Luo Keke nấp sau một chiếc bàn, lẳng lặn quan sát bức tượng quỷ.
Theo như luật thì miễn là bạn nằm ngoài tầm nhìn của bức tượng, bạn sẽ không gặp nguy hiểm.
Những chiếc bàn ghế nằm ngổ ngang trên sàng tạo ra những chỗ nấp tự nhiên cho các thí sinh.
Trong tình huống này, nó chính xác như những gì mà loa phát thanh đã nói.
Ngay khoảng khắc này, bức tượng quỷ vẫn đang cầm 1 viêc phấn và từ từ viết số "2" lên bảng.
Tốc độ của nó như có ai đang làm chậm thời gian ở mức 0.5 vậy.
Sau gần 10 giây, bức tượng cuối cùng cũng viết xong số "2". Ngay khi nó viết xong, nó mở miệng và rống lên một tiếng nói đáng sợ
"HAI!"
"Nó còn đếm ngược luôn sao. Tiện lợi ghê ha....."
Hắc Keke thì thầm ngang ngược.
Luo Keke ngồi im, cũng như không ló đầu ra nhìn nó.
Cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng nó không nhìn dễ như cô nghĩ.
Sau khi cất tiếng xong, bức tượng từ từ viết con số "3".
Chỉ khi đó mà Jiu Yuan, người vẫn còn choáng váng từ cú rơi ban nãy, cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh bảo mọi người rằng:" Mọi người, nhanh chóng tìm chỗ nấp! đừng để nó nhìn thấy!"
Ngay khi anh vừa dứt lời, hoảng loạn bao chùm lên mọi người và họ bắt đầu chen chúc nhau vào chỗ nấp.
Để mà nói thì, Keke đã hướng dẫn mọi người ở câu hỏi đầu, và giờ đến lượt anh, anh vẫn có một ít kiến thức về hiện tượng Dị Thường, và lời nói của anh vẫn rất đáng tin.
Cạch-Cạch-Cạch....
Tiếng phấn viết lên bảng như là hồi chuông báo tử trong mắt mọi người. Họ nhanh chóng tìm những chỗ nấp còn sót lại và chui rúc vào đó.
Nhưng thời gian không đợi 1 ai, và số chỗ nấp là có hạn. Ngay khi số "3" được hoàn thành, vẫn còn đến 10 thí sinh chưa có chỗ nấp.
Jiu Yuan nằm trong số 10 người kém may mắn ấy.
"BA!"
Vào lúc đó, bức tượng lại rống lên.
"Mọi người! Đừng nhúc nhích dù chỉ là thở!"
Jiu Yuan cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọt mồ hôi trên trán đang phản bội lại anh.
" Ai còn..di chuyển..sẽ chết.."
Con quỷ phát âm từng chữ, rồi từ từ xoay đầu của nó.
Ực....
Tất cả mọi người đều bồn chồn trong người. Jiu Yuan, đứng trước mặt con quỷ, thậm chí còn không dám thở.
Một số những thí sinh người không may mắn tìm được chỗ trốn nhanh chóng cúi xuống, né tránh ánh mắt của con quỷ, nhìn vào những mảnh gương ở trên sàn.
Ánh mắt của con quỷ lướt qua họ, rồi mở miệng và phát ra những lời tàn nhẫn một cách vô hồn.
"Những Thí Sinh Bị Loại: 11. Loại bỏ chúng...."
"Haiz....."
Keke lắc đầu buồn bã, thở dài nhẹ rồi nhắm mắt của mình, không muốn chứng kiến cảnh tiếp theo.
Bức tượng đứng im trong phút chốc, rồi từ mắt nó, vô số tia năng lượng đỏ thẩm bắn ra.
Những tia này bắn thẳng đến những thí sinh kém may mắn.
Ngay tức khắc, những thí sinh đó biến thành một bức tượng đá. Nó nhanh đến mức đáng sợ; họ còn không được nói lời cuối hay phản ứng trước khi bị hoá đá hoàn toàn.
Một lát sau đó, những bức tượng ấy vỡ vụn, tan biến thành bụi đất, rồi bị hấp thụ bời sàn kính.
