Đã một tháng trôi qua kể từ lúc Evan nhận được sự chỉ dạy của Chỉ huy hiệp sĩ.
Evan nghĩ rằng khóa huấn luyện này chắc chắn sẽ giết chết cậu ấy, và sân tập này sẽ sớm trở thành nghĩa địa của cậu. Dù cậu ấy suy nghĩ rằng không thể tránh khỏi cái chết ở thế giới này, nhưng tinh thần và thể chất của cậu ấy lại mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của cậu ấy.
"Wow, mình đã vượt qua được nó."
"Có những lúc ngài nói như thể là ngài đang tự chiêm nghiệm bản thân từ xa vậy,thưa Chủ nhân."
Shine đáp lại Evan với một biểu hiện vui vẻ trên mặt. Evan đang xoa cánh tay vừa được chữa lành hoàn toàn nhờ vào linh mục và lẩm bẩm điều gì đó. Vì đang trong tình trạng tồi tệ nên Evan không muốn đáp lại lời của Shine.
Evan vẫn chưa bỏ được cách suy nghĩ như một người chơi. Đã từng có lúc cậu ấy nghĩ rằng Thần chỉ là một nhân vật trong game, nhưng cậu ấy cần phải sửa lại thói quen này càng sớm càng tốt.
"Chủ nhân, để em lau mồ hôi cho ngài."
"Cảm ơn, Belois."
"Xong rồi... Chủ nhân , đây là trà chanh mật ong, nó sẽ giúp cơ thể ngài bình phục nhanh hơn."
Cuối buổi tập, Belois lịch sự lấy khăn và cẩn thận lau mồ hôi cho Evan. Sau đó, cô ấy pha cho cậu ấy một tách trà được làm từ những lát chanh xanh ngâm mật ong.
"Cảm ơn. Nó rất ngon."
Tất nhiên, uống một tách trà này không thể làm giảm bớt được tình trạng mệt mỏi hiện giờ của cậu ấy, nhưng Evan vẫn rất vui khi uống nó. Belois đang nhìn cậu ấy với vẻ mặt hài lòng. Đó không phải là biểu hiện nên có của một người hầu.
Điều đáng ngạc nhiên là Belois chỉ mới 8 tuổi! Khi mới 8 tuổi, Evan vẫn còn đang chạy long nhong khắp nhà.
Trong khi đó, khi Shine yêu cầu điều gì đó từ cô ấy, Belois chỉ quay đầu sang chỗ khác và búng ngón tay. Những ngọn lửa nhỏ xuất hiện xung quanh Shine và hong khô mồ hôi cho cậu ấy.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, nhưng Beloi quay đi với một cái khịt mũi. Dù không muốn thua cuộc thi ai nhìn lâu hơn, nhưng cô ấy phải nhận lấy chiếc cốc rỗng mà Evan đưa cho cô ấy sau khi uống hết trà của mình. Shine biểu môi trước việc này.
"Chủ nhân à, tôi cũng muốn có một người hầu."
"Xin lỗi nhưng ta không có thẩm quyền nào về việc đó. Cậu có thể đi nói chuyện với quản gia trưởng."
"Thiếu gia Evan!"
Khi Evan đang nghỉ ngơi và trò chuyện cùng những hầu cận của mình thì Mikail D. Airock, Chỉ huy Hiệp sĩ, người thậm chí không đổ một giọt mồ hôi sau khi khiến họ lăn lộn trong nhiều giờ, đến gần cậu ấy và nói.
"Từ ngày mai, tôi sẽ đi và không thể có mặt tại đây trong một khoảng thời gian. Một dòng chảy ngược từ hầm ngục sắp xuất hiện, vậy nên khu vực xung quanh đó cần được di tản bớt. Vì vậy, trong thời gian đó, tôi mong ngài có thể tự rèn luyện bản thân."
"Ồ, vậy là ông sẽ trực tiếp tiến vào hầm ngục?"
Evan không giấu nổi sự ngạc nhiên. Evan biết rằng ông ấy rồi sẽ phải tiến vào đó.
Evan đã biết sơ qua lý do tại sao ông ấy không muốn vào hầm ngục, vì vậy cậu ấy đã lên kế hoạch nói chuyện với Chỉ huy hiệp sĩ về việc này. Cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều cách để có thể thuyết phục ông ấy.
Nhưng giờ Chỉ huy hiệp sĩ lại tự nguyện vào đó.
"Khi chứng kiến Thiếu gia Evan phát triển từng ngày, tôi cũng nảy sinh mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Đã từng có lúc tôi xem sức mạnh có được từ hầm ngục chỉ là một thứ vô dụng. Nhưng bây giờ tôi không thể ngăn được khao khát trở nên mạnh mẽ hơn của bản thân!... Thật đáng tiếc khi tới độ tuổi này tôi mới ngộ ra điều đó."
"Ông rất tuyệt với nên không có gì cần phải xấu hổ cả!"- Evan bất giác thốt lên. Rồi cậu ấy vỗ má để bình tĩnh lại.
Sau khi hạ thấp giọng điệu bản thân xuống, cậu ấy tiếp tục nói.
"Khi ông trở nên mạnh mẽ hơn, chúng tôi sẽ học được nhiều thứ hơn khi được huấn luyện bởi ông, Chỉ huy hiệp sĩ. Ông cũng có thể bảo vệ Hầu tước an toàn hơn."
"...Ngài nghĩ Thần sẽ ban cho con người cái gì khi vượt qua hầm ngục?"
Chỉ huy hiệp sĩ, người đang chăm chú lắng nghe những lời của Evan từ nãy đến giờ, đột nhiên hỏi cậu ấy. Đó không phải một câu hỏi dành cho một đứa trẻ 10 tuổi, nhưng có một điều gì đó bên trong ông ấy thôi thúc ông hỏi câu hỏi đó.
Evan đáp lại ngay lập tức.
"Một thông điệp từ Thần."
"Một thông điệp từ Thần?"
"Đúng. Thần không phải một tên điên, vậy nên ông ta sẽ không ban thưởng cho những người không làm gì. Thông điệp sẽ được gửi đi mỗi khi ông tiến vào hầm ngục, và nếu không chết, ông sẽ nhận được những phước lành và các cổ vật khác nhau. Thông điệp từ thần có thế sẽ thế này 'Bạn đã làm rất tốt, tôi sẽ chúc phúc cho bạn trong tương lai.' "
"Một thông điệp..."
Vì từng có lúc coi hầm ngục là một nơi bị nguyền rủa nên câu trả lời của Evan đã khiến Mikail D. Airock ngạc nhiên.
Tuy nhiên, những quý tộc lại liên tục đòi tự mình tấn công hầm ngục. Ông ấy đã không thể bỏ qua những lời đó nữa.
"Nhưng sức mạnh kiểu gì mà không cần nỗ lực? Tôi đã luôn có suy nghĩ tiêu cực như thế về hầm ngục mà chẳng để làm gì."
"Khi vào đó, ông cần phải tìm bẫy để tránh chúng, tìm những lối đi thích hợp và tiêu diệt những con quái vật hùng mạnh. Nếu đây không phải là nỗ lực thì nó là gì?"
"Thiếu gia, đó không phải là điều tôi đang cố nói..."
"Ta nghĩ việc lên cấp bên trong hầm ngục chỉ đơn giản là kết quả của những nỗ lực của chúng ta theo một hướng khác với việc luyện tập hàng ngày."
'Nỗ lực theo một hướng khác'. Mikhail im lặng trước một diều mà ông chưa từng nghĩ đến trước đây.
Tuy nhiên, điều này khá tự nhiên đối với Evan, người đã chơi Đại chiến Yoma trong kiếp trước và đã nắm được tất cả những điều về cấp độ hầm ngục, cấp độ đời sống và cấp độ kỹ năng.
"Chúng ta luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn, đúng không? Chúng ta liều mạng để chống lại quái vật, tăng cường kỹ năng và sức mạnh bằng cách luyện tập. Nhưng nếu những thứ đó phát triển quá chậm, chúng ta sẽ sớm chết trong hầm ngục. Kết quả của những phần thưởng trong hầm ngục là để giúp chúng ta phát triển nhanh hơn và theo cách dễ thấy hơn."
"Nhưng..."
"Khoảng thời gian dài hay ngắn không quan trọng. Đúng hơn mà nói, Thần chỉ phán xét công bằng với những nỗ lực mà ta đã bỏ ra."
