GÓC CHÉM GIÓ
Trời mưa nên buồn ngủ quá... ZzZzZ
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhà Noro thường tổ chức những bữa yến tiệc tại gia.
Đó là sự kiện lớn nhằm tập trung toàn bộ gia tộc Noro lại một sảnh lớn, nhưng Aiko chẳng thích thú gì với nó cho lắm, bởi mục đích của buổi tiệc là để uống máu.
Nếu không được uống máu người, một ma cà rồng sễ yếu đi trông thấy, thậm chí có thể dẫn tới tử vong. Thông qua người mẹ bệnh tật của mình, Aiko hiểu rõ hơn ai hết rằng giống loài cô cần máu người để sinh tồn.
Cô được nghe bảo rằng họ chủ yếu dùng nguồn máu dùng cho việc truyền máu, và việc uống máu chỉ giới hạn trong những đêm yến tiệc, có vẻ là bởi trưởng tộc nhận ra rằng nếu cứ bỏ mặc cho mỗi thành viện tự kiếm nguồn máu, không sớm thì muộn cũng sẽ gây ra biến cố.
Aiko về nhà sau buổi thi cuối cùng và nằm lỳ trong phòng của mình. Nhưng với thời gian bữa yến tiệc đang tới gần, cô khoác lên mình một bộ đầm rồi hướng tới sảnh nhà ăn, để lại sau một tiếng thở dài lặng lẽ. Đây quả là một cách kết thúc chán nản cho cả một ngày thú vị như thế này.
Những người tham dự – tất cả thành viên tộc Noro, tất cả ma cà rồng – đã xếp thành dãy thành hàng bên chiếc bàn lớn.
Chỗ ngồi cho các con cháu trực thuộc gia tộc Noro đặt ở nơi xa nhất, còn những họ hàng xa thì nằm ngay sát cửa ra vào.
Trưởng tộc, cha của Aiko, Kazuya, ngồi ở phía xa nhất của chiếc bàn. Ông là một người đàn ông đô con, thân hình vạm vỡ với những thớ cớ hằn qua cả lớp áo sơ mi. Là giám độc của Bệnh viện đa khoa Noro, lịch trình làm việc của ông kín mít nhưng ông vẫn biết cách dành chút thời gian để luyện cơ.
Ngồi đối diện Kazuya là ông nội cô, Genzo, một ông lão trông hiền hậu với bờm râu dày. Ông sinh ra ở Pháp nhưng đã nhập tịch và thay tên đổi họ sau khi tới Nhật. Tiếng Nhật của ông cũng sành sỏi và không gặp khó khăn gì trong giao tiếp.
Bình thường thì vị trí đối diện Kazuya thuộc về mẹ của Aiko, Mariko, nhưng bà đã nằm liệt trong phòng nhiều năm trời nên không tham gia buổi yến tiệc.
Ngồi kế bên phải Kazuya là anh trai Aiko, Kyoya. Anh ta là học sinh năm ba trường cấp ba Seishin, cùng trường với Aiko. Dòng máu Pháp trong anh nổi trội lên hẳn khuôn mặt, với những đường nét sâu hoắm khiến anh khác hẳn phần lớn đám con trai Nhật. Mái tóc anh lấp lánh ánh bạc xõa xuống ngang vai.
(Hơả? Bạc á?)
Không lâu trước đây, nó vẫn còn mang màu đen… Chẳng lẽ tình trạng của anh ta đã tồi tệ hơn?
‘Tình trạng’ của Kyoya là hội chứng sơ chung. Một phiên bản hoang tưởng hơn chị gái của Yuichi là Mutsuko. Bản thân là một ma cà rồng có vẻ vẫn chưa là chưa đủ, do bởi anh cũng chẳng có bao nhiêu sức mạnh. Cách ăn nói cao ngạo cho mình là quý tộc rồi là Chân tổ[1] khiến Aiko thấy mệt mỏi vô cùng.
Hiện tại, anh ta đang lặng lẽ đùa nghịch với chiếc ly rượu của mình. Những cử chỉ của anh làm thu hút những người quan sát bên ngoài cho tới khi cái mồm của anh ta được mở ra, và Aiko thừa biết đó sẽ là một chuyện trời ơi đất hỡi vượt qua mọi trí tưởng tượng.
Aiko cũng có một người chị gái tên là Namiko, nhưng cô đã kết hôn, thế nên không còn ngồi cùng với gia đình Noro nữa. Cô ngồi ở vị trí xa hơn một chút với đứa con mới sinh của mình.
Những người tham dự còn lại là những họ hàng xa với gia tộc chính tông. Aiko chỉ biết mặt khoảng một nửa trong số họ.
Có tới khoảng 20 người cả thảy, diêm dúa trong những bộ đầm và bộ vét, tất cả họ đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Cả buổi tiệc trông cứ như thể quay lại những thời đại trước.
Aiko ngồi đối diện với Kyoya, và giờ cả đại gia đình đã có mặt đông đủ.
Trên bàn trưng bày thừa mứa miên bao là đĩa thức ăn, một sự cân nhắc cho những người cảm thấy khó chịu khi uống máu trực tiếp như Aiko. Dù thế, cô cũng chẳng cảm thấy thèm ăn hơn là bao khi trong tâm thức, cô đã biết có máu người tẩm bên trong.
[Dì nghe nói cháu vừa mới bắt đầu vào học trường cấp ba, Aiko. Cháu đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.] – một người phụ nữ trong bộ đầm đỏ, ngồi kế bên trái Aiko, nói với cô.
[Dì cũng lộng lẫy như mọi khi.] – Aiko đáp lại.
Eriko Kamiya là em gái của mẹ Aiko. Cô đang mặc trên người một bộ đồ lộng lẫy, khoe ra những đường cong da thịt, tạo cho cô một vẻ cuốn hút mà ngay cả Aiko cũng phải rung động. Cô đã tầm tuổi tứ tuần. Aiko biết điều đó nhưng trông cô chẳng khác nào mới hai mươi.
Aiko có chút cảm giác nghi ngờ. Dì của cô luôn trông trẻ đẹp nhưng có thực sự là lúc nào dì cũng trông trẻ như vậy?
[Aiko, cháu nên hấp thụ đủ máu vào người đó nhé.] – dì cô nói – [Cháu được ban cho một cơ thể tuyệt vời như thế. Vậy nên đừng có lãng phí.] – Eriko húp một ngụm chất lỏng đỏ tươi trong chiếc ly rượu – [Cứ như đang ở thiên đường vậy, dì ước gì mình có thể uống thứ này mỗi ngày.] – cô nói tiếp trong khi hạnh phúc đá lưỡi liếm lấy đôi bờ môi thẫm đỏ của mình.
Chỉ quan sát thôi cũng đủ khiến Aiko tởn da gà; làm sao cô có thể tận hưởng những món ăn đó như cách của bà dì được.
Cô đánh mắt nhìn quanh phòng, tới những người khác đang tu ừng ựng ly máu xuống họng. Những người đó trông vô cùng trẻ trung, trong khi những người khác đang ăn thức ăn tẩm máu thì trông có vẻ già hơn hẳn.
[Aiko, cháu đang ở đúng độ tuổi để bắt đầu đó. Cháu không muốn lưu lại sắc đẹp của mình sao?] – Eriko hỏi.
[Chỉ là cháu không thích cái vị của nó…] – Aiko lẩm bẩm. Thật ra thì cô không thực sự biết vị của máu tươi như thế nào, nhưng nói như thế có vẻ là cách bào chữa tốt nhất để kết thúc cuộc nói chuyện.
[Eriko, đó là quyết định của cá nhân. Đừng có mà áp đặt con bé.] – Kazuya nhẹ nhàng khiển trách.
[Em đâu có ép gì con bé đâu. Em chỉ là không hiểu tại sao con bé lại không thích cái ân huệ này cơ chứ. Nó ngon vậy cơ mà.] – Eriko đáp lại. Cô tỏ ra bất mãn.
[Aiko, con có bài kiểm tra cuối vào hôm nay, đúng chứ? Làm bài được không?] – Kazuya chuyển chủ đề, hỏi Aiko.
[Hừm, con nghĩ là cũng tương tự như bài kiểm tra giữa kì…]
Nói cách khác, điểm số khá là tệ. Điểm của Aiko thường nằm ở mức dưới trung bình. Cô đã cố hết sức nhưng dường như chẳng bao giờ công sức đơm hoa kết trái.
[Thế là không được. Sao con không để cha kèm học cho nhỉ?] – Kazuya hăng hái hỏi. Là một siêu bác sĩ nổi tiếng toàn cầu, việc dạy cho một học sinh cấp ba quá là đơn giản đối với ông.
[Không cần đâu ạ. Cha có nhiều việc cần phải làm cơ mà, không phải sao? Con sẽ nhờ bạn chỉ giúp. Cậu ấy học rất là giỏi.] – Aiko đáp lại trong khi nghĩ tới Yuichi. Mặc dù không thường xuyên học hành và chú ý nghe giảng trong giờ học, cậu chàng lại luôn được điểm cao. Aiko không nghĩ mình sẽ đạt được điểm tốt trong những bài thi cuối kì nên có lẽ cô nên nhờ cậu sớm.
*{YK: có vẻ thằng main ngày càng giống con nhà người ta mất rồi}
[Ra thế. Có lẽ học thầy không tày học bạn. Mà nhân tiện, con có nói là mình tham gia clb sống còn ở trường nhỉ? Nó có nguy hiểm không vậy?]
[Cũng không nguy hiểm đâu. Chúng con phần lớn ngồi trong phòng clb và trò chuyện với nhau.] – Cô cẩn thận lựa chọn để không nói ra những chuyện có mùi nguy hiểm. Làm sao cô có thể giải thích cho cha của mình hiểu được mấy chuyện như ‘cách chế bom và súng điện’ là chủ đề hàng tuần của họ cơ chứ?
[Hiểu rồi. Dù sao những việc đòi hỏi thể chất cũng không phải thế mạnh của con. Có lẽ đấy lại là một clb phù hợp với - ] – Lời của Kazuya bị cắt ngang khi Kyoya đột nhiên bật dậy.
[Tôi chịu đủ mấy màn kịch này rồi!] – Anh ta hét lên.
Cả gian phòng im bặt.
[Có chuyện gì thế, Kyoya?] – Kazuya hỏi. Giọng ông có vẻ hồ nghi trước cách hành xử bất chợt của Kyoya.
[Tôi phát ốm với ‘món ăn máu’ vớ vẩn này rồi đó! Thật nực cười! Tại sao chúng ta lại đi ăn mấy thứ rác rưởi này chứ? Phẩm giá của một gia tộc quý tộc đi đâu mất rồi? Tại sao chúng ta lại không cắm phập răng nanh của mình lên cổ rồi hút trực tiếp máu tươi chứ?]
[Con đang nói gì vậy đó hả?] – Kazuya nghi ngờ hỏi.
Aiko cũng không hiểu sao anh trai mình lại nổi đóa lên vậy.
Mọi con mắt đổ dồn vào Kyoya. Có vẻ nản lòng trước bao sự chú ý, Kyoya vội vã lao ra khỏi gian phòng.
[Anh trai…] – Aiko gọi.
[Chẳng nhẽ thằng bé nó mọc nanh…] – cô nghe thấy lời lẩm bẩm từ Eriko bên cạnh mình.
Đó là một chuyện vô cùng phi lý. Theo những gì mà Aiko biết, ma cà rồng, kể cả anh trai cô, không hề có răng nanh. Thế nên, họ không thể nào cắn cổ một ai đó để hút máu được.
Giọng cha cô cất lên phá tan sự yên lặng của căn phòng.
[À thì, thằng bé đang ở thời kì tâm lý bất ổn định. Chúng ta hồi trẻ ai mà chả vậy, đúng chứ?]
Lời tuyên bố của ông dường như phá vỡ đi sự căng thẳng, hướng tất cả mọi người nói về tuổi trẻ của mình. Sự gượng gạo cũng dần biến mất.
[Dì có hơi lo. Có lẽ để dì đi xem tình hình thằng bé ra sao.] – Eriko nói rồi đứng lên rời đi,
Và khi dì cô đứng lên, Aiko bắt gặp khuôn mặt của dì. Khuôn mặt ấy mang tới sự bất an cho cô…
Eriko đang cười.
✽✽✽✽✽
Cánh cửa phòng Kyoya không đóng, vậy nên Eriko có thể mở nó ra mà không cần gõ cửa, cô ả bước vào bên trong.
Đó là một căn phòng đơn giản không có nhiều đồ đạc. Kyoya đã nằm dài lên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà,
[Coi nào. Có chuyện gì mà cháu hờn dỗi thế?] – cô hỏi.
[Dì muốn gì?] – Kyoya làu bàu, nhưng hắn không có vẻ là sẽ đuổi cô ra. Có lẽ hắn vẫn nhớ rằng mình thường chơi đùa với Erioko như thế nào khi còn nhỏ.
[Dì chỉ có hơi tò mò. Ọp…] – Eriko thoát ra một tiếng rên tuổi trung niên khi ngồi xuống giường.
Hắn không có vẻ gì là chống đối khi cô đưa tay lên khuôn mặt thanh tú và dùng ngón tay nhấc bờ môi của mình – [Biết ngay mà. Chúng đã mọc, đúng chứ?]
Răng nanh của Kyoya đã dài ra và nhọn hơn phần lớn mọi người, dấu hiệu cho thấy hắn đã uống máu người. Hiển nhiên là sau khi nếm được vị máu thật, người uống sẽ lộn hết ruột gan khi phải uống lại máu giả.
[Cháu đã uống bao nhiêu lần rồi?] – Cô ả hỏi.
Điều đó cũng giải thích cho thái độ của hắn trong sảnh nhà ăn. Uống máu sẽ gia tăng hành xử thất thường, khiến bản năng càng khó kiềm nén.
[Sao dì biết được điều đó?] – Kyoya hỏi trong khi nhìn Eriko.
Eriko kéo bờ môi mình lên để lộ ra những chiếc răng nanh. Hắn quan sát thấy chúng bắt đầu dài ra cho tới khi dài gấp đôi chiều dài của người thường.
Kyoya ngồi dậy, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
[Dì nghĩ là mình đã uống khoảng mười người rồi.] – Eriko nói trong khi biến răng nanh của mình trở lại bình thường. Cứ để nó nguyên như vậy thật sự rất khó khăn để nói chuyện.
[Cô có thể làm như vậy ư!?] – Kyoya áp sát lại gần hỏi Eriko.
[Phải, và còn nhiều trò khác nữa. Ví dụ như…] – Eriko nắm lấy vai cảu Kyoya.
Có lẽ bất ngờ trước hành vi đột ngột của cô ả, Kyoya cố đẩy cô ra nhưng không được. Uống máu đã làm gia tăng sức mạnh cho Eriko.
Cô ả hướng người vào cổ Kyoya và ngăm răng nanh vào hắn, để lại hai lỗ nhỏ rồi cô bắt đầu hút máu trào ra.
[Dì đang làm gì thế!?]
[Bình tĩnh nào. Người cùng tộc không thể lấn át lẫn nhau khi uống máu của người kia đâu mà lo.] – cô nói. Vết thương trên cổ Kyoya lành lại nhanh chóng – [Nhưng đây là một trong những ngón nghề mà dì có thể làm.]
Eriko có thể thấy hình ảnh bản thân liến môi thông qua đôi mắt của Kyoya. Còn Kyoya dường như cũng thấy bản thân thông qua mắt của cô.
Đây là một trong những năng lực khác của Eriko: khả năng chia sẻ thị giác và súc giác với người mà cô nếm máu.
[Lại có khả năng như thế này ưu?] – Kyoya phấn khích. Hắn đã thấy một sức mạnh còn đáng kinh ngạc hơn là việc kéo dài răng nanh.
[Có vẻ đây là một sức mạnh điều khiển những người mà mình từng hút máu, dù rằng nó sẽ thuyên giảm ảnh hưởng nếu ở quá xa.] – Dẫu rằng những kĩ năng kia chỉ là tác dụng kèm theo bên cạnh mục đích thực sự của Eriko.
[Cháu chỉ mới hút máu một người.] – Kyoya chậm chạp trả lời, dường như đang nghĩ về một điều gì đó.
[Là ai thế? Dì mong đó không phải là một người sẽ gây khó dễ cho cháu sau này.]
[Một bạn nữ trường cháu. Cô ấy yêu cháu nên sẽ không sao đâu.]
[Đẹp trai có lợi quá nhỉ. Nhưng dì không nghĩ hút máu duy nhất một người sẽ đủ cho cháu nô bộc hóa những kẻ khác đâu, vậy nên cháu hãy cẩn trọng.]
[Cháu nên làm gì? Cháu có nên tiếp tục hút máu?] – Kyoya hỏi, mắt lấp lánh đầy hi vọng.
Eriko tỏ ra mê mẩn.
[Đúng rồi. Nhưng cháu không thể trưởng thành nếu chỉ hút máu duy nhất cùng một người, mà cần phải hút nhiều người. Nhiều người… cháu hiểu chứ?]
Eriko nằm mơ cũng không thể ngờ tên nhóc dễ thao túng đến thế.
✽✽✽✽✽
Bầu không khí cả lớp đầy thảnh thơi.
Hôm nay là thứ sáu, ngày hôm sau buổi kiểm tra học kì, nên khó để ai đó tập trung vào lớp học. Yuichi cũng không ngoại lệ, cậu thẫn thờ suốt cả buổi.
Khi buổi học kết thúc, cậu đảo mắt nhìn quanh.
Natsuki có vẻ phải trực nhật hôm nay nên cô đang lau bảng. Cô còn phải ghi sổ đầu bài và nộp lên giáo viên sau đó.
Aiko thì đang nói chuyện với Tomomi. Khi cậu nhìn cô, cô bạn hướng tầm nhìn tới chỗ cậu và khẽ chắp tay lại với nhau, như thể nói ‘Cậu cứ đi trước đi’.
Họ sẽ sớm gặp lại nhau nên cũng chẳng cần thiết cậu phải đợi làm gì. Yuichi chậm rãi cất bước chân.
[Yu! Thử một lần đi tới clb cùng nhau nào!] – Cánh cửa lớp học trượt sang một bên với một lực mạnh tới không cần thiết, và giọng Mutsuko vang vảng khắp cả phòng.
Những lời rì rầm vang khắp lớp học.
Yuichi muốn dùng tay che đầu mình lại. Mutsuko nổi tiếng khắp toàn trường, vậy nên cố che giấu bây giờ là điều không thể. Nhưng không có nghĩa cậu muốn cô gây chuyện trước mặt toàn thể lớp học của cậu.
[Nè! Sao thế?] – Mutsuko vừa hỏi vừa lao vào lớp học, tiến thẳng tới chỗ Yuichi.
Mọi con mắt đổ dồn vào Mutsuko. Dù gì đứng ở đó vẫn là một cô gái đẹp tuyệt trần.
[Đã vậy thì!] – Hối thúc bởi nhu cầu tẩu thoát cấp thiết ra một nơi khác, Yuichi túm lấy tay Mutsuko rồi kéo cả hai lao ra khỏi phòng.
[Đừng có mà tới lớp học của em chứ! Xấu hổ bỏ xừ!] – cậu phàn nàn ngay sau khi cả hai đã ra khỏi tòa nhà.
[Ồ? Yu, đúng là một câu thoại của một cậu em siscon[2] tsundere[3]! Nào, giờ tới lúc dere rồi đó! Nói đi ‘Nhưng em hạnh phúc vì chị đã tới vì em!’ hay tương tự kiểu như vậy í!] – Mutsuko phấn khích.
[Em không có mấy phức cảm luyến ái thầm kín nào với chị hết. Em thực sự không ưa hành động như vậy, chị đã rõ chưa?]
[Ôi, thôi mà.] – Mutsuko vừa nói vừa khẽ phẩy tay – [Thỉnh thoảng để chị âu yếm chút thì có sao đâu chứ!] – Có vẻ cô nàng không thèm nghe cậu luôn.
Nhớ lại sự cố ngày hôm trước, Yuichi liền kiểm tra lại bồ đồng phục của Mutsuko. Cô hôm nay cũng đang mặc bộ đồng phục dài tay.
[Chị mang kiếm đó hả?] – Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không kiểm tra từ sáng. Bi kịch có thể đã xảy ra nếu kiếm bay ra trong khi họ đang đi trên phố.
[Ồ, cái đó à! Thiết bị ngoại vi không hoạt động nên chị đã chỉnh sửa lại nó! Nhìn coi nè!]
[Thế chị tính sử dụng nó như thế nào chứ?] – Lưỡi kiếm chạy dọc theo cánh tay cô. Yuichi ban đầu cứ nghĩ nó hoạt động như một chiếc gậy tonfa, nhưng do nó dính liền với cánh tay nên cô chắc không thể xoay nó được.
[Chị không biết. Có lẽ chị sẽ dùng nó như một con dao gập (rooster knife[4]).]
[Cái quái gì thế?]
[Nó là một vũ khí được dùng trong Bát quái chưởng. Chẳng phải chị đã dạy em rồi sao?]
[Chị chỉ dạy em dùng dao uyên ương thôi.] – Dao uyên ương là một loại vũ khí được dùng trong môn Bát quái chưởng, hình dáng như một vầng trăng lưỡi liềm. Yuichi chẳng thấy có gì liên hệ khi hình dáng của nó chẳng có gì giống với đám kiếm của Mutsuko.
[Đó là một vũ khí gắn liền với cánh tay của em, một vũ khí phức tạp chú trọng bề ngoài che phủ lưỡi dao! Sư tổ của Bát quái chưởng, Đổng Hải Xuyên đã phát triển ra nó và người ta nói rằng lão khá thích nó! Thanh kiếm của chị có đơn giản hơn chút, nhưng cách dùng tương tự, chắc thế! Khi chị chỉnh sửa xong, chị sẽ dạy em dùng nó, Yu ạ!]
[Loại kiếm đó thì miễn đi, em khỏi cần.]
[Hở? Nhưng nhìn nó ngầu thế này cơ mà! Nào là Guyer[5]! Rồi còn Baoh nữa[6]!]
[Ra tất cả món này là hàng cosplay đó hả?] – Yuichi hỏi.
Cậu lờ đi những gì Mutsuko hò hét đằng sau lưng cậu.
Họ đi qua sân điền kinh để tới tòa nhà cũ. Dù trời đầu hè khá là nóng nhưng cậu có thể thấy những thành viên chạy hết mình ở phía bên kia hàng rào.
[Yo! Này, Sakaki! Đang tới clb đó hả?]
Shota, trong bộ đồng phục đội bóng của mình, cất tiếng gọi cậu từ bên kia hàng rào. Yuichi nhớ lại là cậu bạn đã vùng chạy ra khỏi lớp ngay khi hết giờ. Cậu ta đang tham gia luyện tập đá bóng.
[Chị, hai người đã gặp nhau chưa nhỉ?] – cậu hỏi - [Đây là Shota Saeki. Cậu ta là một cầu thủ bóng đá và là bạn cùng lớp với em.]
[Chào em! Chị là chị gái của Yu, Mutsuko. Rất vui vì đã gặp em!]
[Ồ, em đã có nghe về chị…] – Shota có chút ngần ngại đáp lại. Cậu chắc hẳn vừa nhớ ra những lời đồn không hay về tính cách khác người cảu Mutsuko.
[Chị xin lỗi, chị không biết gì về bóng đá cả. Gần như chị chả bao giờ đọc manga về bóng đá!] – Mutsuko thốt lên. Mọi hiểu biết của Mutsuko đến từ manga. Đó là nguồn để cô tìm hiểu và nghiên cứu về những thứ mà cô yêu thích – [Nhưng chị có biết một chút ít! Chị từng luyện Skylab Hurricane[7] với Yu!]
[Và họ nổi giận với chúng ta bởi vì nó vi phạm luật!] – Yuichi phản pháo.
Trong cú sút Skylab Hurricane, một người sẽ nằm dưới mặt đất để làm bệ nhảy cho người kia bật lên cao rồi đánh đầu cho bóng vào lưới. Dĩ nhiên, đó là một kĩ năng vi phạm luật bời vì quá nguy hiểm.
[Hở? Chưa nói tới luật, thực hiện được nó là điều có thể sao?] – Shota nghiêng đầu.
[Hở? À… ừ, không, dĩ nhiên rồi.] – Hình ảnh Mutsuko tung người nhẹ nhàng lên không lấp đầy tâm trí Yuichi và cậu cố thay đổi chủ đề.
[Sau đó thì… bọn này còn cố thử xem mình có thể thực hiện cú sút Explosive Disappearing Ball[7], nhưng không thành công!]
[Phải, bởi cơ bản điều đó là phi thực tiễn rồi!] – Yuichi thốt lên.
Đó là một cú sút kì quái khi quả bóng phát nổ ngay trước mắt thủ thành khiến quả bóng như thể đã biến mất.
Yuichi thậm chí còn luyện tới mức cậu có thể tung một cú sút chổng ngược với một quả bóng không xoay, nhưng dù có cố đến mức nào, cậu vẫn không làm được phần quan trọng nhất là khiến quả bóng như phát nổ và biến mất trước mắt thủ môn. Nhưng điều đó cũng là điều dễ hiểu, vì ngay từ đầu, đây đã là một việc vô cùng phi lý rồi.
*{YK: đúng rồi, nó mà thực hiện được, chắc sau nó bắn được Kamehame mất}
Yuichi quyết định ngăn Mutsuko lại trước khi cô có thể lôi ra câu truyện về Những chiến binh bóng đá thực sự, Real Mannism, người dùng bóng đá để chống lại tổ chức ác quỷ tôn tính lợi dụng bóng đá để thống trị thế giới - [Nói về bóng đá thế là đủ rồi đó chị. Ta đi thôi.]
Phòng clb vẫn bừa bộn như mọi khi.
Là căn phòng từng dùng làm phòng học trong tòa nhà cũ, căn phòng này khá rộng, nhưng những giá kệ trông như giá sách trong thư viện và sự bừa bộn hiện diện mọi thời điểm khiến nó trông nhỏ và chật hẹp đi trông thấy.
Trên các bức tường là những vật nhô đầy màu sắc được gọi là tay nắm, càng khiến căn phòng trông bừa bãi hơn. Có vẻ như cũng chỉ có mỗi Yuichi là biết dùng những tay nắm kia.
Ở giữa phòng đặt một chiếc bảng trắng cùng một chiếc bàn dài, nơi Kanako đang ngồi uống trà một cách tao nhã. Cô toát lên hình ảnh của một tiểu thư đài các, dù gia đình cô cũng chẳng phải giàu có gì.
Yuichi vào chỗ ngồi của mình trong khi Mutsuko đi ra trước bảng trắng. Aiko và Natsuki sớm xuất hiện ngay sau đó.
[Nào, chúng ta tốt hơn hãy hoạt bát lên, không thì kì nghỉ hè sẽ kết thúc trong chớp mắt đấy! Chúng ta đang nói về buổi cắm trại của clb!] – Mutsuko phấn khích lên tiếng.
Yuichi nhớ lại buổi thảo luận của họ tại nhà hàng Trung Quốc vào ngày hôm trước. Cậu cứ ngỡ cô chị nói chơi, nhưng có vẻ cô nàng đang thực sự nghiêm túc.
[Nếu đã đi, mình muốn đi tới một nơi nào đó thú vị tí!] – Cô nói - [Được rồi! Mọi người nêu ý kiến đi nào!]
Yuichi thực sự không muốn đi, bởi có vẻ chuyến đi sẽ là một cục rắc rối to tổ bố, nhưng cậu hiểu nói ra cũng vô ích.
[Ta hãy cắm trại tại trường. Trong phòng clb này.] – Yuichi đánh liều. Như vậy sẽ giảm thiểu rắc rối tối đa nhất có thể.
[…Được rồi. Cứ coi đó như một địa điểm tiềm năng.] – Mutsuko có vẻ hơi quoắc mắt nhưng vẫn viết lên bảng đề xuất của Yuichi.
Không cần ai nhắc, Aiko, ngồi bên cạnh cậu, bắt đầu viết vào cuốn sổ của mình. Không biết từ lúc nào, cô đã quen dần với trách nhiệm thư kí của mình.
[Còn em thì sao, Noro?] – Mutsuko hỏi.
[Xem nào. Giờ là mùa hè, nên em nghĩ đi biển sẽ là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta có nên đi xa không nhỉ?]
[Hỏi hay. Có một bãi biển chung ờ gần đây nhưng như vậy, chúng ta sẽ không thể ở qua đêm… Chúng ta có thể chọn địa điểm sau vậy. Bãi biển, rồi. Tiếp theo, Takeuchi.] – Mutsuko viết đề xuất mới lên bảng.
[Noro. Cô có hiểu rằng chúng ta đang thảo luận về một buổi cắm trại của clb sống còn không hả?] – Natsuki lạnh lùng đặt câu hỏi với Aiko.
[Hơ? Đúng là mình đã không nghĩ tới chuyện đó… Vậy Takeuchi, cậu có ý tưởng nào không?] – Aiko có chút hờn dỗi đáp lại. Cô không ngờ lại bị chất vấn như thế.
[Có. Em đề cử khu bãi rác của em làm địa điểm cắm trại.] – Natsuki tuyến bố không một chút ngại ngùng.
[Chính xác thì đó là nơi nào?] – Yuichi có cảm giác bất an hỏi lại. Cái tên nghe đã thấy đó không phải là nơi cậu muốn tới.
[Đó là nơi những phế phẩm bị loại bỏ. Một địa điểm bí mật vô định, không xác định trên bản đồ. Tôi từng dùng nó làm bãi săn. Cô nghĩ sao? Một ý kiến rất sống còn, đúng chứ?] – Natsuki cao ngạo nói với Aiko.
[Không đời nào! Tôi không tới đó đâu!] – Yuichi lớn tiếng.
Yuichi tò mò với cụm từ ‘phế phẩm’, nhưng cậu quyết định không mở lời hỏi. Có thể đó là một câu trả lời mà cậu không muốn nghe.
[Tuyệt! Nghe thú vị lắm, Takeuchi!] – Mutsuko thốt lên.
Có lẽ Natsuki và Mutsuko có cùng chung sở thích giống nhau, Mutsuko dù sao cũng thích những nơi tan hoang và bí ẩn.
[Vậy, Orihara? Còn cậu thì sao?] – Mutsuko hỏi Kanako trong khi viết ‘bãi rác’ lên bảng.
[Có cách nào để chúng ta du hành tới dị giới không?*] – Kanako hỏi. Đó là một đề xuất điên rồ – muốn du hành tới một không gian hoặc thời gian khác.
*{YK: aha, dám chắc hiện có kha khá thanh niên đọc truyện này cũng đang có câu hỏi tương tự đây. Câu trà lời là cứ tới gặp Truck-sama nhé.}
[Không!] – Yuichi liền xen vào – [Và thậm chí có cách thì chúng ta cũng không có đi đâu!]
[Chị có cách thức nào không?] – Natsuki hỏi.
(Dù chị ta có, chúng ta cũng không được đi.) – Yuichi thầm phản đối trong lòng.
[À thì mình có nghe là ta có thể đi tới dị giới thông qua những chiếc thang máy!] – Kanako nói. Cô thực sự hứng thú với thể loại dị giới.
[Chẳng phải đó là truyền thuyết đô thị sao?] – Yuichi hỏi. Ngay cả cậu cũng từng nghe về nó. Nếu bạn nhấn nút trong thang máy theo tuần tự, nó sẽ đưa bạn tới một tầng không tồn tại, nơi dẫn bạn tới một thế giới khác.
[Tìm kiếm một thanh máy dị giới…] – Mutsuko viết lên bảng.
[Chị có ý kiến nào không?] – cậu hỏi.
[Dĩ nhiên là có!] – cô hùng hồn - [Chị nghĩ là chúng ta có thể nên đi ra nước ngoài!]
[Chờ chút đã! Như thế thật là điên rồ!] – Vô số rào cản cùng một lúc hiện lên trong đầu Yuichi - [Thật ra, em vừa nhận ra một vấn đề lớn. Đó là chúng ta chưa xin phép đi cắm trại, đúng chứ? Clb này làm gì có cố vấn đâu?]
Một clb chính quy yêu cầu phải có một cố vấn, nhưng Yuichi chưa bao giờ thấy một ai như thế trong clb này.
[Đó là Nodayama-sensei, giáo viên ngữ pháp! Cô ấy nói là chị có thể làm gì chị muốn nên chị cứ xõa thôi!]
[Và chị không cảm thấy có vấn đề trong cách giải thích cụm từ ‘muốn làm gì thì làm’ đó à?] – Cậu không thể tưởng được có một giáo viên nào lại cho phép học sinh dính tay đỡ lên tường và bày ra cả tầm chục giá sách.
Đồng thời, cậu biết rằng nếu giáo viên ngữ pháp Nodayama – nói cách khác, Hanako – là cố vấn của họ thì chẳng việc gì phải lo cả. Hanako ghét phải để tâm tới bất cứ thứ gì. Cô sẽ không bao giờ lặn lội tới phòng clb để chỉ dẫn cho họ nên phải làm những gì.
[Vậy chính xác thì chị muốn tới nước nào?] – Natsuki bình thản hỏi lại.
[Đài Loan thì sao?] – Mutsuko hỏi - [Đó là một cái kho của võ công! Võ thuật Trung Quốc đã bị đàn áp trong Cách mạng Văn hóa[8], nên mọi đại võ sư đã trốn hết sang Đài Loan. Thế nên ở Đài Loạn đầy võ sư!]
[Em nghĩ chỉ có mỗi chị là thích thú với nó thôi.] – Yuichi khịt mũi. Dù cậu không khỏi cảm thấy sự phản đối của mình đã đến có phần hơi muộn. Hoạt động của clb thường đi theo hướng mà Mutsuko muốn.
[Hay là ta đi Ấn Độ để học Kalaripayattu[9]? A! Hay là đi học Muay Thái cổ! Em có biết rằng Muay Thái bắt nguồn từ Kalaripayattu của Ấn Độ không? Hay có lẽ… ồ! Nước Anh thì sao? Gậy quarterstaff! Chị không nói tới trò chơi điện tử trên máy tính[10]; ý chị là món vũ khí ấy!]
[Nghe này, chúng ta sẽ không ra nước ngoài! Có nhiều vấn đề nảy sinh từ đó, và rắc rối đầu tiên là tiền đâu!] – Yuichi hét lên.
Mutsuko đã kết hợp nhiều loại võ khác nhau để cho Yuichi tập luyện, dẫn tới một môn võ thập cẩm đồng đăng. Vậy nên dù không thể nói là cậu không có hứng thú với võ thuật chính tông, cậu lại không tỏ ra hào hứng khi phải ra nước ngoài mới tưởng thưởng được nó.
[Ừm, nếu là về tiền nong thì mình có thể giúp.] – Aiko do dự lên tiếng.
Gia đình cô điều hành một bệnh viện nên họ khá là giàu có. Aiko thậm chí còn có những quỹ tiền kha khá riêng.
[Không.] – Yuichi phản đối - [Dù chúng ta có bao nhiêu tiền, làm thế là không được.] – Cậu không thích cái ý tưởng một thành viên phải gồng gánh hết chi phí cho chuyến đi của tất cả mọi người.
[Ồ, chị quên mất không nói, nhưng quỹ clb có thể chi trả hết nhé, nên đừng có lo! Cứ tự do đưa ra ý kiến, chi phí không phải vấn đề!] – Mutsuko nói.
[Chị có bao nhiêu trong quỹ clb mà có thể chi trả cho một chuyến cắm trại hè xuyên quốc gia cơ chứ?]
Từ những vật phẩm đồ sộ chất đầy trong phòng Mutsuko tại nhà lẫn clb, cô nàng chắc hẳn có một nguồn tiền bí mật nào đó. Yuichi đã quyết định không hỏi tới, bởi cậu dám chắc là mình không muốn nghe câu trả lời đó. Cuối cùng thì cả lũ quyết định cân nhắc lại ý kiến sau khi biết được khỏi phải lo về khoản tiền nong.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
PHẦN CHÚ THÍCH
[1] Chân tổ: dùng để ám chỉ những ma cà rồng thuần khiết nhất, quyền năng nhất.
[2] Siscon: viết tắt của sister complex, phức cảm chị/em gái, dùng chỉ những người có xu hướng bám dính (thậm chí có xu hướng tình dục) với chị gái/em gái mình.
[3] Tsundere: Thuật ngữ chỉ các cô gái không thật lòng với cảm xúc của mình, thường có hành động, lời nói đanh đá với người mình yêu. Trong đó, tsun là mặt đanh đá còn dere là mặt yêu của cô gái. Nghe bài Tóc em đuôi gà để biết thêm chi tiết XD.
[4] rooster knife: ai có định nghĩa cho từ này thì góp ý nhé.
[5] Guyer: một manga của Yoshiki Takaya, theo chủ đề siêu nhân biến hình chống quái ngoài hành tinh xâm lược XD.
[6] Baoh: một manga của Hirohiko Araki, tác giả của bộ JoJo's Bizarre Adventure, với chủ đề vũ khí sinh học chống lại tổ chức tạo ra mình.
[7] Hai kĩ năng sút bóng trong Tsubasa.
[8] Cách mạng Văn hóa: một phong trào chính trị xã hội của Trung Quốc diễn ra từ 1966 tới 1976 để lại nhiều tác động xấu.
[9] Kalaripayattu: một môn võ cổ của Ấn Độ, bắt nguồn từ Kerala từ thế kỉ 13, là một trong những võ cổ truyền cổ nhất còn tồn tại, là nguồn gốc cho phái Thiếu Lâm.
[10] Không rõ em nó đang nói về game nào, nhưng Google search ra thằng này: Quarterstaff: The Tomb of Setmoth.