“Tiền bối à, sao em cứ cảm thấy như những con ma nơ canh này đang nhìn mình vậy?”, Hà Sơn nắm chặt cánh cửa gỗ, từ chối bước vào phòng, “Em không đùa đâu! Chắc chắn có thứ gì đó rất lạ với bọn chúng! Có phải là bọn họ đều là người sống chơi hóa trang không? Đ*t, em cảm thấy như bọn chúng sẽ di chuyển sớm thôi!”
Những con ma nơ canh được trang điểm bởi Trần Ca bằng kĩ năng Trang điểm xác chết có gì đó kì quặc. Chúng hiển nhiên là những vật thể vô tri, nhưng có một sự sống động nhất định ở bản thân bọn chúng.
Cao Như Tuyết liếc mắt nhìn Hà Sơn một cách giận dữ. Cô nghĩ: Tại sao mình lại mang cậu ta đi cùng hôm nay nhỉ? Nỗi sợ hãi có tính lây truyền. Mình không sợ khi mới bắt đầu, nhưng vì cậu ta mà mình giờ cũng thấy hơi sợ rồi.
“Cậu có thể giữ ý kiến cho riêng bản thân cậu được không? Nếu cậu còn đưa ra những quan sát vô dụng nào nữa thì chị sẽ bỏ cậu ở đây đấy.”
Cô là người đầu tiên bước vào căn phòng để nhìn qua. Cửa sổ ở chính phòng chỉ để trang trí, chúng không dẫn ra ngoài.
“Tiền bối à, đi thôi. Tòa nhà này chứa đầy năng lượng âm, và nó còn bị khóa lại nữa. Lối thoát chắc chắn không nằm ở đây đâu.”
“Chủ Ngôi Nhà Ma này là một kẻ thao túng bậc thầy đó, anh ta biết sinh lý con người hoạt động như thế nào, thế nên chúng ta phải hành động ngược lại với những gì một người thường sẽ làm. Một nơi có vẻ như không chứa lối ra như thế này chính là nơi chúng ta phải kiểm tra kĩ càng hơn.”, Cao Như Tuyết đi quanh phòng, tạo ra những làn gió làm cho mấy con ma nơ canh bị đổ xuống sàn kêu sột soạt một cách không tự nhiên.
Hà Sơn sợ hãi, vẫn chỉ đứng ngoài cửa: “Nhưng không hề có chỗ nào để trốn trong căn phòng này cả, chị có thể thấy mọi ngóc ngạch. Lối thoát có thể bị giấu ở đâu chứ?”
“Không có lối thoát ư? Ai bảo cậu vậy đấy/”, Cao Như Tuyết dừng ở chính giữa căn phòng, giậm lên chiếc quan tài đỏ, “Đến giúp chị nào, chúng ta sẽ mở cỗ quan tài này ra!”
“Mở cái đó ra hả?”, đôi môi nhợt nhạt của Hà Sơn run run, “Có phải là hơi thiếu tôn trọng rồi không?”
“Thế cậu định dành cả cuộc đời cậu trong Ngôi Nhà Ma này à?”, dưới sự thúc giục liên tục từ Cao Như Tuyết, Hà Sơn tiến dần từng bước vào phòng. Cậu đảm bảo tránh xa những con ma nơ canh giấy. Cậu cúi xuống để nắm vào một bên nắp quan tài.
“Đếm đến ba thì kéo lên nhé!”
“Được rồi.”
“Một, hai…”
“Đùng!”, Cao Như Tuyết chỉ vừa chuẩn bị đếm hết thì có một tiếng ồn lớn từ trong phòng.
“Cái gì đó?”, tâm trí của Hà Sơn nhảy dựng lên.
“Suỵt!”, Cao Như Tuyết đặt ngón tay lên môi để ra hiệu cho cậu ta trật tự. Cô nhìn xung quanh trước khi chú ý đến cỗ quan tài đỏ trước mặt cô, “Âm thanh có vẻ phát ra từ trong cỗ quan tài này.”
Khi cô nói vậy, mặt Hà Sơn trắng bệch. Yết hầu cậu rung lên, và tay cậu, thứ đang giữ nắp quan tài, run lên như thể đang cầm một thỏi sắt nóng, “Tiền bối à, em xin chị, không có gì ở đây đâu, chúng ta có thể đi được chưa?”
“Bình tĩnh nào, âm thanh chỉ phát ra khi chúng ta định mở nắp quan tài, cậu không nghĩ có điều gì đó kì lạ ở đây à?”
“Tiền bối à, quan tài vừa mới phát ra âm thanh, điều đó kì lạ gấp bội lần đó!”, nỗi sợ của Hà Sơn bị khuếch đại bởi Black Friday, vào thời điểm này, cậu chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Nghĩ kĩ đi, chỉ có hai lý do mà một cỗ quan tài có thể phát ra âm thanh. Một là có diễn viên đang trốn trong đó để đợi mà dọa chúng ta khi mở quan tài. Hai là có một thiết bị máy móc được dựng lên và khi kích hoạt nó sẽ tạo ra thay đổi trong khung cảnh này. Thế nên, không cần biết là khả năng nào, cỗ quan tài này chính là điểm mấu chốt của kịch bản này. Nếu chúng ta muốn ra ngoài, chúng ta phải mở nó.”, Cao Như Tuyết vỗ vỗ vào nắp quan tài hai lên, nói thêm: “Đừng ngần ngại, cứ mở ra đi.”
“Cho dù em không hiểu chị vừa nói gì, nó cũng hợp lý phết đó.”
