Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6026

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 49

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 105

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 363

Arc 3: Sát long giả - Chương 89: Ác quỷ

…Cry đang cố thu hồi thứ gì?

Cho đến giờ, Ark đã chiến đấu với vô số con quái vật và phantom kì dị. Một cái cây sống ăn thịt người, một con nhện khổng lồ hơn mười mét. Từ một bầy rồng hơn trăm con từ trên trời lao xuống tấn công, cho đến một bộ giáp toàn thân trống rỗng với những đòn tấn công đầy kĩ năng.

Tuy nhiên, kể cả với Ark người đã có kinh nghiệm chiến đấu với vô số quái vật cũng chưa bao giờ phải xử lí một cái mặt nạ có thể chiếm hữu cơ thể người khác. Hình dạng của Éclair vẫn không đổi. Nếu chỉ là hình ảnh thôi thì chẳng có gì thay đổi so với trước đây cả. Tuy nhiên, đó là lí do tại sao cái mặt nạ thịt bao phủ toàn bộ gương mặt của cô lại gớm đến dọa người.

“Uuuh… Đầu của tôi… Bên trong đầu tôi…”

Éclair xoay mạnh người và bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào bức tường. Một ánh sáng nhẹ phát ra từ bàn tay đó bởi sức mạnh đang phun trào. Một cái hố nhỏ được tạo ra từ chỗ bàn tay chạm vào kèm theo tiếng răng rắc. Sức mạnh đó hoàn toàn bất thường. Ark có thể làm điều tương tự nhưng cô bé trước mắt anh còn không phải thợ săn. Cô không buông lỏng việc luyện tập vì truyền thống gia đình nhưng lượng Mana Material mà cô hấp thụ không đủ để khiến cô mạnh đến thế.

Không… Ngay từ đầu thì. Nhìn từ bộ giáp bị lõm của người cảnh vệ, nếu nắm đấm hay cú đá của cô bé có sức mạnh để làm vậy thì dù vẫn còn nhỏ, sức mạnh của Éclair hiện giờ đã sánh ngang với một thợ săn tầm trung. Vài Thánh tích sở hữu năng lực tạm thời gia tăng sức mạnh của người dùng, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói đến Thánh tích có khả năng cường hóa cho một đứa trẻ đến mức này.

Trên các chi của Éclair không có vết thương đáng kể nào, thứ duy nhất thay đổi là mặt cô bé và cái mặt nạ không có dấu hiệu đang ăn mòn cô. Tia sét bao phủ quanh cánh tay trái bị giải trừ và tản đi. Dù anh không tệ trong việc kiềm chế, nhưng quả thật anh không thể đánh con gái của một quý tộc mình quen biết với một cú đấm sấm sét có thể vượt trội cả thợ săn, quái vật hay thậm chí là phantom. Không đời nào anh có thể thiệu rụi nó với cùng một tia sét mà anh luôn sử dụng khi đang thám hiểm được.

“Cô ấy gọi tên mình… Cô bé vẫn còn… ý thức sao?”

Nếu có thể anh không muốn làm bất cứ điều gì quá mức. Theo như anh quan sát được, có vẻ cô bé không bị chiếm hữu hoàn toàn. Tình huống này phải được suy xét cẩn thận. Liệu có cách nào để tách cái mặt nạ ra không? Và nếu có thì làm như thế nào?

Éclair đang có kiếm dắt bên hông, nhưng cô bé vẫn chưa rút ra. Đó là lí do tại sao người cảnh vệ vẫn còn sống. Chuyện vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Éclair không để ý gì đến người cảnh vệ mà cô vừa thổi bay mà chỉ tập trung vào Ark.

“A… Ku… Dono… Aaah, anh hẳn đã, đi rất nhiều, để đến được đây… Tôi…”

“Éclair-sama… người có thể nghe thấy tôi chứ?”

Một giọng mơ hồ gọi tên Ark. Cơ thể nhỏ bé của cô di chuyển và bước vài bước về phía Ark. Động đội anh lui sang một bên, họ nín thở để không làm phiền đến cô bé và quan sát cái mặt nạ đang chiếm hữu cô.

“Ark.”

“Tôi biết.”

Ark nhẹ gật đầu khi nghe thấy giọng của Benetta. Điều quan trọng nhất mà anh phải tránh bây giờ là để cái mặt nạ… đổi vật chủ. Nếu cái mặt nạ có thể cường hóa một Éclair chưa trưởng thành ngang tầm một thợ săn cấp trung, vậy thì nó sẽ mạnh đến mức nào nếu chiếm lấy Ark hay đồng đội anh. Nếu nó chiếm hữu Isabella, Benetta hay một đồng đội khác của anh thì vẫn ổn, nhưng nếu kẻ mà nó chiếm hữu là Ark thì không xong rồi. Sẽ không có ai trong Thủ đô hoàng gia này có thể ngăn được cả.

Thật bất thường khi một Thánh tích có thể tự mình chiếm hữu người khác, nhưng bản thân tình huống hiện tại đã bất thường rồi.

Éclair không trả lời Ark. Cô cứ tiếp tục lầm bầm điều gì đó.

“Tôi… mạnh mẽ… Tôi đã trở nên, mạnh mẽ. Tôi sẽ không thua, bất kì ai. Dù đó là thợ săn, hay kị sĩ, hay cả Otou-sama… Không bao giờ, nữa…”

Anh có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc đen tối phát ra từ những lời cô bé nói. Vốn Éclair đã rất cứng đầu trong việc trở nên mạnh mẽ nhưng nó không như lúc này. Ít nhất thì, cô bé sẽ không khao khát sức mạnh đến mức đeo cái mặt nạ đó. Éclair luôn thẳng thắn dù là đối với điều tốt hay điều xấu.

“Ojou-sama… Huh!? Đây, đây… hình dạng này là…”

Từ một góc khác, một kị sĩ bảo vệ nghe thấy tiếng động đã chạy đến đây và khi nhìn thấy cô, anh nói với vẻ kinh ngạc. Éclair la hét với giojgn run rẩy.

“Im, đi… Im đi, im đi, im điiiii! Đừng có, nhìn ta… với, ánh mắt ấy!”

Nó là một tiếng gầm đen tối pha trộn giữa nỗi buồn và sự giận dữ. Éclair nghiêng người, cô quay lại và gia tốc chỉ trong một bước. Sức mạnh. Tốc độ. Từ sức mạnh khủng khiếp cho đến cảm nhận, tất cả năng lực của Éclair đều vượt xa dự đoán của anh. Hành động nghiêng người nhảy thẳng vào ngực đối phương là điều mà một kiếm sĩ thiên về tấn công hay làm, nhưng cô bé không cầm kiếm. Người bảo vệ cứng đờ trước vẻ ngoài của vị Ojou-sama mà anh có trách nhiệm bảo vệ. Khi cô nhảy đến trước ngực anh ta trong một khắc, một nắm đấm bé nhỏ được tung ra. Một cú đánh đầy đau đớn. Cùng với tiếng kim loại va chạm, người kị sĩ gập thành chữ V và bị đánh bay.

Thanh kiếm Éclair mang theo là một thanh kiếm đặc biệt không giống như những thanh kiếm lễ nghi của giới quý tộc. Nó cũng được dùng để tự vệ, nên phần lưỡi không bị cùn. Nếu cô có đủ sức làm hỏng bộ giáp với nắm đấm của mình, vậy thì cô chắc chắn đủ sức mạnh để chẻ nó ra nếu rút kiếm.

“Thôi miên.”

Khi Éclair quay lưng lại, cô ngay lập tức bị bao trùm bởi một ánh sáng màu lam. Đó là phép thuật của Isabella. Một phép thuật tác động lên tâm trí con người và cưỡng ép họ vào giấc ngủ. Nó hiệu quả chỉ với vài kẻ địch, nhưng nó là một phép mạnh mẽ thuộc nhóm gây trạng thái bấ thường có thể khống chế kẻ địch chỉ trong một đòn. Ít nhất thì, nó không phải thứ mà người bình thường không hấp thụ Mana Material có thể chịu được.

Cô bé đã hứng thứ ánh sáng đó mà không kịp phản kháng. Cơ thể Éclair run rẩy dữ dội, tuy nhiên nó đã sớm ổn định lại.

…Cô ấy đã chịu được nó.

Isabella người rất chắc chắn về hiệu quả của phép thuật, cảm thấy sốc. Éclair nhìn lại như không có gì xảy ra. Đôi mắt đỏ kè không nhìn về phía Isabella mà về phía Ark.

“Kuh… Tôi chắc rằng… Nó là một đòn tấn công bất ngờ mà!?”

Độ hiệu quả của một đòn ma thuật tâm linh sẽ gia tăng đáng kể khi đối tượng trúng đòn không hề hay biết về nó. Thực tế rằng Éclair có thể chịu được nó dù không có chút kháng phép nào chứng tỏ cái mặt nạ có tác động rất mạnh vào tâm trí cô bé và hoạt động như một lớp bảo hộ.

Dần dần, vô số lính gác tụ họp lại phía sau cả Ark và Éclair. Bị nhìn bởi vô số ánh mắt, cô bé dậm chân và hét lớn. Vẻ mặt cô bé bị cái mặt nạ che đi nên anh không thể biết được, nhưng cảm xúc phát ra từ giọng nói của cô đã thể hiện rõ tâm trạng cô lúc này.

“Không… Tại sao, các người… lại nhìn ta… Kuh… Uuhh… Giết… Ta sẽ giết các ngươiiiiii… Ta sẽ giết tất cả các ngươiiiiii!”

Cô đang hét, nhưng lời nói của cô không giống thường ngày khiến các kị sĩ loạn cả lên. Họ là những chiến binh thực thụ được giới thiệu và huấn luyện bởi chính bản thân gia chủ Gladys. Năng lực chiến đấu của họ rất cao nhưng trên hết là tất cả đều quen biết Éclair. Vài người trong số đó còn huấn luyện hằng ngày với cô. Éclair vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng cô luôn huấn luyện hằng ngày, cô không khinh thường các binh sĩ nên cô được họ ngưỡng mộ và tôn trọng.

“Tất cả những kẻ dám khinh thường ta, nhạo báng ta…”

Éclair cào cấu mặt mình một cách bạo lực. Tuy nhiên, không hề có chút máu nào chảy ra cả và cái mặt nạ cũng không có dấu hiệu là sẽ bị tách khỏi cô. Tình huống đã trở nên tồi tệ. Éclair tỏ ra kích động hơn cả lúc trước. Những người lính vừa chạy tới đây… đang đối diện với một con quái vật có mặt được bao phủ bởi một cái mặt nạ thịt và thể hiện sự thù địch với một cô gái nhỏ.

Sự hoảng loạn và sợ hãi lan tràn. Ark tiếp tục tiến lên trong im lặng.

“Mọi người đứng yên tại chỗ! Chúng tôi sẽ đàm phán!”

“…Đã hiểu. Tất cả nghe thấy gì chưa? Mọi người không được phép di chuyển!”

Armel người đứng cạnh Ark và sẵn sàng nhảy ra bất cứ bất lúc nào, hét lên với đám lính khi đoán được ý định của anh. Thật may là họ đã đến dinh thự này vô số lần. Những kị sĩ xung quanh an tâm lại một chút và lùi lại theo chỉ thị của anh.

Bàn tay đang cào cấu của Éclair dừng lại. Sau khi đã xác nhận, Ark từ từ đến gần cô. Anh không rõ chi tiết năng lực của cái mặt nạ nhưng chín phần mười là loại tác động tâm trí. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa Éclair đang hoàn toàn mất đi ý thức của mình. Từ những gì cô đã làm cho đến nay… Từ phản ứng của cô bé khi tình huống thay đổi, họ có thể kết luận rằng Thánh tích có khả năng tăng cường cảm xúc nhất định như cái giá của việc tăng cường sức mạnh. Tâm trí cô có thể không ổn định nhưng nếu vẫn còn ý thức thì việc đàm phán vẫn khả thi. Nếu anh có thể dừng trạng thái kích động của cô lại thì họ có thể tìm ra cách để giúp cô.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này thì một Éclair được cường hóa sức mạnh sẽ liên tục chiến đấu với các kị sĩ đang liên tục xuất hiện. Điều đó phải được tránh bằng mọi giá. Ark thẳng người và giơ cả hai tay lên để tỏ rõ rằng anh không có ý định hại cô và nói.

“Éclair-sama, làm ơn hãy bình tĩnh…”

“Fuuuu, fuuu… Ahrk… Dono…”

Anh hít sâu một hơi và mỉm cười thân thiện. Là một ma pháp kiếm sĩ, Ark sở hữu năng lực phản xạ và thể chất cao. Anh đã xác nhận tốc độ của Éclair trước đó, cô khá nhanh nhưng kể cả khi cô nhảy vào anh ở khoảng cách gần, anh vẫn dư sức tránh được.

Éclair tiến lên từng bước một. Chuyển động của cô không cho thấy bất cứ ác ý nào. Với Ark, cô lúc này giống như một đứa trẻ lạc đang đi xung quanh không mục đích.

“Tôi đã có được nó, tôi đã đạt được nó, bằng chính tay mình.”

“Aaah.”

“Với thứ này, nếu anh có nó… Ahrk-dono có thể trở thành người mạnh nhất. Đó là lí do của tôi. Tôi đã chiến đấu… vì lí do này, đáng ra là vậy… Thế thì tại sao…”

“…Cảm ơn rất nhiều, Éclair-sama.”

Cô đang nói với Ark, nhưng nghe giống như cô đang tự nói với mình. Nếu lắng nghe kĩ, có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự hối tiếc trong đó. Nhưng nếu bạn hỏi Ark, anh sẽ nói rằng cô đã sai rồi. Sức mạnh không phải… Chiến thắng không phải thứ gì đó được ban cho, nhưng là thứ phải tự mình đạt được. Gladys-kyo có lẽ cũng có cùng quan điểm, nếu là Éclair lúc bình thường thì chắc cô cũng sẽ hiểu được điều đó.

Bị thu hút bởi danh tiếng của nó, cô hành động theo cảm xúc của mình. Nhưng từ giọng của Éclair mà nói, cô chắc chắn đã hối hận. Éclair không ham muốn sức mạnh của chiếc mặt nạ. Dù có kiếm nhưng cô không hề rút nó ra khi tấn công các lính gác, có lẽ do trong vô thức cô đã cố không làm điều đó. Nếu thế thì hẳn là có cách để gỡ chiếc mặt nạ ra.

Sau cùng, thứ đang bao phủ khuôn mặt của Éclair vẫn chỉ là một Thánh tích. Nó hẳn phải hoạt động bằng ma lực. Kể cả không có cưỡng ép tháo ra, khả năng cao nó sẽ tự động rơi xuống qua thời gian. Hay nói cách khác, người gửi Ark đến đây, <Vô biên vạn trạng> có lẽ muốn xác nhận năng lực của nó. Dù cậu ta đã lên kế hoạch kĩ càng thế nào đi chăng nữa, thế này vẫn là quá tay rồi. Nếu là một thợ săn từ clan thì vẫn ổn, nhưng khiến con gái của một quý tộc làm việc này thật chẳng hay ho chút nào.

Dù Ark không thể thuyết phục cô bé tháo nó ra thì họ vẫn còn có cách nào đó để cưỡng chế bỏ nó ra. Ark từ từ hạ tay phải xuống và giơ về phía Éclair bé nhỏ.

“……Tôi có thể lấy nó không?”

“…….”

Éclair im lặng một lúc lâu trong khi nhìn chằm chằm Ark qua hốc mắt của cái mặt nạ. Trái ngược với tay Ark, cả hai cánh tay bé nhỏ của cô run rẩy và chậm rãi nâng lên.

“Ah… ah…”

Từ phía sau, các đồng đội của anh nín thở và quan sát tình hình. Những ngón tay của Éclair chạm vào má. Dù nhìn qua thì cái mặt nạ trong như đã hòa làm một với mặt cô, nhưng nhìn gần vào thì có thể thấy phần viền ngăn cách giữa mặt Éclair và chiếc mặt nạ. Có lẽ nếu để lâu như vậy… Nếu nhóm anh không xuất hiện đúng lúc, liệu cái mặt nạ có hoàn toàn hợp vào mặt cô bé không? Nếu nghĩ một cách bình thường về Thánh tích thì chuyện đó là không thể, đáng ra là vậy. Nhưng nhớ lại những lời cậu ta nói tại clan house khiến Ark rùng mình.

Không, ngay từ đầu thì… Nếu anh không tin lời cậu ta nói, chỗ này hẳn đã có rất nhiều xác chết rồi. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu bá tước Gladys phải ra quyết định trừ khử con gái mình. Cậu ta đã tính xa đến đâu vậy? Theo như Ark biết, Cry không phải kẻ xấu. Cậu ta nhìn cực giống người thường nhưng dựa vào tình huống hiện tại có lẽ anh đã đánh giá cậu ta quá thấp rồi.

Đột nhiên, ngón tay của Éclair dừng lại trước khi chạm đến cái mặt nạ.

“…Chuyện gì vậy, Éclair-sama?”

“……”

Bầu không khí căng thẳng lên ngay tức khắc. Mắt của Éclair không hướng về phía Ark. Đôi đồng tử đang mở to của cô hướng về phía… thắt lưng của anh. Cô đang nhìn một thanh kiếm với vỏ màu trắng. Thanh kiếm biểu tượng của nhà Rodin… Thanh thánh kiếm với sức mạnh hủy diệt… Historia.

Mỗi lần anh gặp Éclair, anh luôn được cô yêu cầu cho xem thanh kiếm mạnh nhất đó. Chỉ với một cú vung, nó có thể cắt biển hoặc phá tan một ngọn núi, một thanh kiếm Thánh tích sở hữu sức mạnh cường đại nhất trong số các Thánh tích loại kiếm. Anh không có ý rút nó ra, nhưng thứ đang dắt trên hông anh lúc này, thứ mà anh đã hoàn toàn không để ý, là một thanh kiếm. Đột nhiên, những lời của <Vô biên vạn trạng> vang vọng trong tâm trí anh.

……Eh…? Aaah, anh không cần nó đâu. Tôi nghĩ tốt nhất là anh đừng nên mang gì cả.

“Kuh… Ah… AaaAh… Ah… Aaaaah, tại sao……”

Éclair hét lên trong tuyệt vọng. Một thanh kiếm sáng trắng lóe lên. Anh tránh cú chém sắc bén bằng cách lùi lại. Éclair cũng nhanh chóng lùi lại. Trong tay cô bây giờ là thanh kiếm cô không hề rút ra ngay cả khi đối đầu với các kị sĩ. Nước mắt máu chảy ra từ hốc mắt của chiếc mặt nạ thịt, tiếng gào thét của cô vang khắp xung quanh.

“Tại sao vậậậậậy!! Aaark-donoooo! Tại sao, lại chĩa kiếm, vào tôi…!”

“………”

Đối với Éclair đã sẵn sàng chiến đấu, nụ cười của Ark chuyển thành vẻ cay đắng.

§ § §

“Này, chúng ta may thật đấy chứ nhỉ, Arnold-san.”

“Ai nghĩ rằng cái thứ rác trông nguy hiểm đó lại đấu giá được hơn trăm triệu cơ chứ, đám người ở Zebrudia quả là hào phóng!”

Một đạo tặc trong party họ cười lớn sau những gì Hay nói. Tại một quán bar kế bên nhà trọ cao cấp trong Thủ đô hoàng gia, sau khi đám Arnold quy đổi số tiền đấu giá sang tiền mặt, họ đang ăn mừng với cái túi da nặng chịch chứa đầy 200 triệu gils. Đây không phải là một con số nhỏ ngay cả với Arnold, người là level 7. Đê có thể kiếm được chừng ấy tiền qua việc thám hiểm đền, họ sẽ phải đến một ngôi đền cấp cao ít người qua lại hoặc đi săn những con thú hiếm. Kể cả vậy, những việc ấy vẫn tốn một khoản kha khá. Khó mà tìm được việc gì đó có thể đem lại 200 triệu dễ như này.

Nếu sở hữu 200 triệu, bạn có thể mua được những món vũ khí và giáp tốt, hay một Thánh tích hữu dụng dùng cho trường hợp khẩn cấp. Rượu ngon và đồ ăn xa xỉ nằm trong tầm tay, thậm chí cả một căn nhà dùng để làm căn cứ cũng có thể mua được. Nó đến thật đúng lúc với [Thunder Dragon’s Mist], những người vừa hoàn thành một chuyến đi dài và đang túng thiếu. Đây quả thực là của trời cho khi họ có thể bán được cái mặt nạ thịt với giá cao như vậy.

“Tôi đã tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi <Vô biên vạn trạng> xuất hiện nhưng hắn quả là thần may mắn với chúng ta.” 

“Sau cùng thì, Arnold-san vẫn có lợi.”

“…Đừng có phấn khích quá lên như thế. Chúng ta vẫn không biết rõ về Thủ đô hoàng gia này.”

Arnold nhắc nhở các đồng đội của mình một chút. Tuy nhiên, sự phấn khích này cũng bình thường. Việc không đưa chiếc mặt nạ không ai cần ở Nebranubes lên sàn đấu giá chỉ là dối trá. Từ lúc đó trở đi, mọi chuyện đều diễn ra theo hướng tốt đẹp. Hắn đã ngạc nhiên khi nhận được đề nghị mua lại từ <Vô biên vạn trạng>. Nhưng hắn chưa bao ngờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiến triển như thế này. Sau cùng thì, Thánh tích mà hắn vốn chỉ định bán với giá mười triệu gils đã được bán với giá gấp 20 lần.

Vẻ mặt Hay tối lại một chút và thở dài.

“Nhưng có quá nhiều lời đồn về nó, tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể bán được với giá cao hơn nữa… Có vẻ như chuyện chẳng bao giờ tốt đẹp khi dính đến quý tộc cả.”

“Nó là món Thánh tích mà ban đầu ta muốn vứt đi, thế nên 200 triệu là đủ rồi.”

“Chà, vậy cũng đúng…”

Chắc chắn là hắn có chút thất vọng khi giá đấu dừng lại ở con số 200 triệu, nhưng tham lam quá là không tốt. Arnold cười khúc khích và nói với vẻ đùa cợt.

“Kukkuku… Nếu cậu kiếm được nhiều thế này, không phải nên khao <Vô biên vạn trạng> một chút sao?”

“Hahaha, anh nói không sai!”

Chỉ vài thợ săn và thương nhân mới có thể nghỉ lại nhà trọ cấp cao này. Không thợ săn nào ở đây có thể chống lại [Thunder Dragon’s Mist] cả. Số đồng bạch kim họ có được gần như chẳng suy chuyển kể cả sau bữa ăn mừng. Nhà nghỉ mà tám người họ đang ở có giá 300 ngàn một đêm… Kể cả khi không kiếm gì cả họ vẫn có thể sống hưởng thụ ở đây trong một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, mục tiêu của Arnold không phải là đi du lịch, mà là để tạo nên danh tiếng của mình ở đây.

“Lũ đần, 200 triệu gils này chỉ là bắt đầu thôi. Hãy chuẩn bị để có thể đi chinh phục ngôi đền tiếp theo nào.”

“Eeeh!? Thật sao trời!?”

Đồng đội của hắn ồ lên khi nghe quyết định của người lãnh đạo. 200 triệu gils là một số tiền lớn, nhưng nó sẽ nhanh chóng biến mất khi thợ săn cấp cao sử dụng để chuẩn bị đồ nghề. Một lượng lớn tiền vàng chỉ là thứ phù du với một thợ săn kho báu, bởi chúng không thể thay thế mạng của họ được.

Arnold nghe thấy tiếng kêu chán nản của đồng đội mình thì căng má và cười như một con thú.

“Tất nhiên, bây giờ ta phải nghỉ ngơi để lấy lại sức đã.”

Những tiếng rên ủng hộ phát ra. Nếu không có động lực thì việc thám hiểm sẽ không thể tiến hành. Xác định hoạt động của nhóm tại Thủ đô hoàng gia trong tương lai, Arnold gật gù thỏa mãn.

