Giữa loạn quân, Haihime tay cầm trường phiến, một đạo Tử Nguyệt Quang bao trùm quân địch phía trước, khiến thời gian của kẻ địch rơi vào trì hoãn.
Hàng trăm quân Thiên Nữ liền triển khai đột kích, tiêu diệt phần lớn quân địch bị Tử Nguyệt Quang bao phủ, nhưng thắng lợi nhỏ nhoi này gần như không có ảnh hưởng gì đến toàn bộ chiến cục.
Cùng lúc đó, trong lòng Haihime không ngừng suy tính, tìm cách vãn hồi cục diện. Cô truyền âm cho Lily và các chị em Thiên Nữ.
“Không cần hoảng loạn! Mấy triệu đại quân, không còn đường lui, dù rơi vào hỗn loạn cũng đủ để cầm chân đại quân của địch.”
“Mà chiến ý của phe địch cũng không mạnh mẽ đến vậy. Quân Thiên Nữ bây giờ không thể lui, để tránh bị đại quân hỗn loạn của phe ta ảnh hưởng, chúng ta phải hợp thành trận hình sắc bén đột kích vào trận địch, vực dậy sĩ khí đại quân!”
“Đối với quân phản loạn Yoru-no-Osuhara, phải tiêu diệt càng nhanh càng tốt để trấn nhiếp các quân khác. Chỉ là… bây giờ chúng ta căn bản không có dư lực để xử quyết quân phản loạn…”
Haihime một mặt bố trí chiến thuật cho các vị Thần Tướng và đội trưởng Chiến Thiên Nữ, một mặt cũng không khỏi lo lắng. Quân Thiên Nữ của Lục Thần Tướng bị cách trở với chủ lực của quân phản loạn Yoru-no-Okinami bởi một khoảng cách trăm dặm đầy loạn quân Yomi. Hơn nữa bản thân họ cũng đang phải chịu áp lực chiến đấu cực lớn, mấy chị em Thần Tướng đều đang giao chiến với các cổ thần mạnh mẽ, địch đông ta ít, ở thế bất lợi, khó lòng thoát thân, làm sao đi thảo phạt quân phản loạn được? Haihime dù có cách xoay chuyển cục diện, cũng không có lực lượng để thực hiện!
“Quân phản loạn để em giải quyết.” Giọng Lily bình tĩnh và lạnh lẽo vang lên. Một đại quân hỗn hợp lớn như vậy, kẻ nổi loạn lại là quân Yoru-no-Osuhara. Nếu là một bộ phận yêu ma Yomi thì cũng thôi đi, nhưng đây lại là quân đội đến từ thế giới do chính cô nắm giữ, Lily sao có thể tha thứ?
“Lily, nhưng em phải quyết chiến với Susanoo, làm sao phân thân được?” Ayaka truyền âm nói.
“Lily, tuy em là Đại Ngự Thần, nhưng thần lực cũng không phải vô hạn, em đã tiêu hao rất nhiều rồi, tuyệt đối đừng cho Susanoo có cơ hội để lợi dụng. Trận chiến này, thắng bại giữa em và Susanoo mới là mấu chốt!” Haihime nói.
“Hay là để tôi đi cho…” Uesugi Rei mới nói được nửa lời, thì sau lưng Mikazuchi lại xuất hiện thêm một cổ thần đỉnh cấp thân hình gầy nhỏ nhưng vô cùng hung hãn. Uesugi Rei lập tức phải quay lại chống đỡ.
Giữa bầu trời Takamagahara u ám vì trận ác chiến, một đạo ngân quang lóe lên. Lily lướt một kiếm về phía Susanoo, tạo ra một quang mạc nguyệt mang trải dài ngang trời. Trên quang mạc đó, lại hiện lên từng màn từng màn các cường giả kiếm đạo xuất thần nhập hóa từ thời thượng cổ giao chiến với thần quái, tỏa ra vô tận kiếm ý và sát khí trấn nhiếp lòng người.
“Muốn cản ta?” Susanoo lập tức lăng không tăng tốc xông về phía quang mạc, Totsuka-no-Tsurugi trong tay chém một nhát.
Quang mạc bị xé toạt, ra một lỗ hổng dài trăm mét, vô số mảnh vỡ nguyệt quang rơi lả tả.
“Hửm!?”
Thế nhưng lại không thấy Tsukuyomi đâu.
“Keng!”
Phía trên truyền đến một luồng hàn ý đáng sợ.
Susanoo lập tức lùi mạnh né tránh, Reizuku - Hana Tamashii từ ngay trước mắt hắn rơi xuống!
Hóa ra Lily không dùng quang mạc để cản Susanoo rồi tự mình đi thảo phạt quân phản loạn, đây chỉ là một chiêu nghi binh. Thế nhưng Susanoo lại tự phán đoán, cho rằng Lily chắc chắn muốn tranh thủ thời gian để đi giải quyết quân phản loạn trước.
Lily chính là đã lợi dụng việc Susanoo giỏi tâm kế, sự thông minh của hắn ngược lại đã trở thành sơ hở.
Tuy cuối cùng, trực giác vô cùng nhạy bén với nguy hiểm đã giúp Susanoo né được một kiếm này, nhưng Lily trong lúc đảo ngược thân hình yêu kiều, vũ y bay phất phới, rơi nhanh giữa không trung, đã tung một cước đá mạnh vào bụng của hắn.
“Ầm!!!”
Khuấy động sóng mây đen khắp vạn trượng, Susanoo bị đá bay vọt về phía xa. Dọc đường đi, chỉ riêng sóng xung kích lan đến đại quân của phe Susanoo cũng đã gây ra vô số thương vong. Rất nhiều thần quái, thần binh thực lực yếu hơn trực tiếp bị lực xung kích đáng sợ đánh thành tro bụi.
Một cước này, quá nặng.
Lily lại không truy sát, cô biết rõ chỉ bằng một cước này không thể gây tổn thương cho căn nguyên của Susanoo. Cô lập tức quay người bay về phía quân phản loạn.
“Yamatsumi, ngươi đường đường là một võ sĩ Dạ Ma đỉnh cấp, lẽ nào lại khuất phục một nữ nhân đã mất đi sức mạnh sao? Ngươi còn danh dự không?” Yoru-no-Okinami múa hai lưỡi kiếm kỳ dị dài và xoắn ốc, giao chiến với Yamatsumi.
“Với kẻ vô nghĩa vô tín, nói gì đến danh dự?” Yamatsumi lại không hề dao động, một kiếm đỡ được hai kiếm hợp kích của Yoru-no-Okinami, đồng thời tung người một đòn đột trảm phản kích.
Yoru-no-Okinami thực lực cũng không tầm thường, tư thế không hề rối loạn, lăng không lùi một bước, né được một kiếm phản kích này của Yamatsumi.
Đột nhiên, phía xa sau lưng Yamatsumi xuất hiện một điểm sáng ánh bạc. Yoru-no-Okinami, kẻ đã trải qua vô số cuộc chém giết ở Yoru-no-Osuhara, trong nháy mắt có một dự cảm rất không lành.
Thế nhưng, ngay lúc sáu con mắt của hắn vừa lóe lên sự kinh hãi tột cùng, điểm sáng màu bạc đó đã hóa thành một vùng ánh trăng chói lòa, tràn ngập tầm nhìn của Yoru-no-Okinami.
Cùng lúc đó, một đạo ngân quang chói mắt từ trong vùng ánh trăng đó ập đến, một cảm giác rét buốt, lạnh lẽo đến tê dại và không thể chống cự, chia cắt thần thể của hắn.
Đợi đến khi Yoru-no-Okinami có thể nhìn rõ người đến, thần thể của hắn đã bị chém làm đôi từ yếu hại ở lồng ngực. Trong đôi mắt đang dần trở nên mơ hồ, là bóng dáng của nữ thần Tsukuyomi đang vung kiếm.
“Tsukuyomi-no-Mikoto, ta… đang giao chiến với Yamatsumi, ngươi lại không màng đến danh dự của võ sĩ…”
“Ầm!” Tay kia của Lily phóng ra một luồng ngân nguyệt quang cuồn cuộn, trực tiếp hủy diệt thần thể đang hấp hối của Yoru-no-Okinami.
“Danh dự của võ sĩ? Ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi chỉ là một tên phản tặc bị ta xử quyết mà thôi.” Lily để lại một câu, bay vút lên, ánh mắt quét qua hai mươi vạn quân phản loạn Yoru-no-Osuhara.
Lúc này ánh mắt cô cực độ lạnh lẽo.
“Ta, Tsukuyomi-no-Mikoto, ở đây chiếu cáo toàn quân.”
Lily bạch y bay phất phới, tóc đen tung bay, giọng nói của cô vang vọng khắp toàn bộ chiến trường.
“Kẻ lâm trận phản bội, chết.”
Vô số cánh hoa anh đào mang theo ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng rơi xuống, tựa như cơn mưa hoa cuối cùng mà đội quân phản loạn của Yoru-no-Osuhara được thấy trong đời.
Hoa anh đào hóa thành vô số lưỡi kiếm, mở ra một cuộc tàn sát trong đại trận quân phản loạn.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!……
Giữa một vùng tiếng la hét tuyệt vọng, hai mươi vạn quân phản loạn Yoru-no-Osuhara, từ Đạo Thần trở xuống, bị chém giết sạch sẽ.
“Tsukuyomi-no-Mikoto!”
“Chúng ta dù chết cũng không chịu sự thống trị của ả đàn bà nhà ngươi!”
Trong quân phản loạn còn có bốn vị Đạo Thần bị thế giới Bí cảnh làm bị thương, nhưng chưa đến mức bị loại thế giới Bí cảnh phạm vi lớn này giết chết.
Chúng từ bốn phía xông tới, tự biết không thể sống, bất kể có ích hay không cũng lựa chọn đánh một trận cuối cùng.
“Keng!”
Lily đứng tại chỗ không hề động đậy, lặng lẽ vung kiếm. Bốn vị Đạo Thần đang vây giết cô đều bị một đạo kiếm mang này xuyên qua yếu hại của mỗi người.
Bốn tên Đạo Thần của quân phản loạn Yoru-no-Osuhara, chết.
Hai mươi vạn quân phản loạn Yoru-no-Osuhara, bị chính người thống ngự của họ, Đại Thần Tsukuyomi, tự tay xử quyết, không một chút khoan dung.
Điều này đã trấn nhiếp phần quân Dạ Ma còn lại đang do dự, cũng trấn nhiếp cả đại quân Yomi.
Dù sao, lâm trận phản bội, đào tẩu cũng là bất nghĩa.
Đám yêu ma quỷ quái Yomi đó tuy có thể không màng đến những điều này, nhưng cũng có tật giật mình. Lúc này mấy triệu đại quân Yomi cũng đều bị chấn trụ, quân tâm được ổn định, không còn hỗn loạn nữa.
Mà hành động sát phạt quả quyết như vậy, cũng đã trấn nhiếp những đội quân chỉ vì lợi ích, không phải là quân cảm tử trong đại quân của Susanoo.
Chúng quân Yomi bắt đầu nghe theo chỉ huy của Haihime trở lại, dần dần ổn định được cục diện.
Xa xa, trong biển mây u ám, Takamimusubi hỏi: “Điện hạ này, tại sao ngài không dùng thế giới Bí cảnh của mình để ngăn cản Tsukuyomi-no-Mikoto xử quyết hai mươi vạn quân Dạ Ma đó?”
Susanoo cất một tiếng cười lạnh, “Đó vốn là quân của Tsukuyomi, ta đi cứu chúng, lẽ nào chúng sẽ cảm ơn ta sao? Không, chỉ e Tsukuyomi cũng là bất đắc dĩ mới phải sát phạt như vậy. Chưa nói đến việc ở phía của cô ta, thế giới Bí cảnh của ta có kịp ngăn cản hay không, ta mà thật sự cứu chúng, chẳng phải là đang giúp cô ta giữ lại mấy chục vạn quân đó sao?”