Hứa Tĩnh vừa về chỗ ngồi thì Triệu Tiểu Huyên liền tiếp cận, thăm dò. “Ý em thì sao? Đi hay ở thế?”
“Bình quân tiền lương của công ty cao hơn những ngành nghề khác, nên làm nhiều hơn cũng là chuyện đương nhiên.” Lời nói của Hứa Tĩnh nửa thật nửa giả, rõ ràng ngay cả cô cũng nghe không lọt.
Triệu Tiểu Huyên bĩu môi. “Dựa theo cường độ làm việc của công ty thì có khi lao lực đến chết mất thôi.”
Hứa Tĩnh đành nghiêm túc phân tích. “Chị xem, công ty toàn là người tài. Nếu đôi bên không ai nhượng bộ nhau thì chắc chắn công ty cũng sẽ chịu không nổi. Rời chỗ này cũng không có chỗ khác để làm. Trừ khi đổi nghề, sau này không làm lập trình viên nữa. Mà ông chủ cũng hào phóng, trả lương rất cao. Ngoài ra, quan hệ đồng nghiệp cũng đơn giản, chỉ cần hết lòng hết dạ viết code là được. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì em sẽ không nghỉ đâu.”
“Nói có lý lắm.” Triệu Tiểu Huyên gật đầu tán thành.
“Chị cũng quyết định ở lại à?” Hứa Tĩnh hỏi.
Triệu Tiểu Huyên rầu rĩ nhìn Hứa Tĩnh một cái. “Nếu chị từ chức thì ai giúp chị nuôi con?”
“Nhiều tiền thì sống kiểu nhiều tiền, ít tiền thì sống kiểu ít tiền, chắc chắn đằng nào chả có cách để sống.” Hứa Tĩnh ngửa mặt lên trời.
Triệu Tiểu Huyên thở dài. “Dựa vào đồng lương của chồng chị mà nuôi một nhà ba người, thì nói không chừng sau hai ngày là chị phải ra chợ chờ lụm đồ thừa của người khác quăng đi.”
Hứa Tĩnh phì cười, xem ai đang tự than thân trách phận cùng cực kìa.
“Chị nói nghiêm túc đấy, đừng có mà không tin.” Ánh mắt Triệu Tiểu Huyên đầy u sầu. “Vợ chồng chị thuộc kiểu làm ngày nào, xào ngày nấy, trong nhà không có khoản tiết kiệm nào cả. Nên nếu nghỉ việc thì rất có khả năng đến cơm cũng không có mà ăn.”
Hứa Tĩnh không tin. “Chị nói đùa à? Hai hôm trước không phải mới phát thưởng giữa năm sao? Tận ba tháng lương lận đấy! Lấy đắp vào cũng được mà.”
Triệu Tiểu Huyên càng thêm buồn bã. “Tiền thưởng giữa năm đã biến thành bàn phím Cherry, tai nghe SONY, máy lọc không khí, không còn sót lại chút nào hết trơn.”
“…” Hứa Tĩnh cạn lời.
“Nếu sớm biết có nguy cơ thất nghiệp thì chị đã không tiêu tiền như nước. Uầy, thế mà giám đốc cũng không chịu nói rõ từ sớm nữa!” Triệu Tiểu Huyên vừa nói vừa nhìn Hứa Tĩnh. “Chắc chắn chị không rời đi rồi đó, còn em có tiền tiết kiệm coi như có đường lui, cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ càng đi. Cuộc họp hôm nay có ý cho chúng ta biết rằng, cuộc sống tương lai chỉ có thêm việc chứ không có thêm tiền.”
“Đường lui gì chứ.” Hứa Tĩnh cười cợt. “Em muốn mua nhà, tiền tiết kiệm còn chả là bao, không thể nghỉ việc được.”
“Em có thể tích luỹ dần, vài năm nữa hẳn mua nhà.” Triệu Tiểu Huyên nói.
“Từ tháng sáu năm ngoái giá nhà đã tăng vùn vụt. Chờ thêm vài tháng, nói không chừng giá nhà phải nhiều thêm mấy vạn, đương nhiên là mua càng sớm càng tốt rồi.” Ánh mắt Hứa Tĩnh đầy kiên định, thanh âm leng keng có lực. “Em muốn sống chết cùng công ty.”
Trước lời này, Triệu Tiểu Huyên chỉ nói một câu: “Em gái, em muốn kiếm tiền đến điên rồi à!”
**
Tục ngữ có câu: “Trên có chính sách, dưới có đối sách.”
Nếu giám đốc không thể biến một ngày thành 48 tiếng thì nhóm lập trình viên chỉ có thể tự lực cánh sinh, mỗi người đều tự có cách thần kỳ của mình.
Giám đốc chỉ mới ra lệnh có vài ngày, Triệu Tiểu Huyên đã dựa lưng vào ghế, búng tay một cái, vô cùng đắc ý lên tiếng. “Hoàn thành!”
Hứa Tĩnh nhướng mày. “Hai trò chơi nhỏ đều viết hoàn chỉnh luôn? Nhanh dữ vậy hả?”
“Cái này là một loại năng lực!” Triệu Tiểu Huyên không chút khiêm tốn.
Hứa Tĩnh không muốn tin. Cô đã nghĩ đến nổ não để có được phương án hoàn hảo, tiến độ trước mắt mới có một phần ba. Làm sao Triệu Tiểu Huyên có thể hoàn thành nhiệm vụ vậy?
“Qua đây, cho em mở mang tầm mắt.” Triệu Tiểu Huyên vẫy tay với Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh quyết định đứng dậy, đi qua học hỏi. Cô xem xong code lập tức cảm thán. “Thành phẩm như này mà chị cũng dám trình ra à, không sợ bị đuổi sao?”
“Trò chơi nhỏ thôi mà, như vậy là đủ để báo cáo kết quả công việc rồi.” Triệu Tiểu Huyên cố tình kéo dài giọng, sắc mặt không chút để tâm. “Một phần ba số lập trình viên đã nghỉ việc, hơn nữa thời điểm này thiếu nhân lực nên tạm thời ông chủ sẽ không đuổi chị đâu.”
“Thế này cũng hơi quá…” Hứa Tĩnh không biết nên nói gì. Triệu Tiểu Huyên thiết kế hai trò chơi thời trang, một cái theo phong cách OL, toàn là trang phục chuẩn văn phòng, một cái đi theo hướng cổ điển, đa số là Hán phục kiểu Trung Quốc cổ.
Không thể không nói rằng bộ dạng của nhân vật thực ra rất đáng yêu. Nhưng thao tác thì quá đơn giản, người chơi chỉ cần chọn quần áo, giày dép kéo đến người của nhân vật là đã thấy hiệu ứng rồi. Sau đó thì, làm gì có sau đó đâu…
Triệu Tiểu Huyên phấn khởi. “Đây là chị cố ý thiết kế trang web trò chơi cho nữ giới! Thử hỏi xem có cô gái nào không thích trang điểm cho búp bê không? Thao tác đơn giản lại càng tốt, nếu phức tạp quá thì mấy cô gái sẽ không chơi mà.”
“Nếu đối tượng mà thiết kế này nhắm đến là trẻ mẫu giáo thì ổn. Nhưng không chừng mấy bé gái đâu có dùng máy tính.” Hứa Tĩnh lặng lẽ cất lời. “Sáu kiểu váy, sáu mẫu áo, sáu cái quần, sáu đôi giày, sáu loại trang sức. Tất cả mấy món này người chơi có thể chơi trong nửa tiếng đồng hồ hả?”
Triệu Tiểu Huyên muôn phần coi thường nhìn Hứa Tĩnh, lòng tràn đầy tự tin. “Em có biết tổng cộng có bao nhiêu kiểu phối đồ không! Nói ra sợ hù em đấy!”
Hứa Tĩnh lau mồ hôi. “Quên đi, em không muốn biết.” Cái này rõ ràng đang đề cập đến sự phức tạp của số học đây mà.
Nói đùa đã đủ, Triệu Tiểu Huyên mình đầy kinh nghiệm, bắt đầu thành thật. “Yên tâm, nền tảng trò chơi nổi tiếng cũng chỉ có mấy thứ như này thôi. Đa phần toàn là hàng tồn kho hoặc chỉ thoả mãn bộ phận nhỏ người chơi. Coi như phân loại trò chơi phong phú, thì cũng chỉ cần nộp code đúng hạn cho giám đốc là được.”
“Thật ra trong lòng giám đốc cũng hiểu rõ, đoán chừng cũng một mắt nhắm một mắt mở thôi. Ông ấy nói ra nói vào như thế, nhân viên chỉ tổ thêm việc, ai cũng thức đêm liều mạng đẩy nhanh tiến độ, có ai mà không oán hận chứ? Cũng chẳng sai biệt lắm đâu. Chờ làm xong trò chơi lớn trong tay thì chậm rãi làm trang web thôi.”
“Nói không chừng đến lúc đó có thể làm ra một loạt trò chơi thay quần áo, mỗi phong cách thiết kế thêm vài bộ là được. Phong cách Nhật Bản, hoa cỏ, đồ mặc nhà, đồ Anh, động vật, váy cưới, lễ phục dạ hội… Quào, tự dưng có cảm giác trong tương lai không cần sốt ruột tìm chủ đề trò chơi nữa!”
Triệu Tiểu Huyên càng nói càng thấy có lý, càng nói càng tự thấy mình có sáng kiến.
Hứa Tĩnh kinh ngạc ngây người, rất muốn nói một câu. “Không có chí khí.” Nhưng Triệu Tiểu Huyên đã có lòng tốt truyền thụ phương pháp nhàn hạ của mình vì thế cô chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào vụng.
Sau khi dứt lời, Triệu Tiểu Huyên đột nhiên nghi ngờ nhìn Hứa Tĩnh. “Đừng có nói là em ngây ngô nghiêm túc ngồi gõ từng dòng code, tính toán thiết kế trò chơi mới à nha?”
Không đợi Hứa Tĩnh trả lời, Triệu Tiểu Huyên trợn mắt, thấp giọng. “Đừng có dại, ai cũng nghĩ biện pháp lừa dối để đối phó hết! Vì quan hệ đồng nghiệp với em cũng không tệ nên chỉ em một chiêu nè, đi tìm nhóm rồi mỗi người viết một trò chơi nho nhỏ, sau đó trao đổi code với nhau. Sửa chi tiết một chút, không phải sẽ có ngay hai code trò chơi sao! Quả là một chuyện đơn giản.”
“Được luôn à?” Hứa Tĩnh tỏ vẻ nghi hoặc.
“Sao lại không? Đều cùng một chuỗi trò chơi mà.” Triệu Tiểu Huyên bình tĩnh trả lời.
Đều cùng một chuỗi? Nói trắng ra thì cùng một kịch bản cả! Hứa Tĩnh vô cùng tha thiết, chân thành lên tiếng. “Cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo, hình như em đã hiểu được gì đó rồi, bây giờ em làm việc tiếp đây.”
“Đi đi.” Triệu Tiểu Huyên e dè phẩy tay, tiếp tục hả hê, kiêu ngạo với tài trí của mình.
Trở về chỗ ngồi, rốt cuộc Hứa Tĩnh không nhịn nổi, khoé miệng nhếch lên, cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Khác với tuyệt chiêu của Triệu Tiểu Huyên, cô nghĩ ra biện pháp biên soạn một bản thay đổi trình tự, lấy code CD trò chơi đã phát hành của công ty đổi sang code trang web trò chơi. Tuy rằng trong quá trình thay đổi có khả năng xảy ra chút sai sót nhưng về cơ bản thì vẫn chính xác. Cô chỉ cần kiểm tra code lần nữa rồi tiện tay sửa lỗi sai là được.
Thay đổi trình tự thì tháng này sẽ vất vả nhưng trong vòng một năm cũng không cần lo không hoàn thành chỉ tiêu. Trong tay cô đang có hơn ba mươi code trò chơi, chuyển đổi một chút là có tác dụng, cũng không sợ giám đốc nghĩ cô làm cho có lệ. Quan trọng hơn là ba mươi trò chơi kia có nhóm người tiêu thụ tiềm năng, cô tin rằng khi đưa ra bản web thì những người chơi lâu năm sẽ vui vẻ chơi lại.
“Nói chung thì biện pháp này cũng không khó khăn nhiều lắm ha? Đúng là có tài mà!” Hứa Tĩnh không khỏi xúc động.
**
Tự cho rằng mình nghĩ ra kế sách tuyệt đỉnh nhưng lại bị cháu gái gạt phăng, Vương Hoa lập tức không thể nào tự nguyện đến nhà em gái mình nữa. Bởi vậy, Vương Phong không còn cách nào khác ngoài chạy đến nhà Vương Hoa nhờ giúp đỡ, bà khẩn cầu. “Giúp em đi.”
Vương Hoa chuyển dời tầm mắt, biểu cảm sầu não. “Giúp cũng vô dụng, chúng ta không khuyên được bé Tĩnh.” Cháu gái bà thực sự là đại ma vương mà!
“Chị làm được.” Vương Phong vội vàng nói lời tốt đẹp. “Chị có nhiều biện pháp, nhất định phải có cách.”
Vương Hoa bất đắc dĩ mỉm cười. “Thực ra Tĩnh nó nói không sai. Chỉ cần nó kiên quyết không nghe, chúng ta làm gì cũng vô ích. Chả nhẽ tìm mấy người cao to trói con bé, rồi ép nó đi nhận giấy kết hôn sao?”
Vương Phong cười chua xót, làm sao bà không hiểu đạo lý này chứ? Bởi vì quá rõ nên mới càng sốt ruột.
“Trừ khi…” Vương Hoa định nói lại thôi.
Nghe thấy còn có khả năng, tinh thần Vương Phong phấn chấn lên, vội hỏi. “Trừ khi thế nào?”
“Một là khóc lóc, hai là làm loạn, ba là thắt cổ.” Vương Hoa nghiêm túc trả lời. “Biện pháp tuy cũ rích nhưng dùng rất được.”
Vương Phong trầm ngâm. Bà vốn là giáo viên, trước giờ tính tình vô cùng ôn hoà, hoàn toàn không tưởng tượng được bản thân thành người đàn bà đanh đá giở trò xấu sẽ trông ra sao.
“Không có cách khác à?” Vương Phong chần chừ.
“Dù sao chị cũng chẳng nghĩ được gì.” Vương Hoa thức thời buông tay, tỏ vẻ bản thân hết cách. “Hơn nữa chị sâu sắc cảm nhận rằng, dù có khóc lóc, làm loạn hay thắt cổ thì đối với Hứa Tĩnh cũng không có tác dụng. Nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là một cách, chị nghĩ em nên thử xem sao.”
Phải biết là chiệu bức ép người thân vốn dùng tốt cũng bị Hứa Tĩnh phá giải dễ dàng. Bởi vậy bà không cảm thấy một khóc, hai nháo, ba thắt cổ có thể có hiệu quả. Ôm ý tưởng “nhỡ đâu có tác dụng” nên bà mới đề nghị như vậy.
Tâm tình Vương Phong bức bối, không biết tại sao mình lại sinh ra một đứa con không chịu hợp tác như thế.
“Quên đi.” Vương Hoa hình như hiểu được, chủ động khuyên em gái mình. “Con cháu tự có phúc của con cháu, kệ nó đi.”
Vương Phong hỏi lại. “Nếu là con gái chị nói cả đời không kết hôn thì chị có để mặc nó không?”
“Nhưng con gái chị cưới rồi, cũng đã có thai mấy tháng, giả thiết này không thành lập.” Giờ phút này, đáy lòng Vương Hoa cảm thấy may mắn khi con gái mình dù kết hôn trễ nhưng cuối cùng cũng đã cưới. Nhưng bà đâu thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, chỉ đành nhẫn nhịn, làm bộ nghiêm túc. “Nếu em không khuyên được con Tĩnh thì không phải chỉ có thể bị động tiếp nhận hiện thực thôi ư.”
Lời này có chút quen tai? Bỗng nhiên Vương Phong sực nhớ con gái mình cũng từng nói như thế, vì vậy càng thêm phiền lòng. Thiếu chút nữa khống chế không được, tự mình chạy đến trước mặt con gái làm lớn chuyện, bày ra vẻ vô lại la lối khóc lóc.
“Hay là chờ hai nữa xem tình huống thế nào?” Vương Phong hỏi thử.
Chính là ý tứ lảng tránh vấn đề. Sự tình không thể giải quyết thì không làm nữa, trực tiếp xem như không có việc này. Khi nào nhớ đến thì lại nghĩ cách thôi.
Trao đổi tới trao đổi lui, cuối cùng phải đưa ra quyết định như vậy. Vương Phong mất hết can đảm. tự thấy chính mình như con đà điểu, buông tay mặc kệ sự tình.
____________________
Đôi lời của tác giả:
Mọi người có nghĩ đến trò chơi nào không. Ví dụ như trò Kỳ tích Noãn Noãn (Ngôi sao thời trang) phiên bản web…
Nếu vẫn không tưởng tượng ra thì lên Baidu tra trò chơi nhỏ 4399 nha.
Tôi có tìm thấy việc thay đổi trình tự để có lợi, nhưng không biết trong trường hợp này có dùng được hay không, thôi, coi như tôi nói chơi đi!
(Đúng rồi, tác giả ỷ vào phần lớn độc giả không có hiểu biết chuyên môn nên nói hươu nói vượn. Có BUG là hư cấu, quyết định vậy nha!)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại