CHAP 55
Sau khi tan trường, Seiji hướng thẳng đến khu công trường ngày hôm qua và leo lên chiếc xe của băng Juumonji.
Khi cậu đặt chân vào dinh thự của họ, cậu tiến vào phòng làm việc của Michirou Juumonji và kể lại câu chuyện mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho Michirou, để cho nhóm Juumonji có thể hiểu được tình hình hiện tại. Hiển nhiên Seiji đã đảm bảo rằng mình không hề tiết lộ quá nhiều chi tiết.
Và khi Michirou Juumonji thể hiện sự cảm kích của ông, Seiji đã nhân cơ hội đó để yêu cầu viện trợ từ ông ta, cũng chẳng hề tốn quá nhiều thời gian để cậu nhận được cái gật đầu vui vẻ từ phía đối diện.
Đây chắc hẳn đã là cái diễn biến tốt nhất có thể.
Mà nói thật thì toàn bộ cái diễn biến này lại suôn sẻ đến mức bất thường cơ. Và nó khiến Seiji nảy sinh ra một cảm giác hết sức kỳ lạ về toàn bộ mọi chuyện xảy ra. Michirou Juumonji vốn là một ông trùm mafia, và ngay cả khi ông ta đã đối đãi rất ư lịch sự với Seiji, thì hẳn lão vẫn có thể nhận ra rằng còn có thêm một cái gì đó ẩn đằng sau lời đề nghị này. Seiji không thể nào ngờ đến việc Michirou lại chấp thuận dễ dàng đến thế.
Mặc dù Seiji nghĩ rằng việc này hết sức kì lạ thì cậu vẫn không thể hiện bất kì biểu cảm kỳ lạ nào trên khuôn mặt. Bằng mọi giá, miễn sao Michirou đồng thuận, thì Seiji sẽ coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Sau đó thì, Michirou có mời cậu ở lại cùng dùng bữa tối, nhưng Seiji từ chối và nói rằng hiện cậu có việc.
Bất ngờ thay, lại một lần nữa, Michirou đã không hề nài ép cậu; tất cả những gì ông ta làm chỉ là nói một câu đầy ẩn ý khi bọn họ chia tay.
“Trong tương lai, tôi mong Haruta-sama hãy cực kì quan tâm tới con trai và con gái tôi, và cho chúng thật nhiều lời khuyên.”
Seiji không thể hiểu nổi ẩn ý đằng sau câu nói này.
‘Mà thôi quên nó đi; mọi thứ sẽ vẫn ỗn miễn là khi Michirou còn đồng ý hỗ trợ.
“Hội trưởng, băng Juumonji đã đồng ý giúp chúng ta.”
Seiji gọi cho hội trưởng để báo cáo lại cho cô trong khi cậu bước về hướng cửa hàng bánh kẹo.
“Không có bất kỳ vấn đề nào; mọi thứ đều đang diễn ra rất suôn sẻ. Mặc dù thái độ của lão trùm mafia đó có chút lạ thường, nhưng cũng không có gì đáng để lo lắng cả. Tôi sẽ nhận lời cảm ơn của cô. Nhưng mà tôi cũng thật sự chẳng có làm gì quá lớn lao cả; nên hãy cứ coi nó như qua đáp lễ của tôi đi.”
Cứ tạm để mọi chuyện như thế đã. Seiji thở phào gác máy.
Ở đầu dây kia, Natsuya, người vẫn đang ngồi yên vị tại văn phòng hội học sinh, hiện lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
Tình huống cực kì khó khăn mà cô từng phải đối mặt ngày trước, hiện lại được thắp lên một tia hy vọng giúp giải quyết hết tất thảy, và nó chỉ đơn giản là nhờ vào cậu trai vừa gọi cho cô. Cứ miễn sao cô có thể càng nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ sản xuất bùa chú trong khả năng để gia tăng hiệu lực của ma pháp dò tìm, thì khả năng có thể bắt được Shikigami của kẻ địch càng gia tăng!
“Mình phải nợ cậu ta một ân huệ lớn rồi.”
Cô gái có mái tóc đen dài mượt mà đang ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho hội trưởng hội học sinh, hiện đang mang một loại biểu cảm chán nản khác lạ.
Mặc dù Seiji Haruta hành xử như thể nó hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát lắm, và có lẽ đối với cậu ta thì việc đó chẳng hề khó khăn tẹo nào, nhưng Natsuya vẫn coi sự trợ giúp của cậu ta là một ân huệ lớn lao cho cô.
Nếu không có sự giúp đỡ của Seiji, và kéo dài tình trạng hiện tại, thì Natsuya sẽ bị buộc phải dùng đến phương án cuối cùng. (Edit: Sặc mùi flag :v, mà chắc không như mình nghĩ đâu)
Ngoài nó ra, cô hoàn toàn chẳng còn cách nào khác nữa. Và ngay cả khi cô có dùng lá bài tẩy của mình đi chăng nữa, thì sau cùng, vẫn còn đó khả năng thất bại.
Nếu mà tình trạng hiện tại vẫn giữ nguyên mà không có gì thay đổi, thì kết quả cuối cùng có thể gây ra hậu quả tàn khốc cho cả Natsuya lẫn hai Shikigami của cô, Hitaka và Rana. Cái kết ấy quá đỗi hãi hùng đến mức Natsuya thậm chí còn chẳng dám nghĩ thêm về nó nữa.
Vì vậy, dù cho Seiji có nhìn nhận việc này như thế nào đi nữa, thì trong mắt của Natsuya Youruhana nó #khalachackeo hoàn toàn không hề giống như một ân huệ nhỏ tẹo nào.
Đưa cho cậu ta tiền sẽ là cách thông thường và đơn giản nhất, nhưng đối với người con gái thừa hưởng cái huyết thống đặc biệt với mái tóc dài đen mượt kia lại cảm thấy rằng làm vậy thì chẳng khác nào đang sỉ nhục cậu ta.
Nếu như Seiji Haruta muốn có tiền, thì với cái tính cách thẳng thắn của mình hẳn cậu ta đã yêu cầu nó từ trước rồi.
Tuy nhiên, cậu ta đã không hề đả động tới chuyện tiền nong hay bất kì yêu cầu nào khác, tức có nghĩa cậu ta thực sự đang giúp cô ấy vì tình bạn.
Natsuya thật lòng muốn tự mình báo đáp tấm chân tình của cậu ta.
Và đó chính là lí do tại sao giờ đây cô ấy hiện đang phải đứng trước một vấn đề hết sức khó khăn.
Kể từ lúc lọt lòng mẹ đến tận bây giờ, Natsuya Youruhana, một nàng thiếu nữ xinh đẹp, một người thừa kế tài giỏi và còn là Hội Trưởng Hội học sinh trường Cao Trung Genhana, chưa bao giờ dẫu chỉ là một lần trải nghiệm việc bộc lộ bản thân mình trước một chàng trai!
Làm cách nào để cô có thể bộc lộ hết sự biết ơn của mình với người con trai đã giúp đỡ cô rất nhiều đây? Cô muốn tặng cho cậu một món quà hữu ích; một món quà vừa có thể khiến cho cậu ấy cảm thấy vui mừng vừa biểu lộ được tấm lòng biết ơn và chân thành của cô. Thành tâm tặng một món quà gì đó là điều mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới!
“Hitaka, em nói xem chị nên đáp lại sự giúp đỡ của cậu ta thế nào đây?” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với vấn đề này, cô bèn quay sang hỏi ý kiến cô gái tóc-đỏ ở bên cạnh cô.
Hitaka Shuho nhìn Natsuya với ánh mắt mơ hồ.
