나 혼자만 레벨업 - Solo Leveling

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 107

Hồi ký 3.

Quét, quét, nhìn, nhìn.

Radar của một cậu bé tên Lee Euncheol, người vừa mới nhập học vào trường trung học phổ thông, bắt đầu dò tìm và quét xung quanh lớp học.

Một ngôi trường hoàn toàn mới, một lớp học mới và những người bạn cùng lớp mới.

Đôi mắt của Lee Euncheol, ngồi ngay sau lớp học, bắt đầu quét nhìn bầu không khí nơi này một cách khắc nghiệt. Chỉ bằng một cái liếc mắt, cậu ta nhanh chóng phán xét ai sẽ dưới quyền mình và ai đủ điều kiện làm bạn mình.

Luật rừng tối cao trong thế giới này sẽ xuất hiện tại nơi được gọi là lớp học.

Ngay cả khi còn học trung học cơ sỡ, Lee Euncheol đã làm đại ca của trường bằng chính thực lực của mình, sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi thứ. Trước mắt cậu ta, phần lớn các bạn cùng lớp trông giống như một con mồi dễ xơi. Hầu như không có ngoại lệ, những người bắt gặp ánh nhìn chói sáng như sunlight trà xanh vị chanh của cậu ta đều đảo mắt nhanh chóng.

…Thật là nhàm chán.

Tuy nhiên, thay vào đó, có một anh chàng bước lại gần cậu ta với nụ cười toe toét.

Đó là Jo Sungho.

Cậu ta là một trong những “người bạn” đã làm đại ca đầu đường xó chợ ở quận lân cận. Ngoài ra, cả hai tình cờ gặp nhau mọi lúc và chia sẻ những màn ẩu đả quyết liệt với những người bạn khác của mình.

“Mày cũng ở đây à?”

“Ừ.”

Cả hai chào nhau và chia sẻ tin tức trong khi đo lường nhau, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.

Jo Sungho đã nghe thấy sự bỉ ổi của Lee Euncheol rất nhiều lần trước đó, vì vậy cậu ta gật đầu chào và đi xuống hàng ghế cánh sau.

“Bảo vệ tao từ bây giờ, được chứ?”

Lee Euncheol nhếch mép cười sâu và nắm lấy bàn tay mở rộng của Jo Sungho. Cả hai có thể đang trong quá trình thiết lập vị trí cao thấp tại thời điểm này, nhưng một anh chàng như thế này sẽ được phân loại như là một ‘người bạn’.

Và vì vậy, khi cậu ta hoàn thành được nửa chừng việc thiết lập mối quan hệ cao thấp với phần còn lại của lớp, có một anh chàng khác khiến Lee Euncheol lo lắng hơn.

Cậu ta không phải là một học sinh mẫu mực ngồi ngay trước lớp, cậu ta cũng không phải là một nhạc sĩ cố gắng thể hiện trong khi ngồi ở phía sau.

Đó là một đứa trẻ kỳ lạ ngồi ở giữa, thậm chí không thèm đảo mắt đi khi ánh mắt Lee Euncheol và cậu ta chạm nhau.

Sẽ luôn có một người như anh chàng này trong mỗi lớp học – một người mù không biết vị trí của cậu ta như thế nào và cần một “sự cố” để tìm ra ai là đại ca ở đây.

Chàng trai đó đang nhìn lại phía sau mình, nhắm đến vị trí ngay tại Lee Euncheol, trước khi thở dài, như thể cậu ta thấy toàn bộ điều này thật lố bịch, và đưa ánh mắt trở lại phía trước. Rõ ràng, Lee Euncheol không thể chịu đựng được việc bị khinh thường như vậy nữa và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Kéttttttttttt…

Tiếng ghế kéo lê trên mặt đất vang lên khắp phòng học. Tất nhiên, ánh mắt của cả lớp ngay lập tức tập trung vào Lee Euncheol.

Lee Euncheol rất thích mọi sự chú ý hướng về mình, trong khi cảm thấy khá tốt về bản thân, cậu ta sải bước tới chỗ người mù không biết vị trí của mình.

“Ôi.”

Ngay khi Lee Euncheol vươn tay nắm lấy vai của chàng trai đó và xoay người lại, một thay đổi khá bất ngờ trong bầu không khí căng thẳng xảy ra.

“Chờ đã.”

Sau khi xác nhận rằng chính Jo Sungho đã nắm lấy cổ tay mình, Lee Euncheol mở miệng.

“Cái mế gì rứa?”

Có những dấu hiệu khó chịu rõ rệt bên trong giọng nói cậu ta, và điều đó khiến Jo Sungho lo lắng nuốt nước bọt khô.

“Bọn tao đã học cùng trường cấp hai. Nếu có thể giúp, thì mày không nên làm phiền chàng trai này.”

“….. Cùng trường?”

Chỉ vì cả hai học cùng trường, Jo Sungho đang cố bảo vệ chàng trai đó sao?

Có hai lý do tiềm năng cho điều đó. Một là lý do không thể được đưa ra nhưng cấm bất cứ ai chạm vào chàng trai này.

Hai là cả hai đang coi thường Lee Euncheol.

Biểu cảm của Lee Euncheol cứng lại ngay lập tức và cậu ta bắt đầu đá nhẹ vào cái ghế của ‘chàng trai đó’ mà thậm chí không thèm quay đầu lại giữa cuộc hỗn loạn này.

“Này, này? Mày là ai vậy? Tại sao mày không nói gì? Mày bị câm à?”

Sắc mặt Jo Sungho nhợt nhạt rất nhanh và cố gắng nhảy về phía trước để ngăn chặn điều này. Sau đó, sự kiên nhẫn của Lee Euncheol đã hết và cậu ta gạt tay Jo Sungho ra sau khi bắn một ánh nhìn dữ dội.

“Mày, đi với tao.”

Khi Lee Euncheol rời khỏi lớp học, hai trong số những người dưới quyền của cậu ta tốt nghiệp cùng trường cấp hai cũng theo sau. Cậu ta dừng lại ngay ở ngưỡng cửa và nhìn lại. Mắt cậu ta bắt gặp Jo Sungho đổ mồ hôi, trong khi ‘chàng trai đó’ dường như không quan tâm cái quẹo gì cả.

Giận dữ.

Một luồng khí giết người lạnh lẽo lấp đầy đôi mắt Lee Euncheol.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

“Hộc hộc hờ ộc!”

Khuôn mặt u cục của Jo Sungho cùng với đôi chân đang đứng không vững trên nên đấts vì bị đánh tơi bời. Có lẽ điều đó chưa làm cậu ta thỏa mãn, ánh nhìn sáng chói đến sói trán của Lee Euncheol vẫn lạnh lùng và giết người.

Cậu ta đẩy Jo Sungho vào tường trước khi đặt câu hỏi.

“Thằng khốn đó là ai vậy? Hắn ta là ai mà mày đang cố bảo vệ vậy?!”

Cậu bé bị thương thở hổn hển và đau đớn trước khi phun nước bọt trộn lẫn với máu xuống đất. Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi.

“Chàng trai đó là người mạnh nhất ở trường cấp hai bọn tao.”

“… ??”

Đầu của Lee Euncheol nghiêng sang một bên.

Jo Sungho, có phải cậu ta đã mất trí sau khi bị đánh một chút không?

Một câu chuyện nổi tiếng rằng Jo Sungho và đồng bọn đã chinh phục hoàn toàn trường cấp hai của mình. Tuy nhiên, cậu ta lắc đầu và nhấn mạnh quan điểm sai lệch đó.

“Bọn tao thậm chí không thể đặt tay lên chàng trai đó. Tao đã bước về phía trước hôm nay, vì tao sợ rằng điều gì đó cũng có thể xảy ra ở đây.”

Ban đầu, Lee Euncheol tự hỏi thằng này đang nói cái nồi gì thế, nhưng đôi mắt của Jo Sungho quá nghiêm trọng đối với những thứ như thế.

Thằng chó này … Nó đang nói nghiêm túc à?

Nhưng, điều đó là không thể.

Nếu có một tên khốn đáng sợ như thế, thì tin đồn đã sớm xuất hiện rồi, phải không?

Tên của chàng trai trong câu hỏi đó là Sung Soohoh.

Lee Euncheol trở thành một tên côn đồ từ những ngày còn học tiểu học, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghe đến cái tên đó trước đây. Bên cạnh đó, dù sao thì một mọt sách như vậy có thể làm gì với cậu ta?

Cơn thịnh nộ của Lee Euncheol đã bắn lên tới đỉnh đầu sau khi nhận ra rằng Jo Sungho đã dám làm cho cậu ta xấu hổ trước mặt nhiều người chỉ vì một tên hạ cấp như thế.

Khốn kiếp!

Cú đánh đầy máu của Lee Euncheol khiến đầu Jo Sungho quay sang một bên. Đôi má phúng phính sưng lên đỏ thẩm.

Tên côn đồ trung học phổ thông rõ ràng đã học đấm bốc từ khi còn nhỏ và có lẽ vì điều đó, sức mạnh cánh tay của cậu ta không thể coi là một trò đùa được.

Tuy nhiên, điều mà Jo Sungho thực sự lo sợ là thứ khác.

Đó là khoảng thời gian cậu ta âm thầm chịu đựng trước hàng loạt các đòn tấn công bạo lực từ Lee Euncheol. Cậu ta phát hiện ra ‘thứ đó’.

‘… !!!’

Tên côn đồ ngừng nắm đấm chỉ sau khi phát hiện ra rằng đôi mắt của Jo Sungho trở nên siêu lớn do bất ngờ. Tên côn đồ quay lại nhìn phía sau.

Từ xa, mọt sách đó đang thong thả tản bộ về đây.

Jo Sungho cúi thấp đầu xuống như thể cậu ta không muốn gặp ánh mắt của người đang đi lại gần đây và nói trong tiếng thì thầm lặng lẽ.

“Chỉ cần… xin lỗi cậu ta. Đó là lời khuyên nghiêm túc tao dành cho mày.”

“Thằng chó này…!”

Lee Euncheol túm tóc Jo Sungho và lắc đầu cậu ta, nhưng sau đó liền ngậm miệng lại. Ngay khi Lee Euncheol chuẩn bị thốt ra một vài lời lăng mạ khác …

Nguồn gốc của vấn đề, Soohoh, cuối cùng đã đứng trước họ.

Có lẽ đó là do cảnh báo trước của Jo Sungho? Ngay cả Lee Euncheol, người dự định sẽ tấn công trước và đặt câu hỏi cũng nhanh chóng lùi lại vài bước và trừng mắt nhìn Soohoh.

Mặc dù không cao, nhưng khi so sánh với chính mình hoặc Jo Sungho, mọt sách này không cao lắm. Vóc dáng của cậu ta cũng có vẻ cực kỳ bình thường.

Cổ và cổ tay Soohoh lộ ra bên ngoài đồng phục của trường trông cứng cáp, có vẻ như cậu ta được đào tạo chuyên nghiệp hay gì đó.

Càng nhìn, Lee Eun Cheol càng ít tin lời Jo Sungho.

Hoàn toàn phớt lờ những kẻ bắt nạt, Soohoh bước lại gần Jo Sungho và nhìn khuôn mặt lộn xộn của cậu ta.

“CHẬC CHẬC.”

Những âm thanh tự động phát ra từ miệng Soohoh như thể cậu ta cảm thấy khá thất vọng về vấn đề này. Soohoh sau đó nói chuyện với Sungho.

“Này, Sungho.”

“…..Ừ.”

“Hãy giả vờ rằng mày cũng đã làm điều này. Ý tao là, số tiền này đã đủ để tự vệ, phải không?”

Jo Sungho không ngần ngại gật đầu.

“Được rồi, chúng ta hãy làm điều đó.”

Họ đã cố gắng giả vờ ở đây là gì?

Lee Euncheol lắng nghe cuộc trao đổi này với vẻ khó hiểu khắc trên khuôn mặt, nhưng điều đó sớm biến thành một vẻ cau có giận dữ.

“Ôi.”

Khi cậu ta đưa tay nắm lấy vai của Soohoh để xoay người mọt sách lại, một tia sáng đột ngột chớp lên ngay trước mắt Lee Euncheol.

Bộp!

Lee Euncheol bất tỉnh ngã xuống đất. Gần như cùng lúc, hai thuộc hạ bảo vệ đằng sau Lee Euncheol cũng nằm chèm bẹp.

Bộp, bộp!!

Thật là một tên đáng sợ ….

Jo Sungho chỉ có thể xem trong sự hoài nghi hoàn toàn. Nếu không phải vì tầm nhìn tuyệt vời của cậu ta được mài giũa qua các bài tập và huấn luyện, thì cậu ta đã không nhìn thấy những chuyển động tuyệt đẹp đó.

Một phát vào mặt Lee Euncheol, và một phát vào bụng của hai thuộc hạ – những đòn tấn công đó giống chính xác và hoàn hảo như máy móc, nhưng bản chất rất man rợ, giống như một kẻ săn mồi hoang dã.

Quay trở lại khi cậu ta ‘cố tình’ khiến Sung Soohoh nổi giận, cuối cùng cậu ta tự hỏi liệu sức mạnh đó có thực sự thuộc về con người hay không.

Nhưng sau đó, cuộc sống trung học cơ sở của cậu ta trở nên khá căng thẳng, trái với mong muốn ban đầu của cậu ta.

Trong khi nhìn vào Lee Euncheol gục ngã, nằm bất động cùng đồng bọn, Jo Sungho gãi gãi đầu.

‘…’

Mũi tên côn đồ của trường trung học phổ thông bị gãy, trong khi hai thuộc hạ bị gãy xương.

Những tin đồn lan truyền nhanh chóng; tin đồn về Lee Euncheol cùng đàn em bị duy nhất một người là Jo Sungho đánh bại.

Ngay cả bản thân tên côn đồ cũng sẽ im lặng trước vấn đề này, vì tin đồn đó sẽ tốt hơn so với việc để thế giới biết rằng cậu ta bị một học sinh bình thường vô danh đánh đến bất tỉnh.

Chà, vậy thì ….

Một lần nữa, một chiến thắng khác đã được thêm vào hồ sơ chiến tích của Jo Sungho.

Vì đây là một chiến thắng mà ai đó đã trao cho cậu ta, Jo Sungho cảm thấy khá xấu hổ về toàn bộ điều này. Khi cậu ta lẩn quẩn trong một vài suy nghĩ phức tạp, Soohoh bước lại gần và đưa tay ra.

“Bây giờ mọi thứ đã đến mức này rồi. Chà, tao cũng sẽ quan tâm đến mày ở nơi này chứ?”

Jo Sungho ngượng ngùng gãi má trước khi im lặng bắt tay chào.

Chà … Đó không phải là một giao dịch tệ, phải không?

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

“Wow, Jo Sungho đã dần ba người đó một trận sao?”

“Tớ nghĩ rằng cậu ấy thực sự là một cái gì đó khác khi tớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, vì vậy không có gì bất ngờ cả.”

“Tớ nghe nói rằng cậu ấy học Judo từ khi còn nhỏ và khá nổi tiếng trong khu phố của mình.”

Nhờ tin tức về Lee Euncheol và đồng bọn chuyển đến bệnh viện, bầu không khí toàn bộ lớp học trở nên nóng hổi rất nhanh.

Hơn thế nữa, Jo Sungho thậm chí còn được đối xử như một anh hùng, sau khi nổi lên rằng cậu ta đang cố gắng bảo vệ một đứa trẻ khác tốt nghiệp cùng trường trung học cơ sở.

Mặc dù đó là sự khởi đầu của một năm học mới và tất cả bọn trẻ đều cảm thấy hơi khó xử và không chắc chắn về nhau, nhưng chủ đề này đã làm nên điều kỳ diệu và phá vỡ lớp băng lạnh lẽo. Ngay cả sau đó, Soohoh vẫn ngỡ ngàng nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Kết thúc ngày học không còn xa nữa, và những thiên đường màu xanh bên trên đang dần nhuộm màu hổ phách.

Vì lý do nào đó, Soohoh cảm thấy buồn ngủ và câu ta cứ ngáp liên tục.

…Chán quá~.

Thật vậy, cậu ta cảm thấy buồn chán và bồn chồn.

Gần đây, cậu ta thường ngáp không lý do và cảm thấy buồn chán thường xuyên hơn bao giờ hết.

Có một cảm giác mơ hồ, xa vời mà cậu ta từng biết về ‘những thứ’ khiến trái tim cậu ta chạy đua và ngạc nhiên. Bất cứ khi nào cậu ta bị vây quanh với những cảm giác như vậy, nó trở nên khó khăn hơn để chống lại cảm giác nhàm chán này.

Rào rào rào…

Cánh cửa lớp học mở ra. Ánh mắt của những đứa trẻ đều chuyển sang cánh cửa đó. Jo Sungho không thể hiện nhiều phản ứng và trở về chỗ ngồi được chỉ định của mình.

Ôi-!

Những đứa trẻ đang nhìn vào khuôn mặt đầy vết thương của cậu ta với ánh mắt ghen tị và kính trọng. Không nghi ngờ gì nữa, đại ca của lớp học này đã thay đổi từ Lee Euncheol thành Jo Sungho.

“Này, này.”

Soohoh vẫn không quan tâm cho lắm trong khi bản thân tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ để sự chú ý của cậu ta được đưa trở lại thực tại bởi ai đó chọc vào lưng cậu ta. Cậu ta nhìn phía sau mình và nhìn thấy một nữ sinh có vẻ ngoài xinh xắn đang cố gắng nói chuyện với cậu ta.

“Người bạn cứu bạn đã trở lại và trông như thế, vậy ít nhất bạn nên đến cảm ơn người ta một chút chứ?”

“…..Tôi đã làm rồi.”

“À, được rồi.”

Cô gái nghe thấy câu trả lời cộc lốc của cậu ta và như thể cô bé cảm thấy xấu hổ vì cuộc trao đổi này, vội vàng mở sách giáo khoa để giấu mặt. Trong khi đó, cậu ta quay lại nhìn bầu trời bên ngoài.

Chán quá….

Mặt trời đang dần chìm xuống đường chân trời.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Ngày học dài cuối cùng cũng kết thúc.

Trong khi mọi người đang vội vã ra về, chỉ có Soohoh vẫn đứng bên cửa sổ để nhìn vào sân điền kinh bên ngoài.

Các học sinh khác đã lần lượt ra về. Cậu ta không thích những nơi đông người như thế này. Mẹ cậu ta luôn cười và nói rằng cậu ta giống hệt cha về vấn đề đó.

Cậu ta đọc cuốn sách mượn từ thư viện trước khi ngẩng đầu lên, nghĩ rằng có lẽ nên bắt đầu trở về nhà ngay bây giờ. Không có ai khác ngoài cậu ta trong lớp học.

Soohoh nhàn nhã đóng chiếc cặp của mình và đeo nó qua vai.

Thật thoải mái khi được thư giãn và ngả lưng, nhưng nếu cậu ta lãng phí thời gian như thế này, cậu ta chắc chắn sẽ về nhà muộn để ăn tối, và điều đó có nghĩa là cậu ta phải đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ mình.

Sẽ thật nhẹ nhõm nếu mọi thứ kết thúc ở đó. Nếu tin tức về việc mẹ cậu ta tức giận đến tai cha…..

Euk, con mẹ nó. Mình không thể tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra.

Soohoh vội vàng lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ đó. Cha cậu ta phải bao nhiêu tuổi để ông không còn đáng sợ nữa?

Nghiêm túc mà nói, cậu ta nghi ngờ rằng, ngay cả khi cha cuối cùng trở thành một ông già, Soohoh vẫn sẽ không bao giờ giành chiến thắng trước ông.

Cậu ta rùng mình một lần nữa và nhanh chóng đi đến cửa sau của lớp học. Nhưng, khi cậu ta cố mở nó.

Cánh cửa …. không mở được?

Nếu nó bị khóa, thì không có cách nào thứ này không nhúc nhích như thế này, vì nó không phải bị ai đó khóa từ bên ngoài. Cánh cửa không có dấu hiệu di chuyển, như thể đó là một bức tường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đôi mắt của Soohoh tròn xoe hơn và lần này, cậu ta chạy ra cửa trước và nắm lấy tay cầm của nó. Nhưng vẫn vậy, cánh cửa cũng không lay chuyển.

Bây giờ hoàn toàn sốc, cậu ta nhanh chóng chạy ra cửa sổ và nhìn bên ngoài. Đó là khi một cảnh tượng thực sự không thể tin được xuất hiện trước mắt cậu ta.

Mỗi học sinh rời khỏi cổng trường; học sinh tập thể dục trên sân, ô tô đi trên đường, người đi bộ trên vỉa hè và thậm chí cả quả bóng đá bay trong không trung …..

… Mọi thứ dường như dừng lại.

Nhưng, làm sao một thứ như thế này có thể ….?!

Soohoh siết chặt cả hai nắm tay và đập mạnh vào cửa sổ với tất cả sức lực.

Ầm ầm ầm!

Tuy nhiên, cửa sổ không những không bị vỡ do va chạm, mà nắm đấm của cậu ta cũng bật ra như thể cậu ta đấm vào một bức tường cao su.

‘… !!!’

Chuyện gì đã xảy ra?

Soohoh rút lui khỏi cửa sổ và trong khi bước những bước vội vã về phía sau, cậu ta cố gắng tìm hiểu xem những gì đang diễn ra.

Và đó là khi “nó” xuất hiện.

Đầu của Soohoh hướng về phía ‘lỗ hổng’ hình tròn màu đen xuất hiện từ hư không ở phía sau lớp học. Nó không lớn hơn kích thước của một quả bóng chuyền, nhưng nó nhanh chóng lớn dần, lớn dần cho đến khi nó đủ lớn để một người đi qua.

Nó cơ bản là một ô cửa của bóng tối, tối đến nỗi cảm giác như mình bị hút vào.

Những đứa trẻ bình thường có thể đã sợ hãi trước sự việc này, nhưng … Thay vì khóc hay la hét, Soohoh lại đặt tay lên ngực mình.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trái tim kích động của cậu ta đang đập thình thịch.

Lẽ nào…

Lẽ nào cậu ta đã chờ đợi thứ như thế này trong một thời gian dài.

Mẹ nói rằng mình giống cha mọi lúc, phải không?

Nếu đó là cha cậu ta, thì … ông sẽ làm gì?

Câu trả lời là khá rõ ràng, tuy nhiên…

Thình thịch, thình thịch, thình thịch….

Bởi vì trái tim đập thình thịch đã khiến đôi chân cậu ta cử động.

Soohoh đứng trước ‘Cổng’ và chạm vào bề mặt của nó.

Bzzz …. Bzz …

Mặc dù có một số tia lửa điện, cậu ta không cảm thấy đau. Không, cậu ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều thay vào đó, như thể cậu ta đang trở về quê hương mà cậu ta đã bỏ lại từ lâu.

Có cảm giác mơ hồ, kỳ lạ như thể cậu ta đã bước vào một nơi như thế này trước đây.

Soohoh chậm rãi nhưng cẩn thận điều hòa nhịp thở. Trái tim đang đập dữ dội của cậu ta cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh và bên trong đầu cậu ta dường như sáng tỏ.

Tốt.

Một nụ cười thoáng qua hình thành trên khuôn mặt cậu ta.

Và rồi, cậu ta nhảy vào ‘Cổng’ không chút do dự.

Dịch bởi: Daemond

Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!

Có thể tham gia group: https://www.facebook.com/groups/283177689020690/

Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: https://www.facebook.com/tam.luxury