Nàng Elf tên Watanabe

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

92 1472

Ờ, thì sao? Bộ có ai bắt mày làm Thiên Ma à?

(Đang ra)

Ờ, thì sao? Bộ có ai bắt mày làm Thiên Ma à?

크루크루

Ông lão nói, với thanh kiếm ra đã được rút ra và kề nó vào họng tôi.

2 1

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

28 92

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

194 6457

Tập 01 - Chương 07

“Ơ Senpai, ly cà phê đá của anh à?”

Có hai đồ uống được bày trên mặt bàn: một cốc sinh tố Sắc Đào Cảnh Xuân cỡ lớn có quả cherry to bự ở trên, và một ly cà phê đá.

“Chủ tịch câu lạc bộ thì uống vậy là hợp lý rồi, với cả anh muốn dùng ly thủy tinh chứ không thích cốc nhựa lắm.”

“Ra thế…”

Kotaki Izumi nghiêng đầu nhìn cậu, chẳng đoái hoài gì cho cam.

Yukuto lấy điện thoại ra rồi bắt đầu giải thích.

“Với đề tài ảnh chụp đăng lên mạng, thì chúng ta phải thay đổi cách thức theo tình huống dựa trên thứ tự ưu tiên trong ‘5W và 1H’.”

“Ủa, 5W và 1H… cái này hình như là cái từ tiếng Anh gì phải không?”

“Chính xác—‘Who’, ‘What’, ‘When’, ‘Where’, ‘Why’, và ‘How.’ Cách chúng ta điều phối ‘trọng lực’ của ‘chủ thể’ cho sáu yếu tố kia sẽ thay đổi cách sự hấp dẫn của bức ảnh được thể hiện. Chốt lại thì đây là trọng tâm của mọi kỹ thuật nhiếp ảnh.”

“‘Trọng lực’ là sao cơ ạ? Ý anh là sao, em không hiểu?”

“Cái này thực ra anh học từ một học sinh khóa trên trước đây. Thử thế này nhé. Em chụp ly cà phê đá với cả cốc sinh tố xem nào. Thử chụp từng cái một theo cách sao cho trông thật bắt mắt nếu đăng lên mạng. Tránh để bất cứ vật thể nào khác lọt vào khung hình là được.”

“Dạ… vâng.”

Tuy trông hơi đắn đo, nhưng Izumi vẫn vâng lời và mở máy ảnh của điện thoại lên rồi chụp từng đồ uống một.

“Được chưa? Thế, nếu giờ em đăng hai bức ảnh này lên mạng xã hội thì theo em cái nào sẽ được nhiều lượt thích hơn?”

“Ừm, chắc là cốc sinh tố đúng không? Ly cà phê đá trùng màu nâu với mặt bàn, thành ra bức ảnh hơi vô vị. Ngoài đó ra thì em không biết còn gì nữa.”

“Chuẩn rồi đó. Em nói rất chính xác. Khi đặt vào phông nền và bố cục tương đồng, chúng ta có thể gọi sự nổi bật của ‘chủ thể’ là ‘trọng lực’ của nó.”

 Yukuto tự lấy máy ra chụp cả hai đồ uống kia rồi đưa màn hình cho Izumi coi.

“Ảnh như thế này có thể coi là kiểu tập trung vào tính ‘What’ của chủ thể, tức ảnh đơn thuần chỉ trả lời ‘chủ thể’ là ‘cái gì’. Với bức ảnh cốc sinh tố, nếu em chèn thêm chú thích kiểu, ‘check in đồ uống mới ra mắt ở Moonbucks,’ thì em có thể trả lời cả ‘Where’ và ‘Who’ qua câu từ. Nhưng nếu chỉ xét ảnh không thôi thì trọng tâm chính của nó vẫn là câu hỏi ‘What’. Giờ em thử làm tấm selfie với cốc sinh tố trong tay xem nào?”

“Selfie á? Anh muốn em chụp selfie bằng camera phía trong à?”

Izumi ngọ nguậy đắn đo, lưỡng lự không dám chụp ảnh.

“Ầy… anh ngoảnh mặt ra chỗ khác giùm em được không ạ?”

“Cái này quan trọng, không được.”

“Anh chơi khó thật đấy…”

Nhìn là biết Izumi cũng đành chịu, chỉ có thể đưa điện thoại lên chụp tấm selfie với cốc sinh tố trong tay.

“Để anh nhìn cái. Ồ, bức ảnh này cũng được đấy.”

“Em cảm ơn… thế, chụp thế này để làm gì ạ?”

“Bức ảnh này… theo em nghĩ thì trong 5W 1H thì nó nêu bật những yếu tố nào?”

“…A, ra là thế.”

Izumi khẽ gật sau khi nhận ra ý nghĩa của câu hỏi.

“Nếu giờ đăng ảnh này thì có lẽ gắn cap kiểu, ‘món sinh tố mới toanh nè mọi ngừi!’ cũng được, nhưng chủ thể thực sự của bức ảnh thì là ‘Izumi ngồi uống món sinh tố mới ra mắt ở Moonbucks.’”

“Chính xác. Trong bức ảnh này thì trọng lực của ‘là ai’ là lớn nhất, rồi mới tới ‘ở đâu.’ Còn ‘cái gì,’ ở đây nói cốc sinh tố, chỉ là yếu tố phụ thôi. Cho dù em có thay sang ly cà phê đá thì bức ảnh vẫn không thay đổi nhiều do sức hấp dẫn chủ đạo trong bức ảnh vẫn là em.”

“Hmm… cơ mà chẳng phải cái này không cần dạy thì người ta vốn cũng đã làm thế rồi à? Câu lạc bộ nhiếp ảnh chỉ có thế thôi sao? Không có gì đặc biệt hơn ạ? À mà, em uống luôn nhé? Em bắt đầu thấy khát lắm rồi.”

“Khoan nào, giờ mới là lúc chúng ta đi vào kỹ thuật nhiếp ảnh này. Trước khi uống, em thử chụp lại cả hai đồ uống này với bố cục như ban nãy xem nào?”

“Chụp lại á ạ? Để làm gì mới được? Chụp xong phát là em uống luôn đây.”

Tuy rõ là cáu nhưng vẫn Izumi đồng ý chụp lại hai bức ảnh.

“Em uống được chưa?”

“Thoải mái.”

Không chần chừ gì nữa, nhỏ với lấy cốc sinh tố rồi làm một hơi rõ dài.

“Rồi, giờ em hãy nhìn vào hai bức ảnh em vừa chụp đi. Trước tiên chúng ta sẽ chỉnh sửa ảnh ly cà phê đá.”

“Edit á? Đằng nào bình thường em cũng làm vậy mà. Thế anh muốn em edit sao?”

“Sửa cho anh ba thông số sau. Phơi sáng tăng lên 30, tương phản tăng 20, rực rỡ tăng 30. Thử xem.”

“C-chậm lại anh ơi… phơi sáng lên 30… tương phản… rồi ạ.”

“Giờ điều chỉnh tương tự với ảnh chụp cốc sinh tố.”

“Xong. Thế, rốt cuộc để làm gì… aaaa.”

Sau những bước sửa ảnh nhanh gọn thì Izumi đã phát hiện một điều không ngờ được.

“Ly cà phê đá… sao trông lại ngon hơn thế này?”

Ly cà phê ban nãy còn bị lẫn vào nền ảnh giờ lại nổi bật hẳn, trông cực kỳ rõ nét. Trong khi đó cốc sinh tố, mặc dù mới lạ là thế, sau khi trải qua các bước chỉnh sửa tương tự thì lại cảm giác mất đi sự hấp dẫn.

“A, khác nhau ở nước ngưng đọng lại trên thành!”

Izumi so sánh bức ảnh ly cà phê đá mới chụp với bức ảnh ban nãy.

Thời gian đã khiến cho hơi nước ngưng đọng lại xung quanh ly cà phê đá, những giọt nước đọng lại gợi nên một cảm giác mát lạnh, sảng khoái. Kết hợp thay đổi trong thông số tương phản và phơi sáng thì bức ảnh này giờ trông giống như kiểu mới được chụp vào một ngày hè nóng nực, nhìn ly cà phê mà thật khó cưỡng lại.

“Thêm yếu tố ‘khi nào’ vào bức ảnh trông khác lắm đúng không?”

“Ừm, phải ngày nào nóng mà lại thấy bức ảnh này thì em cũng muốn thử một ly.”

“Đúng vậy. Trong khi đó thì tăng rực rỡ cho cốc sinh tố chỉ khiến nó mất đi sự hấp dẫn. Lớp màu hồng và trắng vốn pha lẫn giờ lại trông quá rõ nét, nhìn… mất ngon.”

“Quả thực… ngay cả quả cherry bên trên trông cũng bị teo tóp lại phần nào so với bức ảnh đầu tiên.”

“Qua đó chúng ta có thể thấy được sự bổ trợ hay sự triệt tiêu do thời gian tác động lên tính thẩm mỹ của chủ thể. Cái này nếu không ai chỉ thì cũng khó nhận ra lắm. À, còn mánh này dành riêng cho smartphone nữa.”

Yukuto xoay ngược điện thoại lại rồi tì mép trên của điện thoại xuống bàn. Sau đó cậu bấm máy và chụp một bức ảnh của ly cà phê đá từ góc chụp thấp, một góc chụp mà nếu không làm vậy thì chẳng dễ gì làm được.

“Smartphone giờ đều tự động xoay màn hình, nên em có thể dùng chiêu này để chụp những thứ gần mặt bàn hay gần mặt đất quá. Em không phải cúi người hay vặn vẹo hay xiên xéo như thế đâu.”

“Ui, hữu ích quá trời! Không phải làm mấy tư thế khó coi nữa rồi.”

“Đúng vậy. À, còn một thứ nữa. Anh khuyên em nên bật khung lưới cho điện thoại.”

Izumi nghe thấy thuật ngữ lạ hoắc mà ngả đầu nhìn cậu, thế là Yukuto đưa màn hình ra cho nhỏ nhìn, trên đó là khung lưới đang chia góc chụp thành chín ô khác nhau.

“Những đường kẻ này sẽ giúp em đánh giá chính xác vị trí của chủ thể nằm ở đâu trong khung hình với độ chính xác cao ngay cả với trực giác. Khi chụp những vật thể như nhà hay khung cảnh, hay là các vật thể cố định trên bàn thế này, đặt chủ thể hơi trệch tâm một chút sẽ tạo ra thành phẩm tốt hơn. Ví dụ nhé, em nhìn cái này xem.”

Yukuto di chuyển cái bình trang trí của tiệm cùng bông hoa đơn côi trong đó tới một góc bàn. Cầm ngược điện thoại lại, cậu căn chỉnh làm sao cho bông hoa và cái bình nằm ở giao điểm phía dưới, bên phải của khung lưới rồi mới bấm máy.

Sau một vài chỉnh sửa nhỏ thì cậu đưa bức ảnh cho Izumi nhìn, làm nhỏ sửng sốt vô cùng.

“Ui choa! Siêu vậy!”

Bức ảnh chụp một bông hoa ngoài hiên Moonbucks, với phông nền là phố xá nhộn nhịp nơi trung tâm mua sắm, đôi nét mờ đi để tạo một chiều sâu mờ ảo.

“Trông hệt kiểu mấy tấm ảnh mẫu mà người ta hay treo ở cửa hàng lưu niệm luôn á! Kiểu ở nước ngoài ấy ạ.”

Phép so sánh của nhỏ làm Yukuto lóng ngóng cười, nhưng so vậy cũng khiến cậu hài lòng, bởi đấy vốn chính là kiểu ảnh mà cậu hình dung.

“Chính xác. Em thấy cách mà cái bình và bông hoa nằm ở trong góc ảnh nhưng đồng thời vẫn hoàn toàn là tiêu điểm rồi chứ? Bức ảnh này nhấn mạnh vào tính ‘ở đâu’ trong 5W 1H, nhưng tiêu điểm của nó thì lại hoàn toàn tùy thuộc vào việc em muốn làm yếu tố nào nổi bật nhất. Đây, em nhìn thử đi.”

Cậu ta đưa cho nhỏ xem một bức ảnh khác, lần này thì hai mắt Izumi tròn vo đầy kinh ngạc.

“Anh chụp từ lúc nào thế?”

“Ngay khi mà em kêu khát rồi nhấp môi làm ngụm sinh tố đầu tiên luôn đó.”

Bố cục của bức ảnh thì vẫn tương tự-- nó chụp lại chiếc bàn ngoài hiên trên vật nền là phố xá bên ngoài. Nhưng lần này thì tiêu điểm của bức ảnh lại chính là Izumi đây, người đang thưởng thức cốc sinh tố Sắc Đào Cảnh Xuân.

Dáng hình của nhỏ được nêu bật trên cảnh nền đã qua filter đỏ nâu, nhờ tản sáng mà có thể hướng sự chú ý về phía tông màu hồng nhạt của cốc sinh tố trên tay. Sự cân bằng thị giác của bức ảnh qua đó tất nhiên thu hút được người xem về phía chủ thể, tạo ra một khoảnh khắc thanh nhã mà thật tự nhiên.

“Ai lại đã đi chụp lén con gái nhà người ta mà còn chụp đẹp thế này chứ! Anh không thấy vấn đề ở đây à?”

“Nhưng đẹp thì đúng là ảnh đẹp thật, đúng không?”

“Grrrừ… rồi, em thừa nhận là nó đẹp đến phát bực luôn…”

Bức ảnh đã chụp lại toàn vẹn cái khoảnh khắc ấy: khi mà một thiếu nữ đáng yêu đang thư giãn ngoài hiên tiệm cà phê dưới ánh nắng chiều, đôi môi thưởng thức hương vị của mùa xuân, sau giờ tan trường. Một sự cân bằng hoàn hảo của các yếu tố ‘Who,’ ‘Where,’ ‘What,’ và ‘How’. Ngay cả vai trò của mẫu ảnh và nhiếp ảnh gia cũng được làm rõ, qua đó thể hiện sự tương hợp của đôi bên.

“Bức ảnh này thực sự phải nói là đỉnh vô cùng, nếu bỏ qua việc nó cơ bản là hàng chụp lén luôn rồi.”

“À thì với câu lạc bộ mình, thi thoảng chúng ta cũng phải lần lượt thay nhau làm mẫu ảnh cho người này người nọ chứ. Nhưng mà ừ, vì anh chưa hỏi ý em trước nên… có tính là chụp lén cũng đúng. Để anh xóa luôn đi vậy.”

Nhưng ngay khi Yukuto vừa chuẩn bị ấn nút xóa thì Izumi đột nhiên ngăn cậu lại.

“Từ từ.”

“Sao?”

“Anh gửi sang cho em đi. Để em cho anh tài khoản em này.”

“Ơ? Vậy là em chấm bức này à?”

“…nghĩ cũng thấy dở hơi nhưng ừ...” 

Nhăn nhó là vậy, nhưng Izumi vẫn đưa cậu điện thoại, cằm nhỏ khẽ gật.

