Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 43

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3379

Tập 02: Mũi Tên Cupid Nhuốm Máu - Chương 18

Lúc chín giờ, Y Mặc nhận được thông báo của hệ thống. 『 Chúc mừng ngài đã trở thành Thôn trưởng của ván game này, trong các phiên bỏ phiếu Phán Xét, ngài có 1.5 phiếu. Nếu bị loại, sẽ không có Thôn trưởng mới. 』

Theo thông báo đó, trên ngực áo của Y Mặc xuất hiện một chiếc huy hiệu nhỏ cũ kỹ, không thể tháo ra, tượng trưng cho địa vị của cậu.

Vì hoàn cảnh xung quanh tương đối tối tăm, chỉ có ánh trăng le lói xuyên qua khe cửa sổ gỗ. Y Mặc cũng không nghiên cứu kỹ chiếc huy hiệu này.

Cậu đang ở đâu vào lúc này? Trong một trong hai gian nhà tranh trống không. Cậu đang trốn trong góc bên cạnh tủ quần áo.

Y Mặc nghĩ thế nào? Trong quy tắc trò chơi không hề nói mấy giờ vào đêm thì Sói có thể ra tay giết người. Cậu liền nghĩ có thể trốn trong các phòng khác, lén xem Sói rốt cuộc là ai. Mặc dù rủi ro rất lớn, nhưng Y Mặc vẫn muốn thử. Nếu thật sự thành công, biết được ai là Sói, vậy thì khả năng chiến thắng sẽ tăng lên vô hạn!

Nhưng vì thời gian không xác định, việc chờ đợi thực sự rất nhàm chán. Cậu liền nghiên cứu lại quy tắc trò chơi và xem xét các đạo cụ mang theo từ trước.

Cái bật lửa và khẩu Desert Eagle không mang vào được, 16 điểm tích lũy đã lãng phí. Đồng hồ tuy mang vào được và vẫn đeo trên cổ tay, nhưng vì có thời gian của hệ thống nên cũng không có nhiều ý nghĩa.

Hộp kẹo thuốc lá lại không hề đơn giản, 3 hộp có tác dụng an thần, 2 hộp có tác dụng phấn chấn tinh thần. Cái trước là để buổi tối có thể ngủ ngon, cái sau là để ngậm một cây khi cần tập trung suy nghĩ vấn đề. Đương nhiên, hiệu quả có lẽ chỉ ở mức của một lon bò húc, không thể hơn được.

Y Mặc lấy chiếc áo choàng ra, khoác lên người, cảm thấy mình có chút chuunibyou, nhưng lại thấy chuunibyou cũng không có gì, cũng không tệ lắm ~ Ngược lại còn có chút dương dương đắc ý.

Cuối cùng, vào lúc 9 giờ 59 phút tối, thông báo của hệ thống đã đến.

『 Đêm đã khuya, mời các vị người chơi trước 22 giờ trở về nhà của mình. 』

Sau đó lại bắt đầu đếm ngược.

Y Mặc không vội, dù sao hệ thống cũng chưa hề nói nếu không quay về sẽ bị xử thua. Nhưng khi thời gian điểm đúng 22 giờ, Y Mặc hoàn toàn ngớ người.

"Mẹ kiếp!"

Cậu vội vã chạy ra ngoài.

『 Vi phạm quy tắc trò chơi, mỗi 3 giây trừ 1 điểm tích lũy, sau khi điểm tích lũy dưới 0, phán định trò chơi thất bại, xử tử. 』

Bên tai vang vọng giọng loli giễu cợt của hệ thống.

Sau đó là.

『 -1 』

『 -1 』

『 -1 』

Quá kinh khủng, phải không? Y Mặc tổng cộng mới còn lại 139 điểm! Nếu cậu không về phòng trong vòng 7 phút, vậy là trực tiếp game over!

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!"

Y Mặc cảm thấy, đây có lẽ là lần chạy hết tốc lực nhất của cậu, chắc chắn trông không ngầu chút nào. Nhưng vì mạng sống, xấu một chút cũng không sao. Thậm chí khi ra khỏi nhà tranh, cậu còn suýt vấp ngã. Ngay cả sức bú sữa mẹ cũng đã dùng hết, dù cậu hoàn toàn không có ký ức gì liên quan. Nhưng Y Mặc cho rằng, chắc chắn là có cái lực đó!!!

Hả???

Nhưng Y Mặc vừa mới chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy từ gian nhà tranh công cộng bên cạnh cũng có một người chạy ra, cũng đang liều mạng lao đi như mình.

Không biết là tâm hữu linh tê, hay là trùng hợp. Vừa lúc Y Mặc nhìn về phía đối phương, đối phương cũng phát hiện ra Y Mặc.

Sau đó, cả hai đều sững lại.

Y Mặc theo bản năng dùng áo choàng che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt. Đối phương thì trực tiếp mặc một bộ đồ bó sát, còn có cả mũ trùm đầu, trông như một ninja, chuẩn bị còn kỹ càng hơn Y Mặc nhiều.

Ý nghĩ đầu tiên của họ, đều là không thể để người khác biết mình là ai.

Sau đó.

"Người đưa đò!"

"Shiba đi rừng!"

Chết tiệt, một phát đã gọi ra tên của đối phương. Này, tổng cộng chỉ có 12 người chơi, chỉ cần nhìn dáng người là hoàn toàn có thể phân biệt được là ai rồi, có được không.

Bầu không khí lúc này, khỏi phải nói là khó xử đến mức nào. Hơn nữa còn đặc biệt đồng bộ, cả hai đều dừng bước, cảnh giác nhìn đối phương.

"Ha ha ha, muộn thế này còn ra ngoài, e không phải vì là Sói, không cần quay về cũng được chứ?" Y Mặc giả vờ trấn định, trong tai nghe giọng loli của hệ thống đếm "-1", vô cùng bực bội. Nhưng dù bực bội, thể diện không thể mất.

Người đưa đò nghe vậy, sờ sờ vị trí mũi trên chiếc mũ trùm đầu màu đen, cũng cười lạnh nói: "Ha ha ha, vậy anh e không phải cũng là một con Sói, có thể không cần quay về à?"

Người đưa đò trực tiếp đá quả bóng da lại.

Sau đó hai người cứ đứng đó nhìn nhau chằm chằm, như thể ai động chân trước thì người đó là chó.

Y Mặc không biết đối phương có bao nhiêu điểm, đằng nào thì cậu cũng không nhiều, bây giờ chỉ còn đủ điểm để chạy về phòng trong chưa đầy 5 phút, biết rằng kéo dài cũng không phải là cách. Cậu cũng không giả vờ nữa, trực tiếp giật chiếc áo choàng che mặt xuống nói: "Tôi không phải Sói nhé, tôi là Thợ Săn. Xem ra có lẽ là tôi đã hiểu lầm anh rồi, ha ha ha… Chúng ta đều là người tốt. Chỉ là, anh bạn Người đưa đò, điểm có đủ không?"

Y Mặc nói rồi, liền từ trong túi tiền lấy ra một cây kẹo thuốc lá nâng cao tinh thần ngậm vào miệng, rung chân, ra vẻ muốn trò chuyện thêm một chút. Thực tế trong lòng hoảng vô cùng! Nhưng mà nói sao nhỉ, cậu cũng không muốn chịu thua gã hay bắt bẻ này! Pha này, phải khô máu!

Người đưa đò nghe vậy, vậy mà từ trong túi tiền móc ra một quả táo, cầm trong tay, xoa xoa, nhìn Y Mặc nói: "Anh bạn Shiba, sao thế, không hút thuốc à?"

Y Mặc lắc lư điếu kẹo thuốc lá đang kẹp trên ngón tay: "Ha ha ha, bây giờ hiếm khi không có ai quấy rầy, trò chuyện thêm một lát cũng không vội, vừa mới chạy mệt, nghỉ một lát rồi hút. Anh bạn Người đưa đò, quả táo này, không ăn à?"

Người đưa đò xoa xoa quả táo, thờ ơ nói: "Chậc, chẳng phải vừa mới chạy xong sao? Sợ đau dạ dày, tôi cũng đợi một lát."

Kết quả, hai người lại tiếp tục cù nhây.

Có vội không? Thật sự rất vội. Điếu kẹo thuốc lá của Y Mặc sắp bị bẻ gãy vì cậu cứ lắc lư nó một cách dữ dội. Hai tay của Người đưa đò thì cứ xoa đi xoa lại quả táo, vỏ táo sắp bị mài mòn hết rồi.

Cuối cùng, cả hai không kìm được nữa, gần như đồng thời nói.

"Tôi nói."

"Tôi nói."

Cả hai sững sờ, Y Mặc lại tỏ ra vô cùng đại độ, phẩy tay nói: "Anh nói đi!"

Người đưa đò vừa xoa quả táo đã nhỏ đi một vòng, cuối cùng nói: "Cũng phải, dù sao tôi cũng có tài năng và kinh nghiệm lãnh đạo, vẫn là để tôi nói đi. Điểm tích lũy là dùng mạng đổi lấy, lãng phí cũng không tốt."

Y Mặc nghe vậy, vội vàng gật đầu: "Anh nói rất có lý, tôi cũng không ủng hộ lãng phí. Như vậy…"

"Chạy!"

Theo tiếng của Người đưa đò, cả hai cùng lúc co giò chạy như điên.

Y Mặc nhìn mình chỉ còn lại chưa đến 80 điểm, vô cùng gấp gáp, hai chân cứ thay nhau guồng lên, Y Mặc cho rằng đã nhanh bằng cánh quạt.

Chỉ là… Chết tiệt!!! Gã Người đưa đò kia cũng chạy quá nhanh đi, thoáng cái đã bỏ xa cậu hơn 100 mét.

Y Mặc nhìn số điểm còn lại 31, cuối cùng hét lớn: "Anh bạn Người đưa đò, tôi có chuyện muốn nói."

Người đưa đò nghe vậy sững sờ, dừng lại có chút nóng nảy hỏi: "Chuyện gì, chẳng lẽ chạy chậm, anh nhận mình là Thợ Săn, rồi định để tôi kéo anh một cái à? Ha ha ha, cũng không phải không thể, gọi tôi một tiếng đại ca, lát nữa ngoan ngoãn đem những gì biết được nói ra, tôi cũng không phải không thể giúp anh."

Dù mũ trùm đầu của Người đưa đò đã ướt đẫm mồ hôi, chân nóng nảy run lên, nhưng giọng nói lại đặc biệt cao ngạo. Hừ hừ, Shiba đi rừng, ta chạy nhanh, kéo ngươi không!

Còn Y Mặc thì sao?

"Xoạt!"

Cậu đột nhiên vung chiếc áo choàng của mình lên, tay trái vươn về phía trước, tay phải che mắt phải, làm một tư thế cực kỳ chuunibyou, sau đó vén mái tóc lòa xòa trước trán lên, để lộ ra đôi mắt mang theo vẻ giễu cợt và hưng phấn.

"Không không không, tôi là muốn nói cho anh biết."

"Lão tử đến nơi rồi, tạm biệt nhé!"

Nói xong, cậu trực tiếp chui vào gian nhà tranh bên cạnh.

Còn Người đưa đò thì sao? Anh ta nhìn Y Mặc tức điên người, vênh váo chui vào nhà tranh, lập tức sững sờ. Sau 3 giây, trả giá bằng 1 điểm tích lũy, anh ta hét lên một câu: "Mẹ kiếp!"

"Mày chờ đấy!"

Sau đó, anh ta quay đầu chạy như điên về phía gian nhà tranh ở ngoài cùng. Tốc độ đó. Hắc, tuyệt vời!