Nejimaki Seirei Senki - Tenkyou no Alderamin

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 109

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 1 - Chương 3: Chó canh của Katjvanmaninik

Bên trong Căn Cứ Quân Đội Thủ Đô Hoàng Gia, học viện Sĩ quan cấp cao. Một cơ sở nằm cách 30km về phía nam của thủ đô Banhataal. Đế chế Katjvarna hiện tại đang áp dụng một hệ thống dân quân tự nguyện, và hơn 4000 binh sĩ đang túc trực ở Căn Cứ Quân Đội Thủ Đô Hoàng Gia ngay khi đất nước đang trong thời bình.

“Chạy nhanh hết sức coi! Binh nhì hay tướng tá gì tôi không cần biết, tôi không chấp nhận cái chuyện binh sĩ lại yếu như sên đâu!”

Một giọng nói oang oang cứ đang văng vẳng bên tai họ. Không cần biết thời đại nào hay là ở nơi đâu, thì các “sĩ quan huấn luyện” ở các trung tâm quân sự luôn được xem là những con “quỷ dữ”. Đối với họ, việc huấn luyện bắt đầu bằng việc đập cho tanh bành cái thứ quý giá mà cái bọn lính mới vẫn đang giữ trong tim mình – cái ảo tưởng ngây thơ về cái gọi là quyền tự do và lòng tự tôn của họ.

“Sao vậy, Chuẩn úy Matthew Tetdrich! Bộ không phải cậu lăn giỏi lắm mà, cái đồ cục mịch. Một cục thịt đứng yên như cậu ra chiến trường thì cũng làm bia cho chúng nó bắn thôi!”

“… Vâng, thưa chỉ huy!”

“Còn cô nữa, Chuẩn úy Haroma Bekkel! Chậm chạp quá đi! Lính cứu thương thì phải chạy cho nhanh mới cứu kịp người khác chứ! Cô nghĩ yếu đuối như vậy thì làm được cái trò trống gì hả?”

“ *hồng hộc* Vâng,… thưa chỉ huy!”

“Haro-san, cố gắng lên, chỉ cón tí xíu nữa à…!”

“À, vậy ra cậu còn đủ sức để cổ vũ người khác cơ à, không tệ chút nào, Chuẩn úy Torway Remeon à! Cậu vừa giành cho mình thêm 3 tuần tập luyện nữa đó! Chúc mừng nha!”

“… Vâng, thưa chỉ huy…!”

“Chuẩn úy Yatorishino Igsem! Cô có vẻ thích chạy đầu nhỉ, tôi dành riêng cái vị trí phía trước cho cô đấy! Cô mà lỡ để ai qua mặt, là cô không được phép dừng cho đến khi nào qua mặt lại người đó đâu, nghe rõ chưa!”

“Vâng, thưa chỉ huy!”

Có tổng cộng 32 người, 24 nam và 8 nữ đã đậu kỳ thi Sĩ quan cấp cao. Ba tháng đầu tiên là chủ yếu dành cho việc huấn luyện căn bản, họ được tập trung lại và phải nhận sự huấn luyện hết sức hà khắc từ các sĩ quan hướng dẫn. Chạy marathon, vượt chướng ngại vật, làm việc theo nhóm, bắn súng, cận chiến… Những việc mà họ phải làm lúc này chẳng khác mấy các binh sĩ bình thường.

Bị bắt phải chạy như một lũ ngu, họ phải nhận những sự trừng phạt vì những lý do hết sức ngớ ngẩn, và phải dành thời gian nhận lấy những câu phỉ báng từ các sĩ quan hướng dẫn của mình. Đây chính là cách mà binh sĩ được huấn luyện cho đến khi nào tâm trí của họ đạt được cái phản xạ, là khi nghe lệnh của cấp trên, họ sẽ thực hiện việc đó ngay lập tức.

“Cậu chạy thua người ta một vòng rồi đó, Chuẩn úy Ikta Solork! Bộ không thấy xấu hổ với bạn bè à?! Nhìn mắt cậu như sắp chết vậy hả! Thôi, dọn dẹp đồ đạc rồi biến khỏi đây là vừa rồi đó!”

“À… đó chính xác là điều mà em đang làm muốn đây…”

“Cậu lí nhí gì trong miệng đó hả?! Tôi không nghe rõ!”

“Vâng, thưa chỉ huy.”

“Mình đã làm gì nên tội mà phải chịu đựng cái việc này chứ?”

Ikta lẩm bẩm trong miệng, có vẻ vẫn chưa học được bài học của mình. Cậu ta thở hồng hộc như một cái nồi hơi đang dùng để làm bánh mỳ cho bữa trưa của mình vậy.

“Tôi tự hỏi, có phải chăng là do mình quá dễ dãi với phụ nữ hay không?”

“À mà nói thật, cậu mặc quân phục hoàng gia trông rất đẹp đấy, Chuẩn úy Ikta.”

Yatori mỉa Ikta trong khi vẫn giữ một gương mặt nghiêm túc. Cả nhóm lúc này đang mặc áo cụt tay, quần nâu sẫm. Chính thức thì họ có thêm một cái áo khoác ngoài và thêm một cái mũ cùng với một cái huy hiệu thể hiện cấp bậc của mình ở trên ngực trái. Ngay cả những tinh linh trong túi họ cũng đang đội những chiếc mũ màu đỏ thể hiện việc mình đã được nhận vào quân đội. Nếu như người mặc bộ đồng phục này đẹp nhất là Yatori, thì rõ ràng Ikta chính là người đối nghịch với cô trong chuyện ăn mặc này. Tạm thời bỏ qua vẻ ngoài của Ikta, cái áo này rõ ràng là quá rộng đối với cậu.

“Măm măm… nè, Chuẩn úy Ikta, nếu cậu không định ăn thì đưa đây cho tôi đi.”

“Bạn hiền Matthew à, mình đang đợi nó nguội mà… À mà nè, với tư cách chủ nhân của một phong tinh linh, sao cậu không cho mọi người ở đây một tí gió. Nè, Ikemen đằng kia nữa.”

Sau khi nghe lời đề nghị khiếm nhã của Ikta, Torway ra lệnh cho người bạn đồng hành tốt bụng của mình là Safi thổi ra tí gió. Matthew cũng cho con phong tinh linh Tsuu của mình làm theo.

“Đã quá điii…! Tiếp tục phát huy nhé, chứ nóng muốn chết rồi đây~…”

Haro, trông có vẻ mệt mỏi không thua gì Ikta, cô đang dần dần tiến vào nơi mà làn gió đang thổi. Bạn đồng hành của cô, con thủy tinh linh Miru có khả năng làm nước đá, nhưng số lượng nước đá nó làm ra mỗi ngày chỉ có giới hạn, do đó Haro bị cấp trên lệnh là phải tiết kiệm, phòng trường hợp có ai đó bị thương.

“Vui lên đi, Ik-kun, Haro-san. Thời khóa biểu chiều nay thì chỉ có làm việc theo nhóm và luyện tập bắn nỏ mà thôi, và sau đó là một tiết học lý thuyết trong lớp. Chúng ta chỉ phải chạy trong giờ marathon thôi.”

“Bộ cậu đang định động viên tụi tôi à? À mà, cậu lại gọi tôi là Ik-kun đấy à.”

Ikta vừa nói vừa chỉa cái “ống gió” trên người con tinh linh Safi vào người mình. Yatori phùng mặt khó chịu với Ikta.

“Nè, không có miếng gió nào qua đây hết à? Đừng có giành hết gió chứ.”

“Hmph – ai mà lại có thể nghĩ rằng một Hoàng gia Hiệp Sĩ, lại tốt nghiệp đầu lớp lại không thể nào cho một người khác xin tí gió.”

“Lý lẽ của cậu lúc nào cũng có thiếu sót, cậu có biết không. – Nếu như cậu là một Hoàng gia Hiệp sĩ, thì dĩ nhiên cậu phải biết nhường cho phụ nữ chứ, tôi nói có đúng không, Ikta-kun?”

Sau khi đáp trả lại Ikta, Yatori với tay bắt lấy Safi và đặt nó xuống đất, để làn gió chỉa thẳng vào chỗ cô ấy và Haro. Ikta mệt mỏi, quay lại với bữa ăn của mình. Trong lúc đó, trước mặt cậu ta bất ngờ xuất hiện ba cái bóng.

“Yo, Hoàng gia Hiệp sĩ-sama đầu đất. Hy vọng mọi người không phiền khi tụi tôi đến trễ một tuần.”

Không như cái kiểu châm chọc của Yatori hay Matthew, câu nói vừa rồi mang tính mỉa mai hiềm khích. Ikta ngẩng đầu lên nhìn những người bạn diễn mới của mình, toàn là những gương mặt mà cậu đang trông đợi. Agora – một kẻ cao to lực lưỡng, tên Colsara răng thỏ, và tên Niira mắt lồi. Trong số những kẻ đậu vào trường Sĩ quan cấp cao năm nay, đây là ba đứa đã chơi chung với nhau ngay từ đầu.

“Tụi tao chuẩn bị sẵn thuốc tăng lực cho mày nè, Hoàng giaa Hiệp sĩ-sama yếu ớt. Nè, đưa cái tô đây coi.”

Một thứ gì đó dài, mỏng, lủng lẳng rơi khỏi tay Colsara và bay ngay vào cái tô mà Ikta đang cầm. Haro nhìn cảnh tượng này với cảm giác bất an và phát ra một tiếng thét nhỏ.

Cái thứ đang bò trong tô của Ikta là một con côn trùng với rất nhiều chân – một con rết.

“Tao nghe nói người ta ngâm cái này trong rượu để uống ở Kioka. Nè, ăn thử đi.”

Agora khoanh cánh tay lực lưỡng của hắn lại và nhoẻn miệng cười. Lúc đó, Ikta bất chợt thể hiện một nét mặt hết sức nghiêm trọng, rồi cầm một cục đá gần đó lên. Niira bất chợt nhảy tới và mất bình tĩnh.

“N-n-nè, cái gì đây?! Muốn chơi hả?!?”

“Được thôi!”

Ikta cầm hòn đá và đập chết con rết.

Mủ vàng sệt sệt trong người con rết xịt ra khắp nơi, đồng thời cái cơ thể không đầu của con côn trùng này co thắt lại, tạo một cảnh tượng khá gớm ghiếc.

Ngay lúc đó, bộ ba Agora, Colsara và Niira nổi hết cả da gà vì ghê tởm. Ikta cầm con rết mình vừa giết lên và bỏ vào miệng, hút một phát cứ như đang ăn mì. Một âm thanh xào xạo phát ra, và sau khi nhai một hồi, Ikta nuốt hẳn con vật vào bụng.

“— Cảm ơn nha. À mà nói nghe, rết thì ăn không sao, cơ mà do nó có độc, nên nhớ bỏ cái đầu đi. Lần sau có thì nhớ mời tao nữa nha. À mà, cái rượu rết, cái đó là người ta đồn thôi. Ít ra thì nó không phải là một thứ phổ biến ở Kioka.”

Trong khi đưa ra lời giải thích một cách bình thản, Ikta húp hết tô thức ăn của mình. Bộ ba kia nhìn cậu ta với ánh mắt hết đỗi bất ngờ, và không mấy chốc, Agora quay người lại và bắt đầu bỏ đi, làm cho hai đứa kia cũng phải đi theo.

Trong khi nhìn ba cái bóng rút lui, Yatori mỉm cười và nhún vai một cái.

“Đúng là ta không thể nào biết hết về đối thủ của mình. Tuy vậy, ai mà dám nghĩ là có kẻ lại dám đi hù dọa Ikta mà lại dùng sâu bọ cơ chứ…”

“Đã có một thời chúng là thức ăn chính của tôi. Phân nửa cơ thể tôi là sâu bọ mà.”

Ikta ưỡng ngực ra cứ như là cậu ta tự hào lắm vậy. Trong khi đó, Haro vẫn đứng đó và nhìn ba đứa kia đang bỏ đi.

“Chuyện lúc nãy thật là kinh khủng. Nếu là mình thì mình đã không thể nào tự chủ được rồi.”

“Đây không phải là lần đầu điều này xảy ra. Cơ mà cái trò trẻ con của chúng, cũng đáng yêu đấy chứ?”

Ikta trả lời hết sức hồn nhiên. Yatori, người đã biết Ikta quá lâu rồi, hiểu rằng chàng trai này vô cùng rộng lượng với những trò “trẻ con”, “thiếu chín chắn” hay “bất cẩn của tuổi trẻ”. Có vẻ đó là lý do mà Ikta rất thích trêu chọc Matthew. Mặt khác, có lẽ là do cậu ta không thích cái kiểu “chín chắn trước tuổi” của công chúa Điện hạ Chamille mà hai người không hợp nhau chút nào.

“Bình thường thì cái ‘Hội Hiệp Sĩ’ của chúng ta sẽ là đối tượng của sự ghen ghét. Với lại sẽ khá phiền phức nếu chúng ta phải đối mặt với những kẻ như vậy, do đó cứ để chúng tập trung tấn công Ikta thì sẽ tốt hơn.:

“Yatori-san, như vậy thì hơi…”

Một lời bình luận khá thẳng phát ra từ phía Torway. – Từ lúc nhóm năm người họ nhận được huân chương và nhập học trường Sĩ quan cấp cao, họ đã bị gọi với cái tên “Hội Hiệp Sĩ” bởi những người xung quanh. Dĩ nhiên, đó không phải là một cái tên mang sự kính trọng, mà nó lại chứa đầy sự ghen tị và khinh bỉ, và dĩ nhiên có những kẻ đã gọi họ là “cái nhóm đậu vào trường là nhờ mối quan hệ với đệ tam công chúa.”. Do điều đó không hẳn là sai, rất khó để họ có thể phản pháo.

… Dù vậy, hơn phân nửa lý do mà tại sao hầu hết những cuộc tấn công đều nhằm vào Ikta đều là do chính cậu ta mà ra cả. Ikta, một người không hề có ham muốn đậu kỳ thi này ngay từ đầu, khi được đem ra so sánh với những người được thực sự đậu vào trường này – những người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc – thì đúng là một trời một vực. Thể lực yếu ớt, ấy vậy mà vẫn hiên ngang đứng chung với những người khác từ khi bắt đầu. Cậu ta không hề có một chút hứng thú gì trong việc cố gắng luyện tập, do đó việc cậu bị mỉa với cái tên “Hoàng gia Hiệp sĩ-sama đầu đất” cũng là điều dễ hiểu.

Matthew, sau khi đã thỏa mãn cơn đói của mình, vừa xoa cái bụng tròn lẳn của mình vừa nói.

“Cứ lơ cái bọn đó đi là tốt nhất. Chó càng nhỏ, sủa càng to, có đúng không?”

“Cậu nói cũng có lý.” “Cậu nói cũng có lý đấy.”

“Mấy người làm gì mà đồng thanh lên tiếng vậy!? Nghe thấy ghê quá à!”

Matthew phùng má lên, Haro thì cũng tỏ ra tức giận. Dù họ phải đối mặt với khá nhiều vấn đề, các diễn viên của nhóm “Hội Hiệp Sĩ” vẫn luôn rất hòa thuận với nhau.

Sau khi hoàn thành tiết làm việc nhóm và luyện tập bắn nỏ, cuối cùng cũng đã đến giờ lý thuyết trong lớp học. Ikta, lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ biết nằm dài trên bàn. Bỗng nhiên, Ikta tỉnh giấc khi cảm thấy có ai đó đứng bên cạnh mình.

“Cái ghế này, nếu ngươi không phiền thì ta có thể ngồi đây chứ, Chuẩn úy Solork?”

Vừa nói, công chúa vừa hất mái tóc vàng óc tuyệt đẹp của mình lên. Quần nâu sậm, áo trắng và một phù hiệu Chuẩn úy. Đó chính là bộ đồng phục y hệt cái mà Ikta đang mặc, dành cho các học viên sĩ quan cấp cao, tuy nhiên kích cỡ của nó thì nhỏ hơn rất nhiều. Khi Ikta nhìn công chúa, cậu ta nghĩ rằng có lẽ đây là một đứa đang học ở học viện trung cấp.

“… Cả cái bàn hay cái ghế này đều không thuộc về thần, do đó, cứ thoải mái đi, Chuẩn úy Chamille-sama.”

Giọng nói của cậu rất lạnh nhạt. –Thường thì, gia đình hoàng tộc được nhận sự giáo dục về các vấn đề quân sự không phải là chuyện lạ, do quân đội là một phần của đế chế Katjvarna, mà ở đó thì Hoàng đế là người lãnh đạo tối cao. Tuy nhiên, có hai điểm khá bất thường ở đây. Công chúa Điện hạ Chamille chỉ mới 12 tuổi, và cô được nhận vào học viện Sĩ quan cấp cao với cấp bậc học viên.

Do rằng tuổi của cô còn quá trẻ, có vẻ như công chúa đã đậu nhờ trí thông minh của mình, nhưng cũng một phần là do thân phận của mình trong gia đình hoàng tộc. Việc công chúa nhập học với tư cách là một Chuẩn úy có vẻ như là một biện pháp được đề ra để cải thiện hình ảnh của hoàng gia. Dù vậy, điều đó có nghĩa là chúng ta cũng nên nhớ rằng cái mục đích chính của cô gái này ở đây, thực chất là một thứ hoàn toàn khác.

Vừa lúc Công chúa Điện hạ ngồi xuống, giảng viên đã bước vào phòng và tiết học bắt đầu. Hiện tại thì bải giảng vẫn chưa đi vào quá sâu nội dung chính, họ vẫn đang chủ yếu ôn lại các vấn đề cơ bản trong chiến thuật, một thứ mà họ đã học từ trước khi vào cái học viện này.

Cả Ikta lẫn công chúa đều cảm thấy nhàm chán. Khi Ikta bắt đầu ngáp đến lần thứ bảy trong tiết học này, công chúa bắt đầu lấy quyển sổ mà mình đang ghi chép ra và ghi một tin nhắn cho Ikta.

--- Cuộc sống của ngươi ở đây vẫn ổn chứ? Ta thấy có vẻ như ngươi gầy đi nhiều đó.

Thấy rằng công chúa đang gửi tin đến cho mình, Ikta cũng suy nghĩ một chút rồi viết câu trả lời vào quyển sổ của mình.

--- Ai cũng gầy đi hết đó, cho dù có muốn hay không. Công chúa cứ thử chạy nhiều như tụi tôi xem.

Bị mỉa một câu khá đau, công chúa gằn giọng tỏ vẻ không hài lòng. Thực tế thì cô ấy không ở chung cái “vị trí như các học viên khác”. Dù điều đó đúng đối với những bài học như Chiến thuật, luyện tập thể lực, cận chiến; tuy nhiên, theo như lời của sĩ quan hướng dẫn đã nhận lệnh trực tiếp từ gia đình hoàng tộc, thì có một bảng kế hoạch luyện tập dành riêng cho công chúa. Ikta đã mỉa cái chuyện này. Tuy nhiên, khách quan mà nói, thì thái độ của Công chúa khá là trẻ con…

--- Thần không được phép ngủ trưa, không được phép uống rượu, không được phép lại gần các phụ nữ xinh đẹp. Cả ba điều ước lớn nhất của thần bây giờ đều đã tan thành mây khói. Nói cho thần nghe thử, hỡi công chúa, thần sống ở cái nơi này vì mục đích gì.

--- Ba tháng huấn luyện căn bản sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, và khi đó chúng ta sẽ bước vào học chính thức khóa sĩ quan quân sự. Hiện giờ, ai cũng là Chuẩn úy, nhưng đến khi mà chúng ta được giao cấp dưới, thì mọi thứ cũng sẽ trở nên khác đi, có đúng không?

--- Thứ duy nhất mà thần muốn lúc này là một căn phòng riêng, chứ không phải là thuộc hạ. Nằm giường ba tầng như trong ký túc xá thì làm sao mà dẫn gái vào được chứ.

--- B-bộ phụ nữ là thứ duy nhất trong đầu ngươi à? Ngươi sẽ gặp rắc rối khi nói cho ta biết điều đó đấy nha.

--- Oh, cho thần xin lỗi. Có lẽ thần đã chọn sai người để trò chuyện. Thật là khó mà nói chuyện với một đứa nhóc.

Một câu nói đầy mùi châm biếm, làm cho trái tim của công chúa tích tụ đầy sự phẫn nộ. --- Lúc nào cũng vậy! Dù ta lúc nào cũng cố gắng tỏ ra quan tâm, chu đáo, hắn thì chả bao giờ muốn mở lòng với ta cả! Không cần biết ta có cố gắng trò chuyện như thế nào, hắn chỉ luôn đáp lại bằng những lời mỉa mai châm biếm.

Tuy nhiên, Chammile vẫn cảm thấy biết ơn Ikta, đó cũng là lý do cô đã ép Ikta phải vào quân đội bằng cách phong tước “Hoàng gia Hiệp sĩ” cho cậu ấy. Ikta đã cứu sống cô đến hai lần, và mỗi khi nhớ lại chuyện ấy, không cần biết mình bị Ikta đối xử lạnh nhạt ra sao, công chúa vẫn không thể nào giận chàng trai này được.

Bên cạnh đó… dù không thể nào giao tiếp bình thường với Ikta được, cái cảm giác chán nản trong lòng cô lại vô tình làm dịu đi cơn giận. Công chúa thật ra cũng không hiểu rõ lắm vì sao. Cô vẫn chưa có được một người bạn nào đủ thân thiết để có thể hỏi xin lời khuyên về những vấn đề rắc rối này.

“… trong chiến dịch quân sự của ngài ấy, chiến dịch nào mà hành động của các hạ sĩ quan đã nổi trội hơn hẳn? Chuẩn úy Chamille.”

“-!?”

Bị hỏi bất ngờ, Công chúa Điện hạ đứng dậy hoảng hốt. Tuy nhiên, cô không biết phải trả lời ra sao. Không cần biết thông minh đến đâu, nếu không nghe được nội dung câu hỏi thì không có cách nào mà công chúa có thể trả lời được.

“Trang 123.”

Ikta nói nhỏ bên cạnh công chúa – người đang cầm quyển sách trên tay với một vẻ mặt xấu hổ. Nhận ra rằng đó là nơi có đáp án, cô nhanh chóng lật đến trang 123.

“… Trận tiến công của Avhelia?”

“Chính xác. Mời ngồi xuống.”

Công chúa thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống. Vị giảng viên gầy gò quay ánh mắt hiểm ác của mình đến người hàng xóm của công chúa Chamille.

“Vậy thì--- xin hãy cho tôi biết về chi tiết cũng như ý nghĩa về mặt quân sự của trận chiến này. Chuẩn úy Ikta Solork.”

Một câu hỏi rõ ràng là rất khó đã nhắm đến Ikta. Đây là một việc diễn ra hằng ngày. Do Ikta tận dụng mọi cơ hội để thể hiện sự thiếu cố gắng của mình, do đó cậu ta bị ghét không chỉ bởi những người học cùng khóa, mà còn những người lớn hơn cậu, trong đó thậm chí có cả các giảng viên.

Tuy nhiên, con người này, không hề khuất phục trước sự tấn công của những người xung quanh và ai nấy đều ghét, thì không phải là một người bình thường. Ikta đứng dậy trong khi vẫn đang ngáp, và thể hiện bản chất thật của cậu.

“… Đó là một phần của ‘trận chiến Yaponik’, xảy ra vào năm 788 Thời đại Đế chế, vào thời gian diễn ra cuộc khai phá của hoàng đế đế phía đông đảo Yaponik, lúc đó vẫn thuộc địa phận của Cộng hòa Kioka. Tổng chỉ huy chiến dịch của quân đội hoàng gia lúc đó là đại tá Giorgo Irsim. Ngài là một chỉ huy tài ba, người đã lập rất nhiều chiến công trên chiến trường và nhờ đó đã leo lên đến cấp bậc đại tướng. Hiện tại, ngài được tôn thờ như một anh hùng trong quân đội.”

“Tiếp tục đi.”

“Cuộc tiến công của Avhelia – chính xác hơn là ‘các cuộc tiến công đơn lẻ của Avhelia Wetlands’, khi xem xét lại tình hình lúc bấy giờ, thì rõ ràng cuộc chiến đó chúng ta đã gặp bất lợi rất lớn ngay từ đầu. Thời khắc mà mọi chuyện trở nên xấu đi là khi 800 binh sĩ của binh đoàn độc lập dưới sự chỉ huy của Đại tá Irsim bị tấn công tử ba phía: bắc, đông và tây bởi ba bình đoàn của quân đội Yaponik bao gồm 1600 binh lính; và đội quân của Đại tá Irsim đã thất bại trong việc rút lui, chấp nhận bị bao vây bởi một quân đội có quân số gấp đôi mình.

Tuy nhiên, ở cái thời điểm mà việc rút lui là lựa chọn duy nhất, thì Đại tá Irsim đã thực hiện một điều hoàn toàn ngược lại. Ngài lệnh cho binh sĩ của mình bỏ hết phân nửa số quân trang và mấy khẩu pháo cối – lúc này đây đã trở thành những thứ nặng nề vô dụng – làm cho họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó, ngài lệnh cho quân lính tấn công, một điều được xem là điên cuồng.

Mục đích của ngài rất đơn giản. Đánh bại quân đội đối phương đến từ ba hướng bắc, đông và tây, bằng cách ‘đánh từng nhóm một trước khi chúng kết hợp lại với nhau’ – và đó là chiến thuật tấn công đơn lẻ. Cho dù toàn bộ quân đối phương có đông hơn thật, nhưng nếu chúng bị chia ra làm ba, thì rõ ràng quân ta lại mạnh hơn. Nếu như phải chiến đấu với toàn bộ 1600 lính của địch, thì chắc chắc họ sẽ thua, nhưng đánh làm ba lần liên tục như vậy, họ lại sẽ thắng. Tự tin vào điều đó, Đại tá Irsim đã thực hiện một chuỗi các trận chiến và cuối cùng đã giành được chiến thắng oanh liệt như mong muốn.”

Mặt của vị giảng viên nhăn nhó tỏ vẻ hết sức khó chịu khi Ikta trả lời hết sức trôi chảy.

“Người ta thường nói rằng ý nghĩa về mặt quân sự của trận chiến này chính là việc ‘nó đã tạo ra một tiền lẹ cho việc một chiến thắng mang tính chiến thuật lại có thể đảo ngược được một thất bại về chiến lược’. Ngay cả khi mọi viễn cảnh đều trở nên u tối, ta vẫn có thể đảo ngược tình thế được bằng cách tích lũy các chiến thắng nhỏ lẻ. Cho đến tận ngày hôm nay, nó đã để lại một tác động rất lớn đến tinh thần của Quân đội Hoàng gia, và câu ‘Hãy bắt chước Irsim!’ đã trở thành một câu nói để động viên binh sĩ khi phe ta yếu thế hơn. –Tuy nhiên, liệu điều đó có đúng không?”

Một câu nói thể hiện sự mâu thuẫn của Ikta dường như đã chặn việc vị giảng viên định cho cậu ngồi xuống. Mắt của các học viên trong phòng đều hướng về phía Ikta. Đến khi công chúa bắt đầu chú ý, thì Ikta đã là trung tâm của mọi ánh nhìn.

“Tôi tin rằng việc xem chiến thắng của Irsim như là một nền tảng của tinh thần chiến đấu thật sự là một điều lãng phí. ‘Một chiến thắng chiến thuật đảo ngược một thất bại chiến lược’ chỉ là một phần trong đó, nhưng đối với những chiến sĩ tương lai, chúng ta phải đưa trận chiến này vào và phân tích nó một cách kỹ lưỡng. Chúng ta không nên chỉ đơn thuần ca ngợi Đại tá Irsim ở đây, chúng ta cũng cần nhìn thấy được cái ưu thế về chiến thuật mà chỉ có ngài ấy thấy được.

Có ba điểm mà quân của Đại tá Irsim có ưu thế hơn so với quân đội Yaponik. Đầu tiên, không như quân địch bị chia làm ba nhóm, quân của ngài là một tập thể thống nhất. Thứ hai, quân trang của họ nhẹ hơn so với địch và có ưu thế về tốc độ. Và thứ ba, vì họ đã khảo sát khu vực trước đó, họ nắm được rất kỹ địa hình của vùng Avhelia Wetlands. Ba yếu tố này đã vẽ nên trong đầu của ngài một sự chuyển biến rất thực tế về cuộc chiến này so với chỉ huy của quân đội Yaponik.

Nếu nói một cách đơn giản. Đầu tiên, lãnh đạo của quân đội Yaponik nhận thấy được ‘quân lực của phe ta và phe địch’, và do đó tự tin vào ưu thế của mình. Nhưng đối với Đại tá Irsim, ngài đã có thể nhận biết được ‘vị trí của quân đội đối phương ở từng thời điểm tại Avhelia Wetlands’. Kết quả là tình thế của hai đội quân đã đảo ngược hoàn toàn trong suy nghĩ của ngài ấy.”

Các học viên trong lớp không thiếu một ai, kể cả vị giảng viên, đều đang chăm chú lắng nghe câu trả lời của Ikta… Không, chính xác hơn là tất cả trừ một người duy nhất. Cô gái tóc đỏ đang ngồi hàng đầu không hề lắng nghe.

“Tôi tự hỏi liệu mọi người có thấy được điều này không. Đại tá Irsim đã thêm vào một điều kiện thứ ba: ‘vị trí của quân đối phương tại từng thời điểm’ vào hai điều kiện trước đây là ‘địa điểm diễn ra trận chiến’ và ‘so sánh lực lượng của hai phe’ để đi đến một kết luận. Ngài ấy đã biến một trận chiến hai chiều thành một trận chiến ba chiều, và đây thật sự mới chính là thành quả thực sự của ngài ấy.

Nếu chúng ta muốn thừa hưởng cái di sản của ngài, thì các lãnh đạo quân đội thời nay không thể chỉ nhìn bản đồ trận địa một cách đơn thuần được. Cũng giống như việc họ phải tưởng tượng thế trận khi chơi cờ mà bị bịt mắt, thì ở đây, họ phải tưởng tượng được quân ta và quân địch di chuyển như thế nào tên cái trận địa ấy tại từng thời điểm.”

Nhận thấy rằng câu trả lời kéo dài ra của Ikta đã kết thúc, Torway bắt đầu vỗ tay từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Các học viên khác, dù không phải tất cả, cũng làm theo vì sự ngưỡng một thật tình của họ. Đó là một chuyện khá mỉa mai, nhưng đối với Ikta, cậu may mắn khi có những người này ngồi nghe cậu nói. Những học viên này, những người đậu được khì thi Sĩ quan cấp cao, có những sự huấn luyện căn bản trong quân sự, thì mới thấy được cái giá trị trong bài nói của cậu vừa rồi.

Đáp lại tràng pháo tay của mọi người, Ikta vẫy nhẹ tay một cái cứ như là cậu đã thỏa mãn, rồi ngồi xuống ghế cứ như một con rối bị cắt mất dây. Cái gương mặt thiếu sức sống của cậu lại nằm ép xuống bàn, cứ như nó thuộc quyển sở hữu của một người hoàn toàn khác lúc nãy vậy.

“Tuy nhiên…” Công chúa nghĩ trong đầu. “Đúng là rất khó chịu khi phải thừa nhận tài năng của hắn, nhưng ta nghĩ ta sẽ thích được chứng kiến thêm nữa cái sự thông minh như hắn vừa thể hiện.”

Ikta đúng là lâu lâu có thể hiện tài năng của mình trong những buổi học trong lớp, nhưng khi đụng đến những khóa huấn luyện khác, thì cậu ta trở nên khá ăn hại. Ikta đặc biệt yếu kém trong các bài học cận chiến và bắn súng. Hãy thử trích một đoạn nhỏ trong một buổi học thảm hại của cậu.

“Chuẩn úy Ikta, đứng dậy mau lên! Kẻ thù không có đứng đó chờ cậu ở giữa trận chiến đâu!”

“À, cậu ta ngất đi rồi thì làm sao mà đứng dậy được. Chúng ta phải đánh thức cậu ta dậy thôi, đúng không nè!”

Khi Ikta ngất đi, Yatori liền chạy đến bên cạnh cậu và giúp cậu ta tỉnh lại. Xác nhận rằng Ikta đã tỉnh lại, vị sĩ quan huấn luyện hài lòng và chuyển sang quan sát các học viên khác. Tuy nhiên thì,…

“… Cái gì vậy nè? Chuẩn úy Ikta vừa mới tỉnh lại, sao giờ lại ngất nữa rồi?” – “À, cậu ta bị đấm một phát vào bụng ấy mà. Chúng ta lại phải đánh thức cậu ta dậy thôi!”

Yatori lại đến bên cạnh Ikta và đánh thức cậu ta dậy lần thứ hai. Do lần này có vẻ cậu ta tỉnh thật, sĩ quan huấn luyện quyết định quay đi. Tuy nhiên, ba phút sau ông quay lại, Ikta lại nằm ra một đống như lúc nãy.

“… Oi, Chuẩn úy Ikta sùi bọt mép rồi kìa. Cậu ta ổn chứ…?”

“À, cậu ta mệt vì bị bóp cổ thôi mà. Chúng ta lại phải đánh thức cậu ta dậy rồi!”

Yatori lần thứ ba không để cho Ikta được nghỉ ngơi. Ikta, giờ đã đứng dậy hết nổi, cố gắng quay lại trận đấu tập, nhưng cuối cùng đành phải ngã quỵ và nằm co giật.

“Ch-chuẩn úy Ikta!? Có người bị thương rồi – gọi cứu thương ra đây!”

“À, chắc cơ bắp của cậu ta giờ hết hoạt động được rồi do những biện pháp đánh thức lúc nãy. Để tôi đánh thức cậu ta lần nữa vậy!”

“Thôi thôi, đủ rồi! Được rồi, cứ đưa cậu ta vào phòng y tế đi!”

Ikta đã trở thành một huyền thoại: một người bị ngất đến bốn lần trong một buổi tập – ba lần là do bị bạn mình đánh – cho đến khi sĩ quan huấn luyện ra lệnh dừng. Cũng đồng thời, có vẻ như từ giờ trở đi, các học viên cùng khóa bắt đầu thêm chữ “-san” mỗi khi gọi Yatori.

Một câu chuyện khác nữa cũng về Ikta. Câu chuyện này xoay quanh một buổi tập bắn nỏ. Do không ai ngoài những người giữ phong tinh linh có thể dùng súng hơi, những chiến sĩ khác chỉ có nỏ là vũ khí tầm xa duy nhất.

“… Chuẩn úy Ikta. Cậu có thấy đích ngắm không vậy?”

“Dĩ nhiên là tôi thấy. Mắt tôi đâu có tệ thế.”

“Cậu tung đồng xu 10 lần, và lần nào cũng đoán trật lất. Cơ mà tôi cho rằng có cũng là do vấn đề may rủi.”

“Dù gì thì tôi cũng sẽ bắn trúng 2 trên 5 lần. Tôi đã bắn mười phát rồi, và hụt hết, nên thầy thấy đó, sau lần này, sẽ có một sự bất ngờ để cân bằng xác suất lại. Xin hãy chú ý nhìn tôi đây. Theo tính toán của tôi, tôi sẽ bắn trúng 5-6 phát liền.”

Trong khi đưa ra lời tuyên bố như đúng rồi của mình, Ikta bắt đầu bật cò, kéo sợi dây cung lại, và gắn một mũi tên mới… Nhưng lần này, mũi tên mà cậu bắn ra vẫn đi chệch hướng và cắm xuống đất.

“… Cậu lại bắn hụt nữa rồi.”

“Ehh, xui vậy ta.”

“Vậy thì tính toán lúc nãy của cậu sao đây?”

“Tôi bắn hụt 11 phát liền rồi, do đó giờ sẽ bắn trúng 7-8 phát liên tiếp…”

Không để cho Ikta nói hết, vị sĩ quan huấn luyện dùng nắm đấm gõ cái bốp vào đầu Ikta.

“Cái quái này chả phải may rủi gì hết! Sao cậu không tự sửa cái xác suất bắn 5 dính 2 của mình đi?!”

Đây là một ví dụ điển hình của việc làm cho cấp trên tức giận bằng cách dùng những lập luận vớ vẩn. Không cần phải nói nhiều, Ikta bị ép tập tuyện cho đến khi cậu có được một kết quả chấp nhận được.

Khi mà Ikta đang cố gượng ép bản thân để quen với cái môi trường này – chả cần biết vì mục đích tốt hay xấu – thì những thành viên còn lại trong ‘Hội Hiệp Sĩ’ vẫn đang kiên trì tham gia những buổi huấn luyện dành cho riêng họ. Yatori vẫn cảm thấy sự cạnh tranh đến từ phía Torway, tuy nhiên do hai người đi theo hai hướng luyện tập khác nhau nên họ vẫn chưa có cơ hội để so sánh khả năng của mình. Thay vào đó, do đều là thành viên của nhóm Súng hơi, sự cạnh tranh của Torway và Matthew càng trở nên dữ dội hơn.

Âm thanh của không khí bị nén lại rồi xả ra nổ ra liên tục làm vang vọng khắp bãi tập bắn này. Một khẩu súng khó, được chế tạo để có thể chứa vừa cơ thể của một con tinh linh, nhắm vào một mục tiêu ở xa và bắn. Bãi tập bắn này là nơi hội tụ của những người sở hữu phong tinh linh.

“… -- Woosh, --woosh… bịch!”

Một viên đạn được nhắm và bắn hết sức cẩn thận, xuyên thủng phần trung tâm của một cái bia tập bắn hình người cách xa 40 mét. Trong số những học viên có tài bắn súng, thì rõ ràng kỹ năng của Torway vẫn là tốt nhất. Thật ra mà nói, đó là do cái kiến thức về kỹ năng bắn súng của cậu nó khác hẳn so với những học viên khác.

“Cậu lại bắn trúng nữa rồi… Dù không muốn công nhận, nhưng phải nói rằng kỹ năng của cậu đủ để bắn hạ chỉ huy của quân đội đối phương đấy.”

Trong khi thở dài một tiếng, Matthew lại bỏ thêm một viên đạn vào khẩu súng của mình. Dù cho rất ghét thua cuộc, Matthew vẫn phải thừa nhận khả năng của Torway, có một sự khác biệt rõ rệt giữa độ chính xác của hai người. Sự khác biệt này không dễ nhận ra nếu khoảng cách chỉ là 10 đến 20 mét, nhưng khi khoảng cách bắt đầu xa hơn, đạn của Matthew ít khi nào trúng đích.

“Cảm ơn, Maa-kun… Thậm chí nếu mình không nhắm đến được chỉ huy của đối phương, thì việc bắn trúng một mục tiêu xa như vậy đã là lợi thế rất lớn rồi. Trước hết, mình muốn làm chủ được cái kỹ năng đó đã.”

Nói xong, Torway bắn thêm phát nữa. Số lỗ trên bia không hề tăng lên. Tuy nhiên, không phải là vì cậu bắn hụt, mà là vì viên đạn đã bay xuyên qua cái lỗ lúc nãy.

“Súng hơi xuất hiện trên chiến trường chưa tới 100 năm, và sự xuất hiện của nó đã đưa binh đoàn Javelin trở thành lực lượng tấn công chính của quân đội. Mình nghĩ rằng thế lực của họ sẽ vẫn tiếp diễn trong thời gian tới. Gia đình Remeon đã sáng tạo ra chiến thuật dàn hàng bắn súng, nhưng bên cạnh đó, mình vẫn muốn thêm vào một trang sử cho việc sử dụng súng trên chiến trường.”

“Nói có vẻ oai thế? Cơ mà, chính xác là trang như thế nào? Một chiến thuật bắn súng mới chăng?”

“Mình mới chỉ có một ý tưởng khá mơ hồ trong đầu, do đó hiện tại nó vẫn là bí mất. Chắc cậu phải hỏi lại mình sau này rồi, Maa-kun à?”

Sau khi họ đã dùng hết số đạn được cung cấp, sĩ quan chỉ huy ra lệnh ngừng bắn. Nhận lệnh xong, Torway và Matthew bắt đầu tháo súng ra và đặt con phong tinh linh của mình lại vào túi. Sau đó, họ xếp thành một hàng cùng với các học viên khác.

“Buổi tập luyện buổi sáng chấm dứt! Bắt đầu nghỉ trưa đi – Giải tán!”

Các học viên thở phào nhẹ nhõm. Cho đến trước khi vào tiết học đầu tiên của buổi chiều, họ có một chút thời gian nghỉ ngơi quý giá vào buổi trưa.

“Cuối cùng cũng xong. Giờ thì chúng ta họp mặt với Ik-kun cùng mọi người ở căn tin ha?”

“Có vẻ như cái ‘Hội hiệp sĩ’ của chúng ta lúc nào cũng đi chung với nhau. Cơ mà thôi, cứ kệ chuyện đó đi.”

Hai người bắt đầu đi đến căn tin. Họ dùng một con đường tắt đằng sau nhà kho để đến căn tin nhanh hơn, tuy nhiên, khi đi qua con đường này, họ gặp phải một nhóm khá đông đang tập trung ở đây. Có năm học viên khóa trên, giọng khàn khàn và đang phì phèo điếu thuốc ở đây.

“… Ahh, tụi bay đến đây làm quái gì vậy? Chỗ này là ngõ cụt mà.”

“Quân hàm chuẩn úy… vậy là tụi bay mới nhập học thôi, có đúng không?”

“Bộ tụi bay là gà con hay sao vậy? Oi, muốn đến căn tin thì đừng có mà lười biếng, ra ngoài đường chính mà đi đi.”

Cả đám cười phá lên. Dĩ nhiên, không ai cho phép bọn chúng hút thuốc ở đây, nhưng cái khoảng cách trong mối quan hệ giữa học viên khóa trên và khóa dưới trong quân đội là quá lớn đến mức khó tin. Trong những trường hợp thế này, nhượng bộ những kẻ khóa trên là điều nên làm.

“Ch-cho tụi em xin lỗi!... Oi, quay lại thôi, Torway.”

Hiểu nhanh được vấn đề này, Matthew quay đầu lại, nhưng Torway thì không hề di chuyển khỏi nơi mà mình đang đứng.

“Torway? Đi thôi, chúng ta phải đi thôi.”

“…Uh-Uhm…”

 Torway có vẻ như đã hoàn hồn trở lại, nhưng ánh mắt của cậu vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, nhắm vào hai người học viên khóa trên. Không biết có phải những người bạn diễn của cậu đã nhận ra điều này hay không… mà họ cũng bắt đầu dòm ngó Torway với ánh mắt nghi ngờ, và rồi họ bất chợt nhận ra.

“---Huh? Ủa, Toruru đây mà?”

Một giọng nói có vẻ thân thiện lạ thường phát ra, và một học viên khóa trên đứng dậy. Một than niên rất đẹp trai, mắt xanh. Ngoài ra, tóc anh ta dài và có chút sắc xanh như tóc của Torway vậy. Một con phong tinh linh trong túi, ngoài ra, anh ta còn đeo một khẩu súng hơi cỡ lớn trên vai. Có vẻ như quân hàm của anh ta là Đại úy.

“Sariha-nii sama, Sushura-nii san…”

Torway gọi tên hai người bạn diễn của mình với giọng run run. Chàng trai với cái tên Sariha bước lại gần.

“Lâu rồi không gặp, Toruru, dạo này em vẫn khỏe chứ? Hmm? À, anh mới đến đây từ Bắc thành ngày hôm nay thôi. Anh cũng định kiếm chú để hỏi thăm rồi, cơ mà chưa có thời gian.”

Vừa nói, Sariha vừa dùng tay phải vỗ vai người em trai của mình. Dù vóc dáng hai người cũng cỡ cỡ nhau, nhưng Torway như có vẻ đang thu người lại nhưng một con mèo.

“… Nii-sama, thật là đáng mừng khi anh trở lại được thủ đô an toàn.”

“Không, thật ra mà nói thì ngoài đó chán lắm. Anh ghen tị với mấy người ở Đông thành, họ được chiến đấu với quân đội của Kioka… Uhh, cậu kia là bạn của Toruru à?”

Khi cuộc trò chuyện bắt đầu chuyển hướng sang mình, Matthew gật đầu lia lịa.

“À, hiểu rồi, hiểu rồi. – À, Anh tên là Sarihasrag Remeon – là anh trai của thằng nhóc này. Còn cái thằng đầu to tóc ngắn kia là Sushuraf Remeon. Thế còn chú mày tên là gì?”

“Chuẩn úy Matthew Tetdrich. Thật hân hạnh được gặp các anh, chỉ huy Sariharag Remeon-dono.”

“Ahhh ~ thôi mà! Không cần phải gọi ‘chỉ huy’ hay ‘dono’ gì đâu, cứ gọi Sariha là được rồi.”

Huhh – Matthew nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc. Một cấp trên tỏ vẻ thân thiện quá mức cũng rất khó để giao tiếp.

“Cơ mà nè ~ anh cũng nhớ là có nghe tên cậu ở đâu rồi. À, có phải là một trong năm đứa đã cứu đệ tam công chúa và được ban tước ‘Hoàng gia Hiệp sĩ’ đó có đúng không? Anh thì có thể nhận ra Torway và cô con gái lớn của nhà Igsem ngay, cơ mà chả nhớ lắm tên mấy đứa còn lại. À, vậy ra cậu là Matthew-kun có đúng không?”

Sau khi liếc nhìn Matthew với ánh mắt khinh khỉnh, Sariha bất chợt ngẩng đầu lên.

“À, vậy thì cảm ơn cu cậu nhé. Cảm ơn nhiều lắm. Cứ để anh tỏ lòng biết ơn với vai trò là anh trai của thằng nhóc này.”

“…Hở? À không, tại sao?”

“Vì đủ thứ chuyện hết chứ sao. Thằng nhóc này chắc đã làm cục nợ cho mấy đứa có đúng không? Thằng em trai của anh đây này.”

Torway rụt người lại. Khi Matthew đứng đó hững hờ, chả hiểu người đối diện mình đang nói gì, Sariha tiếp tục màn độc thoại của mình.

“Lúc nào cũng vậy hết đó. Cái thằng ranh này, mỗi lần thấy máu hay gặp tình huống bất ngờ là lại sợ điếng người à. Anh chả biết nó có bị áp lực đè nén cỡ nào, cơ mà mỗi lần vậy là nó lại trở nên ăn hại. Chắc mấy đứa phải bận bảo vệ công chúa lắm, nên có cái thằng này đi chung chắc cũng áp lực lắm ha? Mấy đứa đáng lẽ ra nên quăng đại nó ở cái xó nào thì tốt hơn.

Lần này, Matthew hoàn toàn câm nín. Mấy lời nói này quá cay độc để có thể là nói đùa. Cơ mà nếu chúng là những câu nói nghiêm túc, Matthew không thể tin được một người anh trai lại có thể nói ra những lời đó với em mình.

“Kh-không phải vậy đâu, Torway đã giúp tụi em nhiều lắm… Cậu ấy hành động rất bình tĩnh khi tàu chìm, và rồi tới đoạn phải đối mặt với binh lính Kioka thì…”

Trái lại, Matthew nhớ ra rằng chính mình mới là người đã không thể hành động gì khi gặp chuyện, và do cái phức cảm tự ti đã ăn sâu trong bản thân mình, cậu chỉ biết nín thinh.

Sariha lại suy diễn cái sự câm nín của Matthew theo một hướng khác. “Trời ơi, đâu có cần phải bao che cho nó làm gì. Anh hoàn toàn hiểu mà, cái thằng ăn hại này. –Nè? Có biết không, thằng em trai của anh, nó chẳng thể nào bắn trúng một mục tiêu ở ngay trước mặt nó nữa là.”

“… Hah? Khi mục tiêu nằm ngay trước mặt…?”

“Nó bắn bia lúc tập thì không sao, chứ mà khi đối tượng là một kẻ thù đang di chuyển, thì nó hoàn toàn ăn hại? Chả thể bắn trúng một con thỏ cách nó năm mét đang nằm ngay trước mặt nữa là. Thằng nhóc này, nó nhát lắm. Có đúng không hả, Torway.

Torway, với một ánh mắt buồn bã, không thể trả lời. Với những việc đang diễn ra, cậu ta không có cách nào để ngăn chặn những lời lẽ nhục mạ của Sariha.

“Bình thường lúc tập bắn, bắn mấy cái bia ở xa giỏi lắm có đúng không? Nhưng mà thực thế rằng, đó là do cái ước muốn được ở thật xa kẻ thù của nó thôi… Bởi vậy, Matthew-kun à, anh cho chú lời khuyên thật lòng này, đừng có bao giờ đặt niềm tin vào cái thằng này ở trên chiến trường. Chỉ cần tình thế xấu một chút là đảm bảo nó sẽ bỏ rơi đồng đội và cấp dưới ngay.”

“Em không có bỏ chạy gì hết cả!”

Torway bỗng chốc hét lên. Bị ngắt lời đột ngột, Sariha quay mặt lại nhìn thằng em trai của mình. Cái nụ cười thân thiện của hắn lúc này đã biến dạng lạ lùng.

“Nè, Toruru. Vừa rồi, anh đang nói chuyện đúng không nè?”

Chỉ cần một câu, môi của Torway mím chặt lại lần thứ hai. Một cảnh tượng thể hiện cái quyền lực của người anh so với đứa em trai của mình.

“Sao mày lại cắt ngang câu chuyện của tao hả? Mày nghĩ mày là ai? Tưởng là nhân vật quan trọng hả?”

“… Em… em chỉ…”

“Em làm sao hả? Em định nói cái gì? Nói cho rõ lên coi!”

Giọng nói bên cạnh cậu dù rất nhẹ nhàng, nhưng nỗi lo sợ đang hiện diện rõ trên gương mặt của Torway. Cậu đã bị áp đảo hoàn toàn. Torway bây giờ như một cây bút chì gỗ đang bị gọt thật sát bởi sự hung bạo của anh trai mình. –Tuy nhiên.

“Oh, tôi nói cho anh nghe cái này nè, cái tên ikemen sadist kia. Tôi ngồi đây nhìn cái mặt của Nii-sama thấy khó chịu quá à. Ngồi nghe cái giọng của anh thôi là đã đau đầu rồi. So với Onii-sama thì mấy con lợn còn sạch sẽ và dễ nhìn hơn. Nếu như Onii-sama mà chết quách đi thì thế giới này nó yên bình rồi. À mà nè, Onii-sama à, tốt nhất là cái bản mặt của anh nổ nát bấy vì một căn bệnh lạ không rõ nguồn gốc nào đó đi.”

Không khí bỗng dưng trở nên nặng nề hơn. Dĩ nhiên những lời đó không phải phát ra từ miệng của Torway. Những câu lăng mạ vừa rồi phát ra từ phía trên đầu của cả đám.

“Theo như Kinh thánh của Alderah, thì mấy thằng ikemen ác ôn chết đi sẽ không được tha thứ đâu!”

Trong khi đang tự phát minh ra mấy cái lời dạy từ trong kinh thánh, chủ nhân của giọng nói vừa rồi đang từ trên cành cây bèn nhảy xuống đất. Cái người đáp xuống đất ngay bên cạnh anh em nhà Remeon không ai khác là một chàng thanh niên mắt đen, tóc đen rối bù trong một bộ quân phục – chính là Ikta Solork. Và trên tay cậu ta là con quang tinh linh Kusu.

“I-Ik-kun--- Ahh!?”

“Nè, đã bảo bao nhiêu lần là đừng có gọi tôi là Ik-kun mà!”

Ikta búng tay vào trán của Torway một cái. Đứng bên cạnh, Sariha nheo mắt lại nhìn chằm chằm cái kẻ vừa mới xen vào.

“… Toruru, bạn của chú em hả?”

“Anh nói sai rồi. Tôi chỉ là một Hoàng gia Hiệp sĩ, vô tình đi ngang qua. Nhiệm vụ của tôi là tiêu diệt hết cái lũ ikemen trên cõi đời này.”

Ikta lại tiếp tục xổ những câu nói nhảm nhí của mình trong khi đứng thẳng dậy. Sariha lúc này đây cũng đã đoán chừng được danh tính người bạn diễn của mình.

“Hoàng gia Hiệp sĩ… Nếu như chú em bên này là Matthew-kun, thì tôi đoán cậu là Ikta Solork-kun đúng không.”

“Im ngay, cái tên ikemen sadist kia. Tôi muốn ói vì cái thái độ ‘anh đây tài giỏi nhưng vẫn thân thiện’ của mi rồi.”

“Ahaha, sao lại nói nặng lời vậy. Nhưng mà chờ chút đã Ikta-kun. Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi. Tôi còn nợ cậu vì đã phiền cậu chăm lo cho thằng em ăn hại của tôi mà, đúng không?”

Sariha chìa tay ra với ý định lấy lòng Ikta. Tuy nhiên, Ikta đứng đó một lúc thật lâu, rồi giả vờ nhận lấy cú bắt tay của Sariha. Trên thực tế, trong tay của cậu đang giấu một con rết.

“Gyah!? C-cái quái gì vậy…!”

“Bình tĩnh đi, không sao đâu, nó đứt đầu rồi.”

Ikta ưỡn ngực ra cứ như tự hào về công việc hết sức chuyên nghiệp của mình. Sariha vung tay cho con rết văng đi, sau đó liên tục chà tay và quần của mình để loại bỏ hết cảm giác khó chịu trên tay mình. Hắn nhìn người bạn diễn của mình với ánh mắt đầy thù địch.

“… Nè chú em, định gây sự với anh à?”

“Chính xác hơn là tôi gây sự với tất cả ikemen trên cái cõi đời mà tôi sinh ra này.”

“Nè, chú em mỉa mai anh đó hả? Nếu cứ đùa như vậy thì anh đây sẽ rất giận đó nha.”

Sariha chuyển sang giọng đe dọa, ngay cả Matthew, người nãy giờ đứng quan sát, cũng phải đứng phắt dậy. Mấy học viên khóa trên còn lại cũng đứng dậy, và trước khi Ikta kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị bao vây bởi năm tên.

“Xin lỗi ngay đi. Dù đã hơi muộn, nhưng anh đây vẫn sẽ tha lỗi cho chú em, chỉ cần chú em nói một câu ‘Em xin lỗi, em hơi quá đà’.”

“Hở. Trong số bọn ikemen, có những thằng mà tôi tha thứ được, và cũng có những thằng tôi không thể tha. Torway đây là một ví dụ của một thằng mà tôi chấp nhận được, còn anh là cái loại thứ hai nhé. Cái mặt của anh, phạm tội lần thứ nhất, xin phúc thẩm không cho nhé. Nổ banh xác giùm con cái đi!”

Ikta vừa nói xong với cái giọng kinh khỉnh thì cũng là vừa lúc Sushura thúc một cú đấm như hòn đá tảng vào bụng cậu. Ikta ngã quỵ xuống, chưa có đủ thời gian để mà la lên thì Sariha đã tung thêm một cú đá vào mặt cậu. “Mày chỉ là cái thằng cặn bã thôi, nhóc con ạ. Bộ được phong tước làm cái não của mày bay đi luôn rồi à? Hở?” Ikta có thể cảm nhận được một chiếc giày đang đè lên thái dương của mình. Mấy tên học viên khác thì cười khoái chí và vây quanh Matthew khi cậu ta có ý định xen vào.

“Tình bạn tốt nhỉ? Nhưng mà anh nói cho chú em nghe. Khi mà Sariha đã tức lên rồi thì nó sẽ đánh ai đó nhừ tử cho đến khi nó bình tĩnh lại. Do đó, cố đứng đây nhìn đi nhé chú em.”

“L-làm ơn tránh ra đi! Ikta, cậu không sao chứ!?”

Ngay cả khi Matthew la lên, thì Sariha vẫn không ngừng đá liên tục vào người Ikta. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn dần chuyển sang hướng thằng em trai của mình, người đứng đó sợ hãi, gương mặt không còn một hột máu.

“Nhìn thấy chưa, anh nói có sai đâu. Bạn nó bị đánh ngay trước mặt nó vậy mà nó còn chẳng dám làm gì anh. Còn thua một thằng hèn nữa. Anh đây nói cho chú em nghe, Ikta-san à, thằng nhóc này nó không biết tình bạn là cái gì đâu?”

“… Ha-haha, có vẻ như anh có tới ba cái khuyết tật lận ngoài cái bản mặt của anh ra. Sadist, ác ôn, và chưa kể là rất ngu nữa.”

“Mày nói cái gì!?”

“Người cổ đại thích thì đánh nhau thôi. Còn binh sĩ thì biết lúc nào cần mới đánh. Torway hiểu rõ sự khác biệt đó. Anh thấy đấy, đây thực ra là chiến thuật của tôi – tự kiềm chế bản thân và chờ cho cơ hội tới.

À mà nè, Đại úy Sarihasrag, tôi hỏi anh câu này, anh có hiểu định nghĩa của một trận chiến tiêu hao sinh lực địch trong quân sự hay không?”

“…?”

“Đó là một trận chiến kéo dài thời gian để tránh phải thực hiện một trận chiến mang tính quyết định, nó là một trận chiến để chờ thời cơ xuất hiện. Kiềm chế bản thân dù rất muốn tấn công, đó là một phẩm chất rất quan trọng của một người chỉ huy. Nếu những người nóng tính, hung hăng như anh mà cho lên làm chỉ huy thì đảm bảo sẽ bị kẻ thù khiêu khích, khi đó cứ lao ra trận mạc là đảm bảo bị địch nó bao vây. Một thằng ngu cứ nhầm lẫn sự bất cẩn và lòng dũng cảm mà lại đi chê người ta hèn nhát, thật là đáng nực cười.”

Ikta thì vẫn không ngừng sỉ nhục, còn Sariha thì càng trở nên tức giận và đá Ikta nhiều hơn.

“Mày nằm đó liếm mặt đất mà còn lên mặt dạy đời tao à?! Thế thì mày định giải thích cái tình hình hiện tại như thế nào đây với cái logic của mày hả!? Mày, một Hoàng gia Hiệp sĩ mà lại bị đánh cho bầm dập sau khi hiên ngang đứng giữa lãnh thổ của quân địch mà còn dám nói xằng nói bậy!”

“Oof, Gah!... T-tôi nghĩ ra cái này hay lắm nè. Tôi chỉ nói một lần thôi nên vảnh tai lên mà nghe cho rõ này!”

“… Mày nằm đó mà còn nói cái đếch gì vậy nữa hả?!”

“Ahh, ngôn ngữ. Người cổ đại thích thì đánh nhau thôi. Còn binh sĩ thì biết lúc nào cần mới đánh… Và cái thằng Ikta Solock này thích gì thì nó nói thôi, chẳng cần biết tinh tinh hay binh sĩ gì cả!”

Vừa nói xong, Ikta – người đang nằm sấp xuống đất – bỗng chốc quay người lại, và con tinh linh Kusu – nãy giờ đang được ôm trong lòng Ikta – chiếu ra một tia sáng chói chang nhằm mục đích phản công. Chưa hết, sau khi bật dậy, cậu ta cầm một nắm cát trong lòng bàn tay và quăng vào mặt Sariha.

“… Guahh! C-cái thằng khốn này!”

“Được rồi, thằng ikemen có vẻ tức rồi. Thôi, chắc từ giờ hạn chế không gây sự nữa.”

Ikta nói trong khi đang phủi hết bụi khỏi người mình. Bốn tên đứng cạnh Sariha liền lao tới phía Ikta, nhưng cậu ta không hề mất bình tĩnh, làm một vẻ mặt rất bình thản rồi bắt đầu bước đi.

“Thôi, tới lượt cậu rồi đó. Cố gắng lên nhé, Hoàng gia Hiệp sĩ – san.”

“Tôi chả biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà cứ để đây tôi lo cho, Hoàng gia Hiệp sĩ – san à.”

Ikta đập tay với người bạn có mái tóc đỏ rực vừa mới xuất hiện, và giao phó lại mọi chuyện cho cô ta.

“… !? Cô là… Yatorishino Igsem?!”

Sariha, nãy giờ đang cố gắng phủi hết cát trên mặt của mình ra, nhìn cô gái mới xuất hiện với ánh mắt dè chừng. Chỉ cần nghe qua cái tên mà anh trai mình vừa nhắc tới, Sushura và mấy tên còn lại liền tỏ vẻ lo sợ. Matthew và Torway cũng đều tỏ ra ngạc nhiên.

“… Ikta, mấy người này là ai vậy?”

“Hai người anh trai tốt bụng của nhà Remeon, và ba thằng ất ơ đi theo chúng.”

“Ahh, Đại úy Sarihasrag Remeon và Trung úy Sushura Remeon… Thật rất vui được gặp hai anh. Tôi tên là Yatorishino Igsem. Rất hân hạnh được làm quen với mọi người.”

Một lời chào hỏi đầy sự chân thành. Sariha chưa kịp nói gì thì Yatori tiếp tục nói.

“Từ những gì mà tôi thấy, có vẻ như các anh đang cùng người bạn cùng khóa với tôi là Ikta để tập luyện tác chiến. Cơ mà nếu nhìn theo đội hình này thì có vẻ như năm người các anh đang đánh một, có đúng không? Có vẻ như mọi người thích kiểu tập luyện khắc nghiệt này quá ha.”

Sariha cùng đồng bọn chỉ biết nín thinh. Cũng dễ hiểu thôi, tình thế lúc này thì còn nói gì nữa để mà nói. Do rằng cái ‘lý do’ mà người bạn diễn của chúng vừa đưa ra thật sự cũng quá hợp lý, do đó chúng cũng chỉ biết gật đầu đồng ý cho qua chuyện.

“Tôi biết ngay mà. – Cảm ơn thần linh. Có vẻ như không cần thiết phải gọi các sĩ quan huấn luyện ra đây làm gì. À, Công chúa Điện hạ.”

Yatori quay lưng lại và gọi to. Từ trong bóng mát của cái kho, hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đi cùng với một nữ binh sĩ cao to xuất hiện. Mái tóc vàng óng dài đến ngang hông bồng bềnh trong gió đã cướp đi ánh nhìn của Sariha và đồng bọn.

“Thì ra là vậy. Vậy thì ta cũng thấy an tâm. Ai mà nghĩ rằng tương tác giữa những người lính đồng đội với nhau lại có thể bạo lực đến như thế chứ.”

Sự quý pháo của cô thể hiện ngay cả trong lời nói. Cả năm tên, Sariha cùng đồng bọn ngay lập tức nhận ra cô bé đó là ai.

“P-phải chăng người chính là Công chúa Điện hạ… Đệ tam Công chúa Chamille…?”

Một tên trong đám bọn chúng hỏi với vẻ mặt cứng đờ. Cái tin đồn rằng có một người trong hoàng tộc đã tham gia vào Học viện Sĩ quan cấp cao với tư cách là một học viên bình thường cũng đã lan ra khá rộng. Công chúa lúc này, đứng bên cạnh là Haro, tiếp tục đưa ra một lời chào.

“Đúng như ngươi vừa nói, nhưng quân hàm hiện tại của ta chỉ là một Chuẩn úy cỏn con. Do đó thứ lỗi cho ta vì đã làm gián đoạn thời gian luyện tập quý báu của mọi người.”

“À không, đó là…”

Trong khi cả năm tên đang ấp úng, Yatori liền tiếp tục xuất chiêu.

“Thưa Công chúa Điện hạ - à không, Chuẩn úy Chamille, người không cần phải xin lỗi. Thần là người có lỗi khi đã lầm tưởng trận tập luyện của họ là một cuộc đánh nhau. Người cứ để thần chịu trách nhiệm.”

“À thế à? Nếu ngươi đã nói thế thì cũng được.”

Yatori, sau khi được công chúa cho phép, bắt đầu đi về phía Sariha và đồng bọn. Chân đưa ngang rộng bằng vai, Yatori đứng hiên ngang trước mặt mọi người.

“Ikta, luật thi đấu là như thế nào?”

“Hmm… Năm đánh một, giống như một cuộc săn người vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi, Yatori Igsem, xin phép làm người thay thế để tham gia buổi tập luyện này. Xin hãy tiếp tục.”

“À, không, khoan đã --”

Cái thời điểm mà một tên trong số bọn chúng vừa định ra chiêu, thì Yatori liền cho một cú thẳng vào ngực của hắn, dường như không hề chịu một áp lực nào. Tên đó bị hất văng ra, ngã lưng đập xuống đất cái ầm, rồi sau đó không đứng dậy luôn. Hắn chỉ nằm đó há mồm cứ như một con cá mắc cạn.

“Kh-khoan đã, tôi…” “Đánh nhau vơi một đứa con gái…”

Hai đứa khác cũng định làm gì đó, nhưng cũng không thể. Hai đống cát bụi tung lên, hai tên đó cũng bị Yatori đánh bại và nằm một đống dưới chân cô ta.

Cho dù không hề có hai thanh kiếm, ai nấy khi thấy cái chiến thuật cận chiến lạnh lùng của Yatori đều như nín thở. Chỉ có Ikta là đứng đó và thản nhiên huýt sáo.

“…Cô có vẻ tự tin thái quá đó.”

Đứng đó chỉ còn hai anh em nhà Remeon, và cái đứa mà đang khá hăng máu lại là thằng em to lớn Sushura. Quăng cây súng hơi của mình xuống đất, hắn đứng thủ thể để sẵn sàng đáp trả đòn tấn công của đứa con gái lớn nhà Igsem bằng toàn bộ sức lực của mình. Yatori mỉm cười nhẹ nhàng và lao tới trước, nhưng –

“Dừng lại đi Sushura! Như vậy là đủ rồi!”

Cảm nhận được sự bất lợi của tình hình hiện tại, Sariha gầm lên để ngăn cuộc chiến giữa hai người còn lại.

“… Haha. Quả không hổ danh Yatorishino-ku. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Có vẻ như thế hệ của cô vẫn không hề mất đi cái lửa của chiến thuật cận chiến nhà Igsem.”

“À không, tôi thật là vinh dự. Những đòn vừa rồi chỉ là những thứ ô nhục đối với mắt của anh thôi, Thiếu t… à không, Đại úy Sarihasrag.”

Cảm nhận được sự mỉa mai trong câu nói của Yatori, Sariha nắm chặt tay lại và nở một nụ cười gượng gạo… Dù cấp bậc của hắn là Đại úy, đã năm năm nay nó không hề thay đổi. Có vẻ như Yatori muốn nhạo báng hắn rằng “anh vẫn chưa lên Thiếu tá hay sao?”.

“… À, đấu tập vậy chắc đủ rồi. Xin lỗi vì đã phiền mọi người tham gia cùng chúng tôi.”

Hai anh em nhà Remeon nhìn nhau, rồi Sushura gật đầu đồng ý và vác theo xác ba cái đứa đã bị Yatori cho đo ván. Không hề cảm thấy nặng vì phải gánh cả ba thằng – thật đúng là một sức mạnh phi thường đáng sợ của đứa con trai thứ hai nhà Remeon.

“Vậy thì, thưa Công chúa Điện hạ, chúng thần xin phép lui. Chúc người mạnh khỏe.”

Hai anh em cúi chào đúng theo phong cách quý tộc rồi lặng lẽ bước đi, nhưng cái lúc mà chúng nó đi ngang qua mặt Ikta, Sariha lẩm bẩm với giọng nói đầy khát khí “… Mày đừng nghĩ như thế này là chấm dứt”.

Khi bóng dáng của chúng biến mất, cũng như là lúc mọi sự lo lắng của cậu ta như tan biến, Ikta ngã lăn xuống đất. Torway, lúc này đây cũng như được giải thoát khỏi bùa chú của hai người anh, hốt hoảng và lao tới chỗ người bạn của mình.

“Ik-kun, cậu không sao chứ!? Trời ơi, không có cái xương nào gãy chứ…!?”

“… Bụng tôi đau quá… lưng cũng đau nữa…”

Có vẻ như cái năng lượng mà Ikta dùng để sỉ nhục Sariha đã biến mất đi đâu đó. Cậu rên rỉ một cách yếu ớt. Haro liền ngay lập tức chạy lại và bắt đầu chăm sóc vết thương của Ikta.

“… Hm, chỉ một chút bầm tím và chảy máu nội thôi. Nếu được chườm đá lạnh chắc sẽ ổn thôi. Miru, cho xin chút nước đá.”

Được gọi, con thủy tinh linh Miru gật đầu và nhổ ra ba cục nước đá vừa khít lòng bàn tay từ trong cái ‘túi nước’ trên ngực mình. Haro nhanh chóng nắm lấy chúng, quấn vào tấm băng gạc và băng vào chỗ vết thương của Ikta.

“Cậu đừng lo Torway à. Ikta nhìn vậy chứ cũng không đến nỗi yếu ớt đâu.”

“Đó…. là vì mình, Ikta bị đánh bởi Onii-sama là vì mình…”

“… Vì cậu sao? Oi, đừng có nhầm lẫn nha, ikemen. Nghe nè, tôi chỉ muốn trả thù chúng vì chúng đã quấy rối giấc ngủ của mình thôi, cái giọng của cái thằng ikemen sadist đó nghe nhức đầu muốn chết. Cậu nhìn lên trên cái cây kia kìa, thấy cái giường của tôi trên đó không.”

Khi Torway nhìn theo hướng Ikta đang chỉ, đúng là có một cái đệm nằm trên cành cây kia, cao khoảng 10 mét so với mặt đất. Ngay cả người bạn lâu năm của Ikta là Matthew cũng chết lặng khi nhìn thấy nó.

“Bộ cậu thích lên trời lắm hả…? Bộ không nghĩ là lỡ té chết rồi thì sao hả?”

“Một bài học cho bạn hiền Matthew nè. Ikta này leo cây hơi bị giỏi nhé.”

“Không chỉ có ở đây thôi đâu. Ikta đã mở rộng cái tổ của cậu ta đến hai vị trí khác ở gần trung tâm của căn cứ này… Hôm nay, tôi đang tự hỏi rằng có phải cậu ta đang trốn học để đi ‘nghỉ ngơi’ ở đây không, bởi thế sau giờ luyện tập buổi sáng, tôi mới ghé qua đây thử, và đúng như rằng cậu ta đang nằm đây.”

Yatori thở dài. Trong khi nhìn Ikta, người đang huýt sáo tỏ ra vô tội, công chùa bèn nói.

“… Nhà ngươi gây chuyện với chúng vì biết chắc rằng Yatori sẽ can thiệp đúng không. Ngươi cho rằng chúng ta sẽ giúp ngươi khi sự việc xảy ra, có phải không, Solork?”

“Ái chà chà… Nè ~ Haro, với tư cách là đàn chị đi trước, cậu có thể dạy cho cái cô công chúa này vài câu nói nhỏ nhẹ khi nói chuyện có được không?”

“Hở? Umm… Ý cậu là sao… …. À, có vài điều đúng là không nên nói ra.”

Gương mặt của công chúa đỏ bừng lên vì xấu hổ, và cô chỉ biết đứng đó im lặng. Haro, nhận thấy mình đã vô tình làm công chứa giận, hốt hoảng cùng với Yatori và cố gắng lái cuộc trò chuyện sang hướng khác. Mỗi lần có chuyện gì đó liên quan đến công chúa là Ikta lại kiếm cách ăn hiếp cô ấy.

“Oi, Torway.”

Ikta chống lại sự đau đớn mà đứng dậy. Cậu bất chợt gọi tên chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình.

“Định nghĩa của một trận chiến tiêu hao sinh lực địch. Cậu nói cho tôi nghe được không?”

“… Uhh…? Đó là, Ik-kun, hồi nãy cậu vừa…”

“Ai quan tâm tới chuyện đó, cứ trả lời tôi đi.”

“À-ừm… Đó là ‘một trận chiến kéo dài thời gian để tránh phải thực hiện một trận chiến mang tính quyết định, nó là một trận chiến để chờ thời cơ xuất hiện’, có đúng không?”

Torway lặp lại những gì mà Ikta nói từng từ một. Ikta khịt mũi một cái rồi quay lưng đi.

“Nếu cậu hiểu thế thì tốt. Cậu sẽ không sao đâu, miễn là cậu cứ tuân theo cái định nghĩa ấy… Bởi vì đó là thứ khó nhất để thực hiện được.”

Những lời ấy đâm xuyên qua trái tim của chàng trai trẻ còn đau đớn hơn là Ikta nghĩ.

Xen lẫn với đủ những sự kiện như vừa rồi, ba tháng huấn luyện cơ bản cũng nhanh chóng trôi qua, và cuối cùng thì Ikta cùng các bạn của mình cũng được bắt đầu khóa huấn luyện của những sĩ quan thực thụ.

“32 người đã đỗ kì thi Sĩ quan Cấp cao, hãy nghe cho rõ đây! Mỗi người trong số các bạn sẽ được giao cho một trung đội với 40 binh sĩ! Dù cho họ chỉ là trung đội nhằm mục đích luyện tập, họ vẫn là những binh sĩ thực thụ! Hãy nhận lấy trách nhiệm lãnh đạo họ một cách cẩn thận!”

Vị sĩ quan huấn luyện đưa ra lời giải thích cho những người đang có trong quảng trường này. Những ánh mắt của họ đều chăm chú hướng về ông ta.

“Việc phân chia binh sĩ vào các đội cũng sẽ khác nhau! Chủ nhân của các phong tinh linh sẽ vào các Trung đội súng hơi, chủ nhân của các hỏa tinh linh thì vào Trung đội hỏa lực – vân vân và vân vân. Việc đầu tiên của một chỉ huy là cố gắng nhét vào đầu mình các đặc thù của trung đội mà mình sẽ chỉ huy.”

Sau khi thuyết giảng một hồi về việc một chỉ huy cần phải chuẩn bị kĩ càng như thế nào, vị sĩ quan huấn luyện cuối cùng cũng gọi nhóm binh sĩ đang chờ ở quảng trường bên cạnh sang, và bắt đầu việc bàn giao các Trung đội 40 người cho từng chuẩn úy.

Không chỉ có những chuẩn úy mới đang hồi hộp, có vẻ như ngay cả những binh nhì đang đứng kia cũng rất háo hức và nóng lòng biết được ai sẽ là người chỉ huy trung đội của mình, và mỗi khi những cái tên được xướng lên, các binh sĩ cũng thể hiện những phản ứng tích cực hoặc thất vọng.

“Chuẩn úy Yatorishino Igsem, tôi giao cho cô trọng trách chỉ huy Trung đội huấn luyện số một của Binh đoàn Hỏa lực! Đã là một cánh cửa mở đầu mà nhiều thế hệ liên tục của nhà Igsem đã vượt qua hết sức thành công. Hãy cho chúng tôi thấy được tài chỉ huy xuất chúng của cô!”

“Tôi xin phép được nhận lấy vị trí này.”

Một khi Yatori nhận được trung đội của mình, các binh sĩ trong trung đội đó đã hò vang trong niềm vui phấn khởi. Cái tên Igsem đã quá nổi tiếng, và trong ba tháng vừa qua, Yatori đã được đánh giá là một sĩ quan xuất sắc. Đó là lý do Trung đội Yatori là đơn vị được nhiều người mong muốn tham gia nhất.

“Chuẩn úy Torway Remeon, tôi giao cho anh chỉ huy Trung đội huấn luyện số một của Binh đoàn súng hơi! Đây là đơn vị mà trước đây anh trai của anh, Đại úy Sarihasrag đã chỉ huy. Chúng tôi cũng trông mong những điều tốt đẹp từ phía anh, đừng làm hổ thẹn cái tên của gia tộc Remeon!”

“...Tôi xin phép được nhận lấy vị trí này.”

Torway đang trong một trạng thái tâm lý phức tạp khi bị đem ra so sánh với anh trai mình, nhưng mà dù vậy cậu vẫn nhận được những tiếng hò reo cổ vũ từ những binh sĩ hạ cấp của mình. So với sự náo nhiệt khi hai cái tên đầu tiên được xướng lên, sự khác biệt là hết sức rõ rệt khi đến lượt Matthew và Haro được gọi tên. Nhiều Chuẩn úy khác cũng vì thế mà lấy lòng lo sợ - liệu họ có phải đón nhận sự dè bỉu từ phía những thuộc cấp của mình hay không?

Quân hỏa lực, quân súng hơi, quân y – cuối cùng thì cũng tới lượt Ikta. Nhóm mà cậu được giao cho phụ trách là nhóm của các chủ nhân quang tinh linh. Binh đoàn cuối cùng, cũng là binh đoàn ít được coi trọng nhất trong quân đội vì họ chủ yếu thực hiện vai trò hỗ trợ.

“Chuẩn úy Ikta Solork, tôi giao cho anh Trung đội huấn luyện số ba của Binh đoàn Chiếu sáng!”

“Tôi xin phép được nhận lấy vị trí này.”

Ikta trả lời với cái giọng ngang phè phè… Tuy nhiên, cuộc chơi bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Sau khi được nhận sự phân công, Ikta tiến về phía trung đội của mình với một nụ cười đểu giả trên gượng mặt. Cậu được đón nhận bởi một sự im lặng đến đáng sợ. Đó không đơn thuần chỉ là do thất vọng, bởi hàng chục ánh mắt thù địch đang dồn về phía cậu.

“Chúc mừng anh đã trở thành chỉ huy trung đội này, Chuẩn úy Ikta Solork. Hãy lãnh đạo chúng tôi thật tốt.”

Một nữ binh sĩ bước lên phía trước, trái với cái giọng nói lịch sự ấy, cô ta đang liếc Ikta với một ánh mắt đáng sợ. Dù có hơi thấp hơn Haro một chút, nhưng cô ta cao cũng phải tầm 170cm. Quân hàm trên quân phục của cô ta là Thượng sĩ. Điều đó có nghĩa là cô gái này chính là chỉ huy của trung đội này trước khi Ikta được giao lại trọng trách đó. Cô gái tầm 20 tuổi, và dĩ nhiên cũng là một chủ nhân của quang tinh linh. ‘Ước gì em này đẫy đà hơn tí nữa, cơ mà ẻm tỏa ra một sự thông minh khác người, rất hợp ý mình’ – Ikta nghĩ trong đầu.

“À không, tôi rất trông mong được làm việc cùng mọi người. – À mà nè Thượng sĩ, cô tên là gì?”

Ikta hỏi một cách hồn nhiên, nhưng ai ngờ đâu, cái thái độ thù địch trước đó của cô ta đã trở thành sát khí.

“… Anh muốn biết tên tôi à, tôi nghĩ Chuẩn úy phải biết rồi chứ?”

“Hở? Không đời nào, bộ chúng ta từng gặp nhau rồi à?”

Những ánh mắt của các binh lính trong trung đội dần hạ xuống. Và rồi, gương mặt của cô gái kia giật lên một cái. Cô ta cởi chiếc mũ của mình ra và trừng mắt nhìn vị sĩ quan chỉ huy đang đứng trước mặt mình. Lúc này Ikta đã có thể thấy rõ gương mặt của cô ta.

“Tôi là Thượng sĩ Suuya Mittokalif. Bạn tôi đây là phong tinh linh Yoki. – Đã hai năm rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau phải không, hả Chuẩn úy Solork? Trong quá khứ, anh còn khá gần gũi với mẹ của tôi mà.”

Cái tên của cô ta mang đến những hồi ức cho Ikta. Ikta mắt mở thao láo và nhìn cô gái kia. Gương mặt ấy, cái tính cách mạnh mẽ thích ganh đua đó, dù có vẻ hơi thấp hơn trước đây, nhưng cái mái tóc nâu xoăn xoăn cùng gương mặt chấm nét tàn nhan kia thì không lẫn vào đâu được.

“Suuya Mittokalif…Khoan đã, cô có phải là con gái của Amishiya không…?

Ikta rụt rè hỏi lại cho chắc, còn Thượng sĩ Suuya thì áp sắt mặt cô về phía Ikta.

“Đúng vậy, đó là mẹ của tôi. – À mà, Chuẩn úy Solork, anh làm ơn đừng có gọi tên mẹ tôi thân mật như thế có được không? Vì cái địa vị xã hội của anh cũng chỉ là cái thằng đi ngoại tình vợ người khác thôi.”

vtCPNB8.png

“Con gái của tình nhân đi ngoại tình trong quá khứ sao?”

Cái cái “Hội Hiệp Sĩ” ngồi trong căn tin đều quá đỗi bất ngờ khi nghe Ikta kể lại.

“Gọi là ngoại tình thôi, nhưng mà cuộc tình của chúng tôi làm gì đã đến cái mức đó. Ahh khỉ thật – tại sao lại có thể gặp lại con gái cô ta ở đây chứ…?”

“Kh-khoan đã, Ikta-san, cậu lúc này đang 17 tuổi, đúng không!? Ý tôi là, lúc đó cậu bao nhiêu tuổi… !?”

Haro hỏi một câu hết sức hợp lý. Ikta khoanh tay lại suy nghĩ một lúc.

“Lúc đó đang học năm tư cấp hai… khoảng 14 chăng? Không, có thể lúc đó tôi sang 15 rồi…”

“Vậy còn tình nhân của cậu?! Chẳng phải con gái cô ta còn lớn tuổi hơn cậu sao!?”

“À, nếu nhớ không lầm thì lúc đó Amishiya 42 tuổi rồi. Haizz, không biết dạo này cô ấy có ổn không.”

Matthew há hốc mồm kinh ngạc khi nghe thông tin đó từ người bạn của mình, và ngay cải Haro cũng cảm thấy choáng váng.

“H-hai người cách nhau đến 28 tuổi…? Cô ta đáng tuổi mẹ cậu rồi còn gì!”

Yatori, người duy nhất không cảm thấy bất ngờ đưa tay ra đỡ Haro khi cô ta té khỏi ghế của mình. Ngồi bên cạnh, Công chúa Điện hạ Chamille thì đang đỏ mặt sau khi ngồi tưởng tượng lại nội dung câu chuyện tình ái của Ikta.

“Tạm thời bỏ qua cái chuyện tuổi tác, tôi không biết phải khen cậu như thế nào khi mà cậu dụ dỗ được một người phụ nữ đã có chồng. Đừng nói với tôi là cậu không hề hay biết cô ta đã có gia đình rồi nha.”

“Dĩ nhiên là tôi đâu có biết. Cái sở thích phụ nữ lớn tuổi hơn của tôi được chính bản thân mình chấp nhận, thậm chí là nhiều người khác cũng chấp nhận chuyện đó, nhưng tôi không có cái thói quen đi giựt vợ người khác. Chính Amishiya đã nói với tôi là cô ấy đã chia tay chồng mình rồi, và do tôi được mời đến nhà cô ấy rất nhiều lần nên tôi không hề nghĩ cô ta đang là vợ của một ai đó…”

Câu chuyện đang diễn biến theo một chiều hướng rất đáng ngờ. Mặt của Công chúa Điện hạ lúc này đã đỏ bừng lên đến mức khói như đang bốc lên từ trên đầu của cô bé. Nội dung câu chuyện thực sự là hơi nóng đối với một cô gái 12 tuổi, nhưng mà Ikta chả hề quan tâm.

“Ahh, giờ nghĩ lại, cái lần mà chuyện của tôi và cô ấy bị lộ… Bữa đó Suuya về nhà sớm mà không báo trước. Con nhỏ đó lúc đó nó tức giận ghê gớm lắm, làm tôi cũng phải bất ngờ. Đầu tiên là nó đá tôi ra khỏi nhà, rồi sau đó kiểm tra xem Amishiya có dấu hiệu gì hay không, rồi còn gọi chồng của cổ đang đi công tác quay về nữa chứ… Có vẻ như lúc ông chồng về, họ cãi vã dữ dội lắm, nghe đâu suýt đánh nhau nữa mà.”

“Ác giả ác báo. Cậu cũng đáng đời lắm.”

“Tôi đâu có cố biện minh gì đâu. Sau khi chuyện gia đình họ giải quyết xong, Suuya gọi tôi đến và lời cuối cùng tôi nhớ cô ta nói là ‘Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Đừng có vác cái mặt ấy đến gặp mẹ tôi nữa.” Tôi cũng biết vậy và làm theo thôi… nhưng tôi cũng mừng là gia đình Mittokalif không bị tan vỡ vì mình.”

Ikta hớp thêm một ngụm trà nữa, cậu đang phải nhận lấy những ánh mắt lạnh lùng của những con gái xung quanh mình. Bình thường thì khó mà ai có thể ngồi đây mà chịu nổi cái không khí này, nhưng Ikta vẫn chống chịu một cách phi thường, cứ như cậu đang sở hữu một tinh thần thép vậy.

“Haha… à mà giờ, tôi phải làm sao đây? Có vẻ như câu chuyện này đã lan rộng trong trung đội của tôi rồi. Ngày đầu đi làm mà đã vậy rồi, có vẻ như chả ai sẽ tuân lệnh tôi cả.”

“Cậu tự mà đi giải quyết lấy. Đừng hòng tụi tôi có chút thông cảm gì cho cậu.”

Yatori trả lời phũ phàng, cắt ngang mọi cố gắng tìm kiếm sự thông cảm của Ikta. Haro và Matthew cũng gật đầu đồng ý mà không nói gì.

“Bạn bè của mình sao mà lạnh nhạt thế… Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, sẽ không thèm mấy người giúp nữa đâu.”

Trong khi có vẻ như là Ikta đang sắp nhỏ vài giọt nước mặt giả tạo, cậu đứng lên và cầm theo cái đĩa thức ăn của mình trên tay. Torway và công chúa, hai người nãy giờ không hề bình luận gì khi nghe câu chuyện của Ikta, cũng đứng dậy và với theo Ikta, nhưng Yatori đã cản họ lại.

“Công chúa Điện hạ, xin người hãy dừng lại. Torway, cậu cũng vậy, đừng đuổi theo Ikta.”

“…? Nh-nhưng tại sao, Yatori? Solork có vẻ đang rất ưu phiền…”

“Kể từ lần đầu gặp nhau, chả phải Ik-kun đã giúp mình nhiều lắm sao. Mình cũng muốn…”

“Tôi biết hai người sẽ nói thế. Nhưng giúp đỡ và nuông chiều là hai thứ khác nhau, cho dù chúng có thể có nhiều điểm tương đồng, đúng không? Chuyện lần này là hoàn toàn do cậu ấy gây ra bởi chính sự bất cẩn của mình. Cậu ta phải tự chịu trách nhiệm với nó, người ngoài như chúng ta thì không nên xen vào.”

Lời giải thích quá logic của Yatori làm hai người họ chỉ biết im lặng. Thấy vậy, Yatori bèn mỉm cười và nói thêm.

“… Có lẽ tôi hơi nặng lời. Nhưng ý mà tôi muốn nói ở đây là chúng ta không có gì phải lo lắng cả. Mọi người chỉ cần đứng từ xa mà quan sát tôi. Mọi người sẽ sớm nhận ra cái giá của việc lo lắng quá mức. Nếu như cậu ta là kiểu người cảm thấy bế tắc vì những tình huống như thế này, thì Ikta Solork đã không có ở đây rồi.”

“—Đứng lại, đứng! Tất cả, bên trái, quay!”

Một giọng nữ sắc sảo vang khắp quảng trường. Dưới cái nắng gay gắt ấy, bốn mươi đôi giày đang rảo bước trên nền đất kia, và Trung đội Ikta, được chỉ huy bởi Thượng sĩ Suuya vẫn bước đi theo hàng.

“Hmm – kỹ năng của cô ta khá đấy chứ.”

Tuy nhiên, với tư cách là Trung dội trưởng và đáng lẽ ra phải là người nắm quyền chỉ huy lúc này, Ikta chỉ ngồi một mình trên một ngọn đồi nhỏ và quan sát các cấp dưới của mình. Đây không phải là do cái bản tính lười của cậu, mà là do cậu bị binh lính trong trung đội tẩy chay.

“Mình phải làm sao đây~?”

Ikta lẩm bẩm trong miệng, trong khi một tay thì đưa lên gãi đầu. Do sự nhục nhã mà Suuya đã đem lại cho cậu, binh lính bây giờ chả xem Ikta ra kí lô nào. Ngay cả lúc trước khi bắt đầu luyện tập, Suuya đã nói thế này với Ikta.

“Anh không cần phải làm gì đâu, Chuẩn úy Solork. Bởi vì binh lính vẫn sẽ tập luyện một cách nghiêm chỉnh dưới sự chỉ huy của tôi.”

Có vẻ như cô ta không hề có ý định làm theo đúng nghĩa vụ của mình là tuân lệnh trung đội trưởng. Do đó, Ikta buộc phải trở thành một món trang trí trên ngọn đồi này. Cơ mà do nó ít tốn sức, nên Ikta cũng không thấy việc đó là quá tệ.

“Cơ mà, dù sao đó cũng là nhiệm vụ của mình, ít nhất cũng phải có trách nhiệm giám sát chứ… Thôi, coi như làm vì họ vậy.”

Một tiếng thở dài phát ra. Ikta đã bị ép tham gia quân đội bởi vì sự sắp xếp của Công chúa Điện hạ Chamille, nhưng những việc ấy thì chả có liên quan gì đến thuộc cấp của cậu cả. Ikta cũng đã nghĩ tới đường tìm cách để thoát khỏi quân đội, nhưng từ giờ cho tới lúc đó, cậu vẫn muốn làm một người chỉ huy thực thụ đối với những binh sĩ của mình.

“… Ôi trời ơi. Có lẽ như mình vừa thừa hưởng được một một một trăm triệu cái tinh thần trách nhiệm của Thiếu tướng Rikan vậy.”

Lấy hết quyết tâm, Ikta ngồi dậy và rảo bước xuống đồi. – Một chuyến đi dài ngàn dặm cũng bắt đầu từ một bước chân nhỏ. Do dù việc trở thành sĩ quan chỉ huy của họ trong một sớm một chiều là điều không thể, ít nhất thì trong ngày hôm nay cũng ráng trở thành một vật trang trí biết nói trong mắt họ.

Có hai người đang đứng từ xa và cầm ống nhòm để quan sát việc Ikta cố gắng trò chuyện với thuộc cấp của mình. Một thanh niên đẹp trai với mái tóc xanh nhạt, và một đứa có thân hình khổng lồ, cao đến hai mét chứ không ít. Họ chính là hai anh em nhà Remeon.

“—Haha, đáng đời lắm thằng nhóc. Oi, Sushura, em có thấy không? Nó bị chính thuộc cấp của mình quăng lơ luôn kìa.”

“…”

“Làm sao mà cái thằng khốn đó là trở thành Hoàng gia Hiệp sĩ được chứ? Rõ ràng cái việc nó vượt qua biên giới Kioka rồi trở về an toàn chẳng qua là do may mắn thôi. Thằng khốn làm cho anh phải nghe mấy cái lời lảm nhảm vớ vẩn của nó…”

Sushura vẫn im lặng như cục đất, đứng đó và lắng nghe những lời lẽ lăng mạ của Sariha.

… Nói đúng ra, hắn không phải loại thù dai như anh trai của mình, và hắn cũng đã không còn quan tâm đến những chuyện của Ikta nữa. Cho dù việc mà hai anh em đang làm lúc này cũng giống như là nhìn trộm, hắn chỉ đi theo anh trai mình cho có mà thôi.

“Ahh chết tiệt – cứ nhớ lại là muốn nhức đầu. Đúng rồi, nhắc mới nhớ, còn thằng Toruru nữa. Tốt nhất là nó im miệng đi và nghe theo lời của anh mày, nhưng sau khi bắt đầu chơi chung với cái thằng quái đản đó, nó trở nên cứng đầu hơn. Chuyện đến lúc này rồi thì ta phải làm cho cả hai thằng đó hiểu vị trí của tụi nó? Em thấy có đúng không, Sushura?”

“…”

Trái ngược với sự im lặng của Sushura, Sariha vẫn cứ tiếp tục nói. Một sĩ quan huấn luyện vô tình đi ngang qua và bèn hỏi hai anh em họ.

“… Đại úy Sarihasrag phải không? Ồ, thì ra anh từ Bắc Thành quay về rồi à.”

Sariha sau khi được gọi tên, liền tháo cặp mắt ra khỏi cái ống nhòm rồi chào vị sĩ quan kia. Trước mặt một sĩ quan cao cấp hơn, cái thái độ phỉ báng một người khác của hắn thay đổi hoàn toàn – nét mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, giọng nói cũng trở nên trịnh trọng hơn.

“Đã lâu rồi không gặp, Trung tá Kuurij. Tôi thấy ngài vẫn mạnh giỏi nhỉ.”

“Hm, đã ba năm rồi đúng không nhỉ? Trung úy Sushuraf, nhìn cậu thì chắc là vẫn khỏe rồi. À mà nãy giờ hai cậu coi ống nhòm cái gì vậy?”

“Ha – à chúng tôi đang kiểm tra tình hình tập luyện của các lớp học viên đàn em đó mà. Có vẻ như họ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản, và giờ đã được giao cho các trung đội để chỉ huy. Với tư cách là đàn anh đi trước, chúng tôi chỉ hơi tò mò thôi.”

“À, thì ra là vậy. Tôi cũng hiểu mà. Tôi cũng gặp khá nhiều rắc rồi khi lần đầu tiên nhận thuộc cấp.”

Vị sĩ quan hồi tưởng lại với ánh mắt xa xăm, rồi bất chợt nhìn hai anh em nhà Remeon cứ như vừa nhớ ra điều gì đó.

“… À, nhắc mới nhớ. Hai cậu, nếu như cảm thấy quan tâm đến đàn em của mình như vậy, sao hai cậu không thử hướng dẫn và huấn luyện họ?”

“Hah…? Nhưng chúng tôi đâu phải là sĩ quan huấn luyện…”

“À không, ý tôi không phải vậy. Mấy cậu chắc cũng còn nhớ mà? Sau khi được giao cho trung đội của mình, các trận đấu diễn tập để tăng cường khả năng chỉ huy thường xuyên được tổ chức. Đó là những trận đấu tập mà đạn sơn được dùng thay cho đạn thật. Ý tôi là, sao hai cậu không cùng tham gia các trận đấu tập như thế với đàn em của mình.”

--Sariha xoe tròn mắt, há hốc mồm vì vui sướng. Đây đúng là món quá trời cho.

“Dĩ nhiên rồi, chúng tôi rất vui nếu được tham gia. Vậy khi nào trận diễn tập đầu tiên sẽ diễn ra?”

“Khoảng một tháng nữa, nhưng đó chỉ là lúc chúng ta hành quân đến địa điểm diễn tập, còn trận chiến thì chắc sau đó vài ngày. Mấy đứa đàn em chưa nhiều kinh nghiệm chắc sẽ lo lắng lắm. Hai cậu không thấy phiền chứ?”

“À không hề - ai ban đầu mà chẳng thiếu kinh nghiệm… À mà, những đứa được chọn thi đấu sẽ là ngẫu nhiên hay sao?”

“Bộ cậu có để mắt đến ai rồi hay sao? Dĩ nhiên là trong khóa mới có vài đứa khá là thú vị. Nếu như cậu có muốn ưu tiên cho đứa nào đó thì cứ nói ra. Tôi tin là họ sẽ rất vinh hạnh khi có sự tham gia của hai cậu.”

Sariha như được trời ban cho một cơ hội không thể nào tốt hơn, liền đưa ra năm cái tên mà không cần do dự. Vị sĩ quan huấn luyện cười nhe răng.

“Haha, tôi hiểu rồi. Lấy luôn cả cái “Hội hiệp sĩ” à. Hai cậu cũng có gan đấy.”

Vị sĩ quan già không hề nhận thấy cái hàm ý đen tối đằng sau nụ cười kia của Sariha.

Một ngày nọ, xấp xỉ một tháng sau khi các Chuẩn úy tại Học viện Sĩ quan cấp cao được giao cho chỉ huy trung đội của mình.

Trong phòng chờ ở một doanh trại, Matthew vừa chạy vừa thở hổn hển đến chỗ mà năm người bao gồm Ikta, Yatori, Torway, Haro và Công chúa Điện hạ Chamille đang tìm cách vượt qua cái bài kiểm tra mà họ đang phải đối mặt. Các thành viên của “Hội hiệp sĩ” quay đầu về phía Matthew đang đứng đó hốt hoảng.

“Có gì mà vội vậy Matthew? Uống miếng nước bình tĩnh lại đi đã?”

“Th-thần xin lỗi thưa công chúa. Thần cảm ơn…”

Sau khi cầm lấy cốc nước từ tay công chúa và uống ực một phát hết sạch, Matthew tiếp tục câu chuyện của mình.

“—Có chuyện không hay sắp xảy ra rồi. Tôi không biết là chúng ta có thể trở về an toàn hay không nữa đây…”

“An toàn… nghe có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chương trình của trận diễn tập mà chúng ta sắp sửa tham gia đã được dán lên bảng rồi. Nó sẽ diễn ra trong 5 ngày tới, nhưng việc đó không quan trọng. Cái vấn đề là ở nội dung của nó. Có vẻ như sáu trung đội sẽ được chia làm hai nhóm và hành quân đến một địa điểm cách đây 30 km về phía tây nam, và sau đó sẽ tổ chức một trận chiến giả dùng đạn sơn thay cho đạn thật, nhưng…”

“Hành quân và tập trận luôn à? Nghe có vẻ không dễ dàng cho lần tập luyện đầu tiên.”

“Tôi nói nè, đây không phải lúc nói những điều bất cẩn như vậy đâu! Sáu trung đội sẽ được chia ra làm hai, một bên bao gồm tôi, Ikta và Torway! Nhóm còn lại bao gồm Yatori, Đại úy Sarihasrag và Trung úy Sushura!”

Tất cả đều thấy rất bất ngờ. Yatori khi biết mình bị xếp chung với hai người kia cũng phải tròn xoe mắt.

“Hở, tôi được xếp vào nhóm khác à? Anh em nhà Remeon chắc là thích tôi lắm đây.”

“Yatori, đó chỉ là hiện tại thôi. Tôi chắc là bình thường hai anh em nhà hắn còn chả thèm nhìn mặt cậu…”

Torway giật mình khi nghe câu nói vừa rồi của Ikta, nhưng may thay Yatori không nghe thấy. Tính cách của Yatori trước mặt đàn ông cũng là một điểm yếu của cô ta, nhưng có vẻ như chính Yatori cũng không hề nhận ra điều này.

“Nhưng mà… rõ ràng đây là một sự dàn xếp để hành hạ ba thằng mình có đúng không? Chúng ta chỉ mới là chuẩn úy, còn phía bên kia thì một đại úy, một trung úy đã tham gia trận mạc. Họ không hề có ý định thi đấu công bằng mà.”

Ikta nở một nụ cười. Matthew không thể hiểu nổi tại sao cậu là lại có thể bình tĩnh như vậy.

“Tôi đã nói là đây không phải là lúc để cười mà! Chúng ta phải làm sao bây giờ đây!? Hai người họ chắc hẳn vẫn đang giữ một mối thù với chúng ta. Cứ cái đà này, họ sẽ dùng lý do là tập luyện mà đánh chúng ta cho tan nát trong trận diễn tập đó.

Lời của Matthew như đâm vào tim của Torway. Cậu cảm thấy như đó là lỗi của mình, chỉ biết cắn răng và cúi gập đầu xuống.

“M-mình xin lỗi, tất cả là vì mình… Ahh!?

Không thèm nói năng gì, Ikta liền búng ngón tay thật mạnh và trán của Torway. Xong, cậu ta khịt mũi một cái rồi nói.

“Nè, cậu có vẻ tự phụ quá đấy, ikemen. Dù có nghĩ như thế nào, thì tôi mới là đối tượng chính để chúng trả thù, và hai cậu chỉ là phần thưởng phụ thôi. Nói cho đúng ra, Matthew chỉ vô tình bị kéo vào mà thôi.”

“Tôi đồng ý. Và với vai trò là người đã can thiệp vào trận cãi vã đánh nhau đó, tôi cũng có phần nào trách nhiệm cho chuyện này. Mà thôi, bây giờ ngồi bàn ai có lỗi cũng không giúp ích được gì… Dù sao đi nữa, đừng có lo lắng quá, Matthew à.”

“Nhưng làm sao mọi người vẫn có thể bình tĩnh như thế được?! Nếu có chút đồng cảm thì cố mà tìm cách để chúng ta vượt qua chuyện này đi chứ!”

Yatori tỏ vẻ lúng túng và khoanh tay lại khi thấy Matthew thét lên trong đau đớn.

“Tôi cũng rất muốn, nhưng… mang cái tên của gia tộc Igsem, tôi không thể thích gì làm nấy trong một cuộc diễn tập quân sự được. Xin lỗi mọi người nha, nhưng tôi sẽ chiến đấu hết sức lực của mình. Dù dĩ nhiên, nếu có những hành vi bạo lực quá đáng xảy ra, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra ngăn chặn.”

“Chúng ta có thể tin tưởng Yatori sẽ đảm nhiệm vai trò của mình tốt nhất có thể. Cơ mà như vậy cũng không sao. Đối với cậu, đó là cơ hội để chiến đấu với đối thủ hằng mong đợi của mình mà, đúng không Yatori. Do đó cứ đừng để chuyện gì làm cho cậu phiền hà. … À mà Matthew này, trung đội của Haro không tham gia sao?”

“Lực lượng quân y cũng sẽ hành quân đến địa điểm đó, nhưng không thuộc về phe nào cả. Họ sẽ hỗ trợ y tế cho những người bị thương của cả hai phe. Không, nhưng Ikta nè, sao mà cậu bình thản dữ vậy?! Đây là lúc ta phải lo cho bản thân mình, đúng không?”

“Thôi mà, bình tĩnh lại đi Matthew. Mấy lão tiền bối thích gây hấn đó dù công nhận là phiền phức thật, nhưng đây là trận tập luyện đầu tiên của chúng ta. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra cả. Nếu có phải chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng nhau, vậy nhé.”

Ikta bỗng đứng phắt dậy. Cảm thấy ngạc nhiên, Torway liền gọi với theo khi mà Ikta bắt đầu rời khỏi phòng chờ.

“Ik-kun, cậu đi đâu vậy…?”

“Biến một hiểm họa thành một cơ hội. Một cuộc chiến tiêu hao sinh lực địch – đã đến lúc chúng ta chấm dứt nó rồi.”

Ikta nói xong thì quay mặt đi, nhưng sau khi ra ngoài, cậu thò đầu lại vào trong phòng rồi nói.

“À mà, đừng có gọi tôi là Ik-kun nữa.”

Sau khi hoàn tất buổi tập luyện cận chiến mệt mỏi, Thượng sĩ Suuya Mittokalif bắt đầu nghỉ mệt sau khi đã thỏa mãn cơn khát của mình bằng một vòi nước gần đó. Cô trở nên khó chịu khi bỗng dưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở sau lưng mình.

“Ah, cô đây rồi. Cô có đang rảnh không. Chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?”

“…”

“Suuya? Nè, Suuya, cô nghe tôi nói không? Suuya Suuya Suuya!”

“Tôi nghe đây, đừng có lặp đi lặp lại cái tên tôi như thế chứ! Với lại, sao anh lại gọi tôi bằng tên chữ mà không gọi bằng họ hả!?”

“Tôi thích gọi những người con gái thật thân mật với tên của họ, do chù đó là lần gặp mặt đầu tiên. Đó là một kỹ năng căn bản của các sát thủ tình trường mà. Cơ mà cũng tùy trường hợp.”

“Mặt mày nghiêm túc vậy mà sao ăn nói nhảm nhí thế… Vậy thí ít nhất gọi tôi kèm quân hàm đi chứ.”

“Không thích. Suuya nghe hợp tai mà, thêm chữ Thượng sĩ vào mất hay.”

Ikta nói hết sức nghiêm túc. Sự mệt mỏi của cô đang lấn át cái cảm giác khó chịu lúc này, do đó Suuya tạm thời chấp nhận lắng nghe Ikta.

“… Anh muốn gì, Chuẩn úy Solork? Việc anh tham gia chỉ huy vào mấy buổi tập luyện sẽ không có ý nghĩa gì đâu.”

“Không, đó là vấn đề đó, Suuya à, thật là không phải nếu tôi cứ giao hết cho cô như vậy? Hay là lần sau cô cứ để tôi chỉ huy cho?”

“Không, tôi hoàn toàn có thể làm được, không cần anh phải làm gì đâu.”

“Ahh, cô lạnh nhạt với tôi thế ~ Có phải vì tôi quá thân mật với Amishiya không?”

Suuya liếc người bạn diễn của mình với ánh mắt đằng đằng sát khí. Không hề do dự một chút nào, với cái thái độ mà cậu hay ăn nói thường ngày, Ikta tiếp tục chà đạp lên danh dự của Suuya.

“… Tôi đã nói với anh một lần rồi mà? Đừng có nhắc đến tên mẹ tôi như vậy nữa.”

“Đúng là cô có nói. Nhưng tôi không hề nhớ là có trả lời lại là ‘Được rồi, tôi hiểu rồi’. Cơ mà, thử trả lời câu hỏi này của tôi xem – Cô không muốn tôi chỉ huy trung đội là vì tôi có quan hệ tình cảm với mẹ cô, đúng không?”

Suuya câm nín, không biết phải trả lời thế nào. Rõ ràng đó chính là nguyên nhân, nhưng Ikta cũng biết rõ là cô ta không thể trả lời như thế được. Bởi vì nếu xác nhận chuyện đó, Suuya cũng đồng nghĩa xác nhận rằng mình đã vi phạm quân lệnh vì lý do cá nhân.

“… Anh… sai rồi. Anh nói sai rồi. Đó không phải là lý do.”

“Oh, vậy thì tại sao?”

“Đó là, vì… Chuẩn úy Solork, sức bền của anh là quá kém, anh yếu ớt trong cả cận chiến lẫn bắn súng, và tôi không cho rằng anh là người phù hợp để chỉ huy trực tiếp trên chiến trường.”

“Hmmm… Đó là lý do số một, đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi vì vậy mà không cho anh chỉ huy, do đó cứ ngồi đó nghỉ ngơi cho đến khi nào tôi được nâng quân hàm. Lịch sử quân sự và Phân tích chiến lược quân sự, nếu như lý thuyết là thế mạnh của anh, thì anh nên tập trung vào những mảng đó hơn, có đúng không?”

Suuya xây dựng được một lý do sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Cô không phải là tuýp người giỏi ăn nói, và Ikta nhận thấy điều đó ngay lập tức. Liệu đó có thật sự là lý do. Chưa kể Ikta có thể dễ dàng thấy được cô ta có một quá khứ không tốt với các môn lý thuyết.

Dù khá là hèn hạ, nhưng với một người bạn diễn như thế này, dẫn dắt họ trong cuộc đối thoại nhằm chi phối họ là quá dễ dàng.

“… Vậy thì tôi sẽ chuyển chủ đề một chút. Suuya, cô có biết sẽ có một cuộc diễn tập diễn ra trong năm ngày tới không?”

“Huh? À có, tôi có thấy thông báo sáng nay. Có vẻ như bao gồm một cuộc hành quân và một trận chiến giả…”

“Đúng vậy, và về trận chiến giả ấy, cô tự tin mình có thể thắng chứ?”

Không cho Suuya cơ hội suy nghĩ, Ikta liên tục tấn công với những câu hỏi của mình. Suuya chần chừ, bị Ikta áp lực phải đưa ra câu trả lời.

“… Chuyện đó… dĩ nhiên, tôi sẽ cố hết sức mình, nhưng…”

“Cô có thể thắng nếu cố hết sức hay không?”

“… Không. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chiến thắng sẽ là rất khó khăn. Có khoảng cách quá lớn về sức mạnh của hai phía. Đại úy Sarihasrag và Trung úy Sushura là các sĩ quan đã từng tham gia trận mạc, và ngoài ra phía họ còn có Chuẩn úy Yatorishino, người có điểm số cao nhất của các học viên đợt này… Dù cho có Chuẩn úy Torway ở phía ta, và tôi cũng phải công nhận Chuẩn úy Matthew là người rất xuất sắc…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy có nghĩa là với khả năng lãnh đạo của cô, chuyện xoay chuyển tình thế là không thể đúng không.”

Sau khi cuộc đối thoại bất chợt dừng lại, Ikta chờ đến đúng thời điểm rồi tiếp tục tấn công.

“Vậy thì ~ nếu chúng ta thắng trận này dưới sự lãnh đạo của tôi, tôi tự hỏi liệu mình có phải là một chỉ huy tốt hơn cô hay không nhỉ?”

“—Hở, chuyện đó…”

“Tôi nói đúng rồi, phải không? Do tôi làm được một việc mà cô không thể. Ít nhất thì cô cũng phải xem lại cái đánh giá của mình là tôi không ‘phù hợp để chỉ huy trực tiếp trên chiến trường’.”

Suuya bắt đầu hoảng loạn. Đến nước này thì cô ta cũng đã nhận ra rằng mình đã bị Ikta dắt mũi từ đầu đến giờ. Suuya rất muốn nổi giận, nhưng do chính mình đã tham gia vào cuộc đối thoại này, cô không thể nào quay lưng lại được.

“… Nếu như anh thắng được trận này, và, Chuẩn úy Solork, nếu như anh đóng góp công lớn trong chiến thắng đó…”

“Cô sẽ giao quyền chỉ huy trung đội cho tôi phải không?”

“… Đúng vậy… Nh-nhưng! Chuẩn úy, nếu anh thua thì sao!?”

Đối với Suuya, người không có thế mạnh về tranh luận thì đây là câu đáp trả duy nhất mà cô có thể nghĩ ra. Cảm thấy sự thật thà của người bạn diễn của mình quá đáng yêu, Ikta chấp nhận nói ra những điều mà cô ta đang trông đợi.

“Nếu chuyện đó xảy ra, thì đúng như cô nói – tôi sẽ suy nghĩ lại về tương lai của mình và tập trung cống hiến khả năng của mình vào những công việc bàn giấy, nơi mà tôi phù hợp hơn cả. Và từ đó trở đi, tôi sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện chỉ huy trung đội này nữa… Cô đồng ý chứ?”

Ikta xác nhận, và Suuya gật đầu. Khi thấy người bạn diễn của mình đặt cược cả danh dự và chấp nhận lời đề nghị của mình như thế , chàng trai trẻ mỉm cười, thỏa mãn với những gì mình đã đạt được lúc này.

“Vậy thì chúng ta nhất trí về điều khoản thế nhé. Và do đó, kể từ hôm nay cho đến khi cuộc diễn tập kết thúc, tôi sẽ lãnh trách nhiệm chỉ huy Trung đội huấn luyện số ba của Binh đoàn Chiếu sáng!”

“… Tôi đã hiểu.”

“Cô hãy thông báo lại cho các binh sĩ là họ sẽ tuân lệnh của tôi. Họ sẽ chấp nhận thôi nếu cô nói cho họ biết về thỏa thuận của hai ta. Nếu như họ không chấp nhận, thì thỏa thận của chúng ta coi như xóa bỏ. Tôi trông chờ rất nhiều từ cô nhé.”

Sau khi đưa ra yêu cầu của mình, Ikta rảo bước bỏ đi. – Sân khấu đã được dựng lên – vẫn còn hơi sớm để nói ra điều đó. Câu nói đó chỉ để dành cho những ai tự tin vào chiến thắng của mình.