Đứng ngoài đó một cách liều lĩnh bao gồm 12 người, trong đó có Jiu Yuan.
Sau lượt đầu tiên này, chỉ có một người sống sót:JiuYuan, người đã nín thở vì lo lắng.
Sau khi loại bỏ những thí sinh" không đạt", bức tượng quay lưng lại và bắt đầu tiếp tục đếm ngược.
Cuối cùng thì, Jiu Yuan ngã sõng xoài, cố gắng thở đều.
Không chỉ có anh. Những thí sinh khác, người may mắn có được chỗ trốn, cũng run sợ trước cảnh tượng ấy.
Một số khóc nhẹ, một số hối hận vì đã chọn vào trường Đại Học này.
Chỉ có Keke là bình tĩnh.
" Yêu cầu của trò chơi này... quá khắc nghiệt..."
Cô bình tĩnh phân tích.
Những thí sinh ở ngoài hầu như không di chuyển. Theo luật bình thường, thì họ sẽ được tính là an toàn. Dẫu vậy, ngoài Jiu Yuan, người đã nín thở ra, thì tất cả còn lại đều bị loại.
Nguyên nhân chính ở đây là.. thở.
Dưới ánh nhìn của bức tượng, ngay cả thở cũng được tính là di chuyển.
"Độ khó tăng một cách chóng mặt như vậy. So với bài đầu tiên thì đây không khác gì Địa Ngục cả". ( Shut up symboli Rudolf)
Tim Keke chững lại một nhịp.
Nếu như phải ví dụ, nó như cho một bọn nhóc cấp 2 thi toán vậy.
Câu đầu tiên: 1+1=?
Câu thứ hai: giải một trong bảy bài toán lớn nhất của nhân loại.
Rất là vô lí.
"Có thể là do có quá nhiều thí sinh đã sống sót trong bài kiểm tra đầu, nên chúng đã tăng độ khó lên một bậc?"
Keke chuyển sự chú ý của mình về bức tượng.
Cạch-Cạch-Cạch.....
Viên phấn ma sát với cái bảng, tạo nên âm thanh không mấy dễ chịu.
Mặc kệ âm thanh đó, cô chú ý về về chiếc bảng, nhận ra tốc độ viết và nói của bức tượng dường như nhanh hơn.
"Tuyệt... vậy là độ khó tăng theo số lượng à...?"
Cô bỗng nghĩ đến một tựa game trong nước nào đó, game mà quái thường cũng tăng cấp cùng người chơi khi họ mạnh hơn.
Sau đó, bức tượng nhanh chóng đếm đến ba.
Nhưng Jiu Yuan vẫn chưa hoàn toàn ổn. Anh nằm sõng xoài trên đất, cố gắng thở một cách nặng nề, không quan tâm đến nguy hiểm đang đến gần.
"Anh đang làm gì vậy? Muốn tự sát hả, di chuyển đi!"
Khi không ai đang chú ý đến Jiu Yuan, Keke cắn chặt răng rồi lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
" Mất quá nhiều người là không ổn đâu."
Với ý nghĩ đó, cô ra hiệu về phía Jiu Yuan, kêu anh nhanh chóng tiến lại chỗ của cô.
Giọng nói rõ ràng của Keke nhanh chóng kéo Jiu Yuan về thực tại, anh ngước đầu lên, nhận ra tình huống nguy hiểm của bản thân.
Vào lúc này, bức tượng đã đếm xong và đang từ từ quay lại nhìn Jiu Yuan.
Jiu Yuan hít một hơi, cố gắng lao đến chỗ của Keke.
"Giữ hơi đi, đừng di chuyển." Keke thì thầm một cách gấp rút.
Tim Jiu Yuan chững một nhịp. Anh giữ nguyên tư thế, đứng im trong tư thế chuẩn bị chạy, không dám nhúc nhích dù chỉ là một ít.
Anh gồng từng bó cơ trên người để giữ vững hơi thở, mặt anh đỏ vì áp lực.
