My Tsundere Childhood Friend forced me to pretend as her boyfriend, but when I realized her true intentions, there was no way out.

Truyện tương tự

The Regressed Son of a Duke is an Assassin

(Đang ra)

The Regressed Son of a Duke is an Assassin

커피라임

Cyan Vert, đệ nhất sát thủ của lục địa, đã phải chịu một cái chết thê thảm sau khi bị chính anh trai mình, người mà đã tin tưởng cả đời, phản bội. "Nếu tôi được trao một cơ hội làm lại cuộc đời, tôi s

2 17

Mynoghra: Dị Giới Diệt Vong (Isekai Apocalypse Mynoghra)

(Đang ra)

Mynoghra: Dị Giới Diệt Vong (Isekai Apocalypse Mynoghra)

Fehu

Takuto không đơn độc trong hành trình của mình; bên cạnh anh là Atou, một nữ chiến binh trung thành trong game, nay trở thành đồng đội đắc lực của anh trong thế giới thực. Cả hai bắt đầu cuộc hành trì

12 248

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

62 3921

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

396 36532

Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

(Đang ra)

Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

290 28984

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

58 1406

Web Novel - Chap 1: Gọi tớ là ‘Marina’ như trước đi

Kirishima Saito:

Tôi có 1 người bạn thuở nhỏ - Yakumo Marina. Cô ấy vô cùng nổi tiếng trong trường. Như mọi khi, cô được rất nhiều bạn nam tỏ tình, và thậm chí còn có đồn đoán rằng cô ấy là cô gái dễ thương nhất trường.

Cô ấy người mang trong mình nửa dòng máu Nhật và Đức, với mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh, đó có thể là 1 yếu tố cho sự nổi tiếng đó.

Lúc đầu tôi từng muốn chúng tôi lại bên nhau 1 lần nữa. Nhưng sau khi trưởng thành rồi thì tôi lại thấy xấu hổ khi nói chuyện với cô ấy, nên tôi bắt đầu lảng tránh cô ấy suốt hồi sơ trung. Đó là lí do vì sao dù chúng tôi học cùng lớp nhưng lại rất hiếm khi nói chuyện với nhau.

“Yakumo-san vẫn rất xinh đẹp như mọi khi nhỉ.”

“Ồ, tớ luôn nghĩ cô ấy lớn lên xinh đẹp như thế là vì cô ấy có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng cô ấy lại vượt qua cả mong đợi của tớ.”

Sau tiết cuối cùng của buổi học, lúc tôi đang định đi về thì tôi gặp người mà tôi quen từ hồi sơ trung - Sagami Kouki. Chúng tôi đã nói đến chuyện này với nhau trong lớp. Trong khi đó Marina thì nói chuyện với bạn cô ấy ở 1 chỗ khác trong lớp.

“Tớ ghen tị với người trở thành bạn trai cô ấy quá. Này Saito, cậu có nghĩ như vậy không?”

“Không, đừng, anh bạn à, cậu có bạn gái rồi đấy. Nếu cậu ấy nghe được những gì cậu nói, cô ấy sẽ tẩn cậu 1 trận đấy.” Tôi nhanh chóng nhắc cậu ấy

“Ugh, tớ nghĩ là tớ không nghe thấy cậu nói cái gì hết.”, cậu ấy bắt đầu cư xử như thể cậu ấy vô tội.

“Haha kiềm chế mình đi.”

Tiện thể thì Kouki - người của câu lạc bộ bóng rổ - cao hơn tôi 10cm (1 người với chiều cao trung bình) và cậu ấy cũng khá là nổi tiếng. Cậu ấy cũng đã có bạn gái rôi, không như 1 thằng trai tân như tôi, nên tôi hoàn toàn ghen tị với cậu ta.

“Vậy tớ đi hoạt động câu lạc bộ đây, gặp lại sau nhé Saito.”

“Ờ, mai gặp lại nhé.”

Sau khi chào tạm biệt Kouki, tôi rời khỏi lớp và thẳng tiến đến tủ giày. Tôi không thuộc câu lạc bộ nào nên tất cả những gì tôi làm giờ chỉ là về nhà thôi.

Bố mẹ tôi thì đều đi làm, nên tôi và em gái đều chia nhau làm việc nhà cùng nhau. Đó là lí do vì sao tôi không tham gia bất cứ cái hoạt động câu lạc bộ nào cả.

“...Hmm? Có gì đó trong tủ giày thì phải.”

