Chương 01 [Học sinh chuyển trường có mái tóc đỏ]
Thành phố to lớn này, được xây trên một tảng đá lớn có đường kính hơn 100km.
Những toà nhà làm từ gạch và đá được xây nối tiếp nhau. Nằm trên mảnh đất trù phú là những cánh đồng tơi xốp xếp thành hàng với hàng chục nghìn người sinh sống.
Và ở phía trên cùng của thành phố, một toà nhà giống như pháo đài đang đứng sừng sững bên trên đỉnh của tảng đá, cố gắng vẽ lên trên mặt đá cứng.
Cấu trúc phức tạp này được tạo nên từ hằng hà sa số những viên gạch và đá, trên thực tế thì đây là toà nhà của Học Viện.
Toà nhà khổng lồ này được bao quanh bởi một khu đất rộng lớn. Tại đó, nào là có sân vận động, giảng đường, một dãy ký túc xá, kích cỡ khác nhau, và thậm chí là đến cả rừng nữa.
Và đáng ngạc nhiên hơn tất thảy, tại đây còn có cả một bến tàu rộng lớn – nơi chứa một lượng lớn những chiếc “Phi thuyền” xếp thành hàng.
Toà nhà của Học Viện được nhuộm trắng xoá dưới ánh nắng một buổi sớm mai.
[Học Viện Phép Thuật Kielmor], ấy chính là tên gọi của nơi đây.
Giọng nói của một cô gái cất lên làm vang vọng khắp căn phòng trong Học Viện.
“Học sinh chuyển trường sao?”
Giọng nói này thuộc về một người con gái mặc đồng phục, cô đang ở trong một căn phòng lớn với nhiều nội thất sang trọng.
Hẳn là đang trong độ tuổi thiếu niên.
Cô sở hữu một gương mặt thanh cao, nhưng vẫn thể hiện rõ một sự mạnh mẽ nhất định.
Mái tóc suông mượt của cô có màu hạt dẻ, kéo dài đến ngang lưng. Mảnh khảnh, ấy chính là từ ngữ chuẩn xác nhất để nói về thân hình của cô, song bộ ngực nở nang kia mới chính là điểm nhấn cho sự tồn tại vô cùng lớn lao ở giữa cơ thể đó.
Và ngạc nhiên hơn, cô gái ấy đang mang trong mình một thanh kiếm tuyệt đẹp ngay hông.
Một cô gái trạc tuổi - người đang ngồi trên một chiếc ghế sang trọng đáp lời trong khi chống tay lên bàn.
“Đúng vậy, Charlotte Adeliana Rune Ainsworth. Anh ta chuyển đến đây muộn hơn năm nhất các cậu hai tháng. Anh ta sẽ học ở lớp của cậu, và vì vậy nên tôi muốn cậu ‘chăm lo’ chu đáo cho anh ta.”, vừa nói, cô vừa hất ra mái tóc bạch kim dài đến vai của mình, dường như lấy làm bực bội.
Cô gái này cũng mặc bộ đồng phục y hệt của Charlotte. Có điều cô mặc thêm một chiếc áo khoác và đeo găng tay, chúng đều có màu đen.
Dù cô đẹp không kém gì Charlotte, nhưng khí chất mà cô tiết ra đem lại một cảm giác lạnh lùng.
Thêm một nội dung ngoài lề, song rất đáng lưu tâm, đó chính là bộ ngực của cô nàng này khá là khiêm tốn, khác xa với Charlotte.
Vào lúc này, hai cô gái đang ngồi trong văn phòng của Viện Trưởng.
Ngoài cái bầu không khí có chút ngờ ngợ, thì xung quang có những món đồ kì lạ, không biết là từ đâu ra được trưng bày.
Phòng hiệu trưởng nằm ngay trên sảnh vào trung tâm Học Viện. Từ những cánh cửa sổ đang mở kia có thể nhìn thấy được sân vận động rộng lớn và cánh cổng vào đồ sộ.
“Nhưng thưa Phó Viện Trưởng Jeremiah, Học Viện chưa từng tiếp nhận bất cứ trường hợp chuyển trường nào trước đây. Mọi học viên đã và đang theo học tại đây đều đã phải trải qua một bài kiểm tra nghiêm ngặt. Chuyện này...”. Charlotte nói với vẻ ngờ vực.
“Đây là một trường hợp đặc biệt.”
Jeremiah – Phó Viện Trưởng của Học Viện này - ngắt lời Charlotte.
Cô đặt tay lên trán và thở dài, gương mặt cô lúc này méo xệch đi.
“Tôi cũng muốn từ chối nếu có thể. Nhưng làm vậy thì không được. Với lại, anh chàng kia cũng chẳng có vẻ như là sẽ gây nên chuyện gì đâu.”. Jeremiah nói tiếp trong lúc áp má lên bàn.
“Anh ta cần phải được ai đó trông chừng, và cậu là người duy nhất mà tôi nhờ cậy được thôi.”
“...Ngay cả khi nói thế thì tôi cũng không làm được đâu, vì tôi là người có địa vị cao, với lại bận lắm rồi.”
“Có thù lao đấy.”
“Tôi sẽ làm!”
Charlotte - người vừa nãy vẫn còn mặt nhăn mày nhó – đã hồ hởi xoè hai lòng bàn tay của mình ra sau khi nghe đến câu ‘Thù lao’.
Thù lao! Một âm thanh thật là hay ho.
Đôi mắt của Charlotte lấp la lấp lánh khi nghĩ đến câu nói và hàm ý của nó. Jeremiah - với khuôn mặt sững sờ - tiếp tục nói.
“Về cơ bản, tôi chỉ cần cậu giám sát và hướng dẫn học viên mới đó trong Học Viện. Nhưng nếu anh ta phớt lờ đi những quy định cũng như phá phách trong Học Viện, vui lòng báo cáo lại và tôi-sẽ-giải-quyết-anh-ta.”
“Giải quyết? Thưa ngài Phó Viện Trưởng, ngài có ý định gì khi đề cập đến từ ‘giải quyết’ vậy ạ?”
“Thì là như vậy đó.” Jeremiah trả lời rồi mím môi lại.
Với ánh nhìn ngờ vực dành cho ngài Viện Trưởng, Charlotte hỏi tiếp.
“Hiểu rồi, vậy khi nào thì hắn đến?”
“Chịu, nhưng chắc là sẽ sớm thôi.” Jeremiah nói tới đó xong, bỗng bên ngoài cửa sổ phát ra giọng nói giận dữ của ai đó.
“...Ê! Cái tên đáng ngờ kia, ngươi là ai hả?!”
Charlotte nhìn xuống để kiểm tra tình hình. Vì phòng của Viện Trưởng nằm ngay trên sảnh vào trung tâm của Học Viện, nên cô có thể thấy cảnh các học viên đang đi theo con đường từ cổng chính dẫn vào Học Viện.
Giữa họ, có một nhóm người đeo dải băng tay có dòng chữ [Ủy ban Kỷ luật Học Viện] đang vây quanh một học viên ăn mặc khác lạ.
Vì lí do gì đó mà anh chàng cao lớn đang mặc một bộ đồng phục để che đi bộ giáp toàn thân của mình, đang đứng kiêu căng ở đó. Và giọng nói của đám người kia ngày một lớn hơn.
“Có vẻ là ngươi đang mặc đồng phục của Học Viện này nhưng... chúng ta không thấy ngươi đeo huy hiệu của Học Viện! Là học viên của Học Viện này, sẽ không bao giờ có chuyện không mang huy hiệu! Vậy thì ngươi chắc chắn là gián điệp, chắc chắn là gián điệp đúng không? Ngươi sẽ không thoát được đâu. Là thành viên của Ủy ban Kỷ luật Học Viện, Waltham đáng kính ta đây sẽ bắt và ném ngươi xuống tầng hầm!”
Và sau khi cậu trai tự nhận mình là Waltham chỉ tay vào ‘kẻ khả nghi’, một đám người bắt đầu vây quanh anh chàng khả nghỉ đó... Là một cậu thiếu niên tầm 15, 16 tuổi gì đó. Lấy làm khó chịu, cậu cất giọng và nói với Waltham.
“Nhỏ tiếng lại coi, tai tôi nghe rõ lắm nên đừng có hét om sòm lên nữa. Còn chuyện mà tôi không đeo huy hiệu là do tôi vừa chuyển đến đây hôm nay, học viên mới đó có biết chưa? Chắc là tôi sẽ được cấp huy hiệu sớm thôi.”
Cậu thiếu niên đó... Sở hữu một mái tóc đỏ, một cơ thể đã được rèn luyện kỹ lưỡng đến mức có thể thấy được dù cho có mặc đồng phục, và dáng đứng thẳng lưng kia khơi gợi cảm giác của một loài vật hoang dã nào đó.
Song, cậu thiếu niên vẫn thấp hơn so với anh chàng Waltham kia – người một người cao hơn 2m, rất cao, đến nỗi trông như một gã khổng lồ, chắc chắn con người này sẽ không bao giờ nói rằng mình là một tên lùn.
Anh chàng có đôi mắt màu hạt dẻ trang nghiêm, mũi và đường nét của khuôn mặt ấy có nói là thanh tú cũng chẳng sai. Là một người đàn ông đích thực, nhưng cách cư xử của anh ta cứ như một thằng nhãi.
“Học sinh chuyển trường ư...? Tôi chưa từng nghe thấy vụ này trước đây, cơ mà giờ thì ổn rồi. Vậy, cậu có thể vui lòng cho tôi biết tên không? Và cậu vào khoa nào: Kỹ sư, Phi thuyền hay là Ma cụ?”
Trong khi các học viên xung quanh đang quan sát để xem chuyện gì đang xảy ra thì Waltham tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn gặng hỏi thêm.
Cậu thiếu niên tóc đỏ trả lời bằng một nụ cười có phần gượng gạo, nhưng không hề cho thấy sự sợ hãi.
“Tôi tên Nacht, là Nacht thôi. Và tôi không vào bất cứ khoa nào trong số đó hết. Cái mà tôi chọn là lớp đào tạo Nhà thám hiểm Bầu trời cơ...”
“...”
Waltham cùng những người khác đứng đó để lộ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, họ liếc nhìn nhau, và sau đó.
“...Phư...Khục khục khục...HA ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Anh ta đã có một tràng cười khoái chí.
“Nhà thám hiểm?! Nhà thám hiểm cơ đấy! Nhóc ấy hả? Được! Được lắm! Hahaha!”
“Tôi không nhớ là mình đang kể chuyện cười hay gì hết, chẳng lẽ nó hài lắm hay sao vậy?”. Nacht hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Aa~, đúng rồi! Nhóc vừa mới kể xong một câu chuyện cười đấy! Chịu hết nổi luôn, buồn cười quá mà! Trong tất cả những kẻ ở đây... Thì một thằng nhóc đầu đỏ như mày lại đòi làm Nhà thám hiểm cơ đấy!”
Tiếng cười lại được cất lên.
“Rồi, nếu nhóc không biết thì để anh kể cho nghe! Làm Nhà thám hiểm là cái công việc nguy hiểm nhất trên cái thế giới này! Và trách nhiệm lớn lao nhất của loài người chính là khám phá Hòn đảo nổi Fractal nguy hiểm! Vì lẽ đó, chỉ có một số ít những thiên tài lỗi lạc mới có thể làm được công việc này. Nói cách khác, chỉ có một Ma đạo sĩ – người có một lượng lớn ma lực từ khi sinh ra, có một cơ thể được rèn luyện, và có khả năng tự do điều khiển các Ma cụ khuyếch đại mới có thể làm được công việc này. Cơ mà!”.
Waltham nói với Nacht bằng một giọng đầy mỉa mai, sau đó chỉ vào cậu.
“Một thằng đầu đỏ không có một chút ma lực nào như mày lại đòi làm Nhà thám hiểm! Đúng là thằng ngu!”
“...”
Nacht im bặt sau khi nghe Waltham giải thích. Waltham cho rằng Nacht không thể cãi lại anh.
“Nếu đến chuyện đó mà còn không biết thì ngươi chính là một kẻ xâm phạm! Chúng ta sẽ thẩm vấn ngươi thật kỹ lưỡng tại phòng giam dưới lòng đất, bắt lấy hắn!”. Waltham ra lệnh.
“Tuân lệnh, thưa đội trưởng!”
Ba trong số các thuộc hạ của Waltham vây quanh Nacht và rút vũ khí từ bên hông hoặc sau lưng của mình ra: Boomerang, Kusarigama [Liềm xích], Tonfa [Dùi cui]. Trong ba thuộc hạ đó, có hai con người và một thú nhân đầu thằn lằn.
Nacht, với một vẻ mặt đầy sự châm chọc, vừa nhìn cảnh tượng này vừa lẩm bẩm.
“Một người đáng lẽ ra là sẽ theo học tại đây lại bị một đống người vây quanh với vũ khí trên tay. Cách Học Viện này chào đón học viên mới à? Hay ho thật.”
Cùng lúc đó, Charlotte cũng đang chứng kiến toàn bộ sự việc từ phía trên.
“Viện Trưởng, chẳng phải đó là người học sinh chuyển trường ngài nhắc tới đó ư?!”. Cô hốt hoảng hét lên.
“Ngoại hình của anh ta khá giống miêu tả trong bức thư.”
“Đây không phải lúc để mà thư thái đâu! Khoản thù lao của tô- à không, học sinh chuyển trường đang gặp rắc rối! Ủy ban Kỷ luật lúc nào cũng làm lố lên như vậy, tôi cần phải giúp anh ta...”
Charlotte đặt chân lên mép cửa sổ trong lúc đang nói chuyện và chuẩn bị nhảy xuống.
Tuy nhiên, Jeremiah đã cố gắng giữ cô lại.
“Gượm đã, nhảy khỏi cửa sổ là vi phạm quy định của Học Viện đấy.”
“Giờ là lúc nào rồi mà ngài còn nói chuyện đó!”
“Quy tắc của Học Viện luôn luôn là tuyệt đối, dù là lúc nào đi chăng nữa. Hơn nữa, tôi nghĩ ta nên nán lại lâu hơn một chút.”
Gương mặt của Charlotte như không thể tin nổi vào lời nói của Jeremiah.
“Gì chứ-- cậu ta có thể bị thương nặng đấy!”
“Chỉ vì chuyện này.” Jeremiah cắt ngang lời quở trách của Charlotte trong khi nhìn xuống Nacht.
“Nếu anh ta chỉ vì chuyện này mà bị thương nặng thì anh ta không có cơ hội để theo học tại đây đâu. Hãy xem anh chàng tóc đỏ này sẽ đối phó với một Ma đạo sĩ như thế nào khi anh ta không có lấy một tí ma lực nào.”. Jeremiah nói.
Trong khi cả hai người vẫn còn nói chuyện thì Ủy ban Kỷ luật Học Viện đã xông tới tấn công Nacht.
Thuộc hạ cầm [Liềm xích] nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và vung vũ khí của mình.
Ngay lúc Nacht bị nó làm phân tâm, tên thuộc hạ đầu thằn lằn ném chiếc Boomerang từ phía đối diện.
“Sha!”. Thành viên của Ủy ban Kỷ luật kêu lên.
“Oa!”.
Nacht nhanh chóng bước qua một bên để tránh đòn.
Tuy nhiên.
(...Không phải vậy!)
Nacht vừa nhận ra được điều gì đó, và cậu vội né đầu mình qua một bên.
Chiếc Boomerang vừa sượt qua đó đột nhiên uốn cong mạnh lên và quay ngoắt lại trong không trung, xé toạc không gian nơi mà đầu của Nacht vừa ở khi nãy.
“Khỉ thật, mi tránh được sao! Mi là kẻ đầu tiên có thể tránh được Boomerang của ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy!”
Thành viên của Ủy ban Kỷ luật sử dụng Boomerang đó cười thô thiển khi chiếc Boomerang trở về tay mình.
“Chuyển động đó, nó không phải là một chiếc Boomerang bình thường, mà là một Demon Gear [Ma cụ]!”
“Kekeke, chuẩn đét! Ma cụ của ta – Wind Cutter Boomerang [Boomerang Phong Thiết Vũ] có thể thay đổi quỹ đạo trong không trung theo ý muốn của ta!”.
Nacht đề phòng chiếc Boomerang.
“Chậc, là học viên của Học Viện Phép Thuật thì dùng phép thuật đi chứ.”
“Đồ ngu! Mặc dù trước đây chỗ này có dạy phép thuật, nhưng bây giờ chỉ kẻ nào dùng được Ma cụ mới chính là kẻ mạnh nhất! Thế nên sự tồn tại của mi ở Học Viện này là điều không cần thiết!”.
Với nụ cười khiếm nhã, một người khác cũng thuộc Ủy ban Kỷ luật đã ném chiếc [Liềm xích] với một lực rất mạnh.
“Bắt được ngươi rồi!”
“Oái-"
Dù cho Nacht có cuối xuống, nhưng sợi xích dường như bị kẹt lại trong không khí- đúng hơn là nó đang uốn lượn trong không khí như một con rắn ấy dễ dàng bám lấy cánh tay cậu.
“Phư haha! Đồ ngốc, vậy mà ngươi cũng không biết là ta cũng dùng Ma cụ hả! Với [Xà Lân Liềm], ta có thể cho nó trườn bò trong không khí theo ý mình.”
Thành viên Uỷ ban cảm thấy sung sướng vì bắt được Nacht và kéo cậu về phía mình. Nhưng có vẻ như cậu ta không hề có chút sợ hãi nào, mà còn có vẻ thờ ơ là đằng khác.
“Gì chứ, cái Boomerang kia thay đổi được quỹ đạo trong không trung, và cây liềm kia cũng vậy. Mấy người có biết là mình toàn làm những hành động giống nhau không? Thay vì một Ma cụ có thể đẩy ma lực của người sử dụng lên mức tối đa, thì mấy thứ này... Bộ mấy người định biểu diễn nghệ thuật à?”
“C-Câm mồm! Biết sao được? Bản thân ta có chọn nó đâu! Khi ngươi nhập học, người ta sẽ kiểm tra ma lực của ngươi và đưa cho Ma cụ phù hợp với nó.”
“Đúng vậy, đúng là như vậy! Đừng trêu chọc người khác chỉ vì bản chất phép thuật của họ! Ngươi có hiểu được ý nghĩa của việc có ai nó nói với mình rằng ‘Cậu dùng cây liềm có gắn xích đó giỏi thật đấy~’ chưa hả?!”
Hai người họ đồng thanh cãi lại với khuôn mặt đang rất là sôi máu.
Hình như cậu Nacht vừa giẫm vào bãi mìn mất rồi.
Trong lúc đó, một thành viên khác của Ủy ban Kỷ luật – đang cầm [Dùi cui] và nhảy về phía Nacht, trong một tư thế rất ngầu, người đó hét lên.
“Phư! Mặt khác, chiếc [Dùi cui] này là một Ma cụ tuyệt vời! Nó có thể bắn ra những tia điện để làm choáng đối phương. Sao?? Cái này đỉnh lắm phải không? Nó tốt hơn cái của mấy thằng kia phải không, hả?! Giờ thì ăn gậy rồi bị bắt đi tên kia!”
Chiếc [Dùi cui] vung xuống vai Nacht.
Tuy nhiên, cậu không hề cảm thấy như mình đang bị đe doạ.
“Cũng không hẳn, cậu không cần phải dùng Ma cụ để hạ ai đó đâu.”. Nacht đáp lời với vẻ mặt trống rỗng.
Và ngay lúc đó, có một tiếng thịch. Là âm thanh của một đòn đánh, âm thanh của một đòn đánh mạnh mẽ vang lên dữ dội. Theo sau đó là âm thanh của một người bị ngã xuống nền đất.
Người ngã xuống không phải Nacht, cậu không bị đánh, mà là thành viên Uỷ ban sử dụng [Dùi cui] - người bị Nacht đá với một tốc độ kinh hoàng.
Cú đá giáng thẳng vào quai hàm, anh ta ngã bịch xuống đất, mắt trợn trắng và hoàn toàn bất tỉnh.
“Cái gì?!”. Waltham - người từ nãy đến giờ vẫn đang đứng khoanh tay quan sát trận đấu với vẻ mặt điềm nhiên - chợt thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
(Không thể nào! Vừa nãy là gì vậy? Mình không nhìn thấy được chuyển động của cú đá đó.)
Nếu không phải là do mái tóc đỏ kia quá thu hút, thì Waltham sẽ tự hỏi rằng liệu Nacht có đang dùng Ma cụ hay không.
“Cái thằng cầm dùi cui phiền phức chết giẫm! Nãy giờ cứ ba hoa về cây dùi cui phiền phức của mình, mệt chết đi được! Tuyệt thì tuyệt thật đấy nhưng quả nhiên vẫn không thể tha thứ cho mày!”.
Thành viên Uỷ ban sử dụng [Liềm xích] - bất chấp những lời nói giận dữ ấy - cười đểu và kéo mạnh Nacht về thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, bất kể anh ta kéo mạnh đến đâu, cánh tay của Nacht chẳng buồn động đậy.
(Cái gì, sao hắn không động đậy?! Cứ như mình đang kéo một tảng đá khổng lồ vậy!)
Mặc kệ đồng đội của mình đang cố vùng vẫy, tên thú nhân đầu thằn lằn vẫn tự tin ném đi chiếc Boomerang của mình.
“Lần này thì mi sẽ không tránh được đâu, chết đi!”
“Lúc đầu đòi bắt tao lại, giờ thì đòi giết. Vậy là sao?” Nacht tò mò hỏi. Sau đó, cậu đưa cánh tay không bị xích trói ra, thể hiện biểu tượng hoà bình.
Sau đó, cậu bắt lấy chính xác chiếc Boomerang bay giữa hai ngón tay đang giơ lên của mình.
“Ca-Cái gì?!”
“Còn mày nữa, bỏ cái vụ vòng mấy thứ kì lạ lên tay người khác đi.”
Trong khi nói câu đó, Nacht mạnh mẽ kéo cánh tay mình ra khỏi sợi xích và phóng cơ thể của thành viên Uỷ ban cầm liềm bay lên cao vút.
“Oaái!?”
Anh ấy hét lên và phi thẳng xuống chỗ thú nhân đầu thằn lằn. Đầu cả hai cụng mạnh vào nhau, và họ ngã xuống đất.
Nacht, sau khi để cánh tay được tự do khỏi sợi dây xích, cậu vứt đi chiếc Boomerang và phủi bụi trên quần áo.
“Tôi muốn biết xem rốt cuộc cái Học Viện này trông như thế nào, thì ra đây là thứ mà các người gọi là Ma đạo sĩ đấy à? Không ngờ được luôn. Tôi đâu có hứng thú với cái đám Ma cụ đồ chơi của mấy người đâu chứ.”
Do thái độ xem thường này, mà khiến toàn bộ Ủy ban giận đỏ hết cả mặt.
“Tại sao... Nhà ngươi! Dám nhục mạ bọn ta như thế, Ủy ban bọn ta không cho phép!”
Các thành viên lấy Ma cụ của mình ra cùng một lúc, cố gắng vây quanh Nacht.
Nhưng Waltham - đội trưởng của họ - dừng họ lại bằng hai cánh tay to lớn của mình.
“Chờ đã.”
“Đ-Đội trưởng?!”
“...Nhóc con này có vẻ khá mạnh đấy. Vì thế, ta sẽ xử lý nó. Chuẩn bị đi, thằng đầu đỏ! Ta, Waltham đáng kính - Đội trưởng của Ủy ban Kỷ luật Học Viện - sẽ đích thân bắt giữ ngươi!”Vừa tuyên bố, Waltham vừa lao thẳng lên phía trước.
Ở đằng sau, bè lũ thuộc hạ đang hò hét cổ vũ.
“Oa, Đội trưởng lên rồi! Cố lên Đội trưởng Wall Sam!”
“Wall Sam! Wall Sam”
“Wall Sam cái con khỉ, là Waltham!”. Anh bực tức sửa lại tên mình.
Với thái độ trịch thượng, Waltham ập tới chỗ Nacht.
Do sự hiện diện của anh ta mà giờ đây, khung cảnh thực sự trông như một bức tường đang đóng lại trước Nacht, bám sát hoàn toàn với biệt danh mà đám thuộc hạ gán cho anh – WALL Sam.
“Giờ là một gã bự con hả? Được, tôi đây sẽ làm đối thứ của mấy người.”
Nacht tuyên bố trong khi nhanh chóng nhảy ra khỏi đôi tay dang rộng của Waltham.
Nacht – người từ nãy đến giờ vẫn đang tránh và né, né và tránh những đòn tấn công của Waltham – đã khiến anh ta phát khùng và bực dọc giậm chân.
“Ê~!!!!!! Đừng có chạy nữa coi, nhóc con! Mày khôn hồn thì đừng có mà nghĩ rằng có thể chạy khỏi tao!”
Waltham vung nắm đấm của mình xuống nền đất làm nó vỡ ra, các mảnh vỡ văng tung toé, tạo thành một cái hố lớn.
Đây không phải điều mà người thường có thể làm được. Nếu một người bình thường lãnh phải đòn này, chắc chắn sẽ chết.
“Quào, khủng thật đấy! Thì ra đây là sức mạnh của một Ma đạo sĩ!”
“Không chỉ có Ma cụ, mà những Ma đạo sĩ bọn ta còn có sức mạnh vật lý được cường hoá trở nên vượt trội. Vì vậy, nên hiểu là một kẻ như mày sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để đánh thắng tao đâu! Từ bỏ đi, trước khi tao đánh mày tơi tả!"
Cùng với lời nói, cả cơ thể của Waltham bay qua không trung.
“Oái! Này nhé...”
Nacht hớt hải tránh xa ra khỏi Waltham đang dang tay và chuẩn bị rơi xuống, dường như định ‘lấy thịt đè người'. Ngay sau khi cơ thể Waltham chạm đất, một âm thanh của một gã bự con vừa hạ cánh vang lên âm ỉ như muốn nổ tung.
“Hừmmm~, đúng là một kẻ nhanh nhẹn, xem ra tao cần phải đập cho mày ra bã!”
“Ê này, gượm cái đã tên kia. Chơi chiêu đó với một người bình thường, giờ hết muốn bắt tôi rồi hả?”
“Không phải lo lắng, y tá ở đây giỏi lắm, mày kiểu gì cũng sẽ được cứu sống thôi!”
Một lần nữa, Waltham vung rộng nắm đấm của mình.
Tuy nhiên, Nacht khom người xuống để chạm vào nó.
“Đủ rồi đấy... Bức Tường tệ hại kia!”
Nacht tung nắm đấm khi nhảy lên không trung.
“Hự!”
Một âm thanh nghe như tiếng gậy và áo giáp va đập vào nhau vang lên.
Đó là âm thanh từ nắm đấm của Nacht – đang tấn công vào áo giáp của Waltham. Waltham kêu lên một tiếng.
-Nhưng sau một khoảnh khắc, Waltham nhoẻn miệng cười, rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, ủa? Bộ mày vừa làm gì hả nhóc, tao không biết gì hết luôn đấy.”
Waltham nói với giọng điệu mỉa mai.
“Cái gì...?!”. Nacht ngạc nhiên thốt lên.
Trên thực tế, Waltham - người bị tấn công – không hề có một chút dao động nào. Còn Nacht - người đã tấn công - lại bắt đầu thấy đau ở cánh tay.
(Cái quái gì thế này... Mình không hề cảm thấy như là vừa đánh vào một tấm áo giáp mỏng mà thay vào đó là cảm giác như vừa đánh vào một khối sắt dày cộm và khổng lồ vậy!)
Khi Nacht kinh ngạc rút về, Waltham đang dang rộng cánh tay một cách thoải mái.
“Cú đánh đó khá mạnh đấy, dường như mày cũng biết võ thuật. Nhưng như tao đã nói, với một thằng không dùng được Ma cụ như mày thì đừng hòng mà trở thành Nhà thám hiểm. Còn đây là lí do tại sao mà nắm đấm của mày vô dụng với tao. Bộ áo giáp này chính là Ma cụ của tao! Tao gọi nó là Entwined Iron [Thiết Hào], nó hấp thụ ma lực của tao để trở nên mạnh hơn một cách vô hạn!”
Waltham tiếp tục nhấc một tảng đá lớn nằm trong bãi cỏ gần đó và ném nó thẳng lên trời. Tảng đá rơi xuống chỗ Waltham và... Ngay khoảnh khắc nó trúng đầu anh ta, tảng đá vỡ vụn với một âm thanh dữ dội.
Mặc dù Waltham - người đáng lẽ bị tảng đá rơi trực tiếp xuống đầu - lại không đưa ra bất kỳ biểu cảm cụ thể nào, chỉ giữ một khuôn mặt lạnh lùng.
“Như mày thấy đấy, ngay cả khi bị một viên đại bác bắn trúng, bộ giáp này vẫn không bao giờ bị tổn hại! Ma cụ này là một vũ khí hấp thụ ma lực từ chủ của nó và chuyển hoá chúng thành sức mạnh! [Thiết Hào] của tao là một Ma cụ Trung Cấp thuộc Bậc Bạc, nó không giống như đám Ma cụ Bậc Đồng mà mấy đứa mày hạ gục lúc nãy sở hữu đâu!”
Các Ma cụ được phân thành thứ bậc dựa trên năng lực của chúng, gồm có: Đồng, Bạc và Vàng. Ma cụ nào có thứ bậc càng cao, Ma cụ đó càng mạnh. Tuy vậy, một người sở hữu Ma cụ Bậc Đồng cũng được cho là có thể đánh ngang cơ với hàng trăm chiến binh không có Ma cụ.
“Hiểu rồi. Vậy ra bộ áo giáp không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó nhỉ?”
“Phư, chứ còn gì nữa! Mày có thể đánh bại đám thuộc hạ thiếu kinh nghiệm của tao, nhưng sẽ không có chuyện mày sẽ làm tao cũng như bộ áo giáp này chịu thương tổn. Thay vào đó, nắm đấm của mày còn bị tổn thương nhiều hơn cả tao, người bị mày đánh... Hửm?”
Đó cũng là lúc mà Waltham nhận ra.
Rằng Nacht không dùng tay không, cậu ta đang đeo một bộ Tekkou trên cả hai tay.
“Cái gì, mày mang giáp trụ đầy đủ sao, thằng vô lại!... Khoan, sao cái Tekkou đó nhìn kì lạ quá vậy?”
Thật vậy, cặp Tekkou đó rất kì lạ.
Một thứ kim loại màu đen chạy từ mu bàn tay đến khuỷu tay của Nacht.
Với cả, trông như thể nó đang dính chặt vào da của cậu.
“A, cái này hả? Có gì đâu, mấy thứ đồ chơi thôi mà... Nhưng mà tôi không thể làm thương tổn gì đến bộ giáp đúng không? Ấn tượng thật.” Nacht lẩm bẩm trong khi xắn tay áo lên, để lộ cặp Tekkou của mình.
Sau đó, cậu liếm môi và giữ vững tư thế của mình.
“—Anh nhắc tới chuyện đó làm tôi bắt đầu hứng lên rồi đây, chiến nào!”
“Thằng đần! Mày không biết là mày đang làm gì đâu, câm mồm lại và để tao bắt mày đi!”
Mặc dù Waltham đang dang tay ra để cố bắt lấy cậu, Nacht vẫn di chuyển một cách nhanh nhẹn và đã tránh được nó. Và rồi, khi thời cơ đã chín muồi, cậu dễ dàng trượt sang bên cạnh đối phương
.
“—Bên ngoài khá là khó nhằn, nhưng bên trong chắc chắn sẽ không được như vậy!”
Cậu thả lỏng cơ thể.
“[Ma Quyền Tam Kỹ]”
Cậu tung nắm đấm ra.
“XUYÊN GIÁP”
Đó là một đòn đánh rất nhanh.
Ngay khi cậu cúi xuống, cứ như cả cơ thể của cậu đang dùng toàn lực để đẩy nắm đấm đó đi và tấn công bộ áo giáp của Waltham.
Có một tiếng keng yếu ớt được phát ra. Cuối cùng, nắm đấm của Nacht rời khỏi bộ giáp của Waltham mà không để lại một vết xước nào.
“...? Phư, gì thế kia? Một đòn yếu ớt như vậy chẳng làm gì được [Thiết Hào] của tao...”
Waltham - dường như đang tự hào vì chiến thắng vẻ vang của mình - bất giác đông cứng lại.
“Túm cái váy lại thì, phần bên trong vẫn chẳng khó nhằn gì cho cam.”
Nacht lui về một vài bước chân, và ngay sau đó, mặt của Waltham tái lại và anh ta ngã xuống, tạo ra một tiếng động lớn, tương tự một cái cây lớn bị đổ xuống.
“Đội trưởng Wall Sam!”
Lũ thuộc hạ chạy đến chỗ anh ta, nhưng Waltham đã hoàn toàn bất tỉnh, mắt trợn trắng.
“Đội trưởng, tỉnh lại đi! Ngươi! Nhà ngươi đã làm gì ngài ấy rồi?!”
Một thuộc hạ trong số đó trừng mắt nhìn Nacht và tra hỏi cậu, và cậu chỉ làm một vẻ mặt giả nai, hai tay để sau đầu.
“Chịu, lỡ hắn bị đau bụng thì sao?”
“Tại sao, ngươi đang đùa đúng không?! Được, thay mặt Đội trưởng, chúng ta sẽ bắt hắn!”
Các thuộc hạ của Waltham đồng thanh tuyên bố khi họ giơ Ma cụ của mình lên.
Đáp lại hành động đó, Nacht thủ thế và nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần tự mãn.
“Gì, mấy người vẫn muốn làm việc này à? Thôi được, tôi sẽ tiếp mấy người, bao nhiêu lần cũng được, lên đi...”
“Đến đó thôi!”
Nhưng rồi, một giọng nói từ đâu đó cất lên để dừng cậu ta lại. Theo sau đó là âm thanh ai đó vừa đáp xuống.
Đó là một cô gái có mái tóc bạch kim cùng gương mặt nghiêm nghị.
Jeremiah - người đã nhảy xuống từ cửa sổ văn phòng Viện Trưởng và đáp xuống tại chỗ.
“Dừng lại đi, Ủy ban Kỷ luật, anh ta chính là học sinh chuyển trường đấy, mọi chuyện từ giờ hãy để tôi lo liệu.”
“Oái, Ngài Viện Trưởng...!?”
Thành viên của Ủy ban Kỷ luật - những người từ nãy đến giờ vẫn giơ vũ khí lên – đã lui về khi nhìn thấy cô ấy.
“Tôi không phải Viện Trưởng, tôi chỉ là Phó Viện Trưởng mà thôi. Các người ở lại với anh ta đi.”. Jeremiah nói trong khi chỉ về phía Waltham.
“Mới ngày đầu tiên mà hào nhoáng ghê ha, anh học sinh chuyển trường.”. Cô quay sang Nacht và nói.
“Nhìn ai đang nói kìa, chẳng phải cô cứ đứng trên nó suốt để xem tôi phản ứng thế nào hay sao?”. Nacht thẳng thừng đáp lại những lời châm chọc của Jeremiah.
Nacht đã để ý thấy Jeremiah từ phía trên đang quan sát mình qua cửa sổ.
Jeremiah lặng thinh nhìn Nacht một hồi lâu, rồi cô nhanh chóng chìa tay ra.
“Tôi cần phải xác nhận xem anh có phải người thật hay không, vui lòng đưa tôi lá thư giới thiệu.”
Đáp lại, Nacht đưa tay vào túi quần, lấy ra một bức thư được gấp lại, và đưa cho cô ấy.
“Đây, lá thư của ông già, tôi nhập học muộn vì lão ta quên mất ngày nhập học.
Jeremiah - có vẻ không thích thú lắm - mở lá thư ra và kiểm tra nội dung bên trong.
Tuy nhiên, càng đọc, khuôn mặt của cô càng trông như sụp đổ đến nơi, hai tay thì run rẩy, và cuối cùng, cô ngừng đọc và ngẩng đầu lên.
“...Anh ấy, vẫn giống như vậy, là cùng một người, người đó...! Nacht, hay là cái gì đó. Được rồi, anh đã được nhận vào Học Viện, dù đây không phải ý muốn của tôi.”
“Thế thì tốt quá, cứ tưởng cô sẽ quay lưng lại với tôi như mấy gã kia chỉ vì cái đầu đỏ chót này.”
“Triết lý của Học Viện chúng tôi là tập hợp những người tài năng từ khắp lục địa này và đào tạo họ một cách đúng đắn cho lợi ích của nhân loại... Không quan trọng anh có tài năng về phép thuật hay không, miễn là anh có khả năng, thì Học Viện sẵn lòng chào đón anh.”
Sau đó, Jeremiah đặt tay phải lên má và tiếp tục nhìn Nacht, như thể đang đánh giá cậu ta.
“Nhưng... Tại sao anh lại đến đây? Chỉ vì muốn trở thành một Nhà thám hiểm thôi sao?”
“À, về chuyện đó...”
Cùng lúc đó, Charlotte chạy ra khỏi cầu thang của Học Viện.
“A~! Ngài Phó Viện Trưởng chơi ăn gian! Sao lại bắt tôi đi cầu thang cơ chứ!”
Sau khi hứa là không nhảy khỏi cửa sổ, Charlotte được yêu cầu dùng cầu thang bộ để đi gặp học sinh chuyển trường.
Tuy nhiên, chính người đưa ra yêu câu này - Jeremiah - Phó Viện Trưởng của Học Viện – lại nhảy ra khỏi cửa sổ. Charlotte định phàn nàn về việc này, nhưng Nacht lặng lẽ ngắt lời cô.
“-- Học Viện này có bảy thanh Ma kiếm đúng không? Tôi đến để lấy lại toàn bộ, không chừa một thanh nào đâu.”
“...!”
Charlotte thở gấp khi nghe thấy lời nói của Nacht.
Sau khi Charlotte, Jeremiah, Ủy ban Kỷ luật Học Viện và những người khác đang nhìn vào mình, cậu từ từ chỉ tay lên trời và tuyên bố cùng một nụ cười.
“Tôi sẽ lấy lại hết Ma kiếm, và thống nhất Học Viện này dưới quyền của tôi. Để làm vậy, tôi sẽ chống lại bất cứ ai, thế nên... Nếu ai muốn, cứ đến gặp tôi lúc nào cũng được hết.
Một thứ dùng để phủ lên phần cổ tay đi xuống tới khuỷu tay của các "ninja", dùng cho mục đích bảo hộ, google để biết thêm chi tiết