Hà Sơn và Cao Như Tuyết dồn sức vào cùng một thời điểm, và cỗ quan tài nặng nề bắt đầu trượt ra. Khi nắp quan tài chỉ mới mở được một phần tư, nó đột nhiên phát nổ mà không hề có cảnh báo gì trước.
Hàng đống ma nơ canh và tiền giấy bay ra từ trong quan tài, và giọng cười của một người phụ nữ vang vọng khắp căn phòng. Vào thời diểm đó, cửa chính phòng bắt đầu tự đóng lại!
“Đi thôi trước khi quá trế!”, Hà Sơn không chần chừ. Cậu đứng ở gần lối vào, và trong khi vội vàng trốn thoát, cậu đã hoàn toàn quên mất bà chị tiền bói. Cậu lao ra khỏi cửa chỉ với vài bước, nhưng trước khi cậu có thể nhảy ra khỏi cánh cửa, khuôn mặt của một người phụ nữ bay thẳng đến trước mặt cậu!
Đó là một khuôn mặt của một người đã chết. Nó trắng bệch, tinh khôi và đẹp một cách hút hồn!
“Đ*t!”, phản ứng đầu tiên của Hà Sơn là giơ tay lên đấm khuôn mặt đó. Tuy nhiên, chủ nhân khuôn mặt đó có vẻ đã sớm đã đoán được phản ứng của cậu vì nó đã dễ dàng tránh được cuộc tấn công của cậu.
“Có ma! Cứu!”, Hà Sơn ngã ra sàn và nửa chạy nửa bò về một phía ngẫu nhiên.
“Hà Sơn! Đừng chạy lung tung!”, Cao Như Tuyết gào khản cổ khi thấy một cái bóng màu đỏ theo Hà Sơn vào tòa nhà mà cậu chọn để trốn.
“Đám sương phòng là dành cho con trai và con gái. Chết tiệt, nơi Hà Sơn trốn lại là nơi ở trước kia của hồn ma trước khi cô ta chết!”, Cao Như Tuyết chạy ra ngoài, nhưng cô nhận ra cánh cửa đã bị khóa. Cô đập cửa và chửi: “Chia rẽ và chế ngự hả? Đây không phải là một Ngôi Nhà Ma thồi à? Có cần phải làm một thứ bẩn thỉu như vậy không hả?”
Cỗ quan tài đã vỡ thành từng mảnh, và lũ ma nơ canh rơi rụng trên sàn nhà. Cao Như Tuyết, người bị nhốt trong phòng, đã mất đi sự điềm tĩnh vốn có của mình. Cô đấm đá vào cánh cửa và cuối cùng cũng mở được nó một phút sau đó.
Tuy nhiên, trong vòng một phút đó, mọi thứ bên ngoài chính phòng dường như đã thay đổi.
“Tiểu Sơn? Hà Sơn!”, Cao Như Tuyết hét lên, nhưng không có phản hồi nào hết. Ngoài bản nhạc nền kinh dị, chỉ có âm thanh loẹt xoẹt của đám tiền giấy quẹt vào nhau trả lời cô.
Điều gì xảy ra vậy, Ngôi Nhà Ma chỉ lớn cỡ này, thế nên không thể nào mà Hà Sơn không nghe thấy mình được, hay có điều gì không hay đã xảy ra với cậu ta rồi? Vì một lý do nào đó Cao Như Tuyết không thể giải thích, hình ảnh của một vụ phạm tội lướt qua trong tâm trí cô. Cô lao xuống hành lang và tìm đường tới căn phòng ở phía Tây với trí nhớ của cô. Tiểu Sơn lúc nãy đã chạy đường này.
Khi cánh cửa gỗ hé mở, tấm giấy trắng có viết thư pháp chúc mừng đám cưới rơi xuống đất. Cao Như Tuyết bước vào phòng. Căn phòng được trang trí như phòng cho đôi tân hôn, nhưng thay vì là màu đỏ, màu của sự chúc mừng, tất cả đồ trang trí có màu trắng, màu của đám tang trong văn hóa Trung Quốc. Ít nhất là nó đáng sợ.
Cậu ta chạy đi đâu được nhỉ? Bầu không khí trong phòng có chút kì lạ. Nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc đèn lồng trắng treo ngoài cửa. Cao Như Tuyết chậm rãi bước vào phòng trong khi những làn gió lạnh lẽo thổi sau lưng cô. Những chỗ da hở của cô lạnh như thể có hàng tá bàn tay vô hình trong không khí đang vuốt vẻ da cô.
Đám tiền giấy bị giẫm nát dưới chân cô, và đôi khi cô sẽ đá phải thứ gì đó cứng cứng mà cô không thể biết nó là gì vì trời quá tối. Cô nghiến răng và bật đèn lên.
Cao Như Tuyết kéo tấm rèm trong phòng lên để cho một chút ánh sáng vào trong phòng. Nơi này không có gì khác ngoài một căn phòng được che bởi một cái màn cũng như một vài chiếc gương bằng đồng đứng đối diện nhau cạnh tường.
Mình đã thấy Hà Sơn chạy vào phòng này với chính hai con mắt của mình mà. Mới chỉ có một hay hai phút thôi, cậu ta không thể biến mất nhanh như vậy được? Trừ khi… lối thoát nằm trong phòng này và Hà Sơn đã vô tình giẫm phải nó?
Cao Như Tuyết hít một hơi thật sâu trước khi quyết định kiểm tra căn phòng kĩ hơn. Tuy nhiên, khi cô bước một bước đầu tiên, cô nghe thấy tiếng bước chân khác ở ngay gần phía sau cô.
“Ai ở đó đó?”
Cô quay người lại, nhưng chỉ thấy một chiếc gương đồng và ảnh phản chiếu của cô trong tấm gương đó.