Một ý nghĩ như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Mikhail trước đây. Evan kết thúc với một nụ cười nhẹ khi cậu ấy thấy Chỉ huy hiệp sĩ đang trầm lặng suy nghĩ.
"Ta không nghĩ rằng cựu Chỉ huy hiệp sĩ cố gắng trong cả việc luyện tập và khám phá hầm ngục chỉ để cho vui. Và ta cũng không so sánh 'nỗ lực' của bên nào kém hơn bên còn lại. Tất cả những gì mọi người nhận được đều xứng đáng với những gì họ bỏ ra. Nếu họ không chịu nỗ lực, họ sẽ không nhận được gì, còn nếu họ cố gắng, họ sẽ được đền đáp xứng đáng."
"Nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng..."
"Nếu bạn làm tốt công việc ở trong hầm ngục, kết quả tuyệt vời sẽ theo sau. Ông từng nghe câu này chưa, Chỉ huy hiệp sĩ?"
"...Tôi có nghe rồi."
"Vậy bây giờ ông đã có câu trả lời chưa?"
Lần này Mikhail im lặng khá lâu. Tuy nhiên, câu trả lời thực tế thì.
"Tôi đã có câu trả lời. Cảm ơn Thiếu gia."
"Ta chỉ nói cho ông những suy nghĩ của ta."
"Thế là đủ rồi. Nhờ vậy mà đầu óc tôi đã thông suốt. Đến tận bây giờ thì tôi vẫn không chấp nhận hầm ngục, và tôi cảm thấy bản thân như một tên ngốc vậy. Đúng vậy, phần thưởng từ hầm ngục chính là thứ mà Thần dành tặng cho những nỗ lực của chúng ta, không cần phải nghi ngờ gì về việc đó."
Đó là khoảng khắc mà suy nghĩ cổ hủ của Mikhail hoàn toàn biến mất. Ít nhất ông ấy không còn do dự khi tiến vào hầm ngục nữa, cũng như sẽ không căm ghét bản thân vì đã tiến vào hầm ngục lúc này.
Và việc này sẽ tạo nên một khác biệt vô cùng to lớn trong các cuộc tấn công hầm ngục sau này của ông ấy.
"Tôi đi đây, thưa Thiếu gia. Tôi sẽ trả ơn ngài về việc này."
"Ta chỉ nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng nếu ông muốn trả ơn ta, hãy đến hầm ngục và rèn luyện với cường độ cao nhất."
"Được. Sau khi trở về từ hầm ngục, tôi sẽ tiếp tục dạy cho ngài tất cả chiến kỹ của tôi bằng cả trái tim này! Vậy hẹn gặp lại ngài!"
"Không, ông nhầm rồi! Hãy nghe ta nói! Tại sao ông lại giả vờ không nghe thấy lời ta vậy?"
Chỉ huy hiệp sĩ rời sân tập với vẻ mặt phấn khích. Giọng nói của Evan dường như không lọt vào tai ông ấy. Khi Evan đang trầm cảm, Shine đứng bên cạnh cậu ấy vỗ tay.
"Tôi cũng rất ấn tượng, thưa Chủ nhân. Những lời ngài nói giống hệt với một học giả vậy. Ngài đã luyện tập trước?"
"Ngài không biết rằng Chỉ huy hiệp sĩ sẽ hỏi ngài câu hỏi như thế... Đúng không? Ngài đã thực sự luyện tập trước?"
Evan thừa nhận. Cậu ấy không thể nào nói được những lời đó nếu chưa bao giờ luyện tập trước.
Từ khi được đặt vào vị trí này, cậu ấy sẽ phải đi thuyết phục Chỉ huy hiệp sĩ dù sớm hay muộn, nhưng cậu ấy cũng không ngờ là thời điểm đó lại đến sớm như này. Cậu ấy thật may mắn vì đã từng luyện tập trước!
'Mình đã không còn đơn độc. Mình đã thuyết phục được một người mạnh mẽ như Mikhail đi vào hầm ngục. Lúc đầu mình không biết phải nói gì với ông ấy. Vậy nên mình chỉ cố nhớ lại và nói cho ông ấy những gì mà Emer đã từng gợi ý cho ông ấy.'
