Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6031

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 49

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 105

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 363

Arc 4: Kì nghỉ - Chương 106: Kì nghỉ vui vẻ

“Việc huấn luyện bị cấm.”

“Eh–– ?”

Nghe kết luận mà tôi đưa ra sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Liz người đang ngồi bó gối trong khi phàn nàn và ra vẻ bất mãn. Giờ nghĩ lại thì, những người bạn thuở nhỏ của tôi đã luôn cố hết sức. Tôi chưa từng thấy họ bỏ qua bất cứ cơ hội nào, từ hồi cả nhóm còn luyện tập ở quê cho đến khi tới Thủ đô hoàng gia và đối mặt với vô số thách thức nhằm gia tăng danh tiếng.

Có thể làm hết sức mà không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có lẽ là một yếu tố cần thiết để thành thợ săn. Trong một thời gian dài, tôi chỉ có thể đứng nhìn họ làm vậy. Tuy nhiên, lần này tôi buộc phải lên tiếng. Tino đã có thể thở lại nhờ potion của Sytry, nhưng ẻm thở rất khó nhọc và mặt đầy vết thương. Mới vừa nãy em ấy còn cháy đến độ bốc khói đen, nhưng giờ gần như chẳng còn lại vết sẹo nào. Quần áo ẻm có hơi khét nhưng hình dáng ban đầu vẫn còn nguyên.

Potion của Sytry là thứ giúp cả party tiếp tục hành trình cho đến khi ma thuật trị thương của Anthem trở nên đủ mạnh. Dù nó không bằng Elixir liều cao của đền-san, nhưng hiệu quả đã được thẩm định và xác nhận. Tất nhiên, nó không thể hồi sinh người chết nên chỉ là sức mạnh của Tino đã khiến ẻm thở lại được nhưng hãy để chúng sang một bên, tôi không thể chịu đựng được bất cứ hành động phá hoại kì nghỉ nào của họ nữa. Tôi không nghĩ thế chỉ vì lợi ích của mình, mà còn vì cả Tino, Liz và Sytry nữa. Nghe mấy lời này từ miệng tôi có vẻ không thuyết phục nhưng đôi khi nghỉ ngơi để thư giãn tinh thần và thể xác cũng rất quan trọng.

Cỗ xe vẫn tiếp tục lăn bánh chậm rãi trong cơn mưa. Quanh chúng tôi không có ai cả. Dù là ban ngày, bầu trời vẫn u ám và sấm vẫn vang lên từ phía xa nhưng mưa gió đã ít hơn hôm qua. Vẫn không rõ liệu một cơn bão khác sẽ giáng xuống chúng tôi hay không nhưng vì đây là một kì nghỉ, tôi muốn tránh ngủ ngoài trời nhiều nhất có thể. Phải rồi, đây là một kì nghỉ! Lần này nó chỉ là một chuyến đi nghỉ thôi! Chứ không phải chuyến huấn luyện! Tôi đã nói vậy vài lần trước đây, nhưng có vẻ đám Liz vẫn chẳng hiểu gì cả.

Liz nhìn tôi với ánh mắt trong veo không hề phản chiếu lại bất kì suy nghĩ nào (ngoài ra, có vẻ như Liz cũng bị sét đánh nhưng may thay cổ lại không hề hấn gì... Vậy ra chuyện như thế cũng có thể xảy ra huh.).

“Nhưng Cry-chan, đây là cơ hội hoàn hảo mà. Nếu không luyện tập bây giờ, anh sẽ chết khi đến lúc cần đấy, phải không?”

“Chuyện sẽ ổn thôi… Có lẽ vậy.”

Tôi đã từng nghe đến chuyện huấn luyện dưới thác nước nhưng chưa từng nghe kiểu luyện tập trong mưa khi cần bị sét đánh cả. Hơn nữa còn không chỉ bị đánh một lần. Liz vui vẻ kể về việc huấn luyện của cổ như đang nói đùa vậy. Sytry, người cũng đang ngồi bó gối bên cạnh và lắng nghe chúng tôi, mở to mắt như vừa nghĩ ra ý gì.

"...Có lẽ nào, đây là kiểu luyện tập cắt ngắn không?”

Lại một từ nữa tôi chưa bao giờ nghe…

“Đó là ít luyện tập hơn để khiến kĩ năng trì trệ nhằm trải nghiệm cuộc chiến một cách liều mạng hơn. Là như vậy, đúng không ạ?”

…Không đúng chút nào. Ý tưởng của em ấy hoàn toàn vượt khỏi thường thức của tôi. Bạn thuở nhỏ của tôi có vẻ bị ảnh hưởng từ việc làm thợ săn đến tận lõi rồi. Liz hạnh phúc. Tino cũng nhìn tôi với vẻ khiếp đảm.

“Và nếu ngươi chết giữa chừng –– Ta không cần những kẻ kém cỏi. Đó là ý của anh đúng không, Cry-san. Em nghĩ rằng nó rất hợp lí.”

“Quả đúng là Cry-chan, nghiêm khắc quá –– !”

Chẳng đúng gì cả. Sao các em lại hạnh phúc vậy cơ chứ? Tino kéo người qua đây và dúi vào tôi. Tino, người đã bị sét đánh và đang trong tình trạng thảm hại, nhìn tôi với vẻ như sắp khóc đến nơi. Ẻm trong khác rất nhiều khi là một thợ săn solo năng động thường ngày, tôi muốn ôm ẻm quá.

“Master, em, ư… em muốn huấn luyện…”

“Aaaah? Ti ––, khi Cry nói trắng thì nó là trắng! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi mà!”

Liz đẩy Tino đang bám vào tôi sang một bên và la rầy với tông giọng lớn. Bằng cách nào đó, nó có vẻ đã biến thành màu trắng dù tôi chẳng nói cái gì trắng cả… Tôi chưa đi phiêu lưu cùng mọi người được hơn một năm rồi nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện đã lên cao đến mức này. Khi tôi đang ăn kem, chùi Thánh tích và chơi đùa với Eva trong phòng Clan Master, đám Liz đã trở thành những kẻ nghiện đi săn mất rồi. Tôi đã có linh cảm được một thời gian rồi nhưng tôi không nghĩ rằng họ đã quên mất cách đi nghỉ…

Chuyện này thật tệ. Ngay cả kĩ năng giao tiếp của cổ cũng đã tèo luôn rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì Tino sẽ bị ảnh hưởng mất.

“…Anh nghĩ rằng điều đó cần được chấn chỉnh.”

Thêm một mục đích nữa cần phải thực hiện trong kì nghỉ này: dạy họ cách để nghỉ ngơi. Không phải đây là công việc hoàn hảo dành cho kẻ luôn trốn việc sao. Liz nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh trong khi tôi nở một nụ cười ngầu lòi. Không hay rồi. Kể cả khi em làm khuôn mặt đó –– anh vẫn sẽ dừng em lại. Anh sẽ cho em thấy rằng mình tuyệt đối có thể dừng em lại.

……Neee, không phải rất kì quặc sao khi mỉm cười sau khi nghe anh nói câu đó. Vai Tino, người bị đẩy ra và quẳng sang một góc, run lên. Sau cùng thì, có lẽ tôi không nên mang em ấy theo dù cho Liz có kiên quyết đòi.

“Anh sẽ nói lại ngay từ đầu nhé, được không? Đầu tiên, việc huấn luyện bị cấm trong kì nghỉ này.”

Rồi Liz giơ tay lên và hỏi lại tôi như để xác nhận.

“Neee, Cry-chan. Đến mức nào thì được tính là huấn luyện vậy? Luyện tập thể lực thì sao?”

“……Luyện tập thể lực là không được.”

“Thế còn chạy?”

“…….Chạy cũng không nốt.”

“Vậy thì, mặc đồ nặng… cũng không được sao?”

“…….Không.”

Làm ơn ngưng việc tìm lỗ hổng trong lời anh nói đi. 

“Hmmm ––, thế còn giả chiến nhẹ? Nó có đươch tính là luyện tập không?”

“Xử lí potion có được tính là luyện tập không?”

Ngay cả Sytry cũng bắt đầu tham gia. Không phải anh đã nói chúng ta đang trong kì nghỉ sao… Nó cũng được tính. Tận hưởng kì nghỉ một chút đi.

“Mọi thứ khiến mọi người mạnh hơn đều được tính.”

“!? Eeeh!? Thế còn thở thì sao? Đi bộ thì sao? Có phải nó cũng được tính khi mình làm trong vô thức không?”

“!? Liệu có tính là luyện tập không khi chuẩn bị các phương án đề phòng tình huống bất lợi? Có tính là luyện tập không khi sử dụng con người hay trộn potion?”

Tôi có hơi chùn bước trước Liz và Sytry những người đang xác nhận mọi thứ một cách nghiêm túc. Quá nhiều sự luyện tập trong cuộc sống hằng ngày của hai người rồi đó.

“Aaah. Tất cả các loại huấn luyện. Đều bị cấm.”

“Uh!!”

“Uh!?”

Tô hắng giọng một chút khi thấy vẻ buồn bã của cả Liz và Sytry. Đây là một kì nghỉ để tận hưởng bản thân, nhưng nếu nó làm các em như thế này, thì anh sẽ phải suy tính lại các ưu tiên của mình.

“……Chà, Chààààààà, nếu như các em không thể chịu được thì thôi vậy…”

“!! Cry-chan, anh tốt quá…”

“…Đúng vậy. Loại em và Onee-chan sang một bên, nó có lẽ vẫn còn quá khắc nghiệt đối với Ti-chan.”

“Cảm ơn người rất nhiều, Master…”

Vì lí do nào đấy, giờ họ lại cảm ơn tôi. Khi thấy Liz người đang cười rạng rỡ, Tino với khóe mắt đẫm lệ và Sytry người đang nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, tôi cảm thấy mình chẳng còn quan tâm đến thứ bản thân vừa nói nữa. Nó là một trong những thói xấu của tôi. Tuy nhiên, nếu tôi chùn bước ở đây thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Tôi nhắm mắt lại một lúc và khẳng định lại quyết tâm của mình.

“Kế tiếp –– Cấm bạo lực.”

“!? Cry-chan, nhẹ nhàng, liệu đá raastttttt nhẹ có được tính là bạo lực không? Thế còn việc trừng phạt những kẻ khinh thường mình? Liệu có tính là bạo lực không nếu em đánh Ti trong lúc luyện tập?”

“Tự vệ có được tính là bạo lực không? Ví dụ như, dùng thẩm quyền của mình để loại bỏ sức mạnh đối phương? Điều chế potion thì sao?”

“Thử thách của Master…Ừm… Hơn cả bạo lực, nó chỉ toàn đau đớn…”

Mọi thứ đều không ổn. Thật vô nghĩa khi tôi đưa ra giải pháp nửa vời và cho phép họ làm theo ý muốn, hơn nữa nắm đấm của mấy người chắc gì sẽ hữu dụng trong thời điểm này. Và lời nói của Tino đâm thẳng vào tim tôi. Dù gì đi nữa, tôi cũng phải lấy lại tư cách của một Master mới được.

“Và điều cuối cùng quan trọng nhất –– Tận hưởng kì nghỉ của mình.”

Dù nguồn gốc của vụ này là để tôi chạy trốn, giờ chúng tôi đã ở ngoài Thủ đô hoàng gia rồi. Cả đám nên vui vẻ một chút mới đúng. Nếu chúng tôi có thể đón kịp đám Luke cùng một lúc, thì không cần phải lo về việc hộ tống nữa rồi. Đã lâu rồi toàn bộ thành viên của [Strange Grief] mới ra ngoài, và dù những rắc rối luôn xảy ra, tôi chắc rằng đây sẽ trở thành một chuyến đi vui vẻ. Nghe lời tôi nói, Liz và Sytry mỉm cười rạng rỡ nhưng Tino lại tỏ vẻ khó chịu vì lí do gì đó.

§

Thời điểm này thực sự tệ hại bởi chẳng có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ ngừng mưa cả.

Dù sao thì, cả bọn đã đặt chân đến thị trấn đầu tiên sau vài giờ. Chúng tôi đã tới Ellan. Nó là một thị trấn có số dân cư ít hơn so với Thủ đô hoàng gia, là một điểm dừng chân giữa các thành phố. Dù có nói vậy, thông thường mấy chỗ như này cũng đầy ắp các thợ săn và thương nhân, nhưng có lẽ do mưa lớn mấy ngày qua nên gần như chẳng có ai ở đây cả.

Lần đầu tiên sau vài giờ, tôi bước xuống xe ngựa và tận hưởng mặt đất trong khi giãn cái cơ thể cứng đơ của mình ra. Mặc dù giờ là ban ngày, trời vẫn tối và lớp mây dày đã che mất mặt trời.

“Tuy nhiên, thời tiết hôm nay tệ thật…”

Không phải là mùa mưa nhưng lại mưa nhiều thế này… Tôi không nói điều đó đáng ngại, nhưng có vẻ ba người Sytry đã thuê thực sự mệt mỏi khi phải lái xe giữa cơn mưa thế này. Sytry người đang dỡ hành lí ra nói.

“Cry-san, anh không nhận ra sao? Chúng ta đi theo hướng gió suốt mà.”

Anh không hiểu em muốn nói gì. Thông thường thật bất khả thi khi nghĩ rằng chúng ta đi theo hướng gió suốt nhưng ai quan tâm gió thổi đến đâu cơ chứ.

“? Aaah, chúng ta gặp may, phải không?”

Lúc này thì, cả ngựa và cơ thể tôi đều mệt và lạnh rồi. Ta nên ở lại qua đêm để tĩnh dưỡng chứ nhỉ? Vốn đây là một chuyến đi không có lịch trình mà.

Khi tôi đang nghĩ một cách nhàn nhã, Sytry vỗ tay và nói với vẻ hạnh phúc.

“Aaah, em cũng đang nghĩ đến điều tương tự. Vì lâu rồi mưa mới không ngừng rơi… Em chắc chắn rằng cơn bão đang đuổi theo chúng ta.”

!? ……….Có phải tôi đã làm điều gì đó tệ hại không?

Tôi thấy Liz cười khi gió đã lặng, lúc này thì, tôi quyết định sẽ nghĩ về bữa tối nay vậy.

§ § §

“Tsk, chúng ta xui thật… Vậy ra ở Zebrudia cũng có thời tiết này nữa sao.”

Tiết trời thật tệ hại. Những cơn bão bất ngờ và bão sấm luôn xảy ra ở Sương quốc như thể quanh năm có mùa mưa vậy –– Thời tiết này gợi nhắc đám Arnold về thời gian đỉnh điểm tại căn cứ cũ ở Nebranubes. Khi Hay nói vậy, mọi thành viên đều gật đầu đồng tình.

Những đám nây đen tuyền bao phủ bầu trời luôn là điềm xấu trong sách vở. Một con Lôi long trưởng thành đã tấn công Sương quốc vào một hôm có bão lớn thế này. Nghiên cứu sơ bộ của chúng cho thấy Lôi long hiếm khi xuất hiện tại Zebrudia nhưng nếu cơn bão này được gây ra bởi một con quái vật, vậy nó hẳn phải là một sinh vật cấp rồng.

“Mưa ở đây không kéo dài cả tháng như ở Nebrabubes. Có lẽ tốt hơn là ta nên quay về thôi.”

Tính cả Arnold, tám người bọn họ bây giờ –– chia thành hai xe. Suy xét đến vũ khí và trang bị bây giờ, nhét tất cả vào một xe không hợp cho lắm. Càng nhiều người tức là party càng thêm sức mạnh nhưng điều đó cũng có nghĩa là việc di chuyển sẽ chậm lại. Arnold, người đang ở chiếc xe phía trước khoanh tay và ngay lập tức trả lời Hay.

“Liệu <Vô biên vạn trạng> có lùi bước khi bão đến không? Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ quay về cả. Ta sẽ đi tiếp.” 

Bão nên tránh nếu có thể nhưng ngược lại, chúng cũng chỉ là một phiền toái thôi. Nó không đủ để Arnold, người luôn chiến đấu trong mưa, bão và sương mù lùi bước.

“…Quả thực… Ngược lại, chúng ta có lẽ đang theo hướng gió. Dù level của họ cao đến mức nào, họ là thợ săn từ Thủ đô hoàng gia, họ hẳn không quen với việc đánh trong sương mù.”

Các thành viên khác cũng đồng ý. Có vài sự tự hào hiện lên trên mặt họ. Hai cỗ xe tiếp tục di chuyển trên con đường vắng đẫm nước.

nhờ ơn chú chứ ai :V gần đúng đấy, thực ra nó là thứ trâu hơn cơ :V các chú đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để thoát nạn rồi :D nó là chuyện vặt :V