Tôi cho tay vào tủ giày để thay giày thì tôi thấy có gì đó trông như một lá thư ở bên trên giày của tôi. Sau đo tôi cố đọc thử lá thư xem:

“Gửi Saito Kirishima, tớ có vài chuyện quan trọng muốn nói với cậu, nên khi cậu đọc được lá thư này, hãy đến sân thượng của tòa nhà của học sinh cao trung….?”

Không có tên người gửi được ghi ở đây, nên tôi không biết ai gửi lá thư này, nhưng có vẻ tôi đã được gọi lên sân thượng.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy trước đây tôi nhìn thấy cái chữ viết này ở đâu rồi. Cuối cùng, tôi không thể thúc ép bản thân phải nghe theo lá thư từ người tôi còn không biết danh tính này nữa. Vì thế tôi cố lờ đi, nhưng đột nhiên lại có người nói với tôi từ đằng sau.

“Onii-chan, cái thứ trông như bức thư trên tay anh là gì vậy?”

“Oái Ayumi? Sao em lại ở bên dãy nhà cao trung vậy.”

Người vừa nói với tôi đó là em gáicủa tôi đang học sơ trung - Ayumi Kirishima. Vì trường sơ trung và cao trung sáp nhập với nhau nên Ayumi - 1 học sinh sơ trung - vào cùng trường với tôi, nhưng khu nhà của sơ trung và cao trung tách bạch nhau cơ, nên hiếm khi thấy em ấy đi lại giữa 2 nơi cả.

“.…Em có chút việc phải làm bên khu cao trung. Bên cạnh đó thì em cũng khá tò mò về lá thư đó.”

“Cái này ở trong tủ giày của anh. Em nghĩ nó là gì hả Ayumi?”

Tôi đưa lá thư cho Ayumi. Ayumi sau đó nhoẻn miệng cười.

“Đây không phải là thư tình gửi đến người anh trai yêu quý của em hay sao?”

“Ồ không, em có nghiêm túc nghĩ rằng không có 1 ai ngoài kia thích viết thư tình cho anh không?”

“Có thể… không ai biết được.”

”Anh nghĩ nó chắc hẳn chỉ là 1 trò chơi khăm thôi, nên anh đang nghĩ là sẽ lờ nó đi và về nhà.”

“Không thể được. Nếu anh lờ nó và đi về, em sẽ không cho anh ăn bữa tối nay đâu.”

Dựa theo biểu cảm của nó lúc này, có vẻ Ayumi đang khá nghiêm túc. Bị cắt bữa tối là 1 điều khá là khó khăn, vậy nên tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc đi trong im lặng vậy.

“Anh hiểu rồi, anh nghĩ mình nên đi thôi.”

“Đúng, đúng, tốt hơn anh nên thành thật như thế đi. Em sẽ chờ ở đây cho đến khi ông anh của em quay trở lại, vì thế nhớ báo cáo lại kết quả đấy.”

Sau đó tôi bắt đầu đi đến sân thượng của khu nhà của học sinh cao trung. Vì cũng đã tan trường rồi nên cũng có khá ít người ở khu nhà này.

1 lúc sau, tôi đến trước lối dẫn đến sân thượng và chầm chậm mở cửa ra. 1 bóng hình quen thuộc với mái tóc 2 bím màu nâu nhạt đang đứng ở đó.

“Cuối cùng cậu cũng đến. Tớ đang chờ cậu đấy.”

“Dù gì thì, không phải là Yakumo-san là người gọi tớ sao?”

Đúng vậy, người ở phía bên kia cánh cửa chính là người bạn thuở nhỏ đã lâu rồi không nói chuyện của tôi, Yakumo Marina.

“Có gì đó sai sai khi cậu cứ gọi tớ là Yakumo-san, vậy nên từ giờ cứ gọi tớ là ‘Marina’ như trước đi. Tớ cũng sẽ gọi cậu là ‘Saito’ như lúc trước.”

“Eh? Nhưng nếu tớ gọi tên cậu như thế thì không phải những người khác sẽ hiểu lầm ta ư?”

“Hả? Họ sẽ hiểu lầm chuyện đấy như thế nào?”

“Hiểu lầm kiểu, tớ và Yakumo-san…. hay Marina đang hẹn hò với nhau.”

Nếu đó là Marina - 1 người cực nổi tiếng ở trường - bị hiểu lầm là bạn gái của tôi thì mọi thứ sẽ trở nên cực kì phức tạp.

“À, vậy thế cũng ổn thôi. Kể từ ngày hôm nay trở đi, Saito sẽ là bạn trai của tớ.”

“.….Ế?”

Những lời Marina nói ra cùng với nụ cười trên môi làm tôi sốc đến mức tôi còn không hiểu nổi cô ấy nói cái gì.