Tất nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi Rin-chan hay gì.
Tôi không nghĩ mình đã đối xử với em ấy đến mức độ giống như “bỏ rơi”.
“Hẳn là vào lúc đó anh đã khó khăn lắm nhỉ.”
Liệu những ngày tháng đó đã có tác động đến em ấy nên con bé mới nói những lời như vậy với tôi chăng.
* * *
Tôi, em gái tôi và cả Rin-chan đã từng học chung trường sơ trung.
Vì lẽ đó, cho đến lúc tôi tốt nghiệp cả bọn cũng đã dành thời gian bên nhau như đa số học sinh cùng trường khác.
Chẳng cần phải nói gì, tôi và em gái luôn cố không xía vào chuyện riêng của cả hai.
Khi Rin-chan đến nhà chơi, tôi mới có cơ hội để làm quen với em ấy và ngoài chuyện đó ra tôi chẳng còn cách nào khác để biết thêm về bạn của em gái mình.
Từ góc nhìn của Rin-chan, tôi chỉ là một học sinh cuối cấp mà em ấy không quan tâm nên chúng tôi chẳng có dính dáng gì đến nhau cả.
Dù tốt hay xấu đi chăng nữa thì điều này đã làm con bé nhẹ lòng phần nào.
“Hôm nay trông em không được ổn lắm nhỉ?”
“Eh?”
“Chúng ta gặp nhau càng nhiều, anh thấy mình càng hiểu rõ em hơn… Xin lỗi nhé, nghe kì cục thật đấy.”
“K-Không hẳn vậy đâu ạ…”
Có lẽ tôi đã hơi vô cảm khi nói những lời như vậy ở thời điểm này.
“… Dạo này em không cảm thấy thoải mái khi ở nhà và ở trường cho lắm.”
“Ra vậy. Uống chút cái này đi.”
Nhìn biểu cảm của em ấy khi lẩm bẩm về gì đó khiến tôi không khỏi nghĩ rằng con bé đang đối mặt với một vấn đề khá nghiêm trọng.
Tôi mời em ấy một cốc cacao thơm ngon và xoa dịu con bé theo cách của riêng mình.
“Những lúc em không biết phải trải lòng hay tâm sự ở đâu, thì cứ việc nói hết những gì em muốn nói với bức tường này đây, được chứ?”
“Chuyện đó… Em sẽ cảm thấy tệ vì điều này lắm đấy.”
“Đúng là có những chuyện thật khó để có thể nói ra, kể cả là với cậu ấy đi chăng nữa? Có khi cậu ấy còn đem chuyện đó đi kể với những người gần như chẳng có tý quan hệ gì với em. Và rồi em lại chẳng thể làm gì chỉ vì không tin tưởng rằng họ sẽ giữ bí mật. Chà, cứ như một diễn đàn Internet vậy.”
Tôi gần như muốn nói thẳng ra “Cái gì mà diễn đàn Internet hả, em có thể là chính mình khi ở trước mặt anh, được chứ?”
“…Cơ mà vấn đề ở đây không phải là tình bạn với Saki vì cậu ấy đối xử với em rất tốt. Nhưng còn về hoạt động câu lạc bộ thì em đã không thể hòa hợp với một bạn nữ trong lớp được. Còn nữa, khi ở nhà bố mẹ cứ dò hỏi về điểm số nó làm em thấy khó chịu lắm.”
“…Vậy à. Hẳn là em thấy ngột ngạt lắm nhỉ.”
Qua biểu hiện đó tôi có thể thấy em ấy đang thật sự nghiêm túc, nhưng khi nghe những lời tâm sự đó thì thật sự con bé hẳn phải đang vật lộn với điều gì đó khó khăn hơn tôi tưởng tượng.
Bản thân tôi chưa từng gặp vấn đề gì nghiêm trọng đến vậy, nên đấy không phải là chuyện mà tôi có thể hỏi một cách bất chợt như thế được.
Giờ nghĩ lại, nguyên nhân của vấn đề này hẳn là do việc Rin-chan miễn cưỡng tham gia hoạt động câu lạc bộ.
“Có chuyện gì khiến cho việc tham gia hoạt động câu lạc bộ của em không suôn sẻ à?”
“Hình như người mà bạn ấy để ý thích em… Đúng là khó nói thật đấy.”
“Thì ra là vậy…”
Rõ ràng là nữ sinh đó ghen tị với Rin-chan.
Đó cũng là một phần của tuổi dậy thì, nhưng mà chắc chắn nó sẽ gây khó dễ với những người liên quan.
Và rắc rối là lại dính dáng đến tình yêu nữa chứ.
Tất nhiên là vì thế nên không thể nói với người lớn như việc bị bắt nạt đơn thuần rồi.
Bậc cha mẹ đáng ra sẽ luôn sẵn lòng tâm sự với em ấy thì lại chỉ chăm chăm vào vấn đề điểm số.
Em gái tôi lại thuộc câu lạc bộ khác, nhưng hẳn là em ấy sẽ không muốn kéo bạn mình vào mấy vụ lộn xộn như này.
“Phải làm gì bây giờ?”
Đúng là Rin-chan chẳng làm gì sai cả. Tuy tôi muốn nói vậy, nhưng thật sự thì đó không phải một câu trả lời hay là một lời an ủi.
Tôi nghĩ là thà im lặng như một bức tường còn tốt hơn gấp trăm lần việc nói ra những lời vô nghĩa.
“Trước hết thì, hãy cố đừng dính líu gì đến cái thằng đó. Em cứ tỏ ra là mình không hứng thứ gì với hắn cả. Sau đó, dù chắc là hơi đáng sợ nhưng cứ từ từ mà kết thân với cô gái kia nhé.”
Điều duy nhất em ấy có thể làm lúc này là chứng minh với kẻ ghen tuông rằng bản thân mình không hứng thú với thằng kia.
Sẽ không khôn ngoan nếu lờ đi phản ứng của cô bé đó – một người đang không thể giữ được sự bình tĩnh để nhìn nhận sự việc như vậy chẳng khác nào đi khẳng định mối quan hệ đó cả.
“…”
“Như anh đã nói, việc đó sẽ hơi đáng sợ một chút.”
Đó chỉ là một ý kiến vô trách nhiệm từ một người ngoài cuộc, nên tôi không biết Rin-chan nghĩ sao về điều này.
“Vậy em không thích các hoạt động của câu lạc bộ à?”
“Không may là vậy ạ, không hề thích tý nào luôn ấy. Em đã không ngờ rằng chuyện như này sẽ xảy ra.”
“Anh hiểu mà.”
Gương mặt xinh xắn của em ấy hiện rõ buồn vui và giận dữ.
Vì gặp khó khăn khi tham gia các hoạt động câu lạc bộ nên vẻ mặt em ấy mới buồn bã đến vậy.
Và sau cùng tôi chỉ nói theo quan điểm của chính mình mà thôi.
“Em sẽ… bỏ qua việc hoạt động câu lạc bộ à?”
“Eh?”
“Anh đã nghỉ tham gia hoạt động câu lạc bộ rồi, nên là sẽ luôn ở đây đấy. Anh sẽ luôn luôn lắng nghe mọi thứ như một ngôi đền linh thiêng vậy.”
“Không được đâu ạ, thế thì chẳng phải sẽ làm phiền Onii-san lắm sao…?”
“Đừng lo lắng về chuyện đó, Rin-chan là một cô gái rất tốt. Vậy nên, nếu em không phiền thì xin hãy đối xử tử tế với Saki đến cuối đời nhé.”
“…”
“Tất nhiên ý anh không phải ép buộc em làm vậy. Em có thể thử làm thế xem sao.”
Nghe cứ như tôi đang mời gọi làm gì đó mờ ám vậy, tôi thật sự không thích kiểu vậy chút nào.
“…Thật sự ổn chứ ạ?”
“Ừ. Em có thể đọc sách hay học như thường lệ hoặc cũng có thể nói chuyện giống như bây giờ. Sao cũng được hết mà.”
Bỏ qua các hoạt động câu lạc bộ vì thật sự nó không phải là ý hay, giờ tôi chẳng khác nào một tên khốn nếu cứ tiếp tục mời mọc con bé nhập hội với mình.
Nhưng tôi xem xét đến hoàn cảnh của em ấy lúc đó cũng như vị trí của tôi và rồi đã đi đến kết luận rằng mình có thể làm những gì trong thời điểm đó.
“Vậy thì, chỉ một chút thôi nhé…”
“Được mà. Anh chắc chắn sẽ không kể với ai đâu, kể cả Saki, nên đừng lo lắng nhé.”
Do đó, em ấy và tôi đã dành nhiều thời gian với nhau hơn.
Vì cố vấn câu lạc bộ của em ấy rất hiếm khi tìm gặp thành viên, trừ khi lấy lệ nên là cũng khá thuận tiện cho em ấy.
Khi học cùng nhau và dạy kèm cho em ấy tôi đã suy nghĩ việc liệu mình có thể làm gì đó để cải thiện điểm số của con bé không.
Dần dần, sự vui vẻ và cả điểm số của em ấy đã bắt đầu khôi phục như ban đầu.
“À, nhân tiện thì…”
“Sao thế?”
Khoảng hai tháng sau, khi chúng tôi ở cùng nhau sau giờ học.
Khi việc gặp nhau như này đã trở nên quen thuộc hơn, rồi em ấy dửng dưng nói.
“Em đã chính thức rời khỏi câu lạc bộ rồi ạ.”
“…Thật luôn đấy à?”
“…Vâng!”
Con bé có vẻ rất vui khi xác nhận lại câu hỏi của tôi với một tiếng cười.
Khi em ấy nói với bố mẹ mình rằng điểm số đã ngày càng tốt hơn, và các hoạt động câu lạc bộ là lí do đã khiến điểm số con bé bị tụt dốc. Họ đã cho phép em ấy nghỉ câu lạc bộ.
“Sau đó em còn nói rằng mình sẽ học rồi mới về nhà sau khi tan trường nữa!”
“Em kĩ tính quá nhỉ.”
“Vâng! Với lại, em cũng muốn được anh tiếp tục giúp đỡ thêm ạ!”
Em ấy đã xoay sở để giải quyết triệt để những rắc rối của mình dựa theo lời khuyên của tôi, giờ nghĩ lại thì tôi chỉ thấy đó là một nước đi khá tồi.
Có lẽ đó là lí do con bé lại muốn dựa dẫm vào tôi nhiều hơn nữa.
Đôi mắt lộ rõ mong muốn được nhờ cậy nhìn thẳng vào tôi kia thực sự quá mạnh mẽ mà.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage