Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 84

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7338

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 66

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 134

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 131

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 159

Arc 1: Vô ảnh - Chương 22: Hồn ma than khóc

Trans: Hãy chào mừng màn debut đầy bạo lực của đạo tặc Liz trong [Strange Grief] :D

--------------------------------------------------------------------------------------------

Lượng Mana Material khổng lồ bằng cách nào đó có đặc tính rất phù hợp với [Hang sói trắng]. Nó khiến ý thức trỗi dậy, suy nghĩ bắt đầu hình thành, cái tôi nổi lên trong con phantom. Cảm xúc đầu tiên mà nó có không phải là “phẫn uất” mà là “phấn khích”.

Đôi mắt có thể nhìn xuyên bóng tối, đôi tai có thể nghe được những âm thanh từ khoảng cách rất xa. Các giác quan được cường hóa cung cấp một lượng lớn thông tin cho não bộ, khiến nó hiểu rằng cơ thể này tràn ngập sức mạnh. Đồng thời, nó cũng biết cả cách dùng thanh gươm dắt bên hông.

Nó có thể được ví như vua của <Ngân nguyệt>, sự tồn tại hình thành nhờ kết tinh của vô số phẫn nộ và lí tưởng. Hình dạng của nó giống như người, nhưng đồng thời cũng rất khác biệt. Khuôn mặt được bao phủ bởi lớp xương người, nhưng vẫn còn vài dấu hiệu của sói. Quả thật thì nó đúng là giống người hơn là sói.

Lượng Mana Material hội tụ tại [Hang sói trắng] đã tái tạo lại lũ phantom vốn có, <Xích nguyệt>, thành những tồn tại cấp cao hơn. Với trí tuệ và kĩ năng dùng vũ khí, vô số sói kị sĩ màu bạc đã được ra đời. Chúng là những thuộc hạ, những chiến binh siêu việt phụng sự con Boss.

Bầy <Ngân nguyệt> đã chết trong khi mang theo sự phẫn nộ và nguyền rủa, chúng đã biến mất trong mười năm nay. Giờ chúng đã tái xuất trong hình dạng lí tưởng của mình. Nếu sở hữu sức mạnh này ngay từ đầu, những con ma thú đó sẽ không bị ép đến mức tuyệt diệt.

Nó có sức mạnh. Năm thợ săn đã xâm nhập vào đây với sức mạnh còn lớn hơn cả những tên từng săn lùng chúng vì sự tham lam trong quá khứ. Tuy nhiên họ không phải đối thủ của nó. Tên khổng lồ cầm thương là mạnh nhất trong cả đám, nhưng với con Boss chỉ huy thì hắn không phải là một đối thủ xứng tầm. Cây thương có sức mạnh xuyên qua cả những lớp giáp dày chỉ với một đòn, nhưng nếu không trúng thì điều đó là vô nghĩa. Sức mạnh, độ chống chịu, kĩ năng, con Boss hoàn toàn vượt qua các thợ săn về mọi mặt. Nhưng không giống như mấy con sói khác, con Boss chẳng tồn tại sự phẫn nộ, chỉ có niềm phấn khích mà thôi.

Lũ thợ săn ngu ngốc đã gục ngã sau khi dốc toàn lực. Chúng quằn quại khi biết rằng bản thân đã thất bại. Khoảng khắc hi vọng của chúng tan biến và biểu cảm của chúng toát lên sự tuyệt vọng, nó không thể không tận hưởng điều đó.

Nó bỏ qua đám thợ săn đã bỏ chạy đến hướng không có lối ra. [Hang sói trắng] là một bãi săn. Những con mồi đáng thương lọt vào đây chỉ có thể chờ đợi cái chết. Không ai có thể thoát khỏi lưỡi kiếm của con Boss. Những kẻ xâm lăng ngu ngốc dám làm ô uế lãnh địa của Chúa tể sẽ phải đối mặt với tử vong. Dồn chúng vào góc tường, trao cho chúng hi vọng, và khiến chúng phải tuyệt vọng. Đám thợ săn quằn quại trong đau đớn sẽ giải tỏa con Boss và bầy sói khỏi sự chán nản.

Sau cùng thì, chúng đã quyết định mở rộng lãnh thổ, nhưng chỉ sau khi đã gia tăng quân số.

Trong khi ở cách xa căn phòng của mình – con Boss mà các thợ săn nhắm đến đã nghe thấy tiếng tru của đồng loại. Đó là lúc nó nghĩ đến việc dồn đám thợ săn mà mình đã bỏ qua vào chân tường.

Và rồi, chúng đã gặp một [Strange Grief], kẻ đeo lên mình một nụ cười thích thú.

§ § §

Nếu tôi phải so sánh thì nó giống như – một cơn gió. Hay một cái bóng, một tia chớp, một ngọn lửa, hoặc có lẽ là, một cơn bão.

“…Eh?”

Nhóc Gilbert thốt lên với giọng ngu ngốc. Trong nháy mắt, không một lời báo trước, con Boss đã bị đánh bay. Cơ thể nó dán vào mặt đất, một âm thanh nặng nề phát ra từ đằng xa. Cùng lúc đó, trước khi tôi kịp ý thức được, “mặt xương cười” đã ở ngay trước mắt tôi.

“Cái - -“

Rodolph đứng cạnh tôi mở to mắt hết cỡ khi nhận ra sự hiện diện của “mặt xương cười”. Ngọn giáo trên tay anh ta rơi xuống mặt đất. Thay vì cái trừng mắt nhìn địch thủ, đó là ánh mắt kinh ngạc vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đúng hơn. Ngay khi các thợ săn đầy kinh nghiệm đây cử động lại, mặt xương cười nói. Giọng lẩm bẩm phát ra bên dưới chiếc mặt nạ, nhưng cũng hơi cao và ngọt ngào.

“Em chỉ muốn chắc chắn thôi, Cry-chan.”

Tino người đang bám vào tay tôi cố giấu mình lại sau lưng tôi. Nhưng chiếc mặt xương cười không để ý đến em ấy.

“Thứ đó có lẽ nào… là thành viên mới của chúng ta?”

Giọng nói không chút sát ý nào. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy an tâm khi thấy cô ấy vẫn bình thường.

Chống gối lên, con Boss kẻ bị đánh bay sang bức tường gần đó từ từ đứng dậy. Nó nhìn chằm chằm vào người mang mặt nạ bộ xương cười giờ đã quay lưng lại với nó. Tôi không quen một kẻ nguy hiểm như vậy… mà không, ở đây còn có người còn nguy hiểm hơn nó ấy chứ.

Khi mặt xương cười tiếp tục nói, tất cả những người khác ngoại trừ Tino đều tỏ ra e sợ. Eh, không phải người đang sợ hãi nhất lúc này là Tino sao?

Tôi gồng cơ mặt lên tạo thành một nụ cười và đáp lại.

“Không phải đâu. Mà, em bỏ mặt nạ ra được chứ?”

“…Phải rồi, nó không phải. Vậy thì tốt. Liz-chan cũng không nghĩ như vậy đâu, nhưng do cái mặt nạ đó nhìn khá giống của chúng ta. Ah, anh đánh rơi cái này. Nó là của Cry-chan đúng không nhỉ?”

Ah, cổ đang cực kì tức giận. Giọng Liz-chan vẫn ngọt ngào khi trả thanh <Vô tức> cho tôi, nhưng cổ lại đề cập bản thân ở ngôi thứ nhất, một dấu hiệu cho thấy cổ đang bực mình. Rồi với vẻ trang trọng, cô ấy chạm vào chiếc mặt nạ đang bao phủ hoàn toàn khuôn mặt mình và gỡ nó xuống. Không ai cử động cả. Tất nhiên Greg-sama và Gilbert có trong đó, cả con Boss bị bơ nãy giờ cũng không làm gì cả mà chỉ theo dõi và đứng nhìn.

Mái tóc dài màu hồng vàng trôi không bị buộc bồng bềnh. Làn da rám nắng, đôi môi nhỏ, mũi thanh tú, và hơn hết là đôi mắt màu lấp lánh màu hồng nhạt. Một ngoại hình đáng yêu, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm có thể phun trào bất cứ lúc nào. Ruda nuốt nước bọt.

“C, con người sao? Gi…gì vậy chứ?”

“…Không thể nào-“

Greg-sama to lớn lùi lại. Giờ Liz-chan mới nhận ra sự tồn tại của những người khác, và nhìn về phía họ.

“Gì vậy? Không đời nào mấy người không biết về bọn Liz-chan đúng không?”

Mắt cô ấy long lên. Khuôn mặt trở nên biến dạng, miệng cổ đang cười nhưng ánh mắt thì không cười chút nào.

“Mấy người vẫn còn là thợ săn sao? Kể cả khi Cry-chan ở ngay đây? Các người là đồ giả à? Thật không thể tin được. Đây đúng là chuyện hoang đường ở thủ đô mà-“

Cái mặt nạ – biểu tượng của party [Strange Grief], một chiếc “mặt xương cười”, rơi xuống mặt đất.

Và rồi, Liz cười một cách kiêu ngạo vào cả con Boss và các thợ săn.

“Vậy ra vẫn còn những kẻ không biết đến chúng ta – [Strange Grief].”

§

Nếu tôi phải so sánh thì nó giống như – một cơn gió. Hay một cái bóng, một tia chớp, một ngọn lửa, hoặc có lẽ là, một cơn bão.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy tràn đầy năng lượng giống như mặt trời. Đó là tất cả những gì có thể diễn tả về người thợ săn được gọi là <Vô ảnh>, Liz Smart.

Vậy thì, tại sao cô ấy lại ở đây? Khuôn mặt và ngoại hình cho thấy cổ là hàng thật.

Tất cả mọi người đều im lặng. Liz nói với tôi, người vẫn còn đang thắc mắc.

“Xin lỗi nhé, Cry-chan.”

Mặt cô ấy chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả. Đôi môi nhỏ nhắn của cô run rẩy như thể đang chịu đựng. Cứ như thể chúng sắp không chịu nổi cảm xúc bạo lực đang bùng nổ trong cô ấy. Dù cổ nhìn có vẻ sắp khóc đến nơi, nhưng Liz sẽ không làm vậy đâu.

“Liz-chan thực sự rất buồn. Dù đã gặp nhiều rắc rối, nhưng bọn em đã chinh phục thành công pháo đài, và em đã nhanh chóng chạy về trước, nhưng không có ai ở đó cả, em nghe rằng Cry-chan đã, đi đến đền.”

Giọng cô ấy đang vỡ ra. Nó không đồng nhất với ánh mắt đang sáng lên tràn đầy năng lượng của cô ấy. Không khí xung quanh bị xoắn lại. Nó nóng. Lượng nhiệt tỏa ra từ cô ấy đang lấn át bầu không khí lạnh lẽo bên trong hang động.

Cô ấy nóng lên rồi huh. Cổ vẫn năng nổ thế này dù chỉ mới hoàn thành việc chinh phục đền sao. Việc Mana Material tập trung với mật độ cao khiến các thợ săn trở nên nóng máu hơn là điều thường thấy. Nhưng mà, khoảng cách từ lâu đài cho đến đây đâu ngắn đến mức em có thể đến rồi đi dễ dàng thế chứ, chuyện gì xảy ra vậy?

“Buồn. Em rất buồn. Và cũng cực kì – “

Rồi Liz-chan nói to.

“- Xấu hổ.”

Lông mày cô ấy xếch lên. Mắt nheo lại, và môi căng lên.

“Thực ra thì anh biết đấy, em đã tin tưởng nó. Em đã nghĩ rằng có gì sai ở đây. Hẳn nhiên rằng, Cry-chan có hơi lo lắng quá, nhưng anh ấy sẽ không thế đâu, nhưng giờ với Liz-chan…”

“Kể cả có [dọn dẹp hết rác thải], em cũng sẽ không… thỏa mãn.”

Nhìn vào cô ấy bây giờ khiến mọi người trừ Tino đều run rẩy. Tino đã qua ngưỡng run rẩy và gần đến mức chết rồi. Tiếng răng đánh lập cập đã phát ra từ phía sau tôi chỗ có cánh tay bám vào được một lúc rồi. Đừng có lo mà, chuyện sẽ mức làm em bị giết đâu.

“N-Này cô, cô đang nói cái-“

“Huh? Ngươi, đi chết đi. Ngươi không thấy Liz-chan giờ đang xin lỗi hay sao hả?”

Gilbert đã bị đá văng đến bức tường mà chưa kịp nói hết câu. Tiếng động nặng nề của kim loại va chạm vang lên ngay sau đó. Cả động rung lên. Mọi quy tắc tự nhiên đã bị phá vỡ rồi.

Mắt cậu ta xoay như chong chóng, giáp bị nứt, tay co giật liên hồi. Thật đúng là một sự hi sinh cao quí. Greg-sama nhanh chóng chóng chạy đến và mớm potion cho cậu ta.

Sự can đảm của cậu ta thật đáng ngưỡng mộ, nhưng lần sau thì nên biết đánh giá đối thủ nhé. Liz luôn là người dùng đến bạo lực nhanh nhất, không quan trọng mục tiêu là ai.

Chả thèm liếc mắt về phía kẻ vừa bị mình cho đo ván, Liz nhìn về phía Tino tái mét đang nấp sau tôi.

“Này, Tee-? Em nghĩ Liz-chan nên làm gì bây giờ? Này, Liz-chan là kẻ vô năng sao? Hay là, thiếu sót? Không đủ nghiêm khắc sao? Hay là quá yếu kém, quá dễ dãi? Không đáng tin? Không đủ sức mạnh? Này, này, oi, trả lời chị mày đi chứ! Mẹ kiếp! Thứ rác rưởi này! Chị không có nhớ đã dạy dỗ đồ vứt đi như mày! Bởi vì mày, Liz-chan sẽ bị ghét! Mày khiến chị xấu hổ! Trước khi trở thành gánh nặng cho Cry-chan, nhanh biến đi và chết bên vệ đường nào đó đi!! Cắn lưỡi tự sát đi!!”

“Em xin lỗi! Em xin lỗi Onee-sama! Tất cả là lỗi của em. Em xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng. Là lỗi của em vì đã trở nên yếu đuối, làm ơn hãy tha thứ cho em.”

Nghe tiếng thét đầy đe dọa của Liz, Tino liên tục xin lỗi như cái hộp nhạc hỏng.

“Đừng xin lỗi Liz-chan! Không phải mày nên xin lỗi ai khác ở đây sao!”

Mọi người đều lùi lại. Chỉ có con Boss vẫn đứng nhìn.

Bình tĩnh lại nào. Tino đã làm tốt nhất có thể rồi. Liz-chan cũng không có lỗi gì cả. Mọi thứ trở nên tệ hại là do tôi, kẻ đã giao Tino đi làm cái yêu cầu kì quái này. Nhưng nếu tôi nói gì đó như là “đây là lỗi của anh” vào lúc này, Liz-chan sẽ lại đổ lỗi cho Tino mà thôi. Liz là loại người như thế. Đó là lí do tại sao, tôi ấn tay mình xuống vai Liz-chan, người trông có vẻ như sắp tung đấm bất cứ lúc nào.

“Liz, Tino đã làm việc chăm chỉ. Em ấy đã hạ được phantom, rồi tìm được mục tiêu giải cứu, phải, ẻm thực sự đã làm rất tốt, rất tốt.”

Ngươi đang nói ai thế. Hẳn những người biết tình hình đều đang nghĩ như vậy. Nhưng Liz thì không biết gì cả, cổ nhìn chằm chằm với vẻ kinh ngạc rồi ngước lên và hỏi tôi với thái độ khác trước tận 180 độ.

“Eh? Đã làm rất tốt ư? Thật vậy sao?”

“Yep. Trong bài kiểm tra sức mạnh tất cả họ đã cùng nhau hạ một con màu trắng rất bự. Anh nghĩ nó là một thành tựu lớn đấy. Thực sự luôn.”

“………………Một? Chỉ một thôi sao? Từng đó là, đủ để giữ nó sống… thật sao?”

Chuyện gì với cô ấy vậy? Liz nghiêng đầu mình trước lời khen của tôi. Cảm giác như tôi đang phải xoa dịu một con thú dữ vậy.

“Phải phải. Anh muốn họ sống. Và Liz-chan cũng đã có thể tự kiềm chế một chút nhỉ, chuyện đó thật tuyệt vời làm sao.”

“Ah! Anh biết sao? Nó rất tuyệt đúng không? Em nhớ rằng mình đã nương tay lúc nãy mà! Giống như cách mà Cry-chan đã bảo em vậy.”

Biểu cảm của Liz đã thay đổi hoàn toàn. Sự vui vẻ này khiến cơn giận lúc trước giống như một giấc mơ vậy. Nhưng mà, em không tấn toàn lực à? Đã nương tay sao? Chỗ nào chứ?

Chà, mà cậu ta còn sống đã là cả một bước tiến lớn rồi. Nếu là Liz của trước đây thì nhóc ấy xong đời luôn rồi. Dạy một con quái cuồng sát cách kiên nhẫn, tôi là thiên tài sao? Mà, tôi cũng không thực sự làm được gì cả.

“Em xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng cho Master.”

Giọng bé tí của Tino vang lên rất đúng lúc. Như dự đoán, em ấy không trở thành đệ tử của Liz trong một thời gian dài chỉ để cho có.

“Anh biết đấy, Tee cũng có tài năng mà. Nhưng em ấy không có đủ sự quyết tâm và nỗ lực cùng ý chí sẵn sàng bỏ mạng. Em ấy yếu hơn em gấp trăm lần, vậy nên ẻm cần phải nỗ lực gấp trăm lần để bù lại.”

“Uh-huh. Đúng vậy.”

Tôi không hiểu em ấy đang nói cái gì, nhưng đó hẳn thứ chỉ có thể được truyền đạt qua tình cảm thầy trò.

Em ấy vẫn dậm chân xuống đất như thể vẫn còn đang bực, nhưng cơn phẫn nộ đã tắt ngầm. Cổ là một người thất thường nên tôi chẳng biết lúc nào cái cơn giận đó lại bùng lên, nhưng ít nhất thì nó cũng sẽ không kéo dài lâu.

Trong khi tôi đang giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ nhóm, con Boss với chiếc mặt nạ xương không tiến thêm một bước nào. Nó chỉ đứng đó cầm lấy thanh kiếm và quan sát từng cử động của Liz. Mặc dù đã nhận một đòn từ Liz, cơ thể nó không có vẻ gì là bị thương cả. Không giống Gilbert, bộ giáp của nó chẳng có vết nứt nào cả.

Những tiếng bước chân vang lên. Một thực thể mới xuất hiện tiếp cận Liz. Cơ thể khổng lồ gần chạm trần. Đứng trong bóng tối, thứ đó trông rất quen. Đó là con kị sĩ lông bạc từ phòng Boss. Vũ khí của nó là một khẩu súng trường lớn như cái thân bự chẳng đó vậy. Những thứ vũ khí hạng nặng chuyên dùng để hạ gục kẻ địch như vậy thường có nguồn gốc từ nền văn minh cổ đại tiên tiến. Hiện có rất nhiều tạo tác không thể được tái tạo với công nghệ hiện tại, và các thợ săn cũng không thể xử lí chúng theo cách thông thường.

Con Boss cũng thấy con sói to lớn hơn mình đến, và nó hất cằm ra hiệu. Không thể nào, nó không tấn công từ lúc nãy vì đang đợi đồng đội xuất hiện sao? Với con Boss kẻ duy nhất phải cẩn trọng bây giờ là Liz, người có thể đánh lại hắn ta. Đống còn lại chỉ là sáu tên thợ săn nửa sống nửa chết, vài kẻ khác sắp kiệt sức, và tôi người chỉ có cái level là cao. Ảnh hưởng của level cao chỉ có tác dụng với thợ săn, không phải với phantom.

Không thèm quay đầu lại, Liz-chan nói với giọng ngạc nhiên.

“Hm? Vẫn còn lại vài con à? Thế thì… Tee, chị sẽ để em chọn một con.”

“…..Eh….Onee…sama?”

“Em sẽ… không làm chị, thất vọng đâu nhỉ?”

Khoảng cách giữa chúng tôi và tên có vũ khí hạng nặng là 10 mét. Quá xa. Mà con Boss cũng ở ngay cạnh nó. Tiến lên một bước cơ thể bạn sẽ thành cái tổ ong, con đường tối này khiến kẻ địch khỏi cần phải nhắm bắn. Kể cả với Tino, việc né tránh là không thể.

“T,tôi sẽ phòng thủ. Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tạo một khoảng trống để mọi người tấn công.”

Âm thanh thô rát của bộ giáp đang cọ xát vào nhau vang lên. Rodolph, người đứng yên nãy giờ tiến sang bên cạnh Liz trong khi cầm lấy chiếc khiên. Chiếc khiên lớn được sơn một lớp màu xanh lục. Nó bị xước ở mọi chỗ, nhưng vẫn dày như một bức tường nhỏ. Cái khiên có lẽ không thể che hết cơ thể anh ta, nhưng nó vẫn có thể chống lại phần lớn các viên đạn. Thật đáng tin cậy. Gã này đúng là một người tốt.

Nhưng nhìn sang bên cạnh – biểu cảm của Liz đã tối lại.

“…..Ah…..chuyện này không còn quan trọng nữa rồi. Ngươi đã phá nó.”

“…Huh..?”

“Ta đã nghĩ Tee có thể làm được, nhưng Liz-chan mệt rồi. Ta cần phải xả. Bởi vì Tee…’bọn ta’…đã phải trải nghiệm…sự bất mãn…kinh khủng. Aah, ta không thể chịu được nữa rồi.”

Cô ấy nhặt cái mặt nạ lên. Cổ đeo nó như để che đi cái vẻ mặt trông như sắp khóc của mình. Cùng lúc đó tiếng súng vang lên. Con sói kị sĩ đã khai hỏa. Nòng súng chớp sáng liên tục trong bóng tối. Mục tiêu của nó là Liz và những người phía sau cô.

Tuy nhiên, không ai ngã xuống cả.

Liz-chan mở bàn tay trái đang vươn ra của mình. Theo sau đó là tiếng leng keng của kim loại rơi xuống đất. Chúng chính là những viên đạn đã được bắn ra.

Con sói kị sĩ kinh hoàng tột độ và nhìn xuống khẩu súng trên tay. Không thỏa mãn với tình huống hiện tại, Liz bắt đầu gào lên. Ah-, cổ lại giận nữa rồi.

“Mấy thứ như súng – sẽ không trúng ta được đâu! Thứ phế liệu này! Vũ khí từ nền văn minh khoa học thì sao chứ! Chúng đã lỗi thời từ thuở nào rồi! Chúng chỉ có tác dụng với mấy tên tiểu tốt mà thôi! Đánh giá thấp chúng ta! Coi thường chúng ta, thế là đủ rồi! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

Một cơn bão đạn ập tới. Cái hang rung lên.

Liz không di chuyển một bước nào. Cơn mưa đạn đã biến mất. Những viên đạn hết lực lăn xung quanh. Không cần nghỉ lấy hơi, Liz lại hét lên.

“Loại tấn công này, ta có thể chặn chúng lại như thế và như thế. Tee-? Cái đòn tấn công siêu, siêu chậm, yếu đuối và rác rưởi này khó cản thế sao hả?? Đồ thấp kém, từ trước đến giờ, mày có quan sát Liz-chan không đấy hử? Mày có thể làm như vậy không?”

Điều đó là bất khả thi. Mặt Ruda giờ trông trắng bệch như tờ giấy. Cổ có thể thấy mấy chuyển động đó sao? Tôi cười khổ, và nhìn Liz-chan đang xả giận. Tôi không thấy rõ mọi chuyện, nhưng tôi có thể hiểu cô ấy đang làm gì. Bởi thứ chúng tôi đang chứng kiến là một trong những lí do chính khiến tôi từ bỏ làm thợ săn.

Điều Liz-chan đang làm rất đơn giản. Cô ấy bắt những viên đạn đang bay đến bằng tay không và ném chúng đi. Tôi hiểu cách làm, nhưng việc này đã vượt quá cái tầm của thứ được gọi là tốc độ rồi. Khi cổ lần đầu thực hiện nó, khi cổ khoe khoang nó như thể khoe một món đồ chơi mới, khuôn mặt cười của cô ấy là một trong những nỗi ám ảnh của tôi.

Khẩu súng ngừng quay. Đạn đã hết. Tôi không hứng thú với cách chiến đấu của con sói sau khi đã hết đạn, bởi cơ hội để tìm hiểu đã qua đi mãi mãi.

Liz phủi nhẹ bàn tay mình và nhìn chằm chằm về hướng con sói kị sĩ và con Boss. Tôi không thể thấy vẻ mặt cổ dưới lớp mặt nạ, nhưng vẫn có thể hình dung được bằng cách nào đó.

Và rồi – cuộc đồ sát bắt đầu.

Tiến trình bị bỏ qua, tất cả những gì còn lại là kết quả.

“Cái loại phantom mặc giáp này, có thể bị đánh chết từ bên trong! Kể cả bộ giáp cứng nhất, cũng có giới hạn của nó! Giết từ phía trên! Thổi bay đầu nó! Giết nó bằng bất cứ cách nào mày muốn! Không phải như thế là rất vui sao!?”

Khoảng cách bị thu hẹp lại chỉ trong một bước. Trước khi con sói kị sĩ kịp khai hỏa lần nữa, Liz tung ra một cú đá xuyên thủng bộ giáp đen như thể nó được làm bằng giấy. Cơ thể con sói đập thẳng vào tường, và nó biến mất ngay lập tức, chỉ để lại một vết in lớn trên bức tường.

“Thanh kiếm, bắt lấy nó! Dừng nó lại! Tránh nó đi! Làm gì cũng được! Nếu có ý kiến, nói ngay ra!”

Vô số nhát chém được tung ra với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đều đã trượt. Chỉ thấy được tàn ảnh của chúng, và như cô ấy nói, lưỡi kiếm đã bị cô ấy bắt lại bằng đầu ngón tay. Con Boss cố rút kiếm về, nhưng lưỡi kiếm vẫn nằm yên bất động.

“Làm thế này này! Nếu tránh được thì sẽ không bị chém trúng! Hãy đánh trúng để nó không né được! Cứ làm nếu thấy ổn! Tung hết sức đi!! Mày hiểu phải không? Đây không phải là về có tài năng hay không! Đó là sự ngu ngốc! Vội vàng! Bất cẩn! Không còn nhiều thời gian cho Tee đâu! Nỗ lực gấp trăm lần chị đi! Đó là điều duy nhất làm nên khác biệt! Đồ gà mờ!”

Tôi thực sự không hiểu lắm em ấy đang nói cái gì, nhưng trong cơn bão chỉ trích, Tino người đang bám vào lưng tôi bắt đầu sụt sịt và cuối cùng cũng khóc. Ẻm thật đáng thương.

Em thực sự không hợp với việc dạy dỗ đâu Liz à.

“Và ta, đang có tâm trạng tốt mà lại... Chết tiệt!”

Đến đòn kết thúc, cô ấy tung một cú đá đầy bạo lực vào bụng con Boss từ bên dưới bằng đôi giày Thánh tích [Highest Roots] <<Thiên bộ>> bao phủ cả chân mình. Cổ dễ dàng xuyên qua lớp giáp và đục một lỗ trên người nó. Con Boss co giật và hét lên một tiếng thảm thương vang khắp hang động. Máu bắn ra và dính lên chiếc mặt nạ hình xương. Thật tốt nếu biểu tượng của chúng tôi trông dễ nhìn hơn một chút…

“Liz, em đã bình tĩnh lại chưa?”

“Ah- …vâng đã đỡ một chút rồi.”

Một giọng điềm tĩnh hơn mấy tiếng gào chỉ trích trước đó vang lên. Tino cố nén tiếng nức nở của mình để không phá hỏng bầu không khí hơn nữa.

Liz rút mạnh chân ra khỏi con Boss. Nó có vẻ còn sống, nhưng vết thương đó là cú chí mạng rồi nên nó sẽ sớm biến mất thôi.

Hết hứng thú, Liz đi đến chỗ tôi. Đôi ủng thấm đẫm máu tươi, quần áo và da cô ấy dính đầy vết bẩn.

Sức mạnh tuyệt đối. Bản chất hoàn toàn bạo lực. Cổ thiếu một phần căn bản nào đó của nhân loại, nhưng lại tài năng đến cùng cực. Một sự tồn tại không tưởng trong xã hội loài người, đó là con quái vật cuồng sát Liz Smart.

Ruda và những người khác bất lực ngã xuống vì sợ hãi. Không thể tin được đúng không. Nhưng đó chính là đạo tặc của chúng tôi. Là đạo tặc nhưng cổ trông giống cướp hơn. Tôi luôn nghĩ như vậy.

Liz tháo mặt nạ ra. Cổ đặt đầu ngón tay rướm máu lên môi, nhìn chằm chằm về phía tôi và nở nụ cười xấu hổ.

“Oh, em quên mất chưa nói. Em đã trở lại rồi đây, Cry-chan”

“…Mừng em về nhà, Liz.”

Bắt lấy Liz đang chạy tới ôm mình, tôi giữ cổ thật chặt. Cơ thể Liz nóng như thể đang có lửa cháy trong người cô ấy vậy.

quả nhiên đáng sợ, thật khâm phục Cry có khả năng thuần hóa quái thú cỡ này n _ n chuẩn roài - _ - nó chính xác là vậy đấy cu :V quả là bạn thuở nhỏ của chú, ai nấy đều là quái vật lập dị tất > _ cô đã qua cái kiểu huấn luyện địa ngục gì để có cái suy nghĩ đó vậy? ☹ tiếc cho con Boss, cả hai vốn không cùng đẳng cấp :V tuyệt chiêu tay không bắt đạn kinh điển đây rồi :D cái tốc độ của cô rõ là bất thường kể cả với thợ săn rồi, bảo người khác học theo ngay sao được = _ = nhất kích tất sát, kinh O _ O sư phụ gì tệ vãi ☹ vậy mà vẫn cho cổ dạy ẻm, biết mà không ngăn hả cu = _ = quả là một cảnh tượng kinh dị như trong phim O _ O một lần nữa, cu chính là người đã đào tạo ra con quái này đấy - _ -