Tuyệt thật! Bạn mình đồng thời cũng là Shikigami của mình thậm chí còn thiếu kiến thức về điều này hơn cả mình! Mình đúng là một con ngốc khi thử hỏi cô ấy, Natsuya nói vậy trong đầu. (Edit: Lằng nhà lằng nhằng, trao thân đi cho gọn :v)
Nhưng thực sự thì cô ấy hiện hoàn toàn chẳng biết phải làm gì cho hợp lý…Liệu cô ấy chỉ cần đơn giản là gửi tặng cậu một đống văn-hóa-phẩm-Otaku coi như là quà tặng là xong hay không? (Note: Một đống đồ Otaku với một đống Văn-hóa-phẩm-Otaku thì mấy bác muốn cái nào?)
Rồi sau kha khá thời gian trôi qua, cuối cùng thì, đó lại là ý tưởng tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Quên nó đi; hãy nghĩ về nó sau đã. Ngay bây giờ việc quan trọng nhất phải là tạo thêm càng nhiều bùa chú càng tốt!
Cuối cùng thì, Natsuya quyết định tạm thời dẹp vấn đề này qua một bên.
…~-~-~-~-~...
Sau khi đã hoàn thành ca làm, Seiji trở về nhà.
Cậu không hề nhìn thấy Hoshi Amami ở chỗ làm ngày hôm nay, nhưng Seiji không hề bận tâm về nó lắm, vì cậu biết rằng không sớm thì muộn họ cũng sẽ gặp nhau.
Ở trong căn hộ của mình, sau khi hoàn thành việc [Viết nhật kí] và [Vẽ] như thường lệ, Seiji đeo mặt nạ lên và bắt đầu buổi live stream.
“Cat-loving Flying Fish” ngay lập tức tham gia vào buổi stream của cậu.
Cô ấy chào cậu bằng một cái biểu tượng cảm xúc với nét tức giận và cao ngạo.
Seiji cười khúc khích.
“Tối qua cậu đã biến đi đâu mất vậy!? Đồ streamer ngu ngốc! Não phẳng!!” Một dòng bình luận nằm đó, nhấp nháy với màu sắc sặc sỡ, hiện lên trên màn hình của Seiji.
“Này là cả một câu chuyện dài khó lòng giải thích kỹ được. Mình đã có một ngày ngập mặt trong hàng đống sự kiện vào hôm qua, với rất chi là nhiều tình huống đa dạng xảy ra tại trường, sau đó thì lại nhận được một lời mời tới nhà của một ông trùm mafia địa phương cho một cuộc thảo luận, và rồi cuối cùng, mình bị vướng vào vài cuộc chiến ác liệt nào đó; như bạn nghe đấy, mình đã hoàn toàn không hề có một phút nào rảnh tay cả!”
‘Đúng vậy, tôi không hề nói dối chút nào! Những trận chiến ác liệt ở đây là đang nhắc tới buổi cày game thâu đêm mà tôi bày ra cùng với Hisashi Juumonji. Tôi đúng là một con người thành thật mà’, Seiji thầm ngưỡng mộ mình.
“Chỉ có giỏi bịa chuyện thôi!!!”
Cậu lại một lần nữa xơi cả tấn gạch đá bằng một đống dấu chấm than sáng lấp lánh, đi cùng với một dòng dài dằng dặc những biểu tượng cảm xúc tức giận và cao ngạo khác.
Xì, sao bây giờ không còn ai tin vào sự thật trên internet nữa nhỉ?
Seiji giả vờ hành xử như thể mình vừa bị tổn thương nặng.
“Mình không hề nói dối mà – sao bạn không tin mình chứ?”
“Có điên mới tin được ấy!? Hmph, chắc hẳn đằng ấy đã chơi game với ai đó đến mức quên cả thời gian rồi thành ra vô tình quẩy thâu đêm suốt sáng luôn chứ gì!”
Một dòng chữ sáng chói bay lướt qua màn hình của cậu đã chỉ ra hơn một nửa sự thật.
“Mình xin lỗi, nhưng bạn đã hoàn toàn sai rồi, người đẹp Flying Fish à…” Seiji chỉ ngón tay mình vào thằng webcam và hành xử một cách lạnh lùng đến ngạo mạn.