§

Khi trời đã khuya, cả đám trở về với tâm trạng thoải mái. Arnold đã thuê một căn phòng lớn cho cả party. Phòng loại này chỉ có trong các nhà trọ cấp cao và kích cỡ của nó không bé hơn một ngôi nhà dành cho gia đình. Thuê nó trong một thời gian dài không phải là ý hay, nhưng cũng đáng. Họ liêu xiêu đi tới cửa phòng trong vác theo những đồng đội chuếnh choáng vì say xỉn.

“Cậu không để túi tiền lại đấy chứ?”

“Không đời nào… Nó ở ngay đây này!”

Hay lôi ra cái túi lớn chứa đầy những đồng bạch kim. Đám Arnold vẫn chưa quen với Zebrudia. Sau khi biết thêm một chút về thành phố này, họ mới tính đến việc sử dụng số tiền. Trong khi đang suy nghĩ, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa và bất ngờ một thứ gì đó to lớn bay ra khỏi phòng họ.

“Kuh!?”

Arnold giơ nắm đấm lên theo phản xạ và đẩy nó sang một bên. Nó cứng. Chiếc bình gốm đập vào tường và vỡ toang. Các thành viên say xỉn khác ngơ ngác nhìn. Arnold ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng, rút vũ khí từ sau lưng ra và thủ thế rồi tiến vào phòng. Hắn luôn cảnh giác vì số tiền mình có trên tay. Việc tìm ra Arnold là người chủ của chiếc mặt nạ cũng đơn giản. Tuy nhiên, hắn nghĩ bản thân không cần phải sợ. Gần như chẳng có tên cướp hay nhóm tội phạm nào có thể hạ gục một thợ săn level 7.

Bên trong phòng ánh sáng đã được bật lên. Căn phòng khách ở ngay phía sau cửa. Một không gian gặp mặt với các cây trang trí và những bức tranh treo. Ở đó, tại chiếc bàn mà họ hay sử dụng để họp bàn chiến thuật trước khi đi chinh phục, trên cái ghế mà Arnold vẫn thường ngồi, là hai hình bóng đang ngồi dựa vào, một ngồi tao nhã còn một thì gác chân lên bàn. Chiếc bình được ném ra là cái được trưng bày trong phòng.

Mái tóc hồng vàng quen thuộc. Một chiếc mặt nạ xương kì quặc che đi hết khuôn mặt người đeo đang đối diện với nhóm Arnold. Suy nghĩ của Arnold dừng lại trong khoảnh khắc với sự xuất hiện bất ngờ này. Hai kẻ đột nhập chẳng hề có ý che giấu chút nào, một trong hai hét lên với giọng xấc xược.

“In đi, lũ chết tiệt! Đám rác rưởi này, sao các người dám khiến cho Liz-chan phải chờ hả? Hmmh? Liz-chan không có rảnh như lũ chúng mày đâu! Ta sẽ giết các người!?”

“Kuh… Các… Các ngươi đang làm gì ở đây!?”

Giọng nói khiến những kí ức đáng nguyền rủa trong Arnold sống dậy. Hắn vượt qua sự căng thẳng cao độ và chĩa mũi kiếm bên tay phải vào cô ta. Căn phòng chắc chắn đã bị khóa. Bảo an tại một nhà trọ cấp cao cũng không phải là dạng vừa.

Các thành viên khác ngay lập tức hiểu được tình huống và sẵn sàng vũ khí chiến đấu. Nơi ở của họ đã bị xâm phạm. Không ai có thể phàn nàn nếu giết cô ta ở đây.

Một cái mặt nạ xương khác bên cạnh Liz người đang gác chân một cách trịnh thượng nhìn về phía đám Arnold và khoanh tay.

“Làm ơn hãy bình tĩnh lại, Arnold-san. Chúng tôi không có ý đánh nhau với các anh. Xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi… chúng tôi đến đây để ‘lấy phần của mình’ một cách hợp pháp.” 

như mọi khi, anh nói chỉ có chuẩn :D nếu nghĩ đơn giản vậy thì mừng quá sớm rồi đấy các em :V nhìn chẳng giống chút nào ☹