Ánh nhìn của bức tượng lướt qua khắp căn phòng nhưng không quay lại, thay vào đó, nó lại tập trung vào Jiu Yuan, như muốn móc mỉa cố gắng của anh.
Thần kinh của Jiu Yuan đã căng từ trước, cộng thêm với việc anh vẫn chưa hoàn toàn ổn, anh đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nhìn thấy anh trong tính huống nguy hiểm, phản ứng của Keke chững lại. Cô cầm lấy một chiếc ghế cạnh mình.
"N-Nặng quá!"
Cô dùng hết sức cảnh tay mình, cố gắng nhích chiếc ghế về phía trước.
Cơ thể nhỏ bé của cô như một cực hình. Nếu không phải nhờ có [Chứng Chỉ của Âm Ti] tăng cường khả năng thể chất của cô, cô cũng không thể nhấc nổi chiếc ghế này.
Nhờ vào cơ thể nhỏ bé cùng với sự che chắn của chiếc bàn, hành động của Keke bị chắn khỏi tầm nhìn của bức tượng, cho phep cô muốn làm gì thì làm.
Hít một hơi thật mạnh, cô ném chiếc ghế về phía trước Jiu Yuan.
Cái ghê nhỏ đáp trước mặt Jiu Yuan một cách hoàn hảo, che chắn cho nửa trên của anh.
Ngay vào lúc đó, Jiu Yuan bỏ cuộc và hít một hơi thật sâu, cô gắng lấy lại nhịp thở của mình.
"Mì-Mình chưa chết?" Anh lẩm bẩm vô hồn.
Cái ghế đỏ che vừa đủ tầm nhìn của bức tượng, cứu anh khỏi cái chết trong gang tấc.
Với tầm nhìn của nó bị cản trở, bức tượng quay lại và bắt đầu đếm ngược.
Jiu Yuan thở dài trong thoải mái. Lần này anh không chần chừ, lao đến chỗ của Keke và cúi xuống cạnh cô.
"Luo Keke, cảm ơn nhé.." Jiu Yuan lau mồ hồi từ trán mình và thì thầm," Bạn lại cứu tôi một mạng rồi."
"Haiz..."
Keke mặc kệ lời cảm ơn đấy. Mặt cô xị xuống, và cô nhìn Jiu Yuan một cách thất vọng.
"Nhìn hiểu biết của anh về những sự kiện này, tôi còn tưởng anh là thợ săn hay là bật thầy săn ma hay gì chứ."
"Hì hì, thật ra tôi chỉ là một đứa học sinh với niềm đam mê cho truyền thuyết đô thị thôi, thi thoảng vẫn viết một số cách để đối phó với chúng.Nhưng.... tôi chưa bao giờ trải qua một hiện tượng Dị Thường bao giờ. Đây là lần đầu thôi thấy nó đó....."
'Tưởng là gà, hoá ra là thóc!'
Tất nhiên, Keke giữ ý nghĩ đó trong đầu.
Mặc dù cô bé bé nhỏ này có một cái miệng khó hiểm soát và một tâm trí nóng nảy, cô quyết định im lặng, vì giờ không phải là lúc để tiêu cực.
"Kệ đi. Đối với người lần đầu tiếp xúc với những thứ như này, thì anh đã làm rất tốt."
Cô cố nặn ra một nụ cười.
Nhìn vào cô bé tóc trắng cười với mình, Jiu Yuan cảm thấy một hơi ấm lan toả trong tim anh.
"Bạn học Keke, cậu cũng là một người đam mê truyền thuyết đô thị à? chúng ta nên trao đổi nhé.."
Anh chưa kịp dứt câu, thì Keke đã cắt ngang anh, chỉ về phía bức tượng.
"Đây không phải là lúc. Lo mà nhìn về phía trước kìa, một là chúng ta thoát khỏi đây, hai là chúng ta chết ngắt."
Jiu Yuan đứng hình, mặt anh cắt không một giọt máu.
Thời gian giới hạn của câu hỏi là 5 phút.
Và một nữa của chúng đã trôi qua.
Xong quota hôm nay, tôi sủi