“Mình hoàn toàn không có quên cả thời gian, hay là vô tình gì cả. Chỉ là…mình vừa mới quen một người bạn Otaku giàu có và rồi CỐ TÌNH ở lại nhà cậu ta cho một buổi thâu đêm thôi!”
Cậu đã tiết lộ bí mật của mình.
“Đi chết đi - !” (Edit: Tính để tự quật **** vào tường mà tự sát đi mà thôi vậy :>)
Một hàng bình luận dài với đủ loại màu sắc dài như vô tận cùng vô số loại biểu tượng cảm xúc xuất hiện ngập cả cái màn hình của cậu.
Seiji cười lăn lộn.
Kể từ khi cậu quẳng cặp sách để đú đởn làm streamer, thì cũng ngót một tuần từ lúc cậu gặp người theo dõi dễ thương này của cậu rồi.
Cậu đã vô tình trở thành một bạn qua mạng với cô ấy.
Ngoài giao tiếp qua nền tảng live – stream, thì họ đôi khi cũng trò chuyện trên các phương tiện nhắn tin khác. Và mặc cho họ không hề giao tiếp với nhau thường xuyên lắm, nhưng Seiji lại cảm thấy họ khá là hợp nhau.
Cậu không chắc lắm, liệu cô ấy có nghĩ vậy hay không, nhưng mà phỏng theo cách cô ấy nói chuyện, thì khả năng ấy hẳn là khá cao.
Nếu điều này xảy ra ở chính trong đời thực, họ thậm chí còn có thể trở thành bạn bè gần gũi hơn nữa, nhưng đây là internet. (Edit: Flag nek ~)
Cô ấy có vẻ như không hề muốn mối quan hệ gần gũi hơn nữa, và Seiji cũng hoàn toàn hợp tác với cô bằng cách cũng làm hệt như vậy, cho nên họ cuối cùng cũng chỉ đơn giản là có những cuộc trò chuyện phiếm về sở thích của bản thân, hay về những tin tức, và về bất kỳ thứ gì khiến họ thấy hứng thú.
Dù sao thì, cô ấy vẫn là một người bạn qua mạng khá tốt, dù cho sau cùng thì, cô ấy cũng vẫn chỉ là một người bạn qua mạng.
Hmm….Chỉ là…?
Thành thật mà nói, Seiji vốn đã nghĩ đến một khả năng khác.
Có lẽ…cô gái đằng sau màn hình này thực sự là….một người mà Seiji gốc quen biết!
Bởi vì họ hợp nhau đến bất ngờ luôn ấy!
Kể từ bài “Ốc sên và chim sẻ,” bất kì bài hát, bộ phim, truyện tranh, anime, game cũ nào và tất cả mọi thứ từ thời thơ ấu của họ - bất kể là thứ họ thích hay ghét – cả lí do cho việc đó nữa…tất cả chi tiết đều dường như y hệt nhau.
Cứ như thể bọn họ đã từng là bạn thuở nhỏ rồi về sau bị chia cắt và lại vô tình gặp nhau thêm một lần nữa qua internet sau khi cả hai đã lớn.
Trong biển người tấp nập ngoài kia, việc gặp một người có cùng chung sở thích là chuyện không hẳn là không thể xảy ra.
Nhưng, chẳng phải là nó lại cứ y như rằng hai người họ thật sự vốn đã biết nhau từ trước, và cùng lớn lên trong cùng một môi trường tại cùng một thời điểm, và đã cùng chơi với nhau hay sao? Họ đã thấy và cùng thích nhiều thứ và cũng cùng ghét nhiều thứ…Chẳng phải đó cũng là một khả năng hay sao? (Edit: Này là cố tình lặp chữ “Cùng” đấy, không phải lỗi đâu, tin tui đi :3)
Vậy trường hợp nào trong hai khả năng trên là lớn hơn nhỉ?
‘Này, Cat–loving Flying Fish, liệu chúng ta có thật sự quen nhau không? Liệu mình có thể hỏi tên thật của bạn là gì không?’ Seiji nghĩ thầm trong đầu.
.
.
.
.
.
.
.
Trans: Nhokdauto1
Edit: Kreep~tan