“Chà, cũng được thôi. Instagram chứ gì?”

“Vâng. Anh cứ gửi đi rồi xóa cái trên máy anh là được.”

“Rồi. Xong, trả em này.”

“Em cảm ơn… ừm, vậy ra anh là người thế này nhỉ.”

“Thế này là thế nào?”

“À, không có gì đâu ạ. Em nghĩ bụng thế thôi. À mà với cả em đăng bức ảnh này lên Insta được không ạ?”

“Thì tùy em thôi, cơ mà vậy thì anh xóa ảnh trên máy anh cũng có để làm gì đâu?”

“Ảnh đẹp là ảnh đẹp. Anh đừng lo, em sẽ không ghi ai chụp đâu.”

Dứt lời, Izumi mò mẫm một hồi với cái điện thoại trong tay.

“Vậy ra trước giờ câu lạc bộ nhiếp ảnh vẫn hay đi đây đi đó như vậy sao?”

“Đâu có, tại có em là thành viên tạm thời nên mới có dịp đặc biệt thế này đó. Cái hồi mà còn đàn anh đàn chị năm ba thì câu lạc bộ cũng ít hoạt động ngoài những lúc chuẩn bị lễ hội văn hóa hay các kỳ thi nhiếp ảnh. Thường thì khá thoải mái. Nhưng nếu em tính tham gia thật, rồi là, kiểu, muốn mua máy ảnh không gương lật hay thử các máy ảnh cũ của ông em, thì anh sẵn lòng chỉ dạy. Thực lòng mà nói thì có khi cũng còn nhiều điều anh lại học được từ em nữa chứ. Nhưng cơ bản thì hoạt động của câu lạc bộ xoay quanh chụp ảnh và chia sẻ theo ý thích, tham gia các kỳ thi tùy theo hứng thú của bản thân.”

“Ủa, vậy là câu lạc bộ không có kiểu trại hè hay dã ngoại cho hoạt động tập thể trong các kỳ nghỉ dài ngày à?”

“Theo anh biết thì đúng là có, nhưng đến hồi đàn anh đàn chị khóa trước thì họ cũng chẳng tổ chức cái gì như thế đâu. Còn giờ thì… anh là thành viên duy nhất nên có tổ chức cũng để làm gì đâu. Đến giáo viên cố vấn còn không mặn mà gì—họ chỉ cho mình mượn tên họ để duy trì thôi. Hơn nữa nếu giờ mà anh bảo em là mình tổ chức dã ngoại thì em có thấy phiền phức không?”

“Ừm, đúng là phiền thật… nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nếu giờ em bảo là em không ngại làm một chuyến dã ngoại đâu thì Senpai chắc cũng không phiền hà gì đâu chứ?”

Đằng sau lời nhỏ nói có một sự tự tin của một người hiểu rõ sức hấp dẫn của chính bản thân mình, nét duyên khiến Yukuto chỉ biết gượng cười.

“Đâu được, thực sự thì cũng có phiền hà gì thật.”

“Ơ?”

Không ngờ được rằng câu trả lời của Yukuto lại đến ngay tức thì, Izumi thốt lên một tiếng thật kinh ngạc.

“Những hoạt động ngoại khóa dễ gây hiểu lầm không cần thiết như thế thì đâu có tổ chức được. Mà vốn chúng ta lấy đâu ra kinh phí để tổ chức những hoạt động dã ngoại chứ.”

“À, ra là vậy.”

“Thế anh mới nói là dã ngoại nằm ngoài khả năng của chúng ta rồi. Thôi thì, nếu em có gì thực sự muốn chụp hay muốn tham gia cuộc thi nào đó với đề tài cụ thể nào đấy, thì chúng ta hẹn nhau một dịp nào đó cũng được. Nhưng ngay năm ngoái lúc mà đàn anh đàn chị còn ở đây thì cũng hiếm khi nào có chuyện này lắm.”

“À, ra là thế… ra vì thế nên anh mới hay sang câu lạc bộ khác chơi…”

“Hả? Câu lạc bộ khác là sao?”

“A, không có gì đâu. Anh cứ kệ đi.”

“Ơ mà, lại nói mấy câu lạc bộ khác, thực ra bên mình cũng có một thứ khá độc đáo.”

“Là gì ạ?”

“Đôi khi các câu lạc bộ khác cũng nhờ chúng ta chụp ảnh họ trong các giải đấu hay buổi tập nhóm hay gì đó, phục vụ mục đích quảng cáo ấy mà. Việc không hoạt động gói gọn trong quy mô nội bộ, âu cũng là một điểm độc đáo. Cơ mà giờ còn mỗi anh nên anh cũng không biết liệu mình kham nổi nhiêu việc nữa.”

Yukuto chỉ biết cười trừ, nhưng Izumi thì lại lấn tới với nụ cười bất biến trên môi.

“Có phải vì thế nên anh mới hay qua câu lạc bộ làm vườn không vậy?”

“Hả? Sao em biết?”

“Hình như anh có nói gì về mấy câu lạc bộ khác đúng không? Em đã qua câu lạc bộ làm vườn rồi, chị Watanabe có đề cập một người từ bên nhiếp ảnh thi thoảng có ghé qua.”

“À… à, ra ý em là thế. Vậy là em đã gặp Watanabe rồi à?”

Cậu không biết liệu do mình tưởng tượng, hay giọng cua Izumi nghe đôi phần gay gắt.

“Câu lạc bộ làm vườn cũng là câu lạc bộ một thành viên nhỉ? Anh qua đó là để chụp ảnh cho tờ rơi quảng cáo hay gì à?”

“À… thì là, thế này nhé…”

Yukuto chần chừ một lúc.

Sự thật là đúng rằng cậu ta dạo này có ghé qua CLB làm vườn để chụp ảnh Watanabe Fuka cho một cuộc thi thật. Cơ mà đấy chỉ là lý do chính thức thôi, giờ mà bảo chối cái việc cậu ta có ý định tiếp cận và làm thân với cô nàng kia thì cậu chối bằng niềm tin. Nhưng giải thích cái này với một nữ sinh mình mới quen thì thực sự ngại chết đi được.

“Thế không phải sao?”

Ấn tượng đầu của Yukuto về Izumi, dựa trên ngoại hình sành điệu của nhỏ, là một người chắc sẽ không có hứng thú gì với nhiếp ảnh. Tuy nhiên sự tham gia nhiệt tình của nhỏ trong bài giảng chụp ảnh ngẫu hứng của cậu thì lại chỉ ra điều ngược lại. Nhận thấy vậy, cậu quyết định không nói những lời bao biện nữa, mà mở điện thoại lên cho nhỏ xem trang chủ của cuộc thi Cuộc sống Thường nhật của Học sinh Tokyo.

“Watanabe là mẫu ảnh cho bài dự thi của anh trong kỳ thi này.”

Izumi lặng lẽ đọc màn hình điện thoại cậu, lướt hết một lượt trang thông tin của cuộc thi. Tới lúc nhỏ ngẩng mặt lên thì nụ cười bất biến ban nãy không còn đó.

“Cuộc thi dành cho học sinh cư trú hoặc học tập tại Tokyo… vậy đề tài là các khoảnh khắc đời thường của lứa tuổi học trò nhỉ? Vậy chị Fuka là chủ thể cho bài dự thi của anh sao?”

“Ừ, phải đó. N-nếu em gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh, Kotaki, em cũng có thể-- hơ, em vừa gọi cậu ấy bằng tên riêng đúng không!?”

“Tại sao anh lại nhắm vào câu lạc bộ làm vườn? Tại sao lại là chị Fuka?”

“Khoan cái, Kotaki! Em quen thân gì với Watanabe à?”

Nét mặt của Izumi không còn tươi tắn như trước nữa, mà giờ thay vào đó nhỏ lại ném một cú lườm gay gắt cứ như có thù hằn gì với cậu.

“Em mới là người đặt câu hỏi ở đây. Liệu các bức ảnh do tay anh chụp có thể hiện được vẻ đẹp thực sự của chị Fuka không vậy?”

“À, thì…”

“Đảm bảo là không rồi.”

Izumi ngắt lời cậu với lời khẳng định chắc chắn. Phong thái nhạy bén và thông minh ban nãy của nhỏ giờ không còn nữa, chỉ còn đó sự phẫn nộ pha lẫn với thoáng vẻ hoang mang.

“Kotaki, em nói vậy là có ý gì?”

“Con người thực sự của chị Fuka… chắc chắn Senpai không thể--!”

“Izumi!”

Một giọng nói đanh thép cắt ngang cuộc hội thoại căng thẳng, làm Izumi tuy đang nổi đóa cũng phải khựng lại.

“Ơ.”

“Á…”

Cả Yukuto và Izumi đồng thời ngoái người về phía giọng nói kia.

“Mãi mới tìm thấy em! Giờ này mà em còn làm gì ở đây, với cả… ủa?”

Giọng nói đó không thuộc về ai khác ngoài Watanabe Fuka, rõ ràng vừa mới tức tốc tìm tới đây. Thoạt tiên thì cô nàng dán mắt về phía Izumi, nhưng sau khi nhận ra người ngồi cùng bàn chính là Yukuto, thì sắc mặt ửng hồng, lấm tấm mồ hồi, lập tức trở nên lạnh lùng, băng giá.

“Oki đấy hả? Sao… sao cậu với Izumi… ra Moonbucks h… hẹn hò?”

Yukuto dám cá rằng cậu vừa mới thấy một cơn bão tuyết mờ ảo bùng lên phía sau sắc mặt lạnh giá của Fuka, như rằng tâm ý của cô nàng đang càn quét với sự tức giận không thể mường tượng trên trần gian.

“Ơ! Mà khoan đã… hẹn hò gì mà hẹn hò!? Watanabe ơi, mình thề là cậu chỉ hiểu lầm thôi!”

“À, đừng lo, tớ hiểu mà. Oki chắc cũng không biết Izumi là ai. Tớ hiểu mà… chỉ là, tớ chưa chuẩn bị tinh thần chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này…”

“C-chắc vậy ha…”

“Rốt cuộc là do Izumi bày trò phải không?”

Ánh mắt lạnh giá đó lại hướng về phía Izumi, làm cho dũng khí của nhỏ đóng băng tức thì.

“Đ-đâu phải thế đâu, chị Fuka ơi! Làm gì có chuyện hẹn hò ở đây! Em chỉ nghĩ là mình nên kiểm tra xem Senpai là người thế nào thôi mà!”

“Vậy chứ Izumi có lý do gì mà phải làm việc đấy?”

“B-bởi vì… ừ thì… bởi vì em lo cho chị Fuka!”

“Lo cho chị? Ý em là sao?”

Căng thẳng leo thang hiện rõ mồn một quanh chiếc bàn ngoài hiên, thu sút sự chú ý của các khách hàng xung quanh.

‎ 

“Ui, ui, đánh ghen kìa mọi người ơi!?”

“Có biến, có biến. Drama học đường kìa.”

“Kia là đồng phục trường Minami-Itabashi nhỉ?”

‎ 

Nhận thấy sự hiểu lầm bị đồn thổi, Yukuto quyết định chen lời.

“Mà chứ Watanabe, cậu tới đây làm gì thế?”

“…Tớ đợi mãi không thấy Izumi tới câu lạc bộ làm vườn nên tớ hơi lo. Thế rồi có người báo với tớ là em ấy đi tìm cậu.”

“Hả!? Chẳng lẽ lại là…!”

Cả Yukuto và Izumi đều há hốc mồm.

Người duy nhất trong lớp biết chuyện Yukuto qua phòng ban CLB nhiếp ảnh chỉ có mỗi thằng bạn Komiyama Tetsuya mà thôi.

“Là Senpai thích bao đồng đó…”

Xem chừng Izumi cũng đã đi tới một kết luận tương tự.

“Komiyama báo lại với tớ rằng có một nữ sinh năm nhất dễ thương vô cùng đi kiếm Oki. Cậu ấy mò tới tận chỗ câu lạc bộ làm vườn để báo cho tớ biết luôn đấy… Izumi ơi.”

“S-sao?”

“Biết là em lúc nào cũng quan tâm tới chị như vậy… chị thực sự vui lắm luôn đó. Thực sự luôn.”

“Thì-thì chính vì thế em…!”

“Nhưng nếu đã thế thì em giải thích cho chị nghe coi xem nào!”

Nàng elf tên Watanabe đột nhiên lôi điện thoại ra dí vào mặt Izumi, cắt ngang lời bao biện lắp bắp của nhỏ.

“Instagram của em… ‘đi date ở Moonbuck với senpai năm hai hào phòng.’ Chị cũng mong chuyện không phải như chị nghĩ, nhưng sau khi Komiyama kể lại thì chị chỉ thấy lành ít dữ nhiều. Chị cứ nghĩ, ‘chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào lại là Oki,’ thế rồi…”

“C-chị thấy em đăng bài từ lúc nào thế…”

Hiển thị trên màn hình điện thoại của nàng elf chính là bức ảnh của cốc sinh tố Sắc Đào Cảnh Xuân cùng với ly cà phê đá, kèm theo đó là bóng của Yukuto. Dòng chú thích khi đặt cạnh bức ảnh đã nêu bật lên câu hỏi ‘ở đâu’ và ‘là ai’ trong tình huống này, một chiêu trò phổ thông với mục tiêu khiến người ta phải tò mò.

“Đâu có, Watanabe ơi! Có phải hẹn hò gì đâu! Mình còn không biết Kotaki là thành viên mới của câu lạc bộ làm vườn nữa là!”

“Tớ hiểu mà. Buổi chụp ảnh ở Moonbucks thực ra vốn là một sự kiện mà cậu được trải nghiệm cùng đàn anh đàn chị khi mới gia nhập dưới tư cách thành viên tạm thời mà, đúng không? Hẳn cậu cũng muốn chia sẻ trải nghiệm này cùng với Izumi vì em ấy đang tham gia dưới tư cách thành viên tạm thời, đúng không?”

“Ủa, thật luôn!? Senpai, chuyện này mà anh cũng kể cho chị ấy nghe á!?”

“Ơ, Watanabe… cậu vẫn còn nhớ cơ à…”

Yukuto thở một hơi nhẹ nhõm, còn con nhỏ Izumi đứng giữa đôi bên thì mắt hốt hoảng lia ngược xuôi trái phải.

“Izumi ơi… chị không có giận em việc em lo cho chị đến mức phải chủ động đi kiếm người ta đâu. Thực sự chị không giận em luôn á. Nhưng mà… nhưng mà…”

Đằng sau đôi ngươi băng giá của nàng elf tên Watanabe dần hé lộ những cảm xúc nói chẳng nên lời.

“Chị còn chưa được đi Moonbucks với Oki buổi nào… thế mà Izumi… thế mà em lại đi với cậu ấy… đã thế còn buôn chuyện chụp ảnh với nhau nữa… Thì… thì tại…”

Giọng cô nàng run rẩy, khóe mắt ngấn lệ, câu từ dần chuyển thành tiếng khóc sụt sịt.

“Chị cũng muốn đi chơi cơ! Chị cũng muốn được tám chuyện với cậu ấy cơ! Thế mà… thế mà chị lại phải…”

Nỗi u sầu đau đáu của nàng elf làm dấy lên phản ứng từ những thực khách xung quanh.

‎ 

“Trời ơi, tình tay ba đây sao?”

“Hình như do con bé gyaru kia cướp được tim chàng từ cái đứa trầm tính hơn á.”

“Khiếp… drama học đường thứ thiệt…”

‎ 

Tới lúc đó Yukuto mới thất thần nhận ra một thứ mà đáng ra cậu phải để ý từ lâu rồi.

Trong mắt cậu thì cả nàng elf Watanabe và nhỏ Izumi đều có những nét đẹp lôi cuốn theo cách của riêng mình. Nhưng trong mắt người ngoài thì Watanabe Fuka với vẻ ngoài khiêm tốn và trầm tính trông hẳn phải xuề xòa hơn nhiều so với tông màu bắt mắt của Izumi.

“Sen-Senpai!”

Thấy Izumi gấp gáp gọi cậu vậy mà Yukuto hạ cánh xuống mặt đất ngay tức thì.

“Hả!?”

“Anh mau mau đi mua cho chị Fuka một cốc Sắc Đào Cảnh Xuân đi! Tí em trả tiền! Nhanh! Mau lên!”

“Ừ, rồi! Anh đi ngay!”

Trước sự hối thúc gấp gáp của nhỏ, Yukuto lao một mạch vào quầy hàng. Cậu vừa rời đi thì Izumi cũng quay sang Fuka với vẻ hối lỗi từ tận đáy lòng.

“Chị Fuka ơi, em thực sự xin lỗi mà! Em đâu có muốn làm chị buồn! Chỉ là… chỉ là em muốn chắc chắn rằng… chị không bị thằng biến thái nào tiếp cận thôi mà!”

“Izumi! Em quá đáng lắm luôn… đi chơi ở Moonbucks với Oki như này…”

“Thì lỗi em! Lỗi em mà, em xin lỗi! Bởi là chị chẳng chịu kể cho em nghe Senpai là người thế nào nên em mới lo lắng vậy! Thì tại trưa nay mọi thứ cũng chẳng đi đến đâu! Nên em mới nghĩ tự mình đánh giá là chuẩn nhất…”

“Mình về rồi đây! Trong quầy cũng vắng nên khá là nhanh-- ấy!”

Ngay khi Yukuto vừa quay lại với cốc sinh tố trên tay thì đã bị Izumi mau chóng giật lấy rồi dí vào tay của nàng elf tên Watanabe, rồi lôi Yukuto sang một bên và tức tốc thầm thì vào tai cậu.

“Đừng có hé nửa lời cái bức ảnh mới nhất đấy nhé. Nhớ nhé. Em cũng gỡ luôn khỏi mạng xã hội đây.”

“Hả? Tại sao?”

“Cứ nghe em là được! Tin em đi, chị Fuka mà cáu, thì chị ấy khủng khiếp lắm luôn…”

Luận điểm của Izumi là tốt nhất phải tránh để nàng elf kia thấy được bức ảnh của nhỏ mà Yukuto chụp ban nãy, bởi Izumi trong bức ảnh trông thật lộng lẫy, rạng ngời làm sao. Cơ mà…

“Ủa Izumi ơi, em nhắc tới bức ảnh nào thế?”

Đôi tai của nàng elf khẽ động đậy, đôi ngươi nhạy bén liếc nhìn hai người còn lại. Nàng elf đã nghe được từng từ từng chữ bất chấp khoảng cách có thế nào. Xem chừng thính giác ưu việt của nàng elf không phải chỉ đơn thuần do trí tưởng tượng mà ra.

“Ch-chuyện đấy chúng ta nói sau cũng được mà nhỉ, ừ, quay lại trường đã nào! Nhé, chị Fuka ơi! Nhé, Senpai? Chúng ta về trường thôi ha?”

Bị dồn vào thế bí, Izumi mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ biết chìa tay ra mà đẩy nàng elf Watanabe và Yukuto ra khỏi mái hiên dưới ánh mắt tọc mạch của khách hàng Moonbucks.

Trên đường trở về trường, nàng elf rảo bước bên cạnh Yukuto, đôi môi nhấp ống hút mà thật phụng phịu.

“Oki ơi, tớ xin lỗi nhé. Để Izumi làm phiền cậu thế này.”

“C-cũng không phiền hà gì đâu… chỉ là mình cũng không hiểu em ấy muốn kiểm tra mình việc gì mới được. Mình thì lại cứ tưởng là sắp có thành viên mới nên cũng hơi thất vọng khi biết hóa ra không phải…”

“Tớ thực sự xin lỗi mà…”

“Thôi nào, Watanabe, cậu có làm gì sai đâu. Ơ mà, Kotaki là học sinh năm nhất nhỉ? Mình thực ra có thấy hơi lạ khi mà em ấy lại nói chuyện thoải mái với cậu như thế, lại còn dùng tên riêng nữa.”

