Vào lúc Hùng Thần Quân nguyên khí đã tổn thương nặng nề, tinh nhuệ của quân Thiên Nữ cũng gia nhập trận chiến, thế trận lại càng như chẻ tre.
“Khốn kiếp! Lão tử không chết trong tay con tiện bà Ame-no-Uzume này thì cũng chết trong tay người nhà. Sớm biết như vậy, Ame-no-Taoyakarao ta hà tất phải đầu quân cho Kunitsukami!” Ame-no-Taoyakarao dẫn theo mấy tên Đạo Thần của tộc Hùng Thần cùng Hanami Doji, Mauro, Ryuki và những người khác giao tranh quyết liệt, nhưng khí thế của các Hùng Thần ngày càng yếu đi.
“Ame-no-Taoyakarao, dù sao ngươi cũng là người của tộc Amatsukami, bây giờ suất lĩnh quân lính đầu hàng, có lẽ Tsukuyomi Điện hạ còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Ayaka ở xa cảnh cáo.
“Mơ đi! Lão tử chết cũng không hàng phụ nữ!” Ame-no-Taoyakarao gầm lên. Trước đó trên đường Lily xuất giá, hắn đã mạo phạm rất nhiều, sau đó lại ở Hanachirusato ra sức phá hoại, làm bị thương nặng nhiều Thiên Nữ. Nào ngờ Lily lại chính là Tsukuyomi chuyển thế!
Tsukuyomi sao có thể tha cho hắn?
Hậu phương còn có các cổ thần kịch độc đáng sợ giám sát, chỉ có thể liều chết một trận. Nhưng trận chiến này không chút hy vọng, nội tâm của Ame-no-Taoyakarao gần như sắp sụp đổ.
“Tên bại hoại nhà ngươi, còn không đầu hàng chịu chết, còn muốn hại chết bao nhiêu huynh đệ của tộc Hùng Thần ta nữa?”
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một tràng tiếng hét hùng tráng như sấm, chính là Ame-no-Tajikarao từ không trung bay tới.
Hắn biết được người giữ quan là Hùng Thần Quân, bèn xin mệnh lệnh đến đây.
“Huynh trưởng!? Huynh, rốt cuộc huynh là phe nào?” Ame-no-Taoyakarao thấy Ame-no-Tajikarao, nhất thời không biết phải nói gì.
“Phe nào? Amatsukami chúng ta từ trước đến nay đều trung thành với Đại Thần Amaterasu! Susanoo kia khống chế Đại Thần Amaterasu, các ngươi lại không biết sống chết, muốn nối giáo cho giặc sao?” Ame-no-Tajikarao ngửa mặt lên trời gầm lên.
Hắn dù sao cũng từng là thủ lĩnh của tộc Hùng Thần, thanh thế rất cao. Hắn gầm lên một tiếng, nhiều binh sĩ Hùng Thần dao động.
“Huynh trưởng, huynh lại đầu quân cho Tsukuyomi-no-Mikoto? Huynh đã bị nữ nhân kia mê hoặc rồi phải không? Thật là sỉ nhục của tộc Hùng Thần chúng ta!” Ame-no-Taoyakarao giận dữ nói.
“Câm miệng! Ngươi biết rõ Đại Thần Amaterasu đang bị Susanoo uy hiếp, lại còn phản bội người, chết cũng đáng tội! Hôm nay, vì tộc Hùng Thần, ta sẽ thanh lý môn hộ!”
Ame-no-Tajikarao quát lớn một tiếng, vác thiên trụ lao xuống.
“Tránh hết ra cho ta!”
Ame-no-Tajikarao khí lực vô song, tựa như một ngôi sao khổng lồ rơi xuống.
“Ầm!!!”
Một đòn kinh thiên này của Ame-no-Tajikarao đánh bay Kim Tái Bổng trong tay Ame-no-Taoyakarao, toàn thân cơ bắp phun ra màn sương máu, đau đớn không chịu nổi quỳ trên thành lầu, tường thành vô cùng kiên cố cũng lõm thành một hố lớn.
“Huynh trưởng… huynh… huynh thật sự muốn giết ta sao! Phụt—” Ame-no-Taoyakarao miệng phun máu.
“Ngươi đại bất kính với Đại Thần Tsukuyomi, lại xúi giục tộc Hùng Thần phản bội Đại Thần Amaterasu, sao ta có thể tha cho ngươi!”
Ame-no-Tajikarao một chưởng nặng nề, “Bốp!” vỗ lên ngực của Ame-no-Taoyakarao. Lồng ngực dày đặc đen sạm của hắn lõm vào một mảng lớn, nội tạng vỡ nát, gân cốt gãy lìa, lại một lần nữa phun ra một ngụm thần huyết lớn.
“Khốn kiếp! Ta mới là lãnh tụ Hùng Thần, Ame-no-Tajikarao, ngươi mới là kẻ phản bội bị mỹ sắc của Tsukuyomi mê hoặc! Năm đó không phải ngươi cũng đã trấn áp Thiên Nữ sao? Không phải cũng đã giam cầm Bishamonten sao? Nay lại giúp Thiên Nữ đến giết huynh đệ nhà mình? Tsukuyomi nữ thần đó có phải là dạng chân ra thu mua ngươi không? Bảo ta đầu hàng? Để đại mỹ nhân Tsukuyomi đó cũng đến ngủ với ta một giấc đi! Ta liền đầu hàng!”
“Ha ha ha ha ha!”
Ame-no-Taoyakarao toàn thân đẫm máu, lại lộ ra sự điên cuồng cuối cùng, nắm đấm nặng nề như núi non nhắm vào ngực Ame-no-Tajikarao, toàn lực nện tới.
“Ngươi đáng chết!”
Ame-no-Tajikarao hai mắt trợn tròn, lực đạo càng thêm cương mãnh. Một tay hắn dùng sức chặn đứng nắm đấm nặng nề của Ame-no-Taoyakarao, một tay dâng lên một đạo quyền phong dương cương vô cùng, tựa như một cột trụ vàng.
“Ầm!”
Một quyền chắc nịch oanh kích lên ngực Ame-no-Taoyakarao, trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực hắn, tạo ra một cái lỗ lớn. (thợ bánh :v)
Linh hải của Ame-no-Taoyakarao cũng bị đòn nặng hủy diệt.
“Huynh trưởng… hương vị của Tsukuyomi nữ thần thế nào? Ta cũng thật muốn nếm thử…” Ánh mắt Ame-no-Taoyakarao dần dần tối sầm lại.
Trán Ame-no-Tajikarao gân xanh nổi lên, dưới cơn thịnh nộ toàn thân đỏ rực.
Bàn tay to lớn đè Ame-no-Taoyakarao xuống mặt đất, giơ cao thiên trụ nặng nề, nhắm vào đầu hắn.
“Bốp!”
Một tiếng trầm đục, máu văng ngàn trượng.
Ame-no-Taoyakarao, chết.
Dù đã giết chết Ame-no-Taoyakarao, Ame-no-Tajikarao vẫn đang trong trạng thái thịnh nộ, toàn thân bốc lên nộ khí thần lực như hơi nước màu vàng.
“Dám sỉ nhục Đại Thần Tsukuyomi như vậy… đồ mất hết tính người nhà ngươi! Ta dù có muốn lưu lại cho ngươi một mạng cũng quyết không thể!”
Thấy Ame-no-Taoyakarao bị thủ lĩnh ban đầu giết chết, quân tâm của quân Amaoshiro đại loạn, chiến ý lập tức sụp đổ.
Ame-no-Tajikarao nhảy lên đỉnh Tenshukaku của quan khẩu, hét xuống dưới, “Tên phản bội Ame-no-Taoyakarao này đã chết, tại hạ Ame-no-Tajikarao mới là thủ lĩnh thật sự của các ngươi. Bọn ngươi còn không buông vũ khí, lập tức đầu hàng? Từng người một đều muốn làm kẻ phản bội gây họa cho Tam giới, phản bội Đại Thần Amaterasu sao? Lũ ngu ngốc các ngươi!”
Thiên Hùng quân nghe lời, lần lượt quỳ xuống đất, lạy rạp.
“Chúng thần nguyện ý đầu hàng!”
“Chúng thần nguyện hàng, Tajikarao đại ca!”
Trận chiến sau khi Ame-no-Taoyakarao bị giết đã rất nhanh kết thúc bằng việc quân Amaoshiro toàn thể hàng phục.
Cao Thiên Môn Quan cũng đã được thuận lợi công hạ.
Trên bầu trời phía sau, vùng độc vân màu xanh mực kia cũng theo đó lui đi.
“Thật là… một đám rác rưởi ngu xuẩn vô dụng!” Kichū Myōō vừa lui đi vừa mắng thầm trong lòng.
Lúc này quan đã phá, đông đảo Thiên Nữ và chúng quỷ Yomi bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.
Thấy tộc nhân và huynh đệ của mình ngày xưa rất nhiều người đã trở thành thi thể, bị chúng quỷ lôi đi, Ame-no-Tajikarao tâm trạng cũng khá nặng nề. Nhưng tất cả những điều này đều là do tên phản bội Ame-no-Taoyakarao và những kẻ khác đầu quân cho Susanoo gây ra.
Mà quân Yomi kia dù sao cũng là ác quỷ hung bạo, sau khi công hạ liền bắt đầu ra sức đập phá cướp bóc trong quan. Một vài cự nỏ thần uy thượng cổ, cơ quan điêu tượng, vật liệu trận pháp và các loại binh khí áo giáp của quân Amaoshiro rơi vãi, bị chúng quỷ Yomi tranh cướp.
Hết cách, những gã này không phải là tộc nhân của Tsukuyomi, lý do chúng theo đến đây liều mạng chẳng phải là vì vơ vét chiến trường tài bảo sao? Chính Lily cũng đã dặn dò Ayaka và các cô trên đường đi phải nắm bắt một chừng mực thích hợp với loại chuyện này.
Chỉ cần là chiến lợi phẩm sau khi quân của Susanoo chiến bại, chúng muốn lấy thì cứ để chúng lấy. Trên đường đi, những thế lực tiểu thế giới có lòng dạ bất lương, đến Takamagahara chiếm cứ địa bàn, thuận đường bị đánh chạy, quỷ chúng muốn cướp thì cũng đã cướp rồi.
Nhưng cũng có nghiêm lệnh, tuyệt đối không được giết chóc bừa bãi, không được xâm hại Thiên Nữ và người bản địa Thiên nhân bình thường của Takamagahara. Một khi phát hiện vi phạm sẽ bị xử theo quân pháp.
Phải biết rằng đây đều là những ngưu quỷ xà thần của địa ngục Yomi, có thể làm được việc giặc cướp cũng có đạo lý của nó, đã thể hiện kỹ xảo thống ngự cực cao của Lily rồi.
“Tajikarao đại ca, huynh cứ nhìn những quỷ quái hạ đẳng đó cướp đi binh khí của chúng ta sao?” Một quân sĩ Amaoshiro mặt đầy máu không cam lòng hét lên.
“Câm miệng! Các ngươi là hàng binh, có thể giữ lại tính mạng cho các ngươi đã là Tsukuyomi nữ thần quá nhân từ rồi!” Ame-no-Tajikarao quát mắng, “Lão tử cũng đang tự mình gác cổng cho Tsukuyomi cô ấy để chuộc tội! Tại hạ cũng là kẻ mang tội, lũ ngu ngốc các ngươi có hiểu không?”