Chỉ huy hiệp sĩ thật sự là một tên cuồng luyện tập, nhưng ông ấy còn tin vào Thần hơn thế nữa.
Chính xác hơn, ông ấy có niếm tin mãnh liệt vào những đấng toàn năng cai quản các công việc của con người, ông ấy vô cùng kính trọng và thờ phụng không chỉ thần Đất Mẹ mà còn có cả những vị thần khác nữa. Điều này là do ông ấy đã sống sót một cách thần kỳ sau một cơn biến động vào lúc nhỏ, và giờ là cơ hội để ông ấy thay đổi.
'Mình cảm thấy thật may mắn khi có thể thuyết phục được ông ấy bằng việc lấy Thần linh ra làm cái cớ.'
Tuy nhiên, trên thực tế thì cái cớ đó vẫn chưa đủ. Chỉ huy hiệp sĩ đã biết từ trước rằng Thần đã can thiệp vào các hầm ngục, ông ấy không phải là một kẻ ngốc đến mức không biết một điều cơ bản như vậy.
Trên tất cả, ông ấy cảm thấy cần phải trở nên mạnh mẽ hơn vì những đứa trẻ tài năng như Evan và Shine.
Cánh cửa trái tim không phải là thứ mà có thể dễ dàng mở được chỉ bằng vài câu từ, kể cả đó là Evan đi nữa.
"Sau cùng thì ngài vẫn là chủ nhân của tôi từ tận tấm lòng."
"Đừng nói mấy điều ngớ ngẩn nữa, Shine... Chủ nhân à, trước tiên hãy đi tắm và trở về phòng."
"Ồ đúng rồi. Mana của ta có vẻ đã hồi phục rồi, ta phải tiếp tục luyện tập slime."
Vào thời điểm họ rời sân tập sau một cuộc trờ chuyện vui vẻ, Hầu tước đã nhận được một báo cáo từ Chỉ huy hiệp sĩ rằng ông ấy tự nguyện đi vào hầm ngục.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến toàn bộ những người dưới quyền Hầu tước, và nhờ vào tình trạng hiện tại của Chỉ huy hiệp sĩ, toàn bộ những người không muốn tiến vào hầm ngục đều cảm thấy chán nản.
Ngày hôm sau, trước khi tiến vào hầm ngục, Chỉ huy hiệp sĩ đã tập hợp đội hiệp sĩ của mình lại và nêu ra những lý do để vào hầm ngục (tất nhiên là lời của ông ấy giống hệt với những lời mà Evan từng nói), chủ đề này đã thắp lên tinh thần của toàn đội hiệp sĩ.
"Vì thế, chúng ta phải tích cực hơn trong cuộc tấn công vào hầm ngục. Làm theo ước muốn của Thần , sử dụng toàn bộ sức mạnh của chúng ta! Và chúng ta cũng sẽ phục vụ cho ngài Hầu tước tốt hơn!"
" " " OOHHH!" " "
Chỉ huy hiệp sĩ, người nhận được rất nhiều sự tôn trọng của những người chủ chốt dưới quyền Hầu tước, nói rằng ông ấy muốn thay đổi kế hoạch và càn quét hầm ngục suốt cả đêm.
Những người tham gia vào bất đắc dĩ cũng phải làm theo.
Kết quả là, năng lực của các hiệp sĩ và binh lính của Hầu tước đã phát triển đến mức không thể so sánh với trước đây. Nhưng Evan, người đã làm ra toàn bộ sự việc này, hoàn toàn không hề hay biết và vẫn luyện tập hằng ngày với Shine dù không có Chỉ huy hiệp sĩ chỉ dẫn.
"Tại sao thể lực của tôi lại tiêu hao nhanh như thế này! Quản gia trưởng đã khen tôi rất nhiều cơ mà!"
"Cậu sẽ không thể đánh bại được Maybell nếu chỉ có như vậy."
Evan vẫn bận rộn với việc luyện tập slime, các lớp học trong nhà và rèn luyện chiến kỹ. Cho đến ba ngày sau khi Chỉ huy hiệp sĩ tiến vào hầm ngục, người đứng đầu khu chợ nô lệ đã liên lạc với cậu ấy.