Seiji đang bận bịu uống trà khi Natsyua quay trở lại sảnh chính.
“Cô đã tìm ra tên và danh tính kẻ địch của chúng ta chưa? ”
Mặc dù Seiji trông có vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng thực chất sâu bên trong cậu là một cơn thịnh nộ sôi sục đang bị dồn nén.
Natsuya ngồi xuống chiếc ghế. “Ừ, tôi tìm ra rồi… chính là người mà tôi nghi ngờ.”
“Cô nghi ngờ ai?” Seiji nhướn mày ngạc nhiên hỏi.
“Tôi phát hiện ra bùa chú cuối, thứ đã tấn công cậu trong linh hồn của Shika và tôi đã nghĩ đến một người,” Natsuya vừa giải thích vừa thuận tay rót cho bản thân một tách trà. “Chỉ có một người duy nhất mà tôi quen biết cách sử dụng bùa chú đó mà thôi — chính là Okubo Yoshiaki.”
Cô ấy nhấp một ngụm thật lâu sau khi rót đầy nó.
“Cậu ta là một Âm Dương Sư của gia tộc Yoshiaki trong gia phả đời tôi. Nói chính xác hơn thì cậu ta lớn hơn tôi một tuổi.”
“Khi cậu ta còn trẻ, cậu ta được xem như là cậu ấm bởi tất cả mọi người trong gia tộc. Cậu ta được biết đến với cái tên là ‘đứa trẻ thần thánh,’ nhưng khi lớn lên, người mang cái danh hiệu ‘đứa trẻ thần thánh’ đó không hóa thành một ‘thiên tài’ như mọi người mong đợi. Mà thay vào đó, cậu ta ngày càng trở nên bình thường đi.”
“Tôi chỉ gặp cậu ấy có ba lần thôi. Lần đầu tiên là vào lúc tôi còn nhỏ. Khi đó, cậu ta đã được gọi bằng cái biệt hiệu trên và mọi người trong gia tộc đều chăm chú đến cậu ta. Người con trai đó trông rất tự kiêu và hống hách. Nhớ lại cách cậu ta hành xử khi ấy, thì cơ bản Okubo là một đứa trẻ đã quá được nuông chiều, và kết quả là ngày một trở nên ngạo mạn hơn.”
“Lần thứ hai tôi gặp cậu ta... lúc tôi là một học sinh tiểu học lớp 5. Vào thời điểm đó, cậu ta không còn được gọi là ‘đứa trẻ thần thánh’ nữa. Tuy vẫn giỏi hơn những người đồng trang lứa với mình, nhưng cậu ta đã bắt đầu có dấu hiệu trở nên bình thường hóa. Vẻ mặt nhăn nhó và ác ý trên khuôn mặt Okubo đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.”
“Lần thứ ba tôi gặp cậu ta là khi tôi là học sinh năm hai sơ trung, là vào khoảng hai năm trước…”
Natsuya nhấm tiếp một ngụm trà, ánh mắt hiện lên sự lo âu. Cô đang suy nghĩ làm thế nào để diễn tả lại cuộc gặp mặt đó.
“Vào thời điểm đó, tôi với cậu ta có bất đồng quan điểm… là về một cuộc tranh luận, Đó là một cuộc tranh luận khá tồi tệ. Do không ai nhường ai, chúng tôi đành nhờ các trưởng lão làm trọng tài và đã có một cuộc đấu Âm Dương Sư.”
“Cuối cùng, tôi là người chiến thắng. Trước trận đấu, cậu ta cực kỳ tự tin rằng mình sẽ thắng cuộc tuyệt đối, thế nên... thất bại đó rõ ràng là một cú sốc rất lớn đối với Okubo.”
“Biểu cảm khi ấy của cậu ta đã làm tôi không tài nào quên được. Cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ đến nó một cách rõ ràng. Đó là... vẻ mặt không chấp nhận hiện thực. Một gương mặt chứa đầy sự giận dữ, không bằng lòng, và cả... thù hận.”
Natsuya dừng lại một lát.
“Trận đấu không báo trước này sau đó được lấy làm bằng chứng không thể chối cãi rằng ‘đứa trẻ thần thánh’ đã trở thành một con người bình thường không hơn không kém,” - chủ tịch bình tĩnh phát biểu. “Nói một cách khác thì tôi chính là giọt nước chàn ly—một đòn chí tử đánh tan hết mọi niềm tự hào trong quá khứ của cậu ta.”
“Lẽ đương nhiên… cậu ta sẽ ghét và hận cô,” Seiji nói.
“Tên của cậu ta được ghi trong danh sách thân phận các đối thủ tiềm năng của tôi. Và bây giờ, thì tôi đã có thể chắc chắn rồi.”
Sự im lặng lại một lần nữa bao chùm cả sảnh chính.
Seiji cuối cùng cũng nhấc tách trà của mình lên và uống một ngụm sau khi cậu lắng nghe hết toàn bộ câu truyện.
“Một ‘đứa trẻ thần thánh’ sa ngã đang cố gắng trả thù và chứng minh bản thân bằng cách tuyên chiến với kẻ thù cũ của mình… thật là một chuyện sáo rỗng.”
“Nhưng hiện thực được dệt nên từ những thứ sáo rỗng. Sự sáo rỗng là nguyên do mọi sự bắt đầu.”
“Bây giờ chúng ta đã biết đối thủ của chúng ta là ai, chúng ta có bất kỳ thông tin nào khác nữa không? Ví dụ như, tại sao tên đó dám đối xử với Shika Kagura như thế?”
Đây chính là nghi ngờ lớn nhất trong tâm trí của Seiji.
Chiêu mộ ‘Lời Nguyền Tử Thần’ như là một Shikigami, sử dụng con bé như con tốt thí, và còn quá đáng đến mức yểm bùa chú ẩn lên linh hồn của con bé… Tên Okubo Yoshiaki không sợ tai họa không lường sẽ giáng xuống hắn ta sao?
Natsuya chỉ có thể giữ im lặng không nói gì hết.
“Okubo có thể tin rằng cậu ta rất mạnh, đến mức có thể chống cự lại bất kỳ tai họa nào, hoặc có lẽ cậu ta quyết tâm sẽ phản lại mọi tai họa dám ngáng đường cậu ta để có thể đánh bại tôi… Nhưng cũng có một khả năng khác: rằng cậu ta có cách kiểm soát vận rủi được gieo rắc bởi ‘Lời Nguyền Tử Thần…’ hoặc là giải trừ nó.”
“Phương pháp đó là gì?” Seiji cảm thấy như cậu ta sắp nắm bắt được gì đó.
Natsuya thở dài. “Đó sẽ là… trước khi tai họa giáng xuống, cậu ta sẽ tự tạo ra một tại họa cho bản thân. Đó có thể là do chính tay cậu ta làm hoặc khiến ai đó hãm hại mình.”
‘Hãm hại…’ Một niềm cảm hứng ùa đến Seiji.
Trong lần đối thoại trước của cậu với Chiaki, cậu đã hỏi liệu rằng có bất kỳ tai họa nào đã giáng xuống CLB Kịch hay không và câu trả lời mà cậu nhận được là—
“Phó hội trưởng ‘quỷ quái’ của bọn tớ gần đây bị áp lực rất nhiều bởi lễ hội sắp tới, nên những lời phê bình gắt gỏng mang nặng tính ép buộc cùng tỉ lệ chuẩn xác của mấy cú ném sách cũng đã tăng lên đáng kể! Mọi thành viên trong CLB, đặc biệt là chủ tịch, đều đang phải chịu đựng chuyện này!”
Thế là, liệu có phải Anya Saigenji - người bí ẩn và chủ tịch CLB Kịch vốn đã “bắt cóc” Shika Kagura đã bị phó chủ tịch hãm hại (thực chất là huấn luyện) mỗi ngày, thế nên không có tai họa nào giáng xuống cô ta!?
Seiji như ngây người khi cậu nghĩ đến khả năng này. ‘Cái quái, chuyện này có thể xảy ra luôn cơ à!?’
Mà chính xác thì “nghiệp” là gì vậy nhỉ?
Kể cả điều này có thể giải trừ một “tai họa trời giáng,” cảm giác giống như “những tai họa trời giáng” này không hề tệ đến thế cho lắm!?
Seiji để tâm trí tiếp tục trôi nổi trên dòng suối suy tư.
Natsuya biết chính xác những gì Seiji đang nghĩ từ biểu cảm của cậu và chẳng thể làm gì ngoại trừ cười một cách gượng gạo.
Suy cho cùng, cô cũng cảm thấy việc đó thật sự khó tin.
Để có thể giải trừ ‘Lời Nguyền Tử Thần’ theo một cách như thế… ngay cả khi có nghĩ không thể giải trừ được hoàn toàn, nó vẫn có cảm giác thật lố bịch sao sao ấy!
Chẳng phải ‘Lời Nguyền Tử Thần’ đáng ra phải là thứ gì đó huyền bí hơn chứ!?
Những suy nghĩ tương tự cũng hiện lên trong tâm trí cô khi cô nghe Shika giải thích lại tình huống.
Thứ được gọi là vận rủi hay tai họa thật ra có thể là đã được đền báo trước như thẻ ghi nợ tín dụng… Cái quái gì thế này!!?
Sự tương phản hoàn toàn giống như các vị thần trên trời đang làm việc với vai trò là các thu ngân ở ngân hàng cạnh bên; nói cách khác, nó thực sự rất kỳ lạ !!
Natsuya hắng giọng lại và để tâm trí cô trống rỗng.
“Khi tôi nghe đến cách thức này… từ Shika Kagura, tôi cũng thật sự thấy rất khó tin, nhưng theo con bé, tất cả những người giao ước trước kia của con bé cũng sử dụng cách thức này để tránh những tai họa nghiệm trọng giáng xuống họ.”
“Tất cả những người giao ước trước đây sao?” Seiji hỏi một cách đầy bất ngờ.
“Đúng vậy, con bé tự hỗ trợ tài chính bằng cách để người khác thuê con bé như là một Shikigami,” Natsuya giải thích. “Con bé từng sống ở một trại mồ côi cho đến khi có một Âm Dương Sư nhận nuôi con bé.”
Vị Âm Dương Sư này đã phát hiện ra con bé sở hữu ‘Lời Nguyền Tử Thần.’ Cảm thấy con bé là một công cụ hữu dụng, kẻ đó nhận nuôi con bé và huấn luyện con bé trở thành một Shikigami.”
“Sau đó, tên Âm Dương Sư này trở bệnh nặng. Tin rằng đây là một tai họa giáng xuống bởi ma lực của Kagura, tên đó đã trục xuất con bé.”
“Sau khi một vài Âm Dương Sư khác biết về bản chất của con bé, họ tự nguyện tìm để ký kết giao ước tạm thời nhằm sử dụng thứ sức mạnh đó... để thực hiện những gì họ muốn. Sau đó, họ sẽ hủy bỏ hợp đồng sau khi thanh toán tiền phí hợp đồng cho con bé.”
“Chuyện này liên tục xảy ra... mà con bé chẳng hề hay biết gì, thế nên con bé trở thành một Shikigami đánh thuê.”
“Hành động giao ước với một con người trở thành Shikigami của chính mình đáng lẽ ra phải được báo cáo với Hiệp Hội Âm Dương Sư hay được một quản lý nhân sự giải quyết, nhưng mà con bé hoàn toàn chẳng hề biết nguyên tắc... Cho dù con bé biết đến quy tắc, tôi nghi ngờ rằng ghi nhận việc đó hoặc tìm một quản lý để báo cáo thì ít nhiều cũng thất bại.”
Đó là bởi vì con bé là ‘Lời Nguyền Tử Thần.’
Mọi người đều muốn lợi dụng con bé, nhưng đồng thời cũng hận thù và sợ hãi con bé.
Shika Kagura đã sống như thế này trong sự cô độc.
Seiji không thể thốt lên được lời nào trong hoàn cảnh này sau khi cậu đã nghe chuyện.
“Còn về việc ‘giải trừ…’ Sở hữu mấy kiểu hãm hại bản thân không phải là một phương thức nhất định, nhưng nó khá hiệu quả. Đó là một cách lợi dụng con bé mà không cần phải chấp thuận những hậu quả đáng ngờ.”
“Nếu như khả năng của ‘Lời Nguyền Tử Thần’ được sử dụng một cách hợp lý, đó sẽ thật sự là một công cụ cực kỳ mạnh. Miễn là có thể kiểm soát được những rủi ro, chúng có giá trị đặc trưng riêng biệt, đó là lý do tại sao vô số Âm Dương Sư muốn đến và tuyển dụng Kagura,” Natsuya kết thúc câu.
Shika Kagura có thể sống sót cho đến bây giờ cũng là nhờ những người trả tiền thuê con bé làm việc.
‘Lời Nguyền Tử Thần’ đã khiến con bé bị cô lập, nhưng nó cũng duy trì cuộc sống của con bé thông qua cách thức kỳ quá này.
P/S: Hãy cầu nguyện cho đấng Shiranai nếu bạn ko muốn thấy truyện này bị drop.