Trans: Hellobinbon
Editor: Loli666
================================
Như mọi khi, Atsushi và Yuri cùng nhau chơi game trong giờ nghỉ trưa.
“Họp mặt đánh giá?”
『“Đúng thế. Mỗi tháng một lần, tớ sẽ đọc light novel của những thành viên khác và nêu lên cảm nghĩ của mình.”』
(À phải, hình như cô ấy từng đề cập đến điều gì đó tương tự.)
Nếu cậu nhớ không nhầm… những thành viên khác sẽ viết light novel tại nhà, và công việc của Shirasawa là nêu ra cảm nghĩ mỗi tháng một lần.
(Nhưng khoan đã…)
Đột nhiên một sự ngờ vực nảy sinh trong đầu Atsushi.
“Chờ chút. Nêu cảm nghĩ của ‘cô’ ấy hả…? Thật luôn?”
『“Ừm, đúng vậy…cái phản ứng đó là sao chứ?”』
“…………Cô có ổn không?”
『“Thật tình, kiểu phản ứng gì vậy hả?! Tớ thắc mắc cậu đang lo lắng điều gì ở trong đầu đấy…”』
Đơn giản, Atsushi chỉ không thể tưởng tượng nổi cảnh Yuri nói bằng miệng.
Nhưng, dựa trên những gì cô đã kể, có vẻ Yuri phải làm vậy đều đặn mỗi tháng một lần. Nó còn được gọi hẳn hoi là ‘buổi họp mặt đánh giá’ cơ mà, nhưng…cậu vẫn không thể nào tin được.
『“Sau khi tớ nói với chủ tịch câu lạc bộ về Atsushi-san, anh ấy đã nói rằng rất muốn nghe cảm nghĩ của cậu đấy.”』
“Cô kể về tôi sao?”
『“Huh? Ah, lẽ nào tớ không được phép sao?”』
“Không, tôi không bận tâm, chỉ là… hmm, việc đó, chủ tịch câu lạc bộ có phàn nàn gì không? Như kiểu, ‘Đừng có vào phòng câu lạc bộ của người khác’, hay gì đó tương tự…”
『“Không, không. Chủ tịch là một người tốt nên anh ấy sẽ không nói thế đâu. Nhưng…vì lý do gì đấy, khi tớ nói rằng Atsushi là bạn của mình thì ảnh lại hạnh phúc đến độ rơi nước mắt… Tớ cũng không hiểu vì sao luôn?”』
“…Chà, ai mà biết.”
Có vẻ chủ tịch câu lạc bộ cũng biết về mặt đáng thất vọng của cô gái này.
“Những thành viên khác có biết về siêu năng lực của cô không?”
『“Không cần phải lo. Trong trường này, người duy nhất biết về năng lực của tớ chỉ có mỗi Atsushi-san thôi!”』
“Tôi không biết điều đó có đáng để thấy yên tâm hay không nữa.”
Nhưng, dường như việc không ai biết về năng lực ấy là sự thật.
Vốn dĩ, siêu năng lực chẳng phải là thứ nên khoe khoang.
Con người có xu hướng ghét những thứ khác biệt so với mình. Và siêu năng lực là một ví dụ điển hình. Tin hay không thì tùy, nhưng nếu bị phát hiện thì khả năng cao là bạn sẽ không thể có cái kết tốt đẹp nổi đâu.
Trong trường hợp của Atsushi, kể cả cậu có nói thì cũng chẳng có ai tin vào chuyện siêu năng lực, và vì thế mà cậu không bị phát hiện.
『“Vậy thì, Atsushi-san thấy sao? Cậu sẽ tham gia chứ?”』
Atsushi chưa trả lời ngay.
Thông thường, cậu sẽ chỉ mặc kệ và đùa cợt bởi cậu không phải thành viên của câu lạc bộ.
Nhưng trái lại, hoàn toàn chẳng có lý do gì để cậu từ chối cả.
Atsushi cũng thích light novel ở một mức độ nhất định, nên là không phải cậu không thấy hứng thú với những tác phẩm của Câu lạc bộ nghiên cứu light novel.
Và trên hết…
“…Hmm. Vì tôi đã thường xuyên sử dụng phòng của câu lạc bộ rồi nên nếu chỉ có thế thôi thì được.”
Cậu đã đến căn phòng này để nghỉ trưa. Chỉ thế là đủ lý do để cậu giúp đỡ hoạt động của câu lạc bộ rồi.
『“Tớ hiểu rồi! Thế thì!!!”』
Giây tiếp theo.
Trước mặt Atsushi, một đống giấy được mang ra.
“… Oi. Cái quái quỷ gì đây?”
『“Hể? Là bản thảo đấy. Bản thảo của 10 cuốn light novel.”』
“… Chờ chút, không phải cô bảo là câu lạc bộ chỉ có vài thành viên thôi à?”
『“Đúng rồi. Có tớ, chủ tịch, và phó chủ tịch. Thế thôi. Chà, có vẻ hai người họ đã cố hết sức trong tháng này.”』
“Nhiều quá đấy… Cả đống này, chỉ hai người thôi ấy hả!? Và tất cả đều là viết tay? Không phải ngày nay người ta thường dùng máy tính à?”
『“Ừ thì~, chủ tịch và phó chủ tịch chủ yếu viết bằng tay. Oh, nhân tiện, trong số 10 cuốn này thì chủ tịch đã viết 7 quyển và phần còn lại là của phó chủ tịch đó.”』
“Bọn họ là quái vật à…”
Ngay cả Atsushi, người chưa từng sáng tác light novel, cũng hiểu rằng viết một tập trong vòng một tháng đã là khá phi lý rồi.
Ba tập? Thậm chí là bảy tập? Lại còn viết bằng tay nữa?
Cậu đoán họ sẽ sớm vượt qua cảnh giới con người thôi…
Nhưng, điều này làm cậu càng cảm thấy hứng thú hơn.
“… Huh. Tôi hiểu rồi. Thế, hạn cuối là khi nào?”
『“Ngày kia.”』
“Oi, con tiên nữ đáng khinh kia, tại sao bây giờ cô mới nói một việc quan trọng như thế hả?”
『“T-thì là~ cậu biết tớ phải kiểm tra lại mà, đúng không? Tóm lại, tớ đã quên khuấy mất. Nhưng mà sẽ ổn thôi. Nếu chỉ có 10 cuốn light novel thì hai ngày là đủ.”』
“Đủ…? Thời gian? hay là số lượng?”
Atsushi cũng đã từng đọc light novel, nhưng thường thì cậu phải mất vài ngày để xong một quyển. Tóm lại, gần như bất khả thi để cậu hoàn thành 10 cuốn trong 2 ngày.
(Ừ thì cũng đã lỡ chấp nhận rồi nên bây giờ không thể cứ nói ‘không’ được.)
“… Đành chịu vậy. Từ giờ, tôi sẽ đọc nhiều nhất có thể. Thế đã được chưa?”
『“Oki! Cảm ơn nhiều nhé! Tớ dám chắc chủ tịch cũng sẽ thấy vui nữa.”』
Yuri vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng nội tâm của cô thì lại vô cùng năng động.
Mặt khác, Atsushi vừa thở dài trước những lời đó vừa nghĩ về những việc nên làm.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại