Nàng Người Mẫu Xinh Đẹp Ở Lớp Chỉ Đến Tiệm Cà Phê Khi Tôi Đang Trong Ca Làm

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

57 38

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Vol 1 - Chương 01: Cuộc gặp gỡ ngày mưa

Dịch: Rin so cute

 

~~~~

 

Bên trong cái lớp học ồn ào và náo nhiệt này, tôi, Mikage Juntaro, đang úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ.

Tôi không giỏi trong việc giao tiếp, nên ngay cả khi đã lên cao trung năm hai, tôi vẫn sống tách biệt trong cái thế giới bé nhỏ của mình.

Chẳng ai quan tâm đến tôi cả. Tôi thấy ổn, thực lòng mà nói thì tôi thích như vậy hơn.

“Shizuku! Tớ đã mua cuốn photobook mới ra mắt hôm qua rồi!”

“Cảm ơn cậu. Nghe thế tớ rất vui đấy.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng các bạn nữ trong lớp. Trung tâm của lớp học là Kamisaka Shizuku, còn được gọi là “SHIZUKU”—một người mẫu xinh đẹp và cá tính, hiện đang có bước đột phá lớn.

Cô có mái tóc bob đen, đeo một chiếc vòng cổ choker. Một vài nút áo trên chiếc áo sơ mi của cô bị cởi ra, khiến cho khe ngực đầy đặn của cô ấy hơi lộ một phần ra.

Một phong cách vừa nam tính vừa nữ tính. Có vẻ như chính điều đó đã khiến cô trở nên phổ biến với giới trẻ.

Gần đây, cô đã bắt đầu xuất hiện trong các quảng cáo, và tôi nghe nói thậm chí còn có tin đồn cô ấy sẽ tham gia một bộ phim truyền hình. Khi mọi người nói về một người có khả năng thu hút người khác, chắc hẳn họ đang nói về cô.

“T-Tớ! Tớ đã mang quyển photobook của tớ… và tớ tự hỏi liệu tớ có thể xin chữ hay thứ gì đó được không—”

“ Hehe, được thôi.”

“Cảm ơn cậu…!”

Kamisaka bắt đầu ký vào quyển photobook mà chàng trai đưa cho cô. Cô chưa bao giờ quên việc fan service, ngay cả khi ở trường.

Ngắm cô, khoảng cách giữa cô và bản thân yếu đuối của tôi càng trở nên rõ rệt.

 

◇ ◆ ◇

 

Tôi rời khỏi trường ngay tan học, và đích đến của tôi chính là: Jimbocho.

Công việc bán thời gian của tôi ở một nhà ga mà tôi có thể đi thẳng từ trường đến đó.

Sau khoảng mười phút đi bộ từ nhà ga, tôi rẽ vào một con hẻm và nhìn thấy biển hiệu "Cafe Mellow" có dòng chữ "OPEN" treo trên cửa.

“Xin chào, em đây.”

“Ah, Jun-kun! Cảm ơn đã đến sau giờ học nhé!”

Người chào tôi là chủ cửa hàng, Utahara Yumi-san, chị ấy có phong thái điềm tĩnh, đôi mắt dịu dàng, mang vẻ hơi buồn.

Thêm vào đó, sự hiện diện ấm áp và bao bọc của cô khiến cô trở nên vô cùng nổi tiếng với những người thường xuyên đến đây.

Chị ấy cũng là ân nhân của tôi, đã thuê tôi khi tôi đang rất cô đơn.

“Hôm nay chúng ta không có nhiều khách hàng nên em có thể dành chút thời gian chuẩn bị.”

“Em hiểu rồi,” tôi nói rồi đi ra phía sau đeo tạp dề, buộc gọn mái tóc dài của mình lại rồi đến quầy cùng Utahara-san.

Đã có ba nhóm khách hàng trong quán cà phê: Một cặp vợ chồng lớn tuổi thường xuyên đến đây, một nhân viên văn phòng trông có vẻ bất mãn và một nhóm các bà mẹ đang tụ tập.

Đây là đối tượng khách hàng điển hình của quán cà phê này.

“Bánh sandwich đã sẵn sàng—”

“Của với cặp đôi Sato phải không ạ?”

"Ừm, hộ chị nhé."

Tôi mang bánh sandwich của Utahara-san đến cho cặp đôi lớn tuổi hơn, "Ồ, Jun-kun. Lại đến đây sau giờ học à? Nhóc chăm chỉ thật đấy."

"Cháu cảm ơn ạ."

Khi cô ấy nói chuyện với tôi bằng giọng điệu tử tế như vậy, không hiểu sao lòng tôi lại cảm thấy ấm áp.

Được gọi là Jun-kun thì hơi ngại, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy được chấp nhận ở đây, nên tôi không bận tâm về nó.

“Ồ, em yêu… có vẻ như hôm nay trời sẽ mưa.”

"Họ nói thế trên TV đấy, anh à. Tối nay trời sẽ bắt đầu mưa."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tôi nhìn ra ngoài.

Mọi người trên phố bắt đầu chạy tán loạn vì hoảng loạn.

Có vẻ như trời đã bắt đầu mưa.

Những người chạy bộ chắc hẳn đã quên mang ô, tội nghiệp họ quá.

Khi đang nghĩ vậy, tôi nhận ra hôm nay tôi cũng không mang theo ô.

Ca làm việc của tôi kéo dài đến tận 9 giờ tối mới kết thúc, nên sẽ thật tuyệt nếu lúc đó trời tạnh mưa…

“Oh…”

Tiếng chuông leng keng vang vọng khắp quán cà phê, có vẻ là có khách hàng mới đến.

“Chào mừng quý khách, quý khách đi… bao nhiêu… người…?”

Nụ cười thương mại của tôi đông cứng khi thấy vị khách.

“Ka… Kamisaka-san?”

“Mi… Mikage-kun?”

Trong giây lát, tôi không nhận ra được cô với chiếc mũ và khẩu trang, nhưng tôi biết ngay đó là ai qua đôi mắt đặc trưng của cô ấy.

Không hiểu sao Kamisaka Shizuku lại đứng ngay trước mặt tôi.

—Nghĩ đến việc tôi lại gặp một người bạn cùng lớp ở quán cà phê này…

Nơi này, quán Cafe Mellow, là một quán cà phê lâu đời nằm khuất trong một con hẻm.

Nói thẳng ra thì quán có vẻ ngoài cổ kính, khiến giới trẻ e ngại. Chúng tôi hầu như chẳng bao giờ gặp được khách hàng nào cùng độ tuổi với tôi, và đó chính là lý do tôi thích nơi này đến vậy. 

—Tệ quá, tệ quá… Bình tĩnh nào, mình chỉ cần phục vụ cô ấy như bao khách hàng khác thôi.

Tự nhủ như vậy, tôi quay lại đối mặt với Kamisaka.

image05.jpg

Nhưng ngay sau đó tôi nhận thấy có điều gì không ổn ở cô ấy.

“... Cậu đang khóc à?”

“Ah…” cô giật nảy mình, vội quay gót đi, khuôn mặt đỏ bừng.

“Chờ đã!”

“!”

Tôi đã nắm lấy tay của Kamisaka trong vô thức.

Nhìn vào thì có vẻ cô không có ô, còn đồng phục của cô thì bị ướt.

Có lẽ cô đang đi bộ gần đây khi trời mưa và đã vội chạy vào tiệm này.

“Cậu sẽ bị ướt nếu ra ngoài bây giờ, cậu nên ở lại đây một lúc, cho đến khi mưa ngừng rơi.”

“Nhưng mà…”

“Tôi cũng không rõ lắm nhưng tốt nhất là không nên để cơ thể bị lạnh đúng chứ? Không cần trả tiền đâu.”

“...”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Kamisaka nhìn tôi và khẽ gật đầu.

Tôi chỉ cho cô chỗ ngồi và quay đầu qua quầy.

“Jun-kun, em có biết cô gái đấy không?”

“Dạ có, cô ấy là bạn cùng lớp với em. Xin lỗi, nhưng liệu em có thể gọi một ly cà phê trích từ lương của em được không ạ?”

“Đừng lo về tiền bạc. Trông em ấy ấy như đang gặp phải vấn đề gì đó, nên chị sẽ trả tiền cho.”

“.... Cảm ơn chị.”

Nhìn cách Utahara-san giơ ngón cái lên, tôi gần như bật cười.

“Xin lỗi đã để cậu chờ. Chủ quán nói phần này miễn phí.”

“Ah… cảm ơn cậu.”

Tôi đặt cốc cà phê đã pha lên bàn.

Kamisaka đặt tay lên cốc, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

“Cậu không thích cà phê à? Nếu vậy tôi có thể lấy cho cậu thứ khác…”

“Không! tớ thích lắm. Nó ổn mà.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Xin lỗi cậu… Tớ chỉ, cảm thấy có chút nhẹ nhõm mà thôi.”

Nhìn Kamisaka cười khô khan, tôi chỉ biết gãi má của mình.

Làm gì bây giờ?

Có chuyện gì đấy đã xảy ra. Nhưng tôi lại không thể hỏi vì tôi và Kamisaka không thực sự thân thiết gì.

Nhưng thực sự rất khó để bỏ lại Kamisaka một mình.

“... Cậu đợi ở đây một chút.”

“?”

Tôi quay lại quầy và nói chuyện với Utahara-san.

“Xin lỗi, em có thể rời khỏi công việc một chút được không ạ…?”

“Nếu cậu không nói thế, chị đã bắt cậu ngồi nghỉ rồi. Đến ngồi với em ấy đi nhé? Khi ai đó đau buồn, đôi khi chỉ cần có ai đó bên cạnh cũng đủ khiến họ thấy dễ chịu hơn.”

"Cảm ơn chị."

Tôi cúi đầu chào Utahara-san rồi quay lại với Kamisaka.

Tôi luôn ghen tị với Kamisaka, người có một cuộc sống đầy tươi đẹp. Tôi nghĩ cô ấy chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì trên đời và chỉ đang tận hưởng cuộc sống.

Rõ ràng đó là một sai lầm lớn.

“Kamisaka này.”

“…!”

“Tôi ngồi ở đây một lúc được không?”

“…Ừm,” cô ấy nói, trông có vẻ nhẹ nhõm. Kamisaka gật đầu thật mạnh.

Trong một chốc, chỉ có tiếng nhạc nền nhẹ nhàng và tiếng mưa rơi vang vọng khắp cửa hàng.

Kamisaka cầm cốc và đưa lên môi, “Ngon quá… uống vào có cảm giác yên bình hẳn.”

“Tôi rất vui đấy. Cà phê ở quán này cũng là loại tôi thích nhất.”

Kể từ khi tình cờ bước vào cửa hàng này, tôi đã bị mê hoặc bởi cà phê mà Utahara-san pha chế.

—Tôi muốn có thể tự pha chế theo cách tương tự.

Để tham gia vào việc làm bán thời gian chỉ với suy nghĩ đó, đối với một người u ám như tôi, thực sự đã thể hiện được sự chủ động bình thường không có.

“Thật ra, tôi cũng ngạc nhiên là cậu nhớ tôi, dù chúng ta mới chỉ học chung lớp được một thời gian ngắn.”

“Cậu cũng biết tớ mà.”

“Ồ… cậu nổi tiếng mà.”

Cô bắt đầu sự nghiệp người mẫu vào đầu năm nhất cấp ba và trở nên nổi tiếng ngay lập tức.

Hiện nay cô đang được săn đón cho nhiều loại dự án.

Tên tuổi của cô vẫn chưa được biết đến rộng rãi ở mọi lứa tuổi, nhưng nếu cô tiếp tục xuất hiện trên TV và tạp chí, cuối cùng mọi người sẽ nhận ra cô.

"Ừm... ừ. Tớ nổi tiếng mà, phải không?" Kamisaka nói, giọng có chút cam chịu, rồi nhấp một ngụm cà phê.

“Có chuyện gì xảy ra ở chỗ làm à?”

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì trông cậu có vẻ không vui khi nói rằng mình nổi tiếng.”

“Hehe… có phải tớ đã quá lộ liễu không nhỉ?”

Kamisaka mỉm cười tinh nghịch, nhìn đi chỗ khác một lúc rồi lại nhìn tôi.

“Công việc đang tiến triển tốt. Tớ được mặc đủ loại quần áo mỗi ngày, và mọi người trên tạp chí, trên TV, thậm chí cả bạn bè xung quanh tớ, ai cũng khen ngợi tớ. Tớ cũng được trả lương nữa... Nhưng mà.”

"Nhưng…?"

“Mọi người bắt đầu đối xử với tớ như một người nổi tiếng… và tớ bắt đầu nhận được những lời lẽ vô cảm… cuộc sống thường ngày của tớ thay đổi hoàn toàn cùng một lúc… và bản thân tớ cũng không thể theo kịp.”

Kamisaka mỉm cười, nhưng vì cảm xúc phức tạp xen lẫn nên khuôn mặt cô trở nên căng thẳng.

“Tớ vừa có buổi chụp hình cách đây không lâu, và đột nhiên có một người đàn ông lạ mặt hét vào mặt tớ, 'Đừng có tỏ ra cao ngạo!' Tớ đã nói với nhân viên rằng tớ ổn, nhưng… không hiểu sao, khi tớ đang đi một mình, sợi dây cảm kìm nén cứ đứt phựt ra.”

“Sao thế… Cậu có làm gì sai đâu, Kamisaka.”

“Cảm ơn cậu, chỉ cần có người nói thế thôi là tớ thấy nhẹ nhõm rồi.”

Những câu chuyện về người nổi tiếng và người có sức ảnh hưởng bị vu khống hiện nay khá phổ biến, nhưng có một điều có thể khẳng định là hành vi vu khống không bao giờ có thể biện minh được.

Không có lý do gì để Kamisaka phải chịu đau khổ cả.

“Nhưng mà, tớ mừng lắm. Nếu hôm nay không gặp cậu, Mikage-kun, chắc tớ đã bỏ nghề người mẫu rồi.”

“…”

“Ah, tớ đùa thôi. Cậu biết đấy? …Có lẽ vậy.”

Nghe chẳng giống trò đùa chút nào.

Có lẽ Kamisaka thực sự đã ở bờ vực suy sụp chỉ một lúc trước đấy.

“…Cậu có đang ép mình quá không?”

“Ừm. Khi bình tĩnh lại, tớ nhận ra mình không cần phải bỏ cuộc. Nếu bây giờ bỏ cuộc, chẳng khác nào tớ đang chạy trốn, và điều đó cũng thật khó chịu.”

“…Cậu thực sự mạnh mẽ lắm đấy, Kamisaka.”

“Hả?”

“Tớ nghĩ rằng có thể giữ vững lập trường của mình điều đó thực sự mạnh mẽ.”

Nếu là tôi, có lẽ tôi đã bỏ chạy rồi.

Nếu bạn có thể chạy trốn khỏi điều gì đó đau đớn, bạn nên làm vậy.

Tôi không thể tin rằng tiếp tục đối mặt với mọi thứ luôn là lựa chọn tốt nhất.

“…Đây có lẽ là lần đầu tiên có người nói với tớ như vậy.”

Nhìn Kamisaka mỉm cười, tim tôi hẫng mất một nhịp. Khác với lúc làm người mẫu, nét mặt cô rất tự nhiên và chân thật.

Kết hợp với khoảng cách này, trông cô ấy thật rất sự quyến rũ vào lúc này.

“Kamisaka… cậu đẹp hơn nhiều khi cười như thế đấy.”

"Hả?", mặt Kamisaka đỏ bừng.

“W-wow, tớ khá ngạc nhiên đấy…”

“Ờ, về chuyện gì thế?”

“Tớ cứ tưởng cậu là người ít nói lắm chứ… Cậu hay tán tỉnh con gái lắm hả?”

“T-tán tỉnh!? Xin lỗi, tớ không có ý đó!”

Thấy tôi bối rối, Kamisaka bật cười, biểu cảm của cô thay đổi nhanh đến chóng mặt, vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến mất.

“Ahaha! Không sao đâu. Thực ra, tớ rất vui vì cậu đã nói thế với tớ.”

Sau khi cười một lúc, Kamisaka ôm bụng và thở hổn hển.

Thật tốt khi cô ấy mỉm cười, nhưng nụ cười đó có chút, không, thực sự rất xấu hổ.

“Này, Mikage-kun, cậu cũng kể cho tớ nghe về bản thân mình đi?”

“Về tớ á?”

“Ừm. Để xem nào… à, cậu làm việc bán thời gian ở đây phải không? Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“Ừm… từ tháng 5 năm nhất rồi.”

“Heeh. Vậy là khoảng một năm. Làm thêm ở quán cà phê cũng ổn đấy chứ. Có lý do gì khiến cậu chọn nơi này không? Vì cà phê ở đây ngon ư?”

“Đúng vậy. Tớ muốn tự mình pha chế hương vị của quán này, nên tớ được thuê làm một dạng học việc kiêm nhân viên bán thời gian.”

—Mặc dù quá trình đào tạo của mình vẫn còn lâu mới xong.

Khi tôi nói vậy và nhìn về phía Utahara-san, chị ấy mỉm cười đáp lại chúng tôi.

“Tớ hiểu rồi… Lần tới tớ muốn thử cà phê do cậu pha, Mikage-kun.”

“Tớ không pha chế nó ở cửa hàng… Khi nào tớ thực sự được giao phó, tớ sẽ cho cậu biết.”

“Thật sao? Đây là một lời hứa phải không?”

Ngay cả khi đó chỉ là lời nịnh nọt, tôi vẫn cảm thấy vui vì cô ấy để ý đến tôi.

“Nhưng cà phê ở đây ngon thật đấy. Nó đắng, nhưng không chỉ vậy… nó còn có chiều sâu? Hay gì đó. Tớ không biết cái gì khó uống, nhưng cứ như thể cơ thể tớ tự nhiên thèm nó vậy?”

“Tớ hiểu mà. Khách quen nào cũng nói thế cả.”

image06.jpg

Quán Cafe Mellow hầu như hoạt động hoàn toàn dựa vào những vị khách quen.

Tôi đã làm việc ở đây được một năm, nhưng thực sự rất hiếm có khách hàng mới.

Tuy nhiên, số ít người mới đó hầu như luôn trở thành khách quen của quán, đó chính là lý do vì sao cà phê ở đây lại đậm đà và thơm ngon đến vậy.

“Lần sau tớ có thể đến nữa không? Tất nhiên là với tư cách khách hàng rồi.”

“Tất nhiên rồi, tớ sẽ đợi.”

“Ahaha, cảm ơn nhé.”

Trước khi tôi biết chuyện gì xảy ra, mưa đã tạnh rồi.

Thông thường thì tôi phải vui mừng vì điều đó, nhưng không hiểu sao Kamisaka lại có vẻ thất vọng.

“Dù sao thì thỏa thuận vẫn phải chờ đến khi mưa tạnh.”

Kamisaka đang cố gắng tuân theo những lời tôi đã nói để giữ cô ấy ở lại đây.

“Cậu vẫn có thể ngồi lại nghỉ ngơi mà? Chủ quán chắc sẽ cho phép cậu mà.”

“Không sao đâu, ổn mà. Tớ không trả tiền, ở lại thêm nữa thì bất lịch sự lắm. Hơn nữa… giờ tớ thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Cách cô ấy nháy mắt với vẻ dễ thương khi nói điều đó giống hệt những gì người khác thường thấy ở Kamisaka nơi công cộng.

Có vẻ như cô thực sự cảm thấy tốt hơn rồi.

"Ah, đúng rồi. Cậu trực ca lúc mấy giờ vậy Mikage-kun?"

“Hầu như mọi ngày. Tớ đến đây ngay sau khi tan học.”

“Ra vậy. Vậy nghĩa là tớ có thể gặp cậu bất cứ lúc nào à?” Kamisaka nói với nụ cười ngại ngùng, rồi cầm túi xách đứng dậy.

“Cảm ơn vì mọi thứ… Tớ chắc chắn sẽ quay lại.”

“Ừm, tớ sẽ đợi.”

Sau khi cảm ơn Utahara-san, Kamisaka rời khỏi Cafe Mellow.

“Em ấy thậm chí còn chào tạm biệt đàng hoàng nữa, đúng là một cô gái ngoan.”

Lúc đó đã hơn 9 giờ tối.

Khi chúng tôi đang dọn dẹp sau khi đóng cửa, Utahara-san đã nói chuyện với tôi.

"Em ấy là bạn cùng lớp phải không? Cái đó... ừm..."

“Kamisaka Shizuku.”

“Shizuku-chan, đúng rồi. Em ấy xinh lắm. Có lẽ em ấy là người nổi tiếng chăng?”

"Cậu ấy là một người mẫu cực kỳ nổi tiếng, mới ra mắt năm ngoái. Cậu ấy xuất hiện trên tạp chí và nhiều thứ khác nữa."

“Heeh…! Tuyệt vời quá đi! Ôi không, vừa rồi chị có hơi giống bà già không nhỉ?”

"Không đời nào chị là bà già được, Utahara-san. Chị vẫn còn trẻ mà."

“Thật sao? Tốt quá.”

Utahara-san vỗ ngực như thể cảm thấy nhẹ nhõm.

Chủ cửa hàng này, Utahara-san hiện nay hai mươi bảy tuổi.

Năm năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã thừa kế cửa hàng này từ ông nội và tự mình điều hành.

Tôi nghe nói năm ngoái cô ấy chỉ đăng tin tuyển dụng nhân viên bán thời gian theo ý thích nhất thời thôi.

Tôi nghĩ mình thực sự may mắn khi có thể nắm bắt được ý thích đó.

“Khuôn mặt em ấy trông sáng sủa hơn nhiều khi em ấy rời đi, nhưng hai em đã nói chuyện gì vậy?”

“Hình như cậu ấy lo lắng về công việc. Em chủ yếu chỉ lắng nghe thôi.”

"Bốc phét. Nhóc đã tán tỉnh em ấy."

“H-Hả!? Em đã nói với cậu ấy rồi, em không có ý tán tỉnh—”

“Hừ, kệ đi. Chắc là chị không đủ trẻ đối với em… Em chưa từng tán tỉnh chị lấy một lần! Em thật là xấu tính, Jun-kun!”

“Chị cũng còn trẻ lắm mà, Utahara-san…”

“Vậy thì em cũng sẽ tán tỉnh chị chứ?”

“…Em không thể. Nghĩ đến việc tán tỉnh một người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như chị, Utahara-san, nó thật sự quá đáng sợ.”

Trước hết, tôi là một người u ám từ trong ra ngoài. Tôi không thể nói những điều gì hay ho cả.

Đôi khi tôi buột miệng nói ra những điều mình đang nghĩ, và khi đó là điều tôi không muốn nói, tất cả những gì tôi có thể làm là giữ im lặng và cố gắng bỏ qua.

“…Em chính là như vậy đấy, Jun-kun.”

“Eh?”

“Được rồi. Đến lúc dọn dẹp rồi, đến lúc dọn dẹp rồi.”

Tại sao chị ấy lại quay mặt đi vậy?

Nghĩ vậy, tôi quyết định đi quanh lau bàn như thường lệ.

◇ ◆ ◇

Tôi—Kamisaka Shizuku—đã lục lọi khắp bếp ngay khi về đến nhà.

"…Tìm thấy rồi!"

Tôi đang tìm cốc cà phê pha phin mà mẹ tôi đã mua.

Mẹ đã mua nó từ lâu và chưa dùng đến lần nào kể từ đó, nhưng có vẻ như nó chưa bị hỏng.

“Đun sôi nước… và.”

Tôi đun sôi nước trong ấm điện và đổ vào bộ lọc trong cốc.

Cà phê được chiết xuất từ hạt cà phê xay, nhỏ giọt vào trong tách.

Sau khi rót đầy cốc, tôi tháo bộ lọc ra.

“Đến giờ uống rồi.”

Sau khi để nguội một chút, tôi nhấp một ngụm và cảm nhận được vị đắng và chua gắt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là loại cà phê mà tôi biết, nhưng loại cà phê tôi uống ở Cafe Mellow ngon đến nỗi tôi sẽ tin nếu bạn nói với tôi rằng đó là một loại đồ uống hoàn toàn khác.

Làm sao mình có thể pha được loại cà phê ngon như vậy nhỉ?

“…Mình muốn tới đấy một lần nữa.”

Hôm nay, nhờ Mikage-kun lắng nghe tôi, bằng cách nào đó tôi đã có thể cầm cự được.

Công việc người mẫu đã trở thành một đống những điều khó chịu khiến tôi muốn bỏ cuộc ngay lập tức.

Vẫn còn một số phần hơi đáng sợ, nhưng giờ tôi thậm chí còn cảm thấy mình có thể đối mặt trực diện với chúng.

“Đúng là… Mikage-kun.”

Khuôn mặt cậu ấy hiện lên trong tâm trí tôi, với mái tóc buộc gọn ra sau, trông cậu đẹp trai hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Làm việc ở một quán cà phê như thế này, nếu cậu nổi tiếng cũng chẳng có gì lạ.

Khi biết được khía cạnh đáng ngạc nhiên này của một cậu bạn không mấy nổi bật ở trường, tôi vô tình cảm thấy bị thu hút.

“Việc Mikage-kun làm việc ở đó… không ai ngoài mình biết nhỉ?”

Tôi uống hết chỗ cà phê còn lại chỉ bằng một ngụm rồi trở về phòng.

Cà phê đắng và chua. Đến tận phút cuối, lại có một dư vị ngọt đến lạ lùng.

Chỗ này tôi đổi xưng hô vì thấy nữ chính có vẻ mở lòng r