim, ánh trăng nhàn nhạt, qua lớp mây tàn, khúc xạ trên không gian vỡ nát, tỏa ra một thứ quang thái kỳ dị…
Các chị em, ai nấy y phục đều rách nát, dìu nhau, ngây người nhìn thế giới không biết là tận thế hay là tân sinh này.
Thắng rồi sao?
Cuối cùng… trận chiến chung yên của Tam Giới này, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi sao?
Nhất thời, các chị em vẫn còn chìm đắm trong ngọn lửa chiến tranh cuồng loạn của thần lực hoành hành, vẫn chưa thể phản ứng lại.
Họ nhìn về phía Lily, nhìn về thế giới sau kiếp nạn này, ngây người đứng đó.
Thắng rồi.
Thế nhưng, thắng bại chỉ trong gang tấc.
Vào thời khắc cuối cùng, ngay lúc Lily đã không còn tìm ra được bất kỳ phương pháp nào để lật ngược tình thế, biết rõ là tuyệt vọng nhưng vẫn không tiếc bất cứ giá nào mà tiếp tục kiên trì.
Vào khoảnh khắc cô gần như sắp vẫn lạc, Lily đã nhớ lại lời thề giữa mình và chị.
Một người mang lại ánh mặt trời cho Tam Giới, là chúa tể của các vị thần.
Một người thống ngự đêm đen, dùng sát phạt để trấn nhiếp Tam Giới.
Có lẽ Tsukuyomi năm xưa, để đuổi theo bước chân của người chị gái mà bước lên con đường của thần minh, nhưng khi thật sự đi đến đỉnh cao lại phát hiện ra, khoảng cách với chị lại càng thêm xa vời.
Mỗi người một phương trời.
Chỉ có lúc nhật nguyệt đồng huy, mới có thể tương kiến.
Đó chính là lời hẹn ước giữa họ.
Thế nhưng Susanoo đã cướp đoạt nửa phần Takamagahara, sở hữu sức mạnh áp đảo, dù biết rõ Amaterasu ở ngay sau lưng hắn, làm sao có thể cứu được?
Dù có cứu ra được, sẽ ra sao, cũng không ai biết.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất.
Không có phần thắng nào khác.
Mặc dù linh hồn của Amaterasu đang say ngủ trong Yata no Kagami, nhưng cũng có thể tương thông trong cõi u minh với tâm ý của Lily.
Đây là ván cược mà Lily đã đặt vào tất cả những gì mình có, một ván cược cuối cùng!
Yata no Kagami bị Susanoo đánh vỡ, Totsuka-no-Tsurugi đâm vào Linh Cung của Lily. Dù là một Susanoo luôn xảo quyệt, cực kỳ giỏi tính toán cũng đã cho rằng, mình đã thắng.
Việc đánh vỡ Yata no Kagami mang lại cho hắn cảm giác chiến thắng vô song, cảm giác bách chiến bách thắng khiến hắn cảm thấy mình thật sự đã đứng trên đỉnh cao của Tam Giới.
Nào biết rằng, đây chính là đòn phản kích cuối cùng của Lily.
Vào lúc kiếm của Susanoo đâm tới, Lily đã lặng lẽ dịch chuyển vị trí của Yata no Kagami một chút, để thanh kiếm của đối phương tránh đi nơi linh hồn của chị Amaterasu đang ở.
Gương đã vỡ, Susanoo chìm đắm trong sự hưng phấn khi giết chết đối thủ lớn nhất của mình và sự điên cuồng vì sắp hủy diệt Tam Giới, sao lại có thể để ý đến, trong dòng chảy hỗn loạn của thần lực cuồng bạo hoành hành khắp trời, có một tia thần lực của Lily đã lặng lẽ ảnh hưởng đến một mảnh vỡ không mấy nổi bật của Yata no Kagami, bay qua bên cạnh Susanoo, bay về phía thần đàn nơi thần thể của chị Amaterasu đang ở.
Rơi xuống bên chân chị. Sự gần gũi với thần thể như vậy, lại không hề bị Susanoo chú ý, không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để cản trở, điều đó đủ để đánh thức sự hô ứng giữa linh hồn và thần thể.
Linh hồn của Amaterasu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã bị cơ thể hấp dẫn, quay về trong thần thể của chính mình.
Mặc dù đã bị đoạt đi nửa phần thế giới lực Takamagahara, nhưng đó là trong tình huống bản thân bị giam cầm, mất đi ý thức linh hồn. Một khi linh hồn quay về thần thể, Amaterasu tỉnh lại, vậy thì cô vẫn là chủ nhân của Takamagahara này, vẫn là chủ tể của Tam Giới. Trừ phi bị giết chết, nếu không điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.
Thế giới lực của Takamagahara này vẫn sẽ nghe lệnh Amaterasu chứ không phải kẻ cướp đoạt như Susanoo.
Linh hồn Amaterasu quy vị, ý thức tỉnh lại, tự có pháp lực của một người thống ngự Tam Giới. Lập tức khống chế toàn bộ Takamagahara, thu hồi thế giới lực của Takamagahara đã bị Susanoo cướp đoạt.
Chỉ là, cô vốn không am hiểu chiến đấu, lúc này linh hồn lại bị trọng thương, cơ thể trải qua ngàn năm tàn hại cũng vô cùng yếu ớt. Dù cô thật sự ra tay cũng không thắng nổi Susanoo. Huống hồ dù cô có Tam giới lực nhưng những sức mạnh này đa số là dùng để ban ơn cho chúng sinh vạn vật, là sức mạnh nuôi dưỡng, ân tứ vô cùng to lớn chứ không phải dùng để giết người.
Sức mạnh như vậy dù có lớn đến đâu cũng không thể tiêu diệt được Susanoo.
Thế nhưng, nhật nguyệt vốn là chị em song sinh.
Tu vi của họ, nếu muốn dung hợp tương thông, cũng là sự tương hợp trời sinh.
Cả Amaterasu và Tsukuyomi đều biết rõ điểm này.
Amaterasu vừa tỉnh lại. lập tức đem toàn bộ sức mạnh của mình, toàn bộ Takamagahara, sức mạnh của mặt trời, sức mạnh mà Tam Giới có thể điều động, trao cho Tsukuyomi.
Trao cho Lily.
Toàn bộ Tam giới lực mà Susanoo hằng mơ ước, đã gia thân lên người Lily.
Đó là sức mạnh thật sự không gì sánh bằng, cộng thêm uy năng của bản thân mặt trăng, của Yoru-no-Osuhara, thực lực của Lily đã vượt qua cực hạn của cường giả Tam Giới, vượt qua cả Đại Ngự Thần!
Đạt đến cảnh giới chí cao siêu thoát Tam Giới.
Còn Lily, thiên tài chiến tranh, sau khi sở hữu sức mạnh siêu việt Tam Giới, cũng am hiểu làm chủ sức mạnh như vậy để sát phạt.
Một kiếm đó, là một kiếm siêu thoát khỏi Tam Giới này, là một kiếm phá vỡ gông cùm của thế giới.
Dưới một kiếm này, một Đại Ngự Thần vô cùng mạnh mẽ như Susanoo cũng chỉ có thể hồn phi phách tán.
…
…
Ashihara.
Hōjō Ujizane một vẻ phong trần, bộ râu quai nón thô kệch ngắn ngủn khiến ông trông hoàn toàn không còn phong thái của một công tử hào môn anh khí năm xưa, đã trở thành một người đàn ông trung niên từng trải gió sương.
Ông đã từng mà lang bạt khắp nơi vì gia đạo sa sút, nhưng bây giờ lại được Ashikaga Makoto và các thế lực đề cử giữ chức đại tướng quân, dù sao sau khi Kiyoshi chết, người con trai thứ hai của Ashikaga Makoto quá cương trực, không giỏi quản lý các sự vụ quân chính lớn như vậy. Trước khi quân đội triều đại Heian theo đại quân Tsukuyomi xuất chinh, đã đem triều đại Heian phó thác cho ông.
Hōjō Ujizane giờ phút này đang ngồi trong sân vườn của phủ tướng quân, nhìn lên vệt kiếm quang trên bầu trời mênh mông.
Vết kiếm này vô cùng sáng chói, rực rỡ, trải dài ngang trời.
Dù, vào khoảnh khắc ánh mặt trời quay trở lại với đại địa, cũng không thể che đi được sự sáng chói của vệt kiếm quang này.
Hōjō Ujizane vẫn chưa biết kết quả của trận chiến ở Takamagahara ra sao, nhưng ông cảm thấy, bầu trời, thế giới, trước nay chưa từng có, vẫn đang ở trong trạng thái vô cùng bất ổn, tựa như đã chịu đủ mọi sự tàn phá, lúc nào cũng có thể sụp đổ…
Đối với tất cả những điều này, ông lại tương đối thản nhiên, bởi vì đây là thiên động, căn bản không phải là điều mà ông có thể với tới, có thể ảnh hưởng được.
Ông không khỏi nhớ lại nhiều năm về trước, vào cái đêm ở Kamakura ấy, khoảnh khắc đầu tiền ông gặp được nữ tử đó.
“Lily…”
Nữ tử mà ông đã từng yêu sâu sắc, nhưng cũng đã hủy diệt gia tộc của ông. Mặc dù đó là do Hōjō Dijon, huynh trưởng của ông tự chuốc lấy. Đối với nữ nhân này, tình cảm của ông quá phức tạp.
Nhưng đến bây giờ, cũng chỉ còn lại một vị đắng nhàn nhạt ngăn cách bởi những thăng trầm của năm tháng.
Đó sớm đã không phải là nữ nhân mà ông có thể với tới nữa rồi, điều đau khổ nhất là, đó là người ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến.
Ai có thể ngờ được, thiếu nữ lạc lối năm xưa lại chính là nữ thần Tsukuyomi.
Giờ phút này, vì đang ở trên Takamagahara nên không thể nhìn thấy, kết thúc một trận chiến vì vận mệnh của Tam Giới.
Hōjō Ujizane có một trực giác, dường như trận chiến này đã kết thúc. Từ trong vệt kiếm quang kia, dường như ông đã nhìn thấy quang huy của thiếu nữ năm xưa, đôi mắt hằn lên vẻ phong trần khô cạn của ông sáng lên.
…
…
Takamagahara, nhật nguyệt quang huy cùng với không gian vỡ nát hình thành một vẻ đẹp tan vỡ, rời rạc khiến người ta mê ly mà say đắm.
Trong Takamagahara tan nát này, Lily lặng lẽ đứng đó.
Phía trước cô không xa, một thân vũ y đỏ trắng thánh khiết tối cao, đoan trang ngồi trên thần đàn, là nữ nhân mà cô mang lòng chấp niệm hướng về, ngàn năm ly biệt, nhưng tâm hồn không lúc nào không tương y.
“Chị…”