“Thì đúng em ấy là đàn em của tớ hồi sơ trung… nhưng thực ra bọn tớ quen nhau từ lâu lắm rồi í. Đúng ra phải nói là…”

“Là bạn thanh mai trúc mã!” Izumi ngoảnh người và chen vào cuộc hội thoại với một giọng phấn khích. “Chị ấy với em từ bé đã là hàng xóm láng giềng, quấn quít bên nhau là thế, nên thực ra cũng không giống senpai với kouhai lắm ạ.”

Trong khi đó thì nàng elf Watanabe vẫn duy trì cú lườm về phía Izumi với đôi mắt mím chặt quanh ống hút.

“Em thực sự, thực sự xin lỗi mà, chị Fuka ơi! Chị phải hiểu cho em chứ-- tự dưng chị kể với em về vụ đó thì chả làm em hoảng chết đi được!”

“Vụ đó là vụ nào?”

“…lỗi của tớ, Oki ơi.”

Nàng elf tên Watanabe đột nhiên dừng biết rồi quay sang phía Yukuto với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Hôm qua khi mà cậu tỏ tình với tớ… tớ có kể lại cho Izumi nghe.”

“À, ra vậy. Mà, thế thì… ơ khoan, là sao?”

Đầu óc Yukuto giờ mới xử lý được thông tin, làm mặt cậu đỏ ứng.

“Ừ, thực ra em biết là Senpai tỏ tình với chị Fuka rồi.”

“Thế ha… mà, thôi thì… cũng chẳng sao.”

Nghĩ tới việc có người ngoài biết tình cảm cậu dành cho nàng mà cậu ngượng vô cùng.

“Thực sự là khi em nghe chị Fuka kể vậy, em giận điên người luôn á.”

“Hả?”

“Em không tin có kẻ lại tiếp cận chị Fuka mà không có mưu đồ gì tăm tối, nên em nhất quyết phải tìm hiểu anh là người thế nào. Thế nên em mới tham gia buổi chụp ảnh ngày hôm nay, để chứng minh cho chị Fuka rằng anh là người không ra gì.”

Sau khi Izumi thừa nhận mục tiêu của nhỏ, đôi vai cũng trùng xuống thật ủ rũ.

“Thật không ngờ được rằng buổi chụp ảnh ở Moonbucks hóa ra lại là một truyền thống của câu lạc bộ. Và cũng không ngờ được rằng chị Fuka còn nghe anh kể cái này rồi.”

“Chà, anh không dám nói rằng mình là một đứa con trai hoàn hảo không chỗ chê, nhưng anh tin mình cũng không phải loại rác rưởi gì. Nếu sự hiểu lầm này đã được giải quyết thì anh cũng mừng.”

Từ đầu vốn Izumi đã tiếp cận Yukuto trong sự thù địch, thành ra cái câu chuyện nhỏ định tham gia vào CLB nhiếp ảnh cũng chỉ là câu chuyện viễn tưởng mà thôi. Yukuto nghĩ vậy àm chỉ biết cười trừ, che giấu sự thất vọng của mình đằng sau câu chữ vui vẻ hơi gượng ép.

Thế mà mối thù của Izumi vẫn chẳng hề thuyên giảm tẹo nào.

“Giải quyết gì mà giải quyết ở đây.”

“Hả?”

“Senpai, em vẫn tin anh là loại rác rưởi. Thiệt tình, chẳng thể hiểu nổi tại sao chị Fuka lại có thể tin tưởng anh đến thế.”

“Ơ, khoan nào, tại sao? Anh làm gì mà em lại nghĩ thế?”

Yukuto hoang mang tột độ, không tài nào hiểu nổi tại sao Izumi lại ghét mình đến vậy. Nhưng khi nghe nhỏ nói thì cậu chỉ biết chôn chân tại đó.

“Anh làm cái điệu bộ kinh hãi khi thấy hình dạng thực sự của chị Fuka còn gì.”

“S-sao em…?”

“Thế tức anh mới là kẻ có mắt mà như mù. Anh mới là kẻ đánh giá chị ấy vì ngoại hình!”

“Đợi đã, Kotaki, lẽ nào em--?”

Lời của Izumi như đánh trúng tim đen.

Nhỏ có nói rằng mình đã nghe hết toàn cảnh câu chuyện về lời tỏ tình của Yukuto từ chính Fuka chứ ai.

Yukuto quay sang nhìn nàng elf tên Watanabe kia, mặt cậu tái nhợt. Nàng elf, người nãy còn đang lặng lẽ uống cốc sinh tố Sắc Đào Cảnh Xuân, giờ cũng hạ tay xuống rồi khẽ gật đầu với vẻ áy náy.

“Đúng như cậu nghĩ…”

Thế rồi phải đến khi xong xuôi cốc sinh tố đó thì cô nàng mới tuyên bố thật nhẹ nhàng mà cũng thật dõng dạc.

“Hình dạng thực sự của tớ, hình dạng elf này ấy… Izumi có thể thấy hình dạng này của tớ.”