Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9144

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Arc 3: Sát long giả - Chương 64: Tiệc tùng 3

Mana Material cường hóa toàn bộ các khả năng của thợ săn. Theo đó, ngoại trừ thể chất và năm giác quan, nó cũng bao gồm cả khả năng kháng độc. Thức uống tại những quán dành riêng cho thợ săn có độ cồn cao bởi thức uống thường không thể làm họ say. Bên trong cơ thể các thợ săn cấp cao hoàn toàn khác biệt so với người thường. Những thành viên của [Strange Grief] cũng không ngoại lệ. Trong vài năm trở lại đây, tôi chưa từng thấy Liz hay Sytry say bao giờ.

Nhưng thế quái nào mà chuyện lại thành ra thế này?

Trong khi mặt vẫn còn đang ửng đỏ, Liz nốc cạn suất bia bạc trắng mới (nó là một loại bia với nồng độ cồn gấp hai lần bia vàng, nổi tiếng vì có thể đốt cháy cổ họng bạn). Còn Sytry dù bên ngoài vẫn đang mỉm cười nhưng ánh mắt em ấy đã trở nên mờ mịt thấy rõ. Người duy nhất tỉnh táo bây giờ là tôi, người không đụng đến một giọt bia nào và Tino, người đang cố tách mình ra xa khỏi các Onee-sama của ẻm để tránh bị trêu chọc trong khi đang liên tục gật đầu và hít hà.

Sytry-chan nói với cách phát âm chậm một cách bất thường do cái lưỡi đang líu của mình.

“Cry-san, ha… Nói thật đi, có phải anh coi em như một cái ví mà anh có thể rút ra bao nhiêu tiền cũng được và bất cứ lúc nào không?”

“Un, un, em nói đúng…”

“Hức, hức… Onee-chan chị nghe thấy không? Cry-san đang coi em là một người phụ nữ dễ bị lợi dụng đó.” 

“Bia đỏ son, trong một cái thùng nhé. Ngoài ra mang mọi thứ trong thực đơn đến đây. Hai cốc, Sytry, ví.”

“Hức, hức…”

Sytry một tay ôm lấy tay tôi trong khi giả khóc bằng tay còn lại. Còn Liz thì lại đang gọi một lượng đồ ăn vô cùng kinh khủng. Bàn chúng tôi giờ đã biến thành một mớ hỗn độn. Mùi cồn nồng nặc bốc lên và những chiếc đĩa trống chất đầy bên kia bàn dù tôi không đụng đến chúng. Các thợ săn mới còn ghen tị với tôi lúc trước giờ đang mở to mắt trước khả năng ăn uống đáng kinh ngạc của Liz và Sytry. Một thợ săn xuất sắc là một kẻ phàm ăn. Có rất nhiều party đang trong cửa hàng, nhưng chỉ có bàn tôi là ồn ào nhất.

Bia đỏ son là thức uống còn nặng hơn cả bia bạc trắng. Một đồ uống được nói rằng chỉ có mùi và màu của rượu thôi. Một cái thùng với vòi được mang đến trên một chiếc xe đẩy. Liz nghiền nát cái xương thịt và uống thứ chất lỏng màu nâu đỏ chảy ra từ nó trong một hớp. Các bàn khác thấy vậy đều xôn xao bàn tán. Đây không phải say ở cấp độ bình thường nữa rồi.

Liz lấy tay lau mồm rồi lại đặt tay lên má với vẻ mê man. Gương mặt nhỏ bé với đôi má nhuộm hồng khiến cổ sẹc-xi hơn thường lệ rất nhiều.

“Uh…Ah… Sướng quá… Lâu lắm rồi em mới say đấy… Syt, em làm tốt lắm. Suất thứ hai, nhanh đi.”

“…Onee-chan, chị hình thành kháng thể nhanh quá đó… Mặc dù, thứ đó được làm đặc biệt…”

“Ah… Đó là việc của em mà, đúng không? Syt nếu em không làm thì ai sẽ giúp chúng ta có thêm kháng thể mới đây?”

“Hức, hức… Cry-san, chị gái em đang đối xử với em như một đứa dễ bị lợi dụng kìa…!”

“!! Syt, này, chị đã bảo em không được đụng vào Cry-chan mà!? Em bị cấm đụng chạm… C-ấ-m đấy! Ti, bảo vệ bên đó!”

“…Vâng, thưa Onee-sama.”

“Em đã cho anh vay, số tiền lên đến mười chữ số! Em sẽ bắt anh trả bằng thân thể mình.” 

Sytry cố vòng qua Liz, người đang giương tay bảo vệ tôi. Ẻm dù có hơi say nhưng vẫn có thể cử động. Nhà giả kim và tên đạo tặc này đều không hề chùn bước. Anh muốn cả hai dốc toàn lực bảo vệ anh khi chúng ta đi cùng nhau. Dù có <Giới chỉ> nhưng anh vẫn sợ lắm.

Nếu đây là một cuôc chiến chị em nghiêm túc thì tôi sẽ dừng họ lại, nhưng cả hai chỉ lên giọng một chút thôi, ngoài ra nhìn mặt của Sytry trông còn khá tận hưởng. Dịu dàng là một trong những đặc trưng của em ấy mà.

“Thật tốt khi cả hai đều thấy vui… Mà này Sytry, anh quên ví rồi…”

“Master…… Người là đồ ác quỷ…”

“Hức, hức”

Nếu Anthem ở đây thì tôi sẽ xin anh ấy… Chà, bất kể ăn uống thế nào đi nữa thì hóa đơn vốn đã cao rồi. Nếu tôi có cả Liz và Sytry ở đây thì không cần phải tỏ ra dễ dãi làm gì. Tôi sẽ trả lại chúng sau vậy…

[Strange Grief] chia sẻ mọi thứ với nhau. Tôi chỉ làm có vài việc nhưng tôi có lẽ đã làm phiền Sytry nhiều nhất. Trong thâm tâm tôi làm một cú degoza với ẻm, rồi cửa vào chợt mở tung tạo nên một tiếng ồn rõ to. Tiếng ồn ào và huyên náo dịu xuống một chút. Mọi ánh mắt đều tập trung về phía đó.

Bước vào là một nhóm người mặc trang phục lữ hành. So với một party, họ có lẽ hơi đông… Tám người, tất cả đều là đàn ông và có vũ trang. Tất cả đều có cơ thể khỏe khoắn, đó là chuyện bình thường với thợ săn nhưng ngay cả sát ý của họ cũng hiện rõ ra từ cái hành động nhìn quanh quán rượu. Tino nhíu mày và nhỏ giọng nói.

“Người mới, phải không nhỉ…”

Các thợ săn xuất sắc từ khắp nơi đều tụ họp tại Thủ đô hoàng gia Zebrudia. Bất kể là thợ săn cũ hay mới, hay là những người đến từ quốc gia khác, việc thợ săn đến và đi đã trở nên khá bình thường. Và đối với thợ săn, bị coi thường là một vấn đề lớn nên, những người mới nói chung đều khá nhạy cảm. Đã có kha khá vụ ẩu đả giữa các thợ săn tại thủ đô này. Trong số đó, có những vụ đánh lộn nực cười xảy ra chỉ vì muốn xác nhận xem ai là kẻ mạnh hơn.

Điều phiền phức nhất với tôi là phần lớn mấy tên đó không biết đến cái tên <Vô biên vạn trạng>. Danh hiệu <Vô biên vạn trạng> nổi đến mức hầu như mọi thợ săn hoạt động trong Thủ đô hoàng gia đều biết đến nó, nhưng thế giới rất rộng lớn, và kể cả họ biết thì cũng không giống như là họ biết mặt tôi… Nói cách khác, ý của tôi là tôi, kẻ trông rất giống một tên tiểu tốt, rất dễ bị đưa ra bắt nạt.

Trung tâm của cả nhóm là một gã to lớn. Hắn có hơi bẩn, nhưng đang mặc một bộ giáp nửa người màu xám trông cực kì rắn chắc cùng một cái áo choàng màu nâu sẫm. Mái tóc đen cắt ngắn với một cái nhìn giận dữ. Hắn cũng là một người mang đại kiếm giống nhóc Gilbert, nhưng thể chất giữa cả hai khác một trời một vực, cảm giác sợ hãi tên này mang lại lớn hơn nhiều. Chiều cao gã gần hai mét và bề ngang cũng khá dày. Ngoại hình tên này có thể sánh ngang với Gark-san và không thể so sánh với thợ săn thông thường. Trong số các thợ săn tôi biết người to lớn nhất là Anthem, nhưng tên này chắc cũng lọt top 10. Dù sao hắn chắc chắn không phải tân binh.

Tôi cảm nhận được sự khó chịu qua vẻ mặt của các thợ săn khác. Một thợ săn có tiếng đến từ một quốc gia khác có lẽ rất phù hợp với hắn. Có lẽ nhóm này vũ trang đầy người là do họ vẫn chưa quyết định để Thủ đô hoàng gia làm căn cứ hoạt động của mình.

Sytry xem xét gã đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh từ đầu đến chân rồi thở ra một hơi nóng bỏng.

“Thật đúng là một cơ thể tuyệt vời. Vẻ ngoài anh ta cũng rất tinh xảo. Mình tự hỏi ảnh có phải là một thợ săn cấp cao không nhỉ… Ha, nó thật tốt… Tuyệt vời…”

“Gì chứ? Syt, đó là gu của em sao? Khẩu vị của em tệ thật đấy.”

Liz khoanh chân lại và cười vào mặt em ấy. Tino cũng nhìn Sytry với vẻ ngạc nhiên. Nhưng em ấy chẳng để ý gì đến họ, ẻm chỉ nhìn tên đó với ánh mắt nóng bỏng.

“Onee-chan, chị không hiểu được đâu. Sau cùng thì, đối với đàn ông thể chất là điều căn bản nhất… Tỉ lệ và giới hạn hấp thụ của họ rất cao, thợ săn cấp cao thật hoàn hảo. Này, Cry-san, anh nghĩ sao?”

Tôi bất ngờ bị kéo vào chủ đề. Nhưng tôi hiểu rồi… Sytry-chan thích những người trông nam tính. Em ấy thường rất kín đáo nên tôi đã nghĩ em ấy cũng thích loại kín đáo, nhưng giờ hiểu rồi, có vẻ như có những điều mà tôi vẫn chưa biết.

Tôi trả lời với một chút cô đơn.

“Un, un, em nói đúng. Quả nhiên, cơ bắp là quan trọng nhất.”

“Anh nói phải… Quả đúng là Cry-san, trái ngược hẳn với Onee-san em biết anh hiểu những gì anh nói mà! Killkill-kun được tạo ra bằng các khớp nối, vậy nên sức mạnh của nó có hơi… Em đang tự hỏi mình có cần thêm một hộ tống không nhỉ. Đúng là tuyệt, em tự hỏi level của hắn là bao nhiêu…”

Tôi cảm giác chúng tôi đang không nói về cùng một thứ. Sytry nhìn về phía người thợ săn với dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu. Em ấy là một tồn tại rất cần thiết đối với party chúng tôi, nhưng nếu Sytry muốn rời đi thì tôi cũng sẽ ủng hộ. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, tôi không có quyền ngăn cản họ. Một ngày nào đó, mỗi thành viên trong [Strange Grief] sẽ phải bắt đầu con đường riêng của mình.

“Oi, ngươi ngáng đường quá.”

Nhưng anh nghĩ em nên dừng lại nếu là với gã đó.

Party mới đến ngay lập tức nhập cuộc với các thợ săn khác trong quán. Họ đến một bàn, rồi không hỏi han gì mà đập đầu tên thợ săn đang uống ở bàn đó xuống. Tiếng đỡ vỡ vang lên. Bầu không khí đông lại một chút và tiếng huyên náo dừng lại. Người ra tay là một gã đứng ở phía trước. Với một nụ cười toe toét và đáng sợ hắn nhìn xuống tên thợ săn người vẫn chưa hiểu sao mình tự nhiên bị đánh.

“Tsk… Ah? Mấy tên khốn này, có vấn đề gì sao? Ở đây vẫn còn ghế khác mà… Kuh!?”

Không trả lời, các thành viên party mới liền vây quanh cái bàn. Có sự khác biệt về số lượng. Họ còn say nữa. Nhưng trên tất cả, đám người mới trông có vẻ quen với chuyện này. Những người đang ngồi bàn ngay lập tức lấy vũ khí dựng bên nó, nhưng rồi bị đá xuống đất. Họ bị bao vây và đánh túi bụi như mấy bao cát. Không rõ tại sao mấy tên đó lại gây ra vụ này. Đây là tội ác đấy. Tuy nhiên, nếu Liz và Luke bị dính vào một vụ ở cấp độ này, chuyện có thể trở nên khá nguy hiểm đó. Nó sẽ trở thành hồi kết của thế giới luôn.

Một gã nào đó trong đám người mới nhe răng nói với một giọng to. Mắt hắn đảo quanh tất cả mọi người.

“Hãy nghe đây! Bọn này là [Thunder Dragon’s Mist] <<Lôi sương long>>. Bọn này đến từ Sương quốc. Và hãy ghi nhớ! Người này chính là thợ săn mạnh nhất Sương quốc… Arnold Hale [Heavy Lighting Strike] <<Đại lôi kích>>!”

Arnold không nói gì trước màn giới thiệu này. Hắn chỉ khoanh tay đứng đó. Sương quốc… đất nước cách chúng tôi một bờ biển à. Có vẻ như họ đến từ một nơi khá xa đấy. Nếu đã vượt biển thì mấy người nên đến một đất nước khác chứ. Chà, chúng tôi cũng đến từ bên ngoài nên không thể phàn nàn gì rồi. Nhưng đây cũng chẳng phải điều gì đó hay ho khi thấy có thêm thợ săn rắc rối đến thủ đô.

Liz tròn mắt nhìn họ như thể họ vừa đưa ra một lời tuyên bố ngu ngốc nào đó và nhìn xung quanh. Tôi cảm thấy ngột ngạt dù đang ngồi trên ghế của mình. Jeez, nếu tôi là người duy nhất ở đây thì tôi đã trả tiền rồi biến luôn rồi.

Tên đồng đội của gã đó một lần nữa lấy hơi và nói một cách tự hào.

“Nghe cho rõ đây, đám ngốc ở Thủ đô hoàng gia. Level của Arnold-san là… 7.”

!?

Hắn vừa nói… 7 sao? Cái tên với vẻ ngoài của một phản diện hạng ba đó cùng cấp với Ark sao. Đây thực sự là tận thế rồi.

Thực chất, các tiêu chí để lên level giữa các nhánh Thám hiểm hội không giống nhau. Với những level cao là một chuyện khác, nhưng cơ sở để lên level tùy thuộc vào từng nơi. Vài chi nhánh chỉ dựa trên năng lực chiến đấu, trong khi những nơi khác lại tập trung vào nhân cách. Tuy nhiên, một gã đánh đập thợ săn khác một cách vô lí mà lại là level 7 ư, nhân phẩm của các thợ săn ngày càng tồi tệ rồi. Hãy dùng chuyện này để trêu chọc Gark-san vào lần sau.

Liz hơi mở mắt trước lời họ nói và nghiêng đầu.

“Eh… Sương quốc, mmh… Chúng ta chưa từng đến đó phải không Cry-chan? Nếu chúng ta ở đó, không phải Cry-chan sẽ là level 10 sao?”

“Không, không… Level 9 và 10 cần sự quyết định từ mọi chi nhánh trên thế giới…”

Hơn nữa, tôi vốn không muốn tăng level của mình.

“Ah… Nếu em hạ được hắn, liệu em cũng sẽ trở thành level 7 chứ?”

“Một Killkill-kun dựa trên một level 7… Em muốn đến gần họ hơn nữa. Này Cry-san, em đến đó có được không? Anh ta chỉ vừa đến đây, vậy nên ảnh có lẽ không biết ai đâu, có thể nào đây là… một cơ hội vàng sao?” 

Liz thở dài còn Sytry thì bồn chồn. Không ai lại đi lo lắng về một thợ săn bại trận cả. Nó là chuyện không thể khác được, anh lo lắng về em hơn.

Level 7. Dù chỉ là đánh giá từ một tiểu quốc, hắn vẫn đủ tiêu chuẩn để đạt đến level đó. Đối với thợ săn, bạo lực là một nét đặc trưng nhưng đồng thời bạn cũng cần sự cẩn trọng và bình tĩnh để nắm bắt sự khác biệt về thực lực. Đối thủ có tám người. Kể cả khi <Đại lôi kích> không có sức mạnh phù hợp với level của hắn, thì họ vẫn đang vũ trang toàn thân. Tôi không thể không nghĩ chuyện này thật tệ.

Xác nhận rằng không ai phản đối, Arnold cười tít mũi trêu chọc chúng tôi.

“Fhun. Ở đây chỉ có những tên hèn… Thủ đô hoàng gia chẳng có gì to tát cả. Oi, mang rượu và phụ nữ đến cho ta.”

“Uissu.”

Tên tùy tùng A nhìn quanh cửa hàng. Thật không may, không có nhiều phục vụ dễ thương trong một quán rượu chuyên dành cho thợ săn. Anh mắt dáo dác của hắn bắt gặp tôi người đang được vây quanh bởi ba cô gái tại phía sau cửa tiệm. Môi hắn cong lên thành một nụ cười. Oi, oi, đừng nói với ta ngươi định nhằm vào các nữ thợ săn của party khác đấy nhé? Chuyện đó là hợp pháp ở Sương quốc sao? Đó là một đất nước Shura (vô pháp) à?

Đánh giá thấp chúng tôi là một vấn đề lớn đấy. Nếu ngươi dám làm gì thì chúng ta sẽ đánh trả. Chúng ta sẽ phản kháng đấy. Tino sẽ lên tiếng còn Liz sẽ làm hơn thế nữa. Còn Sytry-chan thì tôi không rõ.

Tùy tùng A mỉm cười đến chỗ chúng tôi. Và trước khi hắn kịp lên tiếng, Liz đã đứng lên. Má cô ấy đỏ bừng, cổ cười tươi rói và nói. Tùy tùng A mở to mắt trước cái tiến triển không ngờ này.

“Gì đây? Ngươi muốn có người uống cùng à? Thế thì không còn cách nào khác nhỉ.”

“O, Onee-sama, thay vào đó em có thể…”

“Ổn mà, em cứ ngồi xuống đi. Chị sẽ cho em thấy cách-làm-việc.”

Liz đặt tay lên môi một cách gợi cảm và nháy mắt. Đây là vẻ mặt của cổ khi sắp làm trò vớ vẩn gì đó. Cổ đang ăn mặc rất hở hang. Có vài điểm đặc biệt trên cơ thể cô ấy, nếu bạn nhìn kĩ, phần ngực cổ có hơi nhô lên và làn da rám nắng của cổ tạo một cảm giác khỏe mạnh gợi cảm. Mặt cô ấy cũng dễ thương. Nếu tôi không biết bản chất thật của cổ, tôi sẽ nghĩ cổ rất hấp dẫn.

“Ah, Onee-chan, không công bằng!”

“Đến trước ăn trước mà…”

Tùy tùng A nhìn xuống và nở nụ cười thô thiển với tôi kẻ đang ở ngay trước mặt hắn. Liz đổ bia đỏ son từ thùng vào cốc. Mũi tùy tùng A chuyển động trong một thoáng và nhìn một cách nghi ngờ. Từ mùi, hắn hẳn đã hiểu rằng nó là một thứ rượu rất mạnh. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp lên tiếng Liz đã đi đến với một tay cầm cốc.

Một Liz tươi cười cầm cốc đến chỗ bàn đám Arnold. Ánh mắt lũ tùy tùng dán vào làn da của Liz. Chúng kiểm tra bụng, đùi, ngực rồi cuối cùng là cái <Thiên bộ> đáng sợ và nhíu mày. Tuy nhiên, cuối cùng chúng vẫn nở một nụ cười ghê tởm, nhưng chúng không nhận ra. Rằng một số thợ săn ở quán đã trở nên tái mét. Họ biết Liz sao?

Arnold là người duy nhất tỏ ra không hứng thú. Lẽ nào… hắn là kẻ thích ngực bự? 

“…Ngồi xuống đi. Tên cô là gì?”

“Ngươi muốn uống rượu, đúng không? Bây giờ, ta đang có tâm trạng tốt, vậy nên ta sẽ đặc biệt tiếp đãi ngươi. Liz-chan, đúng là tốt bụng mà…” 

Liz không trả lời câu hỏi… mà đổ ngay cái cốc lên đầu Arnold. Đúng như cái tên, một thứ bia màu nâu đỏ rớt xuống phủ đầy mặt hắn.

“Cái…!”

“Ta thậm chí còn cho ngươi cốc của mình. Tuuuuuuyệt vời! Ngươi cũng có thể được tắm rửa luôn! Một mũi tên, trúng hai đích nhỉ? Đúng là phát hiện thế kỷ mà?”

Ngay sau khi lên giọng, Liz lấy cốc mình đập vào đầu Arnold. Cùng một động tác, cổ giơ cao chân làm một cú drill kick vào ngay tùy tùng A, B, C và D, những kẻ vẫn chưa hiểu được tình hình và bị đá bay. Một cái bàn gỗ rõ to bị cuốn vào và bay lên trời. Các thợ săn quanh tôi đơ hết cả người. Liz cười to và liên tục lấy cốc đập Arnold, hoặc có lẽ là những gì còn lại của cái cốc. Sytry đứng lên, la hét và ngã nhào về phía tôi.

“O, Onee-chan, thật quá kinh khủng! Dù em đã bảo chị ấy em muốn nó. Chị luôn lấy hết những gì em muốn… Cry-san, làm ơn hãy khuyên bảo Onee-chan đi!”

“Chuyện đó khá là bất khả thi đấy.”

Những tiếng la hét và kêu gào vang lên. Tôi gãi cổ và xoa đầu Sytry đáng thương người đang ôm lấy tôi. Tino nhìn vào Sytry như đang nhìn một con quỷ.

Cái này… Người họ sẽ nổi điên với sau đó, là tôi phải không? Tôi nên nhanh chóng trả hóa đơn của mình thôi.

có mỗi thằng đó có thể đối xử với cô như thế thôi gái à :V nói được làm được chứ cô em :D đó là lời của kẻ chắc chắn sẽ không trả lại = _ = dù sự thật đúng là thế :D có vẻ hình ảnh tên này trong wn và ln rất khác nhau nên mọi người thông cảm ☹ từ những gì tôi biết, tôi chắc rằng đó là ánh nhìn của một con rắn đang nhìn vào một con ếch ngon lành thì đúng hơn :V của một tên cuồng nghiên cứu đang nhìn một mẫu vật quý hiếm thì có :D là ngày mà cậu chết hả :D để giết người không để lại dấu vết à :V không, chắc là tên này đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đó mà :D ôi thôi xong o _ 0 em lạy chị, lúc này rồi còn tranh thủ = _ =