Người Vớt Xác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1292

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7549

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 565

Quyển 1 - Chương 3.1:

Nhà là bến đỗ bình yên cuối cùng trong tâm hồn, bất kể ở ngoài gặp phải chuyện gì, về đến nhà đều có thể được an ủi và che chở.

Nhưng bây giờ,

Nó đã vào nhà rồi!

Lý Truy Viễn thấy gọi Thôi Quế Anh mãi mà không tỉnh, đành chạy vào buồng trong, trên nền đất là anh chị em đang ngủ la liệt.

"Anh Phan, dậy đi anh!"

"Anh Lỗi, mau dậy đi!"

"Chị Anh, dậy đi mà!"

Lý Truy Viễn chạy qua từng người anh chị em, không ngừng lay và gọi, nhưng họ cũng giống như Thôi Quế Anh ngoài bếp, gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Tí tách... tí tách... tí tách..."

Lý Truy Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa giữa buồng trong và nhà bếp, bóng dáng chị Oanh Vàng không hề xuất hiện ở đó.

"Phù..."

Trong lòng cậu thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại phát hiện dưới chân mình đã có một vũng nước, càng lúc càng tụ lại, bắt đầu tràn ra chảy lan theo nền đất lồi lõm.

"Tí tách... tí tách... tí tách..."

Những giọt nước không ngừng rơi xuống người cậu, làm ướt sũng quần áo, mang theo cái lạnh ẩm ướt nhớp nháp.

Hai bên tầm mắt của cậu, xuất hiện một đôi bàn tay.

Cuối cùng,

Đôi bàn tay lạnh lẽo ấy đã túm lấy cổ cậu!

Lý Truy Viễn run lên một cái, cảm giác ngạt thở mãnh liệt ập đến.

Nhưng rất nhanh, cảm giác ngạt thở lại dần tan biến, vì đôi tay này không dừng lại ở cổ quá lâu, mà bắt đầu trượt dần xuống dưới.

Một bóng đen xuất hiện từ trên cao, Lý Truy Viễn khó khăn ngẩng đầu lên.

Người ở trên cũng chầm chậm cúi đầu xuống, mái tóc dài ướt sũng không ngừng rũ xuống, dán lên mặt cậu bé, lại giống như một cái miệng đen khổng lồ, từ từ bao phủ lấy đầu cậu,

Cho đến khi...

Nuốt chửng...

...