Nhói.
Cái cảm giác buồn nôn đến cùng với một đau đầu khủng khiếp.
Ư...
Jinhyuk xoa xoa thái dương và đứng dậy khỏi giường.
Với cái cổ họng khô không khốc, cậu nốc tận 1 lít nước đá lấy ra từ trong tủ lạnh. Khi dòng nước mát lạnh chảy xuống họng, cậu mới lấy lại ý thức từng chút một.
- Ha. Sống rồi.
Haejang Ramen cũng cay đấy, nhưng mình có việc quan trọng phải làm trước.
- Mình phải chỉnh sửa và tải lên video lần đầu phá đảo con game khốn nạn ngày hôm qua trước khi nó bị ai đó đánh cắp.
Mặc dù điều đó sẽ không xảy ra, vì tôi đã không nhìn thấy bóng dáng của những người chơi khác kể từ khoảng tầng 20. Với cả làm người ai lại làm thế.
Uung!
Jinhyuk nhanh chóng bật máy tính lên. Như thường lệ, cậu cố gắng tìm bài nhạc phù hợp với tâm trạng của mình khi cậu làm việc trên Nutube.
Nhân tiện thì...
Huh?
Một Nutuber của một kênh có lượng truy cập cao đang livestream với tiêu đề : 'Tháp Thử Thách' là có thật.
Việc giật tít tiêu đề là điều phổ biến trong ngành này, nhưng không phải là khi có hơn 300.000 người đang xem livestream thế này.
Có thứ gì đó...
Jinhyuk di chuyển con trỏ chuột.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Mình không biết tại sao tim mình đập nhanh đến nỗi không kiểm soát được thế này.
Khoảnh khắc cậu nhấp chuột vào cái live đó, mọi thứ dường đã như thay đổi.
Click.
'Bạn đã tham gia livestream.'
- Wow! Mọi người. Cái đó! Cái đó! Mọi người cũng thấy nó phải không?
Trên màn hình của Nutuber đó bùng nổ với hàng loạt dấu chấm than. Một tòa tháp khổng lồ có thể dễ dàng nhìn thấy được qua màn hình.
Là nó.
Một tòa tháp khổng lồ xuất hiện ở giữa Seoul.
Quá đỗi quen thuộc.
- Theo như anh "Dưa vị dưa hấu" đã báo cáo, tôi nghĩ rằng nó đã được phát hành 11 năm trước.
- Đó là từ một trò chơi có tên là 'Tháp Thử Thách'. Mọi người có thể tin được không? Uh? Chờ đã...
Nutuber đó chợt ngẩng đầu lên như đã cảm nhận được điều gì đó.
Ngay sau đó, màn hình trong video bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
Đương nhiên đó không phải là hoàng hôn. Mặt trời không bao giờ lặn vào lúc 10 giờ sáng.
- Không thể tin được...
Jinhyuk nuốt nước bọt.
Tôi biết đây là gì.
Đó là thông báo xuất hiện khi tôi chơi 'Tháp Thử Thách' lần đầu tiên.
[ 'Tower of Trials' phiên bản 'Reboot'. Bản cập nhật đầu tiên ' đã hoàn tất.]
Ranh giới giữa thực và ảo đã phai mờ đi.
Ngay trước mặt Nutuber trên màn hình, hay cả ở hiện tại, cửa sổ trạng thái màu xanh đang nhấp nháy trước mắt anh.
Nó đã bắt đẩu rồi.
[Tất cả người chơi phải chinh phục tầng tiếp theo của tòa tháp trong vòng 90 ngày.]
Thế giới mà tất cả chúng ta đều biết đang sụp đổ...
[Nếu bạn thất bại, nhân loại sẽ diệt vong.]
như thế đấy.
Trò chơi đã trở thành hiện thực.
Đầu óc cậu rối bời như một chiếc máy tính tải chậm, nhưng Jinhyuk nhanh chóng hạ quyết tâm.
Phù.
Cậu hắng giọng.
Phải thật bình tĩnh.
- Nếu 'Tower of Trials' đã xuất hiện ở thế giới thực, giờ không phải là lúc chần chừ ở đây. Mình phải nhanh lên.
Jinhyuk bật dậy khỏi ghế. Chiếc ghế kêu lạch cạch và đổ xuống sàn. Nhưng giờ không phải là thời gian để dựng lại nó.
Phải ra ngoài.
Đến nơi mà mình có thể lấy được 'món đồ đó'.
Jinhyuk chạy vèo ra khỏi cửa và phóng thẳng xuống đường.
Mình đã hết hơi khi băng qua đường và leo lên cầu thang.
Nhưng tại sao?...
Sự háo hức như thể đã chờ đợi điều này từ lâu không làm cho mình cảm thấy mệt chút nào.
Mình đã chịu đựng quá đủ rồi.
Trái tim cậu đập ngày càng nhanh khi bản thân cậu biết rằng mình có thể thoát ra khỏi cái cuộc sống tẻ nhạt và nhàm chán đó.
- Mình đã chạy bao lâu rồi?
Khi tôi đến nơi, trung tâm thành phố đã đông nghịt người.
- Chuyến tàu nào đến Busan nhanh nhất vậy?
- Đệch. Giờ có đến Busan hay Napal cũng không trốn được, tôi không thể ở lại Hàn Quốc được nữa. Nước ngoài... Đúng vậy.... Tôi phải ra nước ngoài thôi!
- Anh có bị ngu không? Bây giờ tòa tháp đó đều xuất hiện ở tất cả các nước trên thế giới. Nếu mà đi thì anh sẽ đi đâu?
- Thế giờ phải trốn đi đâu mới được?
- Ở đâu cũng được, miễn là không phải ở Seoul. Anh có xem phim không thế? Ta sẽ chết nếu cứ cư xử nhu nhược và ngu ngốc như một thằng đần.
Hầu hết mọi người đều đang cố gắng rời khỏi Seoul.
Ai cũng cảm thấy lo lắng, bởi sợ những điều chưa biết là bản năng tự nhiên của tất cả các sinh vật sống.
Tuy nhiên, trong cái rủi lại có cái may.
Bây giờ không phải là lúc để chạy trốn, mà là lúc để tiến về phía trước.
- Ở server Hàn Quốc, đây là một trong những nơi đã được chọn để trở thành 'Khu vực bên ngoài tòa tháp'.
Nếu tính tổng trên cả nước, chắc là có khoảng ba mươi nơi như này.
Lý do mình chọn nơi này là vì nó gần nơi tôi ở nhất.
Jinhyuk, người đang nhìn chằm chằm xuống tầng hầm, ngay lập tức đi thẳng xuống thang cuốn.
[Bạn đang tiến vào 'Khu vực sự kiện'*.]
Trung tâm mua sắm dưới lòng đất im phăng phắc.
Thử tưởng tượng mà xem. Đột nhiên có một tòa tháp xuất hiện nói về sự hủy diệt của loài người, bầu trời thì bị nhuộm đỏ như máu, ai lại có hứng kinh doanh cơ chứ? Và đương nhiên là cũng chẳng có ma nào đến mua hàng cả.
Chà.
Nhưng mà không phải ai cũng như vậy.
Jinhyuk nheo mắt lại.
Hàng chục người đứng rải rác xung quanh đài phun nước. Chẳng cần hỏi cũng biết, đây đều là những người đã chơi phần đầu tiên của 'Tower of Trials'.
Trong sự im lặng mà không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, họ nhìn nhau.
Chà, đó là một điều khá dễ hiểu.
Vật phẩm sẽ sớm xuất hiện ở đây với số lượng hạn chế. Nếu may mắn thì có thể xuất hiện 5 món hoặc hơn. Nhưng số lượng người ở đây đã vượt quá 20.
Cung thấp cầu cao.
Điều đó có nghĩa là ai đó sẽ không thể lấy được đồ.
Lúc trước là vậy.
- Cậu Kang Jinhyuk?
Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên phía sau Jinhyuk.
"Một giọng nói quen thuộc mà tôi đã từng nghe trước đây...?"
Khi Jinhyuk quay đầu lại, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao 1m80 với mái tóc nhuộm vàng.
- Lee Jong-soo.
"Một thằng oắt con."
- Ha ha, đúng là Kang Jinhyuk rồi này. Chà, cậu cũng ở đây này. Hồi trước cậu toàn ôm máy tính cả ngày chỉ để cày game này mà nhỉ?
Lee Jong-soo đến gần cậu với một nụ cười toe toét.
Hắn là BJ và là cộng tác viên của Paprika TV, có hơn 500.000 người đăng ký trên Nutube và có lượng lớn người theo dõi trên Instagram.
Cái gọi là "một công việc tốt" thực chất lại rất phổ biến. Đồng thời hắn cũng là CEO của công ty mà tôi trực thuộc. Không phải là bây giờ hắn đang ở đỉnh cao hay sao?
Jinhyuk mở miệng.
- Ah. Anh không stream à?
Lee Jong-soo nhún vai.
- Tình huống gì đây?
- Đừng giả vờ như cậu không biết. Tôi biết cậu đã rất chăm cày game này. Chia sẻ cho tôi tí thông tin đi. Cậu đã lên tới tầng mấy rồi? Đừng giấu đồng nghiệp của cậu chứ, chúng ta có phúc cùng hưởng.
Đồng nghiệp?
Đồng nghiệp á?
Jinhyuk cảm thấy choáng váng như thể vừa bị búa đập vào đầu.
Tôi vẫn nhớ như in những gì tên rác rưởi này đã nói.
Công ty do hắn ta thành lập đã lừa dối các BJ bằng một hợp đồng không công bằng. Họ nói rằng họ sẽ trả lương cho biên tập viên và các khoản phí nội dung khác, nhưng tất cả đều là dối trá. Ngoài ra, 60% tổng doanh thu đã bị ăn chặn nên càng livestream thì càng mất tiền.
Tôi đã phản đối, nhưng vô ích. Vì hắn ta đang cõng trên lưng công ty luật nổi tiếng nhất Hàn Quốc.
Vả lại, hợp đồng được viết với sự đồng ý của cả hai bên. Và cuối cùng, các BJ phải làm việc như nô lệ đã kết thúc các buổi livestream trong nước mắt.
Thật sự...
Các đồng nghiệp thân thiết, những người bạn đã đồng hành với tôi từ lúc bắt đầu...
Từng người, từng người một rời khỏi ngành.
- Tôi biết cậu chơi game rất giỏi và cũng rất khá trong việc strean mukbang. Không ấy tôi sẽ làm cho cậu một hợp đồng mới với một vài điều khoản tốt hơn nhé?
Lee Jong-soo đặt tay lên vai Jinhyuk.
Kinh tởm.
Thật sự là không có một từ nào phù hợp để miêu tả đống rác này.
- Lee Jong-soo.
- Này này. Ngay cả khi ta không ở trong công ti, xin hãy gọi tôi là CEO Lee.
Ồ, phải. Hắn ta là một CEO...
Tôi đã nhận ra vài nguyên lí của cuộc sống khi đã tồn tại tới tận bây giờ.
Những kẻ xấu vẫn tiếp tục có cuộc sống tốt đẹp và vui vẻ.
Và để không bị chúng tấn công, tôi phải trở nên hung tàn và độc ác hơn.
- Nếu anh là một CEO, hãy hành động đúng với cái chức danh của mình. Và lúc đó tôi sẽ gọi anh như thế.
- G-Gì cơ?
Vẻ mặt của Lee Jong-soo thay đổi, Jinhyuk tiếp tục nói.
- Anh không nhớ sao? Anh đưa danh thiếp cho một BJ nữ, nhưng sau đó thì vừa đá, vừa la hét, vừa chửi bới cô ấy phải không?
Thật là đáng tiếc khi tôi là người duy nhất trông thấy điều ấy. Đáng ra tôi nên quay video lại mới đúng.
- Nhưng liệu đó có phải là tất cả? Mày nói rằng mày sẽ không dừng lại, vì vậy mày đã tìm bằng được địa chỉ nhà của BJ nữ đó và theo dõi cô ấy. Sau đó khi bị báo án, mày bị dẫn lên đồn cảnh sát và ăn cảnh cáo. Ha, một tên khốn nạn. Nếu tao là mày, tao thà cắn lưỡi chết luôn cho rồi còn hơn là sống trong sự nhục nhã đấy.
- M-Mày!? Mày điên à? Tốt nhất là mày nên mang cái bí mật ấy cho đến lúc xuống mồ, nếu không thì mày đừng mong có thể làm livestream được nữa.
Lee Jong-soo túm lấy cổ áo Jin-hyuk.
- Xin lỗi, nhưng tao đã nghỉ livestream từ hôm qua rồi. Và.... Đừng tỏ ra thô lỗ như thế, thằng khốn nạn. Tao lớn tuổi hơn mày đấy.
Kwaang!
Jinhyuk đập mạnh đầu vào mặt Lee Jongsoo.
Ahhhh!
Lee Jong-soo bật ngửa đầu ra sau. Vài chiếc răng của hắn rụng xuống đất, máu bắn tung tóe trên sàn nhà.
"Đã vờ lờ."
Cảm giác như chiếc răng sâu 10 năm đã được nhổ ra.
Ư...
Jinhyuk che mặt, nhìn Lee Jongsoo đang đau đớn, nhưng cũng chỉ là trong một thời gian ngắn.
"Đến lúc vật phẩm xuất hiện rồi."
Kukukuku!
Ngay khi cậu ấy nghĩ như vậy, những giọt nước hung bạo phun lên từ đài phun nước, làm con người ta tự hỏi rằng liệu mặt nước vốn yên tĩnh có đang rung động không?
Whoops!
Một cái cây cao 4 mét trồi lên khỏi đài phun nước.
"Cuối cùng thì nó cũng đã xuất hiện rồi."
Ohhh!
Đó là một cây đước.
"Yeah, vậy là trí nhớ của mình đã đúng!"
Những người đang chờ đợi cũng hét lên.
['Cây đước tham lam' đã xuất hiện.]
[Bạn có thể tiêu thụ 1 quả mỗi người.]
Một trong những kỹ năng bạn có thể nhận được trước khi vào Tháp thử thách.
Jinhyuk nhìn các loại quả sặc sỡ đang lủng lẳng trên cây đước. Những trái cây mọng nước đó có tác dụng tăng chỉ số sức mạnh, sự nhanh nhẹn, sức chịu đựng và chỉ số mana tương ứng.
Thật không thể phủ nhận rằng nó là một vật phẩm tốt.
Nhưng vấn đề ở đây là số lượng.
"Chỉ có 4 quả tổng cộng."
Ở đây có 24 người nên tỷ lệ cạnh tranh sẽ là 6:1.
Jinhyuk liếm nhẹ môi dưới.
"Đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt đấy."
Lợi thế của việc tăng chỉ số trong giai đoạn đầu game là một yếu tố giúp bạn có khả năng dẫn đầu cuộc chơi.
- Của tôi! Là của tôi!
- Hề l*n vãi. Bố mày tới đầu tiên!
- Ahhhhhh!
Mọi người phóng như bay để tới chỗ quả.
Bằng một cách nào đó, bất kể phải sử dụng chiêu trò hèn hạ nào, bạn phải có được nó trước những người khác.
Chẳng mấy chốc, trung tâm mua sắm dưới lòng đất của Central City đã trở nên hỗn loạn bởi những người đang trèo và đẩy cây.
- Mẹ kiếp! Đ*o lấy được quả. Muộn m* rồi!
Lee Jong-soo hít một hơi thật sâu.
Như hắn ta đã nói, giờ đã quá muộn để đến đài phun nước.
Vẫn ổn!
Ai đó đã hái được quả đầu tiên và bỏ vào miệng. Sớm hay muộn, những quả còn lại sẽ chui dạ dày của người nào đó.
- Đôi bên sẽ cùng có lợi nếu ta chia đôi quả và mày chịu hợp tác với tao ngay từ đầu.
Jong-su Lee tiếp tục la hét, nhưng Jin-hyuk không đáp lại.
Không cần thiết phải trả lời.
Ngay từ đầu, đây không phải là thứ mà anh ấy nhắm tới.
"Chưa đến lúc."
Người bình thường thậm chí còn không biết gì về quả. Những người đã chơi trò chơi một vài lần thì sẽ chăm chăm vào việc giành được quả. Thay vào đó, anh ấy thích một quá trình biến thái và tàn bạo hơn.
Lý do rất đơn giản.
Đó là vì có một phần thưởng lớn hơn đang chờ đợi ở phía sau.
Cuối cùng, tất cả quả trên cây đều đã biến mất.
Ngay sau đó, cái cây rú lên. Vì tất cả quả đã bị lấy đi, cái cây điên cuồng bắt đầu vung cành cây loạn xạ.
Đúng vậy. Nếu bạn ăn tất cả quả trên cây, nó trở nên cực kì nguy hiểm.
- Chết tiệt. Lâu quá rồi nên tôi quên mất.
- Ư, ahhh! Chuồn thôi! Tôi đã chết 50 lần ở đây đấy!
Những người nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình sau đó đã do dự và rút lui.
Bạn phải chạy đi ngay bây giờ. Không có bất cứ cơ hội nào để một người chơi cấp 1 thậm chí còn không có vũ khí có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến đánh bại cái cây điên rồ này.
Uh...
Lee Jong-soo loạng choạng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
- Mày bỏ cuộc rồi à?
Jinhyuk lên tiếng.
- Tất nhiên! Bị giết ở nơi như này là một điều dĩ nhiên.
- Yeah? Thật là đáng tiếc. Phần thưởng thực sự của sự kiện này chỉ có thể nhận được sau khi khi ăn hết trái cây.
Lee Jong-soo, người đang quay về phía thang cuốn, đột nhiên dừng lại.
- Thật không?
- Nếu là giả, thì sao tao lại ở đây?
Lee Jong-soo quay đầu lại nhanh chóng.
"Mình tự hỏi tại sao cậu ta không tỏ ra thích thú lắm với quả. Có phải vì lý do đó không?"
"Lỡ như có một phần thưởng lớn hơn như lời cậu ta nói thì sao?"
"Đó không thể nào là nói dối vì người duy nhất cày game đó đã nói vậy."
"Không cần biết cái đó có gì khác, nhưng chắc chắn nó có vị rất ngọt ngào."
- Cứ cho là mày nói là đúng đi. Thế thì chúng ta phải làm gì?
- Ta phải đào vào trong hốc cây.
Jinhyuk chỉ tay vào bên trong thân cây.
- Nếu ta di chuyển từng người một thì ta sẽ trở thành mục tiêu tấn công của nó. Vì vậy, chúng ta phải tiếp cận nó từ cả hai phía.
- Tức là mày muốn đánh lạc hướng tầm nhìn cái cây?
- Chính xác.
Mọi người đã đi lên. Chỉ còn lại hai người trong tầng hầm này, Jinhyuk và Lee Jong-soo.
- Hãy nhớ rằng, nếu một trong hai do dự thì cả hai người đều sẽ ngỏm ngay.
Jinhyuk hạ thấp tư thế và từ từ di chuyển sang bên phải.
- Đừng lo. Tao cũng đã chơi qua con game này nhiều lần trước đây rồi.
Lee Jong-soo di chuyển sang bên trái.
Hai người ngồi xuống.
Vào khoảng khắc đó
- Ngay bây giờ!
Jinhyuk bắt đầu di chuyển.
Ngay lập tức, những thân cây kéo dài về phía Jinhyuk. Nhưng Lee Jong-soo không di chuyển khỏi chỗ ngồi của mình. Hắn đứng im, đắc thắng nhe hàm răng trắng:
- Thằng ngu! Ai lại đi tin lời mày cơ chứ? Đi và trở thành mồi nhử đi, và sau đó tao sẽ đi đến và húp trọn kho báu.
Sau đó, hắn ta bắt đầu chạy về phía trung tâm của cái cây.
Mắt chạm mắt, Jinhyuk nghĩ: "Tạ ơn Chúa. Tính cách của thằng lồn này vẫn không hề thay đổi."
Một tiếng gầm lớn vang lên.
Kaaaang!
Đột nhiên, một cành cây ẩn dưới đài phun nước lao vụt lên.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage