Chừng nào còn tại vị trong lớp. Chúng ta sẽ chẳng thể nào đào thoát khỏi sự phân bậc địa vị trong trường. Nếu bạn nhồi nhét đám học sinh vào trong một không gian kín, thì cũng chẳng lấy làm lạ khi họ sẽ dựa trên sự tương đồng về sở thích và đẳng cấp để hình thành từng nhóm nhỏ với nhau.
Và thế là mọi chuyện đã bắt đầu. Một hệ thống phân cấp mơ hồ đã dần dần nở rộ ở nơi này. Đồng thời, những sự liên kết rõ ràng dần được hình thành cũng đem lại cho một số người sự tự tin mạnh mẽ, trong khi đem đến cho những người khác sự nguyền rủa đầy đau khổ về việc tiếp tục tồn tại.
Ngay cả trong thể thao thì những môn như bóng đá hay bóng rổ cũng tạo được ấn tượng to lớn với khán giả hơn. Bóng chày thì không có những thứ như vậy và thường xuyên bị đánh giá thấp bởi người xem thể thao. Điều này khá khó hiểu, và cũng cho ta thấy được quá nhiều sự bất cập.
Nhưng những sở thích của otaku thì lại đang dần trở nên phổ biến hơn rất nhiều đối với công chúng…. Cũng ổn thôi nếu bạn là một người hâm mộ manga, những idol, những diễn viên lồng tiếng hoặc chỉ đơn giản là thích những mô hình xe lửa. Sự thật là, việc bạn tận hưởng điều gì trong khoảng thời gian rảnh của mình không hề quan trọng… sai lầm lớn nhất bạn có thể mắc phải chỉ là khi bạn thần thánh hóa những điều ấy quá mức. Bởi những sở thích ấy cũng có thể trở thành thứ chống lại bạn.
Sở thích của bạn không phải thứ đáng trách ở đây. Chỉ là, có những định kiến được tạo ra xung quanh nó mà thôi. Đó chính là hiện thực mà chúng ta đang sống đấy, xung quanh chúng ta luôn tràn ngập những định kiến vô căn cứ.
Sẽ thật tuyệt nếu bạn có thể kiếm sống từ thứ gì đó mà bạn yêu thích. Việc đó thật sự rất tuyệt vời. Nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng cả.
Có mấy cái sở thích phù phiếm thì sẽ còn thoải mái hơn nữa. Nhưng sở thích không phải là thứ mà bạn nên cống hiến hết sức lực chỉ vì đam mê. Thứ mà bạn say mê, yêu thích nhất, rồi cũng sẽ thành ra một lời nguyền khiến bạn cảm thấy ngột ngạt mà thôi vì nó sẽ trở thành một thứ nghĩa vụ.
…Việc bạn sống thật với những bản chất sâu kín của mình cũng không quá tệ. Miễn là bạn có những cốt lõi không thể lay chuyển được. Dù cho bạn có đang chệch khỏi đường đi đến mức nào. Bất kể bạn đang nghĩ gì, hay những người khác đang nói gì về bạn. Bạn vẫn sẽ ổn thôi
…Hoặc ít ra đó là những điều mà chúng ta luôn muốn nói.
Đây là câu chuyện về Sou Tsukigase. Người luôn mang theo mình một sở thích to lớn tựa như một lời nguyền, và cậu phải sống với cái bí mật được cất giấu sâu thẳm bên trong mình mà chẳng thể nào thành thật với bất kì ai.
—-------------------------------------
–Sou, đi karaoke chung không?
Sau khi những tiết học kết thúc, có ai đó chặn tôi lại. Lúc xoay người ra phía sau, tôi chẳng thấy có đứa bạn cùng lớp nào có ý định rời đi cả mà vẫn đang yên vị ở chỗ ngồi của mình. Mặc dù khá kì lạ nhưng tôi đã quyết định mặc kệ.
Người vừa lên tiếng hóa lại là một thằng bạn của tôi, Naoya Ozeki. Vì cậu ta thấp hơn tôi một chút, nên mắt tôi cũng tự động nhìn vào mái tóc bồng bềnh của cậu ta.
Sáng nay khi cậu ta đến trường, mái tóc của cậu ta đó còn dựng đứng hẳn lên cơ, có gì đó trông khá bất bình thường về quả đầu đó, có một lớp bột trắng trên đầu cậu ta do dùng quá nhiều sáp vuốt tóc. Nên ngay khi tôi vừa nhắc, cậu ta đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để làm sạch tóc và rồi trở lại lớp học với một bộ dạng ướt như chuột lột.
Cả lớp đã cười phá lên khi chứng kiến cảnh tượng đó. Dù nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng sự thật thì chẳng có ai có ý cười nhạo hay làm cậu ta buồn cả, ai thấy cái tình huống hài hước đó cũng sẽ bật cười cả thôi.
–Mày dùng sáp vừa vừa thôi.
Naoya cười gượng gạo khi nghe tôi nói vậy.. Cậu ta là kiểu người được mọi người xung quanh yêu thích và đồng thời cũng là một trong những người bạn thân nhất của tôi.
–Karaoke hả? Kiểu tụ tập xã giao à? Tao đã đi bao giờ đâu.
Năm học cũng đã bắt đầu được vài tuần rồi, và trong suốt khoảng thời gian đó, mọi người trong lớp đã hình thành nên các nhóm bạn. Và tôi thì cũng chẳng ham hố đi karaoke với bất kì ai cả.
–Tao có việc bận rồi nên xin kiếu nhé.
–N-Này, khoan đã…! Mày nên đi hát với bọn tao đi.
Naoya nói một cách kiên định như thể đang cố làm rõ lập trường của mình.
–Hoshino-san khăng khăng đòi mày ở lại đấy.
–Hoshino-san? Cô ấy có ý đồ gì với tao à?
–Tao không biết…chắc cô ấy muốn tiếp xúc nhiều hơn với mọi người trong lớp thôi.
Lời mời đi hát karaoke hóa ra lại là một bữa tiệc liên đẳng cấp được tổ chức bởi Nữ Hoàng Băng Giá à. Vì tầm quan trọng của việc này mà tôi quyết định đảo mắt một vòng lớp thêm lần nữa.
Và rồi ánh mắt mắt chúng tôi chạm nhau. Trong khi hầu hết mấy cô gái khác đang bàn tán với nhau về cái thái độ thờ ơ kia của tôi. Hoshino-san chẳng có vẻ gì là bận tâm cả.
Trong lớp học, nơi mà thế giới xung quanh đã trở nên vô sắc. Hoshino-san và tôi chỉ đứng đó, giữa đám đông, cùng nhau đắm chìm vào thế giới của riêng chính mình. Và đó là khi cô ấy hiện diện với danh xưng Shiori Hoshino, cô gái cuốn hút có sự thống trị tối cao trong ngôi trường cao trung này.
Lí do cô ấy đứng trên đỉnh của tất cả là bởi cô là một mỹ nữ và luôn ăn mặc sành điệu. Ngoại hình của cô thực sự khiến người ta phải choáng ngợp. Cô nàng có mái tóc đen dài bồng bềnh một cách kỳ lạ cùng đôi mắt to tròn đầy bí ẩn. Cô ấy là ví dụ hoàn hảo cho cái gọi là “không ai sánh bằng”.
Cách cô ấy ăn mặc cũng mang đậm sự hòa quyện giữa hai giới. Phần thân trên là một chiếc áo len trông rất nam tính. Trong khi phần thân dưới thì là một chiếc váy bồng bềnh tôn lên dáng vẻ nữ tính của cô nàng.
Sự hòa hợp của bộ cánh cô đang diện phải nói là hoàn hảo, vừa mang vẻ thanh lịch vừa tạo ra một bầu không khí thanh tao ngay cả với những người không quá am hiểu về thời trang.
Ở ngôi trường này, học sinh được phép mặc đồng phục, nhưng chúng tôi cũng có thể mặc thường phục để tới trường. Dù gì thì vẻ ngoài cũng là điều quan trọng nhất mà. Đến trường với thường phục cũng gần giống như việc bạn đang thể hiện sức chiến đấu của mình đối với những học sinh khác vậy. Ở nơi đây thời trang là vũ khí.
Tôi và Naoya là kiểu người không tin tưởng vào phong cách của mình và cũng chẳng có mắt thời trang, do vậy bọn tôi thích mặc đồng phục hơn. Nói cách khác, hai đứa chúng tôi là kiểu nhân vật mờ nhạt điển hình trong mấy game thế giới mở, việc mặc đồng phục sẽ khiến bạn bị tách biệt ngay từ đầu, làm cho bạn trông như một kẻ tiêu cực vậy.
Khi vẫn đang mải chìm đắm trong những suy nghĩ của mình. Tôi không hề nhận ra rằng Shiori Hoshino đang mỉm cười tiến lại gần và nắm lấy tay tôi. Tôi bất ngờ đến nỗi không biết nên phản ứng lại như thế nào. Và biểu cảm của cô ấy thì như thể đang cố nói “xin chào” với tôi vậy.
–Cậu sẽ tham gia với cô ấy chứ? Cậu không thể sống sót trong ngôi trường này nếu dám chống lại nữ hoàng băng giá đâu.
Naoya hỏi với giọng run rẩy.
–Tao bận thật .Tao không có kiếm cớ để trốn hay gì hết.
Tôi quay lại nhìn Shiori lần cuối, người đang dùng một ánh nhìn như ghim chặt vào tôi từ nãy đến giờ. Rồi, tôi quay lưng bỏ đi và rời khỏi phòng học. Tôi là người duy nhất có đủ tự tin để rời khỏi lớp học lúc này.
Thường thì tôi sẽ đạp xe từ nhà tới trường. Nhưng thay vì đi theo hướng thông thường, tôi đi theo một tuyến đường khác hướng về phía nhà ga. Tôi để xe đạp ở đó, rồi bắt chuyến tàu dừng vài lần trên đường đi. Từ Saitama, tôi đến Tokyo, và từ Tokyo tôi đến được Ikebukuro.
Mấy đứa con gái trong lớp tôi cũng thường tới đây để sắm quần áo,...nhưng, điểm đến của tôi lại không phải là mấy cửa hàng thời trang. Tôi đi vòng xuống một con hẻm vắng và xuống một tầng hầm tăm tối trong một tòa nhà mà học sinh cao trung ít khi lui tới….cánh cửa nặng nề được mở ra và ánh sáng ùa vào trong. Từ trong vầng sáng ấy, một cô gái lao về phía tôi.
–Anh đến trễ, Onii-chan!
–Bậy nào. Anh sớm hẹn cả mười phút cơ mà.
Người đang ngồi trên người tôi và nói là cô em gái xinh xắn của tôi.
Tôi lấy điện thoại ra để xem giờ lại và thấy khá nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã đến sớm hơn giờ đã hẹn. Việc đến nơi có người đang chờ bạn sớm hơn một chút cũng là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.
–Nhưng anh vẫn chậm hơn em mà!
–Em vừa từ trường về nhà đúng không?
Nhỏ là Tsukigase Manaka, em kế của tôi và thua tôi một tuổi. Tuy không cao, nhưng nhỏ có gu thời trang tuyệt vời, gương mặt nhỏ nhắn và đôi chân dài.
Nhỏ có đôi mắt to và sáng rỡ. Trông bọn tôi không giống nhau cũng là điều hiển nhiên thôi vì hai đứa là anh em kế mà…. nhỏ đẹp tựa như một mỹ nữ bước ra từ thế giới giả tưởng vậy. Nhỏ là kiểu người có khả năng bộc lộ cảm xúc dễ dàng và sở hữu gương mặt hoàn hảo cho việc diễn xuất.
Tôi lấy chiếc máy ảnh SLR kỹ thuật số to tổ bố ra khỏi túi xách của mình, và để những thứ đồ cá nhân còn lại của mình ở quầy lễ tân.
Manaka tan học sớm hơn tôi và mang một cái túi dây xách từ nhà. Tất cả mọi thứ con bé cần cho những gì sắp tới đều ở trong đó cả.
Chúng tôi tiến vào một không gian đã đặt trước và hóa ra đó là một studio chuyên cho việc cosplay.
–Tới lúc vào việc rồi!
Khi Manaka mở chiếc vali hành lý của mình, và tìm thấy bộ quần áo do chính tay mình gấp. Nhỏ đã mất khoảng một tháng để làm. Và chỉ cho đến vài ngày trước thì nhỏ mới hoàn thành công việc của mình. Tuy nhiên, một trang phục cosplay không chỉ dừng lại ở đó. Cần phải có một sân khấu và một người mặc phù hợp.
Manaka đưa tôi giữ cái vali và bắt đầu thay đồ. Vì cái studio này không có phòng thay quần áo nên Manaka đã thay đồ ngay phía lưng sau tôi, nhưng vì chúng tôi là anh em nên nó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát…. Sau khi hoàn tất việc thay đồ, nhỏ lấy bộ dụng cụ trang điểm ra và bắt tay vào quá trình làm đẹp.
–Trông em thế nào, Onii-chan?
Manaka, người chỉ vừa thay đồ xong, đứng trước mặt tôi. Nhỏ còn đang búi tóc lên bằng một cái lưới giữ tóc. Đó là một món đồ khá hữu ích nếu bạn muốn giấu tóc thật đi để dùng tóc giả.
Sau độ vài phút. Manaka đã hoàn thành việc trang điểm và đang tỏ ra rất hào hứng muốn bắt đầu ngay. Và giờ thì tới lượt của tôi làm cho nét quyến rũ ấy tỏa sáng hơn nữa trong các tấm ảnh, đặt lên vai tôi trách nhiệm về việc làm cho nhỏ trông hấp dẫn hơn và thêm vào đó là một chút sự gợi cảm của người lớn trước ống kính.
Lớp trang điểm trên làn da trắng của Manaka không che đi quá nhiều thứ. Nói cách khác, mục đích của nó là khiến cho đôi mắt to tròn của nhỏ nổi bật hơn nữa, cùng chiếc mũi cũng thon gọn hơn. Vẻ đẹp tự nhiên của con bé thì chưa đủ để tạo nên những bô ảnh kỳ ảo.
Và chính lúc này, đầu tôi dần trở nên trống rỗng. Bạn học của tôi, đẳng cấp, cuộc tụ tập ở quán karaoke, và cái ý định bí ẩn của Hoshino Shiori. Đối với tôi đây chính là cosplay. Tôi được thoát khỏi thực tại, khỏi những gì tôi mong muốn nhất.
Cường độ và hướng của những ánh đèn được căn chỉnh kĩ lưỡng để tạo ra những vùng tối lý tưởng. Và ở trung tâm của nơi đó, Manaka bắt đầu nhảy múa tựa như một nàng tiên mảnh khảnh. Nhỏ có lẽ là người con gái xinh đẹp nhất thế gian này. Và tôi bắt đầu nhấn nút chụp để lưu giữ lại thế giới xinh đẹp tuyệt vời đang hiện ra trước mắt tôi.
Những tấm ảnh được chụp sẽ được truyền qua một chiếc máy tính xách tay, và sẽ được điều chỉnh lại thông qua một phần mềm chỉnh sửa…. Một khi quá trình ấy hoàn tất, chúng sẽ được tải lên mạng dưới nghệ danh của cosplayer ‘Manamana’. Và cô ấy chính là một trong những cosplayer nổi tiếng nhất ở Nhật Bản.
Tên tuổi của cô ấy tỏa sáng giữa thế gian tăm tối này.
—--------------------------------------------------
Và tôi đã cực kì hạnh phúc mà không hề hay biết điều đó. Cuộc sống cao trung bình thường và sự cô quạnh của tuổi trẻ là những thứ hết sức thường trực trong đời sống của tôi. Và…tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phải lo lắng về việc kiếm tìm một người bạn gái.