Kinoshita lúc nào cũng cô độc.
Không phải vì hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi trở thành học sinh lớp 11, càng không phải vì chuyển lớp mà cô ấy mới trở nên cô độc.
Hồi còn lớp 10, Kinoshita luôn là người có thành tích học tập vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa, ngay cả khả năng vận động cũng miền bàn. Cô ấy vừa cao lại có hình thể đẹp. Chính vì thế mà mọi ánh nhìn thèm thuồng của đám con trai đều chĩa thẳng mũi nhọn về phía cô, đến cả tụi con gái cũng gật gù thừa nhận rằng sự tồn tại của Kinoshita là hoàn mỹ. Tài sắc vẹn toàn, xung quanh cô toát lên một khí chất hoàn hảo. Đấy mới là lý do khiến cô ấy trở nên cô độc.
Mà nói đúng hơn, chính bản thân Kinoshita mới là thứ khiến cô trở nên xa cách với mọi người.
Khả năng giao tiếp nhóm với bạn cùng lớp gần như là con số không, đến cả ánh mắt đối phương còn chẳng dám nhìn thẳng vào.
Ngày nào cũng trưng một kiểu mặt đơ ra như thế, ngay cả nụ cười chẳng thấy đâu Hễ có ai đến bắt chuyện là cho người ta ra rìa hết.
Bảo là nét đẹp lạnh lùng thì đề cao cô ấy quá rồi đó, thế này nên gọi là khó gần với nhút nhát còn có lý hơn.
Lời đồn và sự tán dương về cô cứ chất chồng lên nhau, những lời đồn ấy thì dạng như "Nhỏ ấy đẹp mà đáng sợ ghê bây.", "Cậu mà lại gần không khéo là bị nhỏ sút ra xa đấy." "Đúng là cô nàng bất khả kháng mà." chẳng hạn. Thế nhưng mấu chốt khiến người ta không dám bén mảng tới gần chắc là do cái Aura hừng hực sát khí [Đừng có mà tiến lại gần tôi] kia.
Ngay cả bây giờ, mọi người trong lớp vẫn đang tích cực thay nhau kết bạn, còn Kinoshita chỉ lẳng lặng ngồi đấy đọc sách như thể đó mới là lẽ thường tình.
Khi Kinoshita ở một mình như thế, tôi lại cảm giác như cô ấy đang cố làm lu mờ đi sự hiện diện của mình. Ấy thế mà dáng vẻ quyến rũ và cô đơn đấy khiến cô trông như một bức phác họa linh thiêng của vị họa sĩ William-Adolphe Bouguereau vậy. Ánh mắt của tôi không sao cứ dán chặt vào bóng hình người con gái đó.
“Satsuki mau đi thôi, sắp đến tiết giáo dục thể chất rồi đó.”
“À, biết rồi. Tớ sẽ đi ngay đây.”
Nghe thấy bạn cùng lớp cất tiếng gọi, tôi đứng phắt dậy.
Tôi có lý do để bận tâm đến Kinoshita. Vào năm lớp 10, có một lần, chỉ duy nhất một lần đó, tôi đã nói chuyện với Kinoshita. Có một câu nói của cô ấy đã khiến tôi nhớ mãi cho đến tận bây giờ.
Chỉ duy nhất một mình tôi, chỉ có tôi mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Kinoshita.
Đã được nửa năm kể từ lúc ấy rồi, vào cái hôm lễ hội Otomachi của trường cấp ba Otomachi chúng tôi được tổ chức. Đối với tôi thì nó là lễ hội văn hóa đầu tiên từ khi trở thành học sinh cấp ba.
Trường Otomachi lúc nào cũng nghiêm túc trong việc tổ chức lễ hội và tận hưởng nó. Lễ hội văn hóa là nơi để học sinh đã tốt nghiệp và giáo viên quay trở lại thời còn học sinh, thế nên phải toàn tâm toàn sức dốc hết vào thực hiện, vẻ sôi nổi cũng vì thế trở thành một nét đẹp đặc trưng của trường chúng tôi.
Sáng sớm hôm đó, tại nhà thi đấu đa năng tôi đã ngồi nghe một buổi phát biểu giữa các câu lạc bộ do nhà trường tổ chức, đến trưa thì lặng lẽ một mình đi dạo, cơn buồn ngủ cứ ập đến trong lúc tôi đang tham quan quầy trang trí xung quanh các phòng học.
Có lớp thì chọn ngôi nhà ma, lớp khác thì tổ chức buổi diễn thời trang, còn có lớp thì chọn xây sạp bán hàng theo chủ đề bãi biển. Bọn họ lôi cả bể bơi bơm hơi vào trong lớp học, tụi con trai lẫn con gái thi nhau mặc đồ bơi, tay cầm súng nước nô đùa với nhau.
Tôi cũng muốn nhập hội với họ trong bộ đồ tắm ghê, cơ mà lúc ấy tôi lại không có hứng cho lắm, thế là đành rảo bước quay đi. Chẳng hiểu sao, hôm đó tôi lại muốn ở một mình, trong lúc đang tìm kiếm một chốn yên tĩnh thì bằng cách nào đó tôi đã đến được nhà sàn . Nơi đó được ví như biểu tượng của lễ học văn hóa, và có hàng dài người chen chúc giữa các sạp bán đồ ăn tại đấy.
Mùi Okonomiyaki nướng thoảng ra từ sạp đồ ăn và sạp bánh Crepe có nhân viên phục vụ mặc đồ hầu gái, đều có một hàng dài người lũ lượt chờ xếp hàng.
“Xin mời quý khách ạ.”
“Ôi, ngon quá!”
Trong những lời mời chào hăng hái vào lúc giữa trưa, tôi đã tìm thấy một sạp bán cà phê lặng lẽ náu trong góc.
Chẳng hiểu sao sạp hàng trông giống tiệm cà phê đó lại chẳng có khách. Sâu tít bên trong quầy chỉ có một cô gái đang ngồi quay lưng với tôi.
Bị hương thơm cà phê mê hoặc tôi tiến lại gần, nếu là nơi này thì có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.
“Làm ơn cho tôi một cốc cà phê ạ”
“...”
Khi tôi order một cốc cà phê thì chỉ thấy trong sạp có một cô gái đang ngồi đọc sách. Không nói một lời nào, cô gái ấy khép cuốn sách lại rồi bắt đầu nghiền những hạt cà phê bằng chiếc cối xay tay.
Dù đang muốn ở một mình, nhưng cứ bị bơ như này thì tôi cũng bất an lắm, thế là tôi đã bắt chuyện với cô ấy.
“Cà phê của cậu chất lượng thật đấy.”
“....”
“Hạt cà phê nhập từ vùng nào vậy?”
“...”
“Từ sáng đến giờ chỉ có một mình cậu trông coi chỗ này thôi hả?”
“Đúng như vậy đó, có vấn đề gì không?”
Khá bực mình vì cô ấy cứ quay lưng về hướng tôi, chẳng nói được lời nào, tôi đành im lặng.
Cứ vậy, trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt chúng tôi đã không nói năng gì cả, thái độ của cô ấy hoàn toàn lạnh nhạt với tôi. Bảo sao chỗ này không có ai thèm ghé đến.
Hương thơm nồng nàn của cà phê dần lan tỏa, cô gái ấy ngoái đầu lại tay cầm một chiếc cốc cà phê.
Dáng vẻ của người con gái ấy, nếu nhớ không lầm thì tôi đã gặp lần thứ hai rồi.
Đúng, người đang đứng đó là Kinoshita.
Mái tóc đen suông dài được cắt theo kiểu semi-long, đôi mắt to tròn như hút hồn vạn vật.
Khi đứng cô trông chả khác nào một người mẫu thanh lịch cả, tay chân dài, dáng người cao mảnh khảnh. Chiếc tạp dề ôm chặt phần eo tạo nên điểm nhấn cho một vòng hai thon thả, khiến phong thái của cô nổi bật hơn hẳn.
“Của cậu hết 100 yên”
Kinoshita thậm chí còn không liếc nhìn qua một vị khách như tôi mà chỉ đặt cốc giấy xuống bàn cùng với biểu cảm lạnh toát như băng.
“A…”
Chằng ngờ đến chuyện này, vì lần đầu tiên tôi gặp Kinoshita Yayoi, cô ấy vốn là một sự tồn tại cao quý đến mức khiến tôi phải nghẹt lời
ピロティ: (Piloti